-
Chương 571-575
Chương 571 Lam Quang học viện
- Gia gia, rốt cuộc Hạ gia chúng ta tới từ nơi nào? Ta nghe những người khác nói gia gia ngươi vài chục năm trước dời tới nơi đây, chẳng lẽ Hạ gia chúng ta là một đại gia tộc trên Mộng Cảnh bình nguyên hay sao?
- Chuyện này ngươi không cần biết, biết rõ quá nhiều chỉ mang tai họa cho ngươi mà thôi.
Sau khi Hạ Thất Tịch rời đi, đột nhiên lão giả thở dài một hơi.
- Huyền Cơ Tông?
Hắn nhẹ lẩm bẩm lên tiếng, lắc đầu:
- Không nghĩ tới này tiểu tiểu liên minh mười ba nước hôm nay cũng cuốn vào thị phi, Hạ Chấn Vân ta chỉ muốn tìm một rời xa phân tranh, vì cái gì lại khó khăn như thế? Hi vọng Tịch nhi gia nhập Lam Quang học viện có thể làm bọn chúng kiêng kị, nếu không Hạ gia phải rời đi nữa rồi, một khi thân phận ta bộc lộ ra ngoài, chỉ sợ liên minh mười ba nước mới thật sự gặp tai vạ đến nơi.
Thở dài một tiếng, dường như hắn mang theo bi thương vô tận.
Lúc này trong sơn mạch bao la bên ngoài Thiên Kim quốc, đội ngũ Lưu Vân quốc đang đi vào rất nhanh.
Trong phù quang đại hội lần này Lưu Vân quốc có thu hoạch lớn nhất, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ lại cau mày không có vui sướng gì cả, ngược lại còn mang theo u sầu không thay đổi.
Bọn họ lo lắng mấy người Cuồng Phong của Huyền Cơ Tông.
- Tất cả mọi người kiên trì một chút, đến hạp cốc phía trước chúng ta có thể nghỉ ngơi.
Đông Phương Ngôn Ngữ đi trước đội ngũ sau đó lên tiếng nói ra.
Vi tránh né Huyền Cơ Tông truy tung, Lưu Vân quốc đội ngũ trên đường đi điên cuồng chạy đi, đi đều là một ít rừng sâu núi thẳm, mà không phải rộng rãi quan đạo, vi chính là là không cho Huyền Cơ Tông người cho đuổi theo.
Tuy đám người Đông Phương Ngôn Ngữ không biết như vậy có hiệu quả hay không nhưng vì an toàn chỉ có thể làm như vậy.
Trên đường chạy đi không ngừng, làm cho mỗi đệ tử đều mệt mỏi thở hồng hộc nhưng không có ai oán hận câu nào.
Lúc này một đạo nhân ảnh từ sau bay tới, cũng nhanh chóng tới trước đội ngũ, chính là Sở Vân Phi.
- Thế nào, có phát hiện gì không?
Đông Phương Ngôn Ngữ mở miệng hỏi.
Sở Vân Phi lắc đầu, nói:
- Không phát hiện tung tích gì.
- Đã qua hai ngày, những người Huyền Cơ Tông kia không có tin tức gì cả, chẳng lẽ không đuổi theo hay sao? Dù sao chúng ta đã đi rất xa rồi.
Hà Chấn phó hội trưởng trầm giọng nói.
- Không thể nghĩ như vậy, cường giả Huyền Cơ Tông thực lực kinh người, thủ đoạn không ít, hơn nữa theo ta đoán chừng, bọn chúng cũng không phải người dễ dàng buông tha, nói không chừng hiện tại đang nấp ở nơi nào đó gần đây, chúng ta không biết ở đâu mà thôi.
Cảm giác không có tin tức như thế này, trong nội tâm lúc nào cũng bất an làm đám người Đông Phương Ngôn Ngữ cực kỳ khó chịu.
- Sở Vân Phi, ngươi tu luyện như thế nào?
Khô Trần quan tâm hỏi.
Sở Vân Phi thở dài một hơi:
- Các ngươi cho Thất Thải Hoa Liên, ta đã phục dụng, thậm chí Diệp Huyền cho ta đan dược cũng đã phục dụng nhưng khoảng cách Vũ Tôn lục giai còn kém một chút, ta đoán cần nửa tháng tới một tháng mới có thể đột phá.
Trong một tháng có thể đột phá Vũ Tôn lục giai, đổi lại bất cứ thời điểm nào trước kia Sở Vân Phi đều mừng rỡ như điên, trong tình huống trước mắt, trên mặt hắn không có chút vui vẻ gì.
Đừng nói hắn còn không có đột phá, cho dù hắn đột phá thì thế nào, Thiên Kim quốc Tề Hiền chính là Vũ Tôn lục giai uy tín lâu năm, tu vi còn cao hơn hắn gấp mấy lần, còn không phải bị cường giả Huyền Cơ Tông dùng mấy chiêu đánh bại không có sức phản kháng hay sao?
Thời điểm đám người ng Phương Ngôn Ngữ đang vô cùng lo lắng, Diệp Huyền đang chạy đi thật nhanh, hắn vừa đi vừa tu luyện.
Hồn lực của hắn như tấm lưới vô hình bao phủ khắp bốn phương tám hướng, cẩn thận điều tra tình cảnh bốn phía.
Sau khi đột phá ngũ phẩm, Diệp Huyền có gia tăng lớn trên phương diện vận dụng hồn lực, hôm nay hồn lực hắn tỏa ra bao phủ phương viên hơn mười dặm, hắn có thể nghe rõ mọi thứ trong phạm vi này, hơn nữa đám người Đông Phương Ngôn Ngữ căn bản không thể phá hiện ra.
Chỉ cần đám người Cuồng Phong dám xuất hiện, Diệp Huyền sẽ làm bọn chúng biết rõ cái gì gọi là chui đầu vào lưới.
Trên đường đi đám người hội trưởng hành động đều bị Diệp Huyền nhìn vào trong mắt, Diệp Huyền cũng nói cho bọn họ biết không cần lo lắng nhưng đám người Đông Phương Ngôn Ngữ cũng chỉ xem Diệp Huyền nói là an ủi mà thôi.
Trong quá trình chạy đi, Diệp Huyền không có đình chỉ tu luyện, huyền lực trong cơ thể không ngừng vận chuyển ôn nhuận huyền mạch của hắn.
Lúc này đám người đi đường trong vội vàng, đột nhiên Diệp Huyền cau mày lại, trong hồn lực cảm ứng của hắn có vài đạo khí tức cường đại đang từ cách đó mấy chục dặm tiến tới gần.
Rốt cục đến sao?
Khóe miệng Diệp Huyền lúc này cười lạnh.
- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, ta có việc cần phải rời đi một chút, các ngươi hãy đi trước, đến lúc đó ta sẽ đuổi theo sau.
Diệp Huyền đi lê phía trước thông tri với đám người Đông Phương Ngôn Ngữ, cũng không chờ mấy người đáp ứng, hắn lập tức lao thẳng vào trong lùm cây.
Hiện tại nguy hiểm như vậy, Diệp Huyền một mình rời đi alfm gì?
Vẻ mặt đám người Đông Phương Ngôn Ngữ vô cùng ngạc nhiên, vội vàng đuổi theo nhưng sau khi xuyên qua lùm cây, đám người bọn họ không phát hiện bóng dáng của Diệp Huyền.
Mấy người giật mình liếc nhau, chỉ qua mấy giây ngắn ngủi nhưng Diệp Huyền đã biến mất trong cảm giác của bọn họ, thực lực của Diệp Huyền tăng lên quá nhanh sao?
Không tìm thấy Diệp Huyền, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ không dừng lại, bọn họ dẫn đội ngũ đi về phía trước, bọn họ tin tưởng Diệp Huyền không phải người lỗ mãng, thời điểm này rời đi là có lý do của hắn.
Trong khu rừng rậm cách đội ngũ hơn mười dặm, mấy đạo nhân ảnh đang lao vút về phía trước, trên người tỏa ra khí tức huyền lực bành trướng cảm ứng cái gì đó.
- Ồ...
Đột nhiên lão giả đầu lĩnh kêu lên.
- Cuồng Phong trưởng lão, như thế nào?
Đại hán khôi ngô trong đội ngũ lên tiếng hỏi, chính là đám người Cuồng Phong của Huyền Cơ Tông.
- Không có gì, này Diệp Huyền lại tách ra khỏi đội ngũ, hắn muốn làm gì?
Lão giả nhíu mày nói.
- Diệp Huyền lại rời đi như thế, chẳng lẽ hắn phát hiện ra chúng ta?
Một người trong đó lên tiếng nói ra.
Cuồng Phong trưởng lão nhìn hắn một chút, cười nhạo nói:
- Ngươi cảm thấy có thể sao? Diệp Huyền mới bao nhiêu tuổi, chẳng lẽ còn có thể phát hiện hồn lực ngũ phẩm của lão phu sao?
- Là thuộc hạ nói lỡ.
Đại hán khôi ngô nói lỡ sau đó lại nói:
- Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Chương 572 Nơi phát ra lực lượng (1)
- Rất đơn giản, mấy người các ngươi đuổi theo đội ngũ Lưu Vân quốc, nhớ kỹ không được lưu lại kẻ nào của Lưu Vân quốc, đặc biệt là trữ vật giới chỉ của mấy người đứng đầu càng trọng yếu. Về phần i kia Diệp Huyền, lão phu tự mình đuổi theo.
Lão giả Cuồng Phong lạnh lùng nói ra.
Nghe lão giả nói thế, sắc mặt mấy người đầy dữ tợn.
- Hắc hắc, mấy người chúng ta sớm nghẹn lâu rồi, rốt cục có thể đại khai sát giới.
Đội ngũ lập tức một phân thành hai, lão giả Cuồng Phong trực tiếp truy đuổi Diệp Huyền, đám người còn lại lập tức lao thẳng về phía đội ngũ Lưu Vân quốc.
Diệp Huyền cảm giác được chuyện này, hắn cau mày nói:
- Những kẻ này tách ra truy tung, xem ra nhất định phải tốc chiến tốc thắng, nếu không Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Trong mắt Diệp Huyền hêện tại có hàn quang lóe sáng.
Vèo!
Trong núi rừng, thân ảnh Diệp Huyền lao về phía trước.
Hắn phải nhanh chóng dẫn đắt Cuồng Phong rời khỏi nơi đây, bộ dạng của Kim Lân đã bị đám người Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng nhìn thấy, Diệp Huyền không thể để nó bạo lộ trước mặt mọi người.
Rốt cục sau khi lao tới sơn cốc cách đó hơn mười dặm, Diệp Huyền cảm giác nơi này không tồi, nó rất ẩn khuất, cũng là nơi tốt làm mộ địa chôn Cuồng Phong.
Gần mười dặm sau lưng Diệp Huyền, Cuồng Phong đang điên cuồng lao về phía Diệp Huyền, mặc cho hắn gia tốc thế nào khoảng cách với Diệp Huyền không thể kéo quá gần.
- Tiểu tử này chạy quá nhanh.
Cuồng Phong cắn răng, trong nội tâm nói thầm nhưng hắn là Vũ Tôn lục giai, cho dù đối phương là Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong cũng sẽ bị hắn đuổi theo, hắn không hiểu vì sao Diệp Huyền lại chạy nhanh như vậy.
