-
Chương 546-550
Chương 546 Đột phá ngũ phẩm (1)
Nhìn về phía trước mặt, hiện tại Diệp Huyền đang đứng trong ngọn lửa màu đen, một bóng người màu đen như ẩn như hiện cười nói:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Diệp Huyền kinh sợ hỏi một câu, ánh mắt đỏ thẫm.
- Ta là ai không trọng yếu, trọng yếu là đường đường Tiêu Dao Hồn Hoàng, đệ nhất thiên tài cả ngàn năm có một trên đại lục Thiên Huyền lại chết, đáng tiếc ah, muốn trách thì trách ngươi phá hư kế hoạch của ta.
Bóng người màu đen cười dữ tợn, đôi mắt hắn tập trung khí tức làm cho Diệp Huyền có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc nhưng lại cực kỳ lạ lẫm.
Rốt cuộc người này là ai? Ta nhất định biết, rốt cuộc là ai bố trí bẫy rập khổng lồ như têế này, mục đích là vì đánh chết ta?
Diệp Huyền thi triển thần linh đồng thị ý đồ nhìn thấu gương mặt thật của đối phương nhưng người nọ như ẩn như hiện trong bóng đen, bên ngoài thân có bình chướng hồn lực cực kỳ cường đại làm hắn không hể nào nhìn xuyên thấu và phát hiện chân diện mục của đối phương.
- Không nên phản kháng vô vọng, chết đi cho ta.
Bóng người màu đen khoát tay, hỏa diễm khắp bốn phía bộc phát như núi lửa, nham thạch trong lòng đất bắt đầu nóng chảy và triệt để bao phủ Diệp Huyền vào trong.
Ah!
Đau đớn tê tâm liệt phế truyền khắp toàn thân Diệp Huyền.
- Không, ta không thể chết được, ta chính là Tiêu Dao Hồn Hoàng, trên đời này có ai có thể giết ta?
Ánh mắt Diệp Huyền đỏ thẫm, hắn điên cuồng chống cự, hai đạo hồn lực khủng bố va chạm với nhau và phóng xuất ra uy thế ngập trời.
Trước mặt Diệp Huyền xuất hiện từng đạo trận văn, hồn lực vô hình không ngừng luân chuyển chung quanh phù văn, hình thành một bình chướng không thể đột phá.
- Tiêu Dao Hồn Hoàng không hổ là Tiêu Dao Hồn Hoàng, trong tình huống như vậy vẫn có thể chống cự tới bây giờ, đáng tiếc, ta hao phí nhiều công sức như vậy phải nắm chắc chém giết ngươi, Diệp Tiêu Dao, chịu chết đi!
Bóng người màu đen cười to càn rỡ, toàn thân hắn tỏa ra hào quang sáng ngời, huyền lực chôn vùi tất cả bao phủ chung quanh Diệp Huyền.
Diệp Huyền với gương mặt điên cuồng dữ tợn, vào thời khắc sinh tử mấu chốt, hắn lập tức ngơ ngác, ánh mắt của hắn bao phủ trong sương mù, dường như hắn nhìn thấu cái gì đó.
Diệp Tiêu Dao, Tiêu Dao Hồn Hoàng?
Không, Tiêu Dao Hồn Hoàng đã sớm chết rồi.
Hiện tại ta là Diệp Huyền.
Diệp Huyền mới là ta!
Một đạo hào quang như sao băng xuất hiện trong đầu của Diệp Huyền.
Oanh!
Hỏa diễm phía trước, bóng người trước mặt chia năm xẻ bảy trong nháy mắt.
Chung quanh biến mất không còn lại gì, hiện ra trước mặt Diệp Huyền chính là hai đồng tử quỷ dị của hồn thú ngũ giai.
Tất cả những gì diễn ra lúc trước chỉ là ảo ảnh.
Ảo cảnh thật đáng sợ, ảo cảnh quá chân thật.
Trong nội tâm Diệp Huyền sinh ra thần thái hoảng sợ.
Đáng sợ, thật đáng sợ.
Hồn thú chủ tu chính là linh hồn, công kích linh hồn của chúng cực kỳ đáng sợ, nếu như Diệp Huyền không phải là người trọng sinh, đổi lại bất cứ luyện hồn sư ngũ phẩm nào tới nơi này đều lâm vào trong ảo cảnh của đối phương, vĩnh viễn khó có thể siêu thoát, cho đến chết.
Lúc này Hạ Thất Tịch và Vân Ngạo Tuyết nấp ở ngoài khe núi, hai người lo lắng nhìn Diệp Huyền biến mất tại nơi hẻo lánh, bộ dạng khẩn trương và lo lắng.
Thời điểm hắn đánh chết hai hồn thú tứ giai lúc trước, mỗi lần Diệp Huyền chỉ tốn hơn mười giây là xong, vào lúc này hồn thú ngũ giai đã bị Diệp Huyền dẫn đi hơn nửa canh giờ, Diệp Huyền vẫn không có đi ra làm cho hai người cực kỳ lo lắng.
Liếc nhau, hai người khẽ cắn môi, trong mắt xuất hiện một tia thần thái kiên định sau đó lướt về phía khe núi.
Tuy Diệp Huyền bảo các nàng chờ ở nơi này nhưng hiện tại Diệp Huyền lại gặp phải khó khăn, cho dù các nàng không thể giúp cái gì cũng không muốn đứng quan sát như thế.
Vào lúc Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch đang suy nghĩ, Diệp Huyền vừa phá vỡ ảo cảnh lại gặp được khó khăn.
Lúc trước hắn muốn chuẩn bị ra tay với hồn thú ngũ giai, đột nhiên có sương mù che chắn ập tới, ngay sau đó hắn lâm vào trong ảo cảnh.
Xuất hiện trước mặt hắn chính là thảo nguyên bao la mênh mông bát ngát.
Lúc này Diệp Huyền không có mất đi năng lực suy nghĩ, hắn biết rõ mình đang lâm vào ảo cảnh nhưng không biết nên làm cách nào phá vỡ ảo cảnh này.
Sưu sưu sưu!
Trên thảo nguyên bao la xuất hiện nhiều sợi dây leo màu đen, những dây leo này tốc độ nhanh như tia chớp, điên cuồng quấn quanh thân thể Diệp Huyền với tốc độ cực nhanh làm người ta không có thời gian phản ứng, lập tức liền đem Diệp Huyền bao khỏa được cực kỳ chặt chẽ.
Đây là ảo cảnh gì?
Trong nội âm Diệp Huyền vô cùng kinh hãi.
Huyền lực trong cơ thể phấn chấn bừng bừng, Diệp Huyền muốn muốn tránh thoát những dây leo trói buộc nhưng mặc cho hắn cố gắng như thế nào thì những dây leo kia không ngừng sinh trưởng tầng tầng lớp lớp lao tới.
Áo bào của Diệp Huyền bị xé nứt rất nhanh, lộ ra lồng ngực vạm vỡ, đại lượng dây leo không ngừng quấn quanh thân thể và cổ Diệp Huyền, cảm giác đau đớn và hít thở không thông làm cho Diệp Huyền biết rõ là ảo cảnh nhưng cảm giác thống khổ như vậy vẫn khó có thể chịu được.
Ngay thời điểm Diệp Huyền sắp khó có thể chịu được, dường hắn bị cái gì đó công kích, đột nhiên cảm giác hít thở không thông kia nhẹ đi cả bình nguyên và bầu trời sinh ra gọn sóng nhộn nhạo như nước, thập phần không ổn định.
Phá cho ta!
Diệp Huyền nắm lấy cơ hội, hồn lực tứ phẩm viên mãnthi triển, ba vũ hồn vận chuyển tới cực hạn.
Oanh!
Giống như sét đánh giữa trời quang, thảo nguyên chung quanh bị phá thành mảnh nhỏ, sau đó Diệp Huyền nhìn thấy sắc mặt Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch thống khổ quỳ trước mặt hồn thú ngũ giai, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân run rẩy.
Diệp Huyền lập tức tựu hiểu ra, sở dĩ ảo cảnh lúc trước bất ổn hoàn toàn là vì Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch tiến hành công kích hồn thú ngũ giai, hêện tại hai người đang lâm vào trong ảo cảnh.
Tuy đã phá vỡ ảo cảnh nhưng trong đầu Diệp Huyền cảm giác mê muội, toàn thân vô lực, hai lần lâm vào ảo cảnh tiêu hao đại lượng tinh thần lực của hắn.
- Diệp Huyền!
Đột nhiên Vân Ngạo Tuyết kêu to một tiếng, sắc mặt ửng đỏ, đôi mắt như bi sương mù che chắn, nàng đi tới trước mặt Diệp Huyền và hai tay ôm lấy hắn, hai mắt mê ly.
Lúc này tóc mai của Hạ Thất Tịch cũng tán loạn, thổ khí như lan, bộ ngực của nàng phập phồng, khóe mắt rưng rưng lao tới thân thể Diệp Huyền.
Hai người chủ động cởi bỏ quần áo của mình, làn da trắng nõn,.xương quai xanh tinh xảo, bộ ngực cao ngắt bóng loáng mượt mà.
Dưới váy dài, đùi ngọc lộ ra giống như bạch ngọc tốt nhất, không có nửa điểm khuyết điểm nhỏ nhặt, tràn ngập hương v hấp dẫnị.
Chương 547 Đột phá ngũ phẩm (2)
Diệp Huyền lập tức đã biết rõ hai người bọn họ lâm vào trong ảo cảnh, hắn muốn giúp hai người tỉnh lại nhưng mặc cho Diệp Huyền cố gắng thế nào hai người vẫn mê ly và ôm thật chặt Diệp Huyền, bờ môi hồng nhuận phơn phớt hé to.
Thân thể Diệp Huyền đang vô lực, bị hai người ôm như thế càng không có khí lực, áo bào của hắn bị cởi ra, bộ ngực no đủ dán vào lồng ngực Diệp Huyền, lúc này bụng dưới Diệp Huyền nóng lên.
Ba người nhanh chóng dây dưa với nhau, động tác của bọn họ mập mờ và khí tức Diệp Huyền đang tăng lên nhanh chóng.
- Không được, không thể như vậy được.
Tuy Diệp Huyền không phải chính nhân quân tử nhưng chuyện giậu đổ bìm leo như vậy không phải tính cách của hắn, trong đôi mắt của hắn bắn ra hào quang lăng lệ ác liệt, tánh mạng vũ hồn vận chuyển thật nhanh.
Vũ hồn chi lực lưu chuyển làm toàn thân mát lạnh, Diệp Huyền tỉnh táo lại và khôi phục một ít khí lực.
Chết!
Diệp Huyền đập mạnh một cái, ba đại vũ hồn chi lực bị thúc dục đến mức tận cùng, hắn đánh một chưởng lên đầu lâu của hồn thú ngũ giai.
Oanh, thời điểm ba đại vũ hồn của Diệp Huyền công kích, lúc này đầu lâu hồn thú ngũ giai đang thi triển ảo thuật bị đánh tan vỡ, một hạt châu lớn như nắm tay rơi vào trong tay Diệp Huyền.
