-
Chương 576-580
Chương 576 Lục Toàn Mê Sát Trận (2)
Tiếng nổ tung sinh ra trong trận pháp, một đạo hào quang màu trắng xuất hiện.
Phốc phốc!
Một gã luyện hồn Lưu Vân quốc bị phân thành hai nửa, máu tươi giàn giụa, lập tức bị mất mạng.
XIU....XIU... XÍU...UU!!
Từng cột sáng màu trắng không ngừng bốc lên.
- Cẩn thận, Lục Toàn Mê Sát Trận là mê trận, lại là khốn trận, càng là sát trận, hiện tại sát trận khởi động.
Lúc này Khô Trần đang quan sát trận pháp lại khẩn trương nhắc nhở.
Hắn nói hơi trễ.
Tiếng phốc phốc phốc vang lên liên tục, chỉ qua vài giây đã có mười tên cường giả luyện hồn sư và đệ tử chết dưới trận pháp tấn công, những người này đều bị phân thành hai nửa, có một người bị chém ngang eo, hắn không thể chết ngay lập tức, lúc này đang thống khổ gào thét.
Đáng giận ah!
- Tất cả mọi người tụ tập với nhau tiến hành phòng ngự.
Đông Phương Ngôn Ngữ thống khổ gầm lên, hắn điên cuồng ngăn cản tia sáng công kích.
Phốc phốc!
Một đạo hào quang xuất hiện bên sườn trái của hắn và cắt ra một miệng vết thương dài, máu tươi nhuộm đỏ trường bào màu trắng của hắn.
Sở Vân Phi và Hà Chấn không ngừng ngăn cản các nơi trong tr
ận pháp.
Mấy người Huyền Cơ Tông cười lạnh lùng, vốn Lục Toàn Mê Sát Trận chỉ là phiên bản đơn giản hóa, muốn diệt sát đám người Đông Phương Ngôn Ngữ cũng không dễ dàng, không có nghĩ đến những gia hỏa này ngu xuẩn đi ngăn cản những thứ ánh sáng kia, đây không phải muốn chết là làm gì chứ?
Đã các ngươi muốn chết, như vậy chúng ta cũng không khách khí làm gì.
Mấy người điên cuồng ném từng khối huyền thạch vào trong trận pháp, tăng lớn huyền lực của bản thân mình.
Bành bành bành!
Trong trận pháp có từng tia sáng công kích, chúng không ngừng lưu lại vết thương trên người đám người Đông Phương Ngôn Ngữ.
Đám người Đông Phương Ngôn Ngữ đau khổ chèo chống, huyền lực trong cơ thể không ngừng tiêu hao nhưng không ai dám lười biếng, bởi vì bọn họ đều biết một khi bọn họ dừng chống cự, những cường giả và đệ tử của bọn họ sẽ tổn thương phần đông.
- Hội trưởng!
- Sở Vân Phi đại nhân.
Những cường giả luyện hồn sư và các đệ tử chung quanh đứng sau lưng nhìn toàn thân hắn dẫm máu, gần như sắp hóa thành huyết nhân, đôi mắt của bọn họ ướt đẫm và cùng kêu lên.
Những gia hỏa này quá ngu ngốc, chẳng lẽ bọn chúng cho rằng làm thế là có thể ngăn cản được hay sao? Chỉ cần bọn chúng chết mấy người thì những đệ tử kia sẽ bị đại đồ sát ngay sau đó..
Đám người Huyền Cơ Tông không ngừng cười khinh thường.
Đột nhiên có một đạo bạch quang hiện lên, trực tiếp chém lên ngực Hà Chấn, hắn bay ngược về phía sau vài mét.
- Hà Chấn phó hội trưởng.
Mọi người chung quanh nhanh chóng đỡ Hà Chấn, chỉ thấy trên người hắn có miệng vết thương trải rộng chung quanh, chí ít có hơn mười vết thương rậm rạp, toàn thân bị máu tươi làm ướt đẫm.
- Chúng ta liều với bọn chúng.
Một ít đệ tử và cường giả giận dữ hét lên, lúc này móng tay đã đâm vào lòng bàn tay và máu chảy ra ngoài.
- Không nên vọng động, chẳng lẽ các ngươi muốn làm cố gắng của đám người hội trưởng uổng phí hay sao?
Khô Trần giận dữ hét.
Trong Lục Toàn Mê Sát Trận nơi đây, những đệ tử tam giai cùng với trưởng lão tứ giai xông lên cũng không làm được gì, đối mặt với trận pháp lục cấp công kích thì bọn họ hoàn toàn bất lực.
XÍU...UU!!
Đột nhiên một đạo bạch mang hiện ra, bỗng nhiên lướt về phía hậu tâm Đông Phương Ngôn Ngữ, nhưng Đông Phương Ngôn Ngữ đã bị bốn đạo bạch quang phía trước hấp dẫn nên căn bản không thể chiếu cố công kích phía sau.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy nội tâm tất cả mọi người nằm ở cuống họng, cũng không có nói chuyện, chỉ có thể trơ mắt nhìn bạch quang bay vào hậu tâm của Đông Phương Ngôn Ngữ.
Đúng lúc này có một đạo nhân ảnh đột nhiên xuất hiện, oanh, bóng người phá giải công kích nhưng phun ra một ngụm máu tươi, mọi người nhìn thấy đó là Vân Ngạo Tuyết.
Hôm nay nàng đạt tới tứ giai đỉnh phong, hơn nữa trở thành luêện hồn sư tứ phẩm cho nên Vân Ngạo Tuyết không thể hoàn toàn ngăn cản bạch quang công kích nhưng một đạo bạch quang muốn chém giết nàng lại không phải chuyện dễ dàng.
- Mọi người chúng ta đủ khả năng chia sẻ một ít khó khăn với hội trưởng, ta cũng không tin mọi người chúng ta liên thủ lại không có chút hi vọng nào.
Vân Ngạo Tuyết cao giọng nói.
- Đúng vậy, mọi người liên thủ.
- Đệ tử nhị giai tam giai lui về phía sau, tứ giai tiến lên.
Mọi người Lưu Vân quốc liên tục gào thét, những luyện hồn sư Thiên Vũ Sư tứ giai đều đi ra ngoài, cầm vũ khí và bảo vật của bản thân.
Tuy bọn họ không thể giống như đám người Đông Phương Ngôn Ngữ có thể ngăn cản quá nhiều công kích nhưng thời khắc mấu chốt chống đỡ một hai đạo hào quang là không thành vấn đề.
PHỐC PHỐC PHỐC!
Bạch quang bắn tới làm cường giả không ngăn cản nổi, đám người bọn họ nhanh chóng lui về phía sau, khoanh chân chữa thương, thương thế khôi phục một chút liền đi tới ngăn cản.
- Đám con sâu cái kiến liên minh mười ba nước đúng là gian ngoan mất linh.
Đám người Từ Lương hận đến nghiến răng nghiến lợi, đừng nhìn bọn chúng rất nhẹ nhàng khống chế trận pháp phát ra từng đạo công kích, trên thực tế mỗi một đạo công kích đều cần tiêu hao không ít huyền lực của bọn chúng, đây chưa phải trọng yếu nhất, trọng yếu là vận chuyển Lục Toàn Mê Sát Trận, mỗi thời khắc đều tiêu hao lượng lớn huyền thạch, nếu đông dài như thế cho dù bọn họ tới từ Huyền Cơ Tông cường đại cũng đau lòng không dứt.
- Hừ.
Ánh mắt Từ Lương dữ tợn nhìn chằm chằm vào Vân Ngạo Tuyết, vừa rồi mấy người nhìn thấy Đông Phương Ngôn Ngữ không kiên trì nổi, đều là nữ nhân này phá hư kế hoạch của bọn họ.
Nhìn thấy dáng người ngạo nhân, khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Ngạo Tuyết, ánh mắt Từ bắn ra hào quang dâm đãng, hắn lạnh lùng nói:
- Hắc hắc, không thể ngờ trog Lưu Vân trong nước còn có nữ luyện hồn sư xinh đẹp như vậy, lát nữa giết đám người Đông Phương Ngôn Ngữ, mượn nữ luyện hồn sư xinh đẹp này sảng khoái một chút.
- Ha ha, Từ Lương chấp sự đúng là hiểu ta, ta đã sớm nhìn chằm chằm vào nữ nhân này, chậc chậc, xem người này mới hai mươi mấy tuổi, lại là Thiên Vũ Sư tứ giai đỉnh phong, hơn nữa luyện hồn sư tứ giai đỉnh phong, luận thiên phú còn không thua kém gì đệ tử hạch tâm Loan Hồng ah.
- Không thể ngờ trong tiểu liên minh mười ba nước lại có nữ đệ tử như thế, lưu lại nơi này quả nhiên phá hoại của trời, không bằng để chúng ta sảng khoái một hồi.
Mấy người Huyền Cơ Tông híp mắt nhìn Vân Ngạo Tuyết, trongđaám người kia Vân Ngạo Tuyết không thể nghi ngờ là hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất.
Chương 577 Đại Diệt Sinh Tử Thủ (1)
- Mấy vị chấp sự đại nhân đúng là có ánh mắt tốt, dường như nữ nhân này có quan hệ không tệ với Diệp Huyền, là một trong hai nữ đệ tử xinh đẹp nhất trong liên minh mười ba nước, tên gọi là Vân Ngạo Tuyết.
Chu Lương không giúp đỡ được cái gì, hắn chỉ vuốt mông ngựa.
- Một đám súc sinh.
Đám người Từ Lương không che giấu ô ngôn uế ngữ của mình, luyện hồn sư của Lưu Vân quốc không ngừng tức giận mắng chửi.
Nghe được đám người Lưu Vân quốc tức giận mắng chửi, đám người Chu Lương ngược lại càng thêm dương dương đắc ý, tiếng cười dâm đãng vang vọng núi rừng.
- Đám hỗn đản.
Cách nơi này chừng mười dặm, hồn lực của Diệp Huyền cảm giác được nơi này nên nội tâm sinh ra sát ý.
Đám Huyền Cơ Tông này chính là những tên súc sinh, vì cướp đoạt tài nguyên của kẻ khác, chạy tới lãnh địa người ta lại tùy ý tàn sát võ giả bản địa, loại hành vi này đã chọc giận Diệp Huyền.
Hơn nữa Diệp Huyền biết rõ người Huyền Cơ Tông sở dĩ nhìn chằm chằm vào Lưu Vân quốc, hoàn toàn là vì hắn, nếu như không phải vì hắn, Huyền Cơ Tông cũng không cầm Lưu Vân quốc khai đao.
Có thể nói là Diệp Huyền hại người Lưu Vân quốc.
Những kẻ này đều phải chết, ánh mắt Diệp Huyền lạnh như băng, hai tay của hắn nắm lại.
Trong rừng rậm.
Đám người Đông Phương Ngôn Ngữ càng vô lực chống lại.
- Tìm được.
Đột nhiên Khô Trần quát to một tiếng, kích động chỉ vào một khu vực hư vô.
- Nơi này hẳn là nơi yếu kém nhất của Lục Toàn Mê Sát Trận, cũng là trận nhãn, chỉ cần công kích vào nơi này sẽ làm trận pháp vận chuyển bất ổn, phá hư kết cấu bên trong.
Hắn vừa nói liền công kích vào khu vực đó.
