-
Chương 616-620
Chương 616 Huyền Cơ Tông? (2)
Thiếu niên này ẩn giấu thực lực?
Khúc Như Phong nghĩ đến một khả năng, hắn lại lắc đầu.
Thiếu niên kia nhìn chưa tới hai mươi tuổi, khí tức trên người cực kỳ đáng sợ, nếu như nói hắn ẩn dấu thực lực, làm sao có thể? Cho dù thiên tài Lam Quang học viện cũng không có đáng sợ như thế.
Lúc này La Thành và các hộ vệ cũng khôi phục tinh thần, bọn họ đầu tiên nghi hoặc tại sao Diệp Huyền phải cứu bọn họ, thứ hai nghi hoặc thiếu niên trước mắt chỉ chưa tới hai mươi tuổi, hắn một kiếm đã lợi hại như vậy, chỉ tùy ý một kiếm đã đánh lui hai tên cường giả Vũ Tông.
Nếu như không phải bọn họ nhìn thấy tận mắt, thậm chí bọn họ còn không dám tin tưởng.
Thiếu niên này biểu hiện còn nghịch thiên hơn đệ tử thiên tài của thế lực đỉnh cấp.
Hắn từng gặp qua đệ tử hạch tâm Mộ Dung Mộ Dung Vân Vũ thiếu gia ra tay một lần, lần đó ở phường thị đế đô.
Mộ Dung Vân Vũ thiếu gia lúc ấy mặc dù chỉ là Vũ Tông ngũ giai nhất trọng nhưng chỉ một chiêu có thể đầy lùi một tên Vũ Tông ngũ giai nhị trọng thổ huyết ngã xuống đất.
Mộ Dung Vân Vũ thiếu gia chẳng những là thiên tài đỉnh cấp của Mộ Dung gia, còn là đệ tử thiên tài của Lam Quang học viện.
Hôm nay thiếu niên này tuổi còn nhỏ hơn Mộ Dung Vân Vũ thiếu gia lúc ấy, chỉ bằng một kiếm đẩy lùi hai Vũ Tông ngũ giai nhị trọng, biểu hiện như vậy còn chói mắt hơn cả Mộ Dung Vân Vũ thiếu gia lúc trước.
- Vị bằng hữu kia, không biết các hạ là người gia tộc nhà ai, đây là ân oán giữa Khúc gia và La gia, ngươi không có vấn đề gì, không biết tại sao ngươi phải nhúng tay chuyện này?
Khúc Như Phong nhìn thấy Diệp Huyền biểu hiện cũng âm thầm kinh hãi, hắn cũng không e ngại Diệp Huyền, hắn chưa từng gặp qua người này, hơn nữa hắn cũng không luống cuống tay chân.
Có thể bồi dưỡng thiên tài như thế đều là đệ tử thế lực lớn, nếu như tùy tiện đắc tội đối phương, Khúc gia không sợ nhưng có thể tránh thì tận lực tránh đi.
- Các ngươi là người Huyền Cơ Tông?
Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào đối phương và lạnh lùng hỏi một câu.
Diệp Huyền vốn chẳng muốn quản tới chuyện gia tộc tranh chấp nhưng hắn vừa rồi nghe được Khúc gia là thủ hạ của Huyền Cơ Tông, như vậy hắn không thể không ra tay.
Đối với Huyền Cơ Tông, Diệp Huyền hận chúng thấu xương.
Cuồng Chiến lão thất phu vẫn đuổi giết hơn ba tháng qua.
- Đúng vậy, các hạ hẳn có sâu xa với Huyền Cơ Tông sao?
Khúc Như Phong cau mày, hắn suy đoán một hồi và vẻ mặt âm trầm.
Ngữ khí của đối phương không có chút kính trọng Huyền Cơ Tông, chẳng lẽ là thiên tài thế lực đối địch với Huyền Cơ Tông?
- Rất tốt.
Diệp Huyền nghe được đối phương thừa nhận, hắn căn bản không nói nhảm và lập tức ra tay.
Hắn vừa vặn bị người Huyền Cơ Tông chọc giận không nhỏ, đối phương đã đứng trước mặt mình chẳng phải tự tìm đường chết?
Ngàn vạn kiếm quang như tro bụi điên cuồng quét qua đám người Khúc Như Phong.
- Tiểu tử, ngươi dám động thủ? Thực cho rằng Khúc Như Phong ta sợ ngươi hay sao?
Khúc Như Phong không ngờ Diệp Huyền không nói nửa câu, vậy mà trực tiếp động thủ với bọn họ, nội tâm hắn ngạc nhiên và giận dữ.
Theo như lời Diệp Huyền nói, hắn nhanh chóng hiểu ra, Diệp Huyền tuyệt đối là đệ tử thế lực đối địch với Huyền Cơ, nếu kẻ này muốn chết như vậy, vậy thì không thể trách được hắn, sau khi chém giết kẻ này lại bẩm báo với Huyền Cơ Tông, nói không chừng còn có ban thưởng gì đó.
Tâm niệm đến tận đây, Khúc Như Phong quát một tiếng, chỉ trong nháy mắt hơn mười tên võ giả dưới trướng hắn lao tới tấn công Diệp Huyền tậ, từng đạo hào quang huyền lực như thủy triều bao phủ Diệp Huyền vào bên trong
Diệp Huyền cười cười lạnh lùng, trường kiếm run lên, lập tức vô số kiếm quang nở rộ, những kiếm quang rậm rạp chằng chịt giống như sóng to gió lớn bao phủ chung quanh, lúc này hơn mười tên Thiên Vũ Sư tứ giai bị chém giết ngay lập tức.
Cùng lúc đó đỉnh đầu Diệp Huyền xuất hiện cối xay màu đen, cối xay đón gió bành trướng và nhanh chóng biến lớn nện vào tên Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong.
Rầm rầm rầm!
Diệp Huyền cầm ma bàn màu đen, lúc này hắn sử dụng Hồn Thiên Diệt Địa Ma Bàn lấy từ Ngô Húc, kết hợp hồn lực ngũ phẩm của Diệp Huyền cho nên tỏa ra khí tức kinh người.
Điên cuồng ép xuống, vài tên cường giả Vũ Tông liên tục thổ huyết và không ngừng ngăn cản.
Trong đó đầu lĩnh Khúc Như Phong càng chiến càng ngạc nhiên, hắn vốn cho rằng Diệp Huyền trẻ tuổi như vậy, cho dù thực lực mạnh hơn nữa cũng không thể mạnh đi nơi nào.
Hiện tại vừa ra tay làm hắn sợ hãi không nhỏ, huyền binh trong tay Diệp Huyền rất mạnh, kiếm pháp lại mạnh không gì sánh kịp, ẩn chứa kiếm ý vô cùng to lớn, hắn là Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong cũng phải sợ hãi không nhỏ.
Mà hôm nay Diệp Huyền lấy ra bảo vật huyền bảo cấp bậc như thế, nội tâm Khúc Như Phong vô cùng hoảng hốt, ánh mắt của hắn rất cao, Diệp Huyền lấy ma bàn ra tuyệt đối là huyền bảo cường đại, hắn âm thầm đau đầu.
Kẻ này chính là thiên tài võ đạo, không nghĩ tới còn là thiên tài luyện hồn sư, rốt cuộc là quái thai của tông môn nào?
Hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều, Hồn Thiên Diệt Địa Ma Bàn của Diệp Huyền đã nện thẳng vào đầu hắn.
Oanh!
Tiếng nổ nặng nề vang lên, vài tên Vũ Tông nhất trọng không ngăn cản nổi cho nên bay ngược và phun máu tươi.
Nội tâm Khúc Như Phong cực kỳ kinh ngạc, Diệp Huyền cường đại vượt qua hắn đoán trước, cứ tiếp tục như vậy hắn phải chết không thể nghi ngờ.
- Chết!
Một bảo vật hình phiến màu đỏ bay lướt qua trong tay Khúc Như Phong, mang theo hào quang huyết sắc quét qua chung quanh.
Bảo vât hình phiến này không biết là bảo vật gì, nó tỏa ra khí tức tà ác có thể làm cho người ta buồn bực.
Hàn ý sâm lãnh tràn ngập nội tâm của mọi người.
Trong người thanh niên này tỏa ra khí tức sâm lãnh đáng sợ, tất cả đều âm thầm kinh hãi, thời điểm này mọi người mới biết thì ra bọn họ chiến đấu lúc trước kịch liệt nhưng Khúc Như Phong còn chưa có thi triển toàn lực của mình.
Nếu như hắn ngay từ đầu đã thi triển bảo vật hình phiến như thế này, mấy người bọn họ có thể kiên trì tới bây giờ đã là chuyện cực kỳ khó lường rồi.
Sau khi kinh hãi, mấy người cũng lo lắng tâm thần bất định.
Không biết thanh niên này tới từ đâu, thực lực mạnh tới đáng sợ, nếu như không phải vì hắn, mấy người bọn họ đã chết rồi.
Nhưng nếu thanh niên bị đánh chết tại đây, kết cục của bọn họ cũng không tốt đi nơi nào.
- Thiếu hiệp coi chừng.
Hộ vệ trung niên lo lắng mở miệng.
Chương 617 Hạo Thiên đế đô
Hắn còn chưa dứt lời, khóe mắt lo lắng cũng đông cứng lại.
Thiến niên trước mắt dùng trường kiếm quét qua, đạo đạo kiếm quang nở rộ như khổng tước xòe đuôi, huyết phiên trong tay Khúc Như Phong quét qua huyết quang và xé rách giống như xé vải vóc.
- Chết!
Một kiếm kinh hồng như giao long bay lên không, nó đâm thẳng vào mi tâm Khúc Như Phong, tránh cũng không thể tránh.
- Các hạ có chuyện gì cũng từ từ...
Khúc Như Phong hoảng sợ không nhỏ, hắn còn chưa nói xong đã không thể nói tiếp.
Phốc phốc!
Mi tâm bắn ra huyết quang tung tóe, Khúc Như Phong ngã xuống đất, đồng tử mở to, chết không nhắm mắt.
Nơi này có rất nhiều cường giả, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.
Thanh niên La Thành và hộ vệ của hắn cũng ngạc nhiên không nhỏ, bọn họ không dám tin vào mắt mình.
Diệp Huyền cường đại vượt qua những gì biểu hiện trong giao thủ ngắn ngủi vừa rồi, nhưng không có nghĩ đến lại mạnh tới mức như vậy.
Đường đường Khúc Như Phong, Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong lại chết tại nơi này, cũng không ngăn cản được mấy chiêu.
Chẳng lẽ kẻ này chính là thiên kiêu của thế lực đỉnh cấp?
Đường đường Khúc Như Phong lại thua trong một chiêu, đổi lại cường giả Vũ Tôn lục giai cũng không hơn thế này bao nhiêu.
La Thành kinh ngạc qua đi, trong lòng vô cùng phấn chấn.
- Lai lịch kẻ này không tầm thường.
Đầu lĩnh hộ vệ suy nghĩ như thế, nội tâm vẫn chấn động không nhỏ.
Cùng lúc đó có vài tên cường giả Khúc gia còn sống hét lớn.
- Ngươi lại dám giết Khúc đại ca.
- Đối nghịch với Khúc gia chúng ta chính là đối nghịch với Huyền Cơ Tông.
- Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi, Huyền Cơ Tông sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Mối thù hôm nay sẽ hoàn trả gấp mười lần.
- Đi mau!
Trong mấy tên còn sống có một tên Vũ Tông ngũ giai nhị trọng còn sống sót duy nhất, hắn gào to một tiếng sau đó lướt đi.
Muốn đi?
Diệp Huyền cười lạnh không quan tâm.
Nếu như để bọn chúng chạy khỏi nơi này thì hắn không cần ra ngoài lăn lộn nữa.
- Hừ, ngày khác hoàn trả gấp mười lần? Không có cơ hội.
Diệp Huyền cười một tiếng, hắn cũng không phải kẻ thích giết chóc vô duyên vô cớ.
Lúc này Hồn Thiên Diệt Địa Ma Bàn như núi trực tiếp trấn áp, đồng thời hóa thành ba đạo lưu quang, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện trên hư không và chui vào hậu tâm của ba người.
Oanh phanh!
Phốc phốc!
Máu tươi bắn tung tóe, mấy người kia còn chưa chạy được trăm mét liền trực tiếp bị đánh thành thịt nát, xuyên thấu hậu tâm và hóa thành thi thể ngã xuống đất.
Cả quá trình cực nhanh, mấy người này phục hồi tinh thần lại, Diệp Huyền đã thu hồi trữ vật giới chỉ của đám người.
- Đa tạ ân cứu mạng của thiếu hiệp, La gia cảm kích vô tận.
Đầu lĩnh hộ vệ bước lên, hắn khom mình hành lễ, thái độ khiêm cung.
Thanh niên La Thành và những người khác cùng đi lên hành lễ.
Thực lực Diệp Huyền mạnh tới mức mấy người kinh hồn táng đảm, nếu đối phương muốn diệt bọn họ tuyệt đối dễ dàng, thuận tay mà thôi.
- Không cần cám ơn ta, ta động thủ với bọn chúng cũng không phải vì cứu các ngươi.
Diệp Huyền nói rất thản nhiên.
Hắn thật sự không phải cứu mấy người này mà ra tay, hắn chỉ đối phó thế lực Huyền Cơ Tông mà thôi.
Nếu vừa rồi đám người kia không phải thế lực dưới trướng Huyền Cơ Tông, Diệp Huyền căn bản không dừng lại tại đây.
- Bất kể như thế nào, thiếu hiệp đều cứu chúng ta... La gia chúng ta không phải đại gia tộc nhưng cũng biết đạo lý tri ân đồ báo.
- Thiếu hiệp không ghét bỏ, có thể đi La gia ngồi một chút, chúng ta cũng có thể dâng chén trà nóng, nếu có gì cần thì La gia cũng tận lực trợ giúp.
Đầu lĩnh hộ vệ kinh nghi, thần sắc nghiêm túc.
- Nơi này là đế đô Hạo Thiên đế quốc?
Diệp Huyền tìm tòi trữ vật giới chỉ của đám người Khúc Như Phong, đột nhiên nhìn thấy một tấm lệnh truy nã và nghi hoặc.
Diệp Huyền đã sớm nhìn thấy lệnh truy nã từ ba tháng trước, đây là bức họa của hắn và Kim Lân, là họa sĩ Huyền Cơ Tông căn cứ khẩu thuật của một số võ giả tại thành Hắc Thạch vẽ lại, hơn nữa còn đưa tới các nơi trên Mộng Cảnh bình nguyên.
Trong đó bức họa của hắn có sáu phần tương tự, nhưng trong Mộng Cảnh bình nguyên có quá nhiều thiến niên tóc đen, người thật có thể nhận ra hắn không nhiều.
Ngược lại bức họa Kim Lân không cao nhưng tóc vàng đồng tử màu vàng quá mức rõ ràng.
Cho nên ba tháng qua đa số thời điểm Diệp Huyền đều thu Kim Lân vào trong túi linh sủng, chỉ có ở một ít nơi hoang vắng mới có thể lại thả Kim Lân ra ngoài để hắn tự đi.
Hôm nay lệnh truy nã lại có ghi là Khúc gia đế đô Hạo Thiên đế quốc, lúc này Diệp Huyền kịp phản ứng, hẳn là hắn đã đi vào phạm vi Hạo Thiên đế quốc cảnh?
Trên đường chạy trốn vội vàng, đại đa số thời điểm Diệp đi lại trong hoang sơn dã lĩnh, ngược lại hắn không quan tâm mình đang ở nơi đâu.
Nghe được Diệp Huyền hỏi thăm, đầu lĩnh hộ vệ trả lời.
Thì ra nơi này thật sự nằm trong phạm vi Hạo Thiên đế quốc, hơn nữa còn nằm ở gần đế đô của đế quốc, La gia bọn họ là một thế gia trong đế đô, là thủ hạ dưới trướng của Mộ Dung gia trong Hạo Thiên đế quốc.
Khúc gia kia lại thuộc thế lực của Huyền Cơ Tông, cũng có địa vị nhất định trong đế đô Hạo Thiên đế quốc.
Bởi vì phương diện kinh doanh của hai nhà có phần tương tự nhau, cho nên thường xuyên phát sinh một ít xung đột, nhưng cũng đều là tiểu đả tiểu nháo, dù sao sau lưng hai thế lực đều là nhân vật danh tiếng.
Ai biết lúc này La Thành ra ngoài lịch lãm rèn luyện lại tao ngộ Khúc gia mai phục, nếu như không phải Diệp Huyền xuất hiện thì hắn có thể vẫn lạc tại nơi này.
Nghe được đối phương giảng thuật, nội tâm Diệp Huyền lập tức vui vẻ, không nghĩ tới chính mình bất tri bất giác lại đi vào đế đô Hạo Thiên đế quốc.
Hạo Thiên đế quốc thân là một trong mười thế lực lớn của Mộng Cảnh bình nguyên, đế đô tự nhiên cực kỳ to lớn, chắc tỉ lệ tìm được bảo vật giải trừ minh tâm chủng sẽ lớn hơn rất nhiều.
Diệp Huyền vốn chuẩn bị cự tuyệt La Thành mời, hiện tại hắn vui vẻ đáp ứng.
Tao ngộ Khúc gia mai phục, La Thành không có tâm tư tiếp tục lịch lãm cho nên dọn đường về nhà.
Trên đường đi, La Thành thập phần hưng phấn, hắn không ngừng hỏi thăm Diệp Huyền.
Từ đó có thể thấy được La Thành là đệ tử thế gia trong đế đô Hạo Thiên đế quốc đế nhưng khí tức con buôn đậm đặc, trong lời hắn nói còn mang theo sùng bái Diệp Huyền.
Nghĩ lại cũng phải, Diệp Huyền còn trẻ tuổi hơn hắn rất nhiều nhưng có thực lực đáng sợ như vậy, La Thành sùng bái thiếu niên anh kiệt là đương nhiên, hơn nữa sùng bái cực lớn.
Chương 618 Trương thiếu gia rầu rĩ (1)
La Thành hi vọng có một ngày mình sẽ giống như Diệp Huyền, như thiên tài Mộ Dung Vân Vũ có thể danh truyền thiên hạ.
Đầu lĩnh hộ vệ nghe hắn nói, trong nội tâm cười khổ không thôi, chỉ cầu thiếu gia không làm chuyện hồ đồ, còn nói lời vô vị với thiên tài.
Người ta dễ dàng chém giết Khúc gia Khúc Như Phong, nếu đối phương tức giận cũng không phải bọn họ có thể ngăn cản.
Diệp Huyền ngay từ đầu nói chuyện với Khúc Như Phong cũng làm người La gia nhìn ra, Diệp Huyền tuyệt đối đến từ thế lực lớn tương đương Huyền Cơ Tông.
La gia và Khúc gia có ân oán và giao phong trong đế đô nhưng chỉ là tiểu thế lực tiểu đả tiểu nháo, sẽ không đưa lên mặt bàn, mà ân oán của thế lực lớn lại không phải tiểu gia tộc như La gia bọn họ có thể xen vào.
Khá tốt chuyện La gia lo lắng không có xảy ra.
Đối với người có tính cách hoạt bát sáng sủa như La Thành, Diệp Huyền vẫn ưa thích, cho dù đối phương hỏi chủ đề mẫn cảm thì hắn cũng không tức giận.
Mà trên đường đi, Diệp Huyền cũng thừa cơ hỏi tình hình trong đế đô, La Thành tự nhiên biết gì nói nấy, hoàn toàn không có ý che giấu.
Hai ngày sau, Diệp Huyền và đội ngũ La gia cũng đi vào trong đế đô Hạo Thiên đế quốc.
Nhìn từ xa xa, một tòa thành trì phồn hoa và khí thế uy nghiêm xuất hiện trong mắt Diệp Huyền.
Tường thành cao tới trăm trượng, kiếm trúc nguy nga vững chải, cánh cửa sắt thép đúc thành giống như cự thú viễn cổ nằm ngang trên phiến bình nguyên, nó tràn ngập khí tức bá đạo và phú quý.
So sánh với nhau, vương đô Lưu Vân quốc, Thiên Kim quốc và cả thành Hắc Thạch đều kém đế đô thành Hạo Thiên của Hạo Thiên đế quốc quá lớn, quả thực chẳng khác gì nông thôn và thành thị.
- Diệp thiếu, đây chính là bộ phận thuộc ngoại thành của đế đô Hạo Thiên đế quốc, nơi đây phân thành trong và ngoài thành, những gia tộc như chúng ta đều ở ngoại thành, rất nhiều thế lực tụ tập, nội thành chỉ có thành viên hoàng thất mới có thể ở.
- Nhìn thấy tòa tháp cao ở khu vực trung tâm hay không, đây chính là Thất Bảo Tháp của Hạo Thiên đế quốc chúng ta, nghe nói bên trong có nhiều bảo vật, phụng dưỡng rất nhiều cao thủ hoàng tộc, là trụ cột tinh thần của Hạo Thiên đế quốc chúng ta, hào quang của Thất Bảo Tháp bao phủ cả đế đô, che chở dân chúng Hạo Thiên đế quốc không bị kẻ khác xâm chiếm.
La Thành vẻ mặt hưng phấn nói ra.
Diệp Huyền cũng nhìn theo thủ thế La Thành, trung tâm đế đô to lớn, nơi đó có một tòa bảo tháp bảy màu cao vút trong mây và tỏa ra hào quang chói mắt chiếu sáng thành Hạo Thiên.
Kiếp trước Diệp Huyền gặp qua vô số thành trì cho nên không có bị đế đô Hạo Thiên đế quốc hù sợ, sau khi nhìn thấy bảo tháp tỏa ra hào quang bảy màu, lúc này hắn cực kỳ giật mình.
Hào quang bảy màu sáng ngời rực rỡ, nó bao phủ toàn bộ đế đô vào trong, nhìn từ xa đã phát hiện có khí chất thần thánh không thể xâm phạm.
Nhưng Diệp Huyền lại nhìn ra, hào quang bảy màu tuyệt đối không phải hào quang bình thường, mà là một loại vực giới cấm chế.
Cái gọi là vực giới cấm chế, nó là một loại trận vân cực kỳ đặc biệt tạo thành, có thể khống chế một phương không gian trong tay bản thân, một khi chiến đấu sẽ có gia tăng lực lượng lĩnh vực thật lớn.
Loại vực giới cấm chế như vậy không khó bố trí nhưng lại có yêu cầu cực kỳ quan trọng, đó là phải có cường giả Vũ Hoàng bát giai dùng huyền nguyên thúc duc mới được.
Võ giả từ bắt đầu tới tam giai sẽ tu luyện huyền khí, tứ tới lục giai tu luyện là huyền lực, mà thât tới cửu giai sẽ tu luyện huyền nguyên.
Loại vực giới cấm chế như thế này nhất định phải có huyền nguyên của Vũ Hoàng bát giai mới c thể thúc dục, mặt khác cho dù là Vũ Vương thất giai đỉnh phong cũng không thể làm được.
Trong tư liệu của Mạc gia, trên Mộng Cảnh bình nguyên có mười thế lực lớn, trong đó chỉ có ba thế lực có Vũ Vương thất giai đỉnh phong, nhưng không ai biết có Vũ Hoàng bát giai tồn tại hay không.
Hôm nay hắn nhìn thấy vực giới cấm chế, Diệp Huyền lập tức kịp phản ứng, mặc kệ thế lực khác có cường giả Vũ Hoàng bát giai hay không, ít nhất tại Hạo Thiên đế quốc là có.
Vào lúc này Diệp Huyền càng cảnh giác với Huyền Cơ Tông sâu hơn.
Ngay cả thủ đô Hạo Thiên đế quốc cũng có cường giả Võ Hoàng, như vậy Huyền Cơ Tông là top ba trong mười thế lực lớn làm sao không có?
Diệp Huyền không chút hoài nghi việc này.
Nhìn thấyvẻ mặt Diệp Huyền giật mình sững sờ, La Thành thập phần vui vẻ, hiển nhiên hắn tự hào khi nhìn thấy Diệp Huyền gâật mình với hào quang của đế đô, đây là cảm giác sùng bái đế quốc từ tận đáy lòng của mình.
- Diệp thiếu, chúng ta vào thành đi.
La Thành vung tay lên, lúc này đi tới cửa thành.
Trong lúc tự giới thiệu, Diệp Huyền cũng giới thiệu tên mình với đám người La Thành là Huyền Diệp, cũng đảo ngược hai chữ Diệp Huyền mà thôi.
Thế lực Huyền Cơ Tông khổng lồ, tên của Diệp Huyền không ai trong liên minh mười ba nước không biết, một khi tên thật của mình tiết lộ ra ngoài, khó tránh khỏi sẽ làm Huyền Cơ Tông hoài nghi.
Cho nên Diệp Huyền bịa đặt một cái tên giả.
Cửa thành đế đô có không ít dân chúng xếp hàng vào thành.
Tuy La gia không tính là hào phú nhưng không phải tiểu gia tộc trong đế đô, tự nhiên hắn không cần xếp hàng vào thành.
Thời điểm đội ngũ La gia đang muốn vào thành...
- Ôi...
Tiếng kêu cao vút vang lên, ngay sau đó là cuồng phong nóng bức quét qua, mọi người bị cuồng phong làm choáng váng.
Chỉ thấy một đầu song đầu liệt điểu từ trên trời giáng xuống, lông vũ của nó như lửa, chẳng khác gì một đóa hỏa diễm đang thiêu đốt, càng làm cho người ta khiếp sợ chính là thanh niên ngồi xếp bằng trên đó.
Thanh niên này chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, mái tóc tung bay tùy ý, bờ môi khinh bạc, đôi mắt sáng ngời còn mang theo một tia ngoan độc.
Oanh, thanh niên này khống chế con chim bay thẳng về phía cửa thành như chỗ không người.
Vào lúc này người kia lao thẳng vào đội ngũ La gia.
Tất cả kình phong cuồng loạn bao phủ người La gia, đôi mắt con chim này hung ác, nó hoàn toàn không sợ hãi nhân loại phía dưới và vung trảo về phía trước, trảo của nó tỏa sáng dưới ánh mặt trời, yêu khí bộc phát đáng sợ.
- Không tốt!
Trong lòng người La gia giật mình, vội vàng kéo La Thành lui về phía sau, khó khăn lắm mới tránh được điện quang xuất hiện, nó giống như dao găm kéo vài miệng vết thương trên mặt La Thành.
Hai tên hộ vệ ở gần không có may mắn như vậy, trực tiếp bị kình phong quét qua, thân thể bọn họ bay ra ngoài, sắc mặt tái nhợt, một tia máu tươi chảy ra khỏi khóe miệng.
Chương 619 Trương thiếu gia rầu rĩ (2)
Chỉ có Diệp Huyền sắc mặt lạnh lùng, hắn vận chuyển huyền lực lui về phía sau hai nước, nhẹ nhõm tránh né song đầu liệt điểu ảnh hưởng.
- Thành thiếu gia, ngươi không sao chớ?
Người La gia thấy La Thành không có gì cho nên yên lòng, chiếu cố hai tên hộ vệ bị thương.
Thanh niên trên song đầu liệt điểu không quan tâm tràng diện nơi này, hắn đứng lên sau đó nhìn lên tơời và cười ha ha:
- Vân Nghĩa huynh, xem ra Phi Thiên Vũ của ngươi không được ah, tốc độ của song đầu liệt điểu của ta nhanh hơn nhiều.
- Hừ, bản thiếu gia chỉ chưa quen đặc tính của Phi Thiên Vũ mà thôi, chờ ít ngày nữa chính thức nắm giữ thì không phải tọa kỵ súc sinh của ngươi có thể so sánh..
Lúc này ở chân trời có tiếng hừ lạnh vang lên, một tên thanh niên thần sắc lạnh lùng đáp xuống, gương mặt như kiếm khắc, cương nghị phi phàm.
Làm người ta chú ý nhất chính là hai cánh chim đen trắng của người kia, lăng không tạo thành một cơn gió lốc, lúc trước người này dựa vào cánh chim bay vút đi.
- Ha ha, Vân Nghĩa huynh, nguyện đánh bạc chịu thua, ngươi sẽ không quỵt nợ đấy chứ?
Thiếu niên ngoan độc cười bình thản không quan tâm.
- Vân Nghĩa ta đâu phải loại người này.
Sắc mặt thanh niên lạnh lùng không vui, hắn ném ra một chiếc nhẫn trữ vật, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
Trong đám người có tiếng nghị luận vang lên.
- Là Mộ Dung gia Mộ Dung Vân Nghĩa thiếu gia và Tần gia Tần Vũ thiếu gia.
- Nghe nói Mộ Dung Vân Nghĩa thiếu gia trước đó không lâu đấu giá được Phi Thiên vũ, mà Tần Vũ thiếu gia có linh sủng song đầu liệt điểu, xem ra bọn họ đang so đấu tốc độ với nhau.
- Hiện tại xem ra là Mộ Dung Vân Nghĩa thiếu gia hơi thua một bậc.
- Hư, ngươi muốn chết phải không, dám nói như vậy với Mộ Dung Vân Nghĩa thiếu gia, coi chừng đầu ngươi.
- Chậc chậc, hào phú quả nhiên là hào phú, hai vị thiếu gia chỉ là Vũ Tông ngũ giai cũng có thể mượn vật phi hành, gia tộc bình thường cho dù có cường giả Vũ Tôn lục giai cũng chỉ bay được vài trăm mét mà thôi.
Mọi người bàn tán với nhau, trên mặt bọn họ mang theo biểu lộ hâm mộ.
Võ giả tu hành nghịch thiên, bằng vào khống chế huyền lực, Vũ Tôn lục giai có thể lăng không phi độ vài trăm mét.
Nhưng muốn chính thức phi hành phải đạt tới cảnh giới Vũ Vương thất giai, khi đó huyền lực biến thành huyền nguyên, năng lực khống chế thân thể gia tăng trên phạm vi lớn mới có thể làm được lăng không phi hành.
Bởi vậy hai gã thiếu gia chỉ hơn hai mươi tuổi, thân là Vũ Tông ngũ giai, có thể bằng vào linh sủng và khí giới phi hành Phi Thiên vũ bay lượn trên trời tự nhiên làm vô số võ giả hâm mộ.
- La Thành bái kiến Mộ Dung Vân Nghĩa thiếu gia.
Nhìn thấy người tới, La Thành mấy người La gia vội vàng tiến lên.
La gia dựa vào Mộ Dung gia tộc, nhìn thấy đệ tử dòng chính Mộ Dung gia tộc phải cung kính.
- Tại sao các ngươi lại ở nơi này?
Mộ Dung Vân Nghĩa nhìn thấy đám người La Thành, gương mặt hắn trầm xuống, ném mặt mũi trước mặt người thế lực dưới trướng của mình trong nội tâm đám người Mộ Dung Vân Nghĩa không vui vẻ.
- Thì ra là mấy đệ tử La gia vừa rồi hỏa diễm của ta đụng trúng các vị, chắc hẳn mấy vị sẽ không để tâm chứ.
Tên Tần Vũ lúc này mới chú ý tới đám người La Thành, nhếch miệng cười cười, tuy nói lời xin lỗi nhưng khẩu khí hoàn toàn không có ý xin lỗi.
- Không ngại, tự nhiên không ngại.
Người La gia liên tục khoát tay, Tần gia chính là hào phú nổi danh với Mộ Dung gia, La gia bọn họ chỉ là tiểu gia tộc, làm sao dám nói gì.
- Không ngại là được, mấy người các ngươi ngăn ở cửa ra vào, quá không cẩn thận rồi.
Tần Vũ cười cười, hắn thản nhiên nhìn mấy người chung quanh:
- Khá tốt hỏa diễm của ta vừa rồi không có tạo thành thương tích gì, nếu như bởi vì các ngươi ngăn cản cửa ra vào làm cho linh sủng của ta bị thương, cho dù các ngươi là người La gia cũng có thể đảm đương nổi sao?
Sắc mặt đám người La gia vô cùng khó coi.
Vừa rồi là bọn họ đứng ở cửa thành đang chuẩn bị vào thành, là Tần Vũ ngồi song đầu liệt điểu từ trên trời giáng xuống, hiện tại ngược lại trách bọn họ, trên đời này làm sao có kẻ vô sỉ như thế?
Huống chi thiếu gia La gia cũng ở nơi đây, Tần Vũ nói như vậy chẳng phải thiếu gia La gia còn không bằng một con súc sinh?
Đối mặt với thiếu gia Tần gia, bọn họ không dám nói cái gì, chỉ có thể biệt khuất thừa nhận.
Mộ Dung Vân Nghĩa chỉ nhìn mà không lên tiếng.
- Vân Nghĩa huynh, tỷ thí hôm nay rất là sảng khoái, nếu lần sau Vân Nghĩa huynh còn có nhã hứng như vậy đừng quên gọi huynh đệ.
Tần Vũ cười ha ha, thần thái cực kỳ đắc ý.
- Hừ, yên tâm di, hôm nay thua trận, bản thiếu gia không bao lâu sẽ thắng trở về.
Mộ Dung Vân Nghĩa hừ lạnh nói.
Tần Vũ cũng không cãi lại, lúc này đang chuẩn bị khu động song đầu liệt điểu rời đi, lại phát hiện ở cửa thành có một thiếu niên đang đứng, cuối cũng không có nhúc nhích qua.
Thần sắc của hắn đạm mạc, gương mặt không có chút sợ hãi với song đầu liệt điểu của hắn, nội tâm của hắn rất khó chịu.
- Tiểu tử, ngươi là người phương nào, lại dám đứng gần Liệt Hỏa của ta như thế, chẳng lẽ ngươi sẽ không sợ Liệt Hỏa của bản thiếu gia tổn thương ngươi sao?
Tần Vũ nhướng mày.
- Một con súc sinh mà thôi, có gì phải sợ.
Diệp Huyền nhàn nhạt nói ra.
Liệt Hỏa chỏ là yêu thú ngũ giai mà thôi, trong phù quang bí cảnh hắn nô dịch yêu thú ngũ giai còn mạnh hơn súc sinh này nhiều.
Hai người Tần Vũ và Mộ Dung Vân Nghĩa hành động như thế cũng làm Diệp Huyền suy nghĩ, có lẽ chính mình nên nô dịch một con yêu thú phi hành, hoặc là mua sắm một kiện linh bảo phi hành, kể từ đó mình đi lại cũng không cần phải triệu hoán Kim Lân.
Nhìn thấy vực giới cấm chế trong thành Hạo Thiên, trong nội tâm Diệp Huyền đã có cảnh giác, hắn giải cấm chế cho Kim Lân tuy có thể đạt tới Vũ Vương thất giai, đối mặt với một ít Vũ Vương thất giai cường đại lại không đủ dùng.
Càng không cần phải nói tới Vũ Hoàng bát giai.
Khá tốt bởi vì Huyền Cơ Tông truy nã, đại đa số thời điểm Kim Lân đều ở trong túi linh sủng, nếu không nó vừa tiến vào thành Hạo Thiên, chỉ sợ khí tức Huyền thú đã bị cường giả Vũ Hoàng trong thành Hạo Thiên phát hiện ra.
Nghe được Diệp Huyền nói như thế, ánh mắt Tần Vũ trầm xuống, trong nội tâm càng khó chịu.
Đặc biệt là biểu lộ lạnh nhạt của Diệp Huyền, nơi này là hoàng thành, còn không có thiếu niên nào như Diệp Huyền nói chuyện với hắn như vậy.
Chương 620 Chợ đêm (1)
Đôi mắt hắn đảo qua, một tia sát ý xuất hiện trong đáy mắt, hắn cười lạnh và nói:
- Tiểu tử, ngươi cũng đã biết Liệt Hỏa của ta tánh khí táo bạo, có người dám ở gần nó như thế rất dễ dàng làm nó không khống chế được và nổi giận.
Tần Vũ vừa mới nói xong, song đầu liệt điểu phát ra tiếng quát chói tai, lông vũ toàn thân như lửa chuẩn bị đứng lên, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, khí tức áp bách Diệp Huyền
Cùng lúc đó Tần Vũ làm như không khống chế nổi tọa hạ song đầu liệt điểu,
Hắn bị song đầu liệt điểu ép ngã xuống đất, sâu trong mắt mang theo hào quang đùa cợt.
Nội tâm Diệp Huyền cười lạnh, tọa kỵ của Tần Vũ lúc này nổi giận phát tác thật sự quá xảo hợp.
Song đầu liệt điểu vỗ cánh, hung tính đại phát, nó quát lớn sau đó tấn công Diệp Huyền.
Nó làm thế không phải không khống chế được, rõ ràng cho thấy nó muốn giết Diệp Huyền.
- Diệp thiếu coi chừng.
La Thành hoảng sợ lên tiếng, vội vàng muốn tiến lên cứu viện.
- Thành thiếu không cần lo lắng, Huyền Diệp ta trời sinh có lực tương tác với yêu thú, súc sinh này không thể tổn thương tới ta.
Diệp Huyền giống như cười mà không phải cười, một tia thôn phệ vũ hồn chi lực lặng lẽ chui vào trong đầu song đầu liệt điểu.
- Nghiệt súc, lại dám giương oai, còn không quỳ xuống cho ta.
Đột nhiên Diệp Huyền nổi giận gầm lên một tiếng.
Song đầu liệt điểu vốn diễu võ dương oai, trong nháy mắt nó cực kỳ hoảng sợ và quỳ trước mặt Diệp Huyền, cái đầu cũng chạm đất.
Toàn trường lập tức xôn xao, mọi người ngây ngốc.
Đường đường song đầu liệt điểu ngũ giai lại bị thiếu niên gầm lên liền cúi đầu.
Tràng diện như vậy làm mọi người có cảm giác như mộng như ảo.
Đúng như lời thiếu niên vừa nói, hắn có lực tương tác đặc biệt với yêu thú, hay là hắn giả heo ăn thịt hổ, hắn là ngự thú sư cường đại?
Ngự thú sư còn trẻ như thế, nghĩ lại cũng không có khả năng.
Hơn nữa lúc trước thiếu niên kia không có làm gì cả, hắn chỉ quát một tiếng chói tai đã làm cho song đầu liệt điểu quỳ xuống, cho dù là ngự thú tông sư cũng không có thủ đoạn như vậy ah?
Giật mình nhất chính là Tần Vũ, song đầu liệt điểu quỳ xuống, đại biểu hắn cũng tổn thương mặt mũi.
Hắn lập tức huýt sáo nhưng song đầu liệt điểu không có phản ứng.
Trong nội tâm Tần Vũ kinh hãi, từ khi hắn mời ngự thú sư hàng phục song đầu liệt điểu trước mặt thì chưa từng xảy ra chuyện như thế.
Trong mắt của hắn bắn ra sát cơ bao phủ bốn phía.
- Tiểu tử, ngươi làm gì với Liệt Hỏa của ta?
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng:
- Tần thiếu gia nói đùa, tại hạ đứng ở chỗ này lại không nhúc nhích qua, có thể làm cái gì? Có lẽ song đầu liệt điểu hiểu rõ đạo lý làm súc sinh cho nên sinh lòng sợ hãi với nhân loại đấy.
- Tiểu tử, ngươi có gan, ngươi cũng biết bản thiếu gia là ai? Nơi này là trong đế đô, còn không có mấy người dám nói chuyện với bản thiếu như thế.
Trong mắt Tần Vũ sinh ra sát cơ càng đậm đặc.
- Tần Vũ thiếu gia tức giận.
La Thành nhìn thấy thế liền vội vàng giữ lấy Diệp Huyền, cung kính nói:
- Người này là khách nhân La gia chúng ta, mới tới đế đô, không hiểu quy củ, kính xin Tần thiếu gia đại nhân đại lượng cho La gia mặt mũi, xin đừng trách.
La Thành mang trên mặt một tia sợ hãi, vội vàng giải thích, đồng thời lôi kéo góc áo Diệp Huyền, hiển nhiên sợ hắn nói cái gì đó.
- La gia... Mặt mũi của các ngươi đáng giá mấy đồng tiền?
Tần Vũ cười lạnh.
Sắc mặt La Thành khó coi, hắn vì bảo trụ Diệp Huyền nên phải nói:
- Tần thiếu gia, La gia ta tại đế đô tuy không tính là đại gia tộc nhưng cũng là hào phú dưới trướng Mộ Dung, các hạ có thể không cho La gia ta mặt mũi, cũng không thể không cho Mộ Dung gia mặt mũi a?
Ánh mắt mọi người nhìn lên người Mộ Dung Vân Nghĩa.
Sắc mặt Mộ Dung Vân Nghĩa âm trầm, vào lúc này hắn không thể không đứng ra nói chuyện.
Nếu không vứt bỏ là thể diện Mộ Dung gia của hắn.
- Tần Vũ huynh, cho ta mặt mũi, bỏ qua chuyện này đi.
Mộ Dung Vân Nghĩa nói chuyện có phần hả hê.
- Ta đã sớm nói vwois ngươi, yêu thú tọa kỵ mặc dù tốt nhưng dù sao cũng là súc sinh, súc sinh luôn luôn có thời điểm không đáng tin cậy.
Vừa rồi thua trận làm nội tâm hắn nghẹn một bụng lửa giận, hiện tại hắn cũng xả được một hơi.
- Hừ.
Tần Vũ hừ lạnh một tiếng, lúc này hắn phát hiện mình có thể khôi phục khống chế Liệt Hỏa.
- Vậy thì cho Vân Nghĩa huynh mặt mũi, tiểu tử, về sau đừng để ta gặp được ngươi, nếu không ta sẽ làm ngươi chết rất thảm.
Ngồi trên song đầu liệt điểu, Tần Vũ nhanh chóng tiến vào thành, hắn muốn đi tìm ngự thú sư nhìn xem Liệt Hỏa của mình xảy ra tình huống gì.
- Đa tạ Vân nghĩa thiếu gia bênh vực lẽ phải.
La Thành thở ra một hơi, khom mình hành lễ.
Mộ Dung Vân Nghĩa lườm La Thành, nói:
- Tuy La gia ngươi là thế gia dưới trướng Mộ Dung gia nhưng không thể cầm thanh danh Mộ Dung gia ta trương dương ra ngoài như thế, còn nữa, La gia tốt xấu là một thế gia, không nên kết giao bằng không đáng tin cậy.
Mộ Dung Vân Nghĩa nói xong cũng đi vào thành, không hề nhìn La Thành.
Sắc mặt La Thành xấu hổ, hắn nói xin lỗi với Diệp Huyền:
- Diệp thiếu, Vân Nghĩa thiếu gia tính tình không tốt, kính xin bỏ qua.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, hắn sẽ không quan tâm chuyện này.
Nếu hôm nay không phải hắn đi cùng với La Thành, không muốn mang tai họa cho La gia, như vậy Tần Vũ và Mộ Dung Vân Nghĩa không có khả năng trang bức trước mặt hắn.
Trò khôi hài ở cửa thành xong việc rất nhanh nhưng bởi vì quan tới hai thiếu gia hào phú cho nên chúng như cơn gió truyền khắp đế đô.
Trong đó có Diệp Huyền một tiếng quát chói tai liền làm tọa kỵ song đầu liệt điểu ngũ giai của Tần Vũ quỳ xuống, tự nhiên cũng là tiêu điểm mọi người nghị luận.
Không ít người có suy đoán, thiếu niên đi cùng La gia có khả năng chính là ngự thú sư.
Ngự thú sư còn trẻ tuổi như thế tự nhiên dẫn tới vô số người chú ý.
Trong một phủ đệ xa hoa nằm ở ngoại thành trong đế đô.
Tần Vũ trở lại phủ đệ liền vội vã mời ngự thú sư cung phụng trong gia tộc tới.
- Ah, còn có chuyện này?
Ngự thú sư có đôi má gầy, mắt nhỏ, ước chừng hơn sáu mươi tuổi, hắn giữ chùm râu mép, dáng người thấp bé giống như con chuột, nghe được Tần Vũ nói như thế, ánh mắt của hắn bắn ra tinh quang.
- Lão phu Âm Hư Tử từ khi trở thành ngự thú đại sư hơn mười năm, còn chưa từng nghe nói qua võ giả quát một tiếng có thể làm cho yêu thú quỳ xuống.
Trong lòng của hắn hiếu kỳ không thôi, hắn đi tới trước mặt song đầu liệt điểu và không ngừng dùng huyền thức điều tra thân thể song đầu liệt điểu.&
Thiếu niên này ẩn giấu thực lực?
Khúc Như Phong nghĩ đến một khả năng, hắn lại lắc đầu.
Thiếu niên kia nhìn chưa tới hai mươi tuổi, khí tức trên người cực kỳ đáng sợ, nếu như nói hắn ẩn dấu thực lực, làm sao có thể? Cho dù thiên tài Lam Quang học viện cũng không có đáng sợ như thế.
Lúc này La Thành và các hộ vệ cũng khôi phục tinh thần, bọn họ đầu tiên nghi hoặc tại sao Diệp Huyền phải cứu bọn họ, thứ hai nghi hoặc thiếu niên trước mắt chỉ chưa tới hai mươi tuổi, hắn một kiếm đã lợi hại như vậy, chỉ tùy ý một kiếm đã đánh lui hai tên cường giả Vũ Tông.
Nếu như không phải bọn họ nhìn thấy tận mắt, thậm chí bọn họ còn không dám tin tưởng.
Thiếu niên này biểu hiện còn nghịch thiên hơn đệ tử thiên tài của thế lực đỉnh cấp.
Hắn từng gặp qua đệ tử hạch tâm Mộ Dung Mộ Dung Vân Vũ thiếu gia ra tay một lần, lần đó ở phường thị đế đô.
Mộ Dung Vân Vũ thiếu gia lúc ấy mặc dù chỉ là Vũ Tông ngũ giai nhất trọng nhưng chỉ một chiêu có thể đầy lùi một tên Vũ Tông ngũ giai nhị trọng thổ huyết ngã xuống đất.
Mộ Dung Vân Vũ thiếu gia chẳng những là thiên tài đỉnh cấp của Mộ Dung gia, còn là đệ tử thiên tài của Lam Quang học viện.
Hôm nay thiếu niên này tuổi còn nhỏ hơn Mộ Dung Vân Vũ thiếu gia lúc ấy, chỉ bằng một kiếm đẩy lùi hai Vũ Tông ngũ giai nhị trọng, biểu hiện như vậy còn chói mắt hơn cả Mộ Dung Vân Vũ thiếu gia lúc trước.
- Vị bằng hữu kia, không biết các hạ là người gia tộc nhà ai, đây là ân oán giữa Khúc gia và La gia, ngươi không có vấn đề gì, không biết tại sao ngươi phải nhúng tay chuyện này?
Khúc Như Phong nhìn thấy Diệp Huyền biểu hiện cũng âm thầm kinh hãi, hắn cũng không e ngại Diệp Huyền, hắn chưa từng gặp qua người này, hơn nữa hắn cũng không luống cuống tay chân.
Có thể bồi dưỡng thiên tài như thế đều là đệ tử thế lực lớn, nếu như tùy tiện đắc tội đối phương, Khúc gia không sợ nhưng có thể tránh thì tận lực tránh đi.
- Các ngươi là người Huyền Cơ Tông?
Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào đối phương và lạnh lùng hỏi một câu.
Diệp Huyền vốn chẳng muốn quản tới chuyện gia tộc tranh chấp nhưng hắn vừa rồi nghe được Khúc gia là thủ hạ của Huyền Cơ Tông, như vậy hắn không thể không ra tay.
Đối với Huyền Cơ Tông, Diệp Huyền hận chúng thấu xương.
Cuồng Chiến lão thất phu vẫn đuổi giết hơn ba tháng qua.
- Đúng vậy, các hạ hẳn có sâu xa với Huyền Cơ Tông sao?
Khúc Như Phong cau mày, hắn suy đoán một hồi và vẻ mặt âm trầm.
Ngữ khí của đối phương không có chút kính trọng Huyền Cơ Tông, chẳng lẽ là thiên tài thế lực đối địch với Huyền Cơ Tông?
- Rất tốt.
Diệp Huyền nghe được đối phương thừa nhận, hắn căn bản không nói nhảm và lập tức ra tay.
Hắn vừa vặn bị người Huyền Cơ Tông chọc giận không nhỏ, đối phương đã đứng trước mặt mình chẳng phải tự tìm đường chết?
Ngàn vạn kiếm quang như tro bụi điên cuồng quét qua đám người Khúc Như Phong.
- Tiểu tử, ngươi dám động thủ? Thực cho rằng Khúc Như Phong ta sợ ngươi hay sao?
Khúc Như Phong không ngờ Diệp Huyền không nói nửa câu, vậy mà trực tiếp động thủ với bọn họ, nội tâm hắn ngạc nhiên và giận dữ.
Theo như lời Diệp Huyền nói, hắn nhanh chóng hiểu ra, Diệp Huyền tuyệt đối là đệ tử thế lực đối địch với Huyền Cơ, nếu kẻ này muốn chết như vậy, vậy thì không thể trách được hắn, sau khi chém giết kẻ này lại bẩm báo với Huyền Cơ Tông, nói không chừng còn có ban thưởng gì đó.
Tâm niệm đến tận đây, Khúc Như Phong quát một tiếng, chỉ trong nháy mắt hơn mười tên võ giả dưới trướng hắn lao tới tấn công Diệp Huyền tậ, từng đạo hào quang huyền lực như thủy triều bao phủ Diệp Huyền vào bên trong
Diệp Huyền cười cười lạnh lùng, trường kiếm run lên, lập tức vô số kiếm quang nở rộ, những kiếm quang rậm rạp chằng chịt giống như sóng to gió lớn bao phủ chung quanh, lúc này hơn mười tên Thiên Vũ Sư tứ giai bị chém giết ngay lập tức.
Cùng lúc đó đỉnh đầu Diệp Huyền xuất hiện cối xay màu đen, cối xay đón gió bành trướng và nhanh chóng biến lớn nện vào tên Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong.
Rầm rầm rầm!
Diệp Huyền cầm ma bàn màu đen, lúc này hắn sử dụng Hồn Thiên Diệt Địa Ma Bàn lấy từ Ngô Húc, kết hợp hồn lực ngũ phẩm của Diệp Huyền cho nên tỏa ra khí tức kinh người.
Điên cuồng ép xuống, vài tên cường giả Vũ Tông liên tục thổ huyết và không ngừng ngăn cản.
Trong đó đầu lĩnh Khúc Như Phong càng chiến càng ngạc nhiên, hắn vốn cho rằng Diệp Huyền trẻ tuổi như vậy, cho dù thực lực mạnh hơn nữa cũng không thể mạnh đi nơi nào.
Hiện tại vừa ra tay làm hắn sợ hãi không nhỏ, huyền binh trong tay Diệp Huyền rất mạnh, kiếm pháp lại mạnh không gì sánh kịp, ẩn chứa kiếm ý vô cùng to lớn, hắn là Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong cũng phải sợ hãi không nhỏ.
Mà hôm nay Diệp Huyền lấy ra bảo vật huyền bảo cấp bậc như thế, nội tâm Khúc Như Phong vô cùng hoảng hốt, ánh mắt của hắn rất cao, Diệp Huyền lấy ma bàn ra tuyệt đối là huyền bảo cường đại, hắn âm thầm đau đầu.
Kẻ này chính là thiên tài võ đạo, không nghĩ tới còn là thiên tài luyện hồn sư, rốt cuộc là quái thai của tông môn nào?
Hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều, Hồn Thiên Diệt Địa Ma Bàn của Diệp Huyền đã nện thẳng vào đầu hắn.
Oanh!
Tiếng nổ nặng nề vang lên, vài tên Vũ Tông nhất trọng không ngăn cản nổi cho nên bay ngược và phun máu tươi.
Nội tâm Khúc Như Phong cực kỳ kinh ngạc, Diệp Huyền cường đại vượt qua hắn đoán trước, cứ tiếp tục như vậy hắn phải chết không thể nghi ngờ.
- Chết!
Một bảo vật hình phiến màu đỏ bay lướt qua trong tay Khúc Như Phong, mang theo hào quang huyết sắc quét qua chung quanh.
Bảo vât hình phiến này không biết là bảo vật gì, nó tỏa ra khí tức tà ác có thể làm cho người ta buồn bực.
Hàn ý sâm lãnh tràn ngập nội tâm của mọi người.
Trong người thanh niên này tỏa ra khí tức sâm lãnh đáng sợ, tất cả đều âm thầm kinh hãi, thời điểm này mọi người mới biết thì ra bọn họ chiến đấu lúc trước kịch liệt nhưng Khúc Như Phong còn chưa có thi triển toàn lực của mình.
Nếu như hắn ngay từ đầu đã thi triển bảo vật hình phiến như thế này, mấy người bọn họ có thể kiên trì tới bây giờ đã là chuyện cực kỳ khó lường rồi.
Sau khi kinh hãi, mấy người cũng lo lắng tâm thần bất định.
Không biết thanh niên này tới từ đâu, thực lực mạnh tới đáng sợ, nếu như không phải vì hắn, mấy người bọn họ đã chết rồi.
Nhưng nếu thanh niên bị đánh chết tại đây, kết cục của bọn họ cũng không tốt đi nơi nào.
- Thiếu hiệp coi chừng.
Hộ vệ trung niên lo lắng mở miệng.
Chương 617 Hạo Thiên đế đô
Hắn còn chưa dứt lời, khóe mắt lo lắng cũng đông cứng lại.
Thiến niên trước mắt dùng trường kiếm quét qua, đạo đạo kiếm quang nở rộ như khổng tước xòe đuôi, huyết phiên trong tay Khúc Như Phong quét qua huyết quang và xé rách giống như xé vải vóc.
- Chết!
Một kiếm kinh hồng như giao long bay lên không, nó đâm thẳng vào mi tâm Khúc Như Phong, tránh cũng không thể tránh.
- Các hạ có chuyện gì cũng từ từ...
Khúc Như Phong hoảng sợ không nhỏ, hắn còn chưa nói xong đã không thể nói tiếp.
Phốc phốc!
Mi tâm bắn ra huyết quang tung tóe, Khúc Như Phong ngã xuống đất, đồng tử mở to, chết không nhắm mắt.
Nơi này có rất nhiều cường giả, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.
Thanh niên La Thành và hộ vệ của hắn cũng ngạc nhiên không nhỏ, bọn họ không dám tin vào mắt mình.
Diệp Huyền cường đại vượt qua những gì biểu hiện trong giao thủ ngắn ngủi vừa rồi, nhưng không có nghĩ đến lại mạnh tới mức như vậy.
Đường đường Khúc Như Phong, Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong lại chết tại nơi này, cũng không ngăn cản được mấy chiêu.
Chẳng lẽ kẻ này chính là thiên kiêu của thế lực đỉnh cấp?
Đường đường Khúc Như Phong lại thua trong một chiêu, đổi lại cường giả Vũ Tôn lục giai cũng không hơn thế này bao nhiêu.
La Thành kinh ngạc qua đi, trong lòng vô cùng phấn chấn.
- Lai lịch kẻ này không tầm thường.
Đầu lĩnh hộ vệ suy nghĩ như thế, nội tâm vẫn chấn động không nhỏ.
Cùng lúc đó có vài tên cường giả Khúc gia còn sống hét lớn.
- Ngươi lại dám giết Khúc đại ca.
- Đối nghịch với Khúc gia chúng ta chính là đối nghịch với Huyền Cơ Tông.
- Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi, Huyền Cơ Tông sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Mối thù hôm nay sẽ hoàn trả gấp mười lần.
- Đi mau!
Trong mấy tên còn sống có một tên Vũ Tông ngũ giai nhị trọng còn sống sót duy nhất, hắn gào to một tiếng sau đó lướt đi.
Muốn đi?
Diệp Huyền cười lạnh không quan tâm.
Nếu như để bọn chúng chạy khỏi nơi này thì hắn không cần ra ngoài lăn lộn nữa.
- Hừ, ngày khác hoàn trả gấp mười lần? Không có cơ hội.
Diệp Huyền cười một tiếng, hắn cũng không phải kẻ thích giết chóc vô duyên vô cớ.
Lúc này Hồn Thiên Diệt Địa Ma Bàn như núi trực tiếp trấn áp, đồng thời hóa thành ba đạo lưu quang, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện trên hư không và chui vào hậu tâm của ba người.
Oanh phanh!
Phốc phốc!
Máu tươi bắn tung tóe, mấy người kia còn chưa chạy được trăm mét liền trực tiếp bị đánh thành thịt nát, xuyên thấu hậu tâm và hóa thành thi thể ngã xuống đất.
Cả quá trình cực nhanh, mấy người này phục hồi tinh thần lại, Diệp Huyền đã thu hồi trữ vật giới chỉ của đám người.
- Đa tạ ân cứu mạng của thiếu hiệp, La gia cảm kích vô tận.
Đầu lĩnh hộ vệ bước lên, hắn khom mình hành lễ, thái độ khiêm cung.
Thanh niên La Thành và những người khác cùng đi lên hành lễ.
Thực lực Diệp Huyền mạnh tới mức mấy người kinh hồn táng đảm, nếu đối phương muốn diệt bọn họ tuyệt đối dễ dàng, thuận tay mà thôi.
- Không cần cám ơn ta, ta động thủ với bọn chúng cũng không phải vì cứu các ngươi.
Diệp Huyền nói rất thản nhiên.
Hắn thật sự không phải cứu mấy người này mà ra tay, hắn chỉ đối phó thế lực Huyền Cơ Tông mà thôi.
Nếu vừa rồi đám người kia không phải thế lực dưới trướng Huyền Cơ Tông, Diệp Huyền căn bản không dừng lại tại đây.
- Bất kể như thế nào, thiếu hiệp đều cứu chúng ta... La gia chúng ta không phải đại gia tộc nhưng cũng biết đạo lý tri ân đồ báo.
- Thiếu hiệp không ghét bỏ, có thể đi La gia ngồi một chút, chúng ta cũng có thể dâng chén trà nóng, nếu có gì cần thì La gia cũng tận lực trợ giúp.
Đầu lĩnh hộ vệ kinh nghi, thần sắc nghiêm túc.
- Nơi này là đế đô Hạo Thiên đế quốc?
Diệp Huyền tìm tòi trữ vật giới chỉ của đám người Khúc Như Phong, đột nhiên nhìn thấy một tấm lệnh truy nã và nghi hoặc.
Diệp Huyền đã sớm nhìn thấy lệnh truy nã từ ba tháng trước, đây là bức họa của hắn và Kim Lân, là họa sĩ Huyền Cơ Tông căn cứ khẩu thuật của một số võ giả tại thành Hắc Thạch vẽ lại, hơn nữa còn đưa tới các nơi trên Mộng Cảnh bình nguyên.
Trong đó bức họa của hắn có sáu phần tương tự, nhưng trong Mộng Cảnh bình nguyên có quá nhiều thiến niên tóc đen, người thật có thể nhận ra hắn không nhiều.
Ngược lại bức họa Kim Lân không cao nhưng tóc vàng đồng tử màu vàng quá mức rõ ràng.
Cho nên ba tháng qua đa số thời điểm Diệp Huyền đều thu Kim Lân vào trong túi linh sủng, chỉ có ở một ít nơi hoang vắng mới có thể lại thả Kim Lân ra ngoài để hắn tự đi.
Hôm nay lệnh truy nã lại có ghi là Khúc gia đế đô Hạo Thiên đế quốc, lúc này Diệp Huyền kịp phản ứng, hẳn là hắn đã đi vào phạm vi Hạo Thiên đế quốc cảnh?
Trên đường chạy trốn vội vàng, đại đa số thời điểm Diệp đi lại trong hoang sơn dã lĩnh, ngược lại hắn không quan tâm mình đang ở nơi đâu.
Nghe được Diệp Huyền hỏi thăm, đầu lĩnh hộ vệ trả lời.
Thì ra nơi này thật sự nằm trong phạm vi Hạo Thiên đế quốc, hơn nữa còn nằm ở gần đế đô của đế quốc, La gia bọn họ là một thế gia trong đế đô, là thủ hạ dưới trướng của Mộ Dung gia trong Hạo Thiên đế quốc.
Khúc gia kia lại thuộc thế lực của Huyền Cơ Tông, cũng có địa vị nhất định trong đế đô Hạo Thiên đế quốc.
Bởi vì phương diện kinh doanh của hai nhà có phần tương tự nhau, cho nên thường xuyên phát sinh một ít xung đột, nhưng cũng đều là tiểu đả tiểu nháo, dù sao sau lưng hai thế lực đều là nhân vật danh tiếng.
Ai biết lúc này La Thành ra ngoài lịch lãm rèn luyện lại tao ngộ Khúc gia mai phục, nếu như không phải Diệp Huyền xuất hiện thì hắn có thể vẫn lạc tại nơi này.
Nghe được đối phương giảng thuật, nội tâm Diệp Huyền lập tức vui vẻ, không nghĩ tới chính mình bất tri bất giác lại đi vào đế đô Hạo Thiên đế quốc.
Hạo Thiên đế quốc thân là một trong mười thế lực lớn của Mộng Cảnh bình nguyên, đế đô tự nhiên cực kỳ to lớn, chắc tỉ lệ tìm được bảo vật giải trừ minh tâm chủng sẽ lớn hơn rất nhiều.
Diệp Huyền vốn chuẩn bị cự tuyệt La Thành mời, hiện tại hắn vui vẻ đáp ứng.
Tao ngộ Khúc gia mai phục, La Thành không có tâm tư tiếp tục lịch lãm cho nên dọn đường về nhà.
Trên đường đi, La Thành thập phần hưng phấn, hắn không ngừng hỏi thăm Diệp Huyền.
Từ đó có thể thấy được La Thành là đệ tử thế gia trong đế đô Hạo Thiên đế quốc đế nhưng khí tức con buôn đậm đặc, trong lời hắn nói còn mang theo sùng bái Diệp Huyền.
Nghĩ lại cũng phải, Diệp Huyền còn trẻ tuổi hơn hắn rất nhiều nhưng có thực lực đáng sợ như vậy, La Thành sùng bái thiếu niên anh kiệt là đương nhiên, hơn nữa sùng bái cực lớn.
Chương 618 Trương thiếu gia rầu rĩ (1)
La Thành hi vọng có một ngày mình sẽ giống như Diệp Huyền, như thiên tài Mộ Dung Vân Vũ có thể danh truyền thiên hạ.
Đầu lĩnh hộ vệ nghe hắn nói, trong nội tâm cười khổ không thôi, chỉ cầu thiếu gia không làm chuyện hồ đồ, còn nói lời vô vị với thiên tài.
Người ta dễ dàng chém giết Khúc gia Khúc Như Phong, nếu đối phương tức giận cũng không phải bọn họ có thể ngăn cản.
Diệp Huyền ngay từ đầu nói chuyện với Khúc Như Phong cũng làm người La gia nhìn ra, Diệp Huyền tuyệt đối đến từ thế lực lớn tương đương Huyền Cơ Tông.
La gia và Khúc gia có ân oán và giao phong trong đế đô nhưng chỉ là tiểu thế lực tiểu đả tiểu nháo, sẽ không đưa lên mặt bàn, mà ân oán của thế lực lớn lại không phải tiểu gia tộc như La gia bọn họ có thể xen vào.
Khá tốt chuyện La gia lo lắng không có xảy ra.
Đối với người có tính cách hoạt bát sáng sủa như La Thành, Diệp Huyền vẫn ưa thích, cho dù đối phương hỏi chủ đề mẫn cảm thì hắn cũng không tức giận.
Mà trên đường đi, Diệp Huyền cũng thừa cơ hỏi tình hình trong đế đô, La Thành tự nhiên biết gì nói nấy, hoàn toàn không có ý che giấu.
Hai ngày sau, Diệp Huyền và đội ngũ La gia cũng đi vào trong đế đô Hạo Thiên đế quốc.
Nhìn từ xa xa, một tòa thành trì phồn hoa và khí thế uy nghiêm xuất hiện trong mắt Diệp Huyền.
Tường thành cao tới trăm trượng, kiếm trúc nguy nga vững chải, cánh cửa sắt thép đúc thành giống như cự thú viễn cổ nằm ngang trên phiến bình nguyên, nó tràn ngập khí tức bá đạo và phú quý.
So sánh với nhau, vương đô Lưu Vân quốc, Thiên Kim quốc và cả thành Hắc Thạch đều kém đế đô thành Hạo Thiên của Hạo Thiên đế quốc quá lớn, quả thực chẳng khác gì nông thôn và thành thị.
- Diệp thiếu, đây chính là bộ phận thuộc ngoại thành của đế đô Hạo Thiên đế quốc, nơi đây phân thành trong và ngoài thành, những gia tộc như chúng ta đều ở ngoại thành, rất nhiều thế lực tụ tập, nội thành chỉ có thành viên hoàng thất mới có thể ở.
- Nhìn thấy tòa tháp cao ở khu vực trung tâm hay không, đây chính là Thất Bảo Tháp của Hạo Thiên đế quốc chúng ta, nghe nói bên trong có nhiều bảo vật, phụng dưỡng rất nhiều cao thủ hoàng tộc, là trụ cột tinh thần của Hạo Thiên đế quốc chúng ta, hào quang của Thất Bảo Tháp bao phủ cả đế đô, che chở dân chúng Hạo Thiên đế quốc không bị kẻ khác xâm chiếm.
La Thành vẻ mặt hưng phấn nói ra.
Diệp Huyền cũng nhìn theo thủ thế La Thành, trung tâm đế đô to lớn, nơi đó có một tòa bảo tháp bảy màu cao vút trong mây và tỏa ra hào quang chói mắt chiếu sáng thành Hạo Thiên.
Kiếp trước Diệp Huyền gặp qua vô số thành trì cho nên không có bị đế đô Hạo Thiên đế quốc hù sợ, sau khi nhìn thấy bảo tháp tỏa ra hào quang bảy màu, lúc này hắn cực kỳ giật mình.
Hào quang bảy màu sáng ngời rực rỡ, nó bao phủ toàn bộ đế đô vào trong, nhìn từ xa đã phát hiện có khí chất thần thánh không thể xâm phạm.
Nhưng Diệp Huyền lại nhìn ra, hào quang bảy màu tuyệt đối không phải hào quang bình thường, mà là một loại vực giới cấm chế.
Cái gọi là vực giới cấm chế, nó là một loại trận vân cực kỳ đặc biệt tạo thành, có thể khống chế một phương không gian trong tay bản thân, một khi chiến đấu sẽ có gia tăng lực lượng lĩnh vực thật lớn.
Loại vực giới cấm chế như vậy không khó bố trí nhưng lại có yêu cầu cực kỳ quan trọng, đó là phải có cường giả Vũ Hoàng bát giai dùng huyền nguyên thúc duc mới được.
Võ giả từ bắt đầu tới tam giai sẽ tu luyện huyền khí, tứ tới lục giai tu luyện là huyền lực, mà thât tới cửu giai sẽ tu luyện huyền nguyên.
Loại vực giới cấm chế như thế này nhất định phải có huyền nguyên của Vũ Hoàng bát giai mới c thể thúc dục, mặt khác cho dù là Vũ Vương thất giai đỉnh phong cũng không thể làm được.
Trong tư liệu của Mạc gia, trên Mộng Cảnh bình nguyên có mười thế lực lớn, trong đó chỉ có ba thế lực có Vũ Vương thất giai đỉnh phong, nhưng không ai biết có Vũ Hoàng bát giai tồn tại hay không.
Hôm nay hắn nhìn thấy vực giới cấm chế, Diệp Huyền lập tức kịp phản ứng, mặc kệ thế lực khác có cường giả Vũ Hoàng bát giai hay không, ít nhất tại Hạo Thiên đế quốc là có.
Vào lúc này Diệp Huyền càng cảnh giác với Huyền Cơ Tông sâu hơn.
Ngay cả thủ đô Hạo Thiên đế quốc cũng có cường giả Võ Hoàng, như vậy Huyền Cơ Tông là top ba trong mười thế lực lớn làm sao không có?
Diệp Huyền không chút hoài nghi việc này.
Nhìn thấyvẻ mặt Diệp Huyền giật mình sững sờ, La Thành thập phần vui vẻ, hiển nhiên hắn tự hào khi nhìn thấy Diệp Huyền gâật mình với hào quang của đế đô, đây là cảm giác sùng bái đế quốc từ tận đáy lòng của mình.
- Diệp thiếu, chúng ta vào thành đi.
La Thành vung tay lên, lúc này đi tới cửa thành.
Trong lúc tự giới thiệu, Diệp Huyền cũng giới thiệu tên mình với đám người La Thành là Huyền Diệp, cũng đảo ngược hai chữ Diệp Huyền mà thôi.
Thế lực Huyền Cơ Tông khổng lồ, tên của Diệp Huyền không ai trong liên minh mười ba nước không biết, một khi tên thật của mình tiết lộ ra ngoài, khó tránh khỏi sẽ làm Huyền Cơ Tông hoài nghi.
Cho nên Diệp Huyền bịa đặt một cái tên giả.
Cửa thành đế đô có không ít dân chúng xếp hàng vào thành.
Tuy La gia không tính là hào phú nhưng không phải tiểu gia tộc trong đế đô, tự nhiên hắn không cần xếp hàng vào thành.
Thời điểm đội ngũ La gia đang muốn vào thành...
- Ôi...
Tiếng kêu cao vút vang lên, ngay sau đó là cuồng phong nóng bức quét qua, mọi người bị cuồng phong làm choáng váng.
Chỉ thấy một đầu song đầu liệt điểu từ trên trời giáng xuống, lông vũ của nó như lửa, chẳng khác gì một đóa hỏa diễm đang thiêu đốt, càng làm cho người ta khiếp sợ chính là thanh niên ngồi xếp bằng trên đó.
Thanh niên này chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, mái tóc tung bay tùy ý, bờ môi khinh bạc, đôi mắt sáng ngời còn mang theo một tia ngoan độc.
Oanh, thanh niên này khống chế con chim bay thẳng về phía cửa thành như chỗ không người.
Vào lúc này người kia lao thẳng vào đội ngũ La gia.
Tất cả kình phong cuồng loạn bao phủ người La gia, đôi mắt con chim này hung ác, nó hoàn toàn không sợ hãi nhân loại phía dưới và vung trảo về phía trước, trảo của nó tỏa sáng dưới ánh mặt trời, yêu khí bộc phát đáng sợ.
- Không tốt!
Trong lòng người La gia giật mình, vội vàng kéo La Thành lui về phía sau, khó khăn lắm mới tránh được điện quang xuất hiện, nó giống như dao găm kéo vài miệng vết thương trên mặt La Thành.
Hai tên hộ vệ ở gần không có may mắn như vậy, trực tiếp bị kình phong quét qua, thân thể bọn họ bay ra ngoài, sắc mặt tái nhợt, một tia máu tươi chảy ra khỏi khóe miệng.
Chương 619 Trương thiếu gia rầu rĩ (2)
Chỉ có Diệp Huyền sắc mặt lạnh lùng, hắn vận chuyển huyền lực lui về phía sau hai nước, nhẹ nhõm tránh né song đầu liệt điểu ảnh hưởng.
- Thành thiếu gia, ngươi không sao chớ?
Người La gia thấy La Thành không có gì cho nên yên lòng, chiếu cố hai tên hộ vệ bị thương.
Thanh niên trên song đầu liệt điểu không quan tâm tràng diện nơi này, hắn đứng lên sau đó nhìn lên tơời và cười ha ha:
- Vân Nghĩa huynh, xem ra Phi Thiên Vũ của ngươi không được ah, tốc độ của song đầu liệt điểu của ta nhanh hơn nhiều.
- Hừ, bản thiếu gia chỉ chưa quen đặc tính của Phi Thiên Vũ mà thôi, chờ ít ngày nữa chính thức nắm giữ thì không phải tọa kỵ súc sinh của ngươi có thể so sánh..
Lúc này ở chân trời có tiếng hừ lạnh vang lên, một tên thanh niên thần sắc lạnh lùng đáp xuống, gương mặt như kiếm khắc, cương nghị phi phàm.
Làm người ta chú ý nhất chính là hai cánh chim đen trắng của người kia, lăng không tạo thành một cơn gió lốc, lúc trước người này dựa vào cánh chim bay vút đi.
- Ha ha, Vân Nghĩa huynh, nguyện đánh bạc chịu thua, ngươi sẽ không quỵt nợ đấy chứ?
Thiếu niên ngoan độc cười bình thản không quan tâm.
- Vân Nghĩa ta đâu phải loại người này.
Sắc mặt thanh niên lạnh lùng không vui, hắn ném ra một chiếc nhẫn trữ vật, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
Trong đám người có tiếng nghị luận vang lên.
- Là Mộ Dung gia Mộ Dung Vân Nghĩa thiếu gia và Tần gia Tần Vũ thiếu gia.
- Nghe nói Mộ Dung Vân Nghĩa thiếu gia trước đó không lâu đấu giá được Phi Thiên vũ, mà Tần Vũ thiếu gia có linh sủng song đầu liệt điểu, xem ra bọn họ đang so đấu tốc độ với nhau.
- Hiện tại xem ra là Mộ Dung Vân Nghĩa thiếu gia hơi thua một bậc.
- Hư, ngươi muốn chết phải không, dám nói như vậy với Mộ Dung Vân Nghĩa thiếu gia, coi chừng đầu ngươi.
- Chậc chậc, hào phú quả nhiên là hào phú, hai vị thiếu gia chỉ là Vũ Tông ngũ giai cũng có thể mượn vật phi hành, gia tộc bình thường cho dù có cường giả Vũ Tôn lục giai cũng chỉ bay được vài trăm mét mà thôi.
Mọi người bàn tán với nhau, trên mặt bọn họ mang theo biểu lộ hâm mộ.
Võ giả tu hành nghịch thiên, bằng vào khống chế huyền lực, Vũ Tôn lục giai có thể lăng không phi độ vài trăm mét.
Nhưng muốn chính thức phi hành phải đạt tới cảnh giới Vũ Vương thất giai, khi đó huyền lực biến thành huyền nguyên, năng lực khống chế thân thể gia tăng trên phạm vi lớn mới có thể làm được lăng không phi hành.
Bởi vậy hai gã thiếu gia chỉ hơn hai mươi tuổi, thân là Vũ Tông ngũ giai, có thể bằng vào linh sủng và khí giới phi hành Phi Thiên vũ bay lượn trên trời tự nhiên làm vô số võ giả hâm mộ.
- La Thành bái kiến Mộ Dung Vân Nghĩa thiếu gia.
Nhìn thấy người tới, La Thành mấy người La gia vội vàng tiến lên.
La gia dựa vào Mộ Dung gia tộc, nhìn thấy đệ tử dòng chính Mộ Dung gia tộc phải cung kính.
- Tại sao các ngươi lại ở nơi này?
Mộ Dung Vân Nghĩa nhìn thấy đám người La Thành, gương mặt hắn trầm xuống, ném mặt mũi trước mặt người thế lực dưới trướng của mình trong nội tâm đám người Mộ Dung Vân Nghĩa không vui vẻ.
- Thì ra là mấy đệ tử La gia vừa rồi hỏa diễm của ta đụng trúng các vị, chắc hẳn mấy vị sẽ không để tâm chứ.
Tên Tần Vũ lúc này mới chú ý tới đám người La Thành, nhếch miệng cười cười, tuy nói lời xin lỗi nhưng khẩu khí hoàn toàn không có ý xin lỗi.
- Không ngại, tự nhiên không ngại.
Người La gia liên tục khoát tay, Tần gia chính là hào phú nổi danh với Mộ Dung gia, La gia bọn họ chỉ là tiểu gia tộc, làm sao dám nói gì.
- Không ngại là được, mấy người các ngươi ngăn ở cửa ra vào, quá không cẩn thận rồi.
Tần Vũ cười cười, hắn thản nhiên nhìn mấy người chung quanh:
- Khá tốt hỏa diễm của ta vừa rồi không có tạo thành thương tích gì, nếu như bởi vì các ngươi ngăn cản cửa ra vào làm cho linh sủng của ta bị thương, cho dù các ngươi là người La gia cũng có thể đảm đương nổi sao?
Sắc mặt đám người La gia vô cùng khó coi.
Vừa rồi là bọn họ đứng ở cửa thành đang chuẩn bị vào thành, là Tần Vũ ngồi song đầu liệt điểu từ trên trời giáng xuống, hiện tại ngược lại trách bọn họ, trên đời này làm sao có kẻ vô sỉ như thế?
Huống chi thiếu gia La gia cũng ở nơi đây, Tần Vũ nói như vậy chẳng phải thiếu gia La gia còn không bằng một con súc sinh?
Đối mặt với thiếu gia Tần gia, bọn họ không dám nói cái gì, chỉ có thể biệt khuất thừa nhận.
Mộ Dung Vân Nghĩa chỉ nhìn mà không lên tiếng.
- Vân Nghĩa huynh, tỷ thí hôm nay rất là sảng khoái, nếu lần sau Vân Nghĩa huynh còn có nhã hứng như vậy đừng quên gọi huynh đệ.
Tần Vũ cười ha ha, thần thái cực kỳ đắc ý.
- Hừ, yên tâm di, hôm nay thua trận, bản thiếu gia không bao lâu sẽ thắng trở về.
Mộ Dung Vân Nghĩa hừ lạnh nói.
Tần Vũ cũng không cãi lại, lúc này đang chuẩn bị khu động song đầu liệt điểu rời đi, lại phát hiện ở cửa thành có một thiếu niên đang đứng, cuối cũng không có nhúc nhích qua.
Thần sắc của hắn đạm mạc, gương mặt không có chút sợ hãi với song đầu liệt điểu của hắn, nội tâm của hắn rất khó chịu.
- Tiểu tử, ngươi là người phương nào, lại dám đứng gần Liệt Hỏa của ta như thế, chẳng lẽ ngươi sẽ không sợ Liệt Hỏa của bản thiếu gia tổn thương ngươi sao?
Tần Vũ nhướng mày.
- Một con súc sinh mà thôi, có gì phải sợ.
Diệp Huyền nhàn nhạt nói ra.
Liệt Hỏa chỏ là yêu thú ngũ giai mà thôi, trong phù quang bí cảnh hắn nô dịch yêu thú ngũ giai còn mạnh hơn súc sinh này nhiều.
Hai người Tần Vũ và Mộ Dung Vân Nghĩa hành động như thế cũng làm Diệp Huyền suy nghĩ, có lẽ chính mình nên nô dịch một con yêu thú phi hành, hoặc là mua sắm một kiện linh bảo phi hành, kể từ đó mình đi lại cũng không cần phải triệu hoán Kim Lân.
Nhìn thấy vực giới cấm chế trong thành Hạo Thiên, trong nội tâm Diệp Huyền đã có cảnh giác, hắn giải cấm chế cho Kim Lân tuy có thể đạt tới Vũ Vương thất giai, đối mặt với một ít Vũ Vương thất giai cường đại lại không đủ dùng.
Càng không cần phải nói tới Vũ Hoàng bát giai.
Khá tốt bởi vì Huyền Cơ Tông truy nã, đại đa số thời điểm Kim Lân đều ở trong túi linh sủng, nếu không nó vừa tiến vào thành Hạo Thiên, chỉ sợ khí tức Huyền thú đã bị cường giả Vũ Hoàng trong thành Hạo Thiên phát hiện ra.
Nghe được Diệp Huyền nói như thế, ánh mắt Tần Vũ trầm xuống, trong nội tâm càng khó chịu.
Đặc biệt là biểu lộ lạnh nhạt của Diệp Huyền, nơi này là hoàng thành, còn không có thiếu niên nào như Diệp Huyền nói chuyện với hắn như vậy.
Chương 620 Chợ đêm (1)
Đôi mắt hắn đảo qua, một tia sát ý xuất hiện trong đáy mắt, hắn cười lạnh và nói:
- Tiểu tử, ngươi cũng đã biết Liệt Hỏa của ta tánh khí táo bạo, có người dám ở gần nó như thế rất dễ dàng làm nó không khống chế được và nổi giận.
Tần Vũ vừa mới nói xong, song đầu liệt điểu phát ra tiếng quát chói tai, lông vũ toàn thân như lửa chuẩn bị đứng lên, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, khí tức áp bách Diệp Huyền
Cùng lúc đó Tần Vũ làm như không khống chế nổi tọa hạ song đầu liệt điểu,
Hắn bị song đầu liệt điểu ép ngã xuống đất, sâu trong mắt mang theo hào quang đùa cợt.
Nội tâm Diệp Huyền cười lạnh, tọa kỵ của Tần Vũ lúc này nổi giận phát tác thật sự quá xảo hợp.
Song đầu liệt điểu vỗ cánh, hung tính đại phát, nó quát lớn sau đó tấn công Diệp Huyền.
Nó làm thế không phải không khống chế được, rõ ràng cho thấy nó muốn giết Diệp Huyền.
- Diệp thiếu coi chừng.
La Thành hoảng sợ lên tiếng, vội vàng muốn tiến lên cứu viện.
- Thành thiếu không cần lo lắng, Huyền Diệp ta trời sinh có lực tương tác với yêu thú, súc sinh này không thể tổn thương tới ta.
Diệp Huyền giống như cười mà không phải cười, một tia thôn phệ vũ hồn chi lực lặng lẽ chui vào trong đầu song đầu liệt điểu.
- Nghiệt súc, lại dám giương oai, còn không quỳ xuống cho ta.
Đột nhiên Diệp Huyền nổi giận gầm lên một tiếng.
Song đầu liệt điểu vốn diễu võ dương oai, trong nháy mắt nó cực kỳ hoảng sợ và quỳ trước mặt Diệp Huyền, cái đầu cũng chạm đất.
Toàn trường lập tức xôn xao, mọi người ngây ngốc.
Đường đường song đầu liệt điểu ngũ giai lại bị thiếu niên gầm lên liền cúi đầu.
Tràng diện như vậy làm mọi người có cảm giác như mộng như ảo.
Đúng như lời thiếu niên vừa nói, hắn có lực tương tác đặc biệt với yêu thú, hay là hắn giả heo ăn thịt hổ, hắn là ngự thú sư cường đại?
Ngự thú sư còn trẻ như thế, nghĩ lại cũng không có khả năng.
Hơn nữa lúc trước thiếu niên kia không có làm gì cả, hắn chỉ quát một tiếng chói tai đã làm cho song đầu liệt điểu quỳ xuống, cho dù là ngự thú tông sư cũng không có thủ đoạn như vậy ah?
Giật mình nhất chính là Tần Vũ, song đầu liệt điểu quỳ xuống, đại biểu hắn cũng tổn thương mặt mũi.
Hắn lập tức huýt sáo nhưng song đầu liệt điểu không có phản ứng.
Trong nội tâm Tần Vũ kinh hãi, từ khi hắn mời ngự thú sư hàng phục song đầu liệt điểu trước mặt thì chưa từng xảy ra chuyện như thế.
Trong mắt của hắn bắn ra sát cơ bao phủ bốn phía.
- Tiểu tử, ngươi làm gì với Liệt Hỏa của ta?
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng:
- Tần thiếu gia nói đùa, tại hạ đứng ở chỗ này lại không nhúc nhích qua, có thể làm cái gì? Có lẽ song đầu liệt điểu hiểu rõ đạo lý làm súc sinh cho nên sinh lòng sợ hãi với nhân loại đấy.
- Tiểu tử, ngươi có gan, ngươi cũng biết bản thiếu gia là ai? Nơi này là trong đế đô, còn không có mấy người dám nói chuyện với bản thiếu như thế.
Trong mắt Tần Vũ sinh ra sát cơ càng đậm đặc.
- Tần Vũ thiếu gia tức giận.
La Thành nhìn thấy thế liền vội vàng giữ lấy Diệp Huyền, cung kính nói:
- Người này là khách nhân La gia chúng ta, mới tới đế đô, không hiểu quy củ, kính xin Tần thiếu gia đại nhân đại lượng cho La gia mặt mũi, xin đừng trách.
La Thành mang trên mặt một tia sợ hãi, vội vàng giải thích, đồng thời lôi kéo góc áo Diệp Huyền, hiển nhiên sợ hắn nói cái gì đó.
- La gia... Mặt mũi của các ngươi đáng giá mấy đồng tiền?
Tần Vũ cười lạnh.
Sắc mặt La Thành khó coi, hắn vì bảo trụ Diệp Huyền nên phải nói:
- Tần thiếu gia, La gia ta tại đế đô tuy không tính là đại gia tộc nhưng cũng là hào phú dưới trướng Mộ Dung, các hạ có thể không cho La gia ta mặt mũi, cũng không thể không cho Mộ Dung gia mặt mũi a?
Ánh mắt mọi người nhìn lên người Mộ Dung Vân Nghĩa.
Sắc mặt Mộ Dung Vân Nghĩa âm trầm, vào lúc này hắn không thể không đứng ra nói chuyện.
Nếu không vứt bỏ là thể diện Mộ Dung gia của hắn.
- Tần Vũ huynh, cho ta mặt mũi, bỏ qua chuyện này đi.
Mộ Dung Vân Nghĩa nói chuyện có phần hả hê.
- Ta đã sớm nói vwois ngươi, yêu thú tọa kỵ mặc dù tốt nhưng dù sao cũng là súc sinh, súc sinh luôn luôn có thời điểm không đáng tin cậy.
Vừa rồi thua trận làm nội tâm hắn nghẹn một bụng lửa giận, hiện tại hắn cũng xả được một hơi.
- Hừ.
Tần Vũ hừ lạnh một tiếng, lúc này hắn phát hiện mình có thể khôi phục khống chế Liệt Hỏa.
- Vậy thì cho Vân Nghĩa huynh mặt mũi, tiểu tử, về sau đừng để ta gặp được ngươi, nếu không ta sẽ làm ngươi chết rất thảm.
Ngồi trên song đầu liệt điểu, Tần Vũ nhanh chóng tiến vào thành, hắn muốn đi tìm ngự thú sư nhìn xem Liệt Hỏa của mình xảy ra tình huống gì.
- Đa tạ Vân nghĩa thiếu gia bênh vực lẽ phải.
La Thành thở ra một hơi, khom mình hành lễ.
Mộ Dung Vân Nghĩa lườm La Thành, nói:
- Tuy La gia ngươi là thế gia dưới trướng Mộ Dung gia nhưng không thể cầm thanh danh Mộ Dung gia ta trương dương ra ngoài như thế, còn nữa, La gia tốt xấu là một thế gia, không nên kết giao bằng không đáng tin cậy.
Mộ Dung Vân Nghĩa nói xong cũng đi vào thành, không hề nhìn La Thành.
Sắc mặt La Thành xấu hổ, hắn nói xin lỗi với Diệp Huyền:
- Diệp thiếu, Vân Nghĩa thiếu gia tính tình không tốt, kính xin bỏ qua.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, hắn sẽ không quan tâm chuyện này.
Nếu hôm nay không phải hắn đi cùng với La Thành, không muốn mang tai họa cho La gia, như vậy Tần Vũ và Mộ Dung Vân Nghĩa không có khả năng trang bức trước mặt hắn.
Trò khôi hài ở cửa thành xong việc rất nhanh nhưng bởi vì quan tới hai thiếu gia hào phú cho nên chúng như cơn gió truyền khắp đế đô.
Trong đó có Diệp Huyền một tiếng quát chói tai liền làm tọa kỵ song đầu liệt điểu ngũ giai của Tần Vũ quỳ xuống, tự nhiên cũng là tiêu điểm mọi người nghị luận.
Không ít người có suy đoán, thiếu niên đi cùng La gia có khả năng chính là ngự thú sư.
Ngự thú sư còn trẻ tuổi như thế tự nhiên dẫn tới vô số người chú ý.
Trong một phủ đệ xa hoa nằm ở ngoại thành trong đế đô.
Tần Vũ trở lại phủ đệ liền vội vã mời ngự thú sư cung phụng trong gia tộc tới.
- Ah, còn có chuyện này?
Ngự thú sư có đôi má gầy, mắt nhỏ, ước chừng hơn sáu mươi tuổi, hắn giữ chùm râu mép, dáng người thấp bé giống như con chuột, nghe được Tần Vũ nói như thế, ánh mắt của hắn bắn ra tinh quang.
- Lão phu Âm Hư Tử từ khi trở thành ngự thú đại sư hơn mười năm, còn chưa từng nghe nói qua võ giả quát một tiếng có thể làm cho yêu thú quỳ xuống.
Trong lòng của hắn hiếu kỳ không thôi, hắn đi tới trước mặt song đầu liệt điểu và không ngừng dùng huyền thức điều tra thân thể song đầu liệt điểu.&