Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 112
" Một vụ nổ kinh hoàng tại một công trường đang thi công đã khiến rất nhiều công nhân tử vong và bị thương, một số công nhân hiện vẫn đang bị mắc kẹt trong các toà nhà vừa bị cháy nổ. Theo nguồn tin chính xác nhất thì công trình này là một dự án xây dựng trung tâm thương mại do tập đoàn Đại Từ khởi công và đầu tư, dự kiến sẽ hoàn thành trong tháng tới nhưng do vấp phải sự cố rớt giá của cổ phiếu mà công trình đang bị trì trệ rất nhiều so với kế hoạch ban đầu. Được biết, Tổng giám đốc Đại Từ - Từ Lâm đã có mặt ở công trường lúc xảy ra cháy nổ nhưng hiện giờ đội cứu hộ vẫn chưa tìm được ngài và nguyên nhân gây cháy nổ vẫn chưa tìm ra..... "
Bụp!
Bản tin đang phát trên truyền hình như một lời tuyên mệnh của Diêm La dành cho Hàn Dĩ Xuyến, cô vô thức đánh rơi chiếc điều khiển xuống sàn, tim cô như ngừng đập, cô hoảng loạn cầm điện thoại lên và hai tay cứ run lên bần bật khi tìm gọi số của Từ Lâm.
" Thuê bao quý khách.... "
Cô liên tục gọi điện thoại cho hắn nhưng đáp lại cô lần nào cũng chỉ là một giọng nữ máy móc.
Cháy công trường, Từ Lâm đã ở đó, bây giờ không ai biết được tung tích của hắn, những suy nghĩ đó cứ quanh quẩn trong đầu cô khiến cô càng thêm sợ hãi và sốt ruột, không biết từ khi nào mà cô đã bật khóc thành từng tiếng nhỏ và cầm vội điện thoại, chảy ra khỏi phòng.....
Thím Vương đang lau dọn trong phòng khách, nhìn thấy Hàn Dĩ Xuyến chạy như một người điên từ trên phòng xuống thì không khỏi hoảng hốt, bà vội bỏ khăn lau bàn xuống và đi nhanh ra.
- Thiếu phu nhân, cô sao vậy? Cô muốn đi đâu sao?
Hàn Dĩ Xuyến không giải thích gì mà luống cuống gọi
- Tài xế, thím Vương, mau gọi tài xế giúp cháu!
Bản tin lúc nãy lại phát lại lần nữa trên tivi dưới phòng khách, tất cả người làm đều ngạc nhiên mà nhìn về phía thím Vương và Hàn Dĩ Xuyến.
Thím Vương nhanh chóng hiểu ra và giữ lấy Hàn Dĩ Xuyến, với hy vọng cô có thể bình tĩnh hơn.
- Thiếu phu nhân, cô hãy bình tĩnh lại đi ạ! Đó chỉ mới là những tin tức nhảm của đám phóng viên thôi, thiếu gia sẽ không xảy ra chuyện gì đâu ạ, cô hãy bình tĩnh trước đi ạ!
Hàn Dĩ Xuyến bực bội đẩy bà ra và nghẹn ngào nói
- Anh ấy đã không về nhà cả đêm rồi ạ, anh ấy cũng không nghe điện thoại của cháu, đó là vì anh ấy đã xảy ra chuyện rồi ạ, Lâm đã xảy ra chuyện rồi thím Vương!
Cô nức nở trong cổ họng như một đứa trẻ, chỉ cần nghe thêm nửa câu bất an về Từ Lâm nữa thì cô có thể sẽ bật khóc ngay. Tay chân cô run rẩy và lạnh ngắt, ánh mắt cứ nhìn khắp xung quanh trông rất sốt ruột.
- Thím Vương, cháu phải đi tìm anh ấy, cháu phải đến đó tìm Lâm. Cháu muốn tự mình xác nhận mọi chuyện, dù là anh ấy còn sống hay đã chết, hay là bị thương tật gì thì cháu cũng muốn tự mình xác nhận!
Thím Vương tuy rất đau lòng nhưng vẫn không quên trách nhiệm của mình nên cứ cố gắng giữ cô lại.
- Thiếu phu nhân, cô đừng như vậy được không? Thiếu gia chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu mà, có lẽ cậu ấy đang bận nên mới không thể nghe máy được, cô chờ thêm một chút nữa được không?
Càng nghe thím Vương nói Hàn Dĩ Xuyến càng mất hết kiên nhà, cô khóc nức lên, nghẹn ngào nói
- Thím Vương, coi như cháu cầu xin thím được không? Làm ơn hãy để cháu đi tìm anh ấy đi ạ! Cháu thật sự phát điên lên mất!
Thấy không thể ngăn cản cô được nữa, thím Vương đành phải gọi tài xế chuẩn bị đưa cô ra ngoài.
- ----------------------------------
Công trường xây dựng rộng lớn giờ đã hoàn toàn biến thành một bãi phế liệu bỏ đi, tàn dư của vụ hoả hoạn đêm qua là những toà nhà đang xây dở với một màu xám đen của than bụi.....
Cảnh tượng hoang vắng gợi cảm giác lạnh lẽo cùng chết chóc, những toà nhà đổ sụp xuống cùng những toà vẫn còn dựng chênh vênh trông rất nguy hiểm. Vậy mà Hàn Dĩ Xuyến vẫn coi như không nhìn thấy gì, lao như một kẻ mất trí vào đóng đổ nát đó và gọi lớn
- Lâm, Lâm, anh có ở đây không?
Lâm, làm ơn hãy trả lời em được không?
Bước chân của cô trở nên khó khăn vì những gạch đá xây dựng nằm rải rác khắp nơi, cô phải cúi thấp người xuống và dùng tay chống lên những tảng đá lớn hơn xung quanh, gương mặt cô hiện rõ sự sốt ruột và lo sợ, liên tục gọi
- Lâm, anh ở đâu? Lâm, em xin anh đấy, làm ơn hãy ra đây đi!
Hết đi rồi lại leo, thậm chí cô còn bò dưới đất và chui qua những khe hở, đào bới tất cả những gì có thể để tìm kiếm dấu vết gì đó của Từ Lâm, cô cứ gào khóc trong vô vọng
- Lâm, em xin lỗi, em sai rồi, làm ơn hãy về với em được không?
Cô đã tìm hơn nửa ngày rồi, cũng đã moi hết tất cả mọi ngóc ngách ở công trường đổ nát này rồi.
Nhưng cô vẫn chưa tìm được Từ Lâm, ngay cả một chút dấu hiệu cho thấy rằng hắn đã và đang từng ở đây cũng không có.
Hàn Dĩ Xuyến thất vọng ngồi xuống một bãi cát xây dựng, mặt cô chôn trong lòng bàn tay, nức nở gọi
- Lâm, làm ơn, làm ơn hãy ra đây với em được không? Anh hãy về với mẹ con em được không?
Tay cô di chuyển xuống bụng và vuốt ve bảo bối bên trong, nước mắt cô giàn giụa rơi xuống
- Lâm, em xin anh.... Đừng xảy ra chuyện gì mà.... Làm ơn.....
- Dĩ Xuyến! Đồ ngốc, sao em lại đến đây?
Một giọng đàn ông quen thuộc vang lên từ phía sau và đang đến gần, Hàn Dĩ Xuyến phản ứng rất nhanh, liền quay đầu lại nhìn.
Trước mắt cô hiện giờ chính là Từ Lâm mà cô đã tìm hơn năm tiếng đồng hồ!
Vui mừng, xúc động đến nghẹn ngào, cô nhanh chóng đứng lên, nở nụ cười trong nước mắt, môi anh đào khẽ mấp máy
- Lâm, là anh thật sao?
Cô lau sạch nước mắt trên má rồi chạy rất nhanh về phía Từ Lâm.