Vốn dùng tạo nghệ trận pháp của hắn không thể nhìn ra mắt trận Lục Toàn Mê Sát Trận, hắn ở chung với Diệp Huyền thời gian dài như vậy, từ trong miệng Diệp Huyền hắn cũng biết mỗi trận pháp cao cấp đều có quy luật vận chuyển, kết hợp một ít phương pháp Diệp Huyền đã từng dạy bảo cho nên hắn tìm ra sơ hở của Lục Toàn Mê Sát Trận.
Quả nhiên khi hắn công kích vị trí đó, cả đại trận ẩn ẩn run run, thậm chí có một loại cảm giác sắp sụp đổ.
Đôi mắt đám người Đông Phương Ngôn Ngữ lúc này sáng ngời, điên cuồng ngăn cản bạch quang và liên tục công kích vào khu vực đó.
Rầm rầm rầm!
Trong tiếng nổ mạn kịch liệt vang lên, cả đại trận chấn động rất mạnh, ngay cả bạch quang công kích cũng yếu đi rất nhiều.
Mấy người Huyền Cơ Tông nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, bọn họ không thể ngờ tới trong đám nhà quê liên minh mười ba nước lại có người có thể nhìn ra mắt trận của trận pháp.
Nếu như bọn chúng tiếp tục duy trì trận pháp, như vậy Lục Toàn Mê Sát Trận mang ra từ tông môn rất có thể sẽ bị đám nhà quê phá hư tại đây.
Đám người khiếp sợ trong chốc lát, ngay sau đó vẻ mặt của đám người này cười lạnh, vung tay lên, lúc này sương mù che chắn trước mặt hóa thành trận kỳ và bị mấy người bọn chúng thu vào trong trữ vật giới chỉ.
Bọn chúng thu trận pháp?
Lúc này mọi người Lưu Vân quốc đều sững sờ.
- Hắc hắc, không thể ngờ trong các ngươi còn có người có thể phá được Lục Toàn Mê Sát Trận của ta, cho dù các ngươi có thể phá giải thì thế nào? Trong mấy người các ngươi mấy bây giờ có ai còn sức kháng cự sao?
Đám người Chu Lương tươi cười đáng sợ sau đó lao lên phía trước
Rầm rầm rầm!
Lúc đối mặt với công kích cường đại tấn công, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ, Sở Vân Phi liên tục bay ngược về phía sau, bọn họ liên tục phun máu tươi.
Đám người Sở Vân Phi đạt tới ngũ giai đỉnh phong, bọn họ không yếu hơn đám người Từ Lương bọn chút nào nhưng khi bị nhốt trong trận pháp, đám người Sở Vân Phi vì bảo vệ đệ tử khác nên bản thân trọng thương, bọn họ không cách nào ngăn cản đám người Từ Lương tấn công.
Về phần những người còn lại và các đệ tử khác không nói gì, khi bị một chưởng đánh tới thân thể bay ngược về phía sau, ngũ tạng lục phủ trong cơ thể sai lệch vị trí, hoàn toàn không thể điều động chút huyền lực nào.
- Hắc hắc.
Từ Lương làm xong tất cả, hắn nhe răng cười đi về phía Vân Ngạo Tuyết.
- Các ngươi muốn làm gì?
Đôi mắt Vân Ngạo Tuyết lạnh lùng, nàng tức giận quát lớn.
Nàng bị thương trong chiến đấu vừa rồi, thần sắc uể oải, huyền lực không thể ngưng tụ.
Sắc mặt đám người Từ Lương híp lại nhìn chằm chằm vào Vân Ngạo Tuyết, nhe răng cười nói:
- Ngươi nói ta muốn làm gì?
Trải qua vài lần chiến đấu thảm thiết, quần áo trên người Vân Ngạo Tuyết có phần mất trật tự, trên người cũng đầy tro bụi, trên mặt cũng có vết bẩn nhưng không thể che giấu dung mạo và dáng người lung linh bản thân, khí chất của nàng lãnh diễm mà cao quý.
- Cút!
Vân Ngạo Tuyết phun ra một ngụm nước bọt, ánh mắt xem thường nhìn Từ Lương.
- Ôi!!! Tính tình thật cay, ta thích!
Đám người Từ Lương cười dữ tợn và chậm rãi đi tới.
Lúc này đối mặt đám người Từ Lương như lang như hổ, Vân Ngạo Tuyết lộ ra vẻ bất lực giống như cừu non chờ làm thịt.
Ánh mắt của nàng lạnh lùng, chỉ cần đối phương dám đụng nàng thì nàng liều chết cũng phải trọng thương đối phương, cho dù không thể tổn thương bọn chúng cũng không thể để bọn chúng chạm vào nàng.
Đôi mắt Vân Ngạo Tuyết tràn ngập sát khí và lạnh như băng làm cho Từ Lương giật mình, hắn không kìm lòng được lui về phía sau một bước.
- Mẹ kiếp, lão tử giết người vô số, sao có thể bị nữ tử hù dọa chứ, tốn nhiều thời gian và lãng phí huyền thạch như thế mới có thể chế trụ các ngươi, đầu tiên lão tử phải sảng khoái trước mới được.
Nói xong hắn nhào về phía trước.
- Đám súc sinh các ngươi dừng tay.
Đám người Sở Vân Phi gào lên khàn cả giọng.
- Hừ.
Từ Lương lạnh lùng nhìn mọi người và cười khẩy.
- Các ngươi còn nên cảm tạ nàng mới đúng, nếu như không phải muốn biểu diễn một cách chân thật cho các ngươi xem, lão tử đã sớm giết các ngươi rồi, hiện tại các ngươi nên hỏa hảo thưởng thức một chút.
- Súc sinh!
Hai mắt đám người Sở Vân Phi đỏ thẫm như sắp nứt ra.
- Diệp Huyền, ta đi trước một bước, ngươi nhất định phải còn sống, sau đó báo thù cho ta.
Đám người Sở Vân Phi gào thét nghe Vân Ngạo Tuyết đã không nghe được, nước mắt của nàng chảy ròng, trong nội tâm nàng chỉ có tiếc nuối duy nhất là không thể gpawj được Diệp Huyền trước khi chết.
Thời điểm nàng chuẩn bị điều động một tia lực lượng cuối cùng kíp nổ đan điền trong thân thể, lúc này có vài tiếng xé gió vang lên, còn có mấy đạo hào quang ẩn chứa lực lượng ngàn cân từ đằng xa điên cuồng bay tới gần, mục tiêu chính là Từ Lương trước mặt Vân Ngạo Tuyết.
Chương 578 Đại Diệt Sinh Tử Thủ (2)
- Người nào?
Cho dù Từ Lương đặt lực tập trung vào người của Vân Ngạo Tuyết nhưng bản năng cường giả giúp hắn phản ứng kịp thời, không hề nghĩ ngợi, chiến đao bên hông ra khỏi vỏ ngăn cản trước mặt mình.
Đương đương đương!
Tiếng nổ thanh thúy vang lên, Từ Lương chật vật bay rớt ra ngoài, cánh tay của hắn chấn động và run rẩy.
Bá!
Một đạo nhân ảnh lúc này đi tới bên người Vân Ngạo Tuyết và ôm âấy nàng.
- Ngạo Tuyết, thực xin lỗi, ta tới chậm.
Vào lúc này mọi người ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt nhìn chằm chằm ào thiếu niên đột nhiên xuất hiện.
Người tới chính là Diệp Huyền.
Ngữ khí của hắn vô cùng bình tĩnh nhưng lửa giận trong lòng lại thiêu đốt như hỏa diễm hừng hực, cho dù thế nào cũng không thể dẹp loạn được.
- Diệp Huyền, tại sao ngươi tới đây, mau đi đi.
Đám người Sở Vân Phi vô cùng lo lắng lên tiếng.
Bọn họ sợ nhất chính là Diệp Huyền xuất hiện, Diệp Huyền có thể một mình xuất hiện ở chỗ này, nói rõ hắn đã đào thoát khỏi Cuồng Phong trưởng lão Huyền Cơ Tông truy tung, vì sao hắn lại chui đầu vào lưới chứ?
Vân Ngạo Tuyết bị Diệp Huyền ôm, nước mắt không ngừng chảy xuống, hiện tại nghe được đám người Sở Vân Phi gào thét nên kịp phản ứng và nói:
- Diệp Huyền, ngươi đi mau, đám gia hỏa Huyền Cơ Tông này không bằng cầm thú, ngươi ở tại chỗ này sẽ bị bọn chúng giết chết.
- Mọi người yên tâm đi, ta đến, các ngươi sẽ an toàn, đám súc sinh dám mạo phạm uy nghiêm của Lưu Vân quốc chúng ta đều phải chết.
Diệp Huyền lắc đầu, chậm rãi đứng lên và nói với mọi người.
Diệp Huyền đầu, hình thể không tính cao lớn, hơi có vẻ gầy yếu nhưng lúc này bóng lưng Diệp Huyền trong mắt mọi người lại biến thành cực kỳ cao lớn, đủ làm mọi người ngưỡng mộ.
- Ha ha ha, tiểu tử này không phải bị điên chứ?
Nghe được Diệp Huyền nói thế, mấy người Từ Lương đều cười ha ha, gần như không ngậm miệng được.
Một Thiên Vũ Sư tứ giai vậy mà nói muốn giết tất cả bọn họ, tiểu tử này đầu bị lừa đá rồi.
- Tiểu gia hỏa, ngươi cho rằng ngươi đào thoát khỏi Cuồng Phong trưởng lão đuổi giết là có thể không quan tâm hay sao? Đúng lúc chúng ta bắt được ngươi, chắc hẳn Cuồng Phong trưởng lão sẽ thỉnh công cho chúng ta.
Từ Lương lạnh lùng lên tiếng.
Hắn căn bản không thể ngờ Diệp Huyền đánh chết Cuồng Phong mới tới nơi này, còn tưởng rằng hắn đào thoát khỏi tay của Cuồng Phong trưởng lão đuổi giết.
- Mấy vị chấp sự đại nhân, giao tiểu tử này cho ta giải quyết.
Lúc này Chu Lương tiến lên và cười dữ tợn.
Trên Phù quang đại hội hắn đã thua Diệp Huyền, trong lòng của hắn cũng thập phần khó chịu, đã sớm muốn dạy dỗ Diệp Huyền, thời điểm này tự nhiên không thể chờ được và tiến lên xung phong nhận việc.
- Tốt, giao gia hỏa này cho ngươi, chú ý một chút.
Từ Lương cười lạnh, nghĩ đến lúc trước Diệp Huyền thi triển ám khí cho nên hắn cũng cảnh báo một tiếng.
- Yên tâm tốt, một rác rưởi mà thôi, xem đệ tử hành hạ hắn tới chết như thế nào.
Chu Lương cười cười lạnh lùng, hắn tiến lên phía trước.
Nghĩ đến Diệp Huyền bày ra thực lực tại phù quang bí cảnh, Chu Lương không có giữ lại, huyền lực tứ giai đỉnh phong vận chuyển tới cực hạn, một Đại Diệt Sinh Tử Thủ xuất hiện.
Sát khí nồng đậm xuất hiện trong lòng bàn tay Chu Lương, hóa thành chưởng ảnh màu đen vô cùng đáng sợ.