Không lẽ gia hỏa này phát hiện mình sao?
Cuồng Phong cau mày, còn chưa kịp nghĩ nhiều thì Diệp Huyền đã dừng lại trong sơn cốc, hắn lập tức cười lạnh, có lẽ do mình nghĩ nhiều, một tiểu hài tử xấu xa, cho dù thực lực của hắn mạnh nhưng làm sao biết mình đang truy tung hắn.
Sợ Diệp Huyền lại chạy trốn lần nữa, Cuồng Phong trưởng lão lập tức gia tăng tốc độ cực nhanh, hiển nhiên sợ Diệp Huyền chạy mất.
- Ân?
Trong sơn cốc, bỗng nhiên bên tai Diệp Huyền có tiếng động, hắn lúc này cười nhạt và lẩm bẩm:
- Đến sao?
Hắn cũng không né không tránh, thoải mái nhàn nhã đứng trong sơn cốc, khí định thần nhàn như đang dạo chơi.
Cuồng Phong trưởng lão nhìn thấy Diệp Huyền nhàn nhã như thế, hắn xùy cười một tiếng, tiểu tử này không biết một người chạy tới nơi này làm gì, chỉ sợ hắn còn không biết tận thế của hắn sắp tới sao?
Mấy chục giây sau, Cuồng Phong trưởng lão đã đi tới bên ngoài sơn cốc, thân thể của hắn hóa thành điện quang và lướt vào bên trong sơn cốc, lúc này xuất hiện sau lưng Diệp Huyền.
- Cuồng Phong trưởng lão, ngươi rốt cục đến rồi sao? Ta chờ ngươi cả buổi.
Không chờ Cuồng Phong nói chuyện, Diệp Huyền đưa lưng về phía hắn xoay người lại, trên mặt còn nở nụ cười nhàn nhã.
Trong nội tâm Cuồng Phong trưởng lão chấn động vài lần, lạnh lùng nói:
- Như thế nào? Ngươi biết ta sẽ tới?
Diệp Huyền cười nhạt nói:
- Mặc kệ ta có biết hay không, ngươi đã tới thì có gì khác nhau?
Không biết tại sao, nhìn thấy Diệp Huyền tươi cười nhàn nhạt như thế, đột nhiên nội tâm Cuồng Phong trưởng lão sinh ra cảm giác cực kỳ bất an, hắn lắc đầu không quan tâm bất an vừa xuất hiện, hắn lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi giả vờ giả vịt như vậy là ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Nói đi, địa hỏa đang ở nơi nào?
Trơớc mặt địa hỏa hấp dẫn, Cuồng Phong trưởng lão dù thế nào cũng không buông tha, huống chi hắn cũng không tin Diệp Huyền thật sự có thể mang tới uy hiếp cho mình.
- Ngươi làm sao dám khẳng định ta có được địa hỏa?
Diệp Huyền thản nhiên nói.
Cuồng Phong trưởng lão nghe lời này xùy cười, hắn giễu cợt nói:
- Chẳng lẽ ngươi vẫn không rõ sao? Mặc kệ ngươi có địa hỏa hay không, hôm nay ta đều giết ngươi, ngươi có thể giao địa hỏa ra đây, ta ngược lại có thể cân nhắc lưu cho ngươi toàn thây, nếu không ta cam đoan ngươi chắc chắn sẽ chết cực kỳ thê thảm.
- Thì ra là thế.
Diệp Huyền gật gật đầu,
- Ta vốn ngươi có được chứng cớ gì, thì ra chỉ là suy đoán vô vọng.
- Được rồi, không nói nhảm nhiều nữa, giao địa hỏa ra đây.
Cuồng Phong trưởng lão lạnh lùng nói ra.
Diệp Huyền vẫn không quan tâm, hắn tươi cười nhàn nhạt.
- Nếu ngươi cần bức thiết như vậy, từ ngàn dặm xa xôi đuổi giết tới đây, nếu ta chưa thỏa mãn nguyện vọng của ngươi sẽ làm ngươi cảm thấy băn khoăn.
Diệp Huyền nói chuyện làm nội tâm Cuồng Phong trưởng lão mừng rỡ, hắn vui vẻ nói:
- Cái gì, ngươi thực sự có địa hỏa? Chẳng lẽ Chu Lương nói đúng?
Cuồng Phong một mình đuổi giết Diệp Huyền chính là vì có khả năng có địa hỏa, một khi hắn đạt được hỏa diễm nghịch thiên như thế, thực lực bản thân nhất định có tăng vọt đáng sợ, đến lúc đó tiến vào Vũ Vương cảnh thất giai cũng không phải chuyên khó khăn bao nhiêu.
Hôm nay nghe được Diệp Huyền nói thế, nội tâm của hắn mừng rỡ không nhỏ.
Diệp Huyền vẫn bình thản và cười nói:
- Địa hỏa ta là không có, ta có một đóa hỏa diễm khác.
Nói xong tay phải Diệp Huyền xuất hiện một đạo hỏa diễm, hỏa diễm thiêu đốt trên tay phải của hắn, khí tức hỏa diễm nồng đậm bao phủ chung quanh, nhiệt độ của sơn cốc trong nháy mắt tăng lên hơn mười độ.
- Hỏa diễm thật đáng sợ, đây là hỏa diễm gì?
Hai mắt Cuồng Phong tỏa sáng, kinh hỉ như điên, cẩn thận dò xét hỏa diễm trong tay Diệp Huyền, khí tức hỏa diễm nồng đậm vượt hơn xa bất cứ hỏa diễm nào mà hắn từng nhìn thấy.
Đột nhiên thần sắc của hắn giật mình không nhỏ, không đúng, đây không phải địa hỏa, khí tức địa hỏa có lẽ thập phần yên lặng, khí tức của hỏa diễm kia tràn ngập tính mạng, trên thế giới này chỉ có một dạng hỏa diễm có được tính mạng, đó chính là thiên hỏa.
Chẳng lẽ đây là thiên hỏa!
Ông trời ơi, làm sao có thể?
Nội tâm Cuồng Phong chấn động rất mạnh, hắn cẩn thận dò xét hỏa diễm trong tay Diệp Huyền, càng nhìn càng giống, càng nhìn càng kinh người.
Hắn run rẩy nói:
- Trong tay ngươi chẳng lẽ là thiên hỏa trong truyền thuyết?
- Ồ!
Diệp Huyền không nhịn được ngẩng đầu nhìn sang Cuồng Phong trưởng lão, kinh ngạc nói:
- Không thể ngờ ngươi nâận ra trong tay ta là thiên hỏa? Tuy ngươi đoán đúng, trong tay ta không những là thiên hỏa, hơn nữa còn là vô tận dung hỏa bài danh thứ ba trong thiên hỏa.
Vô tận dung hỏa, đạt được Diệp Huyền thừa nhận, Cuồng Phong trưởng lão lập tức hưng phấn toàn thân run rẩy, địa hỏa và thiên hỏa nghe không có khác nhau bao nhiêu nhưng kỳ thật khác nhau như trời và đất.
Chương 573 Nơi phát ra lực lượng (2)
Trong thiên địa mỗi một đóa thiên hỏa đều là độc nhất vô nhị, mà tất cả thiên hỏa cộng lại chỉ có mười tám loại, Cuồng Phong trưởng lão dù thế nào cũng không nghĩ ra đời này của minh có thể may mắn nhìn thấy thiên hỏa trong truyền thuyết, hơn nữa còn là vô tận dung hỏa bài danh thứ ba trong thiên hỏa.
Hỏa diễm bực này đừng nói hắn là một trưởng lão Huyền Cơ Tông, cho dù là cự đầu đỉnh cấp trong Huyền Vực cũng nhất định điên cuồng truy cầu.
- Ha ha ha, không thể ngờ Cuồng Phong ta gặp phải chuyện tốt như vậy.
Cuồng Phong mừng rỡ như điên.
Dường như hắn truy đuổi Diệp Huyền là cướp được một khối vàng nhỏ, ai biết chờ hắn cướp được sau đó lại là một ngọn núi vàng.
Lúc này Cuồng Phong lại cảm thấy một tia không đúng, tuy hắn chưa gặp qua thiên hỏa nhưng cũng biết thiên hỏa cường đại tuyệt đối không phải võ giả bình thường có thể khống chế, Diệp Huyền là một thiếu niên, cho dù nhìn thấy thiên hỏa nhưng có thể tế luyện và thu phục hay sao?
Mặc cho hắn dò xét cẩn thận cỡ nào, nhìn từ bất cứ góc độ nào đi nữa cũng phát hiện trong tay Diệp Huyền đều giống như thiên hỏa trong truyền thuyết.
Trong nội tâm Cuồng Phong đắc ý tới mức hung ác, bất kể có phải thiên hỏa hay không, Cuồng Phong hắn muốn ngọn lửa này chắc rồi.
Nghĩ vậy hắn lạnh lùng cười cười:
- Diệp Huyền, thức thời giao thiên hỏa trong tay ngươi ra đây, xem mặt mũi của thiên hỏa, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hợp tác với ta, nói không chừng ta còn có thể cho ngươi con đường sống.
Nghe Cuồng Phong nói như thế, Diệp Huyền lúc này bật cười, trên mặt hắn vẫn duy trì thần thái thản nhiên như không có việc gì.
- Ngươi muốn thả ta một con đường sống nhưng ta cũng không nói sẽ thả ngươi con đường sống.
- Như thế nào, chẳng lẽ ngươi cho rằng có thiên hỏa là có thể đánh chết ta hay sao? Tuy Cuồng Phong ta không phải luyện dược sư nhưng ta biết thiên hỏa phát triển là cần quá trình, ngươi cho rằng bằng vào một thiên hỏa vừa mới đạt được là có thể ngăn cản ta sao? Suy nghĩ cả ngươi quá hão huyền.
Diệp Huyền chẳng muốn nói nhảm với hắn, thản nhiên nói:
- Chẳng lẽ ngươi vẫn không rõ sao, sở dĩ ta đến nơi đây chính là vì chờ ngươi, đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, Loan Hồng...
Diệp Huyền còn chưa nói xong, gương mặt Cuồng Phong đã trầm xuống:
- Cái gì, ngươi nói cái gì? Chẳng lẽ Loan Hồng thật là ngươi giết?
Loan Hồng chính là một trong những đệ tử cực kỳ có thiên phú dưới trướng của hắn, hắn vẫn nuôi dưỡng như con mình, cho nên lúc này đại tông môn mới phái hắn đi, nhưng mà hắn thật không ngờ Loan Hồng lại vẫn lạc trong phù quang bí cảnh, nếu như sớm biết như vậy hắn sẽ không giao nhiệm vụ nguy hiểm như thế cho Loan Hồng.
- Ngươi nói đúng, Loan Hồng đúng là ta giết, chẳng những là hắn, còn có Dạ Phồn Tinh và Bạch Khởi của Huyền Cơ Tông các ngươi cũng bị ta giết, ba tên ngu xuẩn này giống như ngươi, đều cho rằng có thể đối nghịch với ta, sau đó bọn chúng chết, mà ngươi cũng giống như thế.
- Tiểu tử hỗn đản.
Cuồng Phong không còn thần thái bình tĩnh như cũ, hai mắt hắn đỏ thẫm, sát ý bốc lên, gương mặt hung ác và nghiến răng nghiến lợi.
