-
Chương 591-595
Chương 591 Bảo vật giá trị (2)
Dù sao cho dù dùng huyền thạch hay dùng đan dược trả tiền đều là giá một ngày, cũng không phải bất cứ kẻ nào có thể thừa nhận.
Làm cho mọi người không ngờ là, Diệp Huyền nghe giá cả liền không nói hai lời trực tiếp mở miệng đáp ứng, nếu là đồ thật thì hắn sẽ mua.
Hành vi này làm cho vô số người kinh ngạc ngây người.
Đây chính là giao dịch giá trị cả tỷ huyền tệ đấy, cũng không phải ra chợ mua rau cải trắng, tiểu tử này không cân nhắc đã đáp ứng.
Không nói gia tộc của hắn có tài lực như thế hay không.
Hắn tùy hứng như vậy phụ mẫu của hắn có biết không? Thân nhân hắn có biết không? Gia tộc của hắn có biết không?
- Ngươi đáp ứng.
Người chung quanh không ngừng giật mình, Đông Phương Tử Ti cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ tới kết quả như vậy.
Nàng lúc này nhìn sang Lưu quản sự, chẳng lẽ thiếu niên này thực không phải là người thiên nhai thương hội tìm tới, chẳng lẽ có âm mưu gì?
Nàng cau mày, không khỏi do dự.
- Như thế nào, có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ Thất Sắc Hỗn Độn Thổ của Phẩm Bảo Các là giả hay sao?
Diệp Huyền cau mày, hắn sợ nhất Phẩm Bảo Các thả tin tức này ra ngoài chỉ là mánh lới.
- Đúng vậy a, Đông Phương Tử Ti tiểu thư, người này đều tỏ vẻ muốn, vì sao Phẩm Bảo Các các ngươi không mang Thất Sắc Hỗn Độn Thổ ra, chẳng lẽ là giả?
- Đúng vậy, ta vẫn nghe nói Phẩm Bảo Các có bán Thất Sắc Hỗn Độn Thổ, tuy chúng ta chưa thấy qua, không bằng lấy ra cho chúng ta nhìn tận mắt.
- Chẳng lẽ thần hành thương hội lại đổi ý, không muốn bán Thất Sắc Hỗn Độn Thổ hay sao? Đây không phải đùa nghịch mọi người chúng ta sao?
Đám người theo sau Diệp Huyền lúc này ồn ào nhao nhao.
Đông Phương Tử Ti cắn cắn bờ môi, mắt nhìn lão giả bên cạnh và ra quyết định.
- Dạ thúc, mang đồ vật ra đây.
Trong Phẩm Bảo Các của mình, nàng không tin thiên nhai thương hội dám công nhiên cướp đoạt.
Lão giả gật gật đầu, hắn đi lên lầu, chỉ chốc lát sau hắn mang hộp ngọc xuống.
Hộ vệ Phẩm Bảo Các cũng ngăn cách đám khách nhân ra ngoài, lão giả đi tới trước mặt mọi người và mở hộp ra.
Một đạo hào quang bảy màu tỏa sáng trong đại sảnh, hào quang bảy màu rực rỡ xuất hiện, khí tức đại địa tức nhưỡng nồng đậm truyền ra, khí tức đáng sợ làm mọi người đứng không vững, ánh mắt sáng lên.
- Đây là bảo vật Vương cấp thất giai sao?
Rất nhiều người ở nơi đây cả đời chưa từng thấy bảo vật thát giai, hôm nay có cơ hội kiến thức nên nhìn chằm chằm vào, đôi mắt mở to như trứng ngỗng, giống như đang nhìn thấy mỹ nữ mỹ lệ.
Trên thực tế bọn họ cũng không nhìn ra Thất Sắc Hỗn Độn Thổ có cái gì đặc biệt, uy áp của bảo vật Vương cấp lại làm bọn họ cảm thấy áp lực, hô hấp không nhanh.
- Là Thất Sắc Hỗn Độn Thổ không sai, hơn nữa còn là Thất Sắc Hỗn Độn Thổ thượng phẩm.
Diệp Huyền liếc nhìn đồ vật đối phương lấy ra, đó là Thất Sắc Hỗn Độn Thổ chân chính.
Ba!
Hộp ngọc khép lại.
Hào quang bảy màu lập tức biến mất, khí tức cường đại cũng biến mất theo sau đó, mọi người nơi đây có cảm giác như giác mộng nam kha.
Ánh mắt mê ly của mọi người cũng thu liễm và khôi phục tinh thần ngay sau đó.
- Không biết các hạ nhìn rõ ràng chưa..
Đông Phương Tử Ti nhìn Diệp Huyền, mở miệng hỏi.
- Là Thất Sắc Hỗn Độn Thổ không sai.
Diệp Huyền gật gật đầu.
Trong lòng mọi người kinh ngạc, ánh mắt Lưu quản sự ngưng trọng, vừa rồi Diệp Huyền nói chỉ cần Thất Sắc Hỗn Độn Thổ là thật thì hắn sẽ mua sắm.
Vốn Lưu quản sự căn cứ biểu hiện của Diệp Huyền tại Tụ Bảo Hiên lúc trước nhất định sẽ không nhận nợ, nói mình không thể phân biệt ra thật giả, đến lúc đó Phẩm Bảo Các cũng không có biện pháp với hắn.
Nhưng bây giờ hắn thừa nhận là thật, chẳng lẽ gia hỏa này thật sự mua Thất Sắc Hỗn Độn Thổ sao?
Lúc này Kim Lân bên cạnh Diệp Huyền lên tiếng.
- Hắc hắc, tới nơi này cả buổi, cuối cùng cũng miễn cưỡng nhìn thấy bảo vật đáng nhìn, thứ kia vừa rồi tỏa ra thổ huyền chi lực nồng đậm, đáng tiếc quá nhỏ, chỉ là một khối lớn như nắm đấm, nếu lớn một chút làm thành giường ngủ thì quá thoải mái.
Vẻ mặt Kim Lân lộ ra thần thái mê luyến.
Phốc phốc!
Toàn trường đờ đẫn, vẻ mặt ngạc nhiên, ánh mắt liên tục nhìn về phía Kim Lân.
Tên ngu ngốc này đang nói cái gì? Quá nhỏ, muốn biến Thất Sắc Hỗn Độn Thổ làm thành một cái giường lớn?
Khốn kiếp, đây chính là Thất Sắc Hỗn Độn Thổ thất giai đấy, nó là thứ thưa thớt trên đại lục.
Một khố lớn như nắm đấm cũng có giá vài tỷ huyền tệ, được xưng tụng vật báu vô giá, nếu có khối lớn như cái giường còn không biết giá trị lớn bao nhiêu đâu, hắn muốn biến khối Thất Sắc Hỗn Độn Thổ lớn như thế cũng không ai biến nó thành giường đâu.
Chỉ sợ những cự đầu đỉnh cấp đại lục tại Huyền Vực cũng không có xa xỉ như thế.
- Rốt cuộc các hạ có mua không?
Đông Phương Tử Ti nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, trong nội tâm của nàng khẩn trương.
Mọi người cũng quay đầu nhìn sang, hào khí cứng lại.
- Mua, đương nhiên mua.
Nghĩ đến trong trữ vật giới chỉ của mình có không ít linh dược, nội tâm Diệp Huyền khẽ động.
- Không biết dùng linh dược hối đoái các ngươi có nguyện ý hay không?
Diệp Huyền có đan dược ngũ phẩm nhưng lại hữu dụng với hắn, ngược lại trong trữ vật giới chỉ có vô số linh dược, nếu như có thể dùng linh dược hối đoái thì quá tốt.
Đương nhiên như nếu như đối phương không muốn, Diệp Huyền cũng không cưỡng cầu.
Hiện tại nghe Diệp Huyền nói thế, ánh mắt Đông Phương Tử Ti tràn ngập chờ mong lại biến thành lạnh lùng.
- Ngươi đang đùa nghịch ta sao?
Nàng lạnh lùng nói.
- Các hạ, ngươi cũng quá mức rồi.
Dạ thúc cầm hộp ngọc cũng hừ lạnh nói một câu.
Huyền lực kinh khủng như một tòa núi lớn đặt lên người Diệp Huyền, uy áp tán dật ra ngoài làm một ít người bên cạnh Diệp Huyền hít khí lạnh và lui về phía sau.
Tất cả mọi người kinh hãi nhìn lão giả gọi là Dạ thúc, nghe nói người này là đại quản sự của thần hành thương hội, một thân thực lực đăng phong tạo cực, hắn là cường giả Vũ Tôn lục giai, hiện tại quả nhiên rất mạnh.
Chỉ khí tức tán dật ra ngoài đã làm không ít người nơi này không chịu nổi, sắc mặt tái nhợt.
Khó trách trong Phẩm Bảo Các có Thất Sắc Hỗn Độn Thổ, mấy đại gia tộc thành Hắc Thạch lại không có hành động gì, có một gã cao thủ Vũ Tôn lục giai tọa trấn, bọn họ muốn cướp đoạt cũng phải lo lo lắng lắng hậu quả.
Ánh mắt Đông Phương Dạ sắc bén nhìn Diệp Huyền.&
Chương 592 Hối hận xanh ruột (1)
Mặc kệ sau lưng thiếu niên này là ai, nếu như thành tâm muốn mua sắm Thất Sắc Hỗn Độn Thổ thì khá tốt, nếu như chỉ muốn đùa nghịch Phẩm Bảo Các của bọn họ, hôm nay hắn cũng bất chấp giá nào cũng giáo huấn tiểu tử này một phen.
- Hai vị chớ khẩn trương, nghe ta nói hết lời.
Dưới uy áp khủng bố của Đông Phương Dạ, Diệp Huyền mặt không đổi sắc, thân thể lù lù bất động, nhàn nhạt mở miệng nói.
Kim Lân ở bên cạnh ngáp một cái, bộ dạng chán muốn chết.
Mọi người âm thầm kinh hãi, bọn họ chỉ đối mặt với khí tức tùy tiện của Đông Phương Dạ đã không chịu nổi, mà thiếu niên này và thanh niên kia ở trung tâm uy áp lại không có một chút việc gì.
Là thực lực bọn họ quá mạnh hay Đông Phương Dạ cố ý làm như vậy?
Nhiều người chung quanh không biết, trong nội tâm bọn họ giật mình, trong nội tâm Đông Phương Dạ càng khiếp sợ không nhỏ, hắn có thể cảm nhận được uy áp của mình áp lên thân thể hai người này như một khối nham thạch cứng rắn nằm trong biển cả, cũng không có một chút hiệu quả gì.
- Ngươi nói.
Đông Phương Dạ thu liễm khiếp sợ trong nội tâm, trầm giọng nói.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Ta chắc chắn muốn Thất Sắc Hỗn Độn Thổ nhưng bản thân ta có không ít linh dược, lưu lại trên người cũng không có chỗ dùng, các ngươi có thể cân nhắc một chút, có nguyện ý dùng linh dược giao dịch hay không, nếu như không muốn cũng không có việc gì, ta sẽ dùng giá cả các ngươi lúc trước mà hoàn thành giao dịch.
- Các hạ nên dùng phương thức chúng ta nói hoàn thành giao dịch đi, Phẩm Bảo Các chúng ta không cần linh dược.