Ưm một tiếng, Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch tỉnh táo lại, sau đó nhìn thấy tình cảnh nơi này, cũng nhớ lại vừa rồi xảy ra chuyện gì, sắc mặt hai người đỏ rực tận mang tai, vẻ mặt gượng ngùng không chịu nổi, vội vàng sửa sang quần áo mất trật tự của mình.
Nghĩ đến mình vừa mới làm những động tác kia, hơn nữa ba người cùng dây dưa với nhau, lại nhìn bản thân mình, hai người hận không thể tìm kẽ đất chui xuống dưới.
- Ta tu luyện trước, nơi này có một ít hồn châu tứ giai, các ngươi cũng tu luyện đi.
Diệp Huyền sờ sờ cái mũi, trong lòng cũng hết sức khó xử, vội vàng cầm hồn châu đi tu luyện, trước khi tu luyện cũng cho Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch không ít hồn châu tứ giai.
Ba người thu liễm tâm tình, giả vờ như không xảy ra chuyện gì và đi tu luyện.
Một ngày sau đó.
Trong thân thể Diệp Huyền bộc phát hồn lực cực kỳ cường đại, hắn mở mắt ra, đôi mắt thâm thúy bắn ra hào quang giống như mặt trăng và ngôi sao.
Có hồn châu ngũ giai, hồn lực Diệp Huyền cũng từ tứ phẩm viên mãn bước vào ngũ phẩm.
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch không ngừng tu luyện, sau khi hấp thu vài viên hồn châu tứ giai, hồn lực hai người cũng bước vào tứ phẩm.
Nếu tốc độ tu luyện như thế để người bên ngoài biết được tất nhiên sẽ làm không ít người kinh ngạc không nói thành lời.
Dưới tình huống bình thường, tu luyện nhưđaám người Diệp Huyền, tốc độ đột phá nhanh như thế sẽ làm hồn lực bất ổn và không vững chắc, Diệp Huyền lúc trước đạt được mấy viên Huyền Minh thạch cũng mang ra vững chắc hồn lực, phối hợp đặc hiệu của Huyền Minh thạch, thời điểm mấy người đột phá cũng không xảy ra chuyện gì, ngược lại còn vững chắc hồn lực hơn trước kia.
Sau khi hồn lực đột phá đến ngũ phẩm, Diệp Huyền không định tu luyện nữa, thực lực của hắn bây giờ thừa nhận hồn lực ngũ phẩm đã là cực hạn, nếu như tu luyện nữa sẽ lưu lại di chứng khó lường.
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch cũng giống như thế.
Ân? Thời điểm đám người Diệp Huyền đang chuẩn bị lên đường, đột nhiên trong nội tâm Diệp Huyền sinh ra cảm giác nguy cơ vô cùng to lớn.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thần linh đồng thị thi triển đến mức tận cùng, lúc này nhìn thấy ở trên chân trời xa xôi có một đạo hào quang màu vàng, nó đang lướt đi với tốc độ cực nhanh, làm cho Diệp Huyền vô cùng hoảng sợ.
Thời điểm này hào quang màu vàng không che dấu khí tức của mình chút nào, khí tức cuồng ngạo và bá đạo điên cuồng càn quét các nơi.
- Là nó!
Diệp Huyền lập tức cảm nhận được hào quang màu vàng kia tỏa ra khí tức hồn niệm giống như đúc hồn niệm trong đầu giáp long, phi ưng, Diệp Huyền lập tức kịp phản ứng, hào quang màu vàng đang bay tới chính là Kim Lân yêu vương.
Trong nội tâm Diệp Huyền âm trầm.
Hắn thật không ngờ yêu vương gọi là Kim Lân kia lại đuổi theo tới nơi này, mục tiêu tuyệt đối là chính mình.
Bất chấp do dự,hắn bảo Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch các nàng không nên đi theo chính mình, Diệp Huyền không nói hai lời lập tức chạy như điên về phương xa.
Nhìn bóng lưng Diệp Huyền đi xa, vẻ mặt Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch mờ mịt, căn bản không biết phát sinh cái gì, trong nội tâm nghi hoặc, chẳng lẽ các nàng lúc trước bị ảo thuật khống chế làm cho Diệp Huyền không vui?
Nhưng mà tốc độ của Diệp Huyền quá nhanh, sau khi các nàng khôi phục tinh thần, thời điểm muốn hỏi nhưng Diệp Huyền đã biến mất trong tầm mắt.
Trốn trốn trốn!
Trên bình nguyên màu đen, Diệp Huyền chạy đi như điên, khí tức kia càng ngày càng gần, nội tâm Diệp Huyền càng ngày càng nặng.
Có thể lăng không phi hành, đây tuyệt đối là thất giai yêu vương mới có thể làm được, nội tâm Diệp Huyền biết rõ một đầu thất giai yêu vương đáng sợ bao nhiêu, tuy thực lực của hắn có tăng lên không nhỏ nhưng đối mặt một đầu yêu vương, hắn hiện tại không đủ nhìn.
Trong quá trình bay nhanh, Diệp Huyền vội vàng lấy ra một đóa Thất Thải Hoa Liên và nuốt vào.
Diệp Huyền vốn chuẩn bị cầm Thất Thải Hoa Liên luyện chế thành đan dược mới phục dụng, hiện tại sống chết trước mắt cho nên hắn không có nhiều thời gian suy nghĩ như thế.
Chỉ có tận khả năng tăng thực lực của mình lên mới có thể có thêm một phần hi vọng sống sót khi bị yêu vương đuổi giết.
Khí tức sau lưng càng ngày càng gần, đột nhiên phía xuất hiện một sơn động, trong nội tâm Diệp Huyền vui mừng, vội vàng chui vào sâu trong sơn động, hắn không ngừng xâm nhập, cuối cùng hắn dừng lại ở nơi sâu nhất và nín thở tập trung tâm thần, thu liễm khí tức.
Qua một lúc khí tức khủng bố kia dừng lại trên đỉnh đầu của hắn.
- Các hạ, bản đại vương đã cảm giác được khí tức của ngươi, đường đường yêu vương lại dám cướp đoạt thuộc hạ của bản vương, không cần trốn nữa sao?
Một tiếng nói to mang theo trào phúng và khinh thường vang lên.
Đường đường yêu vương?
Diệp Huyền lập tức hiểu ra, Kim Lân xem mình thành yêu vương.
Tuy hắn không phải yêu vương, đối phương mới là yêu vương thật, Lý Quỳ gặp Lý Quỷ, Diệp Huyền nào dám lên tiếng, hắn cẩn thận nấp trong lòng đất và thu liễm khí tức tới tận cùng.
Lúc này trong thân thể của hắn sinh ra khí tức cuồn cuộn.
Công hiêu của Thất Thải Hoa Liên thật sự quá lớn, Diệp Huyền phục dụng sau đó lực lượng cuồng bạo làm cho thân thể của hắn sắp nổ tung.
Chương 548 Sinh tử một đường
Tạch tạch tạch!
Trên thân thể hắn xuất hiện vết rạn, Thất Thải Hoa Liên chính là linh dược thất giai, cường giả lục giai Võ Tôn mới có thể sử dụng, Diệp Huyền mới tứ giai, hơn nữa còn phục dụng một đóa hoàn chỉnh, đổi lại võ giả khác đã sớm bạo thể mà chết.
Cũng may Diệp Huyền tu luyện Cửu Chuyển Thánh Thể, hơn nữa Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết cường đại mới không có vẫn lạc, cho dù như thế dược lực một đóa Thất Thải Hoa Liên hoàn chỉnh cũng bộc phát đáng sợ.
Diệp Huyền cố nén đau đớn, hắn cắn răng chịu đựng, ánh mắt đỏ thẫm, cũng không phát ra âm thanh nào, thậm chí không thể để khí tức của Thất Thải Hoa Liên thoát ra chút nào.
Đồng thời hắn gian nan vận chuyển Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết luyện hóa dược lực Thất Thải Hoa Liên từng chút một.
Dược lực cường đại chậm rãi cải biến thân thể Diệp Huyền.
Trong nội tâm Diệp Huyền vẫn có chút lo lắng, tốc độ tu luyện như thế vẫn quá chậm, hiện tại tình thế trước mắt cực kỳ nghiêm trọng, căn bản không có bao nhiêu thời gian cho hắn tu luyện, hắn lúc này càng phải nhanh chóng luyện hóa dược lực Thất Thải Hoa Liên cuồng bạo mới được.
Như vậy tuy hắn càng thống khổ nhưng tốc độ hấp thu dược lực Thất Thải Hoa Liên càng nhanh hơn không ít.
Không trung trên đỉnh đầu Diệp Huyền, Kim Lân kiêu ngạo đứng ở đó, ánh mắt nhìn bốn phía.
Cho dù nó không nhìn thấy thân ảnh Diệp Huyền nhưng cảm giác của nó cường đại, nó biết rõ khí tức lúc trước biến mất tại nơi này.
Hừ, cưỡng ép cướp đoạt thủ hạ của bản đại vương, hiện tại muốn trốn sao?
Trong nội tâm Kim Lân cười nhạt một chút, kim giác trên đỉnh đầu đột nhiên tách bắn ra hào quang sáng ngời, hào quang quét qua bốn phương tám hướng và nổ tung.
Ầm ầm!
Âm thanh nổ tung vang vọng mặt đất, đại lượng bụi mù quét qua tạo thành gợn sóng đáng sợ, sóng xung kích truyền lên người Diệp Huyền dưới lòng đất.
Diệp Huyền hồn nhiên không để ý tới hành động của Kim Lân, hắn không ngừng hấp thu dược lực của Thất Thải Hoa Liên.
Ba!
Dường như giam cầm trong thân thể bị đánh phá, Diệp Huyền từ tứ giai nhất trọng trực tiếp đột phá đến tứ giai nhị trọng.
Còn chưa đủ!
Diệp Huyền biết rõ đối phó thất giai yêu vương, thực lực tứ giai nhất trọng và tứ giai nhị trọng căn bản không có gì khác nhau, hiện tại dược lực Thất Thải Hoa Liên trong cơ thể của hắn chỉ giảm đi một ít, Diệp Huyền nín thở tập trung tâm thần tiếp tục hấp thu dược lực.
Oanh tạc một nén nhang mới dừng lại.
Mặt đất màu đen bêến thành một đống bừa bộn, khắp nơi đều là gồ ghề, đá vụn bắn tung tóe, nơi này giống như bị cày qua, động tĩnh nơi này hấp dẫn không ít hồn thú, tất cả đều bị Kim Lân đánh thành mảnh vỡ.
Nhìn mặt đất vô cùng bình tĩnh, Kim Lân lại sinh ra hồ nghi, chẳng lẽ tên kia không ở chỗ này?
Không có khả năng.
Kim Lân lắc đầu, nó vô cùng có lòng tin với cảm ứng của bản thân, vừa rồi khí tức của tên kia biến mất tại nơi này, cho dù đối phương mạnh hơn nữa cũng không thể thoát khỏi cảm ứng của hắn.
Ngươi cho rằng không đi ra thì ta không làm gì được ngươi sao?
Trong nội tâm Kim Lân càng tức giận không nhỏ, trong hai đồng tử màu vàng của nó bỗng nhiên bắn ra một đạo kim mang, lúc này hồn lực vô hình không ngừng bao phủ khắp bốn phía.