Nhìn cô chạy như vậy Từ Lâm lo lắng bước nhanh hơn, mắt không rời khỏi người cô và chuẩn bị sẵn sàng để đỡ lấy cô nếu có bất trắc gì xảy ra.
- Dĩ Xuyến, cẩn thận!
Hắn vừa nói dứt câu thì Hàn Dĩ Xuyến đã ngã nhào vào vòng tay của hắn, cô khóc oà lên như một đứa trẻ mà ôm chặt lấy hắn không buông
- Em còn tưởng anh đã xảy ra chuyện gì rồi.... Thật tốt quá vì anh vẫn an toàn, cảm ơn vì anh đã không xảy ra chuyện gì.... Cảm ơn vì anh đã về với em.....
Từ Lâm đưa tay vỗ đều lên vai cô, môi bạc khẽ giương lên thành một nụ cười ấm áp, giọng trầm thấp dỗ dành
- Ngoan nào, đừng sợ, anh ở đây rồi! Anh sẽ không để em lại mà đi đâu cả, đừng sợ!
Hàn Dĩ Xuyến xúc động gật đầu, cô gật đầu rồi rúc đầu sâu hơn vào ngực của hắn.
Tảng đá lớn trong lòng Từ Lâm đã từ từ buông xuống, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Có trời mới biết trong lúc hắn cho xe quay lại đây tìm cô đã lo lắng đến phát điên thế nào!
Khi nhận được báo cáo của Triết Liệt về vụ cháy nổ ở công trường đang thi công, hắn đã lập tức đến đây để kiểm tra, nhưng tất cả đã muộn!
Công trình đã bị thiêu rụi hoàn toàn trong biển lửa, nhưng hắn chỉ cần tìm ra nguyên nhân gây cháy nổ!
Hay là còn một âm mưu nào khác?
Có lẽ kẻ đó chỉ là muốn lấy được mạng của hắn!
Vậy thì hắn sẽ thử một ván trong trò chơi này xem sao?
Nghĩ rồi, chiếc lamborghini do tự tay Từ Lâm điều khiển đã lao nhanh vào trong đám cháy.
Rời khỏi ngoại ô thành phố đã là lúc trời gần sáng, Từ Lâm mệt mỏi ra lệnh cho Triết Liệt sắp xếp một cái chết giả cho hắn, vừa để đánh lừa giới truyền thông và đám cổ đông trong Đại Từ vừa có thể nhân cơ hội này mà xoay chuyển tình thế.
Nhưng khi hắn đã chuyển đến căn biệt thự khác ở vùng ngoại ô thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ thím Vương.
Hàn Dĩ Xuyến đã ra khỏi Đài Song Khê và đang trên đường đến công trường vừa bị cháy!
Tim Từ Lâm gần như ngừng đập, không chút suy nghĩ, hắn liền cho xe quay lại công trường!
Trên đường quay lại, hắn đã liên tục gọi điện thoại cho Hàn Dĩ Xuyến nhưng lại không thể kết nối!
Hắn như ngồi trên đóng lửa và lái xe như một người điên, bất chấp mọi cản trở trên đường mà lao nhanh theo hướng công trường.
Hắn liên tục tự nhủ với mình rằng cô sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì!
Hắn thật sự không biết mình sẽ phải sống thế nào nếu cô xảy ra bất trắc gì!
Sáu năm đã quá đủ rồi, hắn không tự tin được rằng mình còn có thể tiếp tục cuộc sống như địa ngục như sáu năm qua lần nữa!,
Hàn Dĩ Xuyến, bảo bối của hắn, dù phải đánh đổi cả mạng sống của mình để cô được bình an thì hắn sẵn sàng!
- --------------------------------------
Trong xe yên lặng đến lạ thường..
Ngồi ở vị trí lái chính, Triết Liệt chỉ tập trung lái xe, thỉnh thoảng lại nhìn lên gương chiếu hậu....
Hàn Dĩ Xuyến tay ôm lấy bụng của Từ Lâm, đầu ngả vào ngực hắn, cô im lặng ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài kính xe và cảm nhận nhịp tim đều đều trong lồng ngực của Từ Lâm. Trên người cô còn khoác thêm chiếc áo khoác của hắn.
Tay Từ Lâm vòng qua vai ôm lấy cô vào ngực, tay còn lại lúc thì vén tóc cô lúc thì vuốt ve gò má cô, lúc lại đặt lên bàn tay đang xoa bụng của cô.
Hai người cứ duy trì một tư thế ngồi như vậy rất lâu.....
Hàn Dĩ Xuyến đột nhiên chuyển mình, cô cọ ngoạy nhẹ trong ngực Từ Lâm
- Lâm, chúng ta kết hôn đi!
Từ Lâm giật mình cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong ngực, hắn tưởng mình nghe nhầm nên liền nhướn mày và hỏi lại.
- Dĩ Xuyến, em vừa nói gì? Kết hôn?
Hàn Dĩ Xuyến nhìn thẳng vào mắt hắn, cô mỉm cười và gật đầu chắc chắn
- Phải, chúng ta kết hôn đi! Em và anh, em muốn chúng ta kết hôn!
Trống ngực Từ Lâm đập nhanh và mạnh, trong lòng hắn mừng rỡ như mở hội, hắn không biết bản thân đang cười tươi thế nào mà nắm lấy hai vai Hàn Dĩ Xuyến để cô đối diện với mình.
- Em nói thật chứ? Dĩ Xuyến, em đồng ý kết hôn với anh?
Khác với tưởng tượng của hắn, cô đề nghị kết hôn với hắn chứ không phải là hồi hôn nữa, nghĩ là cô đang muốn cùng hắn bắt đầu lại một cuộc hôn nhân mới, một cuộc hôn nhân chỉ có tình yêu và hạnh phúc, một gia đình mới luôn đầy ắp tiếng cười! Cô đã hoàn toàn tha thứ cho hắn, cô muốn quên đi những ác mộng trong quá khứ.
Nhìn gương mặt hớn hở như một đứa trẻ khi nhìn thấy kẹo của Từ Lâm, Hàn Dĩ Xuyến thật sự không thể nhịn cười nổi, cô vừa gật đầu vừa cười nhìn hắn
- Phải, em muốn kết hôn với anh! Anh có muốn cưới em nữa không?
Từ Lâm cười như một tên ngốc rồi gật đầu rất nhanh
- Có, không bao giờ anh hết muốn cưới em! Dĩ Xuyến, cảm ơn em! Cảm ơn em đã chấp nhận anh lần nữa!
Chưa nói hết câu, hắn đã ôm chặt cô vào lồng ngực rắn chắc và thủ thỉ không ngừng bên tai cô.
- Dĩ Xuyến, cảm ơn em đã đồng ý lấy anh! Bảo bối, cảm ơn em!
Sáu năm trước, khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy nụ cười hồn nhiên ngây thơ của cô, hắn đã biết cuộc đời mình sớm đã bị buộc chặt cùng cô, vậy nên hắn đã hạ quyết tâm giữ chặt cô bên cạnh mình dù phải làm cô tổn thương!
Hắn yêu cô, dù bản thân nhận ra và thừa nhận quá muộn, nhưng kết quả là hắn vẫn khiến cô bị tổn thương!
Hắn đã nghi ngờ cô, hận cô một cách mù quáng, kết hôn với cô lại xuất phát từ tư lợi cá nhân, kết quả là cô vẫn bị tổn thương!
Sáu năm qua, mặc dù không ở bên cạnh hắn, không phải chịu đựng sự lạnh nhạt và những trò tra tấn đầy thú tính của hắn, nhưng cô vẫn tổn thương rất nhiều!
Khi gặp lại cô lần nữa, nhìn cô mang trên mặt một chiếc mặt nạ kiên cường, mạnh mẽ; nhìn cô nức nở, sợ hãi gọi tên hắn trong từng giấc ngủ, hắn đã biết mình không thể làm tổn thương cô thêm nữa!
Hắn yêu cô, nhưng dù là sáu năm trước hay bây giờ, hắn vẫn sẽ yêu cô theo cách của riêng mình!
Nhìn hai người hạnh phúc ôm lấy nhau qua kính chiếu hậu, Triết Liệt không che giấu nổi nụ cười trên môi, nụ cười vừa là chúc phúc vừa là nghĩ đến hạnh phúc của mình!
- -------------------------------
Vừa cầm điều khiển lên tắt bản tin xong, Hắc Long hài lòng vỗ tay
Bộp bộp bộp!
- Bây giờ thì chắc nó chỉ còn là một đóng tro tàn thôi! Thù của tôi đã được báo, nhưng thật không ngờ nó lại nhanh đến như vậy đấy!
Lão Tam cũng cười rất khoái chí, ông ta cầm một tờ báo lên xem rồi thích thú nói
- Hắc Long, kế hoạch của ông thật sự rất hoàn hảo, ông không loại bỏ trực tiếp Từ Thiên Tần mà lại để Từ Lâm đẩy cậu ta vào viện kiểm sát, sau đó lại sắp xếp một cái chết hoàn hảo cho Từ Lâm, người khác nhìn vào sẽ lập tức nghĩ rằng nó vì ăn năn và sợ tội nên tử sát! Ông thật đúng là cao tay mà!
Hắc Long hút một hơi xì gà rồi thư thái nhả khói, ông ta ung dung đáp
- Từ Lâm muốn đấu với tôi không khác gì lấy trứng trọi đá! Một thằng oách con mà dám lên mặt với tôi, nếu năm đó tôi không đem nó về Hắc Long Bang thì chắc nó đã chết đói ở Chợ Đen rồi! Vậy mà nó báo đáp tôi bằng cách giết cha nuôi của tôi? Cho nó chết như vậy thật sự đã quá nhẹ nhàng rồi!
Lão Tam cười gian và nói nhỏ
- Hề hề, Hắc Long, bây giờ ông đã giết được Từ Lâm và loại bỏ được Từ Thiên Tần, không phải vị trí chủ tịch của Đại Từ đang bỏ trống sao? Hay là......
Hắc Long cười khẩy và nhìn ông ta
- Ông muốn vị trí đó?
Lão Tam không hề do dự mà gật đầu, còn cười hề
- Chúng ta vốn dĩ đã ngồi cùng một chiếc thuyền, bây giờ ông đã có được BAMs và lấy được mạng của Từ Lâm, không phải tôi cũng có thể được hưởng một chút gì không?
Hắc Long gật đầu một cái rồi lại cười, ông ta đứng lên và bước tới chỗ của lão Tam, ông ta đi xung quanh vài vòng rồi bỗng nhiên đặt tay lên vai lão Tam, vỗ nhẹ vài cái, sau đó di chuyển đến gần sau gáy, giọng trở nên rất tàn độc
- Đây là món quà mà tôi đã chuẩn bị cho ông!
Rắc!!!
- A!!!!!
Hắc Long mạnh tay bóp chặt cổ của lão Tam khiến lão ta bị gãy xương cổ đồng thời rống lên như lợn bị chọc tiết, tiếp theo hơi thở cũng dần tắt đi, lão ta gục đầu xuống khi vẫn còn ngồi trên ghế và hoàn toàn tắt thở.
Lúc này Hắc Long mới hài lòng rút tay về, nhìn lão Tam chết ngồi trên ghế, gương mặt ông ta không khác gì một con quỷ ăn thịt người, sẵn sàng đem hết những người dám chống đối lại ông ta mà bóp chết!
Đừng nói là chỉ có BAMs và tính mạng của Từ Lâm mà ngay cả Đại Từ, từ lâu ông ta cũng đã có tham vọng nuốt chửng!
Lau sạch tay, Hắc Long ném chiếc khăn xuống sàn và ra lệnh cho thuộc hạ
- Đem thủ cấp của ông ta đặt trước bang để làm gương!
- -------------------------------
Cạch!
Cửa phòng vừa khoá lại thì Hàn Dĩ Xuyến đã bị Từ Lâm đẩy vào tường và hôn không ngừng.
- Ưm....! Lâm....
Cô gần như bị ngộp thở và choáng váng nên hai tay đặt trước ngực Từ Lâm cứ đập mạnh và vùng vẫy xin tha.
- Ưm... Khoan đã.....
Thấy cô bị dọa đến hốt hoảng, Từ Lâm lúc này mới vội buông cô ra, hai tay vẫn áp vào hai bên má cô và hít thở nhanh
- Sao vậy? Vẫn còn căng thẳng?
Nhìn gương mặt sớm đã đỏ ửng của cô, hắn không che giấu được sự phấn khích, trên môi hắn vẫn luôn treo nụ cười đầy hạnh phúc, thì thầm bên tai cô
- Dĩ Xuyến, anh đã nhịn lâu lắm rồi đấy, hơn nữa em còn vừa cầu hôn anh nên.... bây giờ anh cần được giải quyết ngay mới được!
Hơi thở nóng rực phả vào tai khiến Hàn Dĩ Xuyến cảm giác hơi nhột, cô vừa cười vừa cố đẩy hắn ra
- Em đâu có cầu hôn anh!
Từ Lâm không thể khép miệng nổi, hắn ôm cô chặt hơn và cúi đầu xuống bên vành tai cô, liếm nhẹ một vòng quanh tai cô rồi nói rất nhỏ
- Phủ nhận nhanh như vậy có phải sợ anh ăn thịt em? Vô ích thôi Dĩ Xuyến à, anh không thể đợi thêm một giây một phút nào nữa!
Hàn Dĩ Xuyến mặt đỏ đến cả mang tai, cô cúi đầu và lí nhí
- Em không biết đâu! Anh, anh rõ ràng là được nước lấn tới mà!
Nghe cô nũng nịu trong ngực mình như vậy, Từ Lâm thật sự không thể kìm chế thêm nữa, dục vọng đã sớm thức tỉnh từ trước nay càng thêm kêu gào mãnh liệt, hắn cúi xuống hôn sâu vào cần cổ trắng ngần của Hàn Dĩ Xuyến lần nữa, lưu lại những ấn ký vô cùng sắc tình.
- Em vẫn còn muốn thử thách tính kiên nhẫn của anh?
Hàn Dĩ Xuyến lúng túng nhìn hắn, cô đang định phản biện lại thì hai chân đã rời khỏi mặt sàn, toàn thân bị Từ Lâm nhấc bổng lên trông rất nhẹ nhàng. Hắn xốc cô lên cao chút nữa rồi bế cô về phía giường ngủ.
- Em vừa cầu hôn anh nhưng chưa có vật đánh dấu cụ thể, bây giờ anh phải xem thành ý của em!
Hàn Dĩ Xuyến há hốc mồm như vừa nuốt phải một quả trứng khổng lồ, cô vùng vẫy một cách ngang bướng
- Lâm, thả em xuống, anh mau thả em xuống, em đang mang thai đấy! Chẳng lẽ anh muốn làm con bị thương?
Từ Lâm cúi xuống hôn nhẹ lên chóp mũi của cô rồi cười nói
- Đừng lấy con ra uy hiếp anh? Con đã được mười ba tuần ba ngày rồi, không phải sao? Bây giờ chúng ta đã có thể......
Hắn cười rất sảng khoái và bước nhanh hơn.
Hàn Dĩ Xuyến cảm giác có một đàn quả đang bay trên đỉnh đầu mình, cô như hoá đá mà để hắn đặt mình xuống giường một cách tự nhiên.
Hai tay Từ Lâm không hề rời khỏi người cô, hắn vừa vuốt ve gương mặt trắng hồng của cô vừa đặt từng nụ hôn nhỏ vụn từ đỉnh đầu xuống chóp mũi cô, sau đó dừng lại trên cặp môi đỏ mọng của cô, nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước ngày càng trở nên mạnh bạo hơn, cuồng nhiệt hơn, hắn ngấu nghiến môi cô như đang thưởng thức một chất vị ngọt ngào.
- Ưm.... Lâm.....
Hàn Dĩ Xuyến bị nụ hôn say đắm như rượu của hắn làm cho thôi miên, cô chủ động vòng tay qua cổ hắn mà ôm chặt, môi lưỡi cũng bắt đầu cùng hắn day dư, khiêu khích.
Nghe cô nhỏ giọng gọi tên mình và còn chủ động đáp trả lại, Từ Lâm càng bị kích thích hơn nữa, nụ hôn không chỉ dừng lại trên môi cô mà còn trượt dài xuống vùng cổ, ngực, để lại những dấu vết ướt át....
Bàn tay ấm nóng của hắn bận rộn chạy loạn khắp người cô, luồn vào trong áo cô mà kéo tuột chiếc áo ngực vướng víu xuống, thích thú xoa nắn, nhào nặn cặp tuyết lê mềm mại đang căng cứng dần.....
Hàn Dĩ Xuyến run nhẹ lên, cô vội đẩy hắn ra và cố gắng ngăn cản hắn.
- Lâm.... Đừng đụng chỗ đó.....
Động tác tay của Từ Lâm liền ngừng lại, hắn nhớ đến lời dặn của bác sĩ nên đành bỏ qua điểm kích thích này, chuyển nhanh mục tiêu xuống giữ hai đùi cô, bàn tay như có ma lực của hắn tiếp tục luồn lách vào bên trong váy của cô, cảm nhận sự mềm mại của hai bên đùi rồi mới di chuyển chậm rãi đến vùng cấm địa, hắn không cởi bỏ mà trực tiếp vuốt ve lên nơi tư mật của người con gái qua lớp quần lót mỏng, môi lưỡi vẫn đang quét qua từng tấc da thịt trắng nõn, mịn màng.....
- Tiểu yêu tinh, mới bắt đầu đã ướt như vậy rồi?
Vừa nói hắn vừa vỗ nhẹ lên vùng non mềm giữ hai chân Hàn Dĩ Xuyến khiến cô rùng mình co chân lại, cổ họng khẽ bật ra những tiếng rên rỉ kiều diễm
- Ưm.... Lâm.... Khó chịu......
Từ Lâm cắn yêu vào ngón tay cô rồi tiếp tục công việc bên dưới, hắn kéo đáy quần lót của cô sang một bên rồi lần lượt đưa ba ngón tay vào trong cửa huyệt mà cảm nhận sự phấn khích tự nhiên của cơ thể cô.
- Như vậy đã hết khó chịu?
Hơi thở của Hàn Dĩ Xuyến càng lúc càng dồn dập, cô khó chịu đến vặn vẹo cơ thể, nức nở cầu xin
- Ân.... Lâm.... Đừng mà....
Từ Lâm nhếch môi cười hài lòng rồi chậm rãi rút ngón tay ra, hắn nhướn người đến gần cô hơn nữa, đưa những ngón tay vẫn còn ướt đẫm mật dịch kia vẽ quanh ngực cô rồi đưa lên môi mình, liếm hết mật dịch còn lại.....
Hành động hết sức biến thái của hắn khiến ham muốn trong người Hàn Dĩ Xuyến dần trỗi dậy, cô liên tục co quắp hai chân và giương đôi mắt long lanh nhìn hắn
- Lâm... ư...ưm.... muốn....em muốn.....
Cuối cùng cũng được nghe lời cầu xin của cô, Từ Lâm đắc ý đứng lên, hắn bắt đầu cởi bỏ từng cúc áo và thấp giọng ra lệnh
- Thử quyến rũ anh xem!
Hàn Dĩ Xuyến cắn chặt môi, miệng vẫn tiếp tục phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ, một tay cô bấu chặt gra giường, tay kia chủ động vuốt ve nơi tư mật của mình để tự an ủi. Cô không biết Từ Lâm có lén cho cô dùng thuốc không nhưng hiện giờ lý trí của cô đã mờ dần, ham muốn cũng càng lúc càng nhiều!
Từ Lâm ném chiếc áo sơmi đã cởi xong sang một bên rồi tiếp tục cởi bỏ thắt lưng, khoá quần...mắt không rời khỏi người Hàn Dĩ Xuyến dù chỉ một giây, hành động khiêu khích của cô thật sự khiến dục vọng của hắn cháy lên hừng hực, hạ thân trướng to đến đau nhức. Quả nhiên là thân thể do một tay hắn khai phá và dạy dỗ, bây giờ có thể chủ động khơi dậy dục vọng của hắn, và còn rất quyến rũ khi đang mang thai nữa!
Cơ thể Từ Lâm hiện giờ đã hoàn toàn trần trụi không một mảnh vải, con cự long to lớn hùng dũng phía dưới đang hừng hực khí thế chuẩn bị xung trận.
Hắn cúi xuống lần nữa và kéo bàn tay Hàn Dĩ Xuyến ra khỏi vị trí mẫn cảm kia rồi đưa những ngón tay vẫn còn ướt át của cô đến bên môi cô, thản nhiên ra lệnh
- Mút cho anh xem!
Hàn Dĩ Xuyến ngượng chín mặt nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, cô khẽ hé môi mà tự mút lấy ngón tay mình đang được Từ Lâm nâng lên.
Nhìn cô chậm rãi mút hết mật dịch trên ngón tay, tất cả các giác quan của Từ Lâm đều bị kích thích, hắn liền cầm tay cô lên và đưa những ngón tay khác của cô vào môi mình, mút rất ngon lành!
- Rất ngọt..... Mùi vị của vợ anh.
Hắn không để cô có thời gian phản ứng mà liền nằm xuống bên cạnh cô, đồng thời bế cô ngồi lên bụng dưới của mình, khẽ ra lệnh
- Hôm nay cho em làm chủ!
Cảm nhận được vật thô to, nóng hổi kia đang chạm vào trước cửa động của mình, mặt Hàn Dĩ Xuyến càng thêm đỏ ửng, cô cắn chặt môi, hít thở thật sâu rồi lấy hết can đảm mà ngồi mạnh xuống để cự vật kia đâm sâu vào bên trong cô!
- Aaaa!
Cả hai người cùng rên lên đầy sung sướng.
Từ Lâm nhìn Hàn Dĩ Xuyến bằng ánh mắt đầy sủng nịch, hắn vỗ mạnh vào mông cô rồi khẽ quát
- Tiểu dâm đãng, tự động đi nào!
Hàn Dĩ Xuyến ngượng nghịu nhìn hắn rồi cũng nhanh chóng đẩy thắt lưng qua lại, một tay cô vuốt ve khắp cơ ngực của hắn, tay còn lại bịt chặt miệng để không tiếp tục phát ra những thanh âm phóng đãng kia. Nhưng Từ Lâm lại kéo tay cô xuống, thấp giọng nói
- Rên to lên, anh thích nghe em rên!
Biết là không thể cãi được hắn nên Hàn Dĩ Xuyến cũng bỏ mặc hết, lựa chọn phóng túng hết đêm nay!
Từ Lâm đưa tay vén tóc cô sang một bên, lại vòng qua sau lưng cô giữ lấy thân thể cô, ánh mắt hắn bây giờ tràn ngập dục vọng đầy hoang dại, hơi thở cũng trở nên trầm đục, giọng khàn khàn do kích thích và thoả mãn
- Dĩ Xuyến, nói em là của ai?
Cả người Hàn Dĩ Xuyến nóng ran, cô trả lời đứt quãng
- Em là của anh, Lâm, em là người của anh, là vợ của anh!
Từ Lâm hài lòng nhìn cô và nắm lấy eo cô động mạnh hơn nữa....
- Ngoan lắm....
Cả một đêm dài, không biết hai người đã đổi bao nhiêu tư thế dành cho thai phụ; khắp căn phòng đã tràn ngập mùi vị kích tình rất nặng....
Bụp!
Bản tin đang phát trên truyền hình như một lời tuyên mệnh của Diêm La dành cho Hàn Dĩ Xuyến, cô vô thức đánh rơi chiếc điều khiển xuống sàn, tim cô như ngừng đập, cô hoảng loạn cầm điện thoại lên và hai tay cứ run lên bần bật khi tìm gọi số của Từ Lâm.
" Thuê bao quý khách.... "
Cô liên tục gọi điện thoại cho hắn nhưng đáp lại cô lần nào cũng chỉ là một giọng nữ máy móc.
Cháy công trường, Từ Lâm đã ở đó, bây giờ không ai biết được tung tích của hắn, những suy nghĩ đó cứ quanh quẩn trong đầu cô khiến cô càng thêm sợ hãi và sốt ruột, không biết từ khi nào mà cô đã bật khóc thành từng tiếng nhỏ và cầm vội điện thoại, chảy ra khỏi phòng.....
Thím Vương đang lau dọn trong phòng khách, nhìn thấy Hàn Dĩ Xuyến chạy như một người điên từ trên phòng xuống thì không khỏi hoảng hốt, bà vội bỏ khăn lau bàn xuống và đi nhanh ra.
- Thiếu phu nhân, cô sao vậy? Cô muốn đi đâu sao?
Hàn Dĩ Xuyến không giải thích gì mà luống cuống gọi
- Tài xế, thím Vương, mau gọi tài xế giúp cháu!
Bản tin lúc nãy lại phát lại lần nữa trên tivi dưới phòng khách, tất cả người làm đều ngạc nhiên mà nhìn về phía thím Vương và Hàn Dĩ Xuyến.
Thím Vương nhanh chóng hiểu ra và giữ lấy Hàn Dĩ Xuyến, với hy vọng cô có thể bình tĩnh hơn.
- Thiếu phu nhân, cô hãy bình tĩnh lại đi ạ! Đó chỉ mới là những tin tức nhảm của đám phóng viên thôi, thiếu gia sẽ không xảy ra chuyện gì đâu ạ, cô hãy bình tĩnh trước đi ạ!
Hàn Dĩ Xuyến bực bội đẩy bà ra và nghẹn ngào nói
- Anh ấy đã không về nhà cả đêm rồi ạ, anh ấy cũng không nghe điện thoại của cháu, đó là vì anh ấy đã xảy ra chuyện rồi ạ, Lâm đã xảy ra chuyện rồi thím Vương!
Cô nức nở trong cổ họng như một đứa trẻ, chỉ cần nghe thêm nửa câu bất an về Từ Lâm nữa thì cô có thể sẽ bật khóc ngay. Tay chân cô run rẩy và lạnh ngắt, ánh mắt cứ nhìn khắp xung quanh trông rất sốt ruột.
- Thím Vương, cháu phải đi tìm anh ấy, cháu phải đến đó tìm Lâm. Cháu muốn tự mình xác nhận mọi chuyện, dù là anh ấy còn sống hay đã chết, hay là bị thương tật gì thì cháu cũng muốn tự mình xác nhận!
Thím Vương tuy rất đau lòng nhưng vẫn không quên trách nhiệm của mình nên cứ cố gắng giữ cô lại.
- Thiếu phu nhân, cô đừng như vậy được không? Thiếu gia chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu mà, có lẽ cậu ấy đang bận nên mới không thể nghe máy được, cô chờ thêm một chút nữa được không?
Càng nghe thím Vương nói Hàn Dĩ Xuyến càng mất hết kiên nhà, cô khóc nức lên, nghẹn ngào nói
- Thím Vương, coi như cháu cầu xin thím được không? Làm ơn hãy để cháu đi tìm anh ấy đi ạ! Cháu thật sự phát điên lên mất!
Thấy không thể ngăn cản cô được nữa, thím Vương đành phải gọi tài xế chuẩn bị đưa cô ra ngoài.
- ----------------------------------
Công trường xây dựng rộng lớn giờ đã hoàn toàn biến thành một bãi phế liệu bỏ đi, tàn dư của vụ hoả hoạn đêm qua là những toà nhà đang xây dở với một màu xám đen của than bụi.....
Cảnh tượng hoang vắng gợi cảm giác lạnh lẽo cùng chết chóc, những toà nhà đổ sụp xuống cùng những toà vẫn còn dựng chênh vênh trông rất nguy hiểm. Vậy mà Hàn Dĩ Xuyến vẫn coi như không nhìn thấy gì, lao như một kẻ mất trí vào đóng đổ nát đó và gọi lớn
- Lâm, Lâm, anh có ở đây không?
Lâm, làm ơn hãy trả lời em được không?
Bước chân của cô trở nên khó khăn vì những gạch đá xây dựng nằm rải rác khắp nơi, cô phải cúi thấp người xuống và dùng tay chống lên những tảng đá lớn hơn xung quanh, gương mặt cô hiện rõ sự sốt ruột và lo sợ, liên tục gọi
- Lâm, anh ở đâu? Lâm, em xin anh đấy, làm ơn hãy ra đây đi!
Hết đi rồi lại leo, thậm chí cô còn bò dưới đất và chui qua những khe hở, đào bới tất cả những gì có thể để tìm kiếm dấu vết gì đó của Từ Lâm, cô cứ gào khóc trong vô vọng
- Lâm, em xin lỗi, em sai rồi, làm ơn hãy về với em được không?
Cô đã tìm hơn nửa ngày rồi, cũng đã moi hết tất cả mọi ngóc ngách ở công trường đổ nát này rồi.
Nhưng cô vẫn chưa tìm được Từ Lâm, ngay cả một chút dấu hiệu cho thấy rằng hắn đã và đang từng ở đây cũng không có.
Hàn Dĩ Xuyến thất vọng ngồi xuống một bãi cát xây dựng, mặt cô chôn trong lòng bàn tay, nức nở gọi
- Lâm, làm ơn, làm ơn hãy ra đây với em được không? Anh hãy về với mẹ con em được không?
Tay cô di chuyển xuống bụng và vuốt ve bảo bối bên trong, nước mắt cô giàn giụa rơi xuống
- Lâm, em xin anh.... Đừng xảy ra chuyện gì mà.... Làm ơn.....
- Dĩ Xuyến! Đồ ngốc, sao em lại đến đây?
Một giọng đàn ông quen thuộc vang lên từ phía sau và đang đến gần, Hàn Dĩ Xuyến phản ứng rất nhanh, liền quay đầu lại nhìn.
Trước mắt cô hiện giờ chính là Từ Lâm mà cô đã tìm hơn năm tiếng đồng hồ!
Vui mừng, xúc động đến nghẹn ngào, cô nhanh chóng đứng lên, nở nụ cười trong nước mắt, môi anh đào khẽ mấp máy
- Lâm, là anh thật sao?
Cô lau sạch nước mắt trên má rồi chạy rất nhanh về phía Từ Lâm.
Nhìn cô chạy như vậy Từ Lâm lo lắng bước nhanh hơn, mắt không rời khỏi người cô và chuẩn bị sẵn sàng để đỡ lấy cô nếu có bất trắc gì xảy ra.
- Dĩ Xuyến, cẩn thận!
Hắn vừa nói dứt câu thì Hàn Dĩ Xuyến đã ngã nhào vào vòng tay của hắn, cô khóc oà lên như một đứa trẻ mà ôm chặt lấy hắn không buông
- Em còn tưởng anh đã xảy ra chuyện gì rồi.... Thật tốt quá vì anh vẫn an toàn, cảm ơn vì anh đã không xảy ra chuyện gì.... Cảm ơn vì anh đã về với em.....
Từ Lâm đưa tay vỗ đều lên vai cô, môi bạc khẽ giương lên thành một nụ cười ấm áp, giọng trầm thấp dỗ dành
- Ngoan nào, đừng sợ, anh ở đây rồi! Anh sẽ không để em lại mà đi đâu cả, đừng sợ!
Hàn Dĩ Xuyến xúc động gật đầu, cô gật đầu rồi rúc đầu sâu hơn vào ngực của hắn.
Tảng đá lớn trong lòng Từ Lâm đã từ từ buông xuống, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Có trời mới biết trong lúc hắn cho xe quay lại đây tìm cô đã lo lắng đến phát điên thế nào!
Khi nhận được báo cáo của Triết Liệt về vụ cháy nổ ở công trường đang thi công, hắn đã lập tức đến đây để kiểm tra, nhưng tất cả đã muộn!
Công trình đã bị thiêu rụi hoàn toàn trong biển lửa, nhưng hắn chỉ cần tìm ra nguyên nhân gây cháy nổ!
Hay là còn một âm mưu nào khác?
Có lẽ kẻ đó chỉ là muốn lấy được mạng của hắn!
Vậy thì hắn sẽ thử một ván trong trò chơi này xem sao?
Nghĩ rồi, chiếc lamborghini do tự tay Từ Lâm điều khiển đã lao nhanh vào trong đám cháy.
Rời khỏi ngoại ô thành phố đã là lúc trời gần sáng, Từ Lâm mệt mỏi ra lệnh cho Triết Liệt sắp xếp một cái chết giả cho hắn, vừa để đánh lừa giới truyền thông và đám cổ đông trong Đại Từ vừa có thể nhân cơ hội này mà xoay chuyển tình thế.
Nhưng khi hắn đã chuyển đến căn biệt thự khác ở vùng ngoại ô thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ thím Vương.
Hàn Dĩ Xuyến đã ra khỏi Đài Song Khê và đang trên đường đến công trường vừa bị cháy!
Tim Từ Lâm gần như ngừng đập, không chút suy nghĩ, hắn liền cho xe quay lại công trường!
Trên đường quay lại, hắn đã liên tục gọi điện thoại cho Hàn Dĩ Xuyến nhưng lại không thể kết nối!
Hắn như ngồi trên đóng lửa và lái xe như một người điên, bất chấp mọi cản trở trên đường mà lao nhanh theo hướng công trường.
Hắn liên tục tự nhủ với mình rằng cô sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì!
Hắn thật sự không biết mình sẽ phải sống thế nào nếu cô xảy ra bất trắc gì!
Sáu năm đã quá đủ rồi, hắn không tự tin được rằng mình còn có thể tiếp tục cuộc sống như địa ngục như sáu năm qua lần nữa!,
Hàn Dĩ Xuyến, bảo bối của hắn, dù phải đánh đổi cả mạng sống của mình để cô được bình an thì hắn sẵn sàng!
- --------------------------------------
Trong xe yên lặng đến lạ thường..
Ngồi ở vị trí lái chính, Triết Liệt chỉ tập trung lái xe, thỉnh thoảng lại nhìn lên gương chiếu hậu....
Hàn Dĩ Xuyến tay ôm lấy bụng của Từ Lâm, đầu ngả vào ngực hắn, cô im lặng ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài kính xe và cảm nhận nhịp tim đều đều trong lồng ngực của Từ Lâm. Trên người cô còn khoác thêm chiếc áo khoác của hắn.
Tay Từ Lâm vòng qua vai ôm lấy cô vào ngực, tay còn lại lúc thì vén tóc cô lúc thì vuốt ve gò má cô, lúc lại đặt lên bàn tay đang xoa bụng của cô.
Hai người cứ duy trì một tư thế ngồi như vậy rất lâu.....
Hàn Dĩ Xuyến đột nhiên chuyển mình, cô cọ ngoạy nhẹ trong ngực Từ Lâm
- Lâm, chúng ta kết hôn đi!
Từ Lâm giật mình cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong ngực, hắn tưởng mình nghe nhầm nên liền nhướn mày và hỏi lại.
- Dĩ Xuyến, em vừa nói gì? Kết hôn?
Hàn Dĩ Xuyến nhìn thẳng vào mắt hắn, cô mỉm cười và gật đầu chắc chắn
- Phải, chúng ta kết hôn đi! Em và anh, em muốn chúng ta kết hôn!
Trống ngực Từ Lâm đập nhanh và mạnh, trong lòng hắn mừng rỡ như mở hội, hắn không biết bản thân đang cười tươi thế nào mà nắm lấy hai vai Hàn Dĩ Xuyến để cô đối diện với mình.
- Em nói thật chứ? Dĩ Xuyến, em đồng ý kết hôn với anh?
Khác với tưởng tượng của hắn, cô đề nghị kết hôn với hắn chứ không phải là hồi hôn nữa, nghĩ là cô đang muốn cùng hắn bắt đầu lại một cuộc hôn nhân mới, một cuộc hôn nhân chỉ có tình yêu và hạnh phúc, một gia đình mới luôn đầy ắp tiếng cười! Cô đã hoàn toàn tha thứ cho hắn, cô muốn quên đi những ác mộng trong quá khứ.
Nhìn gương mặt hớn hở như một đứa trẻ khi nhìn thấy kẹo của Từ Lâm, Hàn Dĩ Xuyến thật sự không thể nhịn cười nổi, cô vừa gật đầu vừa cười nhìn hắn
- Phải, em muốn kết hôn với anh! Anh có muốn cưới em nữa không?
Từ Lâm cười như một tên ngốc rồi gật đầu rất nhanh
- Có, không bao giờ anh hết muốn cưới em! Dĩ Xuyến, cảm ơn em! Cảm ơn em đã chấp nhận anh lần nữa!
Chưa nói hết câu, hắn đã ôm chặt cô vào lồng ngực rắn chắc và thủ thỉ không ngừng bên tai cô.
- Dĩ Xuyến, cảm ơn em đã đồng ý lấy anh! Bảo bối, cảm ơn em!
Sáu năm trước, khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy nụ cười hồn nhiên ngây thơ của cô, hắn đã biết cuộc đời mình sớm đã bị buộc chặt cùng cô, vậy nên hắn đã hạ quyết tâm giữ chặt cô bên cạnh mình dù phải làm cô tổn thương!
Hắn yêu cô, dù bản thân nhận ra và thừa nhận quá muộn, nhưng kết quả là hắn vẫn khiến cô bị tổn thương!
Hắn đã nghi ngờ cô, hận cô một cách mù quáng, kết hôn với cô lại xuất phát từ tư lợi cá nhân, kết quả là cô vẫn bị tổn thương!
Sáu năm qua, mặc dù không ở bên cạnh hắn, không phải chịu đựng sự lạnh nhạt và những trò tra tấn đầy thú tính của hắn, nhưng cô vẫn tổn thương rất nhiều!
Khi gặp lại cô lần nữa, nhìn cô mang trên mặt một chiếc mặt nạ kiên cường, mạnh mẽ; nhìn cô nức nở, sợ hãi gọi tên hắn trong từng giấc ngủ, hắn đã biết mình không thể làm tổn thương cô thêm nữa!
Hắn yêu cô, nhưng dù là sáu năm trước hay bây giờ, hắn vẫn sẽ yêu cô theo cách của riêng mình!
Nhìn hai người hạnh phúc ôm lấy nhau qua kính chiếu hậu, Triết Liệt không che giấu nổi nụ cười trên môi, nụ cười vừa là chúc phúc vừa là nghĩ đến hạnh phúc của mình!
- -------------------------------
Vừa cầm điều khiển lên tắt bản tin xong, Hắc Long hài lòng vỗ tay
Bộp bộp bộp!
- Bây giờ thì chắc nó chỉ còn là một đóng tro tàn thôi! Thù của tôi đã được báo, nhưng thật không ngờ nó lại nhanh đến như vậy đấy!
Lão Tam cũng cười rất khoái chí, ông ta cầm một tờ báo lên xem rồi thích thú nói
- Hắc Long, kế hoạch của ông thật sự rất hoàn hảo, ông không loại bỏ trực tiếp Từ Thiên Tần mà lại để Từ Lâm đẩy cậu ta vào viện kiểm sát, sau đó lại sắp xếp một cái chết hoàn hảo cho Từ Lâm, người khác nhìn vào sẽ lập tức nghĩ rằng nó vì ăn năn và sợ tội nên tử sát! Ông thật đúng là cao tay mà!
Hắc Long hút một hơi xì gà rồi thư thái nhả khói, ông ta ung dung đáp
- Từ Lâm muốn đấu với tôi không khác gì lấy trứng trọi đá! Một thằng oách con mà dám lên mặt với tôi, nếu năm đó tôi không đem nó về Hắc Long Bang thì chắc nó đã chết đói ở Chợ Đen rồi! Vậy mà nó báo đáp tôi bằng cách giết cha nuôi của tôi? Cho nó chết như vậy thật sự đã quá nhẹ nhàng rồi!
Lão Tam cười gian và nói nhỏ
- Hề hề, Hắc Long, bây giờ ông đã giết được Từ Lâm và loại bỏ được Từ Thiên Tần, không phải vị trí chủ tịch của Đại Từ đang bỏ trống sao? Hay là......
Hắc Long cười khẩy và nhìn ông ta
- Ông muốn vị trí đó?
Lão Tam không hề do dự mà gật đầu, còn cười hề
- Chúng ta vốn dĩ đã ngồi cùng một chiếc thuyền, bây giờ ông đã có được BAMs và lấy được mạng của Từ Lâm, không phải tôi cũng có thể được hưởng một chút gì không?
Hắc Long gật đầu một cái rồi lại cười, ông ta đứng lên và bước tới chỗ của lão Tam, ông ta đi xung quanh vài vòng rồi bỗng nhiên đặt tay lên vai lão Tam, vỗ nhẹ vài cái, sau đó di chuyển đến gần sau gáy, giọng trở nên rất tàn độc
- Đây là món quà mà tôi đã chuẩn bị cho ông!
Rắc!!!
- A!!!!!
Hắc Long mạnh tay bóp chặt cổ của lão Tam khiến lão ta bị gãy xương cổ đồng thời rống lên như lợn bị chọc tiết, tiếp theo hơi thở cũng dần tắt đi, lão ta gục đầu xuống khi vẫn còn ngồi trên ghế và hoàn toàn tắt thở.
Lúc này Hắc Long mới hài lòng rút tay về, nhìn lão Tam chết ngồi trên ghế, gương mặt ông ta không khác gì một con quỷ ăn thịt người, sẵn sàng đem hết những người dám chống đối lại ông ta mà bóp chết!
Đừng nói là chỉ có BAMs và tính mạng của Từ Lâm mà ngay cả Đại Từ, từ lâu ông ta cũng đã có tham vọng nuốt chửng!
Lau sạch tay, Hắc Long ném chiếc khăn xuống sàn và ra lệnh cho thuộc hạ
- Đem thủ cấp của ông ta đặt trước bang để làm gương!
- -------------------------------
Cạch!
Cửa phòng vừa khoá lại thì Hàn Dĩ Xuyến đã bị Từ Lâm đẩy vào tường và hôn không ngừng.
- Ưm....! Lâm....
Cô gần như bị ngộp thở và choáng váng nên hai tay đặt trước ngực Từ Lâm cứ đập mạnh và vùng vẫy xin tha.
- Ưm... Khoan đã.....
Thấy cô bị dọa đến hốt hoảng, Từ Lâm lúc này mới vội buông cô ra, hai tay vẫn áp vào hai bên má cô và hít thở nhanh
- Sao vậy? Vẫn còn căng thẳng?
Nhìn gương mặt sớm đã đỏ ửng của cô, hắn không che giấu được sự phấn khích, trên môi hắn vẫn luôn treo nụ cười đầy hạnh phúc, thì thầm bên tai cô
- Dĩ Xuyến, anh đã nhịn lâu lắm rồi đấy, hơn nữa em còn vừa cầu hôn anh nên.... bây giờ anh cần được giải quyết ngay mới được!
Hơi thở nóng rực phả vào tai khiến Hàn Dĩ Xuyến cảm giác hơi nhột, cô vừa cười vừa cố đẩy hắn ra
- Em đâu có cầu hôn anh!
Từ Lâm không thể khép miệng nổi, hắn ôm cô chặt hơn và cúi đầu xuống bên vành tai cô, liếm nhẹ một vòng quanh tai cô rồi nói rất nhỏ
- Phủ nhận nhanh như vậy có phải sợ anh ăn thịt em? Vô ích thôi Dĩ Xuyến à, anh không thể đợi thêm một giây một phút nào nữa!
Hàn Dĩ Xuyến mặt đỏ đến cả mang tai, cô cúi đầu và lí nhí
- Em không biết đâu! Anh, anh rõ ràng là được nước lấn tới mà!
Nghe cô nũng nịu trong ngực mình như vậy, Từ Lâm thật sự không thể kìm chế thêm nữa, dục vọng đã sớm thức tỉnh từ trước nay càng thêm kêu gào mãnh liệt, hắn cúi xuống hôn sâu vào cần cổ trắng ngần của Hàn Dĩ Xuyến lần nữa, lưu lại những ấn ký vô cùng sắc tình.
- Em vẫn còn muốn thử thách tính kiên nhẫn của anh?
Hàn Dĩ Xuyến lúng túng nhìn hắn, cô đang định phản biện lại thì hai chân đã rời khỏi mặt sàn, toàn thân bị Từ Lâm nhấc bổng lên trông rất nhẹ nhàng. Hắn xốc cô lên cao chút nữa rồi bế cô về phía giường ngủ.
- Em vừa cầu hôn anh nhưng chưa có vật đánh dấu cụ thể, bây giờ anh phải xem thành ý của em!
Hàn Dĩ Xuyến há hốc mồm như vừa nuốt phải một quả trứng khổng lồ, cô vùng vẫy một cách ngang bướng
- Lâm, thả em xuống, anh mau thả em xuống, em đang mang thai đấy! Chẳng lẽ anh muốn làm con bị thương?
Từ Lâm cúi xuống hôn nhẹ lên chóp mũi của cô rồi cười nói
- Đừng lấy con ra uy hiếp anh? Con đã được mười ba tuần ba ngày rồi, không phải sao? Bây giờ chúng ta đã có thể......
Hắn cười rất sảng khoái và bước nhanh hơn.
Hàn Dĩ Xuyến cảm giác có một đàn quả đang bay trên đỉnh đầu mình, cô như hoá đá mà để hắn đặt mình xuống giường một cách tự nhiên.
Hai tay Từ Lâm không hề rời khỏi người cô, hắn vừa vuốt ve gương mặt trắng hồng của cô vừa đặt từng nụ hôn nhỏ vụn từ đỉnh đầu xuống chóp mũi cô, sau đó dừng lại trên cặp môi đỏ mọng của cô, nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước ngày càng trở nên mạnh bạo hơn, cuồng nhiệt hơn, hắn ngấu nghiến môi cô như đang thưởng thức một chất vị ngọt ngào.
- Ưm.... Lâm.....
Hàn Dĩ Xuyến bị nụ hôn say đắm như rượu của hắn làm cho thôi miên, cô chủ động vòng tay qua cổ hắn mà ôm chặt, môi lưỡi cũng bắt đầu cùng hắn day dư, khiêu khích.
Nghe cô nhỏ giọng gọi tên mình và còn chủ động đáp trả lại, Từ Lâm càng bị kích thích hơn nữa, nụ hôn không chỉ dừng lại trên môi cô mà còn trượt dài xuống vùng cổ, ngực, để lại những dấu vết ướt át....
Bàn tay ấm nóng của hắn bận rộn chạy loạn khắp người cô, luồn vào trong áo cô mà kéo tuột chiếc áo ngực vướng víu xuống, thích thú xoa nắn, nhào nặn cặp tuyết lê mềm mại đang căng cứng dần.....
Hàn Dĩ Xuyến run nhẹ lên, cô vội đẩy hắn ra và cố gắng ngăn cản hắn.
- Lâm.... Đừng đụng chỗ đó.....
Động tác tay của Từ Lâm liền ngừng lại, hắn nhớ đến lời dặn của bác sĩ nên đành bỏ qua điểm kích thích này, chuyển nhanh mục tiêu xuống giữ hai đùi cô, bàn tay như có ma lực của hắn tiếp tục luồn lách vào bên trong váy của cô, cảm nhận sự mềm mại của hai bên đùi rồi mới di chuyển chậm rãi đến vùng cấm địa, hắn không cởi bỏ mà trực tiếp vuốt ve lên nơi tư mật của người con gái qua lớp quần lót mỏng, môi lưỡi vẫn đang quét qua từng tấc da thịt trắng nõn, mịn màng.....
- Tiểu yêu tinh, mới bắt đầu đã ướt như vậy rồi?
Vừa nói hắn vừa vỗ nhẹ lên vùng non mềm giữ hai chân Hàn Dĩ Xuyến khiến cô rùng mình co chân lại, cổ họng khẽ bật ra những tiếng rên rỉ kiều diễm
- Ưm.... Lâm.... Khó chịu......
Từ Lâm cắn yêu vào ngón tay cô rồi tiếp tục công việc bên dưới, hắn kéo đáy quần lót của cô sang một bên rồi lần lượt đưa ba ngón tay vào trong cửa huyệt mà cảm nhận sự phấn khích tự nhiên của cơ thể cô.
- Như vậy đã hết khó chịu?
Hơi thở của Hàn Dĩ Xuyến càng lúc càng dồn dập, cô khó chịu đến vặn vẹo cơ thể, nức nở cầu xin
- Ân.... Lâm.... Đừng mà....
Từ Lâm nhếch môi cười hài lòng rồi chậm rãi rút ngón tay ra, hắn nhướn người đến gần cô hơn nữa, đưa những ngón tay vẫn còn ướt đẫm mật dịch kia vẽ quanh ngực cô rồi đưa lên môi mình, liếm hết mật dịch còn lại.....
Hành động hết sức biến thái của hắn khiến ham muốn trong người Hàn Dĩ Xuyến dần trỗi dậy, cô liên tục co quắp hai chân và giương đôi mắt long lanh nhìn hắn
- Lâm... ư...ưm.... muốn....em muốn.....
Cuối cùng cũng được nghe lời cầu xin của cô, Từ Lâm đắc ý đứng lên, hắn bắt đầu cởi bỏ từng cúc áo và thấp giọng ra lệnh
- Thử quyến rũ anh xem!
Hàn Dĩ Xuyến cắn chặt môi, miệng vẫn tiếp tục phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ, một tay cô bấu chặt gra giường, tay kia chủ động vuốt ve nơi tư mật của mình để tự an ủi. Cô không biết Từ Lâm có lén cho cô dùng thuốc không nhưng hiện giờ lý trí của cô đã mờ dần, ham muốn cũng càng lúc càng nhiều!
Từ Lâm ném chiếc áo sơmi đã cởi xong sang một bên rồi tiếp tục cởi bỏ thắt lưng, khoá quần...mắt không rời khỏi người Hàn Dĩ Xuyến dù chỉ một giây, hành động khiêu khích của cô thật sự khiến dục vọng của hắn cháy lên hừng hực, hạ thân trướng to đến đau nhức. Quả nhiên là thân thể do một tay hắn khai phá và dạy dỗ, bây giờ có thể chủ động khơi dậy dục vọng của hắn, và còn rất quyến rũ khi đang mang thai nữa!
Cơ thể Từ Lâm hiện giờ đã hoàn toàn trần trụi không một mảnh vải, con cự long to lớn hùng dũng phía dưới đang hừng hực khí thế chuẩn bị xung trận.
Hắn cúi xuống lần nữa và kéo bàn tay Hàn Dĩ Xuyến ra khỏi vị trí mẫn cảm kia rồi đưa những ngón tay vẫn còn ướt át của cô đến bên môi cô, thản nhiên ra lệnh
- Mút cho anh xem!
Hàn Dĩ Xuyến ngượng chín mặt nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, cô khẽ hé môi mà tự mút lấy ngón tay mình đang được Từ Lâm nâng lên.
Nhìn cô chậm rãi mút hết mật dịch trên ngón tay, tất cả các giác quan của Từ Lâm đều bị kích thích, hắn liền cầm tay cô lên và đưa những ngón tay khác của cô vào môi mình, mút rất ngon lành!
- Rất ngọt..... Mùi vị của vợ anh.
Hắn không để cô có thời gian phản ứng mà liền nằm xuống bên cạnh cô, đồng thời bế cô ngồi lên bụng dưới của mình, khẽ ra lệnh
- Hôm nay cho em làm chủ!
Cảm nhận được vật thô to, nóng hổi kia đang chạm vào trước cửa động của mình, mặt Hàn Dĩ Xuyến càng thêm đỏ ửng, cô cắn chặt môi, hít thở thật sâu rồi lấy hết can đảm mà ngồi mạnh xuống để cự vật kia đâm sâu vào bên trong cô!
- Aaaa!
Cả hai người cùng rên lên đầy sung sướng.
Từ Lâm nhìn Hàn Dĩ Xuyến bằng ánh mắt đầy sủng nịch, hắn vỗ mạnh vào mông cô rồi khẽ quát
- Tiểu dâm đãng, tự động đi nào!
Hàn Dĩ Xuyến ngượng nghịu nhìn hắn rồi cũng nhanh chóng đẩy thắt lưng qua lại, một tay cô vuốt ve khắp cơ ngực của hắn, tay còn lại bịt chặt miệng để không tiếp tục phát ra những thanh âm phóng đãng kia. Nhưng Từ Lâm lại kéo tay cô xuống, thấp giọng nói
- Rên to lên, anh thích nghe em rên!
Biết là không thể cãi được hắn nên Hàn Dĩ Xuyến cũng bỏ mặc hết, lựa chọn phóng túng hết đêm nay!
Từ Lâm đưa tay vén tóc cô sang một bên, lại vòng qua sau lưng cô giữ lấy thân thể cô, ánh mắt hắn bây giờ tràn ngập dục vọng đầy hoang dại, hơi thở cũng trở nên trầm đục, giọng khàn khàn do kích thích và thoả mãn
- Dĩ Xuyến, nói em là của ai?
Cả người Hàn Dĩ Xuyến nóng ran, cô trả lời đứt quãng
- Em là của anh, Lâm, em là người của anh, là vợ của anh!
Từ Lâm hài lòng nhìn cô và nắm lấy eo cô động mạnh hơn nữa....
- Ngoan lắm....
Cả một đêm dài, không biết hai người đã đổi bao nhiêu tư thế dành cho thai phụ; khắp căn phòng đã tràn ngập mùi vị kích tình rất nặng....