Đông Phương Tử Ti nghe Diệp Huyền giải thích, lúc này thả lòng và lắc đầu nói:
- Đầu tiên không cần vội cự tuyệt, xem trước nói sau.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
Hắn vừa mới nói xong, một đống linh dược tỏa ra dược khí bộc phát, lúc này chúng nằm chỉnh tề trên đại điện.
Linh dược chồng chất tại nơi này, sắc thái khác nhau, từ tam giai đến ngũ giai, khí tức các loại linh dược bao phủ đại sảnh Phẩm Bảo Các, toàn bộ Phẩm Bảo Các như biến thành dược viên.
- Nhiều linh dược như thế...
Đôi mắt đám người chung quanh gần như hoa mắt.
Diệp Huyền mang linh dược ra quá nhiều, có đủ chủng loại, hơn nữa phẩm giai cũng rất đầy đủ, trong đó kém cỏi nhất cũng là linh dược tam giai, quả thực làm hai mắt bọn họ mờ đi.
- Đây là...
Đông Phương Tử Ti cũng ngạc nhiên, nàng là một gã luyện dược sư, vừa liếc mắt đã nhìn rõ linh dược Diệp Huyền lấy ra có rất nhiều chủng loại, hơn nữa rất nhiều đều biến mất trên thị trường.
Đột nhiên nàng cảm giác được cái gì đó, cầm lấy một gốc linh dược trên mặt đất.
Gốc linh dược này chủng loại rất bình thường, nó chính là Hoàng Tinh Thảo tam giai, giá bán trên thị trường là tám ngàn huyền tệ, người bình thường nhìn thấy căn bản không quan tâm.
Nàng thân là luyện dược sư, Đông Phương Tử Ti lại phát giác được dược tính của gốc Hoàng Tinh Thảo này còn mạnh hơn Hoàng Tinh Thảo nàng gặp được trong Lam Quang học viện tới năm thành.
Nếu như dùng gốc Hoàng Tinh Thảo này luyện chế Bạch Tinh Đan tam giai thì có tới chín thành khả năng luyện ra Bạch Tinh Đan thượng đẳng.
Cùng một loại đan dược cũng chia hạ đẳng, trung đẳng và thượng đẳng các đẳng cấp, nói chung rất khó luyện thành đan dược thượng đẳng, cũng giống như vậy, giá cả của nó sẽ cao hơn đan dược hạ đẳng và trung đẳng gấp mười lần.
Huyền thức của Đông Phương Tử Ti đảo qua một đống lớn linh dược, nàng có cảm giác như nhìn thấy quỷ, vẻ mặt khác thường.
Nàng phát hiện một gốc linh dược kém cỏi nhất trong đống này cũng tinh khiết hơn linh dược ở bên ngoài tới một thành.
Thiếu niên lấy những linh dược này từ nơi nào? Chẳng lẽ là từ dược viên thượng cổ hay sao? Trong núi rừng bình thường căn bản không sản xuất ra được linh dược đẳng cấp như thế.
Nếu như thần hành thương hội có được số linh dược này...
Nghĩ đến một khả năng, Đông Phương Tử Ti kích động toàn thân run rẩy.
Thần hành thương hội buôn bán đan dược, đều dùng đan dược làm hạch tâm, dưới trướng có không ít luyện dược sư, một khi có được đại lượng linh dược phẩm chất cao, nhất định có thể luyện chế ra rất nhiều đan dược pâẩm chất cao, đến lúc đó nói không chừng có thể giúp thương hội vượt qua khốn cảnh.
- Nếu như các ngươi cảm thấy những linh dược này cấp bậc quá thấp, ta còn có một ít linh dược lục giai.
Nhìn thấy Đông Phương Tử Ti không nói lời nào, Diệp Huyền cho rằng đối phương ngại chính mình lấy ra linh dược cấp bậc quá thấp, lại mở miệng nói.
Trên người hắn có hơn trăm gốc linh dược lục giai, trong đó có rất là hắn không dùng được, mang ra hối đoái Thất Sắc Hỗn Độn Thổ hoàn thành giao dịch cũng không có gì cả.
Nhưng Diệp Huyền nói như thế làm rất nhiều người theo sau kinh ngạc, bọn họ ngây ra như phỗng.
Trên người của gia hỏa này còn có linh dược lục giai, ông trời ơi, gia hỏa này mở dược viên hay sao?
- Không, không, đủ.
Đông Phương Tử Ti lúc này khôi phục tinh thần trong khiếp sợ, vội vàng lắc đầu, sắc mặt đỏ rực, nói:
- Linh dược của ngươi có phẩm chất rất cao, còn có nhiều linh dược tam tứ giai hay không?
Dưới tình huống bình thường, linh dược cấp bậc càng cao, nó càng hi hữu giá trị cũng càng lớn.
Nhưng Đông Phương Tử Ti rất rõ ràng, thần hành thương hội có đan dược ngũ giai cũng được nhưng không có khả năng đại lượng luyện chế thành đan dược, đến cuối cùng vẫn mang ra ngoài giao dịch.
Mà linh dược tam tứ giai, có bao nhiêu thần hành thương hội cũng có thể chuyển hóa thành đan dược, cuối cùng hình thành lợi nhuận còn cao hơn cả linh dược cao giai, tuyệt đối sẽ gia tăng giá trị gấp mười.
- Ta còn có một ít linh dược cấp thấp, ta không biết giá cả như thế nào, ngươi nói thử xem?
Nếu như Phẩm Bảo Các ép giá linh dược quá thấp, Diệp Huyền vẫn tình nguyện luyện thành đan dược mà không hối đoái.
- Là như thế này, ngươi lấy ra linh dược còn tốt hơn ba thành so với linh dược tốt nhất trên thị trường, cho nên luyện chế thành đan dược, cho dù tỷ lệ thành đan hay mức độ dung hợp tạo thành đan dược cao cấp cũng cao hơn các linh dược khác, cho nên giá thu mua của chúng ta cũng cao hơn thị trường.
- Dùng gốc Hoàng Tinh Thảo này làm thí dụ, trên thị trường bình thường thu mua nó là bốn ngàn huyền tệ, bán ra giá sáu ngàn huyền tệ, cho nên chúng ta có thể cho ra giá cả là sáu ngàn huyền tệ một cây, mà linh dược tứ giai giá cả thống nhất là sáu ngàn huyền tệ, không biết các hạ cảm thấy như thế nào?
Đây không phải là gốc Hoàng Tinh Thảo tiểu tử này lấy ra trong Tụ Bảo Hiên hay sao?
Nhìn thấy gốc Hoàng Tinh Thảo trong tay Đông Phương Tử Ti, Lưu quản sự há hốc mồm.
Chương 593 Hối hận xanh ruột (2)
Lúc trước Diệp Huyền xuất ra gốc Hoàng Tinh Thảo kia, hắn căn bản không có quan sát cẩn thận, trực tiếp cho ra cái giá bốn ngàn huyền tệ.
Bây giờ nghe Đông Phương Tử Ti vừa nói như vậy, mới phát hiện Diệp Huyền cầm linh dược còn tốt hơn linh dược ngang cấp của cửa hàng tới ba thành.
Hắn bỏ lỡ giao dịch linh dược như thế?
Trong nội tâm Lưu quản sự vô cùng hối hận, Diệp Huyền đi đã đi Tụ Bảo Hiên của hắn trước đấy.
Diệp Huyền gật gật đầu, Đông Phương Tử Ti nói ra giá cả còn cao hơn Tụ Bảo Hiên một nửa.
Dưới tình huống bình thường, gốc Hoàng Tinh Thảo như thế bán cho luyện dược sư sẽ bán bảy tám ngàn huyền tệ cũng không thành vấn đề, nếu là giá thu mua sẽ thấp hơn một ít.
- Nói tổng số đi.
Nội tâm Diệp Huyền suy nghĩ một chút.
- Vừa rồi ta định giá Thất Sắc Hỗn Độn Thổ là dựa theo bảo vật thất cấp bình thường, ngươi mang linh dược cấp bậc khá thấp nhưng tỉ lệ rất tốt, cho nên tính toán ba trăm triệu năm trăm ngàn, như vậy tính toán ra chúng ta cần bốn ngàn gốc linh dược tứ giai, một vạn sáu ngàn gốc linh dược tam giai.
Số lượng này gần như hối đoái sạch những linh dược cấp bậc thấp trong trữ vật giới chỉ của Diệp Huyền.
- Thành giao.
Diệp Huyền không chút do dự gật đầu, những linh dược cấp bậc tháp này là đại lượng Huyền thú, yêu thú của Kim Lân đi tìm trong phù quang bí cảnh, hắn cũng không phí tinh lực gì.
Quan trọng hơn là, dùng thực lực hêện tại của Diệp Huyền không sử dụng linh dược cấp thấp, sớm muộn gì vẫn phải bán ra, không bằng dùng để hối đoái Thất Sắc Hỗn Độn Thổ.
Sau khi mang tất cả linh dược tam tứ giai đặt vào trong một trữ vật giới chỉ, Diệp Huyền trực tiếp giao cho Đông Phương Tử Ti.
- Nơi này là linh dược tam tứ giai mà ngươi cần, kiểm tra một chút đi, nếu như chính xác không sai thì giao Thất Sắc Hỗn Độn Thổ cho ta.
Tâm thần Đông Phương Tử Ti chấn động,:
- Diệp Huyền vậy mà tiện tay xuất ra đồ vật giá trị mấy tỷ đưa cho ta, chẳng lẽ không sợ ta gian lận hay sao?
Huyền thức thẩm thấu vào trong trữ vật giới chỉ, Đông Phương Tử Ti cẩn thận kiểm tra một lần, linh dược bên trong không ít một cây, hơn nữa mỗi một cây đều giống như lúc trước, ẩn chứa dược tính vượt qua linh dược cùng loại trên thị trường.
- Dạ thúc, giao Thất Sắc Hỗn Độn Thổ cho hắn đi.
Đông Phương Tử Ti thở một hơi thật dài, ý bảo đúng số lượng.
Toàn trường lập tức xôn xao, tất cả mọi người giật mình nhìn Diệp Huyền.
Thiếu niên này vậy mà thật xuất ra linh dược Phẩm Bảo Các yêu cầu, hối đoái Thất Sắc Hỗn Độn Thổ Vương cấp thất giai.
Trong đó đám người Mạc thiếu gia liên tục trào phúng Diệp Huyền là hai lúa giờ phút này lại chấn động cả kinh không nói thành lời.
Lưu quản sự đứng trong đám người, sắc mặt của hắn biến thành màu đen, hắn đã hối hận xanh ruột, nếu như sớm biết Diệp Huyền có nhiều linh dược như thế, hắn đánh chết cũng không có khả năng lại bảo Diệp Huyền đến Phẩm Bảo Các ah.
Phát hiện đúng là Thất Sắc Hỗn Độn Thổ, Diệp Huyền mững rỡ và trực tiếp thu vào trữ vật giới chỉ.
Có Thất Sắc Hỗn Độn Thổ, thực lực của hắn lại tinh tiến.
- Không biết hai vị hiện tại đang ở nơi nào? Vi chúc mừng giao dịch thành công, đêm nay ta muốn mở tiệc chiêu đãi hai vị.
Giao dịch thành công, Đông Phương Tử Ti cũng vui mừng, u sâu trên mặt biến mất hoàn toàn, trong nội tâm vui rạo rực, tự nhiên cười nói như hoa.
Có những linh dược này, thần hành thương hội có thể vượt qua cửa ải khó.
Rất nhiều nam nhân chung quanh hâm mộ nhìn sang Diệp Huyền và Kim Lân, Đông Phương Tư Ti tiểu thử là một trong mười mỹ nhân Mộng Cảnh bình nguyên tự mình mở tiệc chiêu đãi, đây là chuyện vô số nam nhân ước mơ tha thiết, không ngờ hai tiểu tử này lại đụng phải.
- Thật có lỗi, chúng ta còn có việc, mở tiệc chiêu đãi thì miễn đi.
Diệp Huyền mới không tham gia loại tiệc xã giao như thế này, hắn không có thời gian.
- Đúng rồi, nếu như Phẩm Bảo Các các ngươi còn có bảo vật thất giai bán ra, ngược lại có thể nói cho ta biết.
Diệp Huyền nói xong liền quay người rời đi.
Trời ạ,
- Tiểu tử này lại cự tuyệt Đông Phương Tử Ti tiểu thư mở tiệc chiêu đãi...
- Mắt hắn bị mù rồi!
- Không đi cho chúng ta đi ah!
- Hắn còn cự tuyệt thẳng thừng như vậy...
...
Tất cả mọi người há hốc mồm, chẳng lẽ gia hỏa này bị mù mắt hay sao?
Bọn họ tự xưng nếu như là chính mình, bọn họ tuyệt đối không thể ngăn cản hấp dẫn của Đông Phương Tử Ti tiểu thư.
Đông Phương Tử Ti tiểu thư chẳng những là đại tiểu thư của thần hành thương hội, nàng còn xinh đẹp tuyệt luân, mấu chốt nàng còn là đệ tử thiên tài của Lam Quang học viện, hai mười hai tuổi đã đạt tới Vũ Tông ngũ giai nhất trọng, hơn nữa còn là luyện dược sư tứ phẩm, không biết làm bao nhiêu nam nhân trong Vô Không Lĩnh ngưỡng mộ.
Diệp Huyền lại cự tuyệt không chút do dự, hắn có còn là nam nhân hay không?
Hơn nữa Diệp Huyền lại còn nói nếu có bảo vật thất giai cứ báo cho hắn, chẳng lẽ trên người hắn vẫn còn linh dược hay sao?
Đông Phương Tử Ti giật mình, nàng lộ vẻ mặt xấu hổ, hiển nhiên nàng không có ngờ tới Diệp Huyền sẽ nói như vậy, nàng không ngờ có người cự tuyệt nàng, nàng hơi ổn định tâm thần sau đó lại nói:
- Hai vị chậm đã.
Nói xong nàng xuất ra một tấm lệnh bài ngâm đen đưa cho Diệp Huyền:
- Đây là lệnh bài khách quý đẳng cấp cao nhất của thần hành thương hội chúng ta, có lệnh bài này, về sau các hạ tới cửa hàng thần hành thương hội mua sắm bất cứ vật gì cũng có thể chiết khấu tám thành.
- Đa tạ!
Diệp Huyền ngẫm lại vẫn tiếp nhận lệnh bài, quay đầu nói với Kim Lân:
- Kim Lân, chúng ta đi!
- Đợi đã nào...
Tên Lưu quản sự lập tức lên tiếng, hắn không lên tiếng không được.
- Không biết Lưu quản sự ngăn cản tại hạ có gì muốn làm?
Đôi mắt Diệp Huyền nheo lại, ánh mắt của hắn có một tia hàn quang.
- Vị tiểu huynh đệ này, đừng hiểu lầm, ta không chuẩn bị làm phiền ngươi, mà là vừa rồi tại hạ có mắt không nhìn được thái sơn, trong nội tâm sợ hãi nên cố ý xin lỗi.
Lưu quản sự cười ha hả nói ra.
- Ngươi không có gì đắc tội ta, ta cũng không cần xin lỗi, không có việc gì thì tránh ra, ta phải đi.
Diệp Huyền nhìn thấy ánh mắt tham lam của hắn, tuy không rõ mục đích chính thức của hắn là gì nhưng cũng không quan tâm.
- Ah, tiểu huynh đệ, là như thế này, ta thấy trên người của ngươi có không ít linh dược ngũ giai, nghe nói còn có linh dược lục giai, thiên nhai thương hội chúng ta chính là đại thương hội số một trên Mộng Cảnh bình nguyên, chúng ta cảm thấy hứng thú với đồ vật trên người của ngươi, Tụ Bảo Hiên chúng ta muốn mua linh dược của ngươi, chỉ cần ngươi ra giá!
Chương 594 Người làm ăn
Lưu quản sự cười ha ha, thời điểm hắn nói chuyện, một bóng người đã nhanh chóng rời khỏi Phẩm Bảo Các.
Trong mắt Diệp Huyền bắn ra một đạo hàn quang, hiển nhiên Lưu quản sự đi gọi người, là muốn cường đoạt linh dược của Diệp Huyền.
- Muốn mua? Có thể! Tụ Bảo Hiên các ngươi có bảo vật thất giai hay không? Nếu có bảo vật Vương cấp thất giai thì có thể cân nhắc.
Diệp Huyền khoanh tay đứng đó, giống như cười mà không phải cười nói ra.
Như nếu như đối phương nguyện ý xuất ra bảo vật thất giai trao đổi, Diệp Huyền cũng không ngại hối đoái cho đối phương, nếu như động tiểu tâm tư thì bọn chúng tìm lầm người rồi.
Sắc mặt Lưu quản sự biến hóa, hắn gượng cười và nói:
- Các hạ nói đùa, bảo vật Vương cấp thất giai quý giá, thiên nhai thương hội chúng ta khẳng định có nhưng ta không thể làm chủ bán ra. Như vậy đi, bản thân thật sự có thành ý thu mua linh dược của các hạ, không bằng dựa theo giá cả Đông Phương Tử Ti tiểu thư định ra thu mua đi.
- Đó là giá cả linh dược bán ra, không biết tiểu huynh đệ cảm thấy như thế nào?
- Ta cảm thấy...
Diệp Huyền giống như cười mà không phải cười nhìn Lưu quản sự, thản nhiên nói:
- Ta cảm thấy ngươi là đồ ngu ngốc!
- Cút!
Trong mắt Diệp Huyền bắn ra một đạo hàn quang.
Chỉ có bao nhiêu huyền tệ như thế cũng muốn mua linh dược của mình, Lưu quản sự thực sự xem mình là đồ ngu ngốc hay sao?
Bị Diệp Huyền nhục mạ trước mặt bao người, sắc mặt Lưu quản sự biến thành âm trầm, lửa giận thiêu đốt trong nội tâm, ánh mắt sâm lãnh.
- Tiểu huynh đệ, ta khuyên ngươi nên suy nghĩ thật kỹ tốt, nhìn ngươi hẳn là vừa tới Vô Không Lĩnh không bao lâu a? Vô Không Lĩnh chúng ta gần đây rất loạn, đừng vì không cẩn thận mà chết ngoài hoang sơn dã lĩnh, người nhà muốn tìm thi thể cũng không tìm thấy đâu.
- Ngươi đang uy hiếp ta?
Diệp Huyền híp mắt nói.
- Ta không phải uy hiếp ngươi, ta chỉ khuyên bảo ngươi thôi.
Lưu quản sự cười lạnh nói:
- Tuy ta khuyên bảo nhưng có thể biến thành sự thật.
- Lưu quản sự, nơi này là địa bàn Phẩm Bảo Các của ta, ngươi làm như vậy quá phận lắm rồi.
Lúc này Đông Phương Tử Ti không nhịn được nữa, nàng nói:
- Đông Phương Tử Ti tiểu thư, ta có làm gì sao? Ta chỉ nói chuyện làm ăn với tiểu huynh đệ này mà thôi, tiểu huynh đệ, cũng đừng xem thường lời khuyên, Tụ Bảo Hiên đang ở đối diện, lão phu ở đó chờ các hạ quang lâm.
Lưu quản sự nói xong cười lạnh hai tiếng sau đó quay người ra khỏi Phẩm Bảo Các.
- Tiểu tử này không biết đến từ nơi nào, không ngờ đắc tội thiên nhai thương hội Lưu quản sự, hắn sắp không may.
- Có cái gì không may, trên thân người có nhiều linh dược như thế, hơn nữa khí chất phi phàm, nhất định là đệ tử thế lực lớn, bối cảnh thâm hậu.
- Hừ, có bối cảnh thì thế nào, ngươi cho rằng hắn tới từ Hạo Thiên đế quốc hay sao? Vô Không Lĩnh chúng ta vô cùng hỗn loạn, đạo phỉ phần đông, cho dù thiên tài có đại bối cảnh đi tới nơi này cũng có thể bị ăn xương cốt không còn.
- Thật sự không rõ hai người này tới từ thế lực nào, không ngờ cường giả thế lực bọn họ lại dám thả bọn họ đi tới Vô Không Lĩnh, hai người này cũng quá ngu ngốc, còn dám mang tài vật lộ ra ngoài, không phải tự mình muốn chết sao.
- Phẩm Bảo Các Thất Sắc Hỗn Độn Thổ đã bị mấy đại gia tộc thành Hắc Thạch chúng ta ngấp nghé từ lâu, hiện tại bị tiểu tử này mua đi, mấy đại gia tộc này làm sao từ bỏ ý đồ.
- Chúng ta xem kịch vui đi.
Tại lầu một Phẩm Bảo Các vẫn còn rất nhiều người nghị luận, lúc này đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Diệp Huyền và Kim Lân, có thương cảm, có cực kỳ hâm mộ nhưng càng nhiều là trào phúng kẻ ngu ngốc.
- Hai vị, không biết các ngươi là gia tộc nhà ai, có nơi đặt chân tại thành Hắc Thạch hay không, nếu như không có cứ ở lại Phẩm Bảo Các, sau đó truyền tin về gia tộc các ngươi, chờ người gia tộc các ngươi tới thành Hắc Thạch đón các ngươi.
Đông Phương Tử Ti mở miệng đề nghị, hiển nhiên nàng biết rõ hai người Diệp Huyền đi ra ngoài như thế, vừa ra khỏi cửa Phẩm Bảo Các sẽ gặp phải nguy hiểm không nhỏ.
- Đa tạ, nếu như những người kia thật muốn đến thì ta chờ bọn chúng đến, không đến dễ dàng, ta muốn đi cũng không có gì khó.
Diệp Huyền biết rõ Đông Phương Tử Ti có hảo ý, cảm giác với nàng tốt hơn một ít, Diệp Huyền hắn cũng không cần người che chở.
Nhìn thấy Diệp Huyền rời khỏi Phẩm Bảo Các, Đông Phương Tử Ti và Đông Phương Dạ liếc nhau, lúc này lắc đầu thở dài.
Thiếu niên này thật sự là quá ngây thơ.
Ra khỏi cửa Phẩm Bảo Các, Diệp Huyền cũng không có đi Tụ Bảo Hiên đối diện, mà là đi vào trung tâm của thành Hắc Thạch.
- Gia hỏa này lại không đi Tụ Bảo Hiên, thật sự to gan.
- Đi, theo sau, xem hắn muốn đi đâu!
Một đám võ giả kìm lòng không được đi theo sau lưng Diệp Huyền.
Lầu hai Tụ Bảo Hiên, Lưu quản sự híp mắt nhìn bóng lưng Diệp Huyền biến mất trong dòng người.
Tiểu tử này lại không đi tới Tụ Bảo Hiên, là thực không sợ hãi hay ngu ngốc vô tri?
- Lưu quản sự, hai tiểu tử kia không tới, có nên trực tiếp bắt chúng hay không?
Một tên nam tử trung niên khí tức khủng bố cung kính đứng sau lưng Lưu quản sự, trong ánh mắt bắn ra một tia hung quang.
Lưu quản sự nhìn hắn một cái, hắn cười nói:
- Ngươi ngu ngốc sao? Hiện tại động thủ, kẻ đần cũng biết là thiên nhai thương hội chúng ta ra tay, nếu như thế lực hai người này tìm tới tận cửa, thanh danh thiên nhai thương hội chúng ta đặt ở đâu?
Tuy tháiđoộ Lưu quản sự hung hăng càn quấy nhưng kỳ thật rất tinh tế.
Hai tiểu tử này xuất ra nhiều linh dược như thế, không phải cướp đoạt thì chính là tìm được một dược viên mất tích, hoặc là sau lưng có thế lực lớn.
Những gì hắn làm vừa rồi cũng chỉ lừa gạt Diệp Huyền mà thôi, nếu như Diệp Huyền thực bán linh dược cho hắn, vậy hắn sẽ không công kiếm được một vố lớn, song phương giao dịch công bằng, đến lúc đó cho dù thế lực sau lưng hai người tìm tới tận cửa cũng không có gì để nói.
- Chẳng lẽ cứ thế thả bọn chúng rời đi?
Nam tử trung niên thấp thỏm nói.
- Ta có nói như vậy sao?
Lưu quản sự cười lạnh nói:
- Con mồi tới tay làm sao thả chạy được, ngươi phái mấy người đi theo hai người kia, xem bọn chúng đặt chân địa phương ở nơi nào, không nên hành động thiếu suy nghĩ, sau đó lại tra xem bọn chúng có thân phận gì, có bối cảnh hay không.
Chương 595 Còn đáng sợ hơn cái chết (1)
- Tiểu tử này dám mua Thất Sắc Hỗn Độn Thổ, ta cũng không tin mấy đại gia tộc thành Hắc Thạch không động tâm, buổi tối hôm nay tất nhiên sẽ có trò hay để xem.
Nói đến đây khóe miệng Lưu quản sự nở nụ cười sâm lãnh.
- Nhớ kỹ, thiên nhai thương hội chúng ta là một trong bảy đại thương hội của Mộng Cảnh bình nguyên, là người làm ăn, chuyện chém chém giết giết nên giao cho người khác làm đi.
- Lưu quản sự anh minh.
Nam nhân trung niên cung kính lui xuống.
Diệp Huyền và Kim Lân đi đường nhàn nhã, hồn thức của hắn không ngừng tìm kiếm bốn phía.
Một hai ba...
Trong hồn thức của hắn chí ít có năm sáu nhóm người đang âm thầm theo sau, không ngừng đi theo bọn họ.
- Điện hạ, những kẻ đi theo chúng ta thật đáng ghét, có muốn ta tiêu diệt bọn chúng hay không?
Kim Lân không vui nói ra.
- Bọn chúng không động thủ, chúng ta cũng không cần động thủ.
Diệp Huyền khoát khoát tay.
Những kẻ này rát kiên nhẫn, rõ ràng không động thủ, không biết trong nhóm người này có đội ngũ thiên nhai thương hội hay không, nghĩ lại chắc chắn sẽ có.
Nếu bọn chúng không động thủ khá tốt, nếu thật sự muốn động thủ, Diệp Huyền không ngại giáo huấn bọn chúng, lại làm cho bọn chúng hiểu ai là người không thể chọc.
Trước mặt Diệp Huyền là một khách sạn lớn nằm ở vị trí trung tâm thành Hắc Thạch, tráng lệ, khí thế bàng bạc.
Buổi tối hôm nay sẽ ở lại nơi này.
Đây là khách sạn tốt nhất Diệp Huyền nhìn thấy trên đường đi, hắn cất bước đi vào.
Lúc này ánh mắt Diệp Huyền ngưng tụ, khóe miệng của hắn nở ra nụ cười nghiền ngẫm, rốt cuộc cũng tới.
Chỉ thấy trong hẻm nhỏ có bảy tám tên võ giả đang đứng, một tên có chòm râu đầy cặn bã hùng hổ vây quanh Diệp Huyền và Kim Lân vào giữa.
- Tiểu tử, ngươi thiếu nợ tiền của chúng ta, mẹ kiếp, nếu không phải lão tử nghe nói tin tức hai người các ngươi ở chỗ này, lần này sẽ bị hai người các ngươi tránh thoát, ngoan ngoãn giao trữ vật giới chỉ ra đây, không nên chờ chúng ta động thủ.
Trong ánh mắt tên đại hán đầu lĩnh bắn ra một tia hung quang, hắn lạnh lùng lên tiếng.
Bảy tám tên võ giả khác cũng hùng hổ vây quanh, khóe miệng cười lạnh.
Rốt cục động thủ, đây là biện pháp các thế lực khác nghĩ ra sao? Làm cũng quá tuyệt, không ngờ giả mạo đòi nợ.
Một đường đi lâu như thế, đám võ giả khác nhìn sang, tất cả đều hưng phấn.
Ngu ngốc cũng biết mấy người kia tuyệt đối không phải thật muốn đòi nợ, mà là thế lực nào đó thông qua loại biện pháp này muốn cướp đoạt bảo vật của hai người.
- Dám xưng lão tử trước mặt chúng ta? Cũng chỉ là mặt hàng này sao?
Diệp Huyền nhìn đám người kia, khóe miệng lộ ra một tia khih thường.
Mấy người kia trừ đại hán đầu là Võ Tông ngũ giai nhất trọng ra, mấy người còn lại tất cả đều là Thiên Vũ Sư tứ giai đỉnh phong.
Cũng không biết thế lực nào đi tìm mặt hàng chỉ có thực lực như vậy thăm dò bọn họ, trong nội tâm Diệp Huyền càng xem thường.
- Tiểu tử, ngươi nói cái gì?
Đầu lĩnh đại hán tức giận trừng mắt, đôi mắt như chuông đồng.
Uy áp Võ Tông ngũ giai quét qua chung quanh.
Diệp Huyền khoát khoát tay,
- Kim Lân, giao cho ngươi.
- Hắc hắc, rốt cục có thể đánh nhau.
Kim Lân ngày hôm nay đi theo Diệp Huyền khắp nơi, trừ buổi sáng ăn bánh bao làm hắn cảm thấy hưng phấn ra, lúc khác đều nhàm chán đến cực điểm.
Hôm nay nhìn thấy có thể đánh nhau, dáng vẻ bệnh tâm thần của hắn cũng hưng phấn hơn trước.
- Hi vọng các ngươi có thể chơi đùa với ta lâu một chút, đừng không cẩn thận bị ta đùachết, vậy thì quá nhàm chán.
Kim Lân nhếch miệng cười cười, đôi mắt màu vàng của hắn tỏa ra hào quang hưng phấn.
Đám võ giả kia vô cùng giật mình.
Diệp Huyền và Kim Lân biểu hiện vượt xa bọn họ đoán trước.
- Muốn chết.
Đại hán đầu lĩnh tức giận muốn bùng nổ.
Đồng thời hắn nháy mắt, bảy tám tên võ giả đi theo hắn lập tức lĩnh ngộ và tấn công Diệp Huyền.
Mục tiêu của đám người này chính là Diệp Huyền, nói cho đúng là trữ vật giới chỉ trong tay của Diệp Huyền, về phần Kim Lân không phải mục tiêu của bọn họ.
Nhìn thấy mấy người kia tân công Diệp Huyền, chỉ thấy Kim Lân xông tới phía trước.
- Tiểu tử, cút!
Nhìn thấy Kim Lân nhào lên, tên đại hán đầu lĩnh muốn đánh Kim lân bay ra ngoài.
Lúc bàn tay của hắn đánh lên ngực của Kim Lân.
Oanh...
Bàn tay của hắn như đánh thẳng vào sắt thép, tay phải lập tức bị chấn động run rẩy.
Nhìn Kim Lân không chút sứt đầu mẻ trán.
- Ta nói ngươi hôm nay đã ăn cơm chưa?
Kim Lân nhếch miệng cười cười, hắn đang mỉm cười với đối phương nhưng lại tát một cái, hắn đánh đối phương bay ra xa.
Bành!
Tên đại hán đầu lĩnh bay ra xa, tiếng xương cốt vỡ vụn không ít, âm thanh giống như rang đậu, thân thể đối phương lúc này bay tới cách đó không xa, lúc này nện xuống đất tạo thành hố sâu.
Hắn phun máu tươi, miệng che ngực, chỉ một tát đánh nát toàn bộ xương sườn của hắn, căn bản không có xương sườn hoàn hảo.
Ngay sau đó, bành bành bành, mấy người còn lại bay ra xa.
Thanh niên này là người nào, quả thực đáng sợ! Mấy người kia như gặp quỷ, hoảng sợ nhìn xem Kim Lân.
Những người đi theo cùng cũng khiếp sợ khi nhìn thấy thực lực Kim Lân, Kim Lân nhìn từ diện mạo chỉ hai mươi mấy tuổi, thực lực hắn biểu hiện ra ngoài không thua gì cao thủ Võ Tông ngũ giai!
Thiên tài đỉnh cấp của Lam Quang học viện cũng chỉ như thế mà thôi.
- Các ngươi quá yếu ah? Ta còn chưa nóng người đấy.
Kim Lân còn chưa thỏa mãn, hắn xông vào đám người đái hán khôi ngô quyền đấm cước đá, chỉ nghe tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên không ngừng, chỉ trong nháy mắt đã bị đánh không còn hình người.
Kim Lân chính là yêu vương thất giai, nếu như không phải nó thu lực đã sớm đánh chết đám người này.
- Cầu các ngươi, tha mạng, tha mạng ah.
- Chúng ta nhận lầm, nhận lầm người.
Lúc trước đám người này còn diễu võ dương oai nhưng bây giờ khóc rống không thôi, nước mũi nước mắt hòa với máu tươi chảy xuống, muốn chật vật bao nhiêu có chật vật bấy nhiêu.
- Thật sự là không thú vị, muốn đánh nhau phải không, tìm người lợi hại hơn tới đây, chỉ có chút thực lực như vậy quá yếu rồi.
Kim Lân vừa nói vừa đấm đá tiếp, lúc này đám người kêu thảm thiết liên tục, Kim Lân lại có vẻ mặt không thú vị gì cả.
Đám người chung quanh đều há hốc mồm.
Rốt cuộc là thế lực nào trêu chọc vấn đề?
Người phái ra quá yếu ớt, là muốn đánh cướp bảo vật hay đưa người tới ăn đòn?
Chỉ có một chút cường giả mới phát hiện vấn đề.
Tuy mấy người kia không tính là cao thủ đứng đầu nhưng cũng không phải kẻ yếu, người đầu lĩnh chính là Vũ Tông ngũ giai nhất trọng.
Dù sao cho dù dùng huyền thạch hay dùng đan dược trả tiền đều là giá một ngày, cũng không phải bất cứ kẻ nào có thể thừa nhận.
Làm cho mọi người không ngờ là, Diệp Huyền nghe giá cả liền không nói hai lời trực tiếp mở miệng đáp ứng, nếu là đồ thật thì hắn sẽ mua.
Hành vi này làm cho vô số người kinh ngạc ngây người.
Đây chính là giao dịch giá trị cả tỷ huyền tệ đấy, cũng không phải ra chợ mua rau cải trắng, tiểu tử này không cân nhắc đã đáp ứng.
Không nói gia tộc của hắn có tài lực như thế hay không.
Hắn tùy hứng như vậy phụ mẫu của hắn có biết không? Thân nhân hắn có biết không? Gia tộc của hắn có biết không?
- Ngươi đáp ứng.
Người chung quanh không ngừng giật mình, Đông Phương Tử Ti cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ tới kết quả như vậy.
Nàng lúc này nhìn sang Lưu quản sự, chẳng lẽ thiếu niên này thực không phải là người thiên nhai thương hội tìm tới, chẳng lẽ có âm mưu gì?
Nàng cau mày, không khỏi do dự.
- Như thế nào, có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ Thất Sắc Hỗn Độn Thổ của Phẩm Bảo Các là giả hay sao?
Diệp Huyền cau mày, hắn sợ nhất Phẩm Bảo Các thả tin tức này ra ngoài chỉ là mánh lới.
- Đúng vậy a, Đông Phương Tử Ti tiểu thư, người này đều tỏ vẻ muốn, vì sao Phẩm Bảo Các các ngươi không mang Thất Sắc Hỗn Độn Thổ ra, chẳng lẽ là giả?
- Đúng vậy, ta vẫn nghe nói Phẩm Bảo Các có bán Thất Sắc Hỗn Độn Thổ, tuy chúng ta chưa thấy qua, không bằng lấy ra cho chúng ta nhìn tận mắt.
- Chẳng lẽ thần hành thương hội lại đổi ý, không muốn bán Thất Sắc Hỗn Độn Thổ hay sao? Đây không phải đùa nghịch mọi người chúng ta sao?
Đám người theo sau Diệp Huyền lúc này ồn ào nhao nhao.
Đông Phương Tử Ti cắn cắn bờ môi, mắt nhìn lão giả bên cạnh và ra quyết định.
- Dạ thúc, mang đồ vật ra đây.
Trong Phẩm Bảo Các của mình, nàng không tin thiên nhai thương hội dám công nhiên cướp đoạt.
Lão giả gật gật đầu, hắn đi lên lầu, chỉ chốc lát sau hắn mang hộp ngọc xuống.
Hộ vệ Phẩm Bảo Các cũng ngăn cách đám khách nhân ra ngoài, lão giả đi tới trước mặt mọi người và mở hộp ra.
Một đạo hào quang bảy màu tỏa sáng trong đại sảnh, hào quang bảy màu rực rỡ xuất hiện, khí tức đại địa tức nhưỡng nồng đậm truyền ra, khí tức đáng sợ làm mọi người đứng không vững, ánh mắt sáng lên.
- Đây là bảo vật Vương cấp thất giai sao?
Rất nhiều người ở nơi đây cả đời chưa từng thấy bảo vật thát giai, hôm nay có cơ hội kiến thức nên nhìn chằm chằm vào, đôi mắt mở to như trứng ngỗng, giống như đang nhìn thấy mỹ nữ mỹ lệ.
Trên thực tế bọn họ cũng không nhìn ra Thất Sắc Hỗn Độn Thổ có cái gì đặc biệt, uy áp của bảo vật Vương cấp lại làm bọn họ cảm thấy áp lực, hô hấp không nhanh.
- Là Thất Sắc Hỗn Độn Thổ không sai, hơn nữa còn là Thất Sắc Hỗn Độn Thổ thượng phẩm.
Diệp Huyền liếc nhìn đồ vật đối phương lấy ra, đó là Thất Sắc Hỗn Độn Thổ chân chính.
Ba!
Hộp ngọc khép lại.
Hào quang bảy màu lập tức biến mất, khí tức cường đại cũng biến mất theo sau đó, mọi người nơi đây có cảm giác như giác mộng nam kha.
Ánh mắt mê ly của mọi người cũng thu liễm và khôi phục tinh thần ngay sau đó.
- Không biết các hạ nhìn rõ ràng chưa..
Đông Phương Tử Ti nhìn Diệp Huyền, mở miệng hỏi.
- Là Thất Sắc Hỗn Độn Thổ không sai.
Diệp Huyền gật gật đầu.
Trong lòng mọi người kinh ngạc, ánh mắt Lưu quản sự ngưng trọng, vừa rồi Diệp Huyền nói chỉ cần Thất Sắc Hỗn Độn Thổ là thật thì hắn sẽ mua sắm.
Vốn Lưu quản sự căn cứ biểu hiện của Diệp Huyền tại Tụ Bảo Hiên lúc trước nhất định sẽ không nhận nợ, nói mình không thể phân biệt ra thật giả, đến lúc đó Phẩm Bảo Các cũng không có biện pháp với hắn.
Nhưng bây giờ hắn thừa nhận là thật, chẳng lẽ gia hỏa này thật sự mua Thất Sắc Hỗn Độn Thổ sao?
Lúc này Kim Lân bên cạnh Diệp Huyền lên tiếng.
- Hắc hắc, tới nơi này cả buổi, cuối cùng cũng miễn cưỡng nhìn thấy bảo vật đáng nhìn, thứ kia vừa rồi tỏa ra thổ huyền chi lực nồng đậm, đáng tiếc quá nhỏ, chỉ là một khối lớn như nắm đấm, nếu lớn một chút làm thành giường ngủ thì quá thoải mái.
Vẻ mặt Kim Lân lộ ra thần thái mê luyến.
Phốc phốc!
Toàn trường đờ đẫn, vẻ mặt ngạc nhiên, ánh mắt liên tục nhìn về phía Kim Lân.
Tên ngu ngốc này đang nói cái gì? Quá nhỏ, muốn biến Thất Sắc Hỗn Độn Thổ làm thành một cái giường lớn?
Khốn kiếp, đây chính là Thất Sắc Hỗn Độn Thổ thất giai đấy, nó là thứ thưa thớt trên đại lục.
Một khố lớn như nắm đấm cũng có giá vài tỷ huyền tệ, được xưng tụng vật báu vô giá, nếu có khối lớn như cái giường còn không biết giá trị lớn bao nhiêu đâu, hắn muốn biến khối Thất Sắc Hỗn Độn Thổ lớn như thế cũng không ai biến nó thành giường đâu.
Chỉ sợ những cự đầu đỉnh cấp đại lục tại Huyền Vực cũng không có xa xỉ như thế.
- Rốt cuộc các hạ có mua không?
Đông Phương Tử Ti nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, trong nội tâm của nàng khẩn trương.
Mọi người cũng quay đầu nhìn sang, hào khí cứng lại.
- Mua, đương nhiên mua.
Nghĩ đến trong trữ vật giới chỉ của mình có không ít linh dược, nội tâm Diệp Huyền khẽ động.
- Không biết dùng linh dược hối đoái các ngươi có nguyện ý hay không?
Diệp Huyền có đan dược ngũ phẩm nhưng lại hữu dụng với hắn, ngược lại trong trữ vật giới chỉ có vô số linh dược, nếu như có thể dùng linh dược hối đoái thì quá tốt.
Đương nhiên như nếu như đối phương không muốn, Diệp Huyền cũng không cưỡng cầu.
Hiện tại nghe Diệp Huyền nói thế, ánh mắt Đông Phương Tử Ti tràn ngập chờ mong lại biến thành lạnh lùng.
- Ngươi đang đùa nghịch ta sao?
Nàng lạnh lùng nói.
- Các hạ, ngươi cũng quá mức rồi.
Dạ thúc cầm hộp ngọc cũng hừ lạnh nói một câu.
Huyền lực kinh khủng như một tòa núi lớn đặt lên người Diệp Huyền, uy áp tán dật ra ngoài làm một ít người bên cạnh Diệp Huyền hít khí lạnh và lui về phía sau.
Tất cả mọi người kinh hãi nhìn lão giả gọi là Dạ thúc, nghe nói người này là đại quản sự của thần hành thương hội, một thân thực lực đăng phong tạo cực, hắn là cường giả Vũ Tôn lục giai, hiện tại quả nhiên rất mạnh.
Chỉ khí tức tán dật ra ngoài đã làm không ít người nơi này không chịu nổi, sắc mặt tái nhợt.
Khó trách trong Phẩm Bảo Các có Thất Sắc Hỗn Độn Thổ, mấy đại gia tộc thành Hắc Thạch lại không có hành động gì, có một gã cao thủ Vũ Tôn lục giai tọa trấn, bọn họ muốn cướp đoạt cũng phải lo lo lắng lắng hậu quả.
Ánh mắt Đông Phương Dạ sắc bén nhìn Diệp Huyền.&
Chương 592 Hối hận xanh ruột (1)
Mặc kệ sau lưng thiếu niên này là ai, nếu như thành tâm muốn mua sắm Thất Sắc Hỗn Độn Thổ thì khá tốt, nếu như chỉ muốn đùa nghịch Phẩm Bảo Các của bọn họ, hôm nay hắn cũng bất chấp giá nào cũng giáo huấn tiểu tử này một phen.
- Hai vị chớ khẩn trương, nghe ta nói hết lời.
Dưới uy áp khủng bố của Đông Phương Dạ, Diệp Huyền mặt không đổi sắc, thân thể lù lù bất động, nhàn nhạt mở miệng nói.
Kim Lân ở bên cạnh ngáp một cái, bộ dạng chán muốn chết.
Mọi người âm thầm kinh hãi, bọn họ chỉ đối mặt với khí tức tùy tiện của Đông Phương Dạ đã không chịu nổi, mà thiếu niên này và thanh niên kia ở trung tâm uy áp lại không có một chút việc gì.
Là thực lực bọn họ quá mạnh hay Đông Phương Dạ cố ý làm như vậy?
Nhiều người chung quanh không biết, trong nội tâm bọn họ giật mình, trong nội tâm Đông Phương Dạ càng khiếp sợ không nhỏ, hắn có thể cảm nhận được uy áp của mình áp lên thân thể hai người này như một khối nham thạch cứng rắn nằm trong biển cả, cũng không có một chút hiệu quả gì.
- Ngươi nói.
Đông Phương Dạ thu liễm khiếp sợ trong nội tâm, trầm giọng nói.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Ta chắc chắn muốn Thất Sắc Hỗn Độn Thổ nhưng bản thân ta có không ít linh dược, lưu lại trên người cũng không có chỗ dùng, các ngươi có thể cân nhắc một chút, có nguyện ý dùng linh dược giao dịch hay không, nếu như không muốn cũng không có việc gì, ta sẽ dùng giá cả các ngươi lúc trước mà hoàn thành giao dịch.
- Các hạ nên dùng phương thức chúng ta nói hoàn thành giao dịch đi, Phẩm Bảo Các chúng ta không cần linh dược.
Đông Phương Tử Ti nghe Diệp Huyền giải thích, lúc này thả lòng và lắc đầu nói:
- Đầu tiên không cần vội cự tuyệt, xem trước nói sau.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
Hắn vừa mới nói xong, một đống linh dược tỏa ra dược khí bộc phát, lúc này chúng nằm chỉnh tề trên đại điện.
Linh dược chồng chất tại nơi này, sắc thái khác nhau, từ tam giai đến ngũ giai, khí tức các loại linh dược bao phủ đại sảnh Phẩm Bảo Các, toàn bộ Phẩm Bảo Các như biến thành dược viên.
- Nhiều linh dược như thế...
Đôi mắt đám người chung quanh gần như hoa mắt.
Diệp Huyền mang linh dược ra quá nhiều, có đủ chủng loại, hơn nữa phẩm giai cũng rất đầy đủ, trong đó kém cỏi nhất cũng là linh dược tam giai, quả thực làm hai mắt bọn họ mờ đi.
- Đây là...
Đông Phương Tử Ti cũng ngạc nhiên, nàng là một gã luyện dược sư, vừa liếc mắt đã nhìn rõ linh dược Diệp Huyền lấy ra có rất nhiều chủng loại, hơn nữa rất nhiều đều biến mất trên thị trường.
Đột nhiên nàng cảm giác được cái gì đó, cầm lấy một gốc linh dược trên mặt đất.
Gốc linh dược này chủng loại rất bình thường, nó chính là Hoàng Tinh Thảo tam giai, giá bán trên thị trường là tám ngàn huyền tệ, người bình thường nhìn thấy căn bản không quan tâm.
Nàng thân là luyện dược sư, Đông Phương Tử Ti lại phát giác được dược tính của gốc Hoàng Tinh Thảo này còn mạnh hơn Hoàng Tinh Thảo nàng gặp được trong Lam Quang học viện tới năm thành.
Nếu như dùng gốc Hoàng Tinh Thảo này luyện chế Bạch Tinh Đan tam giai thì có tới chín thành khả năng luyện ra Bạch Tinh Đan thượng đẳng.
Cùng một loại đan dược cũng chia hạ đẳng, trung đẳng và thượng đẳng các đẳng cấp, nói chung rất khó luyện thành đan dược thượng đẳng, cũng giống như vậy, giá cả của nó sẽ cao hơn đan dược hạ đẳng và trung đẳng gấp mười lần.
Huyền thức của Đông Phương Tử Ti đảo qua một đống lớn linh dược, nàng có cảm giác như nhìn thấy quỷ, vẻ mặt khác thường.
Nàng phát hiện một gốc linh dược kém cỏi nhất trong đống này cũng tinh khiết hơn linh dược ở bên ngoài tới một thành.
Thiếu niên lấy những linh dược này từ nơi nào? Chẳng lẽ là từ dược viên thượng cổ hay sao? Trong núi rừng bình thường căn bản không sản xuất ra được linh dược đẳng cấp như thế.
Nếu như thần hành thương hội có được số linh dược này...
Nghĩ đến một khả năng, Đông Phương Tử Ti kích động toàn thân run rẩy.
Thần hành thương hội buôn bán đan dược, đều dùng đan dược làm hạch tâm, dưới trướng có không ít luyện dược sư, một khi có được đại lượng linh dược phẩm chất cao, nhất định có thể luyện chế ra rất nhiều đan dược pâẩm chất cao, đến lúc đó nói không chừng có thể giúp thương hội vượt qua khốn cảnh.
- Nếu như các ngươi cảm thấy những linh dược này cấp bậc quá thấp, ta còn có một ít linh dược lục giai.
Nhìn thấy Đông Phương Tử Ti không nói lời nào, Diệp Huyền cho rằng đối phương ngại chính mình lấy ra linh dược cấp bậc quá thấp, lại mở miệng nói.
Trên người hắn có hơn trăm gốc linh dược lục giai, trong đó có rất là hắn không dùng được, mang ra hối đoái Thất Sắc Hỗn Độn Thổ hoàn thành giao dịch cũng không có gì cả.
Nhưng Diệp Huyền nói như thế làm rất nhiều người theo sau kinh ngạc, bọn họ ngây ra như phỗng.
Trên người của gia hỏa này còn có linh dược lục giai, ông trời ơi, gia hỏa này mở dược viên hay sao?
- Không, không, đủ.
Đông Phương Tử Ti lúc này khôi phục tinh thần trong khiếp sợ, vội vàng lắc đầu, sắc mặt đỏ rực, nói:
- Linh dược của ngươi có phẩm chất rất cao, còn có nhiều linh dược tam tứ giai hay không?
Dưới tình huống bình thường, linh dược cấp bậc càng cao, nó càng hi hữu giá trị cũng càng lớn.
Nhưng Đông Phương Tử Ti rất rõ ràng, thần hành thương hội có đan dược ngũ giai cũng được nhưng không có khả năng đại lượng luyện chế thành đan dược, đến cuối cùng vẫn mang ra ngoài giao dịch.
Mà linh dược tam tứ giai, có bao nhiêu thần hành thương hội cũng có thể chuyển hóa thành đan dược, cuối cùng hình thành lợi nhuận còn cao hơn cả linh dược cao giai, tuyệt đối sẽ gia tăng giá trị gấp mười.
- Ta còn có một ít linh dược cấp thấp, ta không biết giá cả như thế nào, ngươi nói thử xem?
Nếu như Phẩm Bảo Các ép giá linh dược quá thấp, Diệp Huyền vẫn tình nguyện luyện thành đan dược mà không hối đoái.
- Là như thế này, ngươi lấy ra linh dược còn tốt hơn ba thành so với linh dược tốt nhất trên thị trường, cho nên luyện chế thành đan dược, cho dù tỷ lệ thành đan hay mức độ dung hợp tạo thành đan dược cao cấp cũng cao hơn các linh dược khác, cho nên giá thu mua của chúng ta cũng cao hơn thị trường.
- Dùng gốc Hoàng Tinh Thảo này làm thí dụ, trên thị trường bình thường thu mua nó là bốn ngàn huyền tệ, bán ra giá sáu ngàn huyền tệ, cho nên chúng ta có thể cho ra giá cả là sáu ngàn huyền tệ một cây, mà linh dược tứ giai giá cả thống nhất là sáu ngàn huyền tệ, không biết các hạ cảm thấy như thế nào?
Đây không phải là gốc Hoàng Tinh Thảo tiểu tử này lấy ra trong Tụ Bảo Hiên hay sao?
Nhìn thấy gốc Hoàng Tinh Thảo trong tay Đông Phương Tử Ti, Lưu quản sự há hốc mồm.
Chương 593 Hối hận xanh ruột (2)
Lúc trước Diệp Huyền xuất ra gốc Hoàng Tinh Thảo kia, hắn căn bản không có quan sát cẩn thận, trực tiếp cho ra cái giá bốn ngàn huyền tệ.
Bây giờ nghe Đông Phương Tử Ti vừa nói như vậy, mới phát hiện Diệp Huyền cầm linh dược còn tốt hơn linh dược ngang cấp của cửa hàng tới ba thành.
Hắn bỏ lỡ giao dịch linh dược như thế?
Trong nội tâm Lưu quản sự vô cùng hối hận, Diệp Huyền đi đã đi Tụ Bảo Hiên của hắn trước đấy.
Diệp Huyền gật gật đầu, Đông Phương Tử Ti nói ra giá cả còn cao hơn Tụ Bảo Hiên một nửa.
Dưới tình huống bình thường, gốc Hoàng Tinh Thảo như thế bán cho luyện dược sư sẽ bán bảy tám ngàn huyền tệ cũng không thành vấn đề, nếu là giá thu mua sẽ thấp hơn một ít.
- Nói tổng số đi.
Nội tâm Diệp Huyền suy nghĩ một chút.
- Vừa rồi ta định giá Thất Sắc Hỗn Độn Thổ là dựa theo bảo vật thất cấp bình thường, ngươi mang linh dược cấp bậc khá thấp nhưng tỉ lệ rất tốt, cho nên tính toán ba trăm triệu năm trăm ngàn, như vậy tính toán ra chúng ta cần bốn ngàn gốc linh dược tứ giai, một vạn sáu ngàn gốc linh dược tam giai.
Số lượng này gần như hối đoái sạch những linh dược cấp bậc thấp trong trữ vật giới chỉ của Diệp Huyền.
- Thành giao.
Diệp Huyền không chút do dự gật đầu, những linh dược cấp bậc tháp này là đại lượng Huyền thú, yêu thú của Kim Lân đi tìm trong phù quang bí cảnh, hắn cũng không phí tinh lực gì.
Quan trọng hơn là, dùng thực lực hêện tại của Diệp Huyền không sử dụng linh dược cấp thấp, sớm muộn gì vẫn phải bán ra, không bằng dùng để hối đoái Thất Sắc Hỗn Độn Thổ.
Sau khi mang tất cả linh dược tam tứ giai đặt vào trong một trữ vật giới chỉ, Diệp Huyền trực tiếp giao cho Đông Phương Tử Ti.
- Nơi này là linh dược tam tứ giai mà ngươi cần, kiểm tra một chút đi, nếu như chính xác không sai thì giao Thất Sắc Hỗn Độn Thổ cho ta.
Tâm thần Đông Phương Tử Ti chấn động,:
- Diệp Huyền vậy mà tiện tay xuất ra đồ vật giá trị mấy tỷ đưa cho ta, chẳng lẽ không sợ ta gian lận hay sao?
Huyền thức thẩm thấu vào trong trữ vật giới chỉ, Đông Phương Tử Ti cẩn thận kiểm tra một lần, linh dược bên trong không ít một cây, hơn nữa mỗi một cây đều giống như lúc trước, ẩn chứa dược tính vượt qua linh dược cùng loại trên thị trường.
- Dạ thúc, giao Thất Sắc Hỗn Độn Thổ cho hắn đi.
Đông Phương Tử Ti thở một hơi thật dài, ý bảo đúng số lượng.
Toàn trường lập tức xôn xao, tất cả mọi người giật mình nhìn Diệp Huyền.
Thiếu niên này vậy mà thật xuất ra linh dược Phẩm Bảo Các yêu cầu, hối đoái Thất Sắc Hỗn Độn Thổ Vương cấp thất giai.
Trong đó đám người Mạc thiếu gia liên tục trào phúng Diệp Huyền là hai lúa giờ phút này lại chấn động cả kinh không nói thành lời.
Lưu quản sự đứng trong đám người, sắc mặt của hắn biến thành màu đen, hắn đã hối hận xanh ruột, nếu như sớm biết Diệp Huyền có nhiều linh dược như thế, hắn đánh chết cũng không có khả năng lại bảo Diệp Huyền đến Phẩm Bảo Các ah.
Phát hiện đúng là Thất Sắc Hỗn Độn Thổ, Diệp Huyền mững rỡ và trực tiếp thu vào trữ vật giới chỉ.
Có Thất Sắc Hỗn Độn Thổ, thực lực của hắn lại tinh tiến.
- Không biết hai vị hiện tại đang ở nơi nào? Vi chúc mừng giao dịch thành công, đêm nay ta muốn mở tiệc chiêu đãi hai vị.
Giao dịch thành công, Đông Phương Tử Ti cũng vui mừng, u sâu trên mặt biến mất hoàn toàn, trong nội tâm vui rạo rực, tự nhiên cười nói như hoa.
Có những linh dược này, thần hành thương hội có thể vượt qua cửa ải khó.
Rất nhiều nam nhân chung quanh hâm mộ nhìn sang Diệp Huyền và Kim Lân, Đông Phương Tư Ti tiểu thử là một trong mười mỹ nhân Mộng Cảnh bình nguyên tự mình mở tiệc chiêu đãi, đây là chuyện vô số nam nhân ước mơ tha thiết, không ngờ hai tiểu tử này lại đụng phải.
- Thật có lỗi, chúng ta còn có việc, mở tiệc chiêu đãi thì miễn đi.
Diệp Huyền mới không tham gia loại tiệc xã giao như thế này, hắn không có thời gian.
- Đúng rồi, nếu như Phẩm Bảo Các các ngươi còn có bảo vật thất giai bán ra, ngược lại có thể nói cho ta biết.
Diệp Huyền nói xong liền quay người rời đi.
Trời ạ,
- Tiểu tử này lại cự tuyệt Đông Phương Tử Ti tiểu thư mở tiệc chiêu đãi...
- Mắt hắn bị mù rồi!
- Không đi cho chúng ta đi ah!
- Hắn còn cự tuyệt thẳng thừng như vậy...
...
Tất cả mọi người há hốc mồm, chẳng lẽ gia hỏa này bị mù mắt hay sao?
Bọn họ tự xưng nếu như là chính mình, bọn họ tuyệt đối không thể ngăn cản hấp dẫn của Đông Phương Tử Ti tiểu thư.
Đông Phương Tử Ti tiểu thư chẳng những là đại tiểu thư của thần hành thương hội, nàng còn xinh đẹp tuyệt luân, mấu chốt nàng còn là đệ tử thiên tài của Lam Quang học viện, hai mười hai tuổi đã đạt tới Vũ Tông ngũ giai nhất trọng, hơn nữa còn là luyện dược sư tứ phẩm, không biết làm bao nhiêu nam nhân trong Vô Không Lĩnh ngưỡng mộ.
Diệp Huyền lại cự tuyệt không chút do dự, hắn có còn là nam nhân hay không?
Hơn nữa Diệp Huyền lại còn nói nếu có bảo vật thất giai cứ báo cho hắn, chẳng lẽ trên người hắn vẫn còn linh dược hay sao?
Đông Phương Tử Ti giật mình, nàng lộ vẻ mặt xấu hổ, hiển nhiên nàng không có ngờ tới Diệp Huyền sẽ nói như vậy, nàng không ngờ có người cự tuyệt nàng, nàng hơi ổn định tâm thần sau đó lại nói:
- Hai vị chậm đã.
Nói xong nàng xuất ra một tấm lệnh bài ngâm đen đưa cho Diệp Huyền:
- Đây là lệnh bài khách quý đẳng cấp cao nhất của thần hành thương hội chúng ta, có lệnh bài này, về sau các hạ tới cửa hàng thần hành thương hội mua sắm bất cứ vật gì cũng có thể chiết khấu tám thành.
- Đa tạ!
Diệp Huyền ngẫm lại vẫn tiếp nhận lệnh bài, quay đầu nói với Kim Lân:
- Kim Lân, chúng ta đi!
- Đợi đã nào...
Tên Lưu quản sự lập tức lên tiếng, hắn không lên tiếng không được.
- Không biết Lưu quản sự ngăn cản tại hạ có gì muốn làm?
Đôi mắt Diệp Huyền nheo lại, ánh mắt của hắn có một tia hàn quang.
- Vị tiểu huynh đệ này, đừng hiểu lầm, ta không chuẩn bị làm phiền ngươi, mà là vừa rồi tại hạ có mắt không nhìn được thái sơn, trong nội tâm sợ hãi nên cố ý xin lỗi.
Lưu quản sự cười ha hả nói ra.
- Ngươi không có gì đắc tội ta, ta cũng không cần xin lỗi, không có việc gì thì tránh ra, ta phải đi.
Diệp Huyền nhìn thấy ánh mắt tham lam của hắn, tuy không rõ mục đích chính thức của hắn là gì nhưng cũng không quan tâm.
- Ah, tiểu huynh đệ, là như thế này, ta thấy trên người của ngươi có không ít linh dược ngũ giai, nghe nói còn có linh dược lục giai, thiên nhai thương hội chúng ta chính là đại thương hội số một trên Mộng Cảnh bình nguyên, chúng ta cảm thấy hứng thú với đồ vật trên người của ngươi, Tụ Bảo Hiên chúng ta muốn mua linh dược của ngươi, chỉ cần ngươi ra giá!
Chương 594 Người làm ăn
Lưu quản sự cười ha ha, thời điểm hắn nói chuyện, một bóng người đã nhanh chóng rời khỏi Phẩm Bảo Các.
Trong mắt Diệp Huyền bắn ra một đạo hàn quang, hiển nhiên Lưu quản sự đi gọi người, là muốn cường đoạt linh dược của Diệp Huyền.
- Muốn mua? Có thể! Tụ Bảo Hiên các ngươi có bảo vật thất giai hay không? Nếu có bảo vật Vương cấp thất giai thì có thể cân nhắc.
Diệp Huyền khoanh tay đứng đó, giống như cười mà không phải cười nói ra.
Như nếu như đối phương nguyện ý xuất ra bảo vật thất giai trao đổi, Diệp Huyền cũng không ngại hối đoái cho đối phương, nếu như động tiểu tâm tư thì bọn chúng tìm lầm người rồi.
Sắc mặt Lưu quản sự biến hóa, hắn gượng cười và nói:
- Các hạ nói đùa, bảo vật Vương cấp thất giai quý giá, thiên nhai thương hội chúng ta khẳng định có nhưng ta không thể làm chủ bán ra. Như vậy đi, bản thân thật sự có thành ý thu mua linh dược của các hạ, không bằng dựa theo giá cả Đông Phương Tử Ti tiểu thư định ra thu mua đi.
- Đó là giá cả linh dược bán ra, không biết tiểu huynh đệ cảm thấy như thế nào?
- Ta cảm thấy...
Diệp Huyền giống như cười mà không phải cười nhìn Lưu quản sự, thản nhiên nói:
- Ta cảm thấy ngươi là đồ ngu ngốc!
- Cút!
Trong mắt Diệp Huyền bắn ra một đạo hàn quang.
Chỉ có bao nhiêu huyền tệ như thế cũng muốn mua linh dược của mình, Lưu quản sự thực sự xem mình là đồ ngu ngốc hay sao?
Bị Diệp Huyền nhục mạ trước mặt bao người, sắc mặt Lưu quản sự biến thành âm trầm, lửa giận thiêu đốt trong nội tâm, ánh mắt sâm lãnh.
- Tiểu huynh đệ, ta khuyên ngươi nên suy nghĩ thật kỹ tốt, nhìn ngươi hẳn là vừa tới Vô Không Lĩnh không bao lâu a? Vô Không Lĩnh chúng ta gần đây rất loạn, đừng vì không cẩn thận mà chết ngoài hoang sơn dã lĩnh, người nhà muốn tìm thi thể cũng không tìm thấy đâu.
- Ngươi đang uy hiếp ta?
Diệp Huyền híp mắt nói.
- Ta không phải uy hiếp ngươi, ta chỉ khuyên bảo ngươi thôi.
Lưu quản sự cười lạnh nói:
- Tuy ta khuyên bảo nhưng có thể biến thành sự thật.
- Lưu quản sự, nơi này là địa bàn Phẩm Bảo Các của ta, ngươi làm như vậy quá phận lắm rồi.
Lúc này Đông Phương Tử Ti không nhịn được nữa, nàng nói:
- Đông Phương Tử Ti tiểu thư, ta có làm gì sao? Ta chỉ nói chuyện làm ăn với tiểu huynh đệ này mà thôi, tiểu huynh đệ, cũng đừng xem thường lời khuyên, Tụ Bảo Hiên đang ở đối diện, lão phu ở đó chờ các hạ quang lâm.
Lưu quản sự nói xong cười lạnh hai tiếng sau đó quay người ra khỏi Phẩm Bảo Các.
- Tiểu tử này không biết đến từ nơi nào, không ngờ đắc tội thiên nhai thương hội Lưu quản sự, hắn sắp không may.
- Có cái gì không may, trên thân người có nhiều linh dược như thế, hơn nữa khí chất phi phàm, nhất định là đệ tử thế lực lớn, bối cảnh thâm hậu.
- Hừ, có bối cảnh thì thế nào, ngươi cho rằng hắn tới từ Hạo Thiên đế quốc hay sao? Vô Không Lĩnh chúng ta vô cùng hỗn loạn, đạo phỉ phần đông, cho dù thiên tài có đại bối cảnh đi tới nơi này cũng có thể bị ăn xương cốt không còn.
- Thật sự không rõ hai người này tới từ thế lực nào, không ngờ cường giả thế lực bọn họ lại dám thả bọn họ đi tới Vô Không Lĩnh, hai người này cũng quá ngu ngốc, còn dám mang tài vật lộ ra ngoài, không phải tự mình muốn chết sao.
- Phẩm Bảo Các Thất Sắc Hỗn Độn Thổ đã bị mấy đại gia tộc thành Hắc Thạch chúng ta ngấp nghé từ lâu, hiện tại bị tiểu tử này mua đi, mấy đại gia tộc này làm sao từ bỏ ý đồ.
- Chúng ta xem kịch vui đi.
Tại lầu một Phẩm Bảo Các vẫn còn rất nhiều người nghị luận, lúc này đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Diệp Huyền và Kim Lân, có thương cảm, có cực kỳ hâm mộ nhưng càng nhiều là trào phúng kẻ ngu ngốc.
- Hai vị, không biết các ngươi là gia tộc nhà ai, có nơi đặt chân tại thành Hắc Thạch hay không, nếu như không có cứ ở lại Phẩm Bảo Các, sau đó truyền tin về gia tộc các ngươi, chờ người gia tộc các ngươi tới thành Hắc Thạch đón các ngươi.
Đông Phương Tử Ti mở miệng đề nghị, hiển nhiên nàng biết rõ hai người Diệp Huyền đi ra ngoài như thế, vừa ra khỏi cửa Phẩm Bảo Các sẽ gặp phải nguy hiểm không nhỏ.
- Đa tạ, nếu như những người kia thật muốn đến thì ta chờ bọn chúng đến, không đến dễ dàng, ta muốn đi cũng không có gì khó.
Diệp Huyền biết rõ Đông Phương Tử Ti có hảo ý, cảm giác với nàng tốt hơn một ít, Diệp Huyền hắn cũng không cần người che chở.
Nhìn thấy Diệp Huyền rời khỏi Phẩm Bảo Các, Đông Phương Tử Ti và Đông Phương Dạ liếc nhau, lúc này lắc đầu thở dài.
Thiếu niên này thật sự là quá ngây thơ.
Ra khỏi cửa Phẩm Bảo Các, Diệp Huyền cũng không có đi Tụ Bảo Hiên đối diện, mà là đi vào trung tâm của thành Hắc Thạch.
- Gia hỏa này lại không đi Tụ Bảo Hiên, thật sự to gan.
- Đi, theo sau, xem hắn muốn đi đâu!
Một đám võ giả kìm lòng không được đi theo sau lưng Diệp Huyền.
Lầu hai Tụ Bảo Hiên, Lưu quản sự híp mắt nhìn bóng lưng Diệp Huyền biến mất trong dòng người.
Tiểu tử này lại không đi tới Tụ Bảo Hiên, là thực không sợ hãi hay ngu ngốc vô tri?
- Lưu quản sự, hai tiểu tử kia không tới, có nên trực tiếp bắt chúng hay không?
Một tên nam tử trung niên khí tức khủng bố cung kính đứng sau lưng Lưu quản sự, trong ánh mắt bắn ra một tia hung quang.
Lưu quản sự nhìn hắn một cái, hắn cười nói:
- Ngươi ngu ngốc sao? Hiện tại động thủ, kẻ đần cũng biết là thiên nhai thương hội chúng ta ra tay, nếu như thế lực hai người này tìm tới tận cửa, thanh danh thiên nhai thương hội chúng ta đặt ở đâu?
Tuy tháiđoộ Lưu quản sự hung hăng càn quấy nhưng kỳ thật rất tinh tế.
Hai tiểu tử này xuất ra nhiều linh dược như thế, không phải cướp đoạt thì chính là tìm được một dược viên mất tích, hoặc là sau lưng có thế lực lớn.
Những gì hắn làm vừa rồi cũng chỉ lừa gạt Diệp Huyền mà thôi, nếu như Diệp Huyền thực bán linh dược cho hắn, vậy hắn sẽ không công kiếm được một vố lớn, song phương giao dịch công bằng, đến lúc đó cho dù thế lực sau lưng hai người tìm tới tận cửa cũng không có gì để nói.
- Chẳng lẽ cứ thế thả bọn chúng rời đi?
Nam tử trung niên thấp thỏm nói.
- Ta có nói như vậy sao?
Lưu quản sự cười lạnh nói:
- Con mồi tới tay làm sao thả chạy được, ngươi phái mấy người đi theo hai người kia, xem bọn chúng đặt chân địa phương ở nơi nào, không nên hành động thiếu suy nghĩ, sau đó lại tra xem bọn chúng có thân phận gì, có bối cảnh hay không.
Chương 595 Còn đáng sợ hơn cái chết (1)
- Tiểu tử này dám mua Thất Sắc Hỗn Độn Thổ, ta cũng không tin mấy đại gia tộc thành Hắc Thạch không động tâm, buổi tối hôm nay tất nhiên sẽ có trò hay để xem.
Nói đến đây khóe miệng Lưu quản sự nở nụ cười sâm lãnh.
- Nhớ kỹ, thiên nhai thương hội chúng ta là một trong bảy đại thương hội của Mộng Cảnh bình nguyên, là người làm ăn, chuyện chém chém giết giết nên giao cho người khác làm đi.
- Lưu quản sự anh minh.
Nam nhân trung niên cung kính lui xuống.
Diệp Huyền và Kim Lân đi đường nhàn nhã, hồn thức của hắn không ngừng tìm kiếm bốn phía.
Một hai ba...
Trong hồn thức của hắn chí ít có năm sáu nhóm người đang âm thầm theo sau, không ngừng đi theo bọn họ.
- Điện hạ, những kẻ đi theo chúng ta thật đáng ghét, có muốn ta tiêu diệt bọn chúng hay không?
Kim Lân không vui nói ra.
- Bọn chúng không động thủ, chúng ta cũng không cần động thủ.
Diệp Huyền khoát khoát tay.
Những kẻ này rát kiên nhẫn, rõ ràng không động thủ, không biết trong nhóm người này có đội ngũ thiên nhai thương hội hay không, nghĩ lại chắc chắn sẽ có.
Nếu bọn chúng không động thủ khá tốt, nếu thật sự muốn động thủ, Diệp Huyền không ngại giáo huấn bọn chúng, lại làm cho bọn chúng hiểu ai là người không thể chọc.
Trước mặt Diệp Huyền là một khách sạn lớn nằm ở vị trí trung tâm thành Hắc Thạch, tráng lệ, khí thế bàng bạc.
Buổi tối hôm nay sẽ ở lại nơi này.
Đây là khách sạn tốt nhất Diệp Huyền nhìn thấy trên đường đi, hắn cất bước đi vào.
Lúc này ánh mắt Diệp Huyền ngưng tụ, khóe miệng của hắn nở ra nụ cười nghiền ngẫm, rốt cuộc cũng tới.
Chỉ thấy trong hẻm nhỏ có bảy tám tên võ giả đang đứng, một tên có chòm râu đầy cặn bã hùng hổ vây quanh Diệp Huyền và Kim Lân vào giữa.
- Tiểu tử, ngươi thiếu nợ tiền của chúng ta, mẹ kiếp, nếu không phải lão tử nghe nói tin tức hai người các ngươi ở chỗ này, lần này sẽ bị hai người các ngươi tránh thoát, ngoan ngoãn giao trữ vật giới chỉ ra đây, không nên chờ chúng ta động thủ.
Trong ánh mắt tên đại hán đầu lĩnh bắn ra một tia hung quang, hắn lạnh lùng lên tiếng.
Bảy tám tên võ giả khác cũng hùng hổ vây quanh, khóe miệng cười lạnh.
Rốt cục động thủ, đây là biện pháp các thế lực khác nghĩ ra sao? Làm cũng quá tuyệt, không ngờ giả mạo đòi nợ.
Một đường đi lâu như thế, đám võ giả khác nhìn sang, tất cả đều hưng phấn.
Ngu ngốc cũng biết mấy người kia tuyệt đối không phải thật muốn đòi nợ, mà là thế lực nào đó thông qua loại biện pháp này muốn cướp đoạt bảo vật của hai người.
- Dám xưng lão tử trước mặt chúng ta? Cũng chỉ là mặt hàng này sao?
Diệp Huyền nhìn đám người kia, khóe miệng lộ ra một tia khih thường.
Mấy người kia trừ đại hán đầu là Võ Tông ngũ giai nhất trọng ra, mấy người còn lại tất cả đều là Thiên Vũ Sư tứ giai đỉnh phong.
Cũng không biết thế lực nào đi tìm mặt hàng chỉ có thực lực như vậy thăm dò bọn họ, trong nội tâm Diệp Huyền càng xem thường.
- Tiểu tử, ngươi nói cái gì?
Đầu lĩnh đại hán tức giận trừng mắt, đôi mắt như chuông đồng.
Uy áp Võ Tông ngũ giai quét qua chung quanh.
Diệp Huyền khoát khoát tay,
- Kim Lân, giao cho ngươi.
- Hắc hắc, rốt cục có thể đánh nhau.
Kim Lân ngày hôm nay đi theo Diệp Huyền khắp nơi, trừ buổi sáng ăn bánh bao làm hắn cảm thấy hưng phấn ra, lúc khác đều nhàm chán đến cực điểm.
Hôm nay nhìn thấy có thể đánh nhau, dáng vẻ bệnh tâm thần của hắn cũng hưng phấn hơn trước.
- Hi vọng các ngươi có thể chơi đùa với ta lâu một chút, đừng không cẩn thận bị ta đùachết, vậy thì quá nhàm chán.
Kim Lân nhếch miệng cười cười, đôi mắt màu vàng của hắn tỏa ra hào quang hưng phấn.
Đám võ giả kia vô cùng giật mình.
Diệp Huyền và Kim Lân biểu hiện vượt xa bọn họ đoán trước.
- Muốn chết.
Đại hán đầu lĩnh tức giận muốn bùng nổ.
Đồng thời hắn nháy mắt, bảy tám tên võ giả đi theo hắn lập tức lĩnh ngộ và tấn công Diệp Huyền.
Mục tiêu của đám người này chính là Diệp Huyền, nói cho đúng là trữ vật giới chỉ trong tay của Diệp Huyền, về phần Kim Lân không phải mục tiêu của bọn họ.
Nhìn thấy mấy người kia tân công Diệp Huyền, chỉ thấy Kim Lân xông tới phía trước.
- Tiểu tử, cút!
Nhìn thấy Kim Lân nhào lên, tên đại hán đầu lĩnh muốn đánh Kim lân bay ra ngoài.
Lúc bàn tay của hắn đánh lên ngực của Kim Lân.
Oanh...
Bàn tay của hắn như đánh thẳng vào sắt thép, tay phải lập tức bị chấn động run rẩy.
Nhìn Kim Lân không chút sứt đầu mẻ trán.
- Ta nói ngươi hôm nay đã ăn cơm chưa?
Kim Lân nhếch miệng cười cười, hắn đang mỉm cười với đối phương nhưng lại tát một cái, hắn đánh đối phương bay ra xa.
Bành!
Tên đại hán đầu lĩnh bay ra xa, tiếng xương cốt vỡ vụn không ít, âm thanh giống như rang đậu, thân thể đối phương lúc này bay tới cách đó không xa, lúc này nện xuống đất tạo thành hố sâu.
Hắn phun máu tươi, miệng che ngực, chỉ một tát đánh nát toàn bộ xương sườn của hắn, căn bản không có xương sườn hoàn hảo.
Ngay sau đó, bành bành bành, mấy người còn lại bay ra xa.
Thanh niên này là người nào, quả thực đáng sợ! Mấy người kia như gặp quỷ, hoảng sợ nhìn xem Kim Lân.
Những người đi theo cùng cũng khiếp sợ khi nhìn thấy thực lực Kim Lân, Kim Lân nhìn từ diện mạo chỉ hai mươi mấy tuổi, thực lực hắn biểu hiện ra ngoài không thua gì cao thủ Võ Tông ngũ giai!
Thiên tài đỉnh cấp của Lam Quang học viện cũng chỉ như thế mà thôi.
- Các ngươi quá yếu ah? Ta còn chưa nóng người đấy.
Kim Lân còn chưa thỏa mãn, hắn xông vào đám người đái hán khôi ngô quyền đấm cước đá, chỉ nghe tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên không ngừng, chỉ trong nháy mắt đã bị đánh không còn hình người.
Kim Lân chính là yêu vương thất giai, nếu như không phải nó thu lực đã sớm đánh chết đám người này.
- Cầu các ngươi, tha mạng, tha mạng ah.
- Chúng ta nhận lầm, nhận lầm người.
Lúc trước đám người này còn diễu võ dương oai nhưng bây giờ khóc rống không thôi, nước mũi nước mắt hòa với máu tươi chảy xuống, muốn chật vật bao nhiêu có chật vật bấy nhiêu.
- Thật sự là không thú vị, muốn đánh nhau phải không, tìm người lợi hại hơn tới đây, chỉ có chút thực lực như vậy quá yếu rồi.
Kim Lân vừa nói vừa đấm đá tiếp, lúc này đám người kêu thảm thiết liên tục, Kim Lân lại có vẻ mặt không thú vị gì cả.
Đám người chung quanh đều há hốc mồm.
Rốt cuộc là thế lực nào trêu chọc vấn đề?
Người phái ra quá yếu ớt, là muốn đánh cướp bảo vật hay đưa người tới ăn đòn?
Chỉ có một chút cường giả mới phát hiện vấn đề.
Tuy mấy người kia không tính là cao thủ đứng đầu nhưng cũng không phải kẻ yếu, người đầu lĩnh chính là Vũ Tông ngũ giai nhất trọng.