-
Chương 821-825
Chương 821 Hoàng Phủ Tú Minh
- Nếu như sinh thời, ngươi có thể bước vào Hoàng Võ Cảnh bát giai, liền tới Tiêu Diêu Cung ở Huyền Vực, đến lúc đó ta sẽ đích thân giáo dục ngươi.
- Đi đi!
Diệp Tiêu Diêu lạnh lùng nói.
- Tạ sư phụ.
Hoàng Phủ Tú Minh nặng nề dập đầu lạy ba cái, cũng không nói gì khác, xoay người rời khỏi Tiêu Diêu Cung.
- Người này ở Vũ Tôn lục giai, liền có thể xông qua Cấm Tuyệt Lĩnh. Thiên phú mặc dù không tốt, nhưng nếu thật sự bồi dưỡng tốt, tương lai thành tựu nhất định không tầm thường. Ngươi vì sao không muốn thu hắn làm đệ tử?
Dao Nguyệt Vũ Đế nhìn Diệp Tiêu Diêu, nghi ngờ nói.
Diệp Tiêu Diêu lắc đầu:
- Không phải ta không muốn thu hắn làm đệ tử. Con đường võ đạo này, phải là con đường từ từ hắn tu luyện ra. Chúng ta vốn là người đang tìm kiếm, lại dạy người khác như thế nào?
- Hiện tại, ta chỉ cho hắn một con đường. Có thể đi tới một bước kia hay không, lại phải xem tạo hóa của chính hắn.
- Nếu hắn sinh thời, thật sự có thể thành Vũ Hoàng, giáo dục hắn một hồi, có thể lại như thế nào?
Dao Nguyệt Vũ Đế nghe, khẽ cười, giống như bách mị nở rộ, quần tinh thất sắc.
- Doanh Đài, nàng cười cái gì?
- Ta đang cười, Tiêu Diêu Hồn Hoàng trong truyền thuyết lạnh lùng tàn khốc vô tình, hóa ra cũng rất nhân từ. Ông trời có đức hiếu sinh. Không quan tâm đối mặt với loại tuyệt cảnh nào, ông trời chung quy vẫn lưu lại một đường sống, không phải sao?
Dao Nguyệt Vũ Đế cười rất vui vẻ. Giờ phút này, nàng nghĩ đến mình.
Người thiếu niên kia mới chỉ là Vũ Tôn lục giai, cũng có thể xông qua Cấm Tuyệt Lĩnh.
Vậy nàng cũng có thể mở ra trái tim của Tiêu Diêu, không phải sao?
- Ha hả, dám pha trò ta.
Diệp Tiêu Diêu đưa tay, kéo Dao Nguyệt Vũ Đế vào ôm ấp.
- Khanh khách!
Lúc đó, trăng sáng ở trên trời. Trong đình đài, truyền đến từng tiếng cười nói hoan hỉ.
Trước bức tượng, Diệp Huyền nhớ lại cảnh tượng kia, toàn thân không khỏi ngây dại.
- Doanh Đài, bây giờ, nàng vẫn khỏe chứ?
Diệp Huyền thì thào tự nói.
Năm đó hắn bất ngờ ngã xuống. Sau khi sống lại đã qua trăm năm.
Lấy tuổi thọ của Vũ Đế, thời gian trăm năm, có thể không tính là gì cả. Nhưng quay đầu lại, từ lâu cảnh còn người mất.
Nàng còn ở Nguyệt Thần Cung, nhìn về nhìn phương xa hay không.
Biết được tin tức mình ngã xuống, lấy tính cách của Dao Nguyệt Vũ Đế, sẽ bi thương.
Tim Diệp Huyền không hiểu sao cảm thấy đau xót.
- Diệp Huyền hắn làm sao vậy?
Trước bức tượng, Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch cảm nhận được tâm tình của Diệp Huyền, trong lòng không hiểu sao cũng có cảm giác đau thương.
- Diệp thiếu, ngươi không sao chứ?
Ngay cả La Thành cũng cảm giác được sự khác thường của Diệp Huyền, vỗ vai hắn, hỏi
Diệp Huyền mới từ trong ký ức giật mình tỉnh lại, lắc đầu nói:
- Ta không sao.
Nhìn bức tượng trước mặt, tâm tình của hắn đột nhiên lại trở nên tốt hơn.
- Lấy thực lực của Doanh Đài, năm tháng trăm năm căn bản sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì đối với nàng. Chẳng bao lâu nữa ta sẽ trở lại Huyền Vực. Tới lúc đó, ta lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng. Không biết sẽ là cảnh tuợng như thế nào đây?
Trên mặt Diệp Huyền lộ ra nụ cười mỉm đầy hiểu ý.
Mà vô số học viên lại nghe Thanh Phong kể chuyện, hưng phấn không thôi.
- Thanh Phong đạo sư, nếu hư học viện Lam Quang chúng ta và Tiêu Diêu Hồn Hoàng có một tầng quan hệ như thế, đạo sư nói xem, Tiêu Diêu Hồn Hoàng này có thể lúc nào đó xuất hiện ở học viện Lam Quang chúng ta hay không?
Có một ít học viên mong đợi nói.
- Không thể nào.
Thanh Phong lắc đầu, thở dài nói:
- Rất đáng tiếc. Trăm năm trước, Tiêu Diêu Hồn Hoàng đi vào một chỗ cấm địa thám hiểm. Từ đó về sau cũng không có tin tức gì nữa. Cường giả trên đại lục đều chắc chắn, hắn đã ngã xuống. Trăm năm qua, hắn không còn có xuất hiện qua ở trên đại lục.
- Cái gì?
- Ngã xuống?
- Làm sao có thể?
Trong nháy mắt, tất cả học viên đều sợ ngây người. Tuy rằng bọn họ chưa thấy qua Diệp Tiêu Diêu, nhưng nghe được sự tích của hắn, liền biết người này nghịch thiên vô cùng. Hắn làm sao có thể ngã xuống được.
- Đây không phải là sự thật!
Có nữ học viên, lắc đầu, không thể tin được.
Thanh Phong cười khổ một cái:
- Đây là do viện trưởng Hoàng Phủ Tú Minh tự mình nói. Thậm chí vì phân rõ chuyện này là thật hay giả, mấy năm nay viện trưởng Hoàng Phủ Tú Minh vẫn luôn ở Huyền Vực tìm kiếm tung tích Tiêu Diêu Hồn Hoàng, theo sau vết chân mờ ảo.
- Được rôi. Lai lịch của bức tượng kia, các ngươi đã biết rồi. Các vị học viên, đi với ta làm thủ tục thôi.
Thanh Phong dẫn theo các học viên, rời khỏi quảng trường.
- Đáng tiếc. Đường đường là Tiêu Diêu Hồn Hoàng, không ngờ ngã xuống.
- Nếu như hắn không chết, hiện tại chắc hẳn đã sớm là Cửu Thiên Vũ Đế.
Từng học viên đều cảm khái nói.
- Cái gì mà ta ngã xuống. Không phải lúc này đây, ta vẫn đứng ở chỗ này sao?
Diệp Huyền nghe, không khỏi liếc mím miệng nghĩ.
- Hoàng Phủ Tú Minh này thật đúng là giỏi, lại có thể xây cho ta một bức tượng. Ừ, không uổng công trước đây ta cho hắn một lần cơ hội.
Diệp Huyền có chút đắc ý thầm nghĩ.
- Hóa ra viện trưởng không có ở trong học viện. Ban đầu, gia gia cho ta một tấm lệnh bài, nói có thể trực tiếp tìm viện trưởng của học viện Lam Quang. Nhưng bây giờ ta đã gia nhập học viện Lam Quang, tạm thời cũng không cần.
Trong tay Hạ Thất Tịch nắm chặt một khối ngọc bài, nhìn Thanh Phong trước mặt, do dự một chút, vẫn không có lấy ra.
Ở dưới sự hướng dẫn của Thanh Phong, các học viên của khóa này rất nhanh liền hoàn thành việc đăng kí, lấy được lệnh bài học viên của mình, chìa khoá ký túc xá, và sổ tay các loại.
- Hiện tại ta dẫn các ngươi đi ký túc xá trước.
Ký túc xá của học viện Lam Quang là một dãy kiến trúc cực lớn bằng đá, nhiều như rừng, dựng đứng cùng một chỗ.
Ở đây, cũng không phân biệt khu vực nam nữ, mà là mỗi người một gian phòng. Các loại đồ bên trong, cũng đã sớm chuẩn bị xong.
- Được rồi. Suốt một ngày sát hạch, các ngươi cũng mệt mỏi. Tất cả đều đi nghỉ ngơi đi.
Thanh Phong nói xong, liền một mình rời đi.
- Diệp thiếu, phòng của ta số là 457. Còn của Diệp thiếu thì sao?
La Thành nhìn về phía Diệp Huyền hỏi.
Diệp Huyền liếc nhìn.
- 411!
- Xem ra chúng ta không ở cùng một chỗ.
La Thành rất buồn bực nói.
- Ngươi đi cất đồ trước đi. Quay đầu lại ta sẽ đi tìm ngươi.
Diệp Huyền cười khẽ nói.
Hai người lúc này mỗi người đi một ngả.
Mặc dù ở ký túc xá Học viện Lam Quang là mỗi người một gian. Nhưng cứ giữa mấy gian ký túc xá sẽ làm thành một viện.
Chương 822 Tìm kiếm chỗ dựa vững chắc (1)
Dọc theo bảng hiệu chỉ dẫn, Diệp Huyền rất nhanh liền tìm được gian phòng của mình.
Diệp Huyền vốn cho rằng học viên mới nhập học, đều sẽ ở cùng một chỗ. Nhưng chờ sau khi đi tới cửa viện nhìn, hắn mới phát hiện cũng không phải là như vậy.
Cái viện này có khoảng chừng bảy tám gian phòng. Nhưng trong đó bốn gian, rõ ràng đều có ở người. Ba gian còn lại, là để trống.
- Ngươi ở nơi này sao?
Một giọng nói đầy kinh ngạc, đột nhiên vang lên ở bên tai Diệp Huyền. Diệp Huyền quay đầu, đã nhìn thấy Mộ Dung Vân Tiêu đang lộ ra biểu tình cổ quái nhìn hắn, chân mày nhíu lại.
- Ngươi cũng ở đây sao?
Diệp Huyền sờ sờ mũi, cũng nhíu mày.
- Ta là gian số 412!
Nhìn thấy Diệp Huyền nhíu mày, Mộ Dung Vân Tiêu hờ hững nói một câu, sau đó liền không tiếp tục để ý tới Diệp Huyền nữa.
- U, hai học viên mới tới.
Ở thời điểm hai người đang tìm gian phòng của mình, một giọng nói thoáng hiện ra vẻ khinh bạc đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, có tiếng bước chân truyền đến. Hai người quay đầu nhìn lại, liền thấy mấy người thanh niên khí thế không tầm thường, từ trong phòng của từng người chậm rãi đi ra. Trên khóe miệng bọn họ mang theo nụ cười khinh thường.
- A, không ngờ có một mỹ nữ tới.
Một người thanh niên trong đó chỗ cằm có một vết sẹo. Sau khi nhìn thấy được Mộ Dung Vân Tiêu, mắt hắn nhất thời sáng lên.
- Ha hả, không nghĩ tới, vận khí của chúng ta thật đúng là tốt.
Mấy nam sinh liếc mắt nhìn nhau. Nam thanh niên có vết sẹo đao kia lập tức bước nhanh tới, lộ ra dáng vẻ tươi cười mà tự cho là tiêu sái, nói với Mộ Dung Vân Tiêu:
- Tự giới thiệu bản thân một chút. Ta là Cận Thiết, là học trưởng của nàng. Hoan nghênh niên muội gia nhập học viện Lam Quang chúng ta. Mới đến, chắc hẳn nàng đối với rất nhiều thứ của học viện đều không biết. Nào, để ta tới giới thiệu cho nàng.
...
- Đúng rồi, mới đến, nàng khẳng định có rất nhiều thứ không biết được rõ ràng đi.
Trên mặt ba người khác, cũng lộ ra vẻ tươi cười hưng phấn.
Phải biết rằng, tỉ lệ nam nữ trong học viện Lam Quang vốn là vô cùng không cân bằng. Huống gì, cũng không phải mỗi một nữ học viên, đều xinh đẹp như vậy.
Bởi vậy mấy người này nhìn thấy Mộ Dung Vân Tiêu, lập tức lại kích động.
- Thật ngại quá. Ta không có hứng thú.
Mộ Dung Vân Tiêu thản nhiên nói, mặt không đổi sắc.
- Ha hả, nàng không cần khẩn trương. Chúng ta không có ác ý gì. Mọi người đều là học viên của học viện Lam Quang, lấy giúp người làm niềm vui, là truyền thống của chúng ta.
- Đúng, đúng. Không cần khẩn trương.
- Nàng tên là gì, nói cho chúng ta biết trước một chút đi.
Mấy người thanh niên lộ ra dáng vẻ tươi cười tự cho là tiêu sái, nhiệt tình nói.
Nhìn mấy người vô cùng đáng ghét, căn bản không muốn rời đi, trong lòng Mộ Dung Vân Tiêu thoáng động, thản nhiên nói:
- Ta là Mộ Dung Vân Tiêu, đến từ Đế Đô của đế quốc Hạo Thiên.
- Mộ Dung Vân Tiêu
- Tên thực sự rất hay.
- Hóa ra là thiên tài của đế quốc Hạo Thiên. Ha ha, tự giới thiệu bản thân một chút, tại hạ đến từ đế quốc Minh Nguyệt. Thật trùng hợp, chúng ta đều là học viên của ba đại đế quốc, thật là có duyên.
- Ha ha ha, Cận đại ca nói đúng. Có khả năng đây là duyên phận trong truyền thuyết.
Mấy học viên cũ vừa cười vừa nói.
Diệp Huyền:
- ...
Đều là ba đại đế quốc, đây cũng gọi là duyên phận hay sao? Vậy mọi người vẫn đều là đến từ đại lục Thiên Huyền. Mấy người này đơn giản là một đám đần độn. Chiêu số tán gái cũng có chút quá cũ.
- Mộ Dung? Đế quốc Hạo Thiên Đế Đô?
Trong lúc đang mỉm cười, người thiếu niên được gọi là Cận Thiết giống như đột nhiên nghĩ tới điều gì. Toàn thân hắn không khỏi chấn động, bất chợt nghi ngờ nói:
- Học viện chúng ta có một học viên gọi là Mộ Dung Vân Vũ. Nàng có quen không?
Mộ Dung Vân Tiêu mỉm cười:
- Mộ Dung Vân Vũ là đại ca của ta!
Cái gì?
Thân thể bốn gã học viên này đều chấn động. Bọn họ bất chợt ngượng ngùng, cười nói:
- Khụ khụ, hóa ra là muội muội của Mộ Dung Vân Vũ học trưởng. Ha hả, thời tiết ngày hôm nay thực là đẹp.
- Đúng vậy, vị học muội này, cái đó… Vừa rồi mấy người chúng ta mạo muội, vẫn mong nàng đừng để ở trong lòng.
- Khụ khụ, có thời gian, chúng ta mời nàng uống trà.
Mấy người hoảng loạn nói, ánh mắt lóe lên, trên trán đều xuất hiện mồ hôi. Mỗi người đều bị khiếp sợ không nhẹ.
- Ta nói này, nếu đã sắp kết thúc, mấy người có thể để nhường đường một chút hay không?
Diệp Huyền đột nhiên thản nhiên nói.
Mấy người Cận Thiết đứng ở trong hành lang, vừa lúc ở vị trí ngăn cản hắn đi vào trong gian phòng ký túc của mình.
- Không nhìn thấy được chúng ta đang cùng niên muội Mộ Dung Vân Tiêu nói chuyện sao? Ngươi là một học viên mới, thế nào ngay cả một chút ánh mắt cũng không có vậy?
- Hiện tại, lẽ nào ngay cả phẩm hạnh tốt đẹp tôn kính học trưởng, học viên mới cũng đánh mất sao?
- Ngươi tên là gì? Xem ra chúng ta phải dạy dỗ ngươi một chút, nên tôn kính học trưởng như thế nào.
Mấy người Cận Thiết vốn thấy có thấy một mỹ nữ học viên tới trong viện, trong lòng rất hưng phấn. Nhưng kết quả sau khi biết được nàng là muội muội của Mộ Dung Vân Vũ, lại khiếp sợ đến mức hồn cũng thiếu chút nữa thì bay mất. Trong lòng mỗi một người đều đang vắt hết óc suy nghĩ nên cứu chữa như thế nào. Lúc này Diệp Huyền mở miệng, nhất thời khiến cho trong lòng bọn họ vô cùng khó chịu. Mỗi một người đều lớn tiếng quát mắng, giáo huấn.
- Huyền Diệp, cuối cùng đã nhìn thấy ngươi. Lại có thể được phối đến cùng một viện với ngươi, thực sự là vận khí!
Đúng lúc này, một âm thanh hưng phấn truyền đến. Diệp Huyền quay đầu lại, liền thấy một thiếu niên đi về phía mình. Trên mặt hắn đầy vẻ tươi cười.
Diệp Huyền nhớ lại. Người này chắc tên là Trương Liệt, hình như là người học viên đầu tiên thông qua vòng sát hạch thứ ba.
Trên mặt Trương Liệt này mơ hồ mang theo vẻ kích động, bước nhanh tới, tự giới thiệu bản thân mình:
- Ta là Trương Liệt, đến từ vương quốc Thiên Thái, năm nay hai mươi tuổi, tu vi là ngũ giai nhất trọng.
- Ngươi ở trong lúc sát hạch nhập học biểu hiện, quả thực quá nghịch thiên. Chà chà, Trương Liệt ta nếu có một nửa thành tích của ngươi, đã đủ hài lòng.
Trương Liệt hưng phấn vô cùng.
Tuy rằng cùng là học viên mới lần này, nhưng biểu hiện của Diệp Huyền ở thời điểm sát hạch nhập học, lại khiến cho hắn sùng bái không thôi.
- Huyền Diệp?
- Chính là học viên mới lưu lại tên ở vị trí tám mươi tám thước trên bia lưu danh sao?
Chương 823 Tìm kiếm chỗ dựa vững chắc (2)
- Ông trời của ta.
Mấy người Cận Thiết nghe được cái tên của Diệp Huyền, biểu tình ban đầu vốn muốn diễu võ dương oai, trong nháy mắt cứng đờ lại. Trên trán bọn họ lại một lần nữa xuất hiện mồ hôi lạnh.
- Mấy vị này là?
Trương Liệt nghi ngờ hỏi.
- Khụ khụ chúng ta là học viên cũ trong viện này. Hoan nghênh ba vị học viên mới các ngươi vào ở trong viện của chúng ta.
Một học viên cũ vội vàng nói.
- Đúng, đúng, nhiệt liệt hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh.
Một gã học viên cũ khác vội vàng lấy ra khăn tay, dùng sức vung vẩy.
Trương Liệt trợn trừng hai mắt nói:
- Các niên trưởng của học viện Lam Quang nhiệt tình như vậy sao? Không hổ danh là học viện đứng đầu bình nguyên Mộng Cảnh. Bầu không khí quả thực không thể soi mói.
Ở trên đại lục Thiên Huyền, bình thường trong học viện, giữa học viên cũ và học viên mới đều có quan hệ cạnh tranh. Nếu như ở trong một cái viện ký túc xá, đừng nói là nhiệt tình, không để một hạ uy cho ngươi xem như là tốt rồi.
Biểu hiện của Cận Thiết bọn họ, trong nháy mắt lật đổ ấn tượng của Trương Liệt đối với học viện Lam Quang.
- Khụ khụ, đó là chuyện tất nhiên. Học viên cũ của học viện Lam Quang chúng ta luôn luôn cực kỳ hòa ái dễ gần.
- Ba người các ngươi mới vừa vào học, khẳng định mệt chết đi. Các ngươi nhanh chóng quay về phòng ký túc nghỉ ngơi đi.
- Đúng, đúng, các ngươi nhanh đi về nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì không biết được rõ ràng, có thể lại tới hỏi chúng ta.
- Chúng ta không quấy rầy các ngươi nghỉ ngơi nữa. Cáo từ trước.
Bốn người Cận Thiết vội vàng nói một hồi nói, sau đó giống như một làn khói chạy trở về gian phòng ký túc.
Ầm!
Trong ký túc xá, bốn người lau mồ hôi lạnh trên trán, vẻ mặt khiếp sợ không thôi.
- Con bà nó, viện chúng ta lại có thể có mấy người này tới. Thật may chúng ta phản ứng đúng lúc.
- Mỹ nữ kia không ngờ là muội muội của Mộ Dung Vân Vũ học trưởng. May mà chúng ta không làm ra chuyện gì quá giới hạn. Bằng không đến lúc đó ngay cả chết cũng không biết viết như thế nào.
- Còn có Huyền Diệp này nữa. Không ngờ là danh hiệu đứng đầu sát hạch nhập học lần này, cấp bậc tồn tại tám mươi tám thước trên bia lưu danh. Nghe nói Cuồng Chiến thái thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông ở trong lúc sát hạch đã điên cuồng mãnh liệt ra tay với hắn, lại không thể nào giết chết được hắn?
- Thôi đi. Chúng ta vẫn thấp điệu một ít thì tốt hơn. Lấy thiên phú của gia hỏa kia, trong vòng một hai năm gia nhập nội viện, chính là chuyện ván đã đóng thuyền.
- Ta thấy vẫn nên xin đổi gian phòng ký túc đi. Chúng ta mặc dù là học viên cũ, nhưng mới nhập học một năm. Cùng hai gia hỏa biến thái này ở trong cùng một viện, dù thế nào chung quy vẫn cảm giác trong lòng có chút hoang mang rối loạn.
Mấy người Cận Thiết lẩm bẩm nói.
Lúc này, Diệp Huyền lại thu thập xong đồ, đang quan sát gian phòng ký túc của mình.
- Gian phòng ký túc xá này thật sự không tệ. Phía dưới mỗi một ký túc xá còn có phòng tu luyện.
Gian phòng ký túc của học viện Lam Quang, tuy rằng cũng không xa hoa, nhưng thiết lập bên trong lại hết sức quy phạm.
Mỗi người đều có phòng tu luyện riêng của bản thân mình. Đồng thời các loại khí giới, đều có đầy đủ mọi thứ.
- Đi tới chỗ La Thành trước đã.
Sửa sang xong gian phòng, Diệp Huyền không ở lại lâu đã xoay người rời khỏi ký túc xá.
- Huyền Diệp, ngươi là đi nơi nào vậy?
Hắn còn chưa đi quá xa, Trương Liệt lại là vội vã đuổi theo.
- Đi gặp một người bạn.
Trương Liệt lập tức cười nói:
- Vừa lúc, ta cũng không có việc gì làm. Ta lại đi chung với ngươi. Ngươi không ngại chứ?
Diệp Huyền khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Trương Liệt:
- Ta lại là người bị Huyền Cơ Tông phát lệnh truy nã. Ngươi còn dám đi cùng với ta?
Chuyện hắn bị Huyền Cơ Tông phát lệnh truy nã, trong những học viên mới nhập học, không có một người nào không biết.
Gần như tất cả mọi người đều cách hắn thật xa. Từ phía xa, thấy hắn liền trốn biệt. Nhưng Trương Liệt này trái lại luôn ở gần mình mình, cực kỳ cổ quái.
Trương Liệt không để ý cười:
- Ha hả, bị Huyền Cơ Tông phát lệnh truy nã, thì lại như thế nào? Ngươi bây giờ là học viên của học viện Lam Quang, chỉ cần học viện không mở miệng, Huyền Cơ Tông cũng không có cách nào bắt được ngươi.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Vậy thì không nhất định. Nói đi, ngươi theo ta, có mục đích gì?
Trương Liệt vội vàng xua tay:
- Ngươi đừng hiểu lầm. Ta đến từ thiên vương quốc Thái, không có khả năng là người của Huyền Cơ Tông. Ta đi theo ngươi, tất nhiên là muốn cùng ngươi lăn lộn.
- Theo ta lăn lộn?
Trương Liệt gật đầu nói:
- Học viện Lam Quang mặc dù chỉ là một học viện, nhưng bởi vì chính sách của học viện buông lỏng. Thiên tài của các thế lực lớn đều có thể đi vào trong đó. Bởi vậy bên trong cạnh tranh vô cùng kịch liệt. Học viên bình thường đều phải tìm một chỗ dựa vững chắc, bằng không rất khó sinh tồn.
- Ta là một học viên mới, không có khả năng có chỗ dựa vững chắc gì. Huống gì, theo ta, ngươi sẽ không sợ Huyền Cơ Tông gây phiền phức cho ngươi đi?
Diệp Huyền cười mà như không cười nói.
Trương Liệt lắc đầu nói:
- Ngươi mặc dù là học viên mới, nhưng so với học viên mới bình thường lại không giống nhau. Bởi vì độ cao của ngươi ở trên bia lưu danh, đạt tới tám mươi tám thước. Trước khi vào học viện, ta đã tìm hiểu cặn kẽ.
- Ở trong lịch sử học viện Lam Quang, trên bia lưu danh đạt tới bảy mươi thước tổng cộng có chín người. Trong đó mỗi một người sau khi nhập học một năm, liền trở thành đệ tử nội viện của học viện. Đồng thời trong năm người bọn họ, người thực lực thấp nhất, cuối cùng đều là trở thành Võ Vương thất giai nhị trọng, thân phận hiển hách.
- Cho nên ta tin tưởng tương lai của ngươi tuyệt đối phải chói mắt hơn so với năm người bọn họ. Cho nên theo ngươi, cũng là kết quả ta nghĩ sâu tính kỹ.
- Ngươi yên tâm. Ta tuy rằng thiên phú không cao, nhưng tìm hiểu tin tức, thu thập tin tức tình báo vẫn có thủ đoạn. Ngươi mới vừa vào học, khẳng định phải cần hạ thủ. Chỉ cần để cho ta theo ngươi, đến lúc đó chạy chân gì đó, dĩ nhiên là không thiếu người.
Diệp Huyền liếc mắt nhìn hắn một cái:
- Ngươi nói xong chưa?
Trương Liệt sửng sốt.
- Nói xong, vậy đi đi. Huyền Diệp ta không cần người đi cùng. Còn nữa, không cần lại đi theo ta. Nếu không, hậu quả sẽ rất thê thảm.
Diệp Huyền lạnh lùng ném lại câu nói. Tiếp theo, hắn xoay người rời khỏi đó, chỉ để lại một Trương Liệt mặt đã đỏ lên.
Chương 824 Ra oai phủ đầu (1)
Nhìn bóng lưng Diệp Huyền dần dần biến mất, mặt Trương Liệt đỏ lên, cũng dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh.
- Thật có tính cách. Không hổ danh là người đứng đầu sát hạch lần này.
Ánh mắt Trương Liệt có hào quang lóe lên:
- Trải qua ta phân tích nhiều phương diện, độ cao của bia lưu danh học viện tại Lam Quang, có quan hệ vô cùng quan trọng. Bao năm qua tới nay, võ giả đạt tới sáu ngoài mươi thước, chỉ cần nửa đường không ngã xuống, cuối cùng đều có tám mươi phần trăm, trở thành Võ Vương thất giai; đạt tới bảy mươi thước, lại có tám mươi phần trăm sẽ trở thành vì Võ Vương thất giai đỉnh phong. Thậm chí có ba phần tỷ lệ, trùng kích tới Hoàng Vũ Cảnh bát giai.
- Nói như vậy, đạt được ngoài tám mươi thước, chỉ cần không ngã xuống, có hơn tám phần mười tỷ lệ, sẽ trở thành Vũ Hoàng bát giai. Huyền Diệp đạt được vị trí tám mươi tám thước, thậm chí đại biểu cho thành tựu cuối cùng của hắn, ở trong Vũ Hoàng, cũng chưa chắc là người yếu.
- Tám phần mười xác suất trở thành Vũ Hoàng bát giai. Cho dù hắn đắc tội Huyền Cơ Tông, cái xác suất này, cũng đáng giá để ta theo.
- Cơ hội như vậy, mỗi một khóa cũng không có khả năng đều có thể gặp được. Hết lần này tới lần khác, ở thời điểm Trương Liệt ta nhập học lại gặp phải. Điều này nói rõ, đây là cơ hội lão thiên gia cho ta.
- Không quan tâm như thế nào, ta đều phải theo Huyền Diệp này.
- Thiên phú của người này cao như thế, tất nhiên là hạng người tâm chí kiên định. Phải chứng minh một chút, Trương Liệt ta đối với hắn là hữu dụng.
Trong ánh mắt lóe lên một tia ánh sáng kiên định, Trương Liệt xoay người, nhanh chóng biến mất.
Diệp Huyền rất nhanh liền sắp đến gian phóng ký túc xá số 457 của La Thành.
- Ha hả, tất cả đều ngồi vững cho ta. Lhông cho phép có một chút nước nào sóng ra ngoài. Nếu có ai ngồi không vững, người này lại là tấm gương của các ngươi.
- Còn dám điên cuồng với mấy người chúng ta sao? Học viên mới chính là học viên mới. Nhớ kỹ, các ngươi tới nơi này phải học tập trước hết, chính là phục tùng như thế nào.
- Ha ha ha, Lang ca, nhìn đám tiểu tử này, ở địa bàn của mình quen kiêu ngạo. Tiến học viện Lam Quang, thật sự còn cho rằng mình là nhân vật lớn. Hiện tại vừa lúc để cho bọn họ biết một chút, tiến vào học viện Lam Quang, cũng không tính là gì cả.
- Tiểu tử này, ngươi còn dám trừng mắt. Có phải trong lòng vẫn dự định đi tới học viện tố cáo chúng ta hay không? Tố cáo đí. Cho dù ngươi có tố cáo, học viện tuy rằng không cho phép đệ tử lén đánh nhau, nhưng chỉ cần không phải gây ra chuyện gì lớn, trên cơ bản cũng sẽ không trừng phạt gì cả. Chỉ có điều tiếp theo, chuyện ngươi phải đối mặt, lại chỉ có kết cục càng bi thương hơn thôi.
- Ha ha ha.
Diệp Huyền còn chưa có tiến vào trong viện của La Thành, liền nghe được từng âm thanh truyền ra.
Một giọng nói trong đó đặc biệt kiêu ngạo, ác thanh ác khí cười hắc hắc, dương dương đắc ý nói:
- Không nghĩ tới trong lần này, còn có một kẻ không phục, bị chúng ta giáo huấn đủ thảm. Có khả năng hắn cho rằng mình đến từ đại đế quốc, lại nổi bật như thế nào. Hắn cũng không suy nghĩ một chút, có thể đi vào học viện Lam Quang, có người nào sẽ là người bình thường. Đừng nói đến từ một đế quốc, cho dù là thế lực lớn đứng đầu, cũng không đáng kể chút nào.
- Nhìn dáng vẻ của hắn, hình như rất không phục. Cho hắn thêm chút màu sắc một cái.
Ầm ầm ầm!
Trong nhà truyền ra tiếng công kích rất nhỏ. Càng có vài tiếng kêu rên vang lên.
Nghe được tiếng kêu rên này, sắc mặt Diệp Huyền nhất thời biến đổi.
Tiếng kêu này giống như là… tiếng của La Thành a...
Ầm!
Ban đầu, Diệp Huyền chuẩn bị gõ cửa tiến vào. Nhưng lúc này, hắn lại không có chú ý được nhiều như vậy. Hắn trực tiếp một cước đá văng cửa lớn của viện này.
Chỉ thấy trong đình viện, ba gã thiếu niên đang ngồi xổm trong góc, trên đầu đội một chậu rửa mặt. Bên trong chậu rửa mặt đầy nước. Trên gương mặt bọn họ, đầy vẻ khuất nhục.
Diệp Huyền liếc mắt một cái liền nhận ra, ba người này đều là học viên mới mới nhập học lần này.
Mà ở một góc khác, một người thanh niên toàn thân chật vật đang nằm trên mặt đất. Hai người thanh niên quyền đấm cước đá ở trên người hắn, khiến toàn thân hắn máu tươi đầm đìa. Nhưng trên gương mặt hắn trước sau vẫn vô cùng quật cường, hai tròng mắt lộ ra sự phẫn nộ.
Người thanh niên này không phải La Thành thì còn là ai.
- Dừng tay cho ta.
Diệp Huyền thấy thế, đột nhiên quát lạnh một tiếng. Trong con ngươi của hắn bắn ra vẻ giận dữ.
Hai võ giả đang động thủ chợt ngừng tay lại, nhìn qua.
trong đình viện ở, còn có hai vẫn chưa động thủ võ giả, ánh mắt sắc bén, cũng giống như kiếm giống nhau bắn tới.
- Ngươi là ai? Vì sao tự tiện xông vào chỗ ở của chúng ta?
Giọng nói này ồm ồm, chính là người trước đó được gọi là Lang ca.
- Diệp thiếu.
La Thành ở trong góc vô cùng chật vật. Vừa nhìn thấy Diệp Huyền, hắn lại lập tức mở miệng kêu lên. Đồng thời trên mặt hắn lộ ra vẻ xấu hổ. Hiển nhiên là đối với dáng vẻ của mình bây giờ, hắn cảm thấy hết sức mất mặt.
Mà ba người học viên mới đang đội chậu nước nữa, trong tròng mắt cũng lộ ra thần sắc khác thường.
- Hai người các ngươi lại có thể quen biết. Xem ra ngươi là tìm đến người đi?
Lang ca này lưng hùm vai gấu, nhìn qua cao lớn thô kệch. Nhưng con ngươi của hắn lại lóe ra ánh sáng vô cùng. Hắn quan sát Diệp Huyền từ trên xuống dưới, thoáng hiện ra vẻ nghi ngờ hỏi:
- Tiểu tử này, ngươi lại có thể không có việc gì. Lẽ nào ký túc xá của ngươi cũng không có học viên cũ ở hay sao?
Diệp Huyền quét mắt nhìn hiện trường, liền biết có chuyện gì đã xảy ra. Hắn thản nhiên nói:
- Bọn họ đều ở đó. Chỉ có điều bọn họ tương đối hòa ái dễ gần.
- Ha ha ha, hòa ái dễ gần. Tiểu tử này, ngươi là tới kể chuyện khôi hài sao?
- Lang ca, nói thừa với hắn làm cái gì. Nhìn bộ dạng của hắn, cũng là học viên mới trong lần này. Nếu như hắn đã tới nơi này, lại cùng nhau giáo huấn là được.
- Đoán chừng, đám học viên cũ ở chỗ ký túc xá của hắn là đám phế vật. Vậy để cho chúng ta tới giúp bọn họ giáo huấn học viên mới một chút đi.
Hai học viên cũ động thủ đối với La Thành trước đó, nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức lại nhào tới.
Hai người này một trái một phải, toàn thân tản ra sát khí dao động. Tu vi trên người bọn họ đều là ngũ giai nhị trọng. Trong lúc bọn họ giơ tay nhấc chân, lại có một khí tức vô cùng kinh người, lộ ra ngoài.&
Chương 825 Ra oai phủ đầu (2)
Đối mặt với hai người này tấn công, thân hình Diệp Huyền vẫn không nhúc nhích. Trong nháy mắt khi hai tay của hai người này tới gần, hắn đột nhiên trở tay nhấc lên.
Ầm ầm!
Âm thanh nặng nề giống như chuông lớn được gõ lên. Hai người chỉ cảm thấy mình đụng phải một ngọn núi lớn. Lực lượng khổng lồ làm cho bọn họ không tự chủ được lui lại phía sau mấy bước, gương mặt đỏ lên, khí huyết cuồn cuộn.
Oa!
Sau một lát, hai người mới thốt ra một tiếng quát to, trong một hơi thở thong thả lấy lại sức. Chỉ là trong lúc nhất thời, bọn họ cũng không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Bọn họ vội vàng tức giận nói:
- Lang ca, mới vừa rồi là do hai chúng ta sơ suất. Lang ca chờ một chút. Chúng ta sẽ lập tức bắt giữ hắn lại.
- Khoan đã.
Lang ca này vung tay lên, ngăn cản hai người. Trong con ngươi của hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, nói:
- Tiểu tử tốt, thật sự có tài. Thảo nào bộ dạng nhìn có vẻ không có sợ hãi. Ngươi tên là gì?
Diệp Huyền lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, lạnh giọng nói:
- Ngươi còn không xứng để biết.
Huyền thức của hắn quétqua La Thành một chút, phát hiện La Thành chỉ là bị thương ngoài da, cũng không có gì đáng ngại. Lúc này, hắn mới yên lòng.
Sắc mặt của Lang ca này nhất thời trở nên khó coi:
- Tiểu tử, nơi này là học viện Lam Quang. Nhìn thực lực của ngươi, chắc cũng là mấy người đứng đầu trong đám tân tinh nhập học lần này. Chỉ có điều ta khuyên cáo ngươi, học viên mới chính là học viên mới. Đừng tưởng rằng mình có chút thực lực, là có thể gây ra sóng gió gì. Ở trong học viện Lam Quang, các ngươi rắm cũng không phải đâu.
- Tiểu tử, hãy ngoan ngoãn xưng tên ra, nhận sai thật tốt, ta có thể suy nghĩ, cho các ngươi thêm một lần cơ hội.
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Vậy ta có phải còn nên cám ơn ngươi hay không?
Ánh mắt của Lang ca, đột nhiên ngưng trọng, nói:
- Xem ra tiểu tử này, ngươi là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên nhảy tới trước một bước. Trong nháy mắt, uy áp khủng khiếp bao phủ ở trên người Diệp Huyền.
- Lang ca, tiểu tử này giao cho hai chúng ta là được.
- Đừng khinh thường hắn. Bốn người chúng ta đồng loạt ra tay. Cần phải mau chóng giải quyết tiểu tử này.
Lang ca âm thầm truyền âm nói.
Hắn cũng là học viên cũ trong học viện Lam Quang. Tuy rằng hắn chỉ gia nhập học viện Lam Quang mới một năm, nhưng là tu vi Vũ Tông ngũ giai tam trọng. Hắn biết trong học viện có rất nhiều thiên tài và cường giả. Tầm mắt cũng coi như rộng lớn.
Nhưng lúc trước Diệp Huyền ra tay, không ngờ cho hắn một loại cảm giác nhìn không thấu, khiến cho trong lòng hắn vô cùng cảnh giác.
Bởi vậy đừng thấy hắn tùy tiện, nhưng thật sự thời điểm động thủ, căn bản sẽ không có bất kỳ khinh thường nào.
Trong khoảnh khắc, bốn gã học viên cũ trong viện lập tức lại bao vây xung quanh Diệp Huyền. Mỗi một người đều khóa kín phương hướng vị trí trong đó.
- Ta còn không có động thủ, các ngươi lại có thể động thủ trước.
Diệp Huyền cười giễu cợt một tiếng.
- Cũng được, để ta chứng kiến một chút, cái gọi là học viên cũ của học viện Lam Quang, rốt cuộc có năng lực gì.
Diệp Huyền lộ ra vẻ mặt phong đạm vân khinh.
- Hi vọng ngươi sau đó cũng có thể bình tĩnh giống như bây giờ.
Lang ca vừa dứt lời.
Vù vù vù vù.
Trong nháy mắt bốn bóng người giống như con báo săn, hung hăng tấn công về phía Diệp Huyền.
Không thể không nói, những người học viên này xuất thân từ học viện Lam Quang, đều vô cùng nghịch thiên.
Bốn gã học viên cũ này, tuy rằng đều là đệ tử cấp bậc Vũ Tông ngũ giai. Chính là Lang ca này, cũng chỉ là Vũ Tông ngũ giai tam trọng.
Nhưng khí thế nhào qua tấn công này, lại làm cho Diệp Huyền có một loại cảm giác giống như đối mặt với biển rộng mênh mông.
Dường như giờ phút này nhào tới, không phải là bốn Vũ Tông, mà là bốn gã Vũ Tôn. Loại khí thế này, làm cho người ta kinh hãi.
Nếu như là võ giả bình thường đứng ở chỗ này, cho dù là một Vũ Tôn lục giai, đều sẽ bị loại khí thế này chấn nhiếp, thậm chí rơi xuống hạ phong.
Chỉ tiếc, người mà bốn gã học viên cũ này gặp phải, lại chính là Diệp Huyền.
- Tới rất hay.
Ở trong nháy mắt, khi bốn người này vừa nhào tới, Diệp Huyền đột nhiên quát khẽ một tiếng. Thân hình hắn lập tức hóa thành một huyễn ảnh.
Từ phía xa nhìn lại, thân thể Diệp Huyền lại giống như một chiếc thuyền nhỏ, lay động ở trong sóng biển cuồng phong của bốn người. Nhưng mặc cho bốn người ra tay như thế nào, Diệp Huyền biến thành thuyền nhỏ, trước sau không ngã.
Từng lực lượng cuồng mãnh không ngừng trút xuống về phía Diệp Huyền, lực lượng không tầm thường.
Diệp Huyền khẽ gật đầu. Cũng khó trách La Thành sẽ bị mấy người này khi dễ như vậy. Luận thực lực, một đấu một, La Thành cũng chưa chắc có thể chiến thắng được, huống gì là bốn người.
Ở trong sự điên cuồng tấn công của bốn người, thân hình Diệp Huyền giống như tia điện biến hóa kỳ ảo. Mấy người tấn công, đừng nói là đánh trúng Diệp Huyền, ngay cả chéo áo của hắn, cũng sờ không tới.
- Tiểu tử này, có chút vướng tay chân. Mọi người đừng nương tay.
Ban đầu còn ngại quy củ của học viện, bốn gã học viên cũ này chỉ là muốn ở trước mặt học viên mới Diệp Huyền trước mắt này xác nhận một chút quyền uy, cho hắn một lần ra oai phủ đầu.
Nhưng giờ phút này, Lang ca trực giác nhạy bén, lập tức lại hiểu được, bọn họ hình như gặp phải đối thủ.
Vèo vèo vèo!
Ở dưới một tiếng gầm thét phẫn nộ của hắn, bốn gã học viên cũ, toàn thân bạo phát ra huyền lực trùng kích càng cường hãn hơn, ánh sáng đại biểu các loại thuộc tính huyền lực, lưu chuyển ở trên người bốn người. Thế tấn công của bốn người, trong nháy mắt cũng trở nên sắc bén hơn.
- Thật sự có tài. Đáng tiếc, còn kém quá xa. Phá!
Diệp Huyền chỉ muốn nghiệm chứng một chút tu vi học viên của học viện Lam Quang. Sau khi giao đấu một hồi, hắn đã có một chút hiểu rõ. Thân hình hắn đột nhiên bay lên cao. Hai chân trong nháy mắt xuất ra liên tục mấy cước.
Ầm ầm ầm ầm!
Bốn tiếng ầm ầm nặng nề vang lên. Bốn gã học viên cũ giống như diều đứt giây bay ra ngoài, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.
Ba người trong đó, chật vật ngã xuống đất. Chỉ có bị học viên cũ gọi là Lang ca kia, hai chân ở trên mặt đất tạo thành một vết tích dài gần mười thước, khó có thể đứng vững.
Lau đi vết máu tươi bên khóe miệng, trên mặt bốn người đều có vẻ hoảng sợ.
Mà trong góc, ba gã học viên mới đang đội chậu rửa mặt, trên mặt cũng có vẻ khó tin nổi.
- Nếu như sinh thời, ngươi có thể bước vào Hoàng Võ Cảnh bát giai, liền tới Tiêu Diêu Cung ở Huyền Vực, đến lúc đó ta sẽ đích thân giáo dục ngươi.
- Đi đi!
Diệp Tiêu Diêu lạnh lùng nói.
- Tạ sư phụ.
Hoàng Phủ Tú Minh nặng nề dập đầu lạy ba cái, cũng không nói gì khác, xoay người rời khỏi Tiêu Diêu Cung.
- Người này ở Vũ Tôn lục giai, liền có thể xông qua Cấm Tuyệt Lĩnh. Thiên phú mặc dù không tốt, nhưng nếu thật sự bồi dưỡng tốt, tương lai thành tựu nhất định không tầm thường. Ngươi vì sao không muốn thu hắn làm đệ tử?
Dao Nguyệt Vũ Đế nhìn Diệp Tiêu Diêu, nghi ngờ nói.
Diệp Tiêu Diêu lắc đầu:
- Không phải ta không muốn thu hắn làm đệ tử. Con đường võ đạo này, phải là con đường từ từ hắn tu luyện ra. Chúng ta vốn là người đang tìm kiếm, lại dạy người khác như thế nào?
- Hiện tại, ta chỉ cho hắn một con đường. Có thể đi tới một bước kia hay không, lại phải xem tạo hóa của chính hắn.
- Nếu hắn sinh thời, thật sự có thể thành Vũ Hoàng, giáo dục hắn một hồi, có thể lại như thế nào?
Dao Nguyệt Vũ Đế nghe, khẽ cười, giống như bách mị nở rộ, quần tinh thất sắc.
- Doanh Đài, nàng cười cái gì?
- Ta đang cười, Tiêu Diêu Hồn Hoàng trong truyền thuyết lạnh lùng tàn khốc vô tình, hóa ra cũng rất nhân từ. Ông trời có đức hiếu sinh. Không quan tâm đối mặt với loại tuyệt cảnh nào, ông trời chung quy vẫn lưu lại một đường sống, không phải sao?
Dao Nguyệt Vũ Đế cười rất vui vẻ. Giờ phút này, nàng nghĩ đến mình.
Người thiếu niên kia mới chỉ là Vũ Tôn lục giai, cũng có thể xông qua Cấm Tuyệt Lĩnh.
Vậy nàng cũng có thể mở ra trái tim của Tiêu Diêu, không phải sao?
- Ha hả, dám pha trò ta.
Diệp Tiêu Diêu đưa tay, kéo Dao Nguyệt Vũ Đế vào ôm ấp.
- Khanh khách!
Lúc đó, trăng sáng ở trên trời. Trong đình đài, truyền đến từng tiếng cười nói hoan hỉ.
Trước bức tượng, Diệp Huyền nhớ lại cảnh tượng kia, toàn thân không khỏi ngây dại.
- Doanh Đài, bây giờ, nàng vẫn khỏe chứ?
Diệp Huyền thì thào tự nói.
Năm đó hắn bất ngờ ngã xuống. Sau khi sống lại đã qua trăm năm.
Lấy tuổi thọ của Vũ Đế, thời gian trăm năm, có thể không tính là gì cả. Nhưng quay đầu lại, từ lâu cảnh còn người mất.
Nàng còn ở Nguyệt Thần Cung, nhìn về nhìn phương xa hay không.
Biết được tin tức mình ngã xuống, lấy tính cách của Dao Nguyệt Vũ Đế, sẽ bi thương.
Tim Diệp Huyền không hiểu sao cảm thấy đau xót.
- Diệp Huyền hắn làm sao vậy?
Trước bức tượng, Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch cảm nhận được tâm tình của Diệp Huyền, trong lòng không hiểu sao cũng có cảm giác đau thương.
- Diệp thiếu, ngươi không sao chứ?
Ngay cả La Thành cũng cảm giác được sự khác thường của Diệp Huyền, vỗ vai hắn, hỏi
Diệp Huyền mới từ trong ký ức giật mình tỉnh lại, lắc đầu nói:
- Ta không sao.
Nhìn bức tượng trước mặt, tâm tình của hắn đột nhiên lại trở nên tốt hơn.
- Lấy thực lực của Doanh Đài, năm tháng trăm năm căn bản sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì đối với nàng. Chẳng bao lâu nữa ta sẽ trở lại Huyền Vực. Tới lúc đó, ta lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng. Không biết sẽ là cảnh tuợng như thế nào đây?
Trên mặt Diệp Huyền lộ ra nụ cười mỉm đầy hiểu ý.
Mà vô số học viên lại nghe Thanh Phong kể chuyện, hưng phấn không thôi.
- Thanh Phong đạo sư, nếu hư học viện Lam Quang chúng ta và Tiêu Diêu Hồn Hoàng có một tầng quan hệ như thế, đạo sư nói xem, Tiêu Diêu Hồn Hoàng này có thể lúc nào đó xuất hiện ở học viện Lam Quang chúng ta hay không?
Có một ít học viên mong đợi nói.
- Không thể nào.
Thanh Phong lắc đầu, thở dài nói:
- Rất đáng tiếc. Trăm năm trước, Tiêu Diêu Hồn Hoàng đi vào một chỗ cấm địa thám hiểm. Từ đó về sau cũng không có tin tức gì nữa. Cường giả trên đại lục đều chắc chắn, hắn đã ngã xuống. Trăm năm qua, hắn không còn có xuất hiện qua ở trên đại lục.
- Cái gì?
- Ngã xuống?
- Làm sao có thể?
Trong nháy mắt, tất cả học viên đều sợ ngây người. Tuy rằng bọn họ chưa thấy qua Diệp Tiêu Diêu, nhưng nghe được sự tích của hắn, liền biết người này nghịch thiên vô cùng. Hắn làm sao có thể ngã xuống được.
- Đây không phải là sự thật!
Có nữ học viên, lắc đầu, không thể tin được.
Thanh Phong cười khổ một cái:
- Đây là do viện trưởng Hoàng Phủ Tú Minh tự mình nói. Thậm chí vì phân rõ chuyện này là thật hay giả, mấy năm nay viện trưởng Hoàng Phủ Tú Minh vẫn luôn ở Huyền Vực tìm kiếm tung tích Tiêu Diêu Hồn Hoàng, theo sau vết chân mờ ảo.
- Được rôi. Lai lịch của bức tượng kia, các ngươi đã biết rồi. Các vị học viên, đi với ta làm thủ tục thôi.
Thanh Phong dẫn theo các học viên, rời khỏi quảng trường.
- Đáng tiếc. Đường đường là Tiêu Diêu Hồn Hoàng, không ngờ ngã xuống.
- Nếu như hắn không chết, hiện tại chắc hẳn đã sớm là Cửu Thiên Vũ Đế.
Từng học viên đều cảm khái nói.
- Cái gì mà ta ngã xuống. Không phải lúc này đây, ta vẫn đứng ở chỗ này sao?
Diệp Huyền nghe, không khỏi liếc mím miệng nghĩ.
- Hoàng Phủ Tú Minh này thật đúng là giỏi, lại có thể xây cho ta một bức tượng. Ừ, không uổng công trước đây ta cho hắn một lần cơ hội.
Diệp Huyền có chút đắc ý thầm nghĩ.
- Hóa ra viện trưởng không có ở trong học viện. Ban đầu, gia gia cho ta một tấm lệnh bài, nói có thể trực tiếp tìm viện trưởng của học viện Lam Quang. Nhưng bây giờ ta đã gia nhập học viện Lam Quang, tạm thời cũng không cần.
Trong tay Hạ Thất Tịch nắm chặt một khối ngọc bài, nhìn Thanh Phong trước mặt, do dự một chút, vẫn không có lấy ra.
Ở dưới sự hướng dẫn của Thanh Phong, các học viên của khóa này rất nhanh liền hoàn thành việc đăng kí, lấy được lệnh bài học viên của mình, chìa khoá ký túc xá, và sổ tay các loại.
- Hiện tại ta dẫn các ngươi đi ký túc xá trước.
Ký túc xá của học viện Lam Quang là một dãy kiến trúc cực lớn bằng đá, nhiều như rừng, dựng đứng cùng một chỗ.
Ở đây, cũng không phân biệt khu vực nam nữ, mà là mỗi người một gian phòng. Các loại đồ bên trong, cũng đã sớm chuẩn bị xong.
- Được rồi. Suốt một ngày sát hạch, các ngươi cũng mệt mỏi. Tất cả đều đi nghỉ ngơi đi.
Thanh Phong nói xong, liền một mình rời đi.
- Diệp thiếu, phòng của ta số là 457. Còn của Diệp thiếu thì sao?
La Thành nhìn về phía Diệp Huyền hỏi.
Diệp Huyền liếc nhìn.
- 411!
- Xem ra chúng ta không ở cùng một chỗ.
La Thành rất buồn bực nói.
- Ngươi đi cất đồ trước đi. Quay đầu lại ta sẽ đi tìm ngươi.
Diệp Huyền cười khẽ nói.
Hai người lúc này mỗi người đi một ngả.
Mặc dù ở ký túc xá Học viện Lam Quang là mỗi người một gian. Nhưng cứ giữa mấy gian ký túc xá sẽ làm thành một viện.
Chương 822 Tìm kiếm chỗ dựa vững chắc (1)
Dọc theo bảng hiệu chỉ dẫn, Diệp Huyền rất nhanh liền tìm được gian phòng của mình.
Diệp Huyền vốn cho rằng học viên mới nhập học, đều sẽ ở cùng một chỗ. Nhưng chờ sau khi đi tới cửa viện nhìn, hắn mới phát hiện cũng không phải là như vậy.
Cái viện này có khoảng chừng bảy tám gian phòng. Nhưng trong đó bốn gian, rõ ràng đều có ở người. Ba gian còn lại, là để trống.
- Ngươi ở nơi này sao?
Một giọng nói đầy kinh ngạc, đột nhiên vang lên ở bên tai Diệp Huyền. Diệp Huyền quay đầu, đã nhìn thấy Mộ Dung Vân Tiêu đang lộ ra biểu tình cổ quái nhìn hắn, chân mày nhíu lại.
- Ngươi cũng ở đây sao?
Diệp Huyền sờ sờ mũi, cũng nhíu mày.
- Ta là gian số 412!
Nhìn thấy Diệp Huyền nhíu mày, Mộ Dung Vân Tiêu hờ hững nói một câu, sau đó liền không tiếp tục để ý tới Diệp Huyền nữa.
- U, hai học viên mới tới.
Ở thời điểm hai người đang tìm gian phòng của mình, một giọng nói thoáng hiện ra vẻ khinh bạc đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, có tiếng bước chân truyền đến. Hai người quay đầu nhìn lại, liền thấy mấy người thanh niên khí thế không tầm thường, từ trong phòng của từng người chậm rãi đi ra. Trên khóe miệng bọn họ mang theo nụ cười khinh thường.
- A, không ngờ có một mỹ nữ tới.
Một người thanh niên trong đó chỗ cằm có một vết sẹo. Sau khi nhìn thấy được Mộ Dung Vân Tiêu, mắt hắn nhất thời sáng lên.
- Ha hả, không nghĩ tới, vận khí của chúng ta thật đúng là tốt.
Mấy nam sinh liếc mắt nhìn nhau. Nam thanh niên có vết sẹo đao kia lập tức bước nhanh tới, lộ ra dáng vẻ tươi cười mà tự cho là tiêu sái, nói với Mộ Dung Vân Tiêu:
- Tự giới thiệu bản thân một chút. Ta là Cận Thiết, là học trưởng của nàng. Hoan nghênh niên muội gia nhập học viện Lam Quang chúng ta. Mới đến, chắc hẳn nàng đối với rất nhiều thứ của học viện đều không biết. Nào, để ta tới giới thiệu cho nàng.
...
- Đúng rồi, mới đến, nàng khẳng định có rất nhiều thứ không biết được rõ ràng đi.
Trên mặt ba người khác, cũng lộ ra vẻ tươi cười hưng phấn.
Phải biết rằng, tỉ lệ nam nữ trong học viện Lam Quang vốn là vô cùng không cân bằng. Huống gì, cũng không phải mỗi một nữ học viên, đều xinh đẹp như vậy.
Bởi vậy mấy người này nhìn thấy Mộ Dung Vân Tiêu, lập tức lại kích động.
- Thật ngại quá. Ta không có hứng thú.
Mộ Dung Vân Tiêu thản nhiên nói, mặt không đổi sắc.
- Ha hả, nàng không cần khẩn trương. Chúng ta không có ác ý gì. Mọi người đều là học viên của học viện Lam Quang, lấy giúp người làm niềm vui, là truyền thống của chúng ta.
- Đúng, đúng. Không cần khẩn trương.
- Nàng tên là gì, nói cho chúng ta biết trước một chút đi.
Mấy người thanh niên lộ ra dáng vẻ tươi cười tự cho là tiêu sái, nhiệt tình nói.
Nhìn mấy người vô cùng đáng ghét, căn bản không muốn rời đi, trong lòng Mộ Dung Vân Tiêu thoáng động, thản nhiên nói:
- Ta là Mộ Dung Vân Tiêu, đến từ Đế Đô của đế quốc Hạo Thiên.
- Mộ Dung Vân Tiêu
- Tên thực sự rất hay.
- Hóa ra là thiên tài của đế quốc Hạo Thiên. Ha ha, tự giới thiệu bản thân một chút, tại hạ đến từ đế quốc Minh Nguyệt. Thật trùng hợp, chúng ta đều là học viên của ba đại đế quốc, thật là có duyên.
- Ha ha ha, Cận đại ca nói đúng. Có khả năng đây là duyên phận trong truyền thuyết.
Mấy học viên cũ vừa cười vừa nói.
Diệp Huyền:
- ...
Đều là ba đại đế quốc, đây cũng gọi là duyên phận hay sao? Vậy mọi người vẫn đều là đến từ đại lục Thiên Huyền. Mấy người này đơn giản là một đám đần độn. Chiêu số tán gái cũng có chút quá cũ.
- Mộ Dung? Đế quốc Hạo Thiên Đế Đô?
Trong lúc đang mỉm cười, người thiếu niên được gọi là Cận Thiết giống như đột nhiên nghĩ tới điều gì. Toàn thân hắn không khỏi chấn động, bất chợt nghi ngờ nói:
- Học viện chúng ta có một học viên gọi là Mộ Dung Vân Vũ. Nàng có quen không?
Mộ Dung Vân Tiêu mỉm cười:
- Mộ Dung Vân Vũ là đại ca của ta!
Cái gì?
Thân thể bốn gã học viên này đều chấn động. Bọn họ bất chợt ngượng ngùng, cười nói:
- Khụ khụ, hóa ra là muội muội của Mộ Dung Vân Vũ học trưởng. Ha hả, thời tiết ngày hôm nay thực là đẹp.
- Đúng vậy, vị học muội này, cái đó… Vừa rồi mấy người chúng ta mạo muội, vẫn mong nàng đừng để ở trong lòng.
- Khụ khụ, có thời gian, chúng ta mời nàng uống trà.
Mấy người hoảng loạn nói, ánh mắt lóe lên, trên trán đều xuất hiện mồ hôi. Mỗi người đều bị khiếp sợ không nhẹ.
- Ta nói này, nếu đã sắp kết thúc, mấy người có thể để nhường đường một chút hay không?
Diệp Huyền đột nhiên thản nhiên nói.
Mấy người Cận Thiết đứng ở trong hành lang, vừa lúc ở vị trí ngăn cản hắn đi vào trong gian phòng ký túc của mình.
- Không nhìn thấy được chúng ta đang cùng niên muội Mộ Dung Vân Tiêu nói chuyện sao? Ngươi là một học viên mới, thế nào ngay cả một chút ánh mắt cũng không có vậy?
- Hiện tại, lẽ nào ngay cả phẩm hạnh tốt đẹp tôn kính học trưởng, học viên mới cũng đánh mất sao?
- Ngươi tên là gì? Xem ra chúng ta phải dạy dỗ ngươi một chút, nên tôn kính học trưởng như thế nào.
Mấy người Cận Thiết vốn thấy có thấy một mỹ nữ học viên tới trong viện, trong lòng rất hưng phấn. Nhưng kết quả sau khi biết được nàng là muội muội của Mộ Dung Vân Vũ, lại khiếp sợ đến mức hồn cũng thiếu chút nữa thì bay mất. Trong lòng mỗi một người đều đang vắt hết óc suy nghĩ nên cứu chữa như thế nào. Lúc này Diệp Huyền mở miệng, nhất thời khiến cho trong lòng bọn họ vô cùng khó chịu. Mỗi một người đều lớn tiếng quát mắng, giáo huấn.
- Huyền Diệp, cuối cùng đã nhìn thấy ngươi. Lại có thể được phối đến cùng một viện với ngươi, thực sự là vận khí!
Đúng lúc này, một âm thanh hưng phấn truyền đến. Diệp Huyền quay đầu lại, liền thấy một thiếu niên đi về phía mình. Trên mặt hắn đầy vẻ tươi cười.
Diệp Huyền nhớ lại. Người này chắc tên là Trương Liệt, hình như là người học viên đầu tiên thông qua vòng sát hạch thứ ba.
Trên mặt Trương Liệt này mơ hồ mang theo vẻ kích động, bước nhanh tới, tự giới thiệu bản thân mình:
- Ta là Trương Liệt, đến từ vương quốc Thiên Thái, năm nay hai mươi tuổi, tu vi là ngũ giai nhất trọng.
- Ngươi ở trong lúc sát hạch nhập học biểu hiện, quả thực quá nghịch thiên. Chà chà, Trương Liệt ta nếu có một nửa thành tích của ngươi, đã đủ hài lòng.
Trương Liệt hưng phấn vô cùng.
Tuy rằng cùng là học viên mới lần này, nhưng biểu hiện của Diệp Huyền ở thời điểm sát hạch nhập học, lại khiến cho hắn sùng bái không thôi.
- Huyền Diệp?
- Chính là học viên mới lưu lại tên ở vị trí tám mươi tám thước trên bia lưu danh sao?
Chương 823 Tìm kiếm chỗ dựa vững chắc (2)
- Ông trời của ta.
Mấy người Cận Thiết nghe được cái tên của Diệp Huyền, biểu tình ban đầu vốn muốn diễu võ dương oai, trong nháy mắt cứng đờ lại. Trên trán bọn họ lại một lần nữa xuất hiện mồ hôi lạnh.
- Mấy vị này là?
Trương Liệt nghi ngờ hỏi.
- Khụ khụ chúng ta là học viên cũ trong viện này. Hoan nghênh ba vị học viên mới các ngươi vào ở trong viện của chúng ta.
Một học viên cũ vội vàng nói.
- Đúng, đúng, nhiệt liệt hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh.
Một gã học viên cũ khác vội vàng lấy ra khăn tay, dùng sức vung vẩy.
Trương Liệt trợn trừng hai mắt nói:
- Các niên trưởng của học viện Lam Quang nhiệt tình như vậy sao? Không hổ danh là học viện đứng đầu bình nguyên Mộng Cảnh. Bầu không khí quả thực không thể soi mói.
Ở trên đại lục Thiên Huyền, bình thường trong học viện, giữa học viên cũ và học viên mới đều có quan hệ cạnh tranh. Nếu như ở trong một cái viện ký túc xá, đừng nói là nhiệt tình, không để một hạ uy cho ngươi xem như là tốt rồi.
Biểu hiện của Cận Thiết bọn họ, trong nháy mắt lật đổ ấn tượng của Trương Liệt đối với học viện Lam Quang.
- Khụ khụ, đó là chuyện tất nhiên. Học viên cũ của học viện Lam Quang chúng ta luôn luôn cực kỳ hòa ái dễ gần.
- Ba người các ngươi mới vừa vào học, khẳng định mệt chết đi. Các ngươi nhanh chóng quay về phòng ký túc nghỉ ngơi đi.
- Đúng, đúng, các ngươi nhanh đi về nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì không biết được rõ ràng, có thể lại tới hỏi chúng ta.
- Chúng ta không quấy rầy các ngươi nghỉ ngơi nữa. Cáo từ trước.
Bốn người Cận Thiết vội vàng nói một hồi nói, sau đó giống như một làn khói chạy trở về gian phòng ký túc.
Ầm!
Trong ký túc xá, bốn người lau mồ hôi lạnh trên trán, vẻ mặt khiếp sợ không thôi.
- Con bà nó, viện chúng ta lại có thể có mấy người này tới. Thật may chúng ta phản ứng đúng lúc.
- Mỹ nữ kia không ngờ là muội muội của Mộ Dung Vân Vũ học trưởng. May mà chúng ta không làm ra chuyện gì quá giới hạn. Bằng không đến lúc đó ngay cả chết cũng không biết viết như thế nào.
- Còn có Huyền Diệp này nữa. Không ngờ là danh hiệu đứng đầu sát hạch nhập học lần này, cấp bậc tồn tại tám mươi tám thước trên bia lưu danh. Nghe nói Cuồng Chiến thái thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông ở trong lúc sát hạch đã điên cuồng mãnh liệt ra tay với hắn, lại không thể nào giết chết được hắn?
- Thôi đi. Chúng ta vẫn thấp điệu một ít thì tốt hơn. Lấy thiên phú của gia hỏa kia, trong vòng một hai năm gia nhập nội viện, chính là chuyện ván đã đóng thuyền.
- Ta thấy vẫn nên xin đổi gian phòng ký túc đi. Chúng ta mặc dù là học viên cũ, nhưng mới nhập học một năm. Cùng hai gia hỏa biến thái này ở trong cùng một viện, dù thế nào chung quy vẫn cảm giác trong lòng có chút hoang mang rối loạn.
Mấy người Cận Thiết lẩm bẩm nói.
Lúc này, Diệp Huyền lại thu thập xong đồ, đang quan sát gian phòng ký túc của mình.
- Gian phòng ký túc xá này thật sự không tệ. Phía dưới mỗi một ký túc xá còn có phòng tu luyện.
Gian phòng ký túc của học viện Lam Quang, tuy rằng cũng không xa hoa, nhưng thiết lập bên trong lại hết sức quy phạm.
Mỗi người đều có phòng tu luyện riêng của bản thân mình. Đồng thời các loại khí giới, đều có đầy đủ mọi thứ.
- Đi tới chỗ La Thành trước đã.
Sửa sang xong gian phòng, Diệp Huyền không ở lại lâu đã xoay người rời khỏi ký túc xá.
- Huyền Diệp, ngươi là đi nơi nào vậy?
Hắn còn chưa đi quá xa, Trương Liệt lại là vội vã đuổi theo.
- Đi gặp một người bạn.
Trương Liệt lập tức cười nói:
- Vừa lúc, ta cũng không có việc gì làm. Ta lại đi chung với ngươi. Ngươi không ngại chứ?
Diệp Huyền khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Trương Liệt:
- Ta lại là người bị Huyền Cơ Tông phát lệnh truy nã. Ngươi còn dám đi cùng với ta?
Chuyện hắn bị Huyền Cơ Tông phát lệnh truy nã, trong những học viên mới nhập học, không có một người nào không biết.
Gần như tất cả mọi người đều cách hắn thật xa. Từ phía xa, thấy hắn liền trốn biệt. Nhưng Trương Liệt này trái lại luôn ở gần mình mình, cực kỳ cổ quái.
Trương Liệt không để ý cười:
- Ha hả, bị Huyền Cơ Tông phát lệnh truy nã, thì lại như thế nào? Ngươi bây giờ là học viên của học viện Lam Quang, chỉ cần học viện không mở miệng, Huyền Cơ Tông cũng không có cách nào bắt được ngươi.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Vậy thì không nhất định. Nói đi, ngươi theo ta, có mục đích gì?
Trương Liệt vội vàng xua tay:
- Ngươi đừng hiểu lầm. Ta đến từ thiên vương quốc Thái, không có khả năng là người của Huyền Cơ Tông. Ta đi theo ngươi, tất nhiên là muốn cùng ngươi lăn lộn.
- Theo ta lăn lộn?
Trương Liệt gật đầu nói:
- Học viện Lam Quang mặc dù chỉ là một học viện, nhưng bởi vì chính sách của học viện buông lỏng. Thiên tài của các thế lực lớn đều có thể đi vào trong đó. Bởi vậy bên trong cạnh tranh vô cùng kịch liệt. Học viên bình thường đều phải tìm một chỗ dựa vững chắc, bằng không rất khó sinh tồn.
- Ta là một học viên mới, không có khả năng có chỗ dựa vững chắc gì. Huống gì, theo ta, ngươi sẽ không sợ Huyền Cơ Tông gây phiền phức cho ngươi đi?
Diệp Huyền cười mà như không cười nói.
Trương Liệt lắc đầu nói:
- Ngươi mặc dù là học viên mới, nhưng so với học viên mới bình thường lại không giống nhau. Bởi vì độ cao của ngươi ở trên bia lưu danh, đạt tới tám mươi tám thước. Trước khi vào học viện, ta đã tìm hiểu cặn kẽ.
- Ở trong lịch sử học viện Lam Quang, trên bia lưu danh đạt tới bảy mươi thước tổng cộng có chín người. Trong đó mỗi một người sau khi nhập học một năm, liền trở thành đệ tử nội viện của học viện. Đồng thời trong năm người bọn họ, người thực lực thấp nhất, cuối cùng đều là trở thành Võ Vương thất giai nhị trọng, thân phận hiển hách.
- Cho nên ta tin tưởng tương lai của ngươi tuyệt đối phải chói mắt hơn so với năm người bọn họ. Cho nên theo ngươi, cũng là kết quả ta nghĩ sâu tính kỹ.
- Ngươi yên tâm. Ta tuy rằng thiên phú không cao, nhưng tìm hiểu tin tức, thu thập tin tức tình báo vẫn có thủ đoạn. Ngươi mới vừa vào học, khẳng định phải cần hạ thủ. Chỉ cần để cho ta theo ngươi, đến lúc đó chạy chân gì đó, dĩ nhiên là không thiếu người.
Diệp Huyền liếc mắt nhìn hắn một cái:
- Ngươi nói xong chưa?
Trương Liệt sửng sốt.
- Nói xong, vậy đi đi. Huyền Diệp ta không cần người đi cùng. Còn nữa, không cần lại đi theo ta. Nếu không, hậu quả sẽ rất thê thảm.
Diệp Huyền lạnh lùng ném lại câu nói. Tiếp theo, hắn xoay người rời khỏi đó, chỉ để lại một Trương Liệt mặt đã đỏ lên.
Chương 824 Ra oai phủ đầu (1)
Nhìn bóng lưng Diệp Huyền dần dần biến mất, mặt Trương Liệt đỏ lên, cũng dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh.
- Thật có tính cách. Không hổ danh là người đứng đầu sát hạch lần này.
Ánh mắt Trương Liệt có hào quang lóe lên:
- Trải qua ta phân tích nhiều phương diện, độ cao của bia lưu danh học viện tại Lam Quang, có quan hệ vô cùng quan trọng. Bao năm qua tới nay, võ giả đạt tới sáu ngoài mươi thước, chỉ cần nửa đường không ngã xuống, cuối cùng đều có tám mươi phần trăm, trở thành Võ Vương thất giai; đạt tới bảy mươi thước, lại có tám mươi phần trăm sẽ trở thành vì Võ Vương thất giai đỉnh phong. Thậm chí có ba phần tỷ lệ, trùng kích tới Hoàng Vũ Cảnh bát giai.
- Nói như vậy, đạt được ngoài tám mươi thước, chỉ cần không ngã xuống, có hơn tám phần mười tỷ lệ, sẽ trở thành Vũ Hoàng bát giai. Huyền Diệp đạt được vị trí tám mươi tám thước, thậm chí đại biểu cho thành tựu cuối cùng của hắn, ở trong Vũ Hoàng, cũng chưa chắc là người yếu.
- Tám phần mười xác suất trở thành Vũ Hoàng bát giai. Cho dù hắn đắc tội Huyền Cơ Tông, cái xác suất này, cũng đáng giá để ta theo.
- Cơ hội như vậy, mỗi một khóa cũng không có khả năng đều có thể gặp được. Hết lần này tới lần khác, ở thời điểm Trương Liệt ta nhập học lại gặp phải. Điều này nói rõ, đây là cơ hội lão thiên gia cho ta.
- Không quan tâm như thế nào, ta đều phải theo Huyền Diệp này.
- Thiên phú của người này cao như thế, tất nhiên là hạng người tâm chí kiên định. Phải chứng minh một chút, Trương Liệt ta đối với hắn là hữu dụng.
Trong ánh mắt lóe lên một tia ánh sáng kiên định, Trương Liệt xoay người, nhanh chóng biến mất.
Diệp Huyền rất nhanh liền sắp đến gian phóng ký túc xá số 457 của La Thành.
- Ha hả, tất cả đều ngồi vững cho ta. Lhông cho phép có một chút nước nào sóng ra ngoài. Nếu có ai ngồi không vững, người này lại là tấm gương của các ngươi.
- Còn dám điên cuồng với mấy người chúng ta sao? Học viên mới chính là học viên mới. Nhớ kỹ, các ngươi tới nơi này phải học tập trước hết, chính là phục tùng như thế nào.
- Ha ha ha, Lang ca, nhìn đám tiểu tử này, ở địa bàn của mình quen kiêu ngạo. Tiến học viện Lam Quang, thật sự còn cho rằng mình là nhân vật lớn. Hiện tại vừa lúc để cho bọn họ biết một chút, tiến vào học viện Lam Quang, cũng không tính là gì cả.
- Tiểu tử này, ngươi còn dám trừng mắt. Có phải trong lòng vẫn dự định đi tới học viện tố cáo chúng ta hay không? Tố cáo đí. Cho dù ngươi có tố cáo, học viện tuy rằng không cho phép đệ tử lén đánh nhau, nhưng chỉ cần không phải gây ra chuyện gì lớn, trên cơ bản cũng sẽ không trừng phạt gì cả. Chỉ có điều tiếp theo, chuyện ngươi phải đối mặt, lại chỉ có kết cục càng bi thương hơn thôi.
- Ha ha ha.
Diệp Huyền còn chưa có tiến vào trong viện của La Thành, liền nghe được từng âm thanh truyền ra.
Một giọng nói trong đó đặc biệt kiêu ngạo, ác thanh ác khí cười hắc hắc, dương dương đắc ý nói:
- Không nghĩ tới trong lần này, còn có một kẻ không phục, bị chúng ta giáo huấn đủ thảm. Có khả năng hắn cho rằng mình đến từ đại đế quốc, lại nổi bật như thế nào. Hắn cũng không suy nghĩ một chút, có thể đi vào học viện Lam Quang, có người nào sẽ là người bình thường. Đừng nói đến từ một đế quốc, cho dù là thế lực lớn đứng đầu, cũng không đáng kể chút nào.
- Nhìn dáng vẻ của hắn, hình như rất không phục. Cho hắn thêm chút màu sắc một cái.
Ầm ầm ầm!
Trong nhà truyền ra tiếng công kích rất nhỏ. Càng có vài tiếng kêu rên vang lên.
Nghe được tiếng kêu rên này, sắc mặt Diệp Huyền nhất thời biến đổi.
Tiếng kêu này giống như là… tiếng của La Thành a...
Ầm!
Ban đầu, Diệp Huyền chuẩn bị gõ cửa tiến vào. Nhưng lúc này, hắn lại không có chú ý được nhiều như vậy. Hắn trực tiếp một cước đá văng cửa lớn của viện này.
Chỉ thấy trong đình viện, ba gã thiếu niên đang ngồi xổm trong góc, trên đầu đội một chậu rửa mặt. Bên trong chậu rửa mặt đầy nước. Trên gương mặt bọn họ, đầy vẻ khuất nhục.
Diệp Huyền liếc mắt một cái liền nhận ra, ba người này đều là học viên mới mới nhập học lần này.
Mà ở một góc khác, một người thanh niên toàn thân chật vật đang nằm trên mặt đất. Hai người thanh niên quyền đấm cước đá ở trên người hắn, khiến toàn thân hắn máu tươi đầm đìa. Nhưng trên gương mặt hắn trước sau vẫn vô cùng quật cường, hai tròng mắt lộ ra sự phẫn nộ.
Người thanh niên này không phải La Thành thì còn là ai.
- Dừng tay cho ta.
Diệp Huyền thấy thế, đột nhiên quát lạnh một tiếng. Trong con ngươi của hắn bắn ra vẻ giận dữ.