Dưới hồn lực của ta quan sát, nhìn ngươi còn chạy đi đâu.
Hồn lực vô hình không ngừng tìm kiếm chung quanh.
Hồn lực vô cùng cường đại lập tức bao phủ Diệp Huyền dưới mặt đất.
Trong nội tâm Diệp Huyền sợ gần chết.
Nếu như bị phát hiện vậy thì xong.
Cũng may Diệp Huyền sử dụng thủ pháp thu liễm khí tức cường đại, sau khi hồn lực của Kim Lân đảo qua nhưng không phát hiện sự tồn tại của hắn.
Ba!
Huyền lực trong người Diệp Huyền lúc này lại tăng lên một đoạn, tu vi tăng lên tới tứ giai tam trọng.
Diệp Huyền không cảm thấy vui vẻ chút nào, bởi vì hắn phát hiện dược lực của Thất Thải Hoa Liên đã tiêu hao một nửa, xem ra hắn không thể đột phá tới ngũ giai Võ Tông.
Nói chung thất giai Thất Thải Hoa Liên có dược lực đủ giúp bất cứ võ giả nào dưới lục giai tăng lên một giai nhưng Diệp Huyền tu luyện Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết quá mức đặc thù, cần huyền lực cũng quá nhiều, cứ theo đà này một đóa Thất Thải Hoa Liên chỉ có thể giúp hắn tăng lên tới tứ giai nhất trọng tăng lên tới tam trọng đỉnh phong.
Quả nhiên tu vi tăng lên tới tam trọng đỉnh phong, dược lực của Thất Thải Hoa Liên đã biến mất hoàn toàn.
Nội tâm Diệp Huyền lúc này trầm xuống, nếu như hắn có thể đột phá đến ngũ giai, như vậy hắn có ba thành hi vọng chạy thoát khỏi tay của thất giai yêu vương, hêện tại tỷ lệ chạy trốn không tới một thành.
Thất Thải Hoa Liên chỉ dùng đóa đầu tiên mới có công dụng lớn nhất, tuy hắn còn một đóa nhưng nếu phục dụng cũng khó mà đột phá tới ngũ giai.
Chẳng lẽ hắn phải vẫn lạc tại đây sao?
Diệp Huyền hiện tại kỳ vọng duy nhất chính là yêu vương không tìm thấy hắn.
Hồn lực đảo qua khu vực này đã phát hiện mình không tìm được gia hỏa đáng chết kia, Kim Lân triệt để tức giận.
- Tiểu tử, có bản lĩnh cướp đi thủ hạ dưới trướng bản đại vương chẳng lẽ không dám đi ra đọ sức sao, đường đường yêu vương lại làm rùa đen rút đầu, thực cho rằng bản đại vương không tìm thấy ngươi sao, Thiên Thính Địa Quan, tìm cho ta!
Trong hai đồng tử màu vàng của Kim Lân bỗng nhiên xuất hiện sương mù, lúc này sâu trong mắt có kim quang bắn ra ngoài, cẩn thận tìm tòi mỗi tấc thổ địa chung quanh.
Lúc này kim sắc quang mang đảo qua người Diệp Huyền, Diệp Huyền lập tức liền có cảm giác bị nhìn thấu triệt để.
- Là yêu vương thần thông.
Trong nội tâm Diệp Huyền kinh ngạc, yêu vương thần thông là một ít Huyền thú đột phá Vương cấp mới có được năng lực đặc thù như vậy, uy lực của thần thông không giống nhau nhưng cũng không phải mỗi một đầu Huyền thú yêu vương đều có được thần thông, yêu vương có được thần thông đều là nhân vật nổi bật trong yêu vương.
Diệp Huyền không ngờ rằng Kim Lân lại có được thần thông, hơn nữa còn là loại dò xét.
Lúc kim sắc quang mang đảo qua người Diệp Huyền, Kim Lân cũng phát hiện Diệp Huyền đang ở dưới lòng đất.
Làm cho nó giật mình là, nó nhìn thấy là nhân loại đang tu luyện.
Nghĩ đến chính mình lúc trước nổi giận đùng đùng dò xét gia hỏa này khắp bốn phía, gia hỏa này lại nhàn nhã tu luyện tại nơi đây, trong nội tâm Kim Lân tức giận không có chỗ phát tiết.
Đồng thời trong nội tâm nó vô cùng giật mình, khó trách trong phù quang bí cảnh lại nhiều ra một yêu vương, thì ra yêu vương này đến từ bên ngoài và hóa thành nhân loại, hắn theo những võ giả kia tiến vào nơi đây.
Chương 549 Điện hạ (1)
Nhưng thời điểm phù quang bí cảnh mở ra không phải chỉ có nhân loại luyện hồn sư mới có thể đi vào hay sao? Cho dù yêu vương hóa thành nhân loại, bản chất cùng khác với nhân loại luyện hồn sư, làm sao giấu diếm được phù quang bí cảnh dò xét?
Chẳng lẽ gia hỏa này còn đáng sợ hơn mình trong phù quang bí cảnh hay sao?
- Tiểu tử, rốt cuộc ngươi là ai? Lại dám cướp đoạt thủ hạ của Kim Lân đại vương vĩ đại ta, ngươi phải bị tội gì?
Kim Lân gào thét, một đạo kim sắc quang mang từ kim giác của nó bắn ra ngoài, oanh một tiếng, mặt đất lập tức vỡ ra vết rách dài mấy trăm mét, cũng lộ ra Diệp Huyền trong lòng đất.
Trong nội tâm Diệp Huyền trầm xuống, chỉ bằng một kích Kim Lân mang theo uy thế và thủ đoạn vừa rồi, đối phương tuyệt đối là yêu vương cường đại.
- Hừ, là ai quấy nhiễu bản điện tu luyện?
Diệp Huyền mở to mắt ra, hắn lạnh lùng quát một câu.
Kỳ thật trong lòng của hắn khẩn trương gần chết nhưng hắn biết rõ hiện tại tuyệt đối không thể bối rối, bằng không xong đời rồi.
Lúc này trên người Diệp Huyền sinh ra uy áp đáng sợ, hắn ngẩng đầu, ánh mắt của hắn nhìn về phía Kim Lân, đôi mắt lạnh lùng như bầu trời đêm, không mang theo một tia cảm tình.
Kiếp trước thân là Tiêu Dao Hồn Hoàng, tuy tu vi Diệp Huyền không còn nhưng khí thế vẫn lưu lại, ánh mắt bắn ra hào quang như hoàng đế nhìn thần tử, ý tứ cao cao tại thượng không mất đi.
Kim Lân hồ nghi nhìn Diệp Huyền, đôi mắt màu vàng của nó không ngừng tỏa sáng, nó muốn nhìn trộm bản thể Diệp Huyền.
Làm cho nó khiếp sợ là, cho dù nó thấy thế nào thì Diệp Huyền trước mắt không có nửa điểm sơ hở, dường như trời sinh chính là nhân loại.
Tuy Huyền thú yêu vương có thể biến ảo thành nhân loại nhưng chỉ từ hình thái mà thôi, bản chất vẫn hoàn toàn khác với nhân loại, mà yêu vương trước mắt, thấy thế nào cũng giống như nhân loại, hoàn toàn không có một chút sơ hở.
Trong nội tâm Kim Lân càng khiếp sợ hơn nữa, đối phương sau khi hóa thành nhân loại lại làm mình không nhìn ra sơ hở nào, chẳng lẽ nó căn bản không phải thất giai Yêu Vương, mà là bát giai Yêu Hoàng, thậm chí cửu giai Yêu Đế hay sao?
Không, cho dù là bát giai Yêu Hoàng, cửu giai Yêu Đế căn bản không thể đi tới nơi này.
Đặc biệt là khí tức trên người Diệp Huyền thập phần yếu ớt, chỉ tương đương với Huyền thú ngũ giai càng làm cho Kim Lân kinh nghi bất định.
Ánh mắt của nó hơi biến hóa, lạnh lùng nói:
- Là các hạ cướp đoạt thủ hạ dưới trướng bản đại vương trước, chẳng lẽ các hạ quên?
- Cái gì dưới trướng ngươi, bản điện đi vào phù quang bí cảnh muốn mấy thủ hạ sử dụng, vừa ý thủ hạ của ngươi là phúc khí của ngươi. Ngươi chỉ là yêu vương, đã không cảm thấy vinh hạnh còn dám quấy nhiễu bản điện hạ tu luyện, chẳng lẻ không sợ bản điện trấn áp ngươi sao?
Diệp Huyền cao ngạo nói một câu, ánh mắt đạm mạc, khí phách mười phần.
Quả nhiên gia hỏa này từ bên ngoài phù quang bí cảnh đi ra ngoài.
Trong nội tâm Kim Lân vô cùng chấn động..
Hơn nữa Diệp Huyền nói như vậy tỏ rõ hắn không phải yêu vương.
Một yêu vương bình thường có thể phá vỡ hồn niệm của mình lưu trên người đám giáp long hay sao? Kim Lân vốn cũng có chút không tin, bây giờ nghe Diệp Huyền nói như thế nội tâm của hắn vô cùng kiêng kị.
Vốn Kim Lân nổi giận đùng đùng tới đây là chuẩn bị giáo huấn Diệp Huyền thật hung ác, hiện tại nói không dám vọng động.
- Hừ, ngươi cho rằng bản đại vương cũng chỉ là một yêu vương sao?
Kim Lân hừ lạnh một tiếng, nó vừa dứt lời uy áp bộc phát và trấn áp lên người Diệp Huyền.
Tuy không biết lai lịch của Diệp Huyền nhưng nó không thể bỏ qua, hiển nhiên không thể nào.
Khí tức hồn niệm cường đại như núi cao trấn áp trên người Diệp Huyền, Diệp Huyền vận chuyển tứ giai huyền lực tam trọng đỉnh phong trong cơ thể nhưng vô cùng chậm chạp, huyền lực trong cơ thể bị giam cầm, thân thể kêu xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~ giống như sắp sụp đổ.
Hồn niệm uy áp bộc phát, nghe Kim Lân nói như thế, chẳng lẽ nó cũng không phải một con yêu vương sao?
Trong nội tâm Diệp Huyền rùng mình, cho dù hắn khẩn trương gần chết nhưng biểu hiện trên mặt không có sơ hở gì.
Hắn biết rõ chính mình tuyệt đối không được kinh hoảng, một khi lộ ra nửa điểm sơ hở là xong đời.
Hắn vận chuyển thần linh đồng thị tới cực hạn, Diệp Huyền lạnh lùng dò xét Kim Lân, đồng thời âm thầm vận chuyển thôn phệ vũ hồn trấn áp uy áp đang bao phủ lấy mình, lặng yên cắn nuốt một tia giảm bớt gánh nặng.
Kim Lân lập tức cũng cảm giác được, hồn niệm mình đang trấn áp đối phương nhưng vô thanh vô tức biến mất một tia.
Nó lập tức chấn động, đây là tình huống gì? Hồn nêệm của mình hư không tiêu thất một khối, gia hỏa này làm thế nào?
Mà thần linh đồng thị quỷ dị càng làm cho Kim Lân có cảm giác toàn thân bị xuyên phá, trong lúc nhất thời khó chịu không thôi, trong nội tâm vô cùng chấn động.