Đại Diệt Sinh Tử Thủ chính là một môn chưởng pháp cực kỳ nổi danh của Huyền Cơ Tông, nó là vũ kỹ Thiên phẩm, cực kỳ khó luyện, nhưng một khi luyện thành uy lực kinh người, bên trong ẩn chứa sinh tử khí có thể nhanh chóng phá hủy huyền hải và huyền lực của đối thủ, lập tức cướp đoạt tính mạng đối phương, cho nên mới gọi là Đại Diệt Sinh Tử Thủ.
Chỉ là một đệ tử liên minh mười ba nước, tuy Diệp Huyền bày ra thực lực đánh bại Cát Lợi Huy và Thái Tín là hai Thiên Vũ Sư tứ giai đỉnh phong nhưng Chu Lương xem ra không đáng giác nhắc tới.
Lúc chưởng ảnh sắp đánh trúng Diệp Huyền, Diệp Huyền từ đầu tới cuối không nhúc nhích, trong đôi mắt của hắn bắn ra một tia hàn quang.
- Xem bộ dạng con rùa rút đầu của ngươi trong phù quang bí cảnh còn tưởng rằng ngươi thông minh hơn đám người Loan Hồng một ít, hiện tại xem ra ngươi cũng không thông minh hơn điểm nào. Hiện tại đi xuống địa ngục với bọn chúng đi.
Diệp Huyền lạnh lùng nói một câu, đột nhiên hắn đánh ra một chưởng.
- Bắc Minh huyền công —— côn chưởng!
Nhìn thấy hàn quang trong mắt Diệp Huyền, đột nhiên đôi mắt Chu Lương chấn động vài cái, trong nội tâm sinh ra bất an và sợ hãi.
Hắn nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ ba người Loan Hồng đều bị hắn giết?
Không đợi Chu Lương kịp nghĩ nhiều, bàn tay của Diệp Huyền đã va chạm với bàn tay của hắn.
Oanh!
Một tiếng nổ nặng nề vang lên, Đại Diệt Sinh Tử Thủ tỏa ra sinh tử khí bị chưởng uy của Diệp Huyền đánh tan toàn bộ.
- Xảy ra chuyện gì, tại sao Thiên vũ Sư tứ giai đỉnh phong lại có uy thế khủng bố như vậy!
Chu Lương sinh thời chưa từng nhìn thấy vũ kỹ cường đại như thế, hắn cảm giác mình như con thuyền nhỏ trên biển lớn, lúc này đối mặt với uy thế không thể chống cự, hắn gần như sắp phấn thân toái cốt.
Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi làm sao lại nắm giữ vũ kỹ cường đại như thế.
Cảm giác được côn chưởng mang tới lực lượng bành trướng, đám người Chu Lương hoảng sợ, muốn lui thân phòng thủ nhưng đã quá chậm.
Diệp Huyền làm sao có thể thả hắn đào thoát, huyền lực cường đại dễ dàng đánh thẳng vào ngực Chu Lương, huyền lực phòng ngự của Chu Lương lập tức chia năm xẻ bảy, oanh, thân thể của hắn bay ra ngoài, máu tươi bắn tung tóe không trung, hắn như bao vải rách bay ra ngoài, ánh mắt ảm đạm không còn sinh khí.
- Chu Lương!
Lúc Diệp Huyền thi triển côn chưởng, Từ Lương chính đã cảm thấy không đúng, hắn vội vàng xông lên nhưng không kịp nữa rồi, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Lương bị một chưởng của Diệp Huyền đánh chết.
Đến tận đây bốn đệ tử Huyền Cơ Tông phái tới liên minh mười ba nước đều vẫn lạc, không một tên nào may mắn sống sót.
- Tiểu tử, ta muốn ngươi chết.
Từ Lương nổi giận gầm lên một tiếng, thả người đánh tới.
- Đại Lãng Đao Quyết!
Bỗng nhiên chiến đao trong tay hắn bộc phát lực lượng bành trướng đáng sợ, ánh đao như thủy triều chôn vùi tất cả, lúc này uy thế hủy diệt bao phủ Diệp Huyền vào trong.
Chu Lương chết cũng làm cho Từ Lương triệt để phẫn nộ, hận không thể một đao chém giết Diệp Huyền tại chỗ.
BOANG...
Long Văn kiếm bên hông ra khỏi vỏ, đôi mắt Diệp Huyền như hàn quang, trường kiếm run run, tiếng long ngâm vang lên, Long Văn kiếm hóa thành một đạo hào quang màu xanh va chạm với ánh đao màu đen đang bay tới.
Đương đương đương!
Chương 579 Bạo Nguyên Đan
Tiếng nổ vang lên liên tiếp, ánh đao của Từ Lương chia năm xẻ bảy ngay sau đó, một đạo điện quang màu xanh lướt qua chung quanh, chém thẳng vào vạt áo của hắn.
Diệp Huyền theo sát phía sau hắn, Long Văn kiếm hóa thành một đạo sương mù, gợn sóng quét qua tất cả mọi thứ.
Trong nội tâm Từ Lương hoảng hốt, kiếm pháp của Diệp Huyền làm cho hắn luống cuống tay chân, hắn có cảm giác không cách nào chống cự, điều này làm sao có thể? Hắn sở tu luyện Đại Lãng Đao Quyết chính là đao pháp Thiên phẩm cường đại của Huyền Cơ Tông, uy lực vô cùng, hơn nữa Trảm Lang Đao cũng là huyền bảo ngũ phẩm, là cao thủ tông sư luyện chế.
Hắn có thể cảm giác rõ ràng, cho dù Diệp Huyền có cường độ huyền lực hay đẳng cấp huyền binh đều kém xa bản thân mình, Diệp Huyền dùng kiếm pháp công kích làm hắn không thể đáp ứng xuể, không có cảm giác tự lo, nội tâm hắn khiếp sợ không thôi.
Tiểu tử này là quái thai gì thế này? Tuổi còn nhỏ mà tu vi kiếm đạo lại mạnh như thế.
Phốc phốc!
Trong nội tâm khiếp sợ nên Từ Lương nhất thời không xem xét kỹ, một đạo kiếm quang xẹt qua, trường bào trước ngực hắn bị xé nứt, một vết máu xuất hiện, hắn không ngừng lui về phía sau.
Đôi mắt Diệp Huyền tỏa ra hào quang lạnh lẽo, hắn lại tiến lên, hàn quang xuất hiện muốn chém giết Từ Lương tại chỗ.
- Từ Lương!
Thời khắc mấu chốt hai tên chấp sự khác của Huyền Cơ Tông đã đuổi tới kịp thời, một tên nam tử trung niên áo bào đỏ, trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện cự hùng hỏa diễm lao tới tấn công Diệp Huyền.
Một tên chấp sự khác cầm ngân phiến trong tay, cây quạt màu bạc như ngân hà giáng xuống, biến ảo thành vô số hào quang điểm vào mi tâm, cổ họng, bụng dưới các bộ vị yếu hại của Diệp Huyền.
Hai người ra tay cùng lúc vẫn không quên dò xét tình huống của Từ Lương.
- Từ Lương, vì sao ngươi không thể bắt được một tên tiểu tử như thế, khinh địch a, nếu như Cuồng Phong trưởng lão biết rõ, ngươi sẽ ăn không ít thóa mạ đấy.
Khi bọn hắn lưỡng xem ra, Từ Lương sở dĩ hội bị thương, tuyệt đối là bởi vì hắn khinh địch.
Từ Lương lau máu tươi trên khóe miệng, hắn nói:
- Tiểu tử này có chút cổ quái, hai người các ngươi cẩn thận một ít.
- Yên tâm đi, chỉ là một tiểu tử, hai người chúng ta có thể giải quyết dễ dàng.
Hai người lạnh lùng quát lớn và ra tay toàn lực.
Đối mặt hai người tiến công, Diệp Huyền không có liều mạng, thân thể nhanh chóng lui về phía sau.
Nam tử cầm ngân phiến trong tay nhìn thấy Diệp Huyền muốn chạy trốn, hắn lập tức xông lên, nhe răng cười sau đó bấm một cái vào ngân phiến trong tay, xuy xuy xuy xuy xùy, đêện quang màu bạc xuất hiện, từng sợi tơ màu bạc đầy trời bao phủ lộ tuyến rút lui của Diệp Huyền.
Trong nội tâm Diệp Huyền sinh ra thần thái ngạc nhiên không nhỏ, thực lực võ giả Huyền Cơ Tông đúng làđaáng sợ, trong cùng cấp bậ thưc lực vượt qua võ giả liên minh mười ba nước, không chỉ bởi vì công pháp vũ kỹ của bọn họ trên liên minh mười ba nước, càng bởi vì vũ kỹ và ý thức chiến đấu phối hợp với nhau, cũng không phải võ giả liên minh mười ba nước có thể so sánh.
Hào quang màu bạc không ngừng xuất hiện, Diệp Huyền cảm giác cho dù mình né thế nào cũng bị đánh trúng, hơn nữa cùng lúc đó nam tử trung niên áo bào đỏ và Từ Lương lại xông lên cùng lúc, hiển nhiên đã chuẩn bị bao vây hắn vào giữa.
Nội tâm Diệp Huyền không ngừng cười cười lạnh lùng, nếu như hắn bị vây công mới là chê cười, tâm niệm vừa động, Diệp Huyền làm ra dáng vẻ bối rối, hắn không ngừng lui về phía sau, dường như muốn va chạm với hào quang màu bạc đang đánh tới.
Đám người Đông Phương Ngôn Ngữ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nội tâm của bọn họ rung động mạnh, toàn thân run rẩy, bọn họ cho rằng Diệp Huyền không có đường tránh né, qua một lúc sẽ bị đánh chết tại chỗ, bọn họ muốn đi lên cứu viện nhưng căn bản không thể âận dụng huyền lực chút nào.
Vân Ngạo Tuyết xiết chặc nắm đấm, nàng lâm vào tự trách thật sâu, hêện tại nàng vô cùng hối hận, hối hận Diệp Huyền vì cứu nàng cho nên thân lâm vào trong nguy hiểm, nếu như có thể, nàng tình nguyện mình chết đi cũng không muốn Diệp Huyền vì cứu mình mà lâm vào nguy hiểm.
- Hắc hắc.
Nhìn xem thấy Diệp Huyền như con thú bị vây khốn, nam tử cầm ngân phiến cười dữ tợn, hắn đã có thể tưởng tình cảnh Diệp Huyền bị chém giết ngay sau đó.
Đúng vào lúc này nội tâm nam tử cầm ngân phiến rung động không gì sánh kịp, XIU....XIU... XÍU...UU!, ba đạo vào lúc này hào quang màu đen xuất hiện dưới chân hắn và bùng nổ, huyền lực hộ thể không ngừng bành trướng bảo hộ bản thân.
PHỐC PHỐC PHỐC, ba đạo hào quang tập kích, huyền lực hộ thể của hắn yếu ớt giống như trứng gà, đụng vào là vỡ.
Cái gì? Nội tâm nam tử ngân phiến kinh hãi, bất chấp đánh chết Diệp Huyền, trở tay muốn ngăn cản nhưng tốc độ của hào quang màu đen quá nhanh, hắn chỉ kịp ngăn cản hai đạo hào quang trong đó, đạo hào quang thứ ba dễ dàng xuyên qua đầu hắn.
Oanh, óc trắng và máu tươi hỗn hợp với nhau, tên nam tử ngân phiến cho tới lúc chết cũng không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chết như thế này, hắn chết không nhắm mắt, thi thể vô lực nằm trên mặt đất.