- Xú tiểu tử, ta cải biến chủ ý, hôm nay ta chẳng những muốn giết ngươi, còn muốn cắt bỏ từng miếng thịt trên người của ngươi, cho ngươi nếm hết đau khổ trên thế gian này.
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên hai tay Cuồng Phong xuất hiện bao tay, hắn vung quyền tấn công Diệp Huyền, huyền lực trùng kích như nước lũ bao phủ chung quanh, cũng quét qua Diệp Huyền đứng trước mặt hắn.
Diệp Huyền càng nói thì hắn càng cả kinh, hắn đã quyết định phải nhanh chóng chém giết Diệp Huyền, hắn không tin đối phương chỉ là một Thiên Vũ Sư tứ giai lại có thể đào thoát khỏi tay mình.
Quyền uy đầy trời như muốn thôn phệ Diệp Huyền vào trong.
Lúc này trước mặt Diệp Huyền xuất hiện một bóng dáng màu vàng, chỉ trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.
Oanh...
Cuồng Phong cảm giác hai đấm của mình đánh lên một tấm sắt, cánh tay chấn động run rẩy.
Cái gì thế?
Cuồng Phong không tự chủ lui về phía sau, ngay sau đó hắn ngẩng đầu nhìn lên thân ảnh màu vàng trước mặt.
Vừa mới xem xét rõ ràng là cái gì, đôi mắt Cuồng Phong không thể tin vào mắt mình, dùng sức nháy mắt vài cái, hắn nhìn chằm chằm vào bóng dáng màu vàng trước mặt.
Đó là một con Huyền thú cao vài thước, toàn thân lân giáp giống như áo giáp màu vàng, đôi mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó chuyện làm Cuồng Phong càng kinh hãi phát sinh, chỉ thấy Huyền thú uy phong lẫm lẫm vậy mà mở miệng nói chuyện.
- Hắc, tiểu gia hỏa, ngươi tấn công ta sao? Ngươi không biết mình đang gãi ngứa cho bổn yêu vương hay sao?
Vừa mới dứt lời, uy áp Huyền thú bành trướng giống như núi lớn bao phủ toàn thân Cuồng Phong trưởng lão vào bên trong.
Khí tức vương giả bộc phát làm hai mắt Cuồng Phong mở to.
- Yêu... Yêu vương...
Cuồng Phong lúc này ngơ ngác ngây người.
Trước kia hắn đã từng nghĩ tới vô số khả năng đều là làm thế nào hành hạ Diệp Huyền đến chết, hắn căn bản không nghĩ qua, một Thiên Vũ Sư tứ giai có thể tạo thành uy hiếp gì với mình.
Nhưng mà...
Giờ này khắc này Cuồng Phong trưởng lão đã hiểu ra.
Rốt cuộc hắn hiểu tại sao Diệp Huyền lại không sợ hãi như thế, tại sao phải cao đàm khoát luận với mình, căn bản không phải hắn ngu ngốc, mà là hắn nắm chắc bài.
Hắn xem Diệp Huyền là vật trong bàn tay, một lòng muốn cướp đoạt bảo vật trên người của đối phương nhưng lại chưa từng nghĩ Diệp Huyền cũng xem hắn thành con mồi tùy thời có thể săn giết.
Nhưng mà hắn không rõ Diệp Huyền dựa vào là cái gì, bên người có thể có một con yêu vương đi theo, hơn nữa yêu vương này còn có thể ra tay thay hắn vào thời khắc nguy cấp.
Phải biết rằng tuyệt đại đa số Huyền thú đều cực kỳ cừu thị nhân loại, chúng căn bản không có khả năng ở chung hòa bình với nhân loại, lại càng không cần phải nói đi theo bên cạnh đối phương.
Chẳng lẽ Diệp Huyền là khôi lỗi của Huyền thú yêu vương? Hắn đã bị yêu vương khống chế?
Cuồng Phong trưởng lão lập tức nghĩ ra nguyên nhân vì sao, hắn âm thầm gật đầu, chỉ có như vậy mới có thể giải thích vì sao Diệp Huyền có thể luyện hóa thiên hỏa, thì ra sau lưng có yêu vương tương trợ.
Trong nội tâm Cuồng Phong suy đoán như thế nhưng suy đoán của hắn bị quật ngã nhanh chóng.
Nhìn thấy sau khi yêu vương màu vàng xuất hiện cũng không có ra tay với hắn, mà là đi tới trơớc mặt Diệp Huyền sau đó cung kính nói:
- Điện hạ, ngươi muốn ta xử trí gia hỏa này thế nào?
Điện hạ?
Chương 574 Hành hạ đến chết
Cuồng Phong trưởng lão giờ vào lúc này ngây ngốc, hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì? Không phải Diệp Huyền bị yêu vương nô dịch sao? Vì sao thái độ yêu vương ngược lại là thủ hạ của Diệp Huyền, bị Diệp Huyền nô dịch?
Còn gọi là điện hạ?
Đây chỉ có đám Huyền thú xưng hô với tồn tại cao quý hơn mình mới có thể dùng xưng hô như thế, vì sao yêu vương màu vàng lại xưng hô như thế với Diệp Huyền?
Vào lúc này các loại ý niệm không ngừng xuất hiện trong đầu Cuồng Phong, chẳng lẽ Diệp Huyền cũng là Huyền thú yêu vương hay sao?
Khó trách hắn không sợ hãi như thé, khó trách hắn có thể thu phục chiếm được thiên hỏa.
Vào thời khắc này, Cuồng Phong trưởng lão tâm như tro tàn, nội tâm đắng chát, hắn biết rõ mình xong đời rồi.
Tuy hắn là võ giả lục giai nhị trọng nhưng đối mặt với Huyền thú yêu vương thất giai căn bản không đủ nhìn.
Lục giai và thất giai chỉ kém một giai nhưng lại là hai cấp độ khác nhau, một là trời, một là đất.
Hiện tại nội tâm của hắn đang suy nghĩ làm sao bảo vệ tính mạng.
- Diệp Huyền... Không, điện hạ, ta...
Cuồng Phong trưởng lão vội vã muốn nói điều gì đó nhưng Diệp Huyn nhìn cũng không nhìn, hắn nói với Kim Lân:
- Giết.
Kim Lân cười hắc hắc, thân hình khổng lồ của nó lao thẳng về phía Cuồng Phong trưởng lão.
Tuy Cuồng Phong trưởng lão là cường giả lục giai nhưng bị uy áp hồn niệm của Kim Lân yêu vương áp chế không cách nào chống cự được, thân thể bị áp không thể động đậy.
- Các hạ, chuyện gì cũng từ từ, ta chính là trưởng lão Huyền Cơ Tông, giết ta, Huyền Cơ Tông sẽ không bỏ qua các ngươi, mọi sự cũng có thể thương lượng... Ta...
Cuồng Phong trưởng lão bối rối điều động tất cả huyền lực trong cơ thể của mình nhưng huyền lực trong cơ thể của hắn như cứng lại, căn bản không cách nào điều động mảy may, hắn vội vàng phóng xuất vũ hồn của bản thân ra ngoài.
Năm đạo tinh hoàn cao thấp luật động, vũ hồn chi lực cường hãn phóng thích ra ngoài, thân thể của hắn hiện tại không ngừng nhúc nhích nhưng mọi hành động phản kháng của hắn đều biến thành vô lực.
Móng vuốt của Kim Lân đánh tới trơớc mặt hắn và không ngừng phóng đại.
Nhìn xem Cuồng Phong trưởng lão cái kia hoảng sợ bất lực biểu lộ, Diệp Huyền không khỏi xùy cười một tiếng, đến lúc này thời điểm, này Cuồng Phong rõ ràng còn muốn uy hiếp hắn.
Sau một khắc nghe tiếng phốc vang lên, móng vuốt to lớn của Kim Lân cựcđánh vào ngực Cuồng Phong trưởng lão, lập tức xuyên thấu qua bộ ngực của đối phương.
Phun ra một ngụm máu tươi, Cuồng Phong trưởng lão lúc này té ngã trên đất, hắn vẫn nhìnchằm chằm vào Diệp Huyền, ánh mắt oán hận, trong tay không biết lúc nào nắm bắt một quả ngọc bội, bị hắn bóp một cái và hóa thành tro tàn.
- Giết... Ta, ngươi... Không sống được!
Cuồng Phong trưởng lão gian nan nói ra mấy chữ, hắn cười dữ tợn, đầu nghiêng một cái, triệt để không có khí tức.
Hắn vừa mới nói xong, lực lượng vô hình hàng lâm bao phủ trên người Diệp Huyền, lập tức thẩm thấu vào trong thân thể Diệp Huyền.
Diệp Huyền cảm giác mình như bị tồn tại nào đó trong tối tăm nhìn chằm chằm vào, toàn thân có một cảm giác không được tự nhiên.
- Đây là?
Diệp Huyền cau mày, hắn phát hiện trong thân thể của mình có khí tức quỷ dị, khí tức này không có bất kỳ nguy hiểm nào nhưng bạo lộ vị trí của hắn ra ngoài.
Diệp Huyền cũng không quan tâm làm gì, thu hồi trữ vật giới chỉ của Cuồng Phong trưởng lão, ngay sau đó hắn vận chuyển thôn phệ vũ hồn chi lực hấp thu vũ hồn của Cuồng Phong trưởng lão.
Hấp thu vũ hồn ngũ phẩm của Cuồng Phong trưởng lão, Diệp Huyền cảm giác được thôn phệ vũ hồn tam tinh lại lớn hơn trước không ít.
Ba!
Lực lượng tinh hoàn màu đỏ xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Huyềnu, dần dần thu liễm như cũ.
Thôn phệ vũ hồn đột phá tứ tinh!
Trong nội tâm Diệp Huyền kinh hỉ, không dễ dàng ah, tuy thôn phệ vũ hồn của hắn mới đột phá tam tinh không lâu nhưng một đường đi tới đây hắn đã hấp thu không biết bao nhiêu vũ hồn võ giả, hồn niệm Huyền thú, hôm nay càng là hấp thu vũ hồn ngũ phẩm của Cuồng Phong trưởng lão, lúc này rốt cuộc có đột phá.
Đột phá tứ tinh, Diệp Huyền có thể cảm giác được thôn phệ vũ hồn của mình như phát sinh lột xác, trở nên khác với lúc trước.
Hắn ngưng mắt nhìn thôn phệ vũ hồn trong đan điền, thôn phệ vũ hồn vốn giống như vòng xoáy vậy mà biến thành một vũ hồn màu đen hình người.
Vũ hồn hình người, mông lung có thể nhìn ra ngũ quan và hình dáng, đôi mắt bắn ra hào quang rực rỡ như sao.
Tâm niệm Diệp Huyền vừa động, thôn phệ vũ hồn màu đen thoáng chốc bay ra khỏi đỉnh đầu của hắn, trong người thôn phệ vũ hồn bộc phát uy áp kinh người, tình cảnh trong phương viên trăm dặm đều xuất hiện trong cảm giác của Diệp Huyền.
Thật là lợi hại, Diệp Huyền âm thầm kinh hãi, hồn niệm ngũ phẩm của hắn trước mắt cũng chỉ có thể bao phủ phạm vi mười dặm mà thôi, không nghĩ tới thôn phệ vũ hồn tứ tinh có thể cảm thụ khoảng cách trăm dặm, cường giả Vũ Vương thất giai có huyền thức cũng chỉ bao phủ phạm vi trăm dặm.
Càng làm cho Diệp Huyền giật mình là, thôn phệ vũ hồn hóa thành hình người lại có thể rời khỏi thân thể.
Hô!
Thôn phệ vũ hồn hình người màu den bị Diệp Huyền khống chế trực tiếp bay lên không trung trăm trượng, nó như chiến thần uy phong lẫm lẫm quan sát chúng sinh.
Nó còn là vũ hồn sao?
Diệp Huyền chưa từng nghe nói có vũ hồn có thể rời khỏi thân thể, trên đời này cho dù là vũ hồn nào đều phải phụ thuộc thân thể võ giả tồn tại, chỉ có hồn niệm Huyền thú mới có thể rời khỏi thân thể.
Hơn nữa cho dù là Huyền thú cũng phải là Huyền thú yêu vương mới có thể dùng hồn niệm rời khỏi thân thể, thôn phệ vũ hồn đúng là quá cổ quái.
Diệp Huyền khiếp sợ, Kim Lân bên cạnh cũng sợ hãi không nhỏ.
Nó bị thôn phệ vũ hồn của DIệp Huyền áp bách, Kim Lân cảm thấy hồn niệm trong cơ thể của mình lạnh run.
Đó là hồn niệm của điện hạ sao, cảm giác thật sợ hãi, điện hạ không hổ là điện hạ.
Kim Lân lúc này còn muốn nói cái gì nhờ Diệp Huyền giải trừ cấm chế trên người nó, hiện tại nó không dám nhắc lại.
Nếu điện hạ muốn giải trừ cấm chế cho mình, không cần phải nó nói sẽ động thủ, hiện tại không có nhắc tới nhất định là mình làm còn chưa tốt.
Nghĩ lại cũng phải, trên đường đi mình cũng chưa làm cái gì cho điện hạ, chỉ thay hắn giết mấy người mà thôi, thực lực những người kia yếu như vậy, điện hạ tuyệt đối không đặt vào mắt mới bảo mình động thủ.
Nếu bây giờ mình tranh công, một khi điện hạ tức giận, nếu đuổi mình đi thì được không bù mất, về sau thậm chí không có kẹo ngon để ăn.
Chương 575 Lục Toàn Mê Sát Trận (1)
Nghĩ tới đây Kim Lân âm thầm hạ quyết tâm, ân, chờ sau này lập đại công vì điện hạ, chính mình lại nói ra không muộn.
Trong nội tâm nghĩ như vậy, đột nhiên Diệp Huyền đưa cho Kim Lân đan dược.
- Ngươi cầm đan dược ăn đi.
Kim Lân lập tức cảm động nước mắt lưng tròng.
Điện hạ thật sự là quá tốt, tùy tiện bảo hắn giết người còn cho nó nhiều kẹo như thế, Kim Lân cảm thấy hạnh phúc nện vào đầu.
Kim Lân không biết Diệp Huyền cho nó đan dược tuy trân quý nhưng so với linh dược và bảo vật trong trữ vật giới chỉ của Cuồng Phong thì căn bản không đáng giác nhắc tới.
Phát hiện thôn phệ vũ hồn có đặc tính mới, Diệp Huyền chưa từng thí nghiệm nhiều, hắn thu thập chiến trường và nhanh chóng lao vút về phía đội ngũ Lưu Vân quốc.
Trong thôn phệ vũ hồn của hắn vừa cảm giác, hiện tại đám người Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng gặp tình huống không ổn.
Hiện tại trong khu rừng rậm cách Diệp Huyền mấy chục dặm.
Hơn trăm luyện hồn sư của Lưu Vân quốc bị dồn vào khu vực nhỏ hẹp, ngược lại bốn tên cường giả Huyền Cơ Tông vẫn ung dung đứng bên ngoài.
Từng đạo sương mù che chắn chung quanh và hóa thành sát trận vô hình, cũng vây khốn đám người Đông Phương Ngôn Ngữ vào trong.
- Khô Trần, thế nào, ngươi có thể cởi bỏ trận pháp này hay không?
Trong sát trận, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ vô cùng lo lắng nhìn sang Khô Trần.
- Không được ah, trận pháp này cấp bậc rất cao, ta chỉ có thể xem hiểu một hai phần trong đó, muốn phá giải lại có độ khó rất cao.
Khô Trần đầu đầy mồ hôi nhìn chằm chằm vào trận pháp, hai mắt không hề chớp mắt, trong nội tâm vô cùng khẩn trương.
- Không cần uổng phí khí lực, tuy mấy người chúng ta thi triển Lục Toàn Mê Sát Trận thô thiển nhất, không cách nào so sánh với Lục Toàn Mê Sát Trận chân chính bước vào cánh cửa trận pháp lục cấp, dùng thực lực của các ngươi đừng mơ tưởng có thể phá giải.
Bên ngoài trận pháp có một gã cường giả Huyền Cơ Tông phụ trách trận pháp cười nói.
- Mấy gia hỏa này đúng là ngu ngốc, mấy người bọn chúng có thể không tiến vào trận pháp, đáng tiếc ah, vì mấy tên đệ tử vương quốc của mình mà bọn chúng đi vào trận pháp, tuy bảo trụ mấy người còn lại nhưng bọn chúng lại lâm vào trận pháp, thật sự là ngu xuẩn.
Đại hán khôi ngô trong đám người cười nói.
Lúc bọn họ vừa tới nơi, không nói hai lời đã tiến hành đại chiến.
Trong suy nghĩ của bọn họ, chỉ là một đám cường giả vương quốc, sau khi bị ba người bọn họ tấn công, chỉ qua một lúc là có thể bắt được tất cả.
Không nghĩ tới thực lực Lưu Vân quốc vượt qua bọn họ đoán trước, có tới bốn cường giả ngũ giai, trong đó có hai người đều là ngũ giai đỉnh phong giống bọn chúng, thậm chí có một người đã nửa bước tiến vào cánh cửa lục giai.
Hơn nữa một ít Thiên Vũ Sư tứ giai quấy rối.
Ba người bọn họ cưỡng ép tiến công nhưng chỉ có tể đánh ngang tay mà thôi.
Cũng may bảo vật của bọn họ đến từ Huyền Cơ Tông, một Lục Toàn Mê Sát Trận lục cấp vừa ra, cường giả Lưu Vân quốc bị bao phủ phía trong, lập tức biến thành cá trong châu.
Nhìn mọi người bị nhốt trong trận pháp, trên mặt mấy người lúc này cười lạnh không thôi.
- Đông Phương Ngôn Ngữ đúng không? Ngoan ngoãn giao tất cả trữ vật giới chỉ của ngươi ra đây cho ta, có lẽ chúng ta sẽ căn nhắc tha cho các ngươi một mạng, nếu không ta dám cam đoan kết cục của các ngươi rất thảm.
Đại hán khôi ngô cười lạnh nói.
- Từ Lương chấp sự, nói nhảm với chúng nhiều như thế làm gì, trực tiếp lao tới giết tất cả là được, nếu không chờ Cuồng Phong trưởng lão quay trở lại mà chúng ta còn chưa giải quyết xong tất cả, như vậy hắn sẽ thóa mạ chúng ta một trận đấy.
Chu Lương nhắc nhở.
Cuồng Phong trưởng lão?
Đông Phương Ngôn Ngữ trong trận pháp nghe nói như thế, trong nội tâm hắn trầm xuống.
Mấy gia hỏa Huyền Cơ Tông này chỉ là cao thủ bình thường mà thôi, lúc này đầu lĩnh chân chính của Huyền Cơ Tông chính là Cuồng Phong trưởng lão có thể dùng vài chiêu đánh bại Tề Hiền, thực lực của người này mạnh vượt qua tưởng tượng của bọn họ.
Nếu như chờ hắn đến, đám người bọn họ ở đây phải chết không thể nghi ngờ.
Nghĩ vậy, trong nội tâm Đông Phương Ngôn Ngữ vô cùng lo lắng, mà đồng thời trong đầu của mọi người lúc này có một suy nghĩ.
Cuồng Phong trưởng lão với tư cách là thủ lĩnh Huyền Cơ Tông, hắn không cùng ra tay với những người khác, chính mình lại biến mất không thấy bóng dáng, hắn đã đi nơi nào?
Hẳn là...
Nghĩ đến một khả năng, nội tâm mấy người trầm xuống.
Nghĩ đến người Huyền Cơ Tông biểu hiện bên ngoài phù quang bí cảnh, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ lập tức hiểu ra, Cuồng Phong trưởng lão tuyệt đối đã đuổi theo Diệp Huyền.
Mấy trong lòng người trầm xuống, Diệp Huyền trong suy nghĩ của bọn họ có địa vị hơn xa những người khác, dùng thiên phú và thực lực của Diệp Huyền, chỉ cần tiếp tục phát triển, qua mười năm sau Lưu Vân quốc nhất định có thể trở thành đệ nhất cường quốc trong liên minh mười ba nước.
Không chỉ như thế, dùng thiên phú của Diệp Huyền hai mươi năm sau hắn có thể dẫn liên minh mười ba nước đi ra khỏi khu vực vắng vẻ này cũng không phải không được.
Nghĩ đến Cuồng Phong trưởng lão rất có thể đi đuổi giết Diệp Huyền, trong lòng mấy người không thể không lo lắng.
Toàn bộ bọn họ có thể chết nhưng duy chỉ có Diệp Huyền không thể chết được.
Hơn nữa bọn họ nghĩ tới Diệp Huyền thời khắc mấu chốt lại đột nhiên rời đi, sau đó Huyền Cơ Tông tiến công tới nơi này, chẳng lẽ Diệp Huyền sớm biết rõ người Huyền Cơ Tông sẽ đến?
Sở dĩ hắn rời đi một mình, hiển nhiên hắn muốn dẫn cao thủ Huyền Cơ Tông rời đi.
- Diệp Huyền hắn cũng quá ngốc.
Nghĩ vậy trong lòng mấy người lo lắng không thôi.
- Sát!
Gầm lên giận dữ, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ điên cuồng vận dụng huyền lực trong người, không ngừng phát động công kích vào đại trận trước mặt.
Rầm rầm rầm!
Vô số huyền lực trùng kích vào Lục Toàn Mê Sát Trận, sương mù che chắn hào quang sinh ra từng gợn sóng.
- Chính là thứ này.
Mấy người Huyền Cơ Tông tức giận không thôi.
Bọn họ mới vừa nói lời kia cũng không phải thật muốn thả đám người Đông Phương Ngôn Ngữ một con đường sống, mà là duy trì Lục Toàn Mê Sát Trận cần tiêu hao lớn lượng huyền thạch, bọn họ không muốn lãng phí như vậy mà thôi.
Chỉ cần đạt được trữ vật giới chỉ của mấy người kia, đợi lát nữa Cuồng Phong trưởng lão chạy đến, bọn họ có thể chém giết đám người này.
Nhưng không nghĩ tới đám người Lưu Vân quốc lại ngoan cố chống cự như vậy.
- Nếu như vậy cứ để bọn chúng nếm thử uy lực khủng bố của Lục Toàn Mê Sát Trận đi.
Ánh mắt mấy người lạnh lùng, toàn lực thúc dục Lục Toàn Mê Sát Trận.
- Gia gia, rốt cuộc Hạ gia chúng ta tới từ nơi nào? Ta nghe những người khác nói gia gia ngươi vài chục năm trước dời tới nơi đây, chẳng lẽ Hạ gia chúng ta là một đại gia tộc trên Mộng Cảnh bình nguyên hay sao?
- Chuyện này ngươi không cần biết, biết rõ quá nhiều chỉ mang tai họa cho ngươi mà thôi.
Sau khi Hạ Thất Tịch rời đi, đột nhiên lão giả thở dài một hơi.
- Huyền Cơ Tông?
Hắn nhẹ lẩm bẩm lên tiếng, lắc đầu:
- Không nghĩ tới này tiểu tiểu liên minh mười ba nước hôm nay cũng cuốn vào thị phi, Hạ Chấn Vân ta chỉ muốn tìm một rời xa phân tranh, vì cái gì lại khó khăn như thế? Hi vọng Tịch nhi gia nhập Lam Quang học viện có thể làm bọn chúng kiêng kị, nếu không Hạ gia phải rời đi nữa rồi, một khi thân phận ta bộc lộ ra ngoài, chỉ sợ liên minh mười ba nước mới thật sự gặp tai vạ đến nơi.
Thở dài một tiếng, dường như hắn mang theo bi thương vô tận.
Lúc này trong sơn mạch bao la bên ngoài Thiên Kim quốc, đội ngũ Lưu Vân quốc đang đi vào rất nhanh.
Trong phù quang đại hội lần này Lưu Vân quốc có thu hoạch lớn nhất, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ lại cau mày không có vui sướng gì cả, ngược lại còn mang theo u sầu không thay đổi.
Bọn họ lo lắng mấy người Cuồng Phong của Huyền Cơ Tông.
- Tất cả mọi người kiên trì một chút, đến hạp cốc phía trước chúng ta có thể nghỉ ngơi.
Đông Phương Ngôn Ngữ đi trước đội ngũ sau đó lên tiếng nói ra.
Vi tránh né Huyền Cơ Tông truy tung, Lưu Vân quốc đội ngũ trên đường đi điên cuồng chạy đi, đi đều là một ít rừng sâu núi thẳm, mà không phải rộng rãi quan đạo, vi chính là là không cho Huyền Cơ Tông người cho đuổi theo.
Tuy đám người Đông Phương Ngôn Ngữ không biết như vậy có hiệu quả hay không nhưng vì an toàn chỉ có thể làm như vậy.
Trên đường chạy đi không ngừng, làm cho mỗi đệ tử đều mệt mỏi thở hồng hộc nhưng không có ai oán hận câu nào.
Lúc này một đạo nhân ảnh từ sau bay tới, cũng nhanh chóng tới trước đội ngũ, chính là Sở Vân Phi.
- Thế nào, có phát hiện gì không?
Đông Phương Ngôn Ngữ mở miệng hỏi.
Sở Vân Phi lắc đầu, nói:
- Không phát hiện tung tích gì.
- Đã qua hai ngày, những người Huyền Cơ Tông kia không có tin tức gì cả, chẳng lẽ không đuổi theo hay sao? Dù sao chúng ta đã đi rất xa rồi.
Hà Chấn phó hội trưởng trầm giọng nói.
- Không thể nghĩ như vậy, cường giả Huyền Cơ Tông thực lực kinh người, thủ đoạn không ít, hơn nữa theo ta đoán chừng, bọn chúng cũng không phải người dễ dàng buông tha, nói không chừng hiện tại đang nấp ở nơi nào đó gần đây, chúng ta không biết ở đâu mà thôi.
Cảm giác không có tin tức như thế này, trong nội tâm lúc nào cũng bất an làm đám người Đông Phương Ngôn Ngữ cực kỳ khó chịu.
- Sở Vân Phi, ngươi tu luyện như thế nào?
Khô Trần quan tâm hỏi.
Sở Vân Phi thở dài một hơi:
- Các ngươi cho Thất Thải Hoa Liên, ta đã phục dụng, thậm chí Diệp Huyền cho ta đan dược cũng đã phục dụng nhưng khoảng cách Vũ Tôn lục giai còn kém một chút, ta đoán cần nửa tháng tới một tháng mới có thể đột phá.
Trong một tháng có thể đột phá Vũ Tôn lục giai, đổi lại bất cứ thời điểm nào trước kia Sở Vân Phi đều mừng rỡ như điên, trong tình huống trước mắt, trên mặt hắn không có chút vui vẻ gì.
Đừng nói hắn còn không có đột phá, cho dù hắn đột phá thì thế nào, Thiên Kim quốc Tề Hiền chính là Vũ Tôn lục giai uy tín lâu năm, tu vi còn cao hơn hắn gấp mấy lần, còn không phải bị cường giả Huyền Cơ Tông dùng mấy chiêu đánh bại không có sức phản kháng hay sao?
Thời điểm đám người ng Phương Ngôn Ngữ đang vô cùng lo lắng, Diệp Huyền đang chạy đi thật nhanh, hắn vừa đi vừa tu luyện.
Hồn lực của hắn như tấm lưới vô hình bao phủ khắp bốn phương tám hướng, cẩn thận điều tra tình cảnh bốn phía.
Sau khi đột phá ngũ phẩm, Diệp Huyền có gia tăng lớn trên phương diện vận dụng hồn lực, hôm nay hồn lực hắn tỏa ra bao phủ phương viên hơn mười dặm, hắn có thể nghe rõ mọi thứ trong phạm vi này, hơn nữa đám người Đông Phương Ngôn Ngữ căn bản không thể phá hiện ra.
Chỉ cần đám người Cuồng Phong dám xuất hiện, Diệp Huyền sẽ làm bọn chúng biết rõ cái gì gọi là chui đầu vào lưới.
Trên đường đi đám người hội trưởng hành động đều bị Diệp Huyền nhìn vào trong mắt, Diệp Huyền cũng nói cho bọn họ biết không cần lo lắng nhưng đám người Đông Phương Ngôn Ngữ cũng chỉ xem Diệp Huyền nói là an ủi mà thôi.
Trong quá trình chạy đi, Diệp Huyền không có đình chỉ tu luyện, huyền lực trong cơ thể không ngừng vận chuyển ôn nhuận huyền mạch của hắn.
Lúc này đám người đi đường trong vội vàng, đột nhiên Diệp Huyền cau mày lại, trong hồn lực cảm ứng của hắn có vài đạo khí tức cường đại đang từ cách đó mấy chục dặm tiến tới gần.
Rốt cục đến sao?
Khóe miệng Diệp Huyền lúc này cười lạnh.
- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, ta có việc cần phải rời đi một chút, các ngươi hãy đi trước, đến lúc đó ta sẽ đuổi theo sau.
Diệp Huyền đi lê phía trước thông tri với đám người Đông Phương Ngôn Ngữ, cũng không chờ mấy người đáp ứng, hắn lập tức lao thẳng vào trong lùm cây.
Hiện tại nguy hiểm như vậy, Diệp Huyền một mình rời đi alfm gì?
Vẻ mặt đám người Đông Phương Ngôn Ngữ vô cùng ngạc nhiên, vội vàng đuổi theo nhưng sau khi xuyên qua lùm cây, đám người bọn họ không phát hiện bóng dáng của Diệp Huyền.
Mấy người giật mình liếc nhau, chỉ qua mấy giây ngắn ngủi nhưng Diệp Huyền đã biến mất trong cảm giác của bọn họ, thực lực của Diệp Huyền tăng lên quá nhanh sao?
Không tìm thấy Diệp Huyền, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ không dừng lại, bọn họ dẫn đội ngũ đi về phía trước, bọn họ tin tưởng Diệp Huyền không phải người lỗ mãng, thời điểm này rời đi là có lý do của hắn.
Trong khu rừng rậm cách đội ngũ hơn mười dặm, mấy đạo nhân ảnh đang lao vút về phía trước, trên người tỏa ra khí tức huyền lực bành trướng cảm ứng cái gì đó.
- Ồ...
Đột nhiên lão giả đầu lĩnh kêu lên.
- Cuồng Phong trưởng lão, như thế nào?
Đại hán khôi ngô trong đội ngũ lên tiếng hỏi, chính là đám người Cuồng Phong của Huyền Cơ Tông.
- Không có gì, này Diệp Huyền lại tách ra khỏi đội ngũ, hắn muốn làm gì?
Lão giả nhíu mày nói.
- Diệp Huyền lại rời đi như thế, chẳng lẽ hắn phát hiện ra chúng ta?
Một người trong đó lên tiếng nói ra.
Cuồng Phong trưởng lão nhìn hắn một chút, cười nhạo nói:
- Ngươi cảm thấy có thể sao? Diệp Huyền mới bao nhiêu tuổi, chẳng lẽ còn có thể phát hiện hồn lực ngũ phẩm của lão phu sao?
- Là thuộc hạ nói lỡ.
Đại hán khôi ngô nói lỡ sau đó lại nói:
- Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Chương 572 Nơi phát ra lực lượng (1)
- Rất đơn giản, mấy người các ngươi đuổi theo đội ngũ Lưu Vân quốc, nhớ kỹ không được lưu lại kẻ nào của Lưu Vân quốc, đặc biệt là trữ vật giới chỉ của mấy người đứng đầu càng trọng yếu. Về phần i kia Diệp Huyền, lão phu tự mình đuổi theo.
Lão giả Cuồng Phong lạnh lùng nói ra.
Nghe lão giả nói thế, sắc mặt mấy người đầy dữ tợn.
- Hắc hắc, mấy người chúng ta sớm nghẹn lâu rồi, rốt cục có thể đại khai sát giới.
Đội ngũ lập tức một phân thành hai, lão giả Cuồng Phong trực tiếp truy đuổi Diệp Huyền, đám người còn lại lập tức lao thẳng về phía đội ngũ Lưu Vân quốc.
Diệp Huyền cảm giác được chuyện này, hắn cau mày nói:
- Những kẻ này tách ra truy tung, xem ra nhất định phải tốc chiến tốc thắng, nếu không Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Trong mắt Diệp Huyền hêện tại có hàn quang lóe sáng.
Vèo!
Trong núi rừng, thân ảnh Diệp Huyền lao về phía trước.
Hắn phải nhanh chóng dẫn đắt Cuồng Phong rời khỏi nơi đây, bộ dạng của Kim Lân đã bị đám người Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng nhìn thấy, Diệp Huyền không thể để nó bạo lộ trước mặt mọi người.
Rốt cục sau khi lao tới sơn cốc cách đó hơn mười dặm, Diệp Huyền cảm giác nơi này không tồi, nó rất ẩn khuất, cũng là nơi tốt làm mộ địa chôn Cuồng Phong.
Gần mười dặm sau lưng Diệp Huyền, Cuồng Phong đang điên cuồng lao về phía Diệp Huyền, mặc cho hắn gia tốc thế nào khoảng cách với Diệp Huyền không thể kéo quá gần.
- Tiểu tử này chạy quá nhanh.
Cuồng Phong cắn răng, trong nội tâm nói thầm nhưng hắn là Vũ Tôn lục giai, cho dù đối phương là Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong cũng sẽ bị hắn đuổi theo, hắn không hiểu vì sao Diệp Huyền lại chạy nhanh như vậy.
Không lẽ gia hỏa này phát hiện mình sao?
Cuồng Phong cau mày, còn chưa kịp nghĩ nhiều thì Diệp Huyền đã dừng lại trong sơn cốc, hắn lập tức cười lạnh, có lẽ do mình nghĩ nhiều, một tiểu hài tử xấu xa, cho dù thực lực của hắn mạnh nhưng làm sao biết mình đang truy tung hắn.
Sợ Diệp Huyền lại chạy trốn lần nữa, Cuồng Phong trưởng lão lập tức gia tăng tốc độ cực nhanh, hiển nhiên sợ Diệp Huyền chạy mất.
- Ân?
Trong sơn cốc, bỗng nhiên bên tai Diệp Huyền có tiếng động, hắn lúc này cười nhạt và lẩm bẩm:
- Đến sao?
Hắn cũng không né không tránh, thoải mái nhàn nhã đứng trong sơn cốc, khí định thần nhàn như đang dạo chơi.
Cuồng Phong trưởng lão nhìn thấy Diệp Huyền nhàn nhã như thế, hắn xùy cười một tiếng, tiểu tử này không biết một người chạy tới nơi này làm gì, chỉ sợ hắn còn không biết tận thế của hắn sắp tới sao?
Mấy chục giây sau, Cuồng Phong trưởng lão đã đi tới bên ngoài sơn cốc, thân thể của hắn hóa thành điện quang và lướt vào bên trong sơn cốc, lúc này xuất hiện sau lưng Diệp Huyền.
- Cuồng Phong trưởng lão, ngươi rốt cục đến rồi sao? Ta chờ ngươi cả buổi.
Không chờ Cuồng Phong nói chuyện, Diệp Huyền đưa lưng về phía hắn xoay người lại, trên mặt còn nở nụ cười nhàn nhã.
Trong nội tâm Cuồng Phong trưởng lão chấn động vài lần, lạnh lùng nói:
- Như thế nào? Ngươi biết ta sẽ tới?
Diệp Huyền cười nhạt nói:
- Mặc kệ ta có biết hay không, ngươi đã tới thì có gì khác nhau?
Không biết tại sao, nhìn thấy Diệp Huyền tươi cười nhàn nhạt như thế, đột nhiên nội tâm Cuồng Phong trưởng lão sinh ra cảm giác cực kỳ bất an, hắn lắc đầu không quan tâm bất an vừa xuất hiện, hắn lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi giả vờ giả vịt như vậy là ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Nói đi, địa hỏa đang ở nơi nào?
Trơớc mặt địa hỏa hấp dẫn, Cuồng Phong trưởng lão dù thế nào cũng không buông tha, huống chi hắn cũng không tin Diệp Huyền thật sự có thể mang tới uy hiếp cho mình.
- Ngươi làm sao dám khẳng định ta có được địa hỏa?
Diệp Huyền thản nhiên nói.
Cuồng Phong trưởng lão nghe lời này xùy cười, hắn giễu cợt nói:
- Chẳng lẽ ngươi vẫn không rõ sao? Mặc kệ ngươi có địa hỏa hay không, hôm nay ta đều giết ngươi, ngươi có thể giao địa hỏa ra đây, ta ngược lại có thể cân nhắc lưu cho ngươi toàn thây, nếu không ta cam đoan ngươi chắc chắn sẽ chết cực kỳ thê thảm.
- Thì ra là thế.
Diệp Huyền gật gật đầu,
- Ta vốn ngươi có được chứng cớ gì, thì ra chỉ là suy đoán vô vọng.
- Được rồi, không nói nhảm nhiều nữa, giao địa hỏa ra đây.
Cuồng Phong trưởng lão lạnh lùng nói ra.
Diệp Huyền vẫn không quan tâm, hắn tươi cười nhàn nhạt.
- Nếu ngươi cần bức thiết như vậy, từ ngàn dặm xa xôi đuổi giết tới đây, nếu ta chưa thỏa mãn nguyện vọng của ngươi sẽ làm ngươi cảm thấy băn khoăn.
Diệp Huyền nói chuyện làm nội tâm Cuồng Phong trưởng lão mừng rỡ, hắn vui vẻ nói:
- Cái gì, ngươi thực sự có địa hỏa? Chẳng lẽ Chu Lương nói đúng?
Cuồng Phong một mình đuổi giết Diệp Huyền chính là vì có khả năng có địa hỏa, một khi hắn đạt được hỏa diễm nghịch thiên như thế, thực lực bản thân nhất định có tăng vọt đáng sợ, đến lúc đó tiến vào Vũ Vương cảnh thất giai cũng không phải chuyên khó khăn bao nhiêu.
Hôm nay nghe được Diệp Huyền nói thế, nội tâm của hắn mừng rỡ không nhỏ.
Diệp Huyền vẫn bình thản và cười nói:
- Địa hỏa ta là không có, ta có một đóa hỏa diễm khác.
Nói xong tay phải Diệp Huyền xuất hiện một đạo hỏa diễm, hỏa diễm thiêu đốt trên tay phải của hắn, khí tức hỏa diễm nồng đậm bao phủ chung quanh, nhiệt độ của sơn cốc trong nháy mắt tăng lên hơn mười độ.
- Hỏa diễm thật đáng sợ, đây là hỏa diễm gì?
Hai mắt Cuồng Phong tỏa sáng, kinh hỉ như điên, cẩn thận dò xét hỏa diễm trong tay Diệp Huyền, khí tức hỏa diễm nồng đậm vượt hơn xa bất cứ hỏa diễm nào mà hắn từng nhìn thấy.
Đột nhiên thần sắc của hắn giật mình không nhỏ, không đúng, đây không phải địa hỏa, khí tức địa hỏa có lẽ thập phần yên lặng, khí tức của hỏa diễm kia tràn ngập tính mạng, trên thế giới này chỉ có một dạng hỏa diễm có được tính mạng, đó chính là thiên hỏa.
Chẳng lẽ đây là thiên hỏa!
Ông trời ơi, làm sao có thể?
Nội tâm Cuồng Phong chấn động rất mạnh, hắn cẩn thận dò xét hỏa diễm trong tay Diệp Huyền, càng nhìn càng giống, càng nhìn càng kinh người.
Hắn run rẩy nói:
- Trong tay ngươi chẳng lẽ là thiên hỏa trong truyền thuyết?
- Ồ!
Diệp Huyền không nhịn được ngẩng đầu nhìn sang Cuồng Phong trưởng lão, kinh ngạc nói:
- Không thể ngờ ngươi nâận ra trong tay ta là thiên hỏa? Tuy ngươi đoán đúng, trong tay ta không những là thiên hỏa, hơn nữa còn là vô tận dung hỏa bài danh thứ ba trong thiên hỏa.
Vô tận dung hỏa, đạt được Diệp Huyền thừa nhận, Cuồng Phong trưởng lão lập tức hưng phấn toàn thân run rẩy, địa hỏa và thiên hỏa nghe không có khác nhau bao nhiêu nhưng kỳ thật khác nhau như trời và đất.
Chương 573 Nơi phát ra lực lượng (2)
Trong thiên địa mỗi một đóa thiên hỏa đều là độc nhất vô nhị, mà tất cả thiên hỏa cộng lại chỉ có mười tám loại, Cuồng Phong trưởng lão dù thế nào cũng không nghĩ ra đời này của minh có thể may mắn nhìn thấy thiên hỏa trong truyền thuyết, hơn nữa còn là vô tận dung hỏa bài danh thứ ba trong thiên hỏa.
Hỏa diễm bực này đừng nói hắn là một trưởng lão Huyền Cơ Tông, cho dù là cự đầu đỉnh cấp trong Huyền Vực cũng nhất định điên cuồng truy cầu.
- Ha ha ha, không thể ngờ Cuồng Phong ta gặp phải chuyện tốt như vậy.
Cuồng Phong mừng rỡ như điên.
Dường như hắn truy đuổi Diệp Huyền là cướp được một khối vàng nhỏ, ai biết chờ hắn cướp được sau đó lại là một ngọn núi vàng.
Lúc này Cuồng Phong lại cảm thấy một tia không đúng, tuy hắn chưa gặp qua thiên hỏa nhưng cũng biết thiên hỏa cường đại tuyệt đối không phải võ giả bình thường có thể khống chế, Diệp Huyền là một thiếu niên, cho dù nhìn thấy thiên hỏa nhưng có thể tế luyện và thu phục hay sao?
Mặc cho hắn dò xét cẩn thận cỡ nào, nhìn từ bất cứ góc độ nào đi nữa cũng phát hiện trong tay Diệp Huyền đều giống như thiên hỏa trong truyền thuyết.
Trong nội tâm Cuồng Phong đắc ý tới mức hung ác, bất kể có phải thiên hỏa hay không, Cuồng Phong hắn muốn ngọn lửa này chắc rồi.
Nghĩ vậy hắn lạnh lùng cười cười:
- Diệp Huyền, thức thời giao thiên hỏa trong tay ngươi ra đây, xem mặt mũi của thiên hỏa, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hợp tác với ta, nói không chừng ta còn có thể cho ngươi con đường sống.
Nghe Cuồng Phong nói như thế, Diệp Huyền lúc này bật cười, trên mặt hắn vẫn duy trì thần thái thản nhiên như không có việc gì.
- Ngươi muốn thả ta một con đường sống nhưng ta cũng không nói sẽ thả ngươi con đường sống.
- Như thế nào, chẳng lẽ ngươi cho rằng có thiên hỏa là có thể đánh chết ta hay sao? Tuy Cuồng Phong ta không phải luyện dược sư nhưng ta biết thiên hỏa phát triển là cần quá trình, ngươi cho rằng bằng vào một thiên hỏa vừa mới đạt được là có thể ngăn cản ta sao? Suy nghĩ cả ngươi quá hão huyền.
Diệp Huyền chẳng muốn nói nhảm với hắn, thản nhiên nói:
- Chẳng lẽ ngươi vẫn không rõ sao, sở dĩ ta đến nơi đây chính là vì chờ ngươi, đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, Loan Hồng...
Diệp Huyền còn chưa nói xong, gương mặt Cuồng Phong đã trầm xuống:
- Cái gì, ngươi nói cái gì? Chẳng lẽ Loan Hồng thật là ngươi giết?
Loan Hồng chính là một trong những đệ tử cực kỳ có thiên phú dưới trướng của hắn, hắn vẫn nuôi dưỡng như con mình, cho nên lúc này đại tông môn mới phái hắn đi, nhưng mà hắn thật không ngờ Loan Hồng lại vẫn lạc trong phù quang bí cảnh, nếu như sớm biết như vậy hắn sẽ không giao nhiệm vụ nguy hiểm như thế cho Loan Hồng.
- Ngươi nói đúng, Loan Hồng đúng là ta giết, chẳng những là hắn, còn có Dạ Phồn Tinh và Bạch Khởi của Huyền Cơ Tông các ngươi cũng bị ta giết, ba tên ngu xuẩn này giống như ngươi, đều cho rằng có thể đối nghịch với ta, sau đó bọn chúng chết, mà ngươi cũng giống như thế.
- Tiểu tử hỗn đản.
Cuồng Phong không còn thần thái bình tĩnh như cũ, hai mắt hắn đỏ thẫm, sát ý bốc lên, gương mặt hung ác và nghiến răng nghiến lợi.
- Xú tiểu tử, ta cải biến chủ ý, hôm nay ta chẳng những muốn giết ngươi, còn muốn cắt bỏ từng miếng thịt trên người của ngươi, cho ngươi nếm hết đau khổ trên thế gian này.
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên hai tay Cuồng Phong xuất hiện bao tay, hắn vung quyền tấn công Diệp Huyền, huyền lực trùng kích như nước lũ bao phủ chung quanh, cũng quét qua Diệp Huyền đứng trước mặt hắn.
Diệp Huyền càng nói thì hắn càng cả kinh, hắn đã quyết định phải nhanh chóng chém giết Diệp Huyền, hắn không tin đối phương chỉ là một Thiên Vũ Sư tứ giai lại có thể đào thoát khỏi tay mình.
Quyền uy đầy trời như muốn thôn phệ Diệp Huyền vào trong.
Lúc này trước mặt Diệp Huyền xuất hiện một bóng dáng màu vàng, chỉ trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.
Oanh...
Cuồng Phong cảm giác hai đấm của mình đánh lên một tấm sắt, cánh tay chấn động run rẩy.
Cái gì thế?
Cuồng Phong không tự chủ lui về phía sau, ngay sau đó hắn ngẩng đầu nhìn lên thân ảnh màu vàng trước mặt.
Vừa mới xem xét rõ ràng là cái gì, đôi mắt Cuồng Phong không thể tin vào mắt mình, dùng sức nháy mắt vài cái, hắn nhìn chằm chằm vào bóng dáng màu vàng trước mặt.
Đó là một con Huyền thú cao vài thước, toàn thân lân giáp giống như áo giáp màu vàng, đôi mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó chuyện làm Cuồng Phong càng kinh hãi phát sinh, chỉ thấy Huyền thú uy phong lẫm lẫm vậy mà mở miệng nói chuyện.
- Hắc, tiểu gia hỏa, ngươi tấn công ta sao? Ngươi không biết mình đang gãi ngứa cho bổn yêu vương hay sao?
Vừa mới dứt lời, uy áp Huyền thú bành trướng giống như núi lớn bao phủ toàn thân Cuồng Phong trưởng lão vào bên trong.
Khí tức vương giả bộc phát làm hai mắt Cuồng Phong mở to.
- Yêu... Yêu vương...
Cuồng Phong lúc này ngơ ngác ngây người.
Trước kia hắn đã từng nghĩ tới vô số khả năng đều là làm thế nào hành hạ Diệp Huyền đến chết, hắn căn bản không nghĩ qua, một Thiên Vũ Sư tứ giai có thể tạo thành uy hiếp gì với mình.
Nhưng mà...
Giờ này khắc này Cuồng Phong trưởng lão đã hiểu ra.
Rốt cuộc hắn hiểu tại sao Diệp Huyền lại không sợ hãi như thế, tại sao phải cao đàm khoát luận với mình, căn bản không phải hắn ngu ngốc, mà là hắn nắm chắc bài.
Hắn xem Diệp Huyền là vật trong bàn tay, một lòng muốn cướp đoạt bảo vật trên người của đối phương nhưng lại chưa từng nghĩ Diệp Huyền cũng xem hắn thành con mồi tùy thời có thể săn giết.
Nhưng mà hắn không rõ Diệp Huyền dựa vào là cái gì, bên người có thể có một con yêu vương đi theo, hơn nữa yêu vương này còn có thể ra tay thay hắn vào thời khắc nguy cấp.
Phải biết rằng tuyệt đại đa số Huyền thú đều cực kỳ cừu thị nhân loại, chúng căn bản không có khả năng ở chung hòa bình với nhân loại, lại càng không cần phải nói đi theo bên cạnh đối phương.
Chẳng lẽ Diệp Huyền là khôi lỗi của Huyền thú yêu vương? Hắn đã bị yêu vương khống chế?
Cuồng Phong trưởng lão lập tức nghĩ ra nguyên nhân vì sao, hắn âm thầm gật đầu, chỉ có như vậy mới có thể giải thích vì sao Diệp Huyền có thể luyện hóa thiên hỏa, thì ra sau lưng có yêu vương tương trợ.
Trong nội tâm Cuồng Phong suy đoán như thế nhưng suy đoán của hắn bị quật ngã nhanh chóng.
Nhìn thấy sau khi yêu vương màu vàng xuất hiện cũng không có ra tay với hắn, mà là đi tới trơớc mặt Diệp Huyền sau đó cung kính nói:
- Điện hạ, ngươi muốn ta xử trí gia hỏa này thế nào?
Điện hạ?
Chương 574 Hành hạ đến chết
Cuồng Phong trưởng lão giờ vào lúc này ngây ngốc, hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì? Không phải Diệp Huyền bị yêu vương nô dịch sao? Vì sao thái độ yêu vương ngược lại là thủ hạ của Diệp Huyền, bị Diệp Huyền nô dịch?
Còn gọi là điện hạ?
Đây chỉ có đám Huyền thú xưng hô với tồn tại cao quý hơn mình mới có thể dùng xưng hô như thế, vì sao yêu vương màu vàng lại xưng hô như thế với Diệp Huyền?
Vào lúc này các loại ý niệm không ngừng xuất hiện trong đầu Cuồng Phong, chẳng lẽ Diệp Huyền cũng là Huyền thú yêu vương hay sao?
Khó trách hắn không sợ hãi như thé, khó trách hắn có thể thu phục chiếm được thiên hỏa.
Vào thời khắc này, Cuồng Phong trưởng lão tâm như tro tàn, nội tâm đắng chát, hắn biết rõ mình xong đời rồi.
Tuy hắn là võ giả lục giai nhị trọng nhưng đối mặt với Huyền thú yêu vương thất giai căn bản không đủ nhìn.
Lục giai và thất giai chỉ kém một giai nhưng lại là hai cấp độ khác nhau, một là trời, một là đất.
Hiện tại nội tâm của hắn đang suy nghĩ làm sao bảo vệ tính mạng.
- Diệp Huyền... Không, điện hạ, ta...
Cuồng Phong trưởng lão vội vã muốn nói điều gì đó nhưng Diệp Huyn nhìn cũng không nhìn, hắn nói với Kim Lân:
- Giết.
Kim Lân cười hắc hắc, thân hình khổng lồ của nó lao thẳng về phía Cuồng Phong trưởng lão.
Tuy Cuồng Phong trưởng lão là cường giả lục giai nhưng bị uy áp hồn niệm của Kim Lân yêu vương áp chế không cách nào chống cự được, thân thể bị áp không thể động đậy.
- Các hạ, chuyện gì cũng từ từ, ta chính là trưởng lão Huyền Cơ Tông, giết ta, Huyền Cơ Tông sẽ không bỏ qua các ngươi, mọi sự cũng có thể thương lượng... Ta...
Cuồng Phong trưởng lão bối rối điều động tất cả huyền lực trong cơ thể của mình nhưng huyền lực trong cơ thể của hắn như cứng lại, căn bản không cách nào điều động mảy may, hắn vội vàng phóng xuất vũ hồn của bản thân ra ngoài.
Năm đạo tinh hoàn cao thấp luật động, vũ hồn chi lực cường hãn phóng thích ra ngoài, thân thể của hắn hiện tại không ngừng nhúc nhích nhưng mọi hành động phản kháng của hắn đều biến thành vô lực.
Móng vuốt của Kim Lân đánh tới trơớc mặt hắn và không ngừng phóng đại.
Nhìn xem Cuồng Phong trưởng lão cái kia hoảng sợ bất lực biểu lộ, Diệp Huyền không khỏi xùy cười một tiếng, đến lúc này thời điểm, này Cuồng Phong rõ ràng còn muốn uy hiếp hắn.
Sau một khắc nghe tiếng phốc vang lên, móng vuốt to lớn của Kim Lân cựcđánh vào ngực Cuồng Phong trưởng lão, lập tức xuyên thấu qua bộ ngực của đối phương.
Phun ra một ngụm máu tươi, Cuồng Phong trưởng lão lúc này té ngã trên đất, hắn vẫn nhìnchằm chằm vào Diệp Huyền, ánh mắt oán hận, trong tay không biết lúc nào nắm bắt một quả ngọc bội, bị hắn bóp một cái và hóa thành tro tàn.
- Giết... Ta, ngươi... Không sống được!
Cuồng Phong trưởng lão gian nan nói ra mấy chữ, hắn cười dữ tợn, đầu nghiêng một cái, triệt để không có khí tức.
Hắn vừa mới nói xong, lực lượng vô hình hàng lâm bao phủ trên người Diệp Huyền, lập tức thẩm thấu vào trong thân thể Diệp Huyền.
Diệp Huyền cảm giác mình như bị tồn tại nào đó trong tối tăm nhìn chằm chằm vào, toàn thân có một cảm giác không được tự nhiên.
- Đây là?
Diệp Huyền cau mày, hắn phát hiện trong thân thể của mình có khí tức quỷ dị, khí tức này không có bất kỳ nguy hiểm nào nhưng bạo lộ vị trí của hắn ra ngoài.
Diệp Huyền cũng không quan tâm làm gì, thu hồi trữ vật giới chỉ của Cuồng Phong trưởng lão, ngay sau đó hắn vận chuyển thôn phệ vũ hồn chi lực hấp thu vũ hồn của Cuồng Phong trưởng lão.
Hấp thu vũ hồn ngũ phẩm của Cuồng Phong trưởng lão, Diệp Huyền cảm giác được thôn phệ vũ hồn tam tinh lại lớn hơn trước không ít.
Ba!
Lực lượng tinh hoàn màu đỏ xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Huyềnu, dần dần thu liễm như cũ.
Thôn phệ vũ hồn đột phá tứ tinh!
Trong nội tâm Diệp Huyền kinh hỉ, không dễ dàng ah, tuy thôn phệ vũ hồn của hắn mới đột phá tam tinh không lâu nhưng một đường đi tới đây hắn đã hấp thu không biết bao nhiêu vũ hồn võ giả, hồn niệm Huyền thú, hôm nay càng là hấp thu vũ hồn ngũ phẩm của Cuồng Phong trưởng lão, lúc này rốt cuộc có đột phá.
Đột phá tứ tinh, Diệp Huyền có thể cảm giác được thôn phệ vũ hồn của mình như phát sinh lột xác, trở nên khác với lúc trước.
Hắn ngưng mắt nhìn thôn phệ vũ hồn trong đan điền, thôn phệ vũ hồn vốn giống như vòng xoáy vậy mà biến thành một vũ hồn màu đen hình người.
Vũ hồn hình người, mông lung có thể nhìn ra ngũ quan và hình dáng, đôi mắt bắn ra hào quang rực rỡ như sao.
Tâm niệm Diệp Huyền vừa động, thôn phệ vũ hồn màu đen thoáng chốc bay ra khỏi đỉnh đầu của hắn, trong người thôn phệ vũ hồn bộc phát uy áp kinh người, tình cảnh trong phương viên trăm dặm đều xuất hiện trong cảm giác của Diệp Huyền.
Thật là lợi hại, Diệp Huyền âm thầm kinh hãi, hồn niệm ngũ phẩm của hắn trước mắt cũng chỉ có thể bao phủ phạm vi mười dặm mà thôi, không nghĩ tới thôn phệ vũ hồn tứ tinh có thể cảm thụ khoảng cách trăm dặm, cường giả Vũ Vương thất giai có huyền thức cũng chỉ bao phủ phạm vi trăm dặm.
Càng làm cho Diệp Huyền giật mình là, thôn phệ vũ hồn hóa thành hình người lại có thể rời khỏi thân thể.
Hô!
Thôn phệ vũ hồn hình người màu den bị Diệp Huyền khống chế trực tiếp bay lên không trung trăm trượng, nó như chiến thần uy phong lẫm lẫm quan sát chúng sinh.
Nó còn là vũ hồn sao?
Diệp Huyền chưa từng nghe nói có vũ hồn có thể rời khỏi thân thể, trên đời này cho dù là vũ hồn nào đều phải phụ thuộc thân thể võ giả tồn tại, chỉ có hồn niệm Huyền thú mới có thể rời khỏi thân thể.
Hơn nữa cho dù là Huyền thú cũng phải là Huyền thú yêu vương mới có thể dùng hồn niệm rời khỏi thân thể, thôn phệ vũ hồn đúng là quá cổ quái.
Diệp Huyền khiếp sợ, Kim Lân bên cạnh cũng sợ hãi không nhỏ.
Nó bị thôn phệ vũ hồn của DIệp Huyền áp bách, Kim Lân cảm thấy hồn niệm trong cơ thể của mình lạnh run.
Đó là hồn niệm của điện hạ sao, cảm giác thật sợ hãi, điện hạ không hổ là điện hạ.
Kim Lân lúc này còn muốn nói cái gì nhờ Diệp Huyền giải trừ cấm chế trên người nó, hiện tại nó không dám nhắc lại.
Nếu điện hạ muốn giải trừ cấm chế cho mình, không cần phải nó nói sẽ động thủ, hiện tại không có nhắc tới nhất định là mình làm còn chưa tốt.
Nghĩ lại cũng phải, trên đường đi mình cũng chưa làm cái gì cho điện hạ, chỉ thay hắn giết mấy người mà thôi, thực lực những người kia yếu như vậy, điện hạ tuyệt đối không đặt vào mắt mới bảo mình động thủ.
Nếu bây giờ mình tranh công, một khi điện hạ tức giận, nếu đuổi mình đi thì được không bù mất, về sau thậm chí không có kẹo ngon để ăn.
Chương 575 Lục Toàn Mê Sát Trận (1)
Nghĩ tới đây Kim Lân âm thầm hạ quyết tâm, ân, chờ sau này lập đại công vì điện hạ, chính mình lại nói ra không muộn.
Trong nội tâm nghĩ như vậy, đột nhiên Diệp Huyền đưa cho Kim Lân đan dược.
- Ngươi cầm đan dược ăn đi.
Kim Lân lập tức cảm động nước mắt lưng tròng.
Điện hạ thật sự là quá tốt, tùy tiện bảo hắn giết người còn cho nó nhiều kẹo như thế, Kim Lân cảm thấy hạnh phúc nện vào đầu.
Kim Lân không biết Diệp Huyền cho nó đan dược tuy trân quý nhưng so với linh dược và bảo vật trong trữ vật giới chỉ của Cuồng Phong thì căn bản không đáng giác nhắc tới.
Phát hiện thôn phệ vũ hồn có đặc tính mới, Diệp Huyền chưa từng thí nghiệm nhiều, hắn thu thập chiến trường và nhanh chóng lao vút về phía đội ngũ Lưu Vân quốc.
Trong thôn phệ vũ hồn của hắn vừa cảm giác, hiện tại đám người Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng gặp tình huống không ổn.
Hiện tại trong khu rừng rậm cách Diệp Huyền mấy chục dặm.
Hơn trăm luyện hồn sư của Lưu Vân quốc bị dồn vào khu vực nhỏ hẹp, ngược lại bốn tên cường giả Huyền Cơ Tông vẫn ung dung đứng bên ngoài.
Từng đạo sương mù che chắn chung quanh và hóa thành sát trận vô hình, cũng vây khốn đám người Đông Phương Ngôn Ngữ vào trong.
- Khô Trần, thế nào, ngươi có thể cởi bỏ trận pháp này hay không?
Trong sát trận, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ vô cùng lo lắng nhìn sang Khô Trần.
- Không được ah, trận pháp này cấp bậc rất cao, ta chỉ có thể xem hiểu một hai phần trong đó, muốn phá giải lại có độ khó rất cao.
Khô Trần đầu đầy mồ hôi nhìn chằm chằm vào trận pháp, hai mắt không hề chớp mắt, trong nội tâm vô cùng khẩn trương.
- Không cần uổng phí khí lực, tuy mấy người chúng ta thi triển Lục Toàn Mê Sát Trận thô thiển nhất, không cách nào so sánh với Lục Toàn Mê Sát Trận chân chính bước vào cánh cửa trận pháp lục cấp, dùng thực lực của các ngươi đừng mơ tưởng có thể phá giải.
Bên ngoài trận pháp có một gã cường giả Huyền Cơ Tông phụ trách trận pháp cười nói.
- Mấy gia hỏa này đúng là ngu ngốc, mấy người bọn chúng có thể không tiến vào trận pháp, đáng tiếc ah, vì mấy tên đệ tử vương quốc của mình mà bọn chúng đi vào trận pháp, tuy bảo trụ mấy người còn lại nhưng bọn chúng lại lâm vào trận pháp, thật sự là ngu xuẩn.
Đại hán khôi ngô trong đám người cười nói.
Lúc bọn họ vừa tới nơi, không nói hai lời đã tiến hành đại chiến.
Trong suy nghĩ của bọn họ, chỉ là một đám cường giả vương quốc, sau khi bị ba người bọn họ tấn công, chỉ qua một lúc là có thể bắt được tất cả.
Không nghĩ tới thực lực Lưu Vân quốc vượt qua bọn họ đoán trước, có tới bốn cường giả ngũ giai, trong đó có hai người đều là ngũ giai đỉnh phong giống bọn chúng, thậm chí có một người đã nửa bước tiến vào cánh cửa lục giai.
Hơn nữa một ít Thiên Vũ Sư tứ giai quấy rối.
Ba người bọn họ cưỡng ép tiến công nhưng chỉ có tể đánh ngang tay mà thôi.
Cũng may bảo vật của bọn họ đến từ Huyền Cơ Tông, một Lục Toàn Mê Sát Trận lục cấp vừa ra, cường giả Lưu Vân quốc bị bao phủ phía trong, lập tức biến thành cá trong châu.
Nhìn mọi người bị nhốt trong trận pháp, trên mặt mấy người lúc này cười lạnh không thôi.
- Đông Phương Ngôn Ngữ đúng không? Ngoan ngoãn giao tất cả trữ vật giới chỉ của ngươi ra đây cho ta, có lẽ chúng ta sẽ căn nhắc tha cho các ngươi một mạng, nếu không ta dám cam đoan kết cục của các ngươi rất thảm.
Đại hán khôi ngô cười lạnh nói.
- Từ Lương chấp sự, nói nhảm với chúng nhiều như thế làm gì, trực tiếp lao tới giết tất cả là được, nếu không chờ Cuồng Phong trưởng lão quay trở lại mà chúng ta còn chưa giải quyết xong tất cả, như vậy hắn sẽ thóa mạ chúng ta một trận đấy.
Chu Lương nhắc nhở.
Cuồng Phong trưởng lão?
Đông Phương Ngôn Ngữ trong trận pháp nghe nói như thế, trong nội tâm hắn trầm xuống.
Mấy gia hỏa Huyền Cơ Tông này chỉ là cao thủ bình thường mà thôi, lúc này đầu lĩnh chân chính của Huyền Cơ Tông chính là Cuồng Phong trưởng lão có thể dùng vài chiêu đánh bại Tề Hiền, thực lực của người này mạnh vượt qua tưởng tượng của bọn họ.
Nếu như chờ hắn đến, đám người bọn họ ở đây phải chết không thể nghi ngờ.
Nghĩ vậy, trong nội tâm Đông Phương Ngôn Ngữ vô cùng lo lắng, mà đồng thời trong đầu của mọi người lúc này có một suy nghĩ.
Cuồng Phong trưởng lão với tư cách là thủ lĩnh Huyền Cơ Tông, hắn không cùng ra tay với những người khác, chính mình lại biến mất không thấy bóng dáng, hắn đã đi nơi nào?
Hẳn là...
Nghĩ đến một khả năng, nội tâm mấy người trầm xuống.
Nghĩ đến người Huyền Cơ Tông biểu hiện bên ngoài phù quang bí cảnh, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ lập tức hiểu ra, Cuồng Phong trưởng lão tuyệt đối đã đuổi theo Diệp Huyền.
Mấy trong lòng người trầm xuống, Diệp Huyền trong suy nghĩ của bọn họ có địa vị hơn xa những người khác, dùng thiên phú và thực lực của Diệp Huyền, chỉ cần tiếp tục phát triển, qua mười năm sau Lưu Vân quốc nhất định có thể trở thành đệ nhất cường quốc trong liên minh mười ba nước.
Không chỉ như thế, dùng thiên phú của Diệp Huyền hai mươi năm sau hắn có thể dẫn liên minh mười ba nước đi ra khỏi khu vực vắng vẻ này cũng không phải không được.
Nghĩ đến Cuồng Phong trưởng lão rất có thể đi đuổi giết Diệp Huyền, trong lòng mấy người không thể không lo lắng.
Toàn bộ bọn họ có thể chết nhưng duy chỉ có Diệp Huyền không thể chết được.
Hơn nữa bọn họ nghĩ tới Diệp Huyền thời khắc mấu chốt lại đột nhiên rời đi, sau đó Huyền Cơ Tông tiến công tới nơi này, chẳng lẽ Diệp Huyền sớm biết rõ người Huyền Cơ Tông sẽ đến?
Sở dĩ hắn rời đi một mình, hiển nhiên hắn muốn dẫn cao thủ Huyền Cơ Tông rời đi.
- Diệp Huyền hắn cũng quá ngốc.
Nghĩ vậy trong lòng mấy người lo lắng không thôi.
- Sát!
Gầm lên giận dữ, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ điên cuồng vận dụng huyền lực trong người, không ngừng phát động công kích vào đại trận trước mặt.
Rầm rầm rầm!
Vô số huyền lực trùng kích vào Lục Toàn Mê Sát Trận, sương mù che chắn hào quang sinh ra từng gợn sóng.
- Chính là thứ này.
Mấy người Huyền Cơ Tông tức giận không thôi.
Bọn họ mới vừa nói lời kia cũng không phải thật muốn thả đám người Đông Phương Ngôn Ngữ một con đường sống, mà là duy trì Lục Toàn Mê Sát Trận cần tiêu hao lớn lượng huyền thạch, bọn họ không muốn lãng phí như vậy mà thôi.
Chỉ cần đạt được trữ vật giới chỉ của mấy người kia, đợi lát nữa Cuồng Phong trưởng lão chạy đến, bọn họ có thể chém giết đám người này.
Nhưng không nghĩ tới đám người Lưu Vân quốc lại ngoan cố chống cự như vậy.
- Nếu như vậy cứ để bọn chúng nếm thử uy lực khủng bố của Lục Toàn Mê Sát Trận đi.
Ánh mắt mấy người lạnh lùng, toàn lực thúc dục Lục Toàn Mê Sát Trận.