Kim Lân không biết trong nội tâm nó khiếp sợ, Diệp Huyền còng khiếp sợ hơn nữa, thần linh đồng thị nhìn soi mói, Diệp Huyền cũng phát hiện một tia không đúng, trong cơ thể Kim Lân có một đạo cấm chế quỷ dị.
Cấm chế này vô cùng phức tạp, nó giống như phong ấn vô tận dung hỏa và cấm chế truyền tống đài bên ngoài, rậm rạp chằng chịt, phong tỏa mỗi góc thân thể Kim Lân, hạn chế thực lực của nó tối đa.
Nói cách khác Kim Lân có thực lực hiện tại cũng chỉ là thực lực sau khi bị phong ấn mà thôi.
Khó trách Kim Lân có bộ dạng cao ngạo như thế, gia hỏa này tuyệt đối không phải yêu vương đơn giản như thế, trước khi phong ấn nó ít nhất cũng là tồn tại bát giai Yêu Hoàng trở lên, hơn nữa đó là phán đoán bảo thủ nhất.
Rốt cuộc là ai phong ấn nó?
Thiên hỏa bị phong ấn, yêu vương thần bí, hồn thú thần bí, cả phù quang bí cảnh đều mang cho Diệp Huyền cảm giác như sương mù bao phủ.
Tuy trong nội tâm khiếp sợ, Diệp Huyền vẫn không có biểu hêện ra, hắn cười lạnh nói:
- Thì ra tiểu gia hỏa ngươi đã bị phong ấn, ân, huyết mạch bị phong ấn, thần thông bị phong ấn, đáng buồn nhất là nguồn suối hồn niệm cũng bị phong ấn, khó trách bộ dạng như có bệnh, chậc chậc, phong ấn tốt, tính tình giống như ngươi không có bị giết chết đã xem như phúc lớn mạng lớn.
- Làm sao ngươi biết ta bị phong ấn?
Kim Lân lúc này cả kinh biến sắc, Diệp Huyền nói rõ nơi nó bị phong ấn không kém một chút nào, trong lòng nó sinh ra sóng to gió lớn.
- Ha ha, biết rõ nơi ngươi bị phong có gì khó, nếu bản điện hạ nguyện ý, giải trừ phong ấn cho ngươi cũng chỉ là việc nhấc tay lên mà thôi.
Diệp Huyền ra vẻ thần bí nói.
Chương 550 Điện hạ (2)
- Nói đùa gì vậy, ngươi có thể phá giải phong ấn bản đại vương?
Ánh mắt Kim Lân thập phần hoài nghi, phong ấn của nó năm đó bị đại năng nghịch thiên bố trí, cho dù Diệp Huyền thật sự là cửu giai Yêu Đế cũng không có khả năng cởi bỏ.
Trừ phi...
- Có tin hay không là tùy ngươi, trước kia có tiểu gia hỏa cũng bị phong ấn, bản điện hạ hơi thi thủ đoạn liền giải cứu ra, hiện tại nó đi theo bản đêện hạ rồi.
Diệp Huyền ngạo nghễ nói.
- Ngươi nói là vô tận dung hỏa?
Kim Lân thốt ra.
- Ah? Ngươi cũng biết tên kia?
Diệp Huyền nhìn thấy biểu lộ của Kim Lân đã biết rõ thằng này mắc câu, hắn vươn tay ra, vô tận dung hỏa xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, nó tỏa ra khí tức hỏa lực nồng đậm.
- Thật sự là vô tận dung hỏa, vậy mà thực bị ngươi bỏ phong ấn.
Kim Lân lẩm bẩm nói.
Thân là cường giả trong phù quang bí cảnh, nó làm sao không biết vô tận dung hỏa tồn tại, gia hỏa kia bị cấm chế phong ấn trong tế đàn dưới lòng đất, hôm nay lại bị thằng này thu phục chẳng lẽ gia hỏa này có thể phá giải phong ấn của nó?
- Khục khục, vị iện hạ này, vừa... Vừa rồi có mạo phạm, kính xin điện hạ không nên để ý.
Tròng mắt màu vàng xoay hai lần, trước kia Kim Lân còn nổi giận đùng đùng, bá đạo hung hăng càn quấy đáp xuống trước mặt Diệp Huyền, thần sắc nịnh nọt mở miệng nói.
Bộ dạng xoa chân, vẻ mặt nịnh nọt, muốn bao nhiêu hèn mọn bỉ ổi có bao nhiêu hèn mọn bỉ ổi.
Diệp Huyền ngay từ đầu còn bị nó làm giật mình, sau khi nhìn thấy bộ dạng Kim Lân, nếu không biết nó muốn cái gì thì hắn quá kém rồi.
- Một chút chuyện nhỏ, bản điện hạ tự nhiên sẽ không để trong lòng, ngươi đi đi, không nên quấy nhiễu bản điện tu luyện.
- Khục khục, đúng vậy, đúng vậy.
Kim Lân cười nói:
- Điện hạ tu luyện, tiểu nhân nào dám quấy rầy ah, chỉ có điều điện hạ mới tới nơi đây, chắc cũng không quá quen thuộc với nơi này, như vậy để Tiểu Kim dẫn đường cho ngài a, cũng không nhọc điện hạ làm việc khác.
Vào lúc này Kim Lân, nào có nửa điểm khí thế yêu vương, nó lúc này vẫy vẫy cái đuôi.
Tròng mắt của nó luân chuyển nhưng trong lòng vô cùng hưng phấn, năm đó nó vô tình bị đại năng phong ấn trong phù quang bí cảnh, trong nháy mắt đã qua không biết bao nhiêu năm tháng, hôm nay rốt cuộc cũng tìm được người cởi phong ấn của hắn, trong nội tâm nó kích động không cần nói cũng biết.
Tiểu Kim?
Nghe được Kim Lân xô với mình như thế, thiếu chút nữa Diệp Huyền cười phun ra tiếng, trong lòng của hắn cũng là có chút chột dạ, vốn trực tiếp chuẩn bị bảo Kim Lân rời đi, sau khi nhìn thấy vẻ mặt nóng rực của Kim Lân thì nội tâm hắn hơi chấn động.
Hắn biết rõ nếu cứ như thế bảo Kim Lân rời đi, thằng này nhất định sẽ không chịu bỏ qua, nếu như vậy còn không bằng giữ lại bên người.
- Ah, nếu như thế làm phiền ngươi.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
- Có thể phục vụ cho điện hạ là vinh hạnh của Tiểu Kim..
Kim Lân cười tươi như hoa.
- Diệp Huyền.
Đúng vào lúc này ở xa có tiếng la mơ hồ của Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch vang lên.
Lúc trước Kim Lân ở chỗ này trắng trợn phá hư tạo thành ảnh hưởng to lớn, làm cho Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch lo lắng chạy tới tìm kiếm.
- Điện hạ, dường như có nhân loại tới, có muốn ta giải quyết hay không?
Kim Lân vuốt mông ngựa nói.
- Đó là bằng hữu của bản điện hạ.
Diệp Huyền nhướng mày, trừng mắt Kim Lân, Kim Lân sợ tới mức không dám lên tiếng.
- Về sau không có mệnh lệnh của ta, ngươi không được tùy tiện giết người, nghe không?
- Đúng, đúng!
Tuy Kim Lân không biết tại sao Diệp Huyền làm như vậy nhưng hắn liên tục gật đầu.
Diệp Huyền nhìn thẳng vào Kim Lân, nếu Ngạo Tuyết các nàng nhìn thấy bộ dạng của Kim Lân sẽ có chuyện xảy ra, Diệp Huyền nói:
- Kim Lân, bộ dạng của ngươi hiện tại bất tiện, như vậy đi, ngươi cũng hóa thành bộ dạng nhân loại, về sau không được gọi ta điện hạ, gọi ta là Huyền thiếu.
- Được rồi, Huyền thiếu!
Kim Lân bây giờ Diệp Huyền nói gì nghe nấy, thân thể nhanh chóng nhúc nhích, mấy giây sau biến thành thanh niên một mét tám, thân mặc trường bào màu vàng, khí tức bành trướng, muốn bựa bao nhiêu có bựa bao nhiêu.
Diệp Huyền cau mày, uy áp trên người Kim Lân quá mạnh mẽ, những người khác nhìn cái là không đúng, hắn phân phó:
- Thu liễm thực lực của ngươi đi, đừng bạo lộ quá nhiều.
Kim Lân nghe xong lập tức thu liễm thực lực nhưng vẫn là tiêu chuẩn lục giai.
Diệp Huyền vỗ trán một cái,
- Vẫn còn rất cao.
- Còn cao? Ta thu liễm một ít.
Rốt cục Kim Lân cũng áp chế thực lực còn tứ giai nhất trọng, thời điểm này Diệp Huyền thỏa mãn gật đầu.
Bởi vì thu liễm thực lực, Kim Lân mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, thầm nghĩ khó trách khí tức điện hạ yếu như thế, thì ra cố ý thu liễm thực lực, ai, làm con người thật sự là mệt mỏi ah.
Thật không rõ điện hạ làm như vậy là vì cái gì.
- Diệp Huyền, cuối cùng cũng tìm được ngươi, ngươi không sao chớ?
Lúc này Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch cũng tìm được Diệp Huyền, bọn họ thơ dài, tảngđaá trong nội tâm cũng rơi xuống đất.
- Ta không sao, vừa rồi chỉ gặp một bằng hữu cũ.
- Hắn là...
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch lúc này mới nhìn thấy Kim Lân ở bên cạnh.
- Khục khục, bổn vương... Ách, bản thân Kim Lân, vâng điện hạ... Không... Không, là bằng hữu Huyền thiếu, hai vị khỏe a.
Kim Lân lắp bắp, nó nỏi cả buổi mới xong một câu, nghĩ thầm ngôn ngữ nhân loại thật đúng là phiền toái.
- Hằng là bằng hữu của ta, chuyện khác các ngươi đừng quản.
Diệp Huyền giải thích.
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch hồ nghi nhìn Kim Lân, trí nhớ các nàng thập phần siêu quần, cho tới bây giờ chưa thấy qua trong liên minh mười ba nước có đệ tử nào có bộ dạng như vậy.
Hơn nữa hai mươi mốt người tiến vào phong cấm chi địa tuyệt đối không có thiếu niên tóc vàng, rốt cuộc gia hỏa này làm thế nào đi vào phong cấm chi địa.
- Chúng ta đi thôi.
Có Kim Lân bên người, Diệp Huyền không tùy ý như trước, đạm mạc nói.
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch đều không tự chủ được nhìn Diệp Huyền, lại nhìn Kim Lân, trực giác nữ nhân nhạy cảm nói cho các nàng biết rõ, Diệp Huyền lạnh lùng như thế là vì thiếu niên tóc vàng, rốt cuộc gia hỏa này là ai?
Diệp Huyền cũng không nói gì, các nàng cũng không hỏi.
Có Kim Lân ở một bên, đám người Diệp Huyền trao đổi ít đi nhiều, bốn người không ngừng bay đi thẳng về phía cột sáng.
Còn chưa đi bao lâu đã có vài đầu hồn thú tứ giai đột nhiên xuất hiện trước mặt đám người Diệp Huyền, nhìn thấy bốn người Diệp Huyền sau đó rống to và nhào tới.
Nhìn về phía trước mặt, hiện tại Diệp Huyền đang đứng trong ngọn lửa màu đen, một bóng người màu đen như ẩn như hiện cười nói:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Diệp Huyền kinh sợ hỏi một câu, ánh mắt đỏ thẫm.
- Ta là ai không trọng yếu, trọng yếu là đường đường Tiêu Dao Hồn Hoàng, đệ nhất thiên tài cả ngàn năm có một trên đại lục Thiên Huyền lại chết, đáng tiếc ah, muốn trách thì trách ngươi phá hư kế hoạch của ta.
Bóng người màu đen cười dữ tợn, đôi mắt hắn tập trung khí tức làm cho Diệp Huyền có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc nhưng lại cực kỳ lạ lẫm.
Rốt cuộc người này là ai? Ta nhất định biết, rốt cuộc là ai bố trí bẫy rập khổng lồ như têế này, mục đích là vì đánh chết ta?
Diệp Huyền thi triển thần linh đồng thị ý đồ nhìn thấu gương mặt thật của đối phương nhưng người nọ như ẩn như hiện trong bóng đen, bên ngoài thân có bình chướng hồn lực cực kỳ cường đại làm hắn không hể nào nhìn xuyên thấu và phát hiện chân diện mục của đối phương.
- Không nên phản kháng vô vọng, chết đi cho ta.
Bóng người màu đen khoát tay, hỏa diễm khắp bốn phía bộc phát như núi lửa, nham thạch trong lòng đất bắt đầu nóng chảy và triệt để bao phủ Diệp Huyền vào trong.
Ah!
Đau đớn tê tâm liệt phế truyền khắp toàn thân Diệp Huyền.
- Không, ta không thể chết được, ta chính là Tiêu Dao Hồn Hoàng, trên đời này có ai có thể giết ta?
Ánh mắt Diệp Huyền đỏ thẫm, hắn điên cuồng chống cự, hai đạo hồn lực khủng bố va chạm với nhau và phóng xuất ra uy thế ngập trời.
Trước mặt Diệp Huyền xuất hiện từng đạo trận văn, hồn lực vô hình không ngừng luân chuyển chung quanh phù văn, hình thành một bình chướng không thể đột phá.
- Tiêu Dao Hồn Hoàng không hổ là Tiêu Dao Hồn Hoàng, trong tình huống như vậy vẫn có thể chống cự tới bây giờ, đáng tiếc, ta hao phí nhiều công sức như vậy phải nắm chắc chém giết ngươi, Diệp Tiêu Dao, chịu chết đi!
Bóng người màu đen cười to càn rỡ, toàn thân hắn tỏa ra hào quang sáng ngời, huyền lực chôn vùi tất cả bao phủ chung quanh Diệp Huyền.
Diệp Huyền với gương mặt điên cuồng dữ tợn, vào thời khắc sinh tử mấu chốt, hắn lập tức ngơ ngác, ánh mắt của hắn bao phủ trong sương mù, dường như hắn nhìn thấu cái gì đó.
Diệp Tiêu Dao, Tiêu Dao Hồn Hoàng?
Không, Tiêu Dao Hồn Hoàng đã sớm chết rồi.
Hiện tại ta là Diệp Huyền.
Diệp Huyền mới là ta!
Một đạo hào quang như sao băng xuất hiện trong đầu của Diệp Huyền.
Oanh!
Hỏa diễm phía trước, bóng người trước mặt chia năm xẻ bảy trong nháy mắt.
Chung quanh biến mất không còn lại gì, hiện ra trước mặt Diệp Huyền chính là hai đồng tử quỷ dị của hồn thú ngũ giai.
Tất cả những gì diễn ra lúc trước chỉ là ảo ảnh.
Ảo cảnh thật đáng sợ, ảo cảnh quá chân thật.
Trong nội tâm Diệp Huyền sinh ra thần thái hoảng sợ.
Đáng sợ, thật đáng sợ.
Hồn thú chủ tu chính là linh hồn, công kích linh hồn của chúng cực kỳ đáng sợ, nếu như Diệp Huyền không phải là người trọng sinh, đổi lại bất cứ luyện hồn sư ngũ phẩm nào tới nơi này đều lâm vào trong ảo cảnh của đối phương, vĩnh viễn khó có thể siêu thoát, cho đến chết.
Lúc này Hạ Thất Tịch và Vân Ngạo Tuyết nấp ở ngoài khe núi, hai người lo lắng nhìn Diệp Huyền biến mất tại nơi hẻo lánh, bộ dạng khẩn trương và lo lắng.
Thời điểm hắn đánh chết hai hồn thú tứ giai lúc trước, mỗi lần Diệp Huyền chỉ tốn hơn mười giây là xong, vào lúc này hồn thú ngũ giai đã bị Diệp Huyền dẫn đi hơn nửa canh giờ, Diệp Huyền vẫn không có đi ra làm cho hai người cực kỳ lo lắng.
Liếc nhau, hai người khẽ cắn môi, trong mắt xuất hiện một tia thần thái kiên định sau đó lướt về phía khe núi.
Tuy Diệp Huyền bảo các nàng chờ ở nơi này nhưng hiện tại Diệp Huyền lại gặp phải khó khăn, cho dù các nàng không thể giúp cái gì cũng không muốn đứng quan sát như thế.
Vào lúc Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch đang suy nghĩ, Diệp Huyền vừa phá vỡ ảo cảnh lại gặp được khó khăn.
Lúc trước hắn muốn chuẩn bị ra tay với hồn thú ngũ giai, đột nhiên có sương mù che chắn ập tới, ngay sau đó hắn lâm vào trong ảo cảnh.
Xuất hiện trước mặt hắn chính là thảo nguyên bao la mênh mông bát ngát.
Lúc này Diệp Huyền không có mất đi năng lực suy nghĩ, hắn biết rõ mình đang lâm vào ảo cảnh nhưng không biết nên làm cách nào phá vỡ ảo cảnh này.
Sưu sưu sưu!
Trên thảo nguyên bao la xuất hiện nhiều sợi dây leo màu đen, những dây leo này tốc độ nhanh như tia chớp, điên cuồng quấn quanh thân thể Diệp Huyền với tốc độ cực nhanh làm người ta không có thời gian phản ứng, lập tức liền đem Diệp Huyền bao khỏa được cực kỳ chặt chẽ.
Đây là ảo cảnh gì?
Trong nội âm Diệp Huyền vô cùng kinh hãi.
Huyền lực trong cơ thể phấn chấn bừng bừng, Diệp Huyền muốn muốn tránh thoát những dây leo trói buộc nhưng mặc cho hắn cố gắng như thế nào thì những dây leo kia không ngừng sinh trưởng tầng tầng lớp lớp lao tới.
Áo bào của Diệp Huyền bị xé nứt rất nhanh, lộ ra lồng ngực vạm vỡ, đại lượng dây leo không ngừng quấn quanh thân thể và cổ Diệp Huyền, cảm giác đau đớn và hít thở không thông làm cho Diệp Huyền biết rõ là ảo cảnh nhưng cảm giác thống khổ như vậy vẫn khó có thể chịu được.
Ngay thời điểm Diệp Huyền sắp khó có thể chịu được, dường hắn bị cái gì đó công kích, đột nhiên cảm giác hít thở không thông kia nhẹ đi cả bình nguyên và bầu trời sinh ra gọn sóng nhộn nhạo như nước, thập phần không ổn định.
Phá cho ta!
Diệp Huyền nắm lấy cơ hội, hồn lực tứ phẩm viên mãnthi triển, ba vũ hồn vận chuyển tới cực hạn.
Oanh!
Giống như sét đánh giữa trời quang, thảo nguyên chung quanh bị phá thành mảnh nhỏ, sau đó Diệp Huyền nhìn thấy sắc mặt Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch thống khổ quỳ trước mặt hồn thú ngũ giai, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân run rẩy.
Diệp Huyền lập tức tựu hiểu ra, sở dĩ ảo cảnh lúc trước bất ổn hoàn toàn là vì Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch tiến hành công kích hồn thú ngũ giai, hêện tại hai người đang lâm vào trong ảo cảnh.
Tuy đã phá vỡ ảo cảnh nhưng trong đầu Diệp Huyền cảm giác mê muội, toàn thân vô lực, hai lần lâm vào ảo cảnh tiêu hao đại lượng tinh thần lực của hắn.
- Diệp Huyền!
Đột nhiên Vân Ngạo Tuyết kêu to một tiếng, sắc mặt ửng đỏ, đôi mắt như bi sương mù che chắn, nàng đi tới trước mặt Diệp Huyền và hai tay ôm lấy hắn, hai mắt mê ly.
Lúc này tóc mai của Hạ Thất Tịch cũng tán loạn, thổ khí như lan, bộ ngực của nàng phập phồng, khóe mắt rưng rưng lao tới thân thể Diệp Huyền.
Hai người chủ động cởi bỏ quần áo của mình, làn da trắng nõn,.xương quai xanh tinh xảo, bộ ngực cao ngắt bóng loáng mượt mà.
Dưới váy dài, đùi ngọc lộ ra giống như bạch ngọc tốt nhất, không có nửa điểm khuyết điểm nhỏ nhặt, tràn ngập hương v hấp dẫnị.
Chương 547 Đột phá ngũ phẩm (2)
Diệp Huyền lập tức đã biết rõ hai người bọn họ lâm vào trong ảo cảnh, hắn muốn giúp hai người tỉnh lại nhưng mặc cho Diệp Huyền cố gắng thế nào hai người vẫn mê ly và ôm thật chặt Diệp Huyền, bờ môi hồng nhuận phơn phớt hé to.
Thân thể Diệp Huyền đang vô lực, bị hai người ôm như thế càng không có khí lực, áo bào của hắn bị cởi ra, bộ ngực no đủ dán vào lồng ngực Diệp Huyền, lúc này bụng dưới Diệp Huyền nóng lên.
Ba người nhanh chóng dây dưa với nhau, động tác của bọn họ mập mờ và khí tức Diệp Huyền đang tăng lên nhanh chóng.
- Không được, không thể như vậy được.
Tuy Diệp Huyền không phải chính nhân quân tử nhưng chuyện giậu đổ bìm leo như vậy không phải tính cách của hắn, trong đôi mắt của hắn bắn ra hào quang lăng lệ ác liệt, tánh mạng vũ hồn vận chuyển thật nhanh.
Vũ hồn chi lực lưu chuyển làm toàn thân mát lạnh, Diệp Huyền tỉnh táo lại và khôi phục một ít khí lực.
Chết!
Diệp Huyền đập mạnh một cái, ba đại vũ hồn chi lực bị thúc dục đến mức tận cùng, hắn đánh một chưởng lên đầu lâu của hồn thú ngũ giai.
Oanh, thời điểm ba đại vũ hồn của Diệp Huyền công kích, lúc này đầu lâu hồn thú ngũ giai đang thi triển ảo thuật bị đánh tan vỡ, một hạt châu lớn như nắm tay rơi vào trong tay Diệp Huyền.
Ưm một tiếng, Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch tỉnh táo lại, sau đó nhìn thấy tình cảnh nơi này, cũng nhớ lại vừa rồi xảy ra chuyện gì, sắc mặt hai người đỏ rực tận mang tai, vẻ mặt gượng ngùng không chịu nổi, vội vàng sửa sang quần áo mất trật tự của mình.
Nghĩ đến mình vừa mới làm những động tác kia, hơn nữa ba người cùng dây dưa với nhau, lại nhìn bản thân mình, hai người hận không thể tìm kẽ đất chui xuống dưới.
- Ta tu luyện trước, nơi này có một ít hồn châu tứ giai, các ngươi cũng tu luyện đi.
Diệp Huyền sờ sờ cái mũi, trong lòng cũng hết sức khó xử, vội vàng cầm hồn châu đi tu luyện, trước khi tu luyện cũng cho Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch không ít hồn châu tứ giai.
Ba người thu liễm tâm tình, giả vờ như không xảy ra chuyện gì và đi tu luyện.
Một ngày sau đó.
Trong thân thể Diệp Huyền bộc phát hồn lực cực kỳ cường đại, hắn mở mắt ra, đôi mắt thâm thúy bắn ra hào quang giống như mặt trăng và ngôi sao.
Có hồn châu ngũ giai, hồn lực Diệp Huyền cũng từ tứ phẩm viên mãn bước vào ngũ phẩm.
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch không ngừng tu luyện, sau khi hấp thu vài viên hồn châu tứ giai, hồn lực hai người cũng bước vào tứ phẩm.
Nếu tốc độ tu luyện như thế để người bên ngoài biết được tất nhiên sẽ làm không ít người kinh ngạc không nói thành lời.
Dưới tình huống bình thường, tu luyện nhưđaám người Diệp Huyền, tốc độ đột phá nhanh như thế sẽ làm hồn lực bất ổn và không vững chắc, Diệp Huyền lúc trước đạt được mấy viên Huyền Minh thạch cũng mang ra vững chắc hồn lực, phối hợp đặc hiệu của Huyền Minh thạch, thời điểm mấy người đột phá cũng không xảy ra chuyện gì, ngược lại còn vững chắc hồn lực hơn trước kia.
Sau khi hồn lực đột phá đến ngũ phẩm, Diệp Huyền không định tu luyện nữa, thực lực của hắn bây giờ thừa nhận hồn lực ngũ phẩm đã là cực hạn, nếu như tu luyện nữa sẽ lưu lại di chứng khó lường.
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch cũng giống như thế.
Ân? Thời điểm đám người Diệp Huyền đang chuẩn bị lên đường, đột nhiên trong nội tâm Diệp Huyền sinh ra cảm giác nguy cơ vô cùng to lớn.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thần linh đồng thị thi triển đến mức tận cùng, lúc này nhìn thấy ở trên chân trời xa xôi có một đạo hào quang màu vàng, nó đang lướt đi với tốc độ cực nhanh, làm cho Diệp Huyền vô cùng hoảng sợ.
Thời điểm này hào quang màu vàng không che dấu khí tức của mình chút nào, khí tức cuồng ngạo và bá đạo điên cuồng càn quét các nơi.
- Là nó!
Diệp Huyền lập tức cảm nhận được hào quang màu vàng kia tỏa ra khí tức hồn niệm giống như đúc hồn niệm trong đầu giáp long, phi ưng, Diệp Huyền lập tức kịp phản ứng, hào quang màu vàng đang bay tới chính là Kim Lân yêu vương.
Trong nội tâm Diệp Huyền âm trầm.
Hắn thật không ngờ yêu vương gọi là Kim Lân kia lại đuổi theo tới nơi này, mục tiêu tuyệt đối là chính mình.
Bất chấp do dự,hắn bảo Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch các nàng không nên đi theo chính mình, Diệp Huyền không nói hai lời lập tức chạy như điên về phương xa.
Nhìn bóng lưng Diệp Huyền đi xa, vẻ mặt Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch mờ mịt, căn bản không biết phát sinh cái gì, trong nội tâm nghi hoặc, chẳng lẽ các nàng lúc trước bị ảo thuật khống chế làm cho Diệp Huyền không vui?
Nhưng mà tốc độ của Diệp Huyền quá nhanh, sau khi các nàng khôi phục tinh thần, thời điểm muốn hỏi nhưng Diệp Huyền đã biến mất trong tầm mắt.
Trốn trốn trốn!
Trên bình nguyên màu đen, Diệp Huyền chạy đi như điên, khí tức kia càng ngày càng gần, nội tâm Diệp Huyền càng ngày càng nặng.
Có thể lăng không phi hành, đây tuyệt đối là thất giai yêu vương mới có thể làm được, nội tâm Diệp Huyền biết rõ một đầu thất giai yêu vương đáng sợ bao nhiêu, tuy thực lực của hắn có tăng lên không nhỏ nhưng đối mặt một đầu yêu vương, hắn hiện tại không đủ nhìn.
Trong quá trình bay nhanh, Diệp Huyền vội vàng lấy ra một đóa Thất Thải Hoa Liên và nuốt vào.
Diệp Huyền vốn chuẩn bị cầm Thất Thải Hoa Liên luyện chế thành đan dược mới phục dụng, hiện tại sống chết trước mắt cho nên hắn không có nhiều thời gian suy nghĩ như thế.
Chỉ có tận khả năng tăng thực lực của mình lên mới có thể có thêm một phần hi vọng sống sót khi bị yêu vương đuổi giết.
Khí tức sau lưng càng ngày càng gần, đột nhiên phía xuất hiện một sơn động, trong nội tâm Diệp Huyền vui mừng, vội vàng chui vào sâu trong sơn động, hắn không ngừng xâm nhập, cuối cùng hắn dừng lại ở nơi sâu nhất và nín thở tập trung tâm thần, thu liễm khí tức.
Qua một lúc khí tức khủng bố kia dừng lại trên đỉnh đầu của hắn.
- Các hạ, bản đại vương đã cảm giác được khí tức của ngươi, đường đường yêu vương lại dám cướp đoạt thuộc hạ của bản vương, không cần trốn nữa sao?
Một tiếng nói to mang theo trào phúng và khinh thường vang lên.
Đường đường yêu vương?
Diệp Huyền lập tức hiểu ra, Kim Lân xem mình thành yêu vương.
Tuy hắn không phải yêu vương, đối phương mới là yêu vương thật, Lý Quỳ gặp Lý Quỷ, Diệp Huyền nào dám lên tiếng, hắn cẩn thận nấp trong lòng đất và thu liễm khí tức tới tận cùng.
Lúc này trong thân thể của hắn sinh ra khí tức cuồn cuộn.
Công hiêu của Thất Thải Hoa Liên thật sự quá lớn, Diệp Huyền phục dụng sau đó lực lượng cuồng bạo làm cho thân thể của hắn sắp nổ tung.
Chương 548 Sinh tử một đường
Tạch tạch tạch!
Trên thân thể hắn xuất hiện vết rạn, Thất Thải Hoa Liên chính là linh dược thất giai, cường giả lục giai Võ Tôn mới có thể sử dụng, Diệp Huyền mới tứ giai, hơn nữa còn phục dụng một đóa hoàn chỉnh, đổi lại võ giả khác đã sớm bạo thể mà chết.
Cũng may Diệp Huyền tu luyện Cửu Chuyển Thánh Thể, hơn nữa Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết cường đại mới không có vẫn lạc, cho dù như thế dược lực một đóa Thất Thải Hoa Liên hoàn chỉnh cũng bộc phát đáng sợ.
Diệp Huyền cố nén đau đớn, hắn cắn răng chịu đựng, ánh mắt đỏ thẫm, cũng không phát ra âm thanh nào, thậm chí không thể để khí tức của Thất Thải Hoa Liên thoát ra chút nào.
Đồng thời hắn gian nan vận chuyển Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết luyện hóa dược lực Thất Thải Hoa Liên từng chút một.
Dược lực cường đại chậm rãi cải biến thân thể Diệp Huyền.
Trong nội tâm Diệp Huyền vẫn có chút lo lắng, tốc độ tu luyện như thế vẫn quá chậm, hiện tại tình thế trước mắt cực kỳ nghiêm trọng, căn bản không có bao nhiêu thời gian cho hắn tu luyện, hắn lúc này càng phải nhanh chóng luyện hóa dược lực Thất Thải Hoa Liên cuồng bạo mới được.
Như vậy tuy hắn càng thống khổ nhưng tốc độ hấp thu dược lực Thất Thải Hoa Liên càng nhanh hơn không ít.
Không trung trên đỉnh đầu Diệp Huyền, Kim Lân kiêu ngạo đứng ở đó, ánh mắt nhìn bốn phía.
Cho dù nó không nhìn thấy thân ảnh Diệp Huyền nhưng cảm giác của nó cường đại, nó biết rõ khí tức lúc trước biến mất tại nơi này.
Hừ, cưỡng ép cướp đoạt thủ hạ của bản đại vương, hiện tại muốn trốn sao?
Trong nội tâm Kim Lân cười nhạt một chút, kim giác trên đỉnh đầu đột nhiên tách bắn ra hào quang sáng ngời, hào quang quét qua bốn phương tám hướng và nổ tung.
Ầm ầm!
Âm thanh nổ tung vang vọng mặt đất, đại lượng bụi mù quét qua tạo thành gợn sóng đáng sợ, sóng xung kích truyền lên người Diệp Huyền dưới lòng đất.
Diệp Huyền hồn nhiên không để ý tới hành động của Kim Lân, hắn không ngừng hấp thu dược lực của Thất Thải Hoa Liên.
Ba!
Dường như giam cầm trong thân thể bị đánh phá, Diệp Huyền từ tứ giai nhất trọng trực tiếp đột phá đến tứ giai nhị trọng.
Còn chưa đủ!
Diệp Huyền biết rõ đối phó thất giai yêu vương, thực lực tứ giai nhất trọng và tứ giai nhị trọng căn bản không có gì khác nhau, hiện tại dược lực Thất Thải Hoa Liên trong cơ thể của hắn chỉ giảm đi một ít, Diệp Huyền nín thở tập trung tâm thần tiếp tục hấp thu dược lực.
Oanh tạc một nén nhang mới dừng lại.
Mặt đất màu đen bêến thành một đống bừa bộn, khắp nơi đều là gồ ghề, đá vụn bắn tung tóe, nơi này giống như bị cày qua, động tĩnh nơi này hấp dẫn không ít hồn thú, tất cả đều bị Kim Lân đánh thành mảnh vỡ.
Nhìn mặt đất vô cùng bình tĩnh, Kim Lân lại sinh ra hồ nghi, chẳng lẽ tên kia không ở chỗ này?
Không có khả năng.
Kim Lân lắc đầu, nó vô cùng có lòng tin với cảm ứng của bản thân, vừa rồi khí tức của tên kia biến mất tại nơi này, cho dù đối phương mạnh hơn nữa cũng không thể thoát khỏi cảm ứng của hắn.
Ngươi cho rằng không đi ra thì ta không làm gì được ngươi sao?
Trong nội tâm Kim Lân càng tức giận không nhỏ, trong hai đồng tử màu vàng của nó bỗng nhiên bắn ra một đạo kim mang, lúc này hồn lực vô hình không ngừng bao phủ khắp bốn phía.
Dưới hồn lực của ta quan sát, nhìn ngươi còn chạy đi đâu.
Hồn lực vô hình không ngừng tìm kiếm chung quanh.
Hồn lực vô cùng cường đại lập tức bao phủ Diệp Huyền dưới mặt đất.
Trong nội tâm Diệp Huyền sợ gần chết.
Nếu như bị phát hiện vậy thì xong.
Cũng may Diệp Huyền sử dụng thủ pháp thu liễm khí tức cường đại, sau khi hồn lực của Kim Lân đảo qua nhưng không phát hiện sự tồn tại của hắn.
Ba!
Huyền lực trong người Diệp Huyền lúc này lại tăng lên một đoạn, tu vi tăng lên tới tứ giai tam trọng.
Diệp Huyền không cảm thấy vui vẻ chút nào, bởi vì hắn phát hiện dược lực của Thất Thải Hoa Liên đã tiêu hao một nửa, xem ra hắn không thể đột phá tới ngũ giai Võ Tông.
Nói chung thất giai Thất Thải Hoa Liên có dược lực đủ giúp bất cứ võ giả nào dưới lục giai tăng lên một giai nhưng Diệp Huyền tu luyện Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết quá mức đặc thù, cần huyền lực cũng quá nhiều, cứ theo đà này một đóa Thất Thải Hoa Liên chỉ có thể giúp hắn tăng lên tới tứ giai nhất trọng tăng lên tới tam trọng đỉnh phong.
Quả nhiên tu vi tăng lên tới tam trọng đỉnh phong, dược lực của Thất Thải Hoa Liên đã biến mất hoàn toàn.
Nội tâm Diệp Huyền lúc này trầm xuống, nếu như hắn có thể đột phá đến ngũ giai, như vậy hắn có ba thành hi vọng chạy thoát khỏi tay của thất giai yêu vương, hêện tại tỷ lệ chạy trốn không tới một thành.
Thất Thải Hoa Liên chỉ dùng đóa đầu tiên mới có công dụng lớn nhất, tuy hắn còn một đóa nhưng nếu phục dụng cũng khó mà đột phá tới ngũ giai.
Chẳng lẽ hắn phải vẫn lạc tại đây sao?
Diệp Huyền hiện tại kỳ vọng duy nhất chính là yêu vương không tìm thấy hắn.
Hồn lực đảo qua khu vực này đã phát hiện mình không tìm được gia hỏa đáng chết kia, Kim Lân triệt để tức giận.
- Tiểu tử, có bản lĩnh cướp đi thủ hạ dưới trướng bản đại vương chẳng lẽ không dám đi ra đọ sức sao, đường đường yêu vương lại làm rùa đen rút đầu, thực cho rằng bản đại vương không tìm thấy ngươi sao, Thiên Thính Địa Quan, tìm cho ta!
Trong hai đồng tử màu vàng của Kim Lân bỗng nhiên xuất hiện sương mù, lúc này sâu trong mắt có kim quang bắn ra ngoài, cẩn thận tìm tòi mỗi tấc thổ địa chung quanh.
Lúc này kim sắc quang mang đảo qua người Diệp Huyền, Diệp Huyền lập tức liền có cảm giác bị nhìn thấu triệt để.
- Là yêu vương thần thông.
Trong nội tâm Diệp Huyền kinh ngạc, yêu vương thần thông là một ít Huyền thú đột phá Vương cấp mới có được năng lực đặc thù như vậy, uy lực của thần thông không giống nhau nhưng cũng không phải mỗi một đầu Huyền thú yêu vương đều có được thần thông, yêu vương có được thần thông đều là nhân vật nổi bật trong yêu vương.
Diệp Huyền không ngờ rằng Kim Lân lại có được thần thông, hơn nữa còn là loại dò xét.
Lúc kim sắc quang mang đảo qua người Diệp Huyền, Kim Lân cũng phát hiện Diệp Huyền đang ở dưới lòng đất.
Làm cho nó giật mình là, nó nhìn thấy là nhân loại đang tu luyện.
Nghĩ đến chính mình lúc trước nổi giận đùng đùng dò xét gia hỏa này khắp bốn phía, gia hỏa này lại nhàn nhã tu luyện tại nơi đây, trong nội tâm Kim Lân tức giận không có chỗ phát tiết.
Đồng thời trong nội tâm nó vô cùng giật mình, khó trách trong phù quang bí cảnh lại nhiều ra một yêu vương, thì ra yêu vương này đến từ bên ngoài và hóa thành nhân loại, hắn theo những võ giả kia tiến vào nơi đây.
Chương 549 Điện hạ (1)
Nhưng thời điểm phù quang bí cảnh mở ra không phải chỉ có nhân loại luyện hồn sư mới có thể đi vào hay sao? Cho dù yêu vương hóa thành nhân loại, bản chất cùng khác với nhân loại luyện hồn sư, làm sao giấu diếm được phù quang bí cảnh dò xét?
Chẳng lẽ gia hỏa này còn đáng sợ hơn mình trong phù quang bí cảnh hay sao?
- Tiểu tử, rốt cuộc ngươi là ai? Lại dám cướp đoạt thủ hạ của Kim Lân đại vương vĩ đại ta, ngươi phải bị tội gì?
Kim Lân gào thét, một đạo kim sắc quang mang từ kim giác của nó bắn ra ngoài, oanh một tiếng, mặt đất lập tức vỡ ra vết rách dài mấy trăm mét, cũng lộ ra Diệp Huyền trong lòng đất.
Trong nội tâm Diệp Huyền trầm xuống, chỉ bằng một kích Kim Lân mang theo uy thế và thủ đoạn vừa rồi, đối phương tuyệt đối là yêu vương cường đại.
- Hừ, là ai quấy nhiễu bản điện tu luyện?
Diệp Huyền mở to mắt ra, hắn lạnh lùng quát một câu.
Kỳ thật trong lòng của hắn khẩn trương gần chết nhưng hắn biết rõ hiện tại tuyệt đối không thể bối rối, bằng không xong đời rồi.
Lúc này trên người Diệp Huyền sinh ra uy áp đáng sợ, hắn ngẩng đầu, ánh mắt của hắn nhìn về phía Kim Lân, đôi mắt lạnh lùng như bầu trời đêm, không mang theo một tia cảm tình.
Kiếp trước thân là Tiêu Dao Hồn Hoàng, tuy tu vi Diệp Huyền không còn nhưng khí thế vẫn lưu lại, ánh mắt bắn ra hào quang như hoàng đế nhìn thần tử, ý tứ cao cao tại thượng không mất đi.
Kim Lân hồ nghi nhìn Diệp Huyền, đôi mắt màu vàng của nó không ngừng tỏa sáng, nó muốn nhìn trộm bản thể Diệp Huyền.
Làm cho nó khiếp sợ là, cho dù nó thấy thế nào thì Diệp Huyền trước mắt không có nửa điểm sơ hở, dường như trời sinh chính là nhân loại.
Tuy Huyền thú yêu vương có thể biến ảo thành nhân loại nhưng chỉ từ hình thái mà thôi, bản chất vẫn hoàn toàn khác với nhân loại, mà yêu vương trước mắt, thấy thế nào cũng giống như nhân loại, hoàn toàn không có một chút sơ hở.
Trong nội tâm Kim Lân càng khiếp sợ hơn nữa, đối phương sau khi hóa thành nhân loại lại làm mình không nhìn ra sơ hở nào, chẳng lẽ nó căn bản không phải thất giai Yêu Vương, mà là bát giai Yêu Hoàng, thậm chí cửu giai Yêu Đế hay sao?
Không, cho dù là bát giai Yêu Hoàng, cửu giai Yêu Đế căn bản không thể đi tới nơi này.
Đặc biệt là khí tức trên người Diệp Huyền thập phần yếu ớt, chỉ tương đương với Huyền thú ngũ giai càng làm cho Kim Lân kinh nghi bất định.
Ánh mắt của nó hơi biến hóa, lạnh lùng nói:
- Là các hạ cướp đoạt thủ hạ dưới trướng bản đại vương trước, chẳng lẽ các hạ quên?
- Cái gì dưới trướng ngươi, bản điện đi vào phù quang bí cảnh muốn mấy thủ hạ sử dụng, vừa ý thủ hạ của ngươi là phúc khí của ngươi. Ngươi chỉ là yêu vương, đã không cảm thấy vinh hạnh còn dám quấy nhiễu bản điện hạ tu luyện, chẳng lẻ không sợ bản điện trấn áp ngươi sao?
Diệp Huyền cao ngạo nói một câu, ánh mắt đạm mạc, khí phách mười phần.
Quả nhiên gia hỏa này từ bên ngoài phù quang bí cảnh đi ra ngoài.
Trong nội tâm Kim Lân vô cùng chấn động..
Hơn nữa Diệp Huyền nói như vậy tỏ rõ hắn không phải yêu vương.
Một yêu vương bình thường có thể phá vỡ hồn niệm của mình lưu trên người đám giáp long hay sao? Kim Lân vốn cũng có chút không tin, bây giờ nghe Diệp Huyền nói như thế nội tâm của hắn vô cùng kiêng kị.
Vốn Kim Lân nổi giận đùng đùng tới đây là chuẩn bị giáo huấn Diệp Huyền thật hung ác, hiện tại nói không dám vọng động.
- Hừ, ngươi cho rằng bản đại vương cũng chỉ là một yêu vương sao?
Kim Lân hừ lạnh một tiếng, nó vừa dứt lời uy áp bộc phát và trấn áp lên người Diệp Huyền.
Tuy không biết lai lịch của Diệp Huyền nhưng nó không thể bỏ qua, hiển nhiên không thể nào.
Khí tức hồn niệm cường đại như núi cao trấn áp trên người Diệp Huyền, Diệp Huyền vận chuyển tứ giai huyền lực tam trọng đỉnh phong trong cơ thể nhưng vô cùng chậm chạp, huyền lực trong cơ thể bị giam cầm, thân thể kêu xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~ giống như sắp sụp đổ.
Hồn niệm uy áp bộc phát, nghe Kim Lân nói như thế, chẳng lẽ nó cũng không phải một con yêu vương sao?
Trong nội tâm Diệp Huyền rùng mình, cho dù hắn khẩn trương gần chết nhưng biểu hiện trên mặt không có sơ hở gì.
Hắn biết rõ chính mình tuyệt đối không được kinh hoảng, một khi lộ ra nửa điểm sơ hở là xong đời.
Hắn vận chuyển thần linh đồng thị tới cực hạn, Diệp Huyền lạnh lùng dò xét Kim Lân, đồng thời âm thầm vận chuyển thôn phệ vũ hồn trấn áp uy áp đang bao phủ lấy mình, lặng yên cắn nuốt một tia giảm bớt gánh nặng.
Kim Lân lập tức cũng cảm giác được, hồn niệm mình đang trấn áp đối phương nhưng vô thanh vô tức biến mất một tia.
Nó lập tức chấn động, đây là tình huống gì? Hồn nêệm của mình hư không tiêu thất một khối, gia hỏa này làm thế nào?
Mà thần linh đồng thị quỷ dị càng làm cho Kim Lân có cảm giác toàn thân bị xuyên phá, trong lúc nhất thời khó chịu không thôi, trong nội tâm vô cùng chấn động.
Kim Lân không biết trong nội tâm nó khiếp sợ, Diệp Huyền còng khiếp sợ hơn nữa, thần linh đồng thị nhìn soi mói, Diệp Huyền cũng phát hiện một tia không đúng, trong cơ thể Kim Lân có một đạo cấm chế quỷ dị.
Cấm chế này vô cùng phức tạp, nó giống như phong ấn vô tận dung hỏa và cấm chế truyền tống đài bên ngoài, rậm rạp chằng chịt, phong tỏa mỗi góc thân thể Kim Lân, hạn chế thực lực của nó tối đa.
Nói cách khác Kim Lân có thực lực hiện tại cũng chỉ là thực lực sau khi bị phong ấn mà thôi.
Khó trách Kim Lân có bộ dạng cao ngạo như thế, gia hỏa này tuyệt đối không phải yêu vương đơn giản như thế, trước khi phong ấn nó ít nhất cũng là tồn tại bát giai Yêu Hoàng trở lên, hơn nữa đó là phán đoán bảo thủ nhất.
Rốt cuộc là ai phong ấn nó?
Thiên hỏa bị phong ấn, yêu vương thần bí, hồn thú thần bí, cả phù quang bí cảnh đều mang cho Diệp Huyền cảm giác như sương mù bao phủ.
Tuy trong nội tâm khiếp sợ, Diệp Huyền vẫn không có biểu hêện ra, hắn cười lạnh nói:
- Thì ra tiểu gia hỏa ngươi đã bị phong ấn, ân, huyết mạch bị phong ấn, thần thông bị phong ấn, đáng buồn nhất là nguồn suối hồn niệm cũng bị phong ấn, khó trách bộ dạng như có bệnh, chậc chậc, phong ấn tốt, tính tình giống như ngươi không có bị giết chết đã xem như phúc lớn mạng lớn.
- Làm sao ngươi biết ta bị phong ấn?
Kim Lân lúc này cả kinh biến sắc, Diệp Huyền nói rõ nơi nó bị phong ấn không kém một chút nào, trong lòng nó sinh ra sóng to gió lớn.
- Ha ha, biết rõ nơi ngươi bị phong có gì khó, nếu bản điện hạ nguyện ý, giải trừ phong ấn cho ngươi cũng chỉ là việc nhấc tay lên mà thôi.
Diệp Huyền ra vẻ thần bí nói.
Chương 550 Điện hạ (2)
- Nói đùa gì vậy, ngươi có thể phá giải phong ấn bản đại vương?
Ánh mắt Kim Lân thập phần hoài nghi, phong ấn của nó năm đó bị đại năng nghịch thiên bố trí, cho dù Diệp Huyền thật sự là cửu giai Yêu Đế cũng không có khả năng cởi bỏ.
Trừ phi...
- Có tin hay không là tùy ngươi, trước kia có tiểu gia hỏa cũng bị phong ấn, bản điện hạ hơi thi thủ đoạn liền giải cứu ra, hiện tại nó đi theo bản đêện hạ rồi.
Diệp Huyền ngạo nghễ nói.
- Ngươi nói là vô tận dung hỏa?
Kim Lân thốt ra.
- Ah? Ngươi cũng biết tên kia?
Diệp Huyền nhìn thấy biểu lộ của Kim Lân đã biết rõ thằng này mắc câu, hắn vươn tay ra, vô tận dung hỏa xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, nó tỏa ra khí tức hỏa lực nồng đậm.
- Thật sự là vô tận dung hỏa, vậy mà thực bị ngươi bỏ phong ấn.
Kim Lân lẩm bẩm nói.
Thân là cường giả trong phù quang bí cảnh, nó làm sao không biết vô tận dung hỏa tồn tại, gia hỏa kia bị cấm chế phong ấn trong tế đàn dưới lòng đất, hôm nay lại bị thằng này thu phục chẳng lẽ gia hỏa này có thể phá giải phong ấn của nó?
- Khục khục, vị iện hạ này, vừa... Vừa rồi có mạo phạm, kính xin điện hạ không nên để ý.
Tròng mắt màu vàng xoay hai lần, trước kia Kim Lân còn nổi giận đùng đùng, bá đạo hung hăng càn quấy đáp xuống trước mặt Diệp Huyền, thần sắc nịnh nọt mở miệng nói.
Bộ dạng xoa chân, vẻ mặt nịnh nọt, muốn bao nhiêu hèn mọn bỉ ổi có bao nhiêu hèn mọn bỉ ổi.
Diệp Huyền ngay từ đầu còn bị nó làm giật mình, sau khi nhìn thấy bộ dạng Kim Lân, nếu không biết nó muốn cái gì thì hắn quá kém rồi.
- Một chút chuyện nhỏ, bản điện hạ tự nhiên sẽ không để trong lòng, ngươi đi đi, không nên quấy nhiễu bản điện tu luyện.
- Khục khục, đúng vậy, đúng vậy.
Kim Lân cười nói:
- Điện hạ tu luyện, tiểu nhân nào dám quấy rầy ah, chỉ có điều điện hạ mới tới nơi đây, chắc cũng không quá quen thuộc với nơi này, như vậy để Tiểu Kim dẫn đường cho ngài a, cũng không nhọc điện hạ làm việc khác.
Vào lúc này Kim Lân, nào có nửa điểm khí thế yêu vương, nó lúc này vẫy vẫy cái đuôi.
Tròng mắt của nó luân chuyển nhưng trong lòng vô cùng hưng phấn, năm đó nó vô tình bị đại năng phong ấn trong phù quang bí cảnh, trong nháy mắt đã qua không biết bao nhiêu năm tháng, hôm nay rốt cuộc cũng tìm được người cởi phong ấn của hắn, trong nội tâm nó kích động không cần nói cũng biết.
Tiểu Kim?
Nghe được Kim Lân xô với mình như thế, thiếu chút nữa Diệp Huyền cười phun ra tiếng, trong lòng của hắn cũng là có chút chột dạ, vốn trực tiếp chuẩn bị bảo Kim Lân rời đi, sau khi nhìn thấy vẻ mặt nóng rực của Kim Lân thì nội tâm hắn hơi chấn động.
Hắn biết rõ nếu cứ như thế bảo Kim Lân rời đi, thằng này nhất định sẽ không chịu bỏ qua, nếu như vậy còn không bằng giữ lại bên người.
- Ah, nếu như thế làm phiền ngươi.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
- Có thể phục vụ cho điện hạ là vinh hạnh của Tiểu Kim..
Kim Lân cười tươi như hoa.
- Diệp Huyền.
Đúng vào lúc này ở xa có tiếng la mơ hồ của Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch vang lên.
Lúc trước Kim Lân ở chỗ này trắng trợn phá hư tạo thành ảnh hưởng to lớn, làm cho Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch lo lắng chạy tới tìm kiếm.
- Điện hạ, dường như có nhân loại tới, có muốn ta giải quyết hay không?
Kim Lân vuốt mông ngựa nói.
- Đó là bằng hữu của bản điện hạ.
Diệp Huyền nhướng mày, trừng mắt Kim Lân, Kim Lân sợ tới mức không dám lên tiếng.
- Về sau không có mệnh lệnh của ta, ngươi không được tùy tiện giết người, nghe không?
- Đúng, đúng!
Tuy Kim Lân không biết tại sao Diệp Huyền làm như vậy nhưng hắn liên tục gật đầu.
Diệp Huyền nhìn thẳng vào Kim Lân, nếu Ngạo Tuyết các nàng nhìn thấy bộ dạng của Kim Lân sẽ có chuyện xảy ra, Diệp Huyền nói:
- Kim Lân, bộ dạng của ngươi hiện tại bất tiện, như vậy đi, ngươi cũng hóa thành bộ dạng nhân loại, về sau không được gọi ta điện hạ, gọi ta là Huyền thiếu.
- Được rồi, Huyền thiếu!
Kim Lân bây giờ Diệp Huyền nói gì nghe nấy, thân thể nhanh chóng nhúc nhích, mấy giây sau biến thành thanh niên một mét tám, thân mặc trường bào màu vàng, khí tức bành trướng, muốn bựa bao nhiêu có bựa bao nhiêu.
Diệp Huyền cau mày, uy áp trên người Kim Lân quá mạnh mẽ, những người khác nhìn cái là không đúng, hắn phân phó:
- Thu liễm thực lực của ngươi đi, đừng bạo lộ quá nhiều.
Kim Lân nghe xong lập tức thu liễm thực lực nhưng vẫn là tiêu chuẩn lục giai.
Diệp Huyền vỗ trán một cái,
- Vẫn còn rất cao.
- Còn cao? Ta thu liễm một ít.
Rốt cục Kim Lân cũng áp chế thực lực còn tứ giai nhất trọng, thời điểm này Diệp Huyền thỏa mãn gật đầu.
Bởi vì thu liễm thực lực, Kim Lân mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, thầm nghĩ khó trách khí tức điện hạ yếu như thế, thì ra cố ý thu liễm thực lực, ai, làm con người thật sự là mệt mỏi ah.
Thật không rõ điện hạ làm như vậy là vì cái gì.
- Diệp Huyền, cuối cùng cũng tìm được ngươi, ngươi không sao chớ?
Lúc này Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch cũng tìm được Diệp Huyền, bọn họ thơ dài, tảngđaá trong nội tâm cũng rơi xuống đất.
- Ta không sao, vừa rồi chỉ gặp một bằng hữu cũ.
- Hắn là...
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch lúc này mới nhìn thấy Kim Lân ở bên cạnh.
- Khục khục, bổn vương... Ách, bản thân Kim Lân, vâng điện hạ... Không... Không, là bằng hữu Huyền thiếu, hai vị khỏe a.
Kim Lân lắp bắp, nó nỏi cả buổi mới xong một câu, nghĩ thầm ngôn ngữ nhân loại thật đúng là phiền toái.
- Hằng là bằng hữu của ta, chuyện khác các ngươi đừng quản.
Diệp Huyền giải thích.
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch hồ nghi nhìn Kim Lân, trí nhớ các nàng thập phần siêu quần, cho tới bây giờ chưa thấy qua trong liên minh mười ba nước có đệ tử nào có bộ dạng như vậy.
Hơn nữa hai mươi mốt người tiến vào phong cấm chi địa tuyệt đối không có thiếu niên tóc vàng, rốt cuộc gia hỏa này làm thế nào đi vào phong cấm chi địa.
- Chúng ta đi thôi.
Có Kim Lân bên người, Diệp Huyền không tùy ý như trước, đạm mạc nói.
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch đều không tự chủ được nhìn Diệp Huyền, lại nhìn Kim Lân, trực giác nữ nhân nhạy cảm nói cho các nàng biết rõ, Diệp Huyền lạnh lùng như thế là vì thiếu niên tóc vàng, rốt cuộc gia hỏa này là ai?
Diệp Huyền cũng không nói gì, các nàng cũng không hỏi.
Có Kim Lân ở một bên, đám người Diệp Huyền trao đổi ít đi nhiều, bốn người không ngừng bay đi thẳng về phía cột sáng.
Còn chưa đi bao lâu đã có vài đầu hồn thú tứ giai đột nhiên xuất hiện trước mặt đám người Diệp Huyền, nhìn thấy bốn người Diệp Huyền sau đó rống to và nhào tới.