- Ngươi dám giết ta...
Thời điểm tên nam tử ngân phiến bị đánh chết, hắn chỉ kịp nói ra bốn chữ như vậy.
Diệp Huyền thu hồi ngân phiến và trữ vật giới chỉ của đối phương, mặc cho thi thể dối phương nằm trên mặt đất, trong nội tâm của hắn cười lạnh, đầu óc của tên này bị bệnh, hắn thời thời khắc khắc muốn giết mình, hiện tại bị chính mình giết lại dám nói hắn có dám giết hắn không.
Cho dù cự phách của Huyền Vực muốn giết Diệp Huyền hắn, hắn cũng sẽ không bó tay chịu chết, càng không cần nói chỉ là một tên chấp sự của Huyền Cơ Tông.
Cách đó không xa đám người Đông Phương Ngôn Ngữ hoảng sợ nhìn cảnh này, vốn cho rằng tên nam tử ngân phiến áp chế Diệp Huyền, chỉ trong nháy mắt hắn đã chết, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn mọi chuyện, bọn họ vẫn không dám tin vào mắt mình.
Lúc trước bọn họ đã giao thủ với tên nam tử ngân phiến kia, người này thực lực mạnh tuyệt đối không kém gì Sở Vân Phi sắp đột phá lục giai, cao thủ như thế lại chết tỏng tay Diệp Huyền là đệ tử Lưu Vân quốc, tuy bọn họ cũng biết thực lực Diệp Huyền cực kỳ đáng sợ, thời điểm Diệp Huyền đánh chết tên nam tử ngân phiến kia bọn họ vẫn rung động rất lớn.
Vốn nhìn thấy Diệp Huyền sắp bị nam tử ngân phiến đánh chết, nam tử áo đỏ và Từ Lương nhìn rõ ràng, thời điểm vây công cũng không co sốt ruột, chỉ trong nháy mắt lại thấy Diệp Huyền đánh chết nam tử ngân phiến. Nam tử áo đỏ và Từ Lương vẫn không dám tin, lúc này hét lớn một tiếng, đôi mắt đỏ bừng xông thẳng về phía trước.
Chương 580 Minh tâm chủng (1)
Bọn họ chưa tới trước mặt Diệp Huyền, trên đỉnh đầu Từ Lương xuất hiện vũ hồn trường côn màu đen, vũ hồn vừa xuất hiện, một đạo sương mù,che chắn chiến đao trong tay hắn sau đó chém thẳng về phía Diệp Huyền.
Trên đỉnh đầu nam tử áo đỏ chính là sử dụng vũ hồn cự hùng hỏa diễm, vũ hồn chi lực tràn ngập, toàn thân nam tử áo đỏ bộc phát hỏa diễm vô hình, chưởng uy quét qua tất cả cảnh vật chung quanh, lúc này khí tức nóng rực bao phủ toàn thân Diệp Huyền.
Diệp Huyền cũng không nhúc nhích, thẳng tới khi chiến đao màu đen và cự hùng hỏa diễm đánh tới trước mặt, Long Văn kiếm trong tay hắn mới bổ ra lần nữa, chỉ trong nháy mắt bổ một kiếm lên người Từ Lương, đồng thời thúc dục Diệt Huyền Phi Đao ngăn cản nam áo đỏ tấn công.
Rầm rầm rầm!
Tiếng kim thiết va chạm với nhau, huyền lực làm cho người ta sợ hãi không ngừng bộc phát quét qua bốn phía, một ít đại thụ chung quanh hóa thành phấn vụn, từ đó lưu lại hố sâu trên mặt đất.
Hai người vốn cho rằng bọn họ ra tay toàn lực nhất định có thể nhẹ nhõm lưu lại Diệp Huyền, làm cho bọn họ khiếp sợ là, Diệp Huyền một mình đối chiến hai người bọn họ nhưng không lâm vào thế hạ phong.
Đáng chết.
Đôi mắt hai người đỏ bừng, lúc này bọn họ vô cùng kinh sau đó nhanh chóng phục dụng hai viên đan dược, oanh một tiếng, khí tức trên người hai người bọn họ không ngừng tăng vọt.
Trên đỉnh đầu Từ Lương xuất hiện trường côn màu đen, khí tức khủng bố bộc phát, đột nhiên vũ hồn với năm tinh hoàn màu đỏ xuất hiện, vũ hồn chi lực bành trướng, Diệp Huyền cảm giác huyền lực của mình đang tan rã.
Lực lượng ăn mòn vô cùng đáng sợ, hắn cuối cùng sử dụng vũ hồn gì? Diệp Huyền kinh ngạc, hắn thật không ngờ vũ hồn màu đen của Từ Lương lại có đặc tính ăn mòn.
Hỏa diễm chi lực trên người tên nam tử áo bào đỏ xuất hiện, huyền lực ẩn ẩn có xu thế đột phá cấp bậc Vũ Tôn lục giai.
Diệp Huyền lập tức hiểu ra, hai người bọn họ vừa rồi phục dụng Bạo Nguyên Đan ngũ phẩm, Bạo Nguyên Đan ngũ phẩm có thể làm cho võ giả gia tăng ba thành thực lực một cách nhanh chóng, hơn nữa càng đánh càng hăng, huyền lực đến cuối cùng thường thường sinh ra hiệu quả nổ tung.
Nhưng Bạo Nguyên Đan có tác dụng phụ cực kỳ nghiêm trọng, một khi dược tính qua đi toàn thân sẽ lâm vào trạng thái suy yếu, thực lực bản thân còn chưa đủ được một nửa.
Hiển nhiên hai người này này vì đánh chết Diệp Huyền đã không từ thủ đoạn gì.
Diệp Huyền nhướng mày, nếu như đặc tính Bạo Nguyên Đan không ngừng phát huy sẽ làm bản thân mình lâm vào hoàn cảnh xấu, xem ra nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Tâm niệm đến tận đây, Diệp Huyền không để ý tới nam tử áo bào đỏ đang tập kích bên cạnh.
XIU....XIU... XÍU...UU!!
Diệt Huyền Phi Đao tập sát Từ Lương.
- Cùng một chiêu thức, ngươi mơ tưởng dùng hai lần.
Từ Lương nổi giận gầm lên một tiếng, nội tâm của hắn không có khinh thị, thời khắc nào cũng nhìn chằm chằm vào quỹ tích phi đao của DIệp Huyền.
Diệp Huyền hồn lực đột phá ngũ phẩm về sau, Diệt Huyền Phi Đao uy lực cũng tùy theo bạo tăng, hơn nữa nó cái kia đặc biệt Phá Huyền hiệu quả, đủ để uy hiếp được ngũ giai Võ Tông.
Nhưng Từ Lương sớm có chuẩn bị phòng bị cho nên phi đao của hắn còn chưa đâm vào huyền lực hộ thể của Từ Lương đã bị Từ Lương dùng đao phá tan, đồng thời trong người Từ Lương bộc phát vũ hồn chi lực không kiêng nể gì cả, nó bao trùm và không ngừng ăn mòn huyền lực trong thân thể Diệp Huyền.
Chính là thời điểm này!
Ánh mắt Diệp Huyền lạnh lẽo.
Hô!
Đột nhiên có một quả cầu màu đen xuất hiện trên đỉnh đầu Từ Lương, quả cầu đón gió bành trướng thật nhanh, lập tức hóa thành một ngọn núi nhỏ và nện thẳng vào đầu Từ Lương.
Từ Lương căn bản không thể ngờ phi đao của Diệt Huyền chỉ là thủ đoạn hấp dẫn lực chú ý của hắn mà thôi, sát chiêu chính thức là trấn nguyên thạch trên đỉnh đầu.
Chỉ là chờ hắn kịp phản ứng thời điểm cũng đã không kịp, như như ngọn núi trấn nguyên thạch dĩ nhiên đi vào hắn trên đỉnh đầu. Từ Lương trong nội tâm một phát hung ác, biết rõ trốn là khẳng định trốn không hết, đối với hồng bào nam tử hét lớn một tiếng về sau, nâng lên trảm Sói đao chính là là hướng trấn nguyên thạch bổ đi qua.
- Tiểu tử, chết!
Nam tử áo đỏ nhìn thấy Từ Lương gào thét, hắn nắm lấy cơ hội dùng vũ hồn chi lực màu đen bao trùm Diệp Huyền, ngay sau đó hắn đánh một chưởng vào hậu tâm Diệp Huyền.
Hiện tại Diệp Huyền chỉ có hai lựa chọn, hoặc là triệt hồi huyền bảo lui về phía sau, tìm kiếm một tia cơ hội sống sót hoặc là bị mình tiêu diệt tại chỗ.
Đối mặt nam tử áo đỏ tấn công, Diệp Huyền không tránh không né, hắn vận dụng hồn lực ngũ phẩm đến đỉnh phong, khống chế trấn nguyên thạch nện thẳng xuống dưới.
Trấn nguyên thạch màu đen mới vừa tiếp xúc với đao của đối phương, nội tâm Từ Lương kêu to một tiếng không tốt, hắn không biết quả cầu màu đne là huyền bảo gì, lực lượng của thứ này cực kỳ kinh người, chỉ nghe tiếng răng rắc vang lên, thanh đao trong tay của hắn vỡ r amootj lỗ thủng rồi sau đó nổ tung một tiếng.
Từ Lương cảm giác kinh hãi không nhỏ, trảm lang đao của hắn là huyền binh ngũ phẩm, Diệp Huyền thi triển huyền bỏa đen thui kia cũng là bảo vật nhưng trảm lang đao của hắn không thể ngăn cản nổi, đối mặt tử vong uy hiếp, Từ Lương lập tức sợ hãi, hắn muốn toàn lực chạy trốn nhưng không kịp.
Chỉ nghe tiếng phù phù vang lên, Từ Lương cảm giác mình bị nện thành thịt bùn.
Nhìn thấy Từ Lương vẫn lạc, tên trung niên áo bào đỏ vừa sợ vừa giận, hắn không thể ngờ Diệp Huyền lại ác như thế, thừa nhận một kích của mình cũng muốn đánh chết Từ Lương, nam tử áo đỏ không suy nghĩ nhiều, hắn dùng một kích toàn lực nện vào hậu tâm của Diệp Huyền.
Oanh một tiếng, huyền lực hỏa diễm bao phủ toàn thân Diệp Huyền vào bên trong.
- Diệp Huyền!
Tất cả mọi người kinh hô, khóe mắt co giật.
Nam tử áo đỏ chính là Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong, uy lực một kích toàn lực của hắn rất mạnh, huống chi còn có Bạo Nguyên Đan gia trì, cho dù là Vũ Tôn lục giai nhất trọng bị đánh trúng cũng có nguy cơ vẫn lạc.
Diệp Huyền chỉ là một Thiên Vũ Sư tứ giai đỉnh phong làm sao có thể chịu được?
Nội tâm của tên nam tử áo đen có suy nghĩ này, hắn nói thầm tiểu tử này chết chắc rồi, tảng đá lớn trong nội tâm rơi xuống, tròng mắt của hắn mở to ra.
Chỉ thấy Diệp Huyền đứng trong ngọn lửa, không biết lúc nào bên ngoài thân đã bao trùm một tầng áo giáp nham thạch, áo giáp nham thạch không biết thứ gì làm thành vậy mà cứng rắn có thể ngạnh kháng một kích toàn lực của hắn.
Tiếng nổ tung sinh ra trong trận pháp, một đạo hào quang màu trắng xuất hiện.
Phốc phốc!
Một gã luyện hồn Lưu Vân quốc bị phân thành hai nửa, máu tươi giàn giụa, lập tức bị mất mạng.
XIU....XIU... XÍU...UU!!
Từng cột sáng màu trắng không ngừng bốc lên.
- Cẩn thận, Lục Toàn Mê Sát Trận là mê trận, lại là khốn trận, càng là sát trận, hiện tại sát trận khởi động.
Lúc này Khô Trần đang quan sát trận pháp lại khẩn trương nhắc nhở.
Hắn nói hơi trễ.
Tiếng phốc phốc phốc vang lên liên tục, chỉ qua vài giây đã có mười tên cường giả luyện hồn sư và đệ tử chết dưới trận pháp tấn công, những người này đều bị phân thành hai nửa, có một người bị chém ngang eo, hắn không thể chết ngay lập tức, lúc này đang thống khổ gào thét.
Đáng giận ah!
- Tất cả mọi người tụ tập với nhau tiến hành phòng ngự.
Đông Phương Ngôn Ngữ thống khổ gầm lên, hắn điên cuồng ngăn cản tia sáng công kích.
Phốc phốc!
Một đạo hào quang xuất hiện bên sườn trái của hắn và cắt ra một miệng vết thương dài, máu tươi nhuộm đỏ trường bào màu trắng của hắn.
Sở Vân Phi và Hà Chấn không ngừng ngăn cản các nơi trong tr
ận pháp.
Mấy người Huyền Cơ Tông cười lạnh lùng, vốn Lục Toàn Mê Sát Trận chỉ là phiên bản đơn giản hóa, muốn diệt sát đám người Đông Phương Ngôn Ngữ cũng không dễ dàng, không có nghĩ đến những gia hỏa này ngu xuẩn đi ngăn cản những thứ ánh sáng kia, đây không phải muốn chết là làm gì chứ?
Đã các ngươi muốn chết, như vậy chúng ta cũng không khách khí làm gì.
Mấy người điên cuồng ném từng khối huyền thạch vào trong trận pháp, tăng lớn huyền lực của bản thân mình.
Bành bành bành!
Trong trận pháp có từng tia sáng công kích, chúng không ngừng lưu lại vết thương trên người đám người Đông Phương Ngôn Ngữ.
Đám người Đông Phương Ngôn Ngữ đau khổ chèo chống, huyền lực trong cơ thể không ngừng tiêu hao nhưng không ai dám lười biếng, bởi vì bọn họ đều biết một khi bọn họ dừng chống cự, những cường giả và đệ tử của bọn họ sẽ tổn thương phần đông.
- Hội trưởng!
- Sở Vân Phi đại nhân.
Những cường giả luyện hồn sư và các đệ tử chung quanh đứng sau lưng nhìn toàn thân hắn dẫm máu, gần như sắp hóa thành huyết nhân, đôi mắt của bọn họ ướt đẫm và cùng kêu lên.
Những gia hỏa này quá ngu ngốc, chẳng lẽ bọn chúng cho rằng làm thế là có thể ngăn cản được hay sao? Chỉ cần bọn chúng chết mấy người thì những đệ tử kia sẽ bị đại đồ sát ngay sau đó..
Đám người Huyền Cơ Tông không ngừng cười khinh thường.
Đột nhiên có một đạo bạch quang hiện lên, trực tiếp chém lên ngực Hà Chấn, hắn bay ngược về phía sau vài mét.
- Hà Chấn phó hội trưởng.
Mọi người chung quanh nhanh chóng đỡ Hà Chấn, chỉ thấy trên người hắn có miệng vết thương trải rộng chung quanh, chí ít có hơn mười vết thương rậm rạp, toàn thân bị máu tươi làm ướt đẫm.
- Chúng ta liều với bọn chúng.
Một ít đệ tử và cường giả giận dữ hét lên, lúc này móng tay đã đâm vào lòng bàn tay và máu chảy ra ngoài.
- Không nên vọng động, chẳng lẽ các ngươi muốn làm cố gắng của đám người hội trưởng uổng phí hay sao?
Khô Trần giận dữ hét.
Trong Lục Toàn Mê Sát Trận nơi đây, những đệ tử tam giai cùng với trưởng lão tứ giai xông lên cũng không làm được gì, đối mặt với trận pháp lục cấp công kích thì bọn họ hoàn toàn bất lực.
XÍU...UU!!
Đột nhiên một đạo bạch mang hiện ra, bỗng nhiên lướt về phía hậu tâm Đông Phương Ngôn Ngữ, nhưng Đông Phương Ngôn Ngữ đã bị bốn đạo bạch quang phía trước hấp dẫn nên căn bản không thể chiếu cố công kích phía sau.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy nội tâm tất cả mọi người nằm ở cuống họng, cũng không có nói chuyện, chỉ có thể trơ mắt nhìn bạch quang bay vào hậu tâm của Đông Phương Ngôn Ngữ.
Đúng lúc này có một đạo nhân ảnh đột nhiên xuất hiện, oanh, bóng người phá giải công kích nhưng phun ra một ngụm máu tươi, mọi người nhìn thấy đó là Vân Ngạo Tuyết.
Hôm nay nàng đạt tới tứ giai đỉnh phong, hơn nữa trở thành luêện hồn sư tứ phẩm cho nên Vân Ngạo Tuyết không thể hoàn toàn ngăn cản bạch quang công kích nhưng một đạo bạch quang muốn chém giết nàng lại không phải chuyện dễ dàng.
- Mọi người chúng ta đủ khả năng chia sẻ một ít khó khăn với hội trưởng, ta cũng không tin mọi người chúng ta liên thủ lại không có chút hi vọng nào.
Vân Ngạo Tuyết cao giọng nói.
- Đúng vậy, mọi người liên thủ.
- Đệ tử nhị giai tam giai lui về phía sau, tứ giai tiến lên.
Mọi người Lưu Vân quốc liên tục gào thét, những luyện hồn sư Thiên Vũ Sư tứ giai đều đi ra ngoài, cầm vũ khí và bảo vật của bản thân.
Tuy bọn họ không thể giống như đám người Đông Phương Ngôn Ngữ có thể ngăn cản quá nhiều công kích nhưng thời khắc mấu chốt chống đỡ một hai đạo hào quang là không thành vấn đề.
PHỐC PHỐC PHỐC!
Bạch quang bắn tới làm cường giả không ngăn cản nổi, đám người bọn họ nhanh chóng lui về phía sau, khoanh chân chữa thương, thương thế khôi phục một chút liền đi tới ngăn cản.
- Đám con sâu cái kiến liên minh mười ba nước đúng là gian ngoan mất linh.
Đám người Từ Lương hận đến nghiến răng nghiến lợi, đừng nhìn bọn chúng rất nhẹ nhàng khống chế trận pháp phát ra từng đạo công kích, trên thực tế mỗi một đạo công kích đều cần tiêu hao không ít huyền lực của bọn chúng, đây chưa phải trọng yếu nhất, trọng yếu là vận chuyển Lục Toàn Mê Sát Trận, mỗi thời khắc đều tiêu hao lượng lớn huyền thạch, nếu đông dài như thế cho dù bọn họ tới từ Huyền Cơ Tông cường đại cũng đau lòng không dứt.
- Hừ.
Ánh mắt Từ Lương dữ tợn nhìn chằm chằm vào Vân Ngạo Tuyết, vừa rồi mấy người nhìn thấy Đông Phương Ngôn Ngữ không kiên trì nổi, đều là nữ nhân này phá hư kế hoạch của bọn họ.
Nhìn thấy dáng người ngạo nhân, khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Ngạo Tuyết, ánh mắt Từ bắn ra hào quang dâm đãng, hắn lạnh lùng nói:
- Hắc hắc, không thể ngờ trog Lưu Vân trong nước còn có nữ luyện hồn sư xinh đẹp như vậy, lát nữa giết đám người Đông Phương Ngôn Ngữ, mượn nữ luyện hồn sư xinh đẹp này sảng khoái một chút.
- Ha ha, Từ Lương chấp sự đúng là hiểu ta, ta đã sớm nhìn chằm chằm vào nữ nhân này, chậc chậc, xem người này mới hai mươi mấy tuổi, lại là Thiên Vũ Sư tứ giai đỉnh phong, hơn nữa luyện hồn sư tứ giai đỉnh phong, luận thiên phú còn không thua kém gì đệ tử hạch tâm Loan Hồng ah.
- Không thể ngờ trong tiểu liên minh mười ba nước lại có nữ đệ tử như thế, lưu lại nơi này quả nhiên phá hoại của trời, không bằng để chúng ta sảng khoái một hồi.
Mấy người Huyền Cơ Tông híp mắt nhìn Vân Ngạo Tuyết, trongđaám người kia Vân Ngạo Tuyết không thể nghi ngờ là hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất.
Chương 577 Đại Diệt Sinh Tử Thủ (1)
- Mấy vị chấp sự đại nhân đúng là có ánh mắt tốt, dường như nữ nhân này có quan hệ không tệ với Diệp Huyền, là một trong hai nữ đệ tử xinh đẹp nhất trong liên minh mười ba nước, tên gọi là Vân Ngạo Tuyết.
Chu Lương không giúp đỡ được cái gì, hắn chỉ vuốt mông ngựa.
- Một đám súc sinh.
Đám người Từ Lương không che giấu ô ngôn uế ngữ của mình, luyện hồn sư của Lưu Vân quốc không ngừng tức giận mắng chửi.
Nghe được đám người Lưu Vân quốc tức giận mắng chửi, đám người Chu Lương ngược lại càng thêm dương dương đắc ý, tiếng cười dâm đãng vang vọng núi rừng.
- Đám hỗn đản.
Cách nơi này chừng mười dặm, hồn lực của Diệp Huyền cảm giác được nơi này nên nội tâm sinh ra sát ý.
Đám Huyền Cơ Tông này chính là những tên súc sinh, vì cướp đoạt tài nguyên của kẻ khác, chạy tới lãnh địa người ta lại tùy ý tàn sát võ giả bản địa, loại hành vi này đã chọc giận Diệp Huyền.
Hơn nữa Diệp Huyền biết rõ người Huyền Cơ Tông sở dĩ nhìn chằm chằm vào Lưu Vân quốc, hoàn toàn là vì hắn, nếu như không phải vì hắn, Huyền Cơ Tông cũng không cầm Lưu Vân quốc khai đao.
Có thể nói là Diệp Huyền hại người Lưu Vân quốc.
Những kẻ này đều phải chết, ánh mắt Diệp Huyền lạnh như băng, hai tay của hắn nắm lại.
Trong rừng rậm.
Đám người Đông Phương Ngôn Ngữ càng vô lực chống lại.
- Tìm được.
Đột nhiên Khô Trần quát to một tiếng, kích động chỉ vào một khu vực hư vô.
- Nơi này hẳn là nơi yếu kém nhất của Lục Toàn Mê Sát Trận, cũng là trận nhãn, chỉ cần công kích vào nơi này sẽ làm trận pháp vận chuyển bất ổn, phá hư kết cấu bên trong.
Hắn vừa nói liền công kích vào khu vực đó.
Vốn dùng tạo nghệ trận pháp của hắn không thể nhìn ra mắt trận Lục Toàn Mê Sát Trận, hắn ở chung với Diệp Huyền thời gian dài như vậy, từ trong miệng Diệp Huyền hắn cũng biết mỗi trận pháp cao cấp đều có quy luật vận chuyển, kết hợp một ít phương pháp Diệp Huyền đã từng dạy bảo cho nên hắn tìm ra sơ hở của Lục Toàn Mê Sát Trận.
Quả nhiên khi hắn công kích vị trí đó, cả đại trận ẩn ẩn run run, thậm chí có một loại cảm giác sắp sụp đổ.
Đôi mắt đám người Đông Phương Ngôn Ngữ lúc này sáng ngời, điên cuồng ngăn cản bạch quang và liên tục công kích vào khu vực đó.
Rầm rầm rầm!
Trong tiếng nổ mạn kịch liệt vang lên, cả đại trận chấn động rất mạnh, ngay cả bạch quang công kích cũng yếu đi rất nhiều.
Mấy người Huyền Cơ Tông nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, bọn họ không thể ngờ tới trong đám nhà quê liên minh mười ba nước lại có người có thể nhìn ra mắt trận của trận pháp.
Nếu như bọn chúng tiếp tục duy trì trận pháp, như vậy Lục Toàn Mê Sát Trận mang ra từ tông môn rất có thể sẽ bị đám nhà quê phá hư tại đây.
Đám người khiếp sợ trong chốc lát, ngay sau đó vẻ mặt của đám người này cười lạnh, vung tay lên, lúc này sương mù che chắn trước mặt hóa thành trận kỳ và bị mấy người bọn chúng thu vào trong trữ vật giới chỉ.
Bọn chúng thu trận pháp?
Lúc này mọi người Lưu Vân quốc đều sững sờ.
- Hắc hắc, không thể ngờ trong các ngươi còn có người có thể phá được Lục Toàn Mê Sát Trận của ta, cho dù các ngươi có thể phá giải thì thế nào? Trong mấy người các ngươi mấy bây giờ có ai còn sức kháng cự sao?
Đám người Chu Lương tươi cười đáng sợ sau đó lao lên phía trước
Rầm rầm rầm!
Lúc đối mặt với công kích cường đại tấn công, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ, Sở Vân Phi liên tục bay ngược về phía sau, bọn họ liên tục phun máu tươi.
Đám người Sở Vân Phi đạt tới ngũ giai đỉnh phong, bọn họ không yếu hơn đám người Từ Lương bọn chút nào nhưng khi bị nhốt trong trận pháp, đám người Sở Vân Phi vì bảo vệ đệ tử khác nên bản thân trọng thương, bọn họ không cách nào ngăn cản đám người Từ Lương tấn công.
Về phần những người còn lại và các đệ tử khác không nói gì, khi bị một chưởng đánh tới thân thể bay ngược về phía sau, ngũ tạng lục phủ trong cơ thể sai lệch vị trí, hoàn toàn không thể điều động chút huyền lực nào.
- Hắc hắc.
Từ Lương làm xong tất cả, hắn nhe răng cười đi về phía Vân Ngạo Tuyết.
- Các ngươi muốn làm gì?
Đôi mắt Vân Ngạo Tuyết lạnh lùng, nàng tức giận quát lớn.
Nàng bị thương trong chiến đấu vừa rồi, thần sắc uể oải, huyền lực không thể ngưng tụ.
Sắc mặt đám người Từ Lương híp lại nhìn chằm chằm vào Vân Ngạo Tuyết, nhe răng cười nói:
- Ngươi nói ta muốn làm gì?
Trải qua vài lần chiến đấu thảm thiết, quần áo trên người Vân Ngạo Tuyết có phần mất trật tự, trên người cũng đầy tro bụi, trên mặt cũng có vết bẩn nhưng không thể che giấu dung mạo và dáng người lung linh bản thân, khí chất của nàng lãnh diễm mà cao quý.
- Cút!
Vân Ngạo Tuyết phun ra một ngụm nước bọt, ánh mắt xem thường nhìn Từ Lương.
- Ôi!!! Tính tình thật cay, ta thích!
Đám người Từ Lương cười dữ tợn và chậm rãi đi tới.
Lúc này đối mặt đám người Từ Lương như lang như hổ, Vân Ngạo Tuyết lộ ra vẻ bất lực giống như cừu non chờ làm thịt.
Ánh mắt của nàng lạnh lùng, chỉ cần đối phương dám đụng nàng thì nàng liều chết cũng phải trọng thương đối phương, cho dù không thể tổn thương bọn chúng cũng không thể để bọn chúng chạm vào nàng.
Đôi mắt Vân Ngạo Tuyết tràn ngập sát khí và lạnh như băng làm cho Từ Lương giật mình, hắn không kìm lòng được lui về phía sau một bước.
- Mẹ kiếp, lão tử giết người vô số, sao có thể bị nữ tử hù dọa chứ, tốn nhiều thời gian và lãng phí huyền thạch như thế mới có thể chế trụ các ngươi, đầu tiên lão tử phải sảng khoái trước mới được.
Nói xong hắn nhào về phía trước.
- Đám súc sinh các ngươi dừng tay.
Đám người Sở Vân Phi gào lên khàn cả giọng.
- Hừ.
Từ Lương lạnh lùng nhìn mọi người và cười khẩy.
- Các ngươi còn nên cảm tạ nàng mới đúng, nếu như không phải muốn biểu diễn một cách chân thật cho các ngươi xem, lão tử đã sớm giết các ngươi rồi, hiện tại các ngươi nên hỏa hảo thưởng thức một chút.
- Súc sinh!
Hai mắt đám người Sở Vân Phi đỏ thẫm như sắp nứt ra.
- Diệp Huyền, ta đi trước một bước, ngươi nhất định phải còn sống, sau đó báo thù cho ta.
Đám người Sở Vân Phi gào thét nghe Vân Ngạo Tuyết đã không nghe được, nước mắt của nàng chảy ròng, trong nội tâm nàng chỉ có tiếc nuối duy nhất là không thể gpawj được Diệp Huyền trước khi chết.
Thời điểm nàng chuẩn bị điều động một tia lực lượng cuối cùng kíp nổ đan điền trong thân thể, lúc này có vài tiếng xé gió vang lên, còn có mấy đạo hào quang ẩn chứa lực lượng ngàn cân từ đằng xa điên cuồng bay tới gần, mục tiêu chính là Từ Lương trước mặt Vân Ngạo Tuyết.
Chương 578 Đại Diệt Sinh Tử Thủ (2)
- Người nào?
Cho dù Từ Lương đặt lực tập trung vào người của Vân Ngạo Tuyết nhưng bản năng cường giả giúp hắn phản ứng kịp thời, không hề nghĩ ngợi, chiến đao bên hông ra khỏi vỏ ngăn cản trước mặt mình.
Đương đương đương!
Tiếng nổ thanh thúy vang lên, Từ Lương chật vật bay rớt ra ngoài, cánh tay của hắn chấn động và run rẩy.
Bá!
Một đạo nhân ảnh lúc này đi tới bên người Vân Ngạo Tuyết và ôm âấy nàng.
- Ngạo Tuyết, thực xin lỗi, ta tới chậm.
Vào lúc này mọi người ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt nhìn chằm chằm ào thiếu niên đột nhiên xuất hiện.
Người tới chính là Diệp Huyền.
Ngữ khí của hắn vô cùng bình tĩnh nhưng lửa giận trong lòng lại thiêu đốt như hỏa diễm hừng hực, cho dù thế nào cũng không thể dẹp loạn được.
- Diệp Huyền, tại sao ngươi tới đây, mau đi đi.
Đám người Sở Vân Phi vô cùng lo lắng lên tiếng.
Bọn họ sợ nhất chính là Diệp Huyền xuất hiện, Diệp Huyền có thể một mình xuất hiện ở chỗ này, nói rõ hắn đã đào thoát khỏi Cuồng Phong trưởng lão Huyền Cơ Tông truy tung, vì sao hắn lại chui đầu vào lưới chứ?
Vân Ngạo Tuyết bị Diệp Huyền ôm, nước mắt không ngừng chảy xuống, hiện tại nghe được đám người Sở Vân Phi gào thét nên kịp phản ứng và nói:
- Diệp Huyền, ngươi đi mau, đám gia hỏa Huyền Cơ Tông này không bằng cầm thú, ngươi ở tại chỗ này sẽ bị bọn chúng giết chết.
- Mọi người yên tâm đi, ta đến, các ngươi sẽ an toàn, đám súc sinh dám mạo phạm uy nghiêm của Lưu Vân quốc chúng ta đều phải chết.
Diệp Huyền lắc đầu, chậm rãi đứng lên và nói với mọi người.
Diệp Huyền đầu, hình thể không tính cao lớn, hơi có vẻ gầy yếu nhưng lúc này bóng lưng Diệp Huyền trong mắt mọi người lại biến thành cực kỳ cao lớn, đủ làm mọi người ngưỡng mộ.
- Ha ha ha, tiểu tử này không phải bị điên chứ?
Nghe được Diệp Huyền nói thế, mấy người Từ Lương đều cười ha ha, gần như không ngậm miệng được.
Một Thiên Vũ Sư tứ giai vậy mà nói muốn giết tất cả bọn họ, tiểu tử này đầu bị lừa đá rồi.
- Tiểu gia hỏa, ngươi cho rằng ngươi đào thoát khỏi Cuồng Phong trưởng lão đuổi giết là có thể không quan tâm hay sao? Đúng lúc chúng ta bắt được ngươi, chắc hẳn Cuồng Phong trưởng lão sẽ thỉnh công cho chúng ta.
Từ Lương lạnh lùng lên tiếng.
Hắn căn bản không thể ngờ Diệp Huyền đánh chết Cuồng Phong mới tới nơi này, còn tưởng rằng hắn đào thoát khỏi tay của Cuồng Phong trưởng lão đuổi giết.
- Mấy vị chấp sự đại nhân, giao tiểu tử này cho ta giải quyết.
Lúc này Chu Lương tiến lên và cười dữ tợn.
Trên Phù quang đại hội hắn đã thua Diệp Huyền, trong lòng của hắn cũng thập phần khó chịu, đã sớm muốn dạy dỗ Diệp Huyền, thời điểm này tự nhiên không thể chờ được và tiến lên xung phong nhận việc.
- Tốt, giao gia hỏa này cho ngươi, chú ý một chút.
Từ Lương cười lạnh, nghĩ đến lúc trước Diệp Huyền thi triển ám khí cho nên hắn cũng cảnh báo một tiếng.
- Yên tâm tốt, một rác rưởi mà thôi, xem đệ tử hành hạ hắn tới chết như thế nào.
Chu Lương cười cười lạnh lùng, hắn tiến lên phía trước.
Nghĩ đến Diệp Huyền bày ra thực lực tại phù quang bí cảnh, Chu Lương không có giữ lại, huyền lực tứ giai đỉnh phong vận chuyển tới cực hạn, một Đại Diệt Sinh Tử Thủ xuất hiện.
Sát khí nồng đậm xuất hiện trong lòng bàn tay Chu Lương, hóa thành chưởng ảnh màu đen vô cùng đáng sợ.
Đại Diệt Sinh Tử Thủ chính là một môn chưởng pháp cực kỳ nổi danh của Huyền Cơ Tông, nó là vũ kỹ Thiên phẩm, cực kỳ khó luyện, nhưng một khi luyện thành uy lực kinh người, bên trong ẩn chứa sinh tử khí có thể nhanh chóng phá hủy huyền hải và huyền lực của đối thủ, lập tức cướp đoạt tính mạng đối phương, cho nên mới gọi là Đại Diệt Sinh Tử Thủ.
Chỉ là một đệ tử liên minh mười ba nước, tuy Diệp Huyền bày ra thực lực đánh bại Cát Lợi Huy và Thái Tín là hai Thiên Vũ Sư tứ giai đỉnh phong nhưng Chu Lương xem ra không đáng giác nhắc tới.
Lúc chưởng ảnh sắp đánh trúng Diệp Huyền, Diệp Huyền từ đầu tới cuối không nhúc nhích, trong đôi mắt của hắn bắn ra một tia hàn quang.
- Xem bộ dạng con rùa rút đầu của ngươi trong phù quang bí cảnh còn tưởng rằng ngươi thông minh hơn đám người Loan Hồng một ít, hiện tại xem ra ngươi cũng không thông minh hơn điểm nào. Hiện tại đi xuống địa ngục với bọn chúng đi.
Diệp Huyền lạnh lùng nói một câu, đột nhiên hắn đánh ra một chưởng.
- Bắc Minh huyền công —— côn chưởng!
Nhìn thấy hàn quang trong mắt Diệp Huyền, đột nhiên đôi mắt Chu Lương chấn động vài cái, trong nội tâm sinh ra bất an và sợ hãi.
Hắn nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ ba người Loan Hồng đều bị hắn giết?
Không đợi Chu Lương kịp nghĩ nhiều, bàn tay của Diệp Huyền đã va chạm với bàn tay của hắn.
Oanh!
Một tiếng nổ nặng nề vang lên, Đại Diệt Sinh Tử Thủ tỏa ra sinh tử khí bị chưởng uy của Diệp Huyền đánh tan toàn bộ.
- Xảy ra chuyện gì, tại sao Thiên vũ Sư tứ giai đỉnh phong lại có uy thế khủng bố như vậy!
Chu Lương sinh thời chưa từng nhìn thấy vũ kỹ cường đại như thế, hắn cảm giác mình như con thuyền nhỏ trên biển lớn, lúc này đối mặt với uy thế không thể chống cự, hắn gần như sắp phấn thân toái cốt.
Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi làm sao lại nắm giữ vũ kỹ cường đại như thế.
Cảm giác được côn chưởng mang tới lực lượng bành trướng, đám người Chu Lương hoảng sợ, muốn lui thân phòng thủ nhưng đã quá chậm.
Diệp Huyền làm sao có thể thả hắn đào thoát, huyền lực cường đại dễ dàng đánh thẳng vào ngực Chu Lương, huyền lực phòng ngự của Chu Lương lập tức chia năm xẻ bảy, oanh, thân thể của hắn bay ra ngoài, máu tươi bắn tung tóe không trung, hắn như bao vải rách bay ra ngoài, ánh mắt ảm đạm không còn sinh khí.
- Chu Lương!
Lúc Diệp Huyền thi triển côn chưởng, Từ Lương chính đã cảm thấy không đúng, hắn vội vàng xông lên nhưng không kịp nữa rồi, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Lương bị một chưởng của Diệp Huyền đánh chết.
Đến tận đây bốn đệ tử Huyền Cơ Tông phái tới liên minh mười ba nước đều vẫn lạc, không một tên nào may mắn sống sót.
- Tiểu tử, ta muốn ngươi chết.
Từ Lương nổi giận gầm lên một tiếng, thả người đánh tới.
- Đại Lãng Đao Quyết!
Bỗng nhiên chiến đao trong tay hắn bộc phát lực lượng bành trướng đáng sợ, ánh đao như thủy triều chôn vùi tất cả, lúc này uy thế hủy diệt bao phủ Diệp Huyền vào trong.
Chu Lương chết cũng làm cho Từ Lương triệt để phẫn nộ, hận không thể một đao chém giết Diệp Huyền tại chỗ.
BOANG...
Long Văn kiếm bên hông ra khỏi vỏ, đôi mắt Diệp Huyền như hàn quang, trường kiếm run run, tiếng long ngâm vang lên, Long Văn kiếm hóa thành một đạo hào quang màu xanh va chạm với ánh đao màu đen đang bay tới.
Đương đương đương!
Chương 579 Bạo Nguyên Đan
Tiếng nổ vang lên liên tiếp, ánh đao của Từ Lương chia năm xẻ bảy ngay sau đó, một đạo điện quang màu xanh lướt qua chung quanh, chém thẳng vào vạt áo của hắn.
Diệp Huyền theo sát phía sau hắn, Long Văn kiếm hóa thành một đạo sương mù, gợn sóng quét qua tất cả mọi thứ.
Trong nội tâm Từ Lương hoảng hốt, kiếm pháp của Diệp Huyền làm cho hắn luống cuống tay chân, hắn có cảm giác không cách nào chống cự, điều này làm sao có thể? Hắn sở tu luyện Đại Lãng Đao Quyết chính là đao pháp Thiên phẩm cường đại của Huyền Cơ Tông, uy lực vô cùng, hơn nữa Trảm Lang Đao cũng là huyền bảo ngũ phẩm, là cao thủ tông sư luyện chế.
Hắn có thể cảm giác rõ ràng, cho dù Diệp Huyền có cường độ huyền lực hay đẳng cấp huyền binh đều kém xa bản thân mình, Diệp Huyền dùng kiếm pháp công kích làm hắn không thể đáp ứng xuể, không có cảm giác tự lo, nội tâm hắn khiếp sợ không thôi.
Tiểu tử này là quái thai gì thế này? Tuổi còn nhỏ mà tu vi kiếm đạo lại mạnh như thế.
Phốc phốc!
Trong nội tâm khiếp sợ nên Từ Lương nhất thời không xem xét kỹ, một đạo kiếm quang xẹt qua, trường bào trước ngực hắn bị xé nứt, một vết máu xuất hiện, hắn không ngừng lui về phía sau.
Đôi mắt Diệp Huyền tỏa ra hào quang lạnh lẽo, hắn lại tiến lên, hàn quang xuất hiện muốn chém giết Từ Lương tại chỗ.
- Từ Lương!
Thời khắc mấu chốt hai tên chấp sự khác của Huyền Cơ Tông đã đuổi tới kịp thời, một tên nam tử trung niên áo bào đỏ, trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện cự hùng hỏa diễm lao tới tấn công Diệp Huyền.
Một tên chấp sự khác cầm ngân phiến trong tay, cây quạt màu bạc như ngân hà giáng xuống, biến ảo thành vô số hào quang điểm vào mi tâm, cổ họng, bụng dưới các bộ vị yếu hại của Diệp Huyền.
Hai người ra tay cùng lúc vẫn không quên dò xét tình huống của Từ Lương.
- Từ Lương, vì sao ngươi không thể bắt được một tên tiểu tử như thế, khinh địch a, nếu như Cuồng Phong trưởng lão biết rõ, ngươi sẽ ăn không ít thóa mạ đấy.
Khi bọn hắn lưỡng xem ra, Từ Lương sở dĩ hội bị thương, tuyệt đối là bởi vì hắn khinh địch.
Từ Lương lau máu tươi trên khóe miệng, hắn nói:
- Tiểu tử này có chút cổ quái, hai người các ngươi cẩn thận một ít.
- Yên tâm đi, chỉ là một tiểu tử, hai người chúng ta có thể giải quyết dễ dàng.
Hai người lạnh lùng quát lớn và ra tay toàn lực.
Đối mặt hai người tiến công, Diệp Huyền không có liều mạng, thân thể nhanh chóng lui về phía sau.
Nam tử cầm ngân phiến trong tay nhìn thấy Diệp Huyền muốn chạy trốn, hắn lập tức xông lên, nhe răng cười sau đó bấm một cái vào ngân phiến trong tay, xuy xuy xuy xuy xùy, đêện quang màu bạc xuất hiện, từng sợi tơ màu bạc đầy trời bao phủ lộ tuyến rút lui của Diệp Huyền.
Trong nội tâm Diệp Huyền sinh ra thần thái ngạc nhiên không nhỏ, thực lực võ giả Huyền Cơ Tông đúng làđaáng sợ, trong cùng cấp bậ thưc lực vượt qua võ giả liên minh mười ba nước, không chỉ bởi vì công pháp vũ kỹ của bọn họ trên liên minh mười ba nước, càng bởi vì vũ kỹ và ý thức chiến đấu phối hợp với nhau, cũng không phải võ giả liên minh mười ba nước có thể so sánh.
Hào quang màu bạc không ngừng xuất hiện, Diệp Huyền cảm giác cho dù mình né thế nào cũng bị đánh trúng, hơn nữa cùng lúc đó nam tử trung niên áo bào đỏ và Từ Lương lại xông lên cùng lúc, hiển nhiên đã chuẩn bị bao vây hắn vào giữa.
Nội tâm Diệp Huyền không ngừng cười cười lạnh lùng, nếu như hắn bị vây công mới là chê cười, tâm niệm vừa động, Diệp Huyền làm ra dáng vẻ bối rối, hắn không ngừng lui về phía sau, dường như muốn va chạm với hào quang màu bạc đang đánh tới.
Đám người Đông Phương Ngôn Ngữ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nội tâm của bọn họ rung động mạnh, toàn thân run rẩy, bọn họ cho rằng Diệp Huyền không có đường tránh né, qua một lúc sẽ bị đánh chết tại chỗ, bọn họ muốn đi lên cứu viện nhưng căn bản không thể âận dụng huyền lực chút nào.
Vân Ngạo Tuyết xiết chặc nắm đấm, nàng lâm vào tự trách thật sâu, hêện tại nàng vô cùng hối hận, hối hận Diệp Huyền vì cứu nàng cho nên thân lâm vào trong nguy hiểm, nếu như có thể, nàng tình nguyện mình chết đi cũng không muốn Diệp Huyền vì cứu mình mà lâm vào nguy hiểm.
- Hắc hắc.
Nhìn xem thấy Diệp Huyền như con thú bị vây khốn, nam tử cầm ngân phiến cười dữ tợn, hắn đã có thể tưởng tình cảnh Diệp Huyền bị chém giết ngay sau đó.
Đúng vào lúc này nội tâm nam tử cầm ngân phiến rung động không gì sánh kịp, XIU....XIU... XÍU...UU!, ba đạo vào lúc này hào quang màu đen xuất hiện dưới chân hắn và bùng nổ, huyền lực hộ thể không ngừng bành trướng bảo hộ bản thân.
PHỐC PHỐC PHỐC, ba đạo hào quang tập kích, huyền lực hộ thể của hắn yếu ớt giống như trứng gà, đụng vào là vỡ.
Cái gì? Nội tâm nam tử ngân phiến kinh hãi, bất chấp đánh chết Diệp Huyền, trở tay muốn ngăn cản nhưng tốc độ của hào quang màu đen quá nhanh, hắn chỉ kịp ngăn cản hai đạo hào quang trong đó, đạo hào quang thứ ba dễ dàng xuyên qua đầu hắn.
Oanh, óc trắng và máu tươi hỗn hợp với nhau, tên nam tử ngân phiến cho tới lúc chết cũng không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chết như thế này, hắn chết không nhắm mắt, thi thể vô lực nằm trên mặt đất.
- Ngươi dám giết ta...
Thời điểm tên nam tử ngân phiến bị đánh chết, hắn chỉ kịp nói ra bốn chữ như vậy.
Diệp Huyền thu hồi ngân phiến và trữ vật giới chỉ của đối phương, mặc cho thi thể dối phương nằm trên mặt đất, trong nội tâm của hắn cười lạnh, đầu óc của tên này bị bệnh, hắn thời thời khắc khắc muốn giết mình, hiện tại bị chính mình giết lại dám nói hắn có dám giết hắn không.
Cho dù cự phách của Huyền Vực muốn giết Diệp Huyền hắn, hắn cũng sẽ không bó tay chịu chết, càng không cần nói chỉ là một tên chấp sự của Huyền Cơ Tông.
Cách đó không xa đám người Đông Phương Ngôn Ngữ hoảng sợ nhìn cảnh này, vốn cho rằng tên nam tử ngân phiến áp chế Diệp Huyền, chỉ trong nháy mắt hắn đã chết, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn mọi chuyện, bọn họ vẫn không dám tin vào mắt mình.
Lúc trước bọn họ đã giao thủ với tên nam tử ngân phiến kia, người này thực lực mạnh tuyệt đối không kém gì Sở Vân Phi sắp đột phá lục giai, cao thủ như thế lại chết tỏng tay Diệp Huyền là đệ tử Lưu Vân quốc, tuy bọn họ cũng biết thực lực Diệp Huyền cực kỳ đáng sợ, thời điểm Diệp Huyền đánh chết tên nam tử ngân phiến kia bọn họ vẫn rung động rất lớn.
Vốn nhìn thấy Diệp Huyền sắp bị nam tử ngân phiến đánh chết, nam tử áo đỏ và Từ Lương nhìn rõ ràng, thời điểm vây công cũng không co sốt ruột, chỉ trong nháy mắt lại thấy Diệp Huyền đánh chết nam tử ngân phiến. Nam tử áo đỏ và Từ Lương vẫn không dám tin, lúc này hét lớn một tiếng, đôi mắt đỏ bừng xông thẳng về phía trước.
Chương 580 Minh tâm chủng (1)
Bọn họ chưa tới trước mặt Diệp Huyền, trên đỉnh đầu Từ Lương xuất hiện vũ hồn trường côn màu đen, vũ hồn vừa xuất hiện, một đạo sương mù,che chắn chiến đao trong tay hắn sau đó chém thẳng về phía Diệp Huyền.
Trên đỉnh đầu nam tử áo đỏ chính là sử dụng vũ hồn cự hùng hỏa diễm, vũ hồn chi lực tràn ngập, toàn thân nam tử áo đỏ bộc phát hỏa diễm vô hình, chưởng uy quét qua tất cả cảnh vật chung quanh, lúc này khí tức nóng rực bao phủ toàn thân Diệp Huyền.
Diệp Huyền cũng không nhúc nhích, thẳng tới khi chiến đao màu đen và cự hùng hỏa diễm đánh tới trước mặt, Long Văn kiếm trong tay hắn mới bổ ra lần nữa, chỉ trong nháy mắt bổ một kiếm lên người Từ Lương, đồng thời thúc dục Diệt Huyền Phi Đao ngăn cản nam áo đỏ tấn công.
Rầm rầm rầm!
Tiếng kim thiết va chạm với nhau, huyền lực làm cho người ta sợ hãi không ngừng bộc phát quét qua bốn phía, một ít đại thụ chung quanh hóa thành phấn vụn, từ đó lưu lại hố sâu trên mặt đất.
Hai người vốn cho rằng bọn họ ra tay toàn lực nhất định có thể nhẹ nhõm lưu lại Diệp Huyền, làm cho bọn họ khiếp sợ là, Diệp Huyền một mình đối chiến hai người bọn họ nhưng không lâm vào thế hạ phong.
Đáng chết.
Đôi mắt hai người đỏ bừng, lúc này bọn họ vô cùng kinh sau đó nhanh chóng phục dụng hai viên đan dược, oanh một tiếng, khí tức trên người hai người bọn họ không ngừng tăng vọt.
Trên đỉnh đầu Từ Lương xuất hiện trường côn màu đen, khí tức khủng bố bộc phát, đột nhiên vũ hồn với năm tinh hoàn màu đỏ xuất hiện, vũ hồn chi lực bành trướng, Diệp Huyền cảm giác huyền lực của mình đang tan rã.
Lực lượng ăn mòn vô cùng đáng sợ, hắn cuối cùng sử dụng vũ hồn gì? Diệp Huyền kinh ngạc, hắn thật không ngờ vũ hồn màu đen của Từ Lương lại có đặc tính ăn mòn.
Hỏa diễm chi lực trên người tên nam tử áo bào đỏ xuất hiện, huyền lực ẩn ẩn có xu thế đột phá cấp bậc Vũ Tôn lục giai.
Diệp Huyền lập tức hiểu ra, hai người bọn họ vừa rồi phục dụng Bạo Nguyên Đan ngũ phẩm, Bạo Nguyên Đan ngũ phẩm có thể làm cho võ giả gia tăng ba thành thực lực một cách nhanh chóng, hơn nữa càng đánh càng hăng, huyền lực đến cuối cùng thường thường sinh ra hiệu quả nổ tung.
Nhưng Bạo Nguyên Đan có tác dụng phụ cực kỳ nghiêm trọng, một khi dược tính qua đi toàn thân sẽ lâm vào trạng thái suy yếu, thực lực bản thân còn chưa đủ được một nửa.
Hiển nhiên hai người này này vì đánh chết Diệp Huyền đã không từ thủ đoạn gì.
Diệp Huyền nhướng mày, nếu như đặc tính Bạo Nguyên Đan không ngừng phát huy sẽ làm bản thân mình lâm vào hoàn cảnh xấu, xem ra nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Tâm niệm đến tận đây, Diệp Huyền không để ý tới nam tử áo bào đỏ đang tập kích bên cạnh.
XIU....XIU... XÍU...UU!!
Diệt Huyền Phi Đao tập sát Từ Lương.
- Cùng một chiêu thức, ngươi mơ tưởng dùng hai lần.
Từ Lương nổi giận gầm lên một tiếng, nội tâm của hắn không có khinh thị, thời khắc nào cũng nhìn chằm chằm vào quỹ tích phi đao của DIệp Huyền.
Diệp Huyền hồn lực đột phá ngũ phẩm về sau, Diệt Huyền Phi Đao uy lực cũng tùy theo bạo tăng, hơn nữa nó cái kia đặc biệt Phá Huyền hiệu quả, đủ để uy hiếp được ngũ giai Võ Tông.
Nhưng Từ Lương sớm có chuẩn bị phòng bị cho nên phi đao của hắn còn chưa đâm vào huyền lực hộ thể của Từ Lương đã bị Từ Lương dùng đao phá tan, đồng thời trong người Từ Lương bộc phát vũ hồn chi lực không kiêng nể gì cả, nó bao trùm và không ngừng ăn mòn huyền lực trong thân thể Diệp Huyền.
Chính là thời điểm này!
Ánh mắt Diệp Huyền lạnh lẽo.
Hô!
Đột nhiên có một quả cầu màu đen xuất hiện trên đỉnh đầu Từ Lương, quả cầu đón gió bành trướng thật nhanh, lập tức hóa thành một ngọn núi nhỏ và nện thẳng vào đầu Từ Lương.
Từ Lương căn bản không thể ngờ phi đao của Diệt Huyền chỉ là thủ đoạn hấp dẫn lực chú ý của hắn mà thôi, sát chiêu chính thức là trấn nguyên thạch trên đỉnh đầu.
Chỉ là chờ hắn kịp phản ứng thời điểm cũng đã không kịp, như như ngọn núi trấn nguyên thạch dĩ nhiên đi vào hắn trên đỉnh đầu. Từ Lương trong nội tâm một phát hung ác, biết rõ trốn là khẳng định trốn không hết, đối với hồng bào nam tử hét lớn một tiếng về sau, nâng lên trảm Sói đao chính là là hướng trấn nguyên thạch bổ đi qua.
- Tiểu tử, chết!
Nam tử áo đỏ nhìn thấy Từ Lương gào thét, hắn nắm lấy cơ hội dùng vũ hồn chi lực màu đen bao trùm Diệp Huyền, ngay sau đó hắn đánh một chưởng vào hậu tâm Diệp Huyền.
Hiện tại Diệp Huyền chỉ có hai lựa chọn, hoặc là triệt hồi huyền bảo lui về phía sau, tìm kiếm một tia cơ hội sống sót hoặc là bị mình tiêu diệt tại chỗ.
Đối mặt nam tử áo đỏ tấn công, Diệp Huyền không tránh không né, hắn vận dụng hồn lực ngũ phẩm đến đỉnh phong, khống chế trấn nguyên thạch nện thẳng xuống dưới.
Trấn nguyên thạch màu đen mới vừa tiếp xúc với đao của đối phương, nội tâm Từ Lương kêu to một tiếng không tốt, hắn không biết quả cầu màu đne là huyền bảo gì, lực lượng của thứ này cực kỳ kinh người, chỉ nghe tiếng răng rắc vang lên, thanh đao trong tay của hắn vỡ r amootj lỗ thủng rồi sau đó nổ tung một tiếng.
Từ Lương cảm giác kinh hãi không nhỏ, trảm lang đao của hắn là huyền binh ngũ phẩm, Diệp Huyền thi triển huyền bỏa đen thui kia cũng là bảo vật nhưng trảm lang đao của hắn không thể ngăn cản nổi, đối mặt tử vong uy hiếp, Từ Lương lập tức sợ hãi, hắn muốn toàn lực chạy trốn nhưng không kịp.
Chỉ nghe tiếng phù phù vang lên, Từ Lương cảm giác mình bị nện thành thịt bùn.
Nhìn thấy Từ Lương vẫn lạc, tên trung niên áo bào đỏ vừa sợ vừa giận, hắn không thể ngờ Diệp Huyền lại ác như thế, thừa nhận một kích của mình cũng muốn đánh chết Từ Lương, nam tử áo đỏ không suy nghĩ nhiều, hắn dùng một kích toàn lực nện vào hậu tâm của Diệp Huyền.
Oanh một tiếng, huyền lực hỏa diễm bao phủ toàn thân Diệp Huyền vào bên trong.
- Diệp Huyền!
Tất cả mọi người kinh hô, khóe mắt co giật.
Nam tử áo đỏ chính là Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong, uy lực một kích toàn lực của hắn rất mạnh, huống chi còn có Bạo Nguyên Đan gia trì, cho dù là Vũ Tôn lục giai nhất trọng bị đánh trúng cũng có nguy cơ vẫn lạc.
Diệp Huyền chỉ là một Thiên Vũ Sư tứ giai đỉnh phong làm sao có thể chịu được?
Nội tâm của tên nam tử áo đen có suy nghĩ này, hắn nói thầm tiểu tử này chết chắc rồi, tảng đá lớn trong nội tâm rơi xuống, tròng mắt của hắn mở to ra.
Chỉ thấy Diệp Huyền đứng trong ngọn lửa, không biết lúc nào bên ngoài thân đã bao trùm một tầng áo giáp nham thạch, áo giáp nham thạch không biết thứ gì làm thành vậy mà cứng rắn có thể ngạnh kháng một kích toàn lực của hắn.