Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 113
Trận kích tình hơn hai tiếng đồng hồ vừa trôi qua, dấu vết lưu lại trong phòng còn rất rõ ràng, mùi vị tình dục vẫn chưa tản đi là bao.
Nằm trong ngực Từ Lâm, Hàn Dĩ Xuyến đang lấy lại nhịp thở của mình, cơ thể đầy ấn ký của cô được che lại bởi tấm chăn.
Cơ thể vừa vận động kịch liệt của Từ Lâm còn đầy mồ hôi và hơi thở của hắn vẫn còn đục ngầu; hắn một tay ôm lấy Hàn Dĩ Xuyến, tay kia lau mồ hôi và vén tóc giúp cô, nhẹ nhàng đặt lên vầng trán trơn bóng của cô một nụ hôn thật sâu, giọng đầy quan tâm hỏi
- Mệt lắm không? Anh làm em đau?
Hàn Dĩ Xuyến đột nhiên quay lại và ôm lấy cổ hắn, cô cắn mạnh vào môi hắn khiến hắn giật mình đẩy nhẹ cô ra
- Em sao vậy? Sao lại cắn anh?
Hàn Dĩ Xuyến trừng mắt nhìn hắn, cô bất mãn nói
- Có phải anh vừa cho em dùng thuốc?
Từ Lâm thoáng im lặng nhìn cô rồi bật cười
- Em nghĩ vậy?
Cô còn chưa kịp trả lời thì hắn đã ôm cô trở lại, ghé sát môi vào tai cô và khẽ nói
- Không phải là thuốc mà cơ thể em tự phản ứng đấy! Dĩ Xuyến, cơ thể này do một tay anh dạy dỗ, dĩ nhiên phải trưởng thành hơn rồi!
Vừa dứt lời thì hắn đã ngậm lấy vành tai cô và cắn nhẹ
- Tiểu yêu tinh, em càng lúc càng biết cách quyến rũ anh đấy!
Hơi thở của Hàn Dĩ Xuyến càng lúc càng trở nên gấp gáp, mặt cô đã sớm đỏ đến mức luộc chín được quả trứng, cứ nghĩ đến hành động phóng túng của mình khi nãy là cô xấu hổ đến mức chỉ muốn đập đầu vào gối mà chết đi, ấp a ấp úng không thể nói được gì
- Lâm, em không có....
Từ Lâm cười xấu xa và véo nhẹ vào nhụy hoa trên bầu ngực cô
- Vậy lúc nãy là ai đã liên tục đòi hỏi anh?
Bị kích thích đúng chỗ nhạy cảm, Hàn Dĩ Xuyến khẽ rên trong cổ họng rồi lúng túng đẩy hắn ra, cô hơi bất mãn nói
- Không phải anh gây chuyện trước sao? Còn nữa, em không hề cầu hôn anh, em chỉ đang hỏi ý của anh thôi, nếu anh còn tiếp tục nói những lời " vu khống " đó nữa thì em sẽ suy nghĩ lại quyết định vừa rồi!
Gương mặt đang phấn khích của Từ Lâm bỗng chốc tái xanh như tàu lá, hắn vội ôm lấy cô mà dỗ dành
- Dĩ Xuyến à, em đừng nói như vậy, là anh không tốt, anh sẽ đền bù lại cho em!
Hắn lại nở một nụ cười đầy bí hiểm rồi nhào đến tóm lấy Hàn Dĩ Xuyến vào trong ngực, đang muốn đặt cô nằm xuống giường thì nghe cô hét lên
- Lâm, không được, anh mau dừng lại, em mệt rồi, con cũng cần được nghỉ ngơi, anh ăn nãy giờ vẫn chưa no sao? Em còn có chuyện quan trọng muốn nói với anh, anh có thể nghiêm túc một lúc không?
Từ Lâm đưng lại một lúc và kinh ngạc nhìn cô, nhíu mày hỏi
- Em muốn nói gì?
Hàn Dĩ Xuyến kéo chăn trước ngực lên cao hơn, gương mặt cô trở nên cực kỳ nghiêm túc và hỏi
- Những gì bản tin nói không phải hoàn toàn là giả? Công ty đang xảy ra chuyện gì mà em không biết?
Từ Lâm bỗng nhiên trở nên trầm mặc một lúc rồi nghiêm túc hỏi
- Em muốn nghe?
Hàn Dĩ Xuyến kiên định nhìn vào mắt hắn và gật đầu một cách chắc chắn.
Từ Lâm suy tư một lúc rồi nhẹ nhàng kéo cô vào lồng ngực, mệt mỏi nói
- Giống như những gì em đã nghe từ bản tin sáng nay, cổ phiếu của Đại Từ hiện nay đang rớt giá nghiêm trọng, mà bắt đầu từ khi việc anh và Từ Thiên Tần đấu đá bị bới móc lên.
Hắn ngừng lại và cúi đầu nhìn Hàn Dĩ Xuyến rồi tiếp tục nói
- Bây giờ đám hồ ly già đó đều bỏ phiếu tán thành cho Từ Thiên Tần tái nhiệm vị trí chủ tịch, cậu ta bây giờ lại đang ở trong tay anh.
Hàn Dĩ Xuyến kinh ngạc ngước lên nhìn hắn, cô hơi sốt ruột mà hỏi
- Anh đã giết anh ta?
Từ Lâm cười nhẹ và lắc đầu, đồng thời vuốt tóc cô một lượt.
- Viện kiểm sát đang đánh hơi rất nghiêm ngặt, một là anh một là cậu ta sẽ bị mời ra hầu toà. Anh không thể lấy được Đại Từ cũng không sao, nhưng Từ Thiên Tần đã dám bắt nhốt em thì anh không thể để cậu ta trở về nguyên vẹn được!
Ngay lúc hắn cúi xuống thì Hàn Dĩ Xuyến cũng vừa ngước mắt lên, bốn mắt chạm nhau. Hàn Dĩ Xuyến có chút lo sợ mà hỏi
- Anh định làm gì?
Từ Lâm hôn nhẹ lên trán cô một cái rồi cười hờ
- Cậu ta đã làm gì với em thì anh sẽ trả lại gấp đôi!
Hàn Dĩ Xuyến kinh hãi nhìn hắn, cô vội thức tỉnh hắn
- Lâm, anh ta là em ruột của anh đấy! Cho dù không cùng một mẹ sinh ra nhưng hai người đều là con của một người cha, hai người vẫn là anh em mà!
Gương mặt Từ Lâm trở nên hơi khó coi, hắn bỏ tay ra khỏi mặt cô rồi lạnh giọng nói
- Gia đình của anh chỉ có em và con của chúng ta! Cậu ta chia rẽ chúng ta, chia rẽ anh và tiểu Hiên suốt sáu năm, còn bắt nhốt em trong bệnh viện tâm thần, em nói xem anh nên tha cho cậu ta thế nào đây?
Hàn Dĩ Xuyến thở dài nhìn hắn,rơi vào trạng thái suy tư một lúc lâu
- Cho dù là vậy thì anh cũng không thể lấy mạng anh ta được!
Từ Lâm chưa nói gì mà chỉ cúi đầu nhìn cô, hắn hơi nhíu mày và hỏi
- Em đang cầu xin cho cậu ta?
Nhìn thấy ánh mắt rực lửa của hắn, Hàn Dĩ Xuyến biết mình đã chọc giận hắn, cô cắn cắn môi và tìm lời làm dịu lòng hắn
- Lâm, anh đừng hiểu lầm, em, em chỉ là.....
Từ Lâm cầm lấy bàn tay đầy mồ hôi của cô và đưa lên môi, hôn nhẹ
- Anh không có ý làm em sợ, chỉ là Dĩ Xuyến, anh không muốn em cầu xin cho bất kỳ tên đàn ông nào cả! Hy vọng em hiểu cho anh.
Hắn không muốn cô nảy sinh bất kỳ lòng thương gì với bất kỳ người đàn ông nào, nếu cô cầu xin cho kẻ nào thì kẻ đó chỉ càng chết thảm hơn mà thôi!
Hàn Dĩ Xuyến khẽ thở dài nhìn hắn, cô đang suy nghĩ điều gì đó và ngập ngừng một lúc cô mới dám hỏi
- Vậy còn Phàm Diệc, anh có thể cho em biết anh đã làm gì với anh ta không?
Từ Lâm ôm cô vào ngực, vừa xoa đầu cô vừa nói
- Chẳng phải anh ta thích trò cưỡng bức người khác sao? Anh chỉ là giúp anh ta hưởng thụ cảm giác đó thôi, rất nhiều ả dâm phụ cùng vây quanh anh ta, cảm giác đó sẽ như thế nào?
Hơi thở của hắn bỗng nhiên trở nên nặng nề, giọng cũng trầm xuống, hắn nói nhưng Hàn Dĩ Xuyến có thể cảm nhận được hắn đang rất đau đớn.
Cô chui ra khỏi tay hắn và lo lắng gọi
- Lâm.... Ưm....
Nhưng cô còn chưa kịp mở lời thì môi đã bị hắn nuốt lấy, tham lam cắn mút....
Hàn Dĩ Xuyến cảm giác rất rõ môi của hắn đang run nhẹ.
Phải rồi!
Đó là tâm lí rất dễ hiểu, những chuyện kinh khủng nhất mà hắn đã từng trải qua lúc nhỏ, hắn chỉ muốn đem tất cả trả lại cho những ai lại khiến hắn đau khổ lần nữa!
Chỉ cần nhớ đến những ngày tháng như địa ngục ấy, hỏi ai mà chẳng hận, chẳng ám ảnh?
Tay Từ Lâm giữ chặt sau gáy cô và hôn thật sâu.
Ngay giây phút nhìn thấy Hàn Dĩ Xuyến ngồi như một người mất hồn trong phòng của Phàm Diệc, khi nhìn thấy những giọt nước mắt sợ hãi của cô, khi nhìn thấy những vết thương đầy rẫy trên người cô, hắn đã thề rằng sẽ khiến Phàm Diệc phải trả cái giá đắt nhất!
Phàm Diệc cưỡng bức người phụ nữ của hắn thì hắn sẽ khiến anh phải nếm trải cảm giác bị người khác cưỡng bức như thế nào! Đó cũng chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với một người đàn ông và chính bản thân hắn cũng đã từng nếm trải!
Thế nhưng, cái gọi là đau khổ tột cùng đối với Phàm Diệc có lẽ không phải là điều đó, mà là việc Hàn Dĩ Xuyến mãi mãi không thuộc về anh, cô yêu Từ Lâm hắn, trái tim cô, thân thể cô, tất cả những gì của cô đều là của hắn. Trong khi anh lại chính là người muốn làm nhục cô, là người khiến cô ám ảnh và khóc lần nữa. Để Phàm Diệc phải sống trong đau khổ, dằn vặt, ân hận suốt đời có mới thật sự là cái giá đắt nhất!
Nụ hôn vừa kết thúc, Hàn Dĩ Xuyến đã vội ôm chặt lấy Từ Lâm, cô hôn lên khắp trán, mũi, má và tai hắn, khẽ thì thầm
- Lâm, từ bây giờ trở đi anh chính là người đàn ông của mỗi mình em thôi!
Từ Lâm bật cười và kéo cô lại đối diện với mình
- Sao vậy? Em có âm mưu gì sao?
Reng reng reng
Hai người đang trong tư thế mặt đối mặt thì điện thoại của Từ Lâm đổ chuông, hắn véo nhẹ lên chóp nũi cô một cái rồi lấy điện thoại lên.
- Nói!
Hàn Dĩ Xuyến ngồi bên cạnh có thể nghe được giọng của Triết Liệt trong điện thoại
- Từ tiên sinh, lão Tam chết rồi ạ! Hình như là Hắc Long đã ra tay.
Từ Lâm nhíu chặt mày kiếm, hắn đưa tay bóp bóp mi tâm rồi nhàn nhạt hỏi
- Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tôi. Hắc Long là kẻ như thế nào thì tôi hiểu rất rõ, ông ta sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác như vậy. Nếu như theo kế hoạch ban đầu thì bây giờ Hắc Long đã có thể ngồi vỗ đùi cười như một gã ngốc rồi. Nhưng có lẽ không còn bao lâu nữa ông ta sẽ biết tôi không hề bị cái bẫy do ông ta sắp đặt thiêu rụi. Ông ta sẽ sớm có hành động thôi.
Triết Liệt trầm tư suy nghĩ rồi đáp
- Từ tiên sinh, tung tích về hài cốt của lão phu nhân đến bây giờ vẫn chưa thể tìm được ạ! Là bọn thuộc hạ vô dụng.
Ánh mắt Từ Lâm trùng xuống, hắn lạnh nhạt nói
- Tiếp tục tìm kiếm! Còn nữa, tình hình của Hắc Long bang ở Đài Loan thế nào rồi?
Triết Liệt ngừng một lúc rồi báo cáo lại tất cả
- Vẫn chưa có hành động gì khác nhưng hai ngày trước đã có một số thi thể của thuộc hạ trở thành mồi cho cá. Bọn họ còn đang triệu tập người từ Hồng Kông về.
Hàn Dĩ Xuyến tay ôm gối và ngắm nhìn Từ Lâm bàn chuyện công việc, cô nhìn hắn lúc suy tư, lúc nhíu mày vì căng thẳng, lúc lại cười lạnh đến đáng sợ và thậm chí là tàn khốc; cô thấy hắn day day thái dương rồi lại bóp mi tâm, hình như mọi chuyện không hề đơn giản. Còn nữa, cô có thể nghe được toàn bộ nội dung cuộc gọi, hình như vì phải quay lại tìm cô nên kế hoạch của Từ Lâm mới bị thất bại, cũng là vì cô mà suốt thời gian qua hắn không thể tập trung vào việc tìm kiếm hài cốt của mẹ mà chỉ dồn hết khả năng vào việc tìm cô, cũng vì tìm cô mà hắn không thể giải quyết hết những vấn đề đang phát sinh ở Đại Từ!
Hắn làm tất cả vì cô nhưng cô lại luôn khiến hắn phải lo lắng, phải bận tâm, khiến hắn khổ tâm rất nhiều, rốt cuộc cô vẫn chỉ là một đứa trẻ luôn núp trong vòng tay che chở của hắn, cô chỉ biết nhận lấy tình yêu của hắn mà chưa làm được bất kỳ cái gì cho hắn!
Cuộc gọi kết thúc sau khi Từ Lâm phân phó công việc cho Triết Liệt rồi hắn chủ động cúp máy, quay lại giường và ném điện thoại lên bàn, hắn nhìn Hàn Dĩ Xuyến đã ngủ say nên không gