-
Chương 556-560
Chương 556 Các ngươi chớ đi (1)
Tất cả mọi người nhìn thấy trên mặt Hà Chấn vô cùng vui mừng, trong nội tâm lập tức sinh ra một tia hi vọng, xem ra cự thú màu vàng cũng không có lấy gì cả Hà Chấn, nếu không Hà Chấn tiếp nhận trữ vật giới chỉ cũng không có hưng phấn như thế.
Kế tiếp là Khô Trần và Đông Phương Ngôn Ngữ.
Hai người giao trữ vật giới chỉ của mình ra, sắc mặt có chút tiếc nuối.
Trong trữ vật giới chỉ có bảo vật nên bọn họ vô cùng thất lạc, trong đó còn có hồn châu chưa kịp hấp thu và đóa Thất Thải Hoa Liên.
Đặc biệt là đóa Thất Thải Hoa Liên, sở dĩ tới bây giờ chưa hấp thu cũng là vì sao khi trở về muốn phân phối lại, gốc Thất Thải Hoa Liên kia được an bài tốt sẽ giúp Lưu Vân quốc nhiều ra hai gã Vũ Tôn lục giai, khi đó sẽ gia tăng thực lực chỉnh thể quốc gia lên cao hơn.
Chỉ tiếc hiện tại...
Hai người âm thầm thở dài nhìn cự thú màu vàng lựa chọn trong trữ vật giới chỉ.
Tả Nhất Minh nhìn thấy cảnh tượng như vậy cho nên hắn cười lạnh hả hê khi người khác gặp nạn.
- Cho dù đoạt được một đóa Thất Thải Hoa Liên thì thế nào, đến cuối cùng còn không phải tiện nghi cự thú màu vàng, thật sự là ngu ngốc.
Khi thực lực đám người Đông Phương Ngôn Ngữ biến hóa, Tả Nhất Minh đã biết rõ đám người Đông Phương Ngôn Ngữ đoạt được Thất Thải Hoa Liên nhưng không có phục dụng, hiện tại nhìn thấy hai người có sắc mặt như tro tàn, trong nội tâm Tả Nhất Minh thoải mái không nhỏ.
Sau khi lựa chọn một lúc, Kim Lân ném trữ vật giới chỉ về cho hai người.
- Được, các ngươi có thể đi.
Hai người phân biệt tiếp nhận trữ vật giới chỉ của mình, sau đó bọn họ sững sốt.
Trong trữ vật giới chỉ của bọn họ trừ thiểu mất một ít tài liệu linh dược cao đẳng ra, những vật khác không thiếu kiện nào, càng làm cho bọn họ khiếp sợ là, Thất Thải Liên Hoa đặt trong trữ vật giới chỉ của Đông Phương Ngôn Ngữ vẫn còn, không có bị cự thú màu vàng cướp đi.
Vận khí quá tốt hay sao?
Hai người đều cảm thấy khó mà tin nổi.
Thất Thải Hoa Liên chính là linh dược thất giai, từ phương thức cự thú màu vàng lựa chọn có thể thấy được nó lựa chọn đồ vật linh dược đầu tiên nhưng vì cái gì lưu lại Thất Thải Hoa Liên đến?
Tuy kinh hỉ, nghi hoặc và khiếp sợ nhưng Đông Phương Ngôn Ngữ và Khô Trần vẫn vội vã đi vào trong cột sáng.
Trước khi đi hai người mắt nhìn Diệp Huyền, đồng thời truyền âm nói:
- Diệp Huyền, lát nữa ngươi chú ý chút, không nên giữ lại đồ vật, cự thú màu vàng dễ nói chuyện, cẩn thận một ít là có thể.
Nói xong lời này hai người đồng thời đi vào cột sáng, biến mất không thấy gì nữa.
- Kế tiếp là các ngươi.
Cự thú màu vàng chỉ vào đám người Thiên Kim quốc Chúc Thiên Lam.
Đám người Chúc Thiên Lam lúc này đều giao trữ vật giới chỉ ra.
- Điện hạ, trong trữ vật giới chỉ của gia hỏa này chỉ có...
Kim Lân làm bộ chọn lựa, âm thầm nhìn bảo vật trong trữ vật giới chỉ sau đó báo cho Diệp Huyền.
Đối với hai người Chúc Thiên Lam, Diệp Huyền tự nhiên sẽ không khách khí, hắn chọn bảo vật hữu dụng trong trữ vật giới chỉ sau đó ném lại cho hai người.
Đương nhiên Diệp Huyền cũng không có càn quét sạch sẽ, ít nhất lưu lại một nửa đồ vật.
Hai người Chúc Thiên Lam tiếp nhận trữ vật giới chỉ, trên mặt không có bất kỳ bất mãn nào, vội vàng tiến vào trong truyền tống trận rời đi.
Sau đó Kim Lân lại chỉ vào tên phó hội trưởng Đông Thăng quốc.
Sau khi vơ vét tám phần bảo vật của phó hội trưởng, Kim Lân cũng cho hắn rời đi.
Đến bây giờ trước tế đàn chỉ còn lại ba người Loan Hồng, Tả Nhất Minh và Diệp Huyền.
- Yêu vương đại nhân, bây giờ tới phiên ta a?
Tả Nhất Minh chủ động tiến lên phía trước.
Nhìn thấy Vân Ngạo Tuyết các nàng bắt đầu, tất cả mọi người có thể bình yên rời khỏi nơi đây, trong nội tâm Tả Nhất Minh cũng không còn sợ hãi và lo lắng.
Chỉ cần thái độ cung kính một chút, không cần giữ lại bảo vật thì cự thú màu vàng sẽ thả bọn họ rời đi.
Căn cứ vào sắc mặt của mọi người, cự ths màu vàng cũng không có lấy đi tất cả bảo vật, hoặc nhiều hoặc ít đều lưu cho bọn họ một ít, thậm chí có thể lưu đại bộ phận.
Trong nội tâm nghĩ như vậy, Tả Nhất Minh đã chủ động dâng trữ vật giới chỉ của mình lên, bộ dạng chờ mong.
Thu hồi trữ vật giới chỉ của Tả Nhất Minh, Kim Lân không để ý đến ánh mắt chờ mong của Tả Nhất Minh chờ, nó đưa ánh mắt nhìn ba người Loan Hồng.
- Ba người các ngươi giao bảo vật ra đây.
- Chúng ta?
Ba người Loan Hồng khẽ giật mình, dựa theo trình tự dường như sau đó mới tới bọn họ.
- Như thế nào, chẳng lẽ các ngươi không muốn?
Đôi mắt màu vàng của Kim Lân ngưng tụ, lạnh giọng nói.
- Không phải, không phải.
Trong lòng ba người Loan Hồng cắn răng giao trữ vật giới chỉ tới phía trước nhưng trong lòng thì lạnh như băng.
Hừ, chỉ là một con yêu vương mà thôi, hiện tại giao trữ vật giới chỉ cho ngươi, chờ sau khi chúng ta rời khỏi nơi này, không bao lâu nữa phù quang bí cảnh cũng thuộc về Huyền Cơ Tông khống chế, đến lúc đó Vũ Vương của Huyền Cơ Tông chúng ta sẽ tới tính sổ với ngươi.
Huyền Cơ Tông với tư cách là thế lực đỉnh cấp trong Mộng Cảnh bình nguyên tự nhiên có được cường giả thất giai Vũ Vương, hơn nữa không chỉ có một, một khi phù quang bí cảnh rơi vào trong tay Huyền Cơ Tông thời điểm phù quang bí cảnh mở ra lần tiếp theo, cường giả Vũ Vương sẽ đi vào phù quang bí cảnh tiến hành càn quét một phen.
Đến lúc đó không gian hồn thú cũng không mất đi, đám người Loan Hồng rất muốn biết chờ mười năm sau yêu vương bị cường giả Vũ Vương của Huyền Cơ Tông vây quét sẽ có biểu lộ gì.
Làm cho đám người Loan Hồng nghi hoặc là, cự thú màu vàng thu trữ vật giới chỉ cũng không yêu cầu trữ vật giới chỉ của Diệp Huyền, cũng không có ý thả bọn họ rời đi.
- Yêu vương đại nhân, tiểu tử này còn chưa có giao trữ vật giới chỉ...
- Diệp Huyền, còn không giao trữ vật giới chỉ của ngươi cho yêu vương đại nhân.
- Yêu vương đại nhân, người này này chính là thiên tài trong nhân loại, trên người có được không ít bảo vật.
Trong nội tâm Loan Hồng hơi có chút lo lắng, cũng không dám nói ra, liên tục quát lớn với Diệp Huyền.
- Các ngươi mấy, đều chớ đi.
Đối mặt mấy người quát lớn, cả quá trình này Diệp Huyền không có chuyện gì, giờ phút này rốt cuộc cười lạnh.
- Ngươi nói cái gì?
Mấy người Loan Hồng lúc này giật mình, thần sắc Diệp Huyền vẫn lạnh nhạt tự nhiên làm cho nội tâm bọn họ cảm thấy không ổn.
- Chẳng lẽ các ngươi cho rằng bốn người các ngươi bị lưu tới cuối cùng là ngoài ý muốn sao?
Diệp Huyền thản nhiên nói.
Chương 557 Các ngươi chớ đi (2)
- Ngươi...
Đám người Loan Hồng biến sắc, trong lòng bọn họ trầm xuống.
Diệp Huyền mở miệng như thế, thần thái hung hăng càn quấy như vậy nhưng cự thú màu vàng không có chút phản ứng gì.
Chẳng lẽ hắn và cự thú màu vàng có hiệp nghị gì với nhau?
Suy nghĩ tới đây bọn họ rùng mình.
Đúng thế, nhất định là như vậy.
Nghĩ vậy tính cách của cự thú màu vàng, mấy người càng kiên định suy nghĩ của mình, vội vàng nói:
- Yêu vương đại nhân, ngươi đừng bị tiểu tử này gạt...
- Được rồi Kim Lân, ngươi xuống đây đi.
Diệp Huyền thản nhiên nói với Kim Lân trên tế đàn.
- Vâng, điện hạ.
Chỉ thấy cự thú màu vàng tươi cười thỏa mãn sau khi chơi đùa, nó lập tức hóa thành thanh niên áo vàng và cung kính đi tới bên cạnh Diệp Huyền.
- Điện hạ, khó trách ngươi ưa thích trà trộn vào trong nhân loại, ha ha, vừa rồi đúng là chơi quá vui, ta có chút chưa đã ghiền, thật muốn lại chơi một lần nữa.
Kim Lân lúc này cười to nói ra.
Nó trước kia chỉ biết hoành hành bá đạo, dùng lực áp người, nhìn thấy nhân loại thường thường một chân liền giết.
Vừa rồi nó có thể khống chế sinh tử võ giả, lại cho bọn họ chút hi vọng, nhìn bọn họ nom nóp lo sợ không dám làm trái càng làm cho Kim Lân cảm nhận được cảm giác sảng khoái khó nói thành lời.
Đặc biệt là nhìn thấy Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch quen thuộc lo lắng hãi hùng trước mặt mình, nó càng có xúc động muốn nói cho đối phương biết.
Hiện tại Kim Lân xem như hiểu vì cái gì điện hạ ưa thích trà trộn vào trong nhân loại.
Đúng là chơi quá vui.
Điện hạ?
Trà trộn vào trong nhân loại?
Thần sắc Kim Lân hưng phấn, mấy người Loan Hồng lại sợ hãi.
Nghe yêu vương nói lời này, chẳng lẽ Diệp Huyền không phải nhân loại, cũng là một con yêu vương hóa hình thành nhân loại sao?
Không đúng.
Tuy Huyền thú yêu vương có thể hóa hình thành nhân loại nhưng bản chất có khác với nhân loại, cho dù thuộc tính yêu nguyên hay đặc điểm hồn niệm hoàn toàn khác với huyền lực và hồn niệm của nhân loại.
Nhất định là Diệp Huyền dùng biện pháp gì đó lừa gạt cự thú màu vàng.
- Yêu Vương đại nhân, ngươi cũng đừng bị gia hỏa này lừa gạt, hắn chính là nhân loại đấy.
- Yêu vương đại nhân, người này giảo hoạt nhất, không tin ngươi nghe ngóng một chút, hắn sinh ra trong liên minh mười ba nước Lưu Vân quốc.
Mấy người Loan Hồng vô cùng lo lắng, làm bọn họ không tưởng tượng được là, bọn họ nói lời này càng không làm Kim Lân hoài nghi Diệp Huyền, ngược lại nội tâm Kim Lân trong càng thêm bội phục Diệp Huyền.
Chậc chậc, điện hạ chính là điện hạ, sau khi hóa thành nhân loại, ngay cả nhân loại cũng không nhận ra, đây là việc nó lúc thời kỳ toàn thịnh cũng không thể làm được.
Trong nội tâm nghĩ như vậy, Kim Lân càng khinh thường nhìn mấy người Loan Hồng, thực xem Kim Lân ta là đồ ngốc sao?
Tuy điện hạ nhìn thế nào cũng giống với nhân loại nhưng có nhân loại nào điều khiển được yêu thú sao?
Mặc dù nhân loại có chức nghiệp ngự thú sư nhưng cái gọi là ngự thú sư chỉ là nhân loại lợi dụng hồn lực ra lệnh đơn giản cho yêu thú mà thôi, mà điện hạ có thể trực tiếp xóa hồn niệm của nó, cướp đoạt thủ hạ dưới trướng nó.
Chuyện này không phải nhân loại có thể làm được.
- Được rồi, Kim Lân, giết bọn chúng đi.
Đám người Loan Hồng căn bản không biết từ khi vừa mới bắt đầu, Diệp Huyền không chuẩn bị thả mấy người bọn họ còn sống ra ngoài.
Sở dĩ đám người Hỏa Ô quốc Hứa Tín Hoa vẫn lạc là bởi vì mệnh lệnh của Diệp Huyền.
- Hắc hắc, đại khai sát giới là chuyện Kim Lân ta thích nhất.
Trên mặt Kim Lân lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
- Không tốt.
- Đi!
- Chạy mau!
Đám người Loan Hồng bất chấp nói cái gì khác, lúc này bọn họ lập tức lao thẳng về phía cột sáng.
Tốc độ của bọn họ nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng Kim Lân.
Bá!
Một tia chớp màu vàng lập tức ngăn ở trước mặt bốn người sau đó vung tay lên.
Rầm rầm rầm phanh!
Bốn người Loan Hồng lập tức bay ngược về phía sau, miệng phun máu tươi, thể huyền mạch trong cơ thể tan vỡ, há mồm phun ra mãnh vỡ nội tạng.
Không chịu nổi một kích.
Nếu như đổi lại bất cứ một tên Vũ Tôn lục giai nào, đám người Loan Hồng còn có hi vọng đối kháng, nhưng đối mặt là Kim Lân là tồn tại nghịch thiên trong yêu vương, mấy người bọn họ căn bản không có năng lực phản kháng.
Tiếng gào thống khổ vang lên, mấy người Dạ Phồn Tinh kêu gào tuyệt vọng và bị đánh vỡ.
- Diệp Huyền, tha mạng ah.
Tả Nhất Minh sợ hãi kêu to, đường đường hội trưởng hồn sư tháp của năm đại vương quốc, hắn bị một tay của Kim Lân đánh thành huyết vụ, hèn mọn như con sâu cái kiến.
Hối hận ah!
Nếu như nhân sinh có cơ hội làm lại lần nữa, bọn họ tuyệt đối sẽ không lựa chọn đắc tội Diệp Huyền.
- Ta chết, ngươi cũng không sống lâu!
Thời điểm đám người Dạ Phồn Tinh vẫn lạc, Loan Hồng dùng ánh mắt thù nhận nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, huyền lực trong cơ thể điên cuồng khởi động và bổ nhào về phía Diệp Huyền.
Hắn dĩ nhiên muốn thông qua tự bạo huyền hải diệt sát Diệp Huyền.
Diệp Huyền biểu lộ lạnh lùng, giơ tay lên, vô tận dung hỏa xuất hiện hóa thành cư long dài mười mét nuốt chửng Loan Hồng.
Thiên hỏa có năng lực đốt mọi thứ trên thế gian, thiên hỏa thiêu đốt dữ dội, huyền lực trong người Loan Hồng bị trừ khử nhanh chóng nên không thể tự bạo.
- Thiên hỏa, lại là thiên hỏa, trong hang động dưới lòng đất kia quả nhiên là ngươi... Ngươi chờ, Huyền Cơ Tông ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi, ra khỏi phù quang bí cảnh chính là tử kỳ của ngươi.
Trong ngọn lửa, Loan Hồng tức giận gào to, trước khi chết ánh mắt oán hận, hối hận, phẫn nộ, không cam lòng, các biểu hiện hiện ra, cuối cùng hắn đã hóa thành tro tàn.
Thu hồi vô tận dung hỏa, Diệp Huyền cũng không có sợ hãi.
Loan Hồng nói những lời cuối cùng cũng nhắc nhở Diệp Huyền.
Loan Hồng nói ra khỏi phù quang bí cảnh chính là tử kỳ của hắn, chẳng lẽ nói bên ngoài phù quang bí cảnh đã có cường giả Huyền Cơ Tông tới?
Diệp Huyền thông minh cỡ nào, lúc này hắn nghĩ tới một khả năng, cẩn thận suy nghĩ thấy khả năng này rất cao.
Đám người Loan Hồng ẩn núp vào trong tất cả đại vương quốc, tuyệt đối không phải một ngày hay hai ngày, nếu không bọn chngs cũng không có khả năng gia nhập hồn sư tháp tất cả đại vương quốc, trở thành đệ tử thiên tài trong đó.
Thời gian dài như vậy, cao tầng Huyền Cơ Tông tuyệt đối biết rõ chuyện phù quang bí cảnh.
Kiếp trước Diệp Huyền địa vị cao quý cho nên sao không biết các tông môn trên đại lục có tính tình gì, một khi phát hiện bảo vật đầy đủ hấp dẫn bọn họ, bọn họ tình nguyện tổn thất danh dự cũng không buông tha.
Chương 558 Còn muốn chơi
Mặc dù nói Huyền Vực có ký kết hiệp nghị hòa binh với tất cả thế lực lớn trên đại lục.
Nhưng kiếp trước Diệp Huyền cũng là một cự đầu của Huyền Vực cho nên hắn biết rõ cái gọi là hiệp nghị hòa bình không có bất cứ lực ước thúc gì với các tông môn to lớn.
Dùng địa vị của Huyền Cơ Tông, cho dù vẫn không thể không quan tâm tới hiệp nghị hòa bình nhưng có thể dễ dàng lợi dụng sơ hở.
- Chuyện này phải nghĩ biện pháp nói với đám người Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng.
Diệp Huyền cảm thấy chuyện này thập phần quan trọng, một khi liên minh mười ba nước không có kế sách ứng phó tốt, rất có thể sẽ dẫn tới tai nạn.
Hơn nữa Diệp Huyền cũng không rõ ràng tin tức của mình là đúng hay không, đám người Loan Hồng có truyền tin tức cho Huyền Cơ Tông hay không.
Mộng Cảnh bình nguyên, nó là bình nguyên thập phần bao la trên đại lục Thiên Huyền, thuộc về một trong rất nhiều thế lực trung kiên trên đại lục Thiên Huyền, tuy kiếp trước Diệp Huyền sanh ra ở đại lục Nam Vực, căn bản không có đi tới Mộng Cảnh bình nguyên, cho nên Diệp Hiền căn bản không biết Huyền Cơ Tông mạnh cỡ nào.
Căn cứ vào tin tức đạt được trên người Lữ Hạo, có lẽ Huyền Cơ Tông cũng không nhỏ.
Ít nhất đối với Diệp Huyền hiện tại mà nói được xưng tụng là quái vật khổng lồ.
Cho dù Diệp Huyền thu phục Kim Lân cũng rất khó nói có thể đối kháng với tông môn cường đại như thế.
Hơn nữa Diệp Huyền không thể tùy ý bại lộ thân phận Kim Lân ra ngoài.
Một khi có tông môn cường đại biết rõ chính mình lại đi cùng với Huyền thú yêu vương, tất nhiên sẽ có thế lực chú ý tới hắn.
Đặc biệt là chính mình có thủ đoạn nô dịch yêu thú, một khi truyền đi, chỉ sợ nhữn biến thái trong Huyền Vực cũng bị kinh động.
Đến lúc đó mình sẽ gặp phải hậu quả càng nghiêm trọng hơn rất nhiều.
- Nguyên nhân là do thực lực hiện tại không đủ.
Diệp Huyền âm thầm cảm khái, đối với hắn kiếp trước mà nói Huyền Cơ Tông chẳng khác gì con sâu cái kiến, đối với hắn hiện tại lại là núi cao không thể với tới.
Diệp Huyền định vị bản thân rất rõ ràng, hắn sẽ không bởi vì thực lực kiếp trước cường đại mà khinh thị Huyền Cơ Tông.
Nhưng Diệp Huyền cũng biết rõ, chỉ cần cho mình thời gian thì sớm muộn gì cũng đạt tới đỉnh phong của đại lục, đến lúc đó Huyền Cơ Tông gì dó cũng không lọt vào mắt mình.
Tất cả là do thời gian không đủ.
Trong nháy mắt trong đầu Diệp Huyền xuất hiện rất nhiều ý niệm.
Rất nhanh, hắn liền không quan tâm tới những ý niệm kia, lúc này đi tới vị tríđaám người Tả Nhất Minh vẫn lạc.
Trước thi thể vụn vặt, đám người Nhất Minh sớm không còn khí tức, hiển nhiên đã chết không thể chết lại, trong thân thể của bọn họ còn có một tia khí tức vũ hồn nhàn nhạt.
Võ giả sau khi chết, vũ hồn chi lực cũng như hồn niệm của Huyền thú, chúng sẽ biến mất từ từ chứ không phải biến mất ngay lập tức.
Đám người Tả Nhất Minh, Hứa Tín Hoa đều là Võ Tông ngũ giai, vũ hồn của bọn họ yếu nhất cũng là tam tinh, mạnh nhất là tứ tinh.
Diệp Huyền sẽ không lãng phí lực lượng như thế.
Thôn phệ vũ hồn chi lực xuất hiện trong tay Diệp Huyền, hắn nhanh chóng hấp thu vũ hồn chi lực đang tán dật trong không khí.
Chính là lực lượng này.
Kim Lân bên cạnh cũng nhìn thẳng vào Diệp Huyền.
Nó có thể cảm ra thời điểm điện hạ bài trừ hồn niệm của nó chính là dùng lực lượng này, thậm chí điện hạ còn hấp thu hồn niệm của nó lưu lại trong cơ thể đám yêu thú giáp long.
Nó cẩn thận tiếp xúc với thôn phệ vũ hồn của Diệp Huyền, lực lượng kia tràn ngập uy nghiêm cùng hùng vĩ, dường như nó là ngọn núi lớn nguy nga, lại giống như biển cả mênh mông làm cho Kim Lân có một loại cảm xúc rung động khó nén.
LỰc lượng thật khủng khiếp.
Kim Lân âm thầm kinh hãi, làm nó khó hiểu ra, lực lượng của điện hạ bản chất cực kỳ khủng bố nhưng cường độ không phải đặc biệt mạnh.
Dường như cũng không khác gì Huyền thú ngũ lục giai.
Ý niệm này xuất hiện liền bị Kim Lân gạt bỏ
Nói đùa, điện hạ am hiểu nhất là cái gì? Tuyệt đối là giả heo ăn thịt hổ, nếu lực lượng của điện hạ yếu như thế thì làm sao cắn nuốt hồn niệm của nó?
Huống chi điện hạ hiện tại đang hấp thu vũ hồn của nhân loại, đó là chuyện mình cũng không làm được.
Nếu chính mình thực cho rằng điện hạ rất yếu, vậy thì rơi vào cái bẫy của điện hạ.
Diệp Huyền không biết hắn đang làm như thế lại không làm Kim Lân hoài nghi.
Một phút đồng hồ sau, rốt cuộc Diệp Huyền cũng thôn phệ tất cả vũ hồn chi lực chung quanh, mà thôn phệ vũ hồn tam tinh lại mạnh hơn trước rất nhiều, rõ ràng đang lột xác thành vũ hồn tứ tinh.
- Điện hạ, chúng ta kế tiếp làm sao bây giờ?
Nhìn thấy Diệp Huyền dừng tu luyện, lúc này Kim Lân mới cẩn thận đi tới trước mặt Diệp Huyền, nó giao tất cả bảo vật đạt được giao cho Diệp Huyền, chợt nó cười hắc hắc nói:
- Điện hạ, vừa rồi chơi quá tốt, lần sau ta còn muốn chơi.
Kim Lân đã bị chơi nghiện.
Diệp Huyền cười nhạt nói:
- Chỉ cần ngươi đi theo ta, về sau sẽ có cơ hội.
Huyền Cơ Tông muốn tìm hắn phiền toái phải qua cửa của Kim Lân trước đã, một đầu Huyền thú yêu vương đỉnh phong, đối với tông môn như Huyền Cơ Tông cũng là chuyện cực kỳ đau đầu.
Nhưng mà làm sao mang Kim Lân đi ra ngoài bây giờ?
Diệp Huyền đau đầu.
Hắn có thể tưởng tượng ra, hiện tại đám người Chúc Thiên Lam đang chờ ở bên ngoài, Kim Lân đi theo mình ra ngoài nhất định sẽ làm cho bọn họ hoài nghi.
Tùy ý đảo qua bảo vật vơ vét được, ánh mắt Diệp Huyền sáng lên.
Có!
Trong những bảo vật này có túi linh sủng.
- Kim Lân, ta lập tức đi ra ngoài, về sau ngươi nên dừng lại trong túi linh thú.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
- Điện hạ, này... Ta có thể không đi vào hay không?
Kim Lân thập phần khó xử, túi linh sủng là nơi nhân loại chứa linh sủng của mình vào bên trong, nó đường đường Huyền thú vương giả, lúc nào phải ở lại nơi như vậy, quả thực rất mất thân phận của nó.
- Không đi vào cũng được, trừ phi ngươi có thể thu liễm khí tức giống như ta, không làm cho nhân loại phát hiện ra ngươi là Huyền thú là được, hoặc là ngươi đừng đi theo ta.
Diệp Huyền lườm nó.
- Ta thấy nên đi vào thôi.
Kim Lân vẻ mặt đưa đám nói một câu.
Nó còn trông cậy vào điện hạ giải trừ cấm chế giúp nó.
- Còn ngươi nữa, về sau cũng tiến vào túi linh sủng cho ta.
Tay Diệp Huyền run lên, Tiểu Tử Điêu đang nằm ngủ ngáy trong trữ vật giới chỉ cũng bị hắn xách ra, cũng nhéo nhéo lỗ tai của nó.
Xèo...xèo!
Tiểu Tử Điêu bừng tỉnh trong giấc mộng, bất mãn kêu vài tiếng.
Chương 559 Mọi người lo lắng (1)
- Điện hạ, ngươi còn có thủ hạ khác? Không được, ta Kim Lân có thể không thói quen và nhà khác hỏa chung sống một phòng.
Kim Lân ồn ào, sau một khắc tròng mắt của nó nhìn thẳng, đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm vào Tiểu Tử Điêu, ánh mắt của nó xuất hiện thần thái sợ hãi không nhỏ.
- Ngươi... Ngươi...
Kim Lân nhìn chằm chằm vào Tiểu Tử Điêu, nó lắp bắp, hai chân vô lực suýt nữa ngã ngồi xuống đất, dường như nhìn thấy thứ gì đó rất khủng bố.
Xèo...xèo!
Tiểu Tử Điêu khinh thường nhìn nó, rồi sau đó ánh mắt chán ghét nhìn chung quanh, nó lại chui vào trong trữ vật giới chỉ của Diệp Huyền.
- Tiểu gia hỏa này.
Diệp Huyền cắn răng, thật sự không có biện pháp nào với tiểu chút chít.
- Điện hạ, ta vào túi linh sủng trước.
Ngữ khí của Kim Lân run rẩy, nó lập tức tiến vào trong túi linh sủng cũng không muốn ở bên ngoài lâu thêm chút nữa.
Trong túi linh sủng, Kim Lân hiện tại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Là nó, dĩ nhiên là nó!
Tuyệt đối đúng là nó, khí tức của nó cho dù hóa thành tro thì Kim Lân cũng nhận ra.
Kim Lân cảm giác trái tim của mình đang đập mạnh, điện hạ không hổ là điện hạ, thật sự là quá trâu bò, có thể thu phục cả gia hỏa này, xem ra sau này mình phải thu liễm trước mặt điện hạ mới được.
Nghĩ đến tên kia khủng bố, Kim Lân vào trong túi linh sủng nhưng tim đập nhanh và bất an không giảm.
Diệp Huyền lúc trước đưa lưng về phía Kim Lân nên không có phát hiện Kim Lân khác thường, sau khi cẩn thận thu thập liền đi vào trong cột sáng.
Bên ngoài phong cấm chi địa.
Đại lượng võ giả đang tụ tập tại đây.
Khoảng cách đám người Chúc Thiên Lam đi ra đã qua một nén nhang, nghe nói mọi người gặp chuyện trong không gian thần bí, những luyện hồn sư không đi vào cảm thấy may mắn không thôi.
Thật không ngờ sau khi bước ra khỏi truyền tống trận lại gặp được yêu thú, chỉ cần giết những yêu thú kia là có thể đạt được hạt châu kỳ lạ, mà những viên châu này có thể gia tăng hồn lực của bọn họ lên thật nhanh trong thời gian ngắn.
Càng làm bọn họ tao ngộ chính là những chuyện sau đó.
Trong thế giới thần bí kia lại có yêu thú là thủ hộ thú, nếu như không phải đám người hội trưởng cống hiến bảo vật ra ngoài thì bọn họ không thể rời đi.
Hỏa Ô quốc Hứa Tín Hoa hội trưởng cũng bởi vì đùa nghịch tiểu thông minh nên bị đánh chết ngay lập tức.
Bởi vậy hôm nay bi thương nhất chính một ít trưởng lão và đệ tử Hỏa Ô quốc.
Nhìn các hội trưởng vương quốc khác đều bình yên trở lại, hơn nữa thực lực đột nhiên tăng mạnh như thế, mà hội trưởng của bọn họ lại vẫn lạc bên trong, từ nay về sau quần long vô thủ, luyện hồn sư Hỏa Ô quốc cảm giác trong nội tâm có tảng đá đang ép xuống không thở nổi.
Mà lo lắng nhất tự nhiên là đám người Đông Phương Ngôn Ngữ.
Hôm nay cách đám người bọn họ đi ra ngoài đã qua thời gian một nén nhang, mấy người Diệp Huyền bên trong không đi ra ngoài, theo thời gian qua đi, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ cảm giác khẩn trương không thôi.
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch cũng xiết chặc nắm đấm, trong nội tâm lo lắng không thôi.
- Hừ, để tiểu tử kia đoạt vị trí, tốt nhất tiểu tử kia chọc giận yêu thú bên trong và bị đánh chết tại chỗ mới tốt.
Đám người Cát Lợi Huy, Thái Tín không có đi vào liền cười lạnh, âm thầm cầu nguyện Diệp Huyền tốt nhất vẫn lạc bên trong.
Trừ đám người Đông Phương Ngôn Ngữ lo lắng, Cổ Chính phó hội trưởng Đông Thăng quốc dẫn đầu đi ra ngoài vô cùng lo lắng.
Dựa theo đạo lý sau khi hắn đi ra nên tới phiên Tả Nhất Minh hội trưởng Đông Thăng quốc đi ra ngoài, hiện tại đã qua không ít thời gian, Tả Nhất Minh hội trưởng còn chưa đi ra, việc này hoàn toàn không hợp với lẽ thường.
- Cổ Chính phó hội trưởng, trước khi ngươi đi ra có gì khác thường hay không?
Trong lòng Khô Trần có chút lo lắng cho nên lên tiếng hỏi thăm.
Lúc này Cổ Chính cũng hoàn toàn quên Tả Nhất Minh hội trưởng và Lưu Vân quốc không thoải mái, lắc đầu nói:
- Hoàn toàn không có, sau khi ta theo các ngươi đi ra ngoài căn bản không có cái gì khác thường ah.
- Ai, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Khô Trần không nhịn được thở dài nói một câu.
Hắn thở dài một tiếng làm nội tâm mọi người áp lực.
Mọi người nơi đây cảm thấy vô cùng ngưng trọng, truyền tống đài trơớc mặt chấn động.
- Có người sắp đi ra.
Tất cả mọi người kích động.
Quả nhiên trận pháp chấn động rất nhỏ và một đạo thân ảnh xuất hiện bên ngoài.
- Ân? Là Diệp Huyền!
Tiếng nghị luận vang lên, mấy người Đông Phương Ngôn Ngữ mở to mắt ra nhìn, bởi vì người đi là ngoài chính là Diệp Huyền.
- Tiểu tử ngươi...
- Đi ra là tốt rồi, đi ra là tốt rồi.
- Đã biết rõ ngươi không có việc gì.
Đám người Khô Trần tươi cười, kích động đến độ nhanh nói không ra lời, Vân Ngạo Tuyết càng vui đến phát khóc.
Nhìn thấy Diệp Huyền không có việc gì, tảng đá lớn trong nội tâm của bọn họ rơi xuống.
Người Lưu Vân quốc vô cùng kích động, nội tâm người Đông Thăng quốc trầm xuống, phó hội trưởng Cổ Chính lúc này biến sắc, hắn vội vàng tiến lên hỏi thăm:
- Diệp Huyền, Tả Nhất Minh hội trưởng của Đông Thăng quốc ta đâu?
Diệp Huyền lắc đầu:
- Tả Nhất Minh hội trưởng đã vẫn lạc...
Diệp Huyền lần này chưa dứt câu, một luyện hồn sư Đông Thăng quốc cau mày nhảy ra:
- Ngươi nói cái gì? Ngươinói rõ ràng cho ta, vì sao Tả Nhất Minh hội trưởng hắn vẫn lạc?
Diệp Huyền nhướng mày:
- Ngươi đang thẩm vấn phạm nhân sao?
Thần sắc luyện hồn sư Đông Thăng quốc lúc này giật mình, còn muốn nói điều gì đó lại bị Cổ Chính ngăn cản, áy náy nói:
- Diệp Huyền tiểu hữu, lúc trước là chúng ta đường đột, thỉnh tiểu hữu trả lời, vì sao Tả Nhất Minh hội trưởng lại vẫn lạc?
- Đương nhiên là bị yêu vương đánh chết, chẳng lẽ là ta giết chết hay sao? Cho dù ta muốn cũng phải có thực lực mới được.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
- Nhưng vì sao yêu vương lại giết Tả Nhất Minh hội trưởng, không phải chỉ giao bảo vật ra là không có chuyện gì hay sao?
- Ngươi cũng biết giao bảo vật ra ngoài sẽ không có chuyện gì, Tả Nhất Minh Đông Thăng quốc của các ngươi không có nghĩ như thế, trên người hắn còn cất giấu bảo vật, kết quả chọc giận yêu vương, vì vậy bị đánh chết, chậc chậc, loại tình huống này còn đùa nghịch tiểu thông minh, không phải đi tìm chết hay sao?
Diệp Huyền cười lạnh nói.
Người Đông Thăng quốcnhư bị điện giựt, ngẩn ngơ ngây người tại chỗ.
Loại tình huống này Tả Nhất Minh hội trưởng còn làm chuyện như vậy?
Chẳng lẽ trước kia Hứa Tín Hoa hội trưởng chết còn chưa đủ nhắc nhở hắn hay sao?
Đám người Cổ Chính cảm thấy khó có thể tin, sự thật làm bọn họ hiểu rõ chuyện này đã xảy ra.
Chương 560 Mọi người lo lắng (2)
Nhìn thấy cảnh này, nội tâm đám người Chúc Thiên Lam hội trưởng vô cùng cảm khái.
Cũng không ai hoài nghi Diệp Huyền đang nói láo.
Dù sao thực lực Diệp Huyền không kém nhưng muốn nói hắn có thể ở trước mặt yêu vương đánh chết Tả Nhất Minh mới là chuyện bọn họ không tin.
- Diệp Huyền, đám người Loan Hồng hiện tại thế nào?
Qua một lát Chúc Thiên Lam không nhịn được hỏi.
Diệp Huyền lắc đầu:
- Ta không rõ lắm, bởi vì thời điểm ta đi ra đám người Loan Hồng còn ở bên trong.
Nói đến đây Diệp Huyền nghĩ tới cái gì đó, hắn nghi ngờ hỏi:
- Đúng rồi, Chu Lương đâu?
Trong bốn đệ tử Huyền Cơ Tông chỉ có Loan Hồng, Dạ Phồn Tinh và Bạch Khởi ba người đi vào trong phong cấm chi địa, Chu Lương còn lưu ở bên ngoài, Diệp Huyền đã sớm có sát ý với kẻ này, hiện tại Diệp Huyền không tìm được tung tích Chu Lương ở đâu.
- Thời điểm chúng ta đi ra, Chu Lương cũng không chờ trong hạp cốc, nghe đám người Cát Lợi Huy nói, sau khi các ngươi đi vào thì Chu Lương đã rời đi một mình.
Khô Trần giải thích nói.
Diệp Huyền cau mày, không ngờ để tiểu tử này đi, nếu để kẻ này sống sót mới là tai họa ngầm.
- Diệp Huyền, ngươi tìm hắn có việc?
- Không có chuyện gì, đám đệ tử Huyền Cơ Tông nằm vùng trong liên minh mười ba nước lâu như vậy, mục đích hiển nhiên chính là vì têến vào phù quang bí cảnh, thân là đệ tử, loại chuyện này chỉ sợ không phải đám đệ tử như bọn họ có thể làm chủ, nếu như sau lưng có bón dáng cao tầng Huyền Cơ Tông, như vậy sau khi ra khỏi phù quang bí cảnh lần này, chỉ sợ liên minh mười ba nước sẽ gặp nguy hiểm. Ta tìm Chu Lương cũng vì hỏi thăm tin tức trong miệng hắn mà thôi.
- Ý của ngươi sau lưng có bóng dáng cao tầng Huyền Cơ Tông? Nói như vậy...
Sắc mặt Chúc Thiên Lam lập tức biến sắc.
Chẳng những hắn, tâm tình các luyện hồn đại sư còn lại cũng không tốt chút nào.
Nếu như Diệp Huyền suy đoán là thực, như vậy Huyền Cơ Tông nhất định cao thủ tới bên ngoài, một khi chờ bọn họ ra khỏi phù quang bí cảnh, chỉ sợ sẽ nguy hiểm.
- Ta không tin, chẳng lẽ Huyền Cơ Tông còn dám công nhiên vi phạm hiệp nghị hòa bình của đại lục sao?
Một gã luyện hồn đại sư lên tiếng.
Chúc Thiên Lam lắc đầu:
- Bây giờ không phải là chúng ta có tin hay không, mà là bọn chúng có tới hay không.
Trong khoảng thời gian ngắn tâm tình mọi người nặng nề.
- Hiện tại cách phù quang bí cảnh đóng cửa còn thời gian ba ngày, chúng ta chờ ở chỗ này, sau khi đám người Loan Hồng đi ra chúng ta sẽ bắt chúng khảo vấn tin tức.
Ánh mắt Chúc Thiên Lam sắc bén.
Chuyện này liên quan tới an nguy của liên minh mười ba nước, không ai có thể không để ý.
- Diệp Huyền, ngươi tới.
Trong lúc chờ đợi, Đông Phương Ngôn Ngữ và Khô Trần đem Diệp Huyền kéo hắn qua một bên.
Lúc này cánh hoa Thất Thải Hoa Liên tỏa ra dược lực nồng đậm nằm trong tay Diệp Huyền.
Đông Phương Ngôn Ngữ ngưng trọng nói:
- Diệp Huyền, đây là một cánh hoa Thất Thải Hoa Liên, ngươi lấy đi.
Diệp Huyền lúc này kinh ngạc:
- Hội trưởng, chẳng lẽ Thất Thải Hoa Liên không có bị yêu vương lấy đi?
Đông Phương Ngôn Ngữ cau mày và khó hiểu.
- Ta cũng rất kỳ quái, yêu vương đúng là không có lấy Thất Thải Hoa Liên đi, ta vốn chuẩn bị sau khi rời khỏi nơi này sẽ phân phối Thất Thải Hoa Liên, nếu hiện tại có cao thủ Huyền Cơ Tông thực sự ngấp nghé chúng ta, như vậy quyết không thể lưu tới khi ra ngoài.
Đông Phương Ngôn Ngữ rất rõ ràng, Huyền Cơ Tông vừa ý cũng không phải liên minh mười ba nước, mà là phù quang bí cảnh, một khi đối phương nhìn chằm chằm vào bí cảnh này tuyệt đối sẽ không cho phép bọn họ mang bảo vật rời đi.
- ta đem này đóa Thất Thải Hoa Liên tổng cộng phân thành sáu phần, ngươi một phần, ta một phần, Khô Trần một phần, gì chấn một phần, còn lại hai phần, ta chuẩn bị lưu cho bệ hạ và Sở Vương.
- Thất Thải Hoa Liên chính là thất giai linh dược, bên trong dược lực dồi dào, phân thành sáu phần, vừa vặn tất cả mọi người có thể thừa nhận, cũng đủ làm cho mỗi người thực lực tăng lên một đoạn, thừa lúc cuối cùng này ba ngày, đem ngươi ngươi phần này Thất Thải Hoa Liên phục dụng, không muốn lưu ra ngoài giới, có biết không!
Trong nội tâm Diệp Huyền cảm động nhưng không tiếp nhận.
- Hội trưởng, phần Thất Thải Hoa Liên này ngươi nên giao cho Vân Ngạo Tuyết.
- Vì cái gì?
Đông Phương Ngôn Ngữ và Khô Trần khẽ giật mình.
- Không phải ta khách khí, hơn nữa ta có kỳ ngộ khác trong phù quang bí cảnh, ngươi cũng nhìn thấy thực lực của ta vào trong phù quang bí cảnh đã đột nhiên tăng mạnh, phần Thất Thải Hoa Liên này giao cho ta cũng không có bao nhiêu tác dụng, ngược lại cho Vân Ngạo Tuyết, khi đó Lưu Vân quốc chúng ta lại xuất hiện một cường giả.
Diệp Huyền giải thích.
Lúc trước hắn đã phục dụng cả một đóa Thất Thải Hoa Liên, một cánh của Thất Thải Hoa Liên đối với hắn mà nói không có tác dụng gì, huống chi trong trữ vật giới chỉ của hắn còn có một đóa Thất Thải Hoa Liên nguyên vẹn, bởi vậy một phần này nên giao cho Vân Ngạo Tuyết.
Nhưng Diệp Huyền không thể nói rõ mình có được một đóa Thất Thải Hoa Liên, dù sao chuyện này quá mức mẫn cảm, tuy hiện tại liên minh mười ba nước không còn mấy người có thể uy hiếp tới Diệp Huyền, có một số việc Diệp Huyền cảm thấy không cần nói mới tốt.
Nghe được Diệp Huyền nói thế, Đông Phương Ngôn Ngữ và Khô Trần liếc nhau, trong nội cũng có một tia suy đoán.
Vốn bọn họ đạt được một đóa Thất Thải Hoa Liên đã cảm thấy Tiểu Tử Điêu giống sủng vật của Diệp Huyền mười phần, hiện tại Diệp Huyền còn nói Thất Thải Hoa Liên vô dụng với hắn, Tiểu Tử Điêu cướp đi bốn đóa Thất Thải Hoa Liên chính là sủng vật của Diệp Huyền?
Nếu là như vậy, thực lực Diệp Huyền đột nhiên tăng mạnh trong phù quang bí cảnh, thậm chí đánh bại Mục Chấn quốc Cát Lợi Huy hội trưởng và Vô Thương quốc Thái Tín hội trưởng cũng có thể giải thích dễ dàng.
Một đóa Thất Thải Hoa Liên đủ giúp thực lực Diệp Huyền tăng lên một giai, Tiểu Tử Điêu lúc trước có được tới bốn đóa, nếu như Diệp Huyền thật sự hấp thu toàn bộ, cho dù thực lực vượt qua bọn họ cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Nhưng đám người Đông Phương Ngôn Ngữ không biết, Diệp Huyền thật phục dụng Thất Thải Hoa Liên nhưng không phải trước khi đánh bại Cát Lợi Huy, mà là sau khi tiến vào phong cấm chi địa, nếu như bọn họ biết được chuyện này, chỉ sợ cả đám sẽ cả kinh không nói thành lời.
Nếu Diệp Huyền nói như vậy, hai người cũng không có cưỡng cầu, hơn nữa trong nội tâm mặc dù có suy đoán nhưng không tiêp tục hỏi thăm.
Tất cả mọi người nhìn thấy trên mặt Hà Chấn vô cùng vui mừng, trong nội tâm lập tức sinh ra một tia hi vọng, xem ra cự thú màu vàng cũng không có lấy gì cả Hà Chấn, nếu không Hà Chấn tiếp nhận trữ vật giới chỉ cũng không có hưng phấn như thế.
Kế tiếp là Khô Trần và Đông Phương Ngôn Ngữ.
Hai người giao trữ vật giới chỉ của mình ra, sắc mặt có chút tiếc nuối.
Trong trữ vật giới chỉ có bảo vật nên bọn họ vô cùng thất lạc, trong đó còn có hồn châu chưa kịp hấp thu và đóa Thất Thải Hoa Liên.
Đặc biệt là đóa Thất Thải Hoa Liên, sở dĩ tới bây giờ chưa hấp thu cũng là vì sao khi trở về muốn phân phối lại, gốc Thất Thải Hoa Liên kia được an bài tốt sẽ giúp Lưu Vân quốc nhiều ra hai gã Vũ Tôn lục giai, khi đó sẽ gia tăng thực lực chỉnh thể quốc gia lên cao hơn.
Chỉ tiếc hiện tại...
Hai người âm thầm thở dài nhìn cự thú màu vàng lựa chọn trong trữ vật giới chỉ.
Tả Nhất Minh nhìn thấy cảnh tượng như vậy cho nên hắn cười lạnh hả hê khi người khác gặp nạn.
- Cho dù đoạt được một đóa Thất Thải Hoa Liên thì thế nào, đến cuối cùng còn không phải tiện nghi cự thú màu vàng, thật sự là ngu ngốc.
Khi thực lực đám người Đông Phương Ngôn Ngữ biến hóa, Tả Nhất Minh đã biết rõ đám người Đông Phương Ngôn Ngữ đoạt được Thất Thải Hoa Liên nhưng không có phục dụng, hiện tại nhìn thấy hai người có sắc mặt như tro tàn, trong nội tâm Tả Nhất Minh thoải mái không nhỏ.
Sau khi lựa chọn một lúc, Kim Lân ném trữ vật giới chỉ về cho hai người.
- Được, các ngươi có thể đi.
Hai người phân biệt tiếp nhận trữ vật giới chỉ của mình, sau đó bọn họ sững sốt.
Trong trữ vật giới chỉ của bọn họ trừ thiểu mất một ít tài liệu linh dược cao đẳng ra, những vật khác không thiếu kiện nào, càng làm cho bọn họ khiếp sợ là, Thất Thải Liên Hoa đặt trong trữ vật giới chỉ của Đông Phương Ngôn Ngữ vẫn còn, không có bị cự thú màu vàng cướp đi.
Vận khí quá tốt hay sao?
Hai người đều cảm thấy khó mà tin nổi.
Thất Thải Hoa Liên chính là linh dược thất giai, từ phương thức cự thú màu vàng lựa chọn có thể thấy được nó lựa chọn đồ vật linh dược đầu tiên nhưng vì cái gì lưu lại Thất Thải Hoa Liên đến?
Tuy kinh hỉ, nghi hoặc và khiếp sợ nhưng Đông Phương Ngôn Ngữ và Khô Trần vẫn vội vã đi vào trong cột sáng.
Trước khi đi hai người mắt nhìn Diệp Huyền, đồng thời truyền âm nói:
- Diệp Huyền, lát nữa ngươi chú ý chút, không nên giữ lại đồ vật, cự thú màu vàng dễ nói chuyện, cẩn thận một ít là có thể.
Nói xong lời này hai người đồng thời đi vào cột sáng, biến mất không thấy gì nữa.
- Kế tiếp là các ngươi.
Cự thú màu vàng chỉ vào đám người Thiên Kim quốc Chúc Thiên Lam.
Đám người Chúc Thiên Lam lúc này đều giao trữ vật giới chỉ ra.
- Điện hạ, trong trữ vật giới chỉ của gia hỏa này chỉ có...
Kim Lân làm bộ chọn lựa, âm thầm nhìn bảo vật trong trữ vật giới chỉ sau đó báo cho Diệp Huyền.
Đối với hai người Chúc Thiên Lam, Diệp Huyền tự nhiên sẽ không khách khí, hắn chọn bảo vật hữu dụng trong trữ vật giới chỉ sau đó ném lại cho hai người.
Đương nhiên Diệp Huyền cũng không có càn quét sạch sẽ, ít nhất lưu lại một nửa đồ vật.
Hai người Chúc Thiên Lam tiếp nhận trữ vật giới chỉ, trên mặt không có bất kỳ bất mãn nào, vội vàng tiến vào trong truyền tống trận rời đi.
Sau đó Kim Lân lại chỉ vào tên phó hội trưởng Đông Thăng quốc.
Sau khi vơ vét tám phần bảo vật của phó hội trưởng, Kim Lân cũng cho hắn rời đi.
Đến bây giờ trước tế đàn chỉ còn lại ba người Loan Hồng, Tả Nhất Minh và Diệp Huyền.
- Yêu vương đại nhân, bây giờ tới phiên ta a?
Tả Nhất Minh chủ động tiến lên phía trước.
Nhìn thấy Vân Ngạo Tuyết các nàng bắt đầu, tất cả mọi người có thể bình yên rời khỏi nơi đây, trong nội tâm Tả Nhất Minh cũng không còn sợ hãi và lo lắng.
Chỉ cần thái độ cung kính một chút, không cần giữ lại bảo vật thì cự thú màu vàng sẽ thả bọn họ rời đi.
Căn cứ vào sắc mặt của mọi người, cự ths màu vàng cũng không có lấy đi tất cả bảo vật, hoặc nhiều hoặc ít đều lưu cho bọn họ một ít, thậm chí có thể lưu đại bộ phận.
Trong nội tâm nghĩ như vậy, Tả Nhất Minh đã chủ động dâng trữ vật giới chỉ của mình lên, bộ dạng chờ mong.
Thu hồi trữ vật giới chỉ của Tả Nhất Minh, Kim Lân không để ý đến ánh mắt chờ mong của Tả Nhất Minh chờ, nó đưa ánh mắt nhìn ba người Loan Hồng.
- Ba người các ngươi giao bảo vật ra đây.
- Chúng ta?
Ba người Loan Hồng khẽ giật mình, dựa theo trình tự dường như sau đó mới tới bọn họ.
- Như thế nào, chẳng lẽ các ngươi không muốn?
Đôi mắt màu vàng của Kim Lân ngưng tụ, lạnh giọng nói.
- Không phải, không phải.
Trong lòng ba người Loan Hồng cắn răng giao trữ vật giới chỉ tới phía trước nhưng trong lòng thì lạnh như băng.
Hừ, chỉ là một con yêu vương mà thôi, hiện tại giao trữ vật giới chỉ cho ngươi, chờ sau khi chúng ta rời khỏi nơi này, không bao lâu nữa phù quang bí cảnh cũng thuộc về Huyền Cơ Tông khống chế, đến lúc đó Vũ Vương của Huyền Cơ Tông chúng ta sẽ tới tính sổ với ngươi.
Huyền Cơ Tông với tư cách là thế lực đỉnh cấp trong Mộng Cảnh bình nguyên tự nhiên có được cường giả thất giai Vũ Vương, hơn nữa không chỉ có một, một khi phù quang bí cảnh rơi vào trong tay Huyền Cơ Tông thời điểm phù quang bí cảnh mở ra lần tiếp theo, cường giả Vũ Vương sẽ đi vào phù quang bí cảnh tiến hành càn quét một phen.
Đến lúc đó không gian hồn thú cũng không mất đi, đám người Loan Hồng rất muốn biết chờ mười năm sau yêu vương bị cường giả Vũ Vương của Huyền Cơ Tông vây quét sẽ có biểu lộ gì.
Làm cho đám người Loan Hồng nghi hoặc là, cự thú màu vàng thu trữ vật giới chỉ cũng không yêu cầu trữ vật giới chỉ của Diệp Huyền, cũng không có ý thả bọn họ rời đi.
- Yêu vương đại nhân, tiểu tử này còn chưa có giao trữ vật giới chỉ...
- Diệp Huyền, còn không giao trữ vật giới chỉ của ngươi cho yêu vương đại nhân.
- Yêu vương đại nhân, người này này chính là thiên tài trong nhân loại, trên người có được không ít bảo vật.
Trong nội tâm Loan Hồng hơi có chút lo lắng, cũng không dám nói ra, liên tục quát lớn với Diệp Huyền.
- Các ngươi mấy, đều chớ đi.
Đối mặt mấy người quát lớn, cả quá trình này Diệp Huyền không có chuyện gì, giờ phút này rốt cuộc cười lạnh.
- Ngươi nói cái gì?
Mấy người Loan Hồng lúc này giật mình, thần sắc Diệp Huyền vẫn lạnh nhạt tự nhiên làm cho nội tâm bọn họ cảm thấy không ổn.
- Chẳng lẽ các ngươi cho rằng bốn người các ngươi bị lưu tới cuối cùng là ngoài ý muốn sao?
Diệp Huyền thản nhiên nói.
Chương 557 Các ngươi chớ đi (2)
- Ngươi...
Đám người Loan Hồng biến sắc, trong lòng bọn họ trầm xuống.
Diệp Huyền mở miệng như thế, thần thái hung hăng càn quấy như vậy nhưng cự thú màu vàng không có chút phản ứng gì.
Chẳng lẽ hắn và cự thú màu vàng có hiệp nghị gì với nhau?
Suy nghĩ tới đây bọn họ rùng mình.
Đúng thế, nhất định là như vậy.
Nghĩ vậy tính cách của cự thú màu vàng, mấy người càng kiên định suy nghĩ của mình, vội vàng nói:
- Yêu vương đại nhân, ngươi đừng bị tiểu tử này gạt...
- Được rồi Kim Lân, ngươi xuống đây đi.
Diệp Huyền thản nhiên nói với Kim Lân trên tế đàn.
- Vâng, điện hạ.
Chỉ thấy cự thú màu vàng tươi cười thỏa mãn sau khi chơi đùa, nó lập tức hóa thành thanh niên áo vàng và cung kính đi tới bên cạnh Diệp Huyền.
- Điện hạ, khó trách ngươi ưa thích trà trộn vào trong nhân loại, ha ha, vừa rồi đúng là chơi quá vui, ta có chút chưa đã ghiền, thật muốn lại chơi một lần nữa.
Kim Lân lúc này cười to nói ra.
Nó trước kia chỉ biết hoành hành bá đạo, dùng lực áp người, nhìn thấy nhân loại thường thường một chân liền giết.
Vừa rồi nó có thể khống chế sinh tử võ giả, lại cho bọn họ chút hi vọng, nhìn bọn họ nom nóp lo sợ không dám làm trái càng làm cho Kim Lân cảm nhận được cảm giác sảng khoái khó nói thành lời.
Đặc biệt là nhìn thấy Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch quen thuộc lo lắng hãi hùng trước mặt mình, nó càng có xúc động muốn nói cho đối phương biết.
Hiện tại Kim Lân xem như hiểu vì cái gì điện hạ ưa thích trà trộn vào trong nhân loại.
Đúng là chơi quá vui.
Điện hạ?
Trà trộn vào trong nhân loại?
Thần sắc Kim Lân hưng phấn, mấy người Loan Hồng lại sợ hãi.
Nghe yêu vương nói lời này, chẳng lẽ Diệp Huyền không phải nhân loại, cũng là một con yêu vương hóa hình thành nhân loại sao?
Không đúng.
Tuy Huyền thú yêu vương có thể hóa hình thành nhân loại nhưng bản chất có khác với nhân loại, cho dù thuộc tính yêu nguyên hay đặc điểm hồn niệm hoàn toàn khác với huyền lực và hồn niệm của nhân loại.
Nhất định là Diệp Huyền dùng biện pháp gì đó lừa gạt cự thú màu vàng.
- Yêu Vương đại nhân, ngươi cũng đừng bị gia hỏa này lừa gạt, hắn chính là nhân loại đấy.
- Yêu vương đại nhân, người này giảo hoạt nhất, không tin ngươi nghe ngóng một chút, hắn sinh ra trong liên minh mười ba nước Lưu Vân quốc.
Mấy người Loan Hồng vô cùng lo lắng, làm bọn họ không tưởng tượng được là, bọn họ nói lời này càng không làm Kim Lân hoài nghi Diệp Huyền, ngược lại nội tâm Kim Lân trong càng thêm bội phục Diệp Huyền.
Chậc chậc, điện hạ chính là điện hạ, sau khi hóa thành nhân loại, ngay cả nhân loại cũng không nhận ra, đây là việc nó lúc thời kỳ toàn thịnh cũng không thể làm được.
Trong nội tâm nghĩ như vậy, Kim Lân càng khinh thường nhìn mấy người Loan Hồng, thực xem Kim Lân ta là đồ ngốc sao?
Tuy điện hạ nhìn thế nào cũng giống với nhân loại nhưng có nhân loại nào điều khiển được yêu thú sao?
Mặc dù nhân loại có chức nghiệp ngự thú sư nhưng cái gọi là ngự thú sư chỉ là nhân loại lợi dụng hồn lực ra lệnh đơn giản cho yêu thú mà thôi, mà điện hạ có thể trực tiếp xóa hồn niệm của nó, cướp đoạt thủ hạ dưới trướng nó.
Chuyện này không phải nhân loại có thể làm được.
- Được rồi, Kim Lân, giết bọn chúng đi.
Đám người Loan Hồng căn bản không biết từ khi vừa mới bắt đầu, Diệp Huyền không chuẩn bị thả mấy người bọn họ còn sống ra ngoài.
Sở dĩ đám người Hỏa Ô quốc Hứa Tín Hoa vẫn lạc là bởi vì mệnh lệnh của Diệp Huyền.
- Hắc hắc, đại khai sát giới là chuyện Kim Lân ta thích nhất.
Trên mặt Kim Lân lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
- Không tốt.
- Đi!
- Chạy mau!
Đám người Loan Hồng bất chấp nói cái gì khác, lúc này bọn họ lập tức lao thẳng về phía cột sáng.
Tốc độ của bọn họ nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng Kim Lân.
Bá!
Một tia chớp màu vàng lập tức ngăn ở trước mặt bốn người sau đó vung tay lên.
Rầm rầm rầm phanh!
Bốn người Loan Hồng lập tức bay ngược về phía sau, miệng phun máu tươi, thể huyền mạch trong cơ thể tan vỡ, há mồm phun ra mãnh vỡ nội tạng.
Không chịu nổi một kích.
Nếu như đổi lại bất cứ một tên Vũ Tôn lục giai nào, đám người Loan Hồng còn có hi vọng đối kháng, nhưng đối mặt là Kim Lân là tồn tại nghịch thiên trong yêu vương, mấy người bọn họ căn bản không có năng lực phản kháng.
Tiếng gào thống khổ vang lên, mấy người Dạ Phồn Tinh kêu gào tuyệt vọng và bị đánh vỡ.
- Diệp Huyền, tha mạng ah.
Tả Nhất Minh sợ hãi kêu to, đường đường hội trưởng hồn sư tháp của năm đại vương quốc, hắn bị một tay của Kim Lân đánh thành huyết vụ, hèn mọn như con sâu cái kiến.
Hối hận ah!
Nếu như nhân sinh có cơ hội làm lại lần nữa, bọn họ tuyệt đối sẽ không lựa chọn đắc tội Diệp Huyền.
- Ta chết, ngươi cũng không sống lâu!
Thời điểm đám người Dạ Phồn Tinh vẫn lạc, Loan Hồng dùng ánh mắt thù nhận nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, huyền lực trong cơ thể điên cuồng khởi động và bổ nhào về phía Diệp Huyền.
Hắn dĩ nhiên muốn thông qua tự bạo huyền hải diệt sát Diệp Huyền.
Diệp Huyền biểu lộ lạnh lùng, giơ tay lên, vô tận dung hỏa xuất hiện hóa thành cư long dài mười mét nuốt chửng Loan Hồng.
Thiên hỏa có năng lực đốt mọi thứ trên thế gian, thiên hỏa thiêu đốt dữ dội, huyền lực trong người Loan Hồng bị trừ khử nhanh chóng nên không thể tự bạo.
- Thiên hỏa, lại là thiên hỏa, trong hang động dưới lòng đất kia quả nhiên là ngươi... Ngươi chờ, Huyền Cơ Tông ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi, ra khỏi phù quang bí cảnh chính là tử kỳ của ngươi.
Trong ngọn lửa, Loan Hồng tức giận gào to, trước khi chết ánh mắt oán hận, hối hận, phẫn nộ, không cam lòng, các biểu hiện hiện ra, cuối cùng hắn đã hóa thành tro tàn.
Thu hồi vô tận dung hỏa, Diệp Huyền cũng không có sợ hãi.
Loan Hồng nói những lời cuối cùng cũng nhắc nhở Diệp Huyền.
Loan Hồng nói ra khỏi phù quang bí cảnh chính là tử kỳ của hắn, chẳng lẽ nói bên ngoài phù quang bí cảnh đã có cường giả Huyền Cơ Tông tới?
Diệp Huyền thông minh cỡ nào, lúc này hắn nghĩ tới một khả năng, cẩn thận suy nghĩ thấy khả năng này rất cao.
Đám người Loan Hồng ẩn núp vào trong tất cả đại vương quốc, tuyệt đối không phải một ngày hay hai ngày, nếu không bọn chngs cũng không có khả năng gia nhập hồn sư tháp tất cả đại vương quốc, trở thành đệ tử thiên tài trong đó.
Thời gian dài như vậy, cao tầng Huyền Cơ Tông tuyệt đối biết rõ chuyện phù quang bí cảnh.
Kiếp trước Diệp Huyền địa vị cao quý cho nên sao không biết các tông môn trên đại lục có tính tình gì, một khi phát hiện bảo vật đầy đủ hấp dẫn bọn họ, bọn họ tình nguyện tổn thất danh dự cũng không buông tha.
Chương 558 Còn muốn chơi
Mặc dù nói Huyền Vực có ký kết hiệp nghị hòa binh với tất cả thế lực lớn trên đại lục.
Nhưng kiếp trước Diệp Huyền cũng là một cự đầu của Huyền Vực cho nên hắn biết rõ cái gọi là hiệp nghị hòa bình không có bất cứ lực ước thúc gì với các tông môn to lớn.
Dùng địa vị của Huyền Cơ Tông, cho dù vẫn không thể không quan tâm tới hiệp nghị hòa bình nhưng có thể dễ dàng lợi dụng sơ hở.
- Chuyện này phải nghĩ biện pháp nói với đám người Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng.
Diệp Huyền cảm thấy chuyện này thập phần quan trọng, một khi liên minh mười ba nước không có kế sách ứng phó tốt, rất có thể sẽ dẫn tới tai nạn.
Hơn nữa Diệp Huyền cũng không rõ ràng tin tức của mình là đúng hay không, đám người Loan Hồng có truyền tin tức cho Huyền Cơ Tông hay không.
Mộng Cảnh bình nguyên, nó là bình nguyên thập phần bao la trên đại lục Thiên Huyền, thuộc về một trong rất nhiều thế lực trung kiên trên đại lục Thiên Huyền, tuy kiếp trước Diệp Huyền sanh ra ở đại lục Nam Vực, căn bản không có đi tới Mộng Cảnh bình nguyên, cho nên Diệp Hiền căn bản không biết Huyền Cơ Tông mạnh cỡ nào.
Căn cứ vào tin tức đạt được trên người Lữ Hạo, có lẽ Huyền Cơ Tông cũng không nhỏ.
Ít nhất đối với Diệp Huyền hiện tại mà nói được xưng tụng là quái vật khổng lồ.
Cho dù Diệp Huyền thu phục Kim Lân cũng rất khó nói có thể đối kháng với tông môn cường đại như thế.
Hơn nữa Diệp Huyền không thể tùy ý bại lộ thân phận Kim Lân ra ngoài.
Một khi có tông môn cường đại biết rõ chính mình lại đi cùng với Huyền thú yêu vương, tất nhiên sẽ có thế lực chú ý tới hắn.
Đặc biệt là chính mình có thủ đoạn nô dịch yêu thú, một khi truyền đi, chỉ sợ nhữn biến thái trong Huyền Vực cũng bị kinh động.
Đến lúc đó mình sẽ gặp phải hậu quả càng nghiêm trọng hơn rất nhiều.
- Nguyên nhân là do thực lực hiện tại không đủ.
Diệp Huyền âm thầm cảm khái, đối với hắn kiếp trước mà nói Huyền Cơ Tông chẳng khác gì con sâu cái kiến, đối với hắn hiện tại lại là núi cao không thể với tới.
Diệp Huyền định vị bản thân rất rõ ràng, hắn sẽ không bởi vì thực lực kiếp trước cường đại mà khinh thị Huyền Cơ Tông.
Nhưng Diệp Huyền cũng biết rõ, chỉ cần cho mình thời gian thì sớm muộn gì cũng đạt tới đỉnh phong của đại lục, đến lúc đó Huyền Cơ Tông gì dó cũng không lọt vào mắt mình.
Tất cả là do thời gian không đủ.
Trong nháy mắt trong đầu Diệp Huyền xuất hiện rất nhiều ý niệm.
Rất nhanh, hắn liền không quan tâm tới những ý niệm kia, lúc này đi tới vị tríđaám người Tả Nhất Minh vẫn lạc.
Trước thi thể vụn vặt, đám người Nhất Minh sớm không còn khí tức, hiển nhiên đã chết không thể chết lại, trong thân thể của bọn họ còn có một tia khí tức vũ hồn nhàn nhạt.
Võ giả sau khi chết, vũ hồn chi lực cũng như hồn niệm của Huyền thú, chúng sẽ biến mất từ từ chứ không phải biến mất ngay lập tức.
Đám người Tả Nhất Minh, Hứa Tín Hoa đều là Võ Tông ngũ giai, vũ hồn của bọn họ yếu nhất cũng là tam tinh, mạnh nhất là tứ tinh.
Diệp Huyền sẽ không lãng phí lực lượng như thế.
Thôn phệ vũ hồn chi lực xuất hiện trong tay Diệp Huyền, hắn nhanh chóng hấp thu vũ hồn chi lực đang tán dật trong không khí.
Chính là lực lượng này.
Kim Lân bên cạnh cũng nhìn thẳng vào Diệp Huyền.
Nó có thể cảm ra thời điểm điện hạ bài trừ hồn niệm của nó chính là dùng lực lượng này, thậm chí điện hạ còn hấp thu hồn niệm của nó lưu lại trong cơ thể đám yêu thú giáp long.
Nó cẩn thận tiếp xúc với thôn phệ vũ hồn của Diệp Huyền, lực lượng kia tràn ngập uy nghiêm cùng hùng vĩ, dường như nó là ngọn núi lớn nguy nga, lại giống như biển cả mênh mông làm cho Kim Lân có một loại cảm xúc rung động khó nén.
LỰc lượng thật khủng khiếp.
Kim Lân âm thầm kinh hãi, làm nó khó hiểu ra, lực lượng của điện hạ bản chất cực kỳ khủng bố nhưng cường độ không phải đặc biệt mạnh.
Dường như cũng không khác gì Huyền thú ngũ lục giai.
Ý niệm này xuất hiện liền bị Kim Lân gạt bỏ
Nói đùa, điện hạ am hiểu nhất là cái gì? Tuyệt đối là giả heo ăn thịt hổ, nếu lực lượng của điện hạ yếu như thế thì làm sao cắn nuốt hồn niệm của nó?
Huống chi điện hạ hiện tại đang hấp thu vũ hồn của nhân loại, đó là chuyện mình cũng không làm được.
Nếu chính mình thực cho rằng điện hạ rất yếu, vậy thì rơi vào cái bẫy của điện hạ.
Diệp Huyền không biết hắn đang làm như thế lại không làm Kim Lân hoài nghi.
Một phút đồng hồ sau, rốt cuộc Diệp Huyền cũng thôn phệ tất cả vũ hồn chi lực chung quanh, mà thôn phệ vũ hồn tam tinh lại mạnh hơn trước rất nhiều, rõ ràng đang lột xác thành vũ hồn tứ tinh.
- Điện hạ, chúng ta kế tiếp làm sao bây giờ?
Nhìn thấy Diệp Huyền dừng tu luyện, lúc này Kim Lân mới cẩn thận đi tới trước mặt Diệp Huyền, nó giao tất cả bảo vật đạt được giao cho Diệp Huyền, chợt nó cười hắc hắc nói:
- Điện hạ, vừa rồi chơi quá tốt, lần sau ta còn muốn chơi.
Kim Lân đã bị chơi nghiện.
Diệp Huyền cười nhạt nói:
- Chỉ cần ngươi đi theo ta, về sau sẽ có cơ hội.
Huyền Cơ Tông muốn tìm hắn phiền toái phải qua cửa của Kim Lân trước đã, một đầu Huyền thú yêu vương đỉnh phong, đối với tông môn như Huyền Cơ Tông cũng là chuyện cực kỳ đau đầu.
Nhưng mà làm sao mang Kim Lân đi ra ngoài bây giờ?
Diệp Huyền đau đầu.
Hắn có thể tưởng tượng ra, hiện tại đám người Chúc Thiên Lam đang chờ ở bên ngoài, Kim Lân đi theo mình ra ngoài nhất định sẽ làm cho bọn họ hoài nghi.
Tùy ý đảo qua bảo vật vơ vét được, ánh mắt Diệp Huyền sáng lên.
Có!
Trong những bảo vật này có túi linh sủng.
- Kim Lân, ta lập tức đi ra ngoài, về sau ngươi nên dừng lại trong túi linh thú.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
- Điện hạ, này... Ta có thể không đi vào hay không?
Kim Lân thập phần khó xử, túi linh sủng là nơi nhân loại chứa linh sủng của mình vào bên trong, nó đường đường Huyền thú vương giả, lúc nào phải ở lại nơi như vậy, quả thực rất mất thân phận của nó.
- Không đi vào cũng được, trừ phi ngươi có thể thu liễm khí tức giống như ta, không làm cho nhân loại phát hiện ra ngươi là Huyền thú là được, hoặc là ngươi đừng đi theo ta.
Diệp Huyền lườm nó.
- Ta thấy nên đi vào thôi.
Kim Lân vẻ mặt đưa đám nói một câu.
Nó còn trông cậy vào điện hạ giải trừ cấm chế giúp nó.
- Còn ngươi nữa, về sau cũng tiến vào túi linh sủng cho ta.
Tay Diệp Huyền run lên, Tiểu Tử Điêu đang nằm ngủ ngáy trong trữ vật giới chỉ cũng bị hắn xách ra, cũng nhéo nhéo lỗ tai của nó.
Xèo...xèo!
Tiểu Tử Điêu bừng tỉnh trong giấc mộng, bất mãn kêu vài tiếng.
Chương 559 Mọi người lo lắng (1)
- Điện hạ, ngươi còn có thủ hạ khác? Không được, ta Kim Lân có thể không thói quen và nhà khác hỏa chung sống một phòng.
Kim Lân ồn ào, sau một khắc tròng mắt của nó nhìn thẳng, đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm vào Tiểu Tử Điêu, ánh mắt của nó xuất hiện thần thái sợ hãi không nhỏ.
- Ngươi... Ngươi...
Kim Lân nhìn chằm chằm vào Tiểu Tử Điêu, nó lắp bắp, hai chân vô lực suýt nữa ngã ngồi xuống đất, dường như nhìn thấy thứ gì đó rất khủng bố.
Xèo...xèo!
Tiểu Tử Điêu khinh thường nhìn nó, rồi sau đó ánh mắt chán ghét nhìn chung quanh, nó lại chui vào trong trữ vật giới chỉ của Diệp Huyền.
- Tiểu gia hỏa này.
Diệp Huyền cắn răng, thật sự không có biện pháp nào với tiểu chút chít.
- Điện hạ, ta vào túi linh sủng trước.
Ngữ khí của Kim Lân run rẩy, nó lập tức tiến vào trong túi linh sủng cũng không muốn ở bên ngoài lâu thêm chút nữa.
Trong túi linh sủng, Kim Lân hiện tại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Là nó, dĩ nhiên là nó!
Tuyệt đối đúng là nó, khí tức của nó cho dù hóa thành tro thì Kim Lân cũng nhận ra.
Kim Lân cảm giác trái tim của mình đang đập mạnh, điện hạ không hổ là điện hạ, thật sự là quá trâu bò, có thể thu phục cả gia hỏa này, xem ra sau này mình phải thu liễm trước mặt điện hạ mới được.
Nghĩ đến tên kia khủng bố, Kim Lân vào trong túi linh sủng nhưng tim đập nhanh và bất an không giảm.
Diệp Huyền lúc trước đưa lưng về phía Kim Lân nên không có phát hiện Kim Lân khác thường, sau khi cẩn thận thu thập liền đi vào trong cột sáng.
Bên ngoài phong cấm chi địa.
Đại lượng võ giả đang tụ tập tại đây.
Khoảng cách đám người Chúc Thiên Lam đi ra đã qua một nén nhang, nghe nói mọi người gặp chuyện trong không gian thần bí, những luyện hồn sư không đi vào cảm thấy may mắn không thôi.
Thật không ngờ sau khi bước ra khỏi truyền tống trận lại gặp được yêu thú, chỉ cần giết những yêu thú kia là có thể đạt được hạt châu kỳ lạ, mà những viên châu này có thể gia tăng hồn lực của bọn họ lên thật nhanh trong thời gian ngắn.
Càng làm bọn họ tao ngộ chính là những chuyện sau đó.
Trong thế giới thần bí kia lại có yêu thú là thủ hộ thú, nếu như không phải đám người hội trưởng cống hiến bảo vật ra ngoài thì bọn họ không thể rời đi.
Hỏa Ô quốc Hứa Tín Hoa hội trưởng cũng bởi vì đùa nghịch tiểu thông minh nên bị đánh chết ngay lập tức.
Bởi vậy hôm nay bi thương nhất chính một ít trưởng lão và đệ tử Hỏa Ô quốc.
Nhìn các hội trưởng vương quốc khác đều bình yên trở lại, hơn nữa thực lực đột nhiên tăng mạnh như thế, mà hội trưởng của bọn họ lại vẫn lạc bên trong, từ nay về sau quần long vô thủ, luyện hồn sư Hỏa Ô quốc cảm giác trong nội tâm có tảng đá đang ép xuống không thở nổi.
Mà lo lắng nhất tự nhiên là đám người Đông Phương Ngôn Ngữ.
Hôm nay cách đám người bọn họ đi ra ngoài đã qua thời gian một nén nhang, mấy người Diệp Huyền bên trong không đi ra ngoài, theo thời gian qua đi, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ cảm giác khẩn trương không thôi.
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch cũng xiết chặc nắm đấm, trong nội tâm lo lắng không thôi.
- Hừ, để tiểu tử kia đoạt vị trí, tốt nhất tiểu tử kia chọc giận yêu thú bên trong và bị đánh chết tại chỗ mới tốt.
Đám người Cát Lợi Huy, Thái Tín không có đi vào liền cười lạnh, âm thầm cầu nguyện Diệp Huyền tốt nhất vẫn lạc bên trong.
Trừ đám người Đông Phương Ngôn Ngữ lo lắng, Cổ Chính phó hội trưởng Đông Thăng quốc dẫn đầu đi ra ngoài vô cùng lo lắng.
Dựa theo đạo lý sau khi hắn đi ra nên tới phiên Tả Nhất Minh hội trưởng Đông Thăng quốc đi ra ngoài, hiện tại đã qua không ít thời gian, Tả Nhất Minh hội trưởng còn chưa đi ra, việc này hoàn toàn không hợp với lẽ thường.
- Cổ Chính phó hội trưởng, trước khi ngươi đi ra có gì khác thường hay không?
Trong lòng Khô Trần có chút lo lắng cho nên lên tiếng hỏi thăm.
Lúc này Cổ Chính cũng hoàn toàn quên Tả Nhất Minh hội trưởng và Lưu Vân quốc không thoải mái, lắc đầu nói:
- Hoàn toàn không có, sau khi ta theo các ngươi đi ra ngoài căn bản không có cái gì khác thường ah.
- Ai, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Khô Trần không nhịn được thở dài nói một câu.
Hắn thở dài một tiếng làm nội tâm mọi người áp lực.
Mọi người nơi đây cảm thấy vô cùng ngưng trọng, truyền tống đài trơớc mặt chấn động.
- Có người sắp đi ra.
Tất cả mọi người kích động.
Quả nhiên trận pháp chấn động rất nhỏ và một đạo thân ảnh xuất hiện bên ngoài.
- Ân? Là Diệp Huyền!
Tiếng nghị luận vang lên, mấy người Đông Phương Ngôn Ngữ mở to mắt ra nhìn, bởi vì người đi là ngoài chính là Diệp Huyền.
- Tiểu tử ngươi...
- Đi ra là tốt rồi, đi ra là tốt rồi.
- Đã biết rõ ngươi không có việc gì.
Đám người Khô Trần tươi cười, kích động đến độ nhanh nói không ra lời, Vân Ngạo Tuyết càng vui đến phát khóc.
Nhìn thấy Diệp Huyền không có việc gì, tảng đá lớn trong nội tâm của bọn họ rơi xuống.
Người Lưu Vân quốc vô cùng kích động, nội tâm người Đông Thăng quốc trầm xuống, phó hội trưởng Cổ Chính lúc này biến sắc, hắn vội vàng tiến lên hỏi thăm:
- Diệp Huyền, Tả Nhất Minh hội trưởng của Đông Thăng quốc ta đâu?
Diệp Huyền lắc đầu:
- Tả Nhất Minh hội trưởng đã vẫn lạc...
Diệp Huyền lần này chưa dứt câu, một luyện hồn sư Đông Thăng quốc cau mày nhảy ra:
- Ngươi nói cái gì? Ngươinói rõ ràng cho ta, vì sao Tả Nhất Minh hội trưởng hắn vẫn lạc?
Diệp Huyền nhướng mày:
- Ngươi đang thẩm vấn phạm nhân sao?
Thần sắc luyện hồn sư Đông Thăng quốc lúc này giật mình, còn muốn nói điều gì đó lại bị Cổ Chính ngăn cản, áy náy nói:
- Diệp Huyền tiểu hữu, lúc trước là chúng ta đường đột, thỉnh tiểu hữu trả lời, vì sao Tả Nhất Minh hội trưởng lại vẫn lạc?
- Đương nhiên là bị yêu vương đánh chết, chẳng lẽ là ta giết chết hay sao? Cho dù ta muốn cũng phải có thực lực mới được.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
- Nhưng vì sao yêu vương lại giết Tả Nhất Minh hội trưởng, không phải chỉ giao bảo vật ra là không có chuyện gì hay sao?
- Ngươi cũng biết giao bảo vật ra ngoài sẽ không có chuyện gì, Tả Nhất Minh Đông Thăng quốc của các ngươi không có nghĩ như thế, trên người hắn còn cất giấu bảo vật, kết quả chọc giận yêu vương, vì vậy bị đánh chết, chậc chậc, loại tình huống này còn đùa nghịch tiểu thông minh, không phải đi tìm chết hay sao?
Diệp Huyền cười lạnh nói.
Người Đông Thăng quốcnhư bị điện giựt, ngẩn ngơ ngây người tại chỗ.
Loại tình huống này Tả Nhất Minh hội trưởng còn làm chuyện như vậy?
Chẳng lẽ trước kia Hứa Tín Hoa hội trưởng chết còn chưa đủ nhắc nhở hắn hay sao?
Đám người Cổ Chính cảm thấy khó có thể tin, sự thật làm bọn họ hiểu rõ chuyện này đã xảy ra.
Chương 560 Mọi người lo lắng (2)
Nhìn thấy cảnh này, nội tâm đám người Chúc Thiên Lam hội trưởng vô cùng cảm khái.
Cũng không ai hoài nghi Diệp Huyền đang nói láo.
Dù sao thực lực Diệp Huyền không kém nhưng muốn nói hắn có thể ở trước mặt yêu vương đánh chết Tả Nhất Minh mới là chuyện bọn họ không tin.
- Diệp Huyền, đám người Loan Hồng hiện tại thế nào?
Qua một lát Chúc Thiên Lam không nhịn được hỏi.
Diệp Huyền lắc đầu:
- Ta không rõ lắm, bởi vì thời điểm ta đi ra đám người Loan Hồng còn ở bên trong.
Nói đến đây Diệp Huyền nghĩ tới cái gì đó, hắn nghi ngờ hỏi:
- Đúng rồi, Chu Lương đâu?
Trong bốn đệ tử Huyền Cơ Tông chỉ có Loan Hồng, Dạ Phồn Tinh và Bạch Khởi ba người đi vào trong phong cấm chi địa, Chu Lương còn lưu ở bên ngoài, Diệp Huyền đã sớm có sát ý với kẻ này, hiện tại Diệp Huyền không tìm được tung tích Chu Lương ở đâu.
- Thời điểm chúng ta đi ra, Chu Lương cũng không chờ trong hạp cốc, nghe đám người Cát Lợi Huy nói, sau khi các ngươi đi vào thì Chu Lương đã rời đi một mình.
Khô Trần giải thích nói.
Diệp Huyền cau mày, không ngờ để tiểu tử này đi, nếu để kẻ này sống sót mới là tai họa ngầm.
- Diệp Huyền, ngươi tìm hắn có việc?
- Không có chuyện gì, đám đệ tử Huyền Cơ Tông nằm vùng trong liên minh mười ba nước lâu như vậy, mục đích hiển nhiên chính là vì têến vào phù quang bí cảnh, thân là đệ tử, loại chuyện này chỉ sợ không phải đám đệ tử như bọn họ có thể làm chủ, nếu như sau lưng có bón dáng cao tầng Huyền Cơ Tông, như vậy sau khi ra khỏi phù quang bí cảnh lần này, chỉ sợ liên minh mười ba nước sẽ gặp nguy hiểm. Ta tìm Chu Lương cũng vì hỏi thăm tin tức trong miệng hắn mà thôi.
- Ý của ngươi sau lưng có bóng dáng cao tầng Huyền Cơ Tông? Nói như vậy...
Sắc mặt Chúc Thiên Lam lập tức biến sắc.
Chẳng những hắn, tâm tình các luyện hồn đại sư còn lại cũng không tốt chút nào.
Nếu như Diệp Huyền suy đoán là thực, như vậy Huyền Cơ Tông nhất định cao thủ tới bên ngoài, một khi chờ bọn họ ra khỏi phù quang bí cảnh, chỉ sợ sẽ nguy hiểm.
- Ta không tin, chẳng lẽ Huyền Cơ Tông còn dám công nhiên vi phạm hiệp nghị hòa bình của đại lục sao?
Một gã luyện hồn đại sư lên tiếng.
Chúc Thiên Lam lắc đầu:
- Bây giờ không phải là chúng ta có tin hay không, mà là bọn chúng có tới hay không.
Trong khoảng thời gian ngắn tâm tình mọi người nặng nề.
- Hiện tại cách phù quang bí cảnh đóng cửa còn thời gian ba ngày, chúng ta chờ ở chỗ này, sau khi đám người Loan Hồng đi ra chúng ta sẽ bắt chúng khảo vấn tin tức.
Ánh mắt Chúc Thiên Lam sắc bén.
Chuyện này liên quan tới an nguy của liên minh mười ba nước, không ai có thể không để ý.
- Diệp Huyền, ngươi tới.
Trong lúc chờ đợi, Đông Phương Ngôn Ngữ và Khô Trần đem Diệp Huyền kéo hắn qua một bên.
Lúc này cánh hoa Thất Thải Hoa Liên tỏa ra dược lực nồng đậm nằm trong tay Diệp Huyền.
Đông Phương Ngôn Ngữ ngưng trọng nói:
- Diệp Huyền, đây là một cánh hoa Thất Thải Hoa Liên, ngươi lấy đi.
Diệp Huyền lúc này kinh ngạc:
- Hội trưởng, chẳng lẽ Thất Thải Hoa Liên không có bị yêu vương lấy đi?
Đông Phương Ngôn Ngữ cau mày và khó hiểu.
- Ta cũng rất kỳ quái, yêu vương đúng là không có lấy Thất Thải Hoa Liên đi, ta vốn chuẩn bị sau khi rời khỏi nơi này sẽ phân phối Thất Thải Hoa Liên, nếu hiện tại có cao thủ Huyền Cơ Tông thực sự ngấp nghé chúng ta, như vậy quyết không thể lưu tới khi ra ngoài.
Đông Phương Ngôn Ngữ rất rõ ràng, Huyền Cơ Tông vừa ý cũng không phải liên minh mười ba nước, mà là phù quang bí cảnh, một khi đối phương nhìn chằm chằm vào bí cảnh này tuyệt đối sẽ không cho phép bọn họ mang bảo vật rời đi.
- ta đem này đóa Thất Thải Hoa Liên tổng cộng phân thành sáu phần, ngươi một phần, ta một phần, Khô Trần một phần, gì chấn một phần, còn lại hai phần, ta chuẩn bị lưu cho bệ hạ và Sở Vương.
- Thất Thải Hoa Liên chính là thất giai linh dược, bên trong dược lực dồi dào, phân thành sáu phần, vừa vặn tất cả mọi người có thể thừa nhận, cũng đủ làm cho mỗi người thực lực tăng lên một đoạn, thừa lúc cuối cùng này ba ngày, đem ngươi ngươi phần này Thất Thải Hoa Liên phục dụng, không muốn lưu ra ngoài giới, có biết không!
Trong nội tâm Diệp Huyền cảm động nhưng không tiếp nhận.
- Hội trưởng, phần Thất Thải Hoa Liên này ngươi nên giao cho Vân Ngạo Tuyết.
- Vì cái gì?
Đông Phương Ngôn Ngữ và Khô Trần khẽ giật mình.
- Không phải ta khách khí, hơn nữa ta có kỳ ngộ khác trong phù quang bí cảnh, ngươi cũng nhìn thấy thực lực của ta vào trong phù quang bí cảnh đã đột nhiên tăng mạnh, phần Thất Thải Hoa Liên này giao cho ta cũng không có bao nhiêu tác dụng, ngược lại cho Vân Ngạo Tuyết, khi đó Lưu Vân quốc chúng ta lại xuất hiện một cường giả.
Diệp Huyền giải thích.
Lúc trước hắn đã phục dụng cả một đóa Thất Thải Hoa Liên, một cánh của Thất Thải Hoa Liên đối với hắn mà nói không có tác dụng gì, huống chi trong trữ vật giới chỉ của hắn còn có một đóa Thất Thải Hoa Liên nguyên vẹn, bởi vậy một phần này nên giao cho Vân Ngạo Tuyết.
Nhưng Diệp Huyền không thể nói rõ mình có được một đóa Thất Thải Hoa Liên, dù sao chuyện này quá mức mẫn cảm, tuy hiện tại liên minh mười ba nước không còn mấy người có thể uy hiếp tới Diệp Huyền, có một số việc Diệp Huyền cảm thấy không cần nói mới tốt.
Nghe được Diệp Huyền nói thế, Đông Phương Ngôn Ngữ và Khô Trần liếc nhau, trong nội cũng có một tia suy đoán.
Vốn bọn họ đạt được một đóa Thất Thải Hoa Liên đã cảm thấy Tiểu Tử Điêu giống sủng vật của Diệp Huyền mười phần, hiện tại Diệp Huyền còn nói Thất Thải Hoa Liên vô dụng với hắn, Tiểu Tử Điêu cướp đi bốn đóa Thất Thải Hoa Liên chính là sủng vật của Diệp Huyền?
Nếu là như vậy, thực lực Diệp Huyền đột nhiên tăng mạnh trong phù quang bí cảnh, thậm chí đánh bại Mục Chấn quốc Cát Lợi Huy hội trưởng và Vô Thương quốc Thái Tín hội trưởng cũng có thể giải thích dễ dàng.
Một đóa Thất Thải Hoa Liên đủ giúp thực lực Diệp Huyền tăng lên một giai, Tiểu Tử Điêu lúc trước có được tới bốn đóa, nếu như Diệp Huyền thật sự hấp thu toàn bộ, cho dù thực lực vượt qua bọn họ cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Nhưng đám người Đông Phương Ngôn Ngữ không biết, Diệp Huyền thật phục dụng Thất Thải Hoa Liên nhưng không phải trước khi đánh bại Cát Lợi Huy, mà là sau khi tiến vào phong cấm chi địa, nếu như bọn họ biết được chuyện này, chỉ sợ cả đám sẽ cả kinh không nói thành lời.
Nếu Diệp Huyền nói như vậy, hai người cũng không có cưỡng cầu, hơn nữa trong nội tâm mặc dù có suy đoán nhưng không tiêp tục hỏi thăm.