Hai võ giả đang động thủ chợt ngừng tay lại, nhìn qua.
trong đình viện ở, còn có hai vẫn chưa động thủ võ giả, ánh mắt sắc bén, cũng giống như kiếm giống nhau bắn tới.
- Ngươi là ai? Vì sao tự tiện xông vào chỗ ở của chúng ta?
Giọng nói này ồm ồm, chính là người trước đó được gọi là Lang ca.
- Diệp thiếu.
La Thành ở trong góc vô cùng chật vật. Vừa nhìn thấy Diệp Huyền, hắn lại lập tức mở miệng kêu lên. Đồng thời trên mặt hắn lộ ra vẻ xấu hổ. Hiển nhiên là đối với dáng vẻ của mình bây giờ, hắn cảm thấy hết sức mất mặt.
Mà ba người học viên mới đang đội chậu nước nữa, trong tròng mắt cũng lộ ra thần sắc khác thường.
- Hai người các ngươi lại có thể quen biết. Xem ra ngươi là tìm đến người đi?
Lang ca này lưng hùm vai gấu, nhìn qua cao lớn thô kệch. Nhưng con ngươi của hắn lại lóe ra ánh sáng vô cùng. Hắn quan sát Diệp Huyền từ trên xuống dưới, thoáng hiện ra vẻ nghi ngờ hỏi:
- Tiểu tử này, ngươi lại có thể không có việc gì. Lẽ nào ký túc xá của ngươi cũng không có học viên cũ ở hay sao?
Diệp Huyền quét mắt nhìn hiện trường, liền biết có chuyện gì đã xảy ra. Hắn thản nhiên nói:
- Bọn họ đều ở đó. Chỉ có điều bọn họ tương đối hòa ái dễ gần.
- Ha ha ha, hòa ái dễ gần. Tiểu tử này, ngươi là tới kể chuyện khôi hài sao?
- Lang ca, nói thừa với hắn làm cái gì. Nhìn bộ dạng của hắn, cũng là học viên mới trong lần này. Nếu như hắn đã tới nơi này, lại cùng nhau giáo huấn là được.
- Đoán chừng, đám học viên cũ ở chỗ ký túc xá của hắn là đám phế vật. Vậy để cho chúng ta tới giúp bọn họ giáo huấn học viên mới một chút đi.
Hai học viên cũ động thủ đối với La Thành trước đó, nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức lại nhào tới.
Hai người này một trái một phải, toàn thân tản ra sát khí dao động. Tu vi trên người bọn họ đều là ngũ giai nhị trọng. Trong lúc bọn họ giơ tay nhấc chân, lại có một khí tức vô cùng kinh người, lộ ra ngoài.&
Chương 825 Ra oai phủ đầu (2)
Đối mặt với hai người này tấn công, thân hình Diệp Huyền vẫn không nhúc nhích. Trong nháy mắt khi hai tay của hai người này tới gần, hắn đột nhiên trở tay nhấc lên.
Ầm ầm!
Âm thanh nặng nề giống như chuông lớn được gõ lên. Hai người chỉ cảm thấy mình đụng phải một ngọn núi lớn. Lực lượng khổng lồ làm cho bọn họ không tự chủ được lui lại phía sau mấy bước, gương mặt đỏ lên, khí huyết cuồn cuộn.
Oa!
Sau một lát, hai người mới thốt ra một tiếng quát to, trong một hơi thở thong thả lấy lại sức. Chỉ là trong lúc nhất thời, bọn họ cũng không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Bọn họ vội vàng tức giận nói:
- Lang ca, mới vừa rồi là do hai chúng ta sơ suất. Lang ca chờ một chút. Chúng ta sẽ lập tức bắt giữ hắn lại.
- Khoan đã.
Lang ca này vung tay lên, ngăn cản hai người. Trong con ngươi của hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, nói:
- Tiểu tử tốt, thật sự có tài. Thảo nào bộ dạng nhìn có vẻ không có sợ hãi. Ngươi tên là gì?
Diệp Huyền lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, lạnh giọng nói:
- Ngươi còn không xứng để biết.
Huyền thức của hắn quétqua La Thành một chút, phát hiện La Thành chỉ là bị thương ngoài da, cũng không có gì đáng ngại. Lúc này, hắn mới yên lòng.
Sắc mặt của Lang ca này nhất thời trở nên khó coi:
- Tiểu tử, nơi này là học viện Lam Quang. Nhìn thực lực của ngươi, chắc cũng là mấy người đứng đầu trong đám tân tinh nhập học lần này. Chỉ có điều ta khuyên cáo ngươi, học viên mới chính là học viên mới. Đừng tưởng rằng mình có chút thực lực, là có thể gây ra sóng gió gì. Ở trong học viện Lam Quang, các ngươi rắm cũng không phải đâu.
- Tiểu tử, hãy ngoan ngoãn xưng tên ra, nhận sai thật tốt, ta có thể suy nghĩ, cho các ngươi thêm một lần cơ hội.
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Vậy ta có phải còn nên cám ơn ngươi hay không?
Ánh mắt của Lang ca, đột nhiên ngưng trọng, nói:
- Xem ra tiểu tử này, ngươi là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên nhảy tới trước một bước. Trong nháy mắt, uy áp khủng khiếp bao phủ ở trên người Diệp Huyền.
- Lang ca, tiểu tử này giao cho hai chúng ta là được.
- Đừng khinh thường hắn. Bốn người chúng ta đồng loạt ra tay. Cần phải mau chóng giải quyết tiểu tử này.
Lang ca âm thầm truyền âm nói.
Hắn cũng là học viên cũ trong học viện Lam Quang. Tuy rằng hắn chỉ gia nhập học viện Lam Quang mới một năm, nhưng là tu vi Vũ Tông ngũ giai tam trọng. Hắn biết trong học viện có rất nhiều thiên tài và cường giả. Tầm mắt cũng coi như rộng lớn.
Nhưng lúc trước Diệp Huyền ra tay, không ngờ cho hắn một loại cảm giác nhìn không thấu, khiến cho trong lòng hắn vô cùng cảnh giác.
Bởi vậy đừng thấy hắn tùy tiện, nhưng thật sự thời điểm động thủ, căn bản sẽ không có bất kỳ khinh thường nào.
Trong khoảnh khắc, bốn gã học viên cũ trong viện lập tức lại bao vây xung quanh Diệp Huyền. Mỗi một người đều khóa kín phương hướng vị trí trong đó.
- Ta còn không có động thủ, các ngươi lại có thể động thủ trước.
Diệp Huyền cười giễu cợt một tiếng.
- Cũng được, để ta chứng kiến một chút, cái gọi là học viên cũ của học viện Lam Quang, rốt cuộc có năng lực gì.
Diệp Huyền lộ ra vẻ mặt phong đạm vân khinh.
- Hi vọng ngươi sau đó cũng có thể bình tĩnh giống như bây giờ.
Lang ca vừa dứt lời.
Vù vù vù vù.
Trong nháy mắt bốn bóng người giống như con báo săn, hung hăng tấn công về phía Diệp Huyền.
Không thể không nói, những người học viên này xuất thân từ học viện Lam Quang, đều vô cùng nghịch thiên.
Bốn gã học viên cũ này, tuy rằng đều là đệ tử cấp bậc Vũ Tông ngũ giai. Chính là Lang ca này, cũng chỉ là Vũ Tông ngũ giai tam trọng.
Nhưng khí thế nhào qua tấn công này, lại làm cho Diệp Huyền có một loại cảm giác giống như đối mặt với biển rộng mênh mông.
Dường như giờ phút này nhào tới, không phải là bốn Vũ Tông, mà là bốn gã Vũ Tôn. Loại khí thế này, làm cho người ta kinh hãi.
Nếu như là võ giả bình thường đứng ở chỗ này, cho dù là một Vũ Tôn lục giai, đều sẽ bị loại khí thế này chấn nhiếp, thậm chí rơi xuống hạ phong.
Chỉ tiếc, người mà bốn gã học viên cũ này gặp phải, lại chính là Diệp Huyền.
- Tới rất hay.
Ở trong nháy mắt, khi bốn người này vừa nhào tới, Diệp Huyền đột nhiên quát khẽ một tiếng. Thân hình hắn lập tức hóa thành một huyễn ảnh.
Từ phía xa nhìn lại, thân thể Diệp Huyền lại giống như một chiếc thuyền nhỏ, lay động ở trong sóng biển cuồng phong của bốn người. Nhưng mặc cho bốn người ra tay như thế nào, Diệp Huyền biến thành thuyền nhỏ, trước sau không ngã.
Từng lực lượng cuồng mãnh không ngừng trút xuống về phía Diệp Huyền, lực lượng không tầm thường.
Diệp Huyền khẽ gật đầu. Cũng khó trách La Thành sẽ bị mấy người này khi dễ như vậy. Luận thực lực, một đấu một, La Thành cũng chưa chắc có thể chiến thắng được, huống gì là bốn người.
Ở trong sự điên cuồng tấn công của bốn người, thân hình Diệp Huyền giống như tia điện biến hóa kỳ ảo. Mấy người tấn công, đừng nói là đánh trúng Diệp Huyền, ngay cả chéo áo của hắn, cũng sờ không tới.
- Tiểu tử này, có chút vướng tay chân. Mọi người đừng nương tay.
Ban đầu còn ngại quy củ của học viện, bốn gã học viên cũ này chỉ là muốn ở trước mặt học viên mới Diệp Huyền trước mắt này xác nhận một chút quyền uy, cho hắn một lần ra oai phủ đầu.
Nhưng giờ phút này, Lang ca trực giác nhạy bén, lập tức lại hiểu được, bọn họ hình như gặp phải đối thủ.
Vèo vèo vèo!
Ở dưới một tiếng gầm thét phẫn nộ của hắn, bốn gã học viên cũ, toàn thân bạo phát ra huyền lực trùng kích càng cường hãn hơn, ánh sáng đại biểu các loại thuộc tính huyền lực, lưu chuyển ở trên người bốn người. Thế tấn công của bốn người, trong nháy mắt cũng trở nên sắc bén hơn.
- Thật sự có tài. Đáng tiếc, còn kém quá xa. Phá!
Diệp Huyền chỉ muốn nghiệm chứng một chút tu vi học viên của học viện Lam Quang. Sau khi giao đấu một hồi, hắn đã có một chút hiểu rõ. Thân hình hắn đột nhiên bay lên cao. Hai chân trong nháy mắt xuất ra liên tục mấy cước.
Ầm ầm ầm ầm!
Bốn tiếng ầm ầm nặng nề vang lên. Bốn gã học viên cũ giống như diều đứt giây bay ra ngoài, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.
Ba người trong đó, chật vật ngã xuống đất. Chỉ có bị học viên cũ gọi là Lang ca kia, hai chân ở trên mặt đất tạo thành một vết tích dài gần mười thước, khó có thể đứng vững.
Lau đi vết máu tươi bên khóe miệng, trên mặt bốn người đều có vẻ hoảng sợ.
Mà trong góc, ba gã học viên mới đang đội chậu rửa mặt, trên mặt cũng có vẻ khó tin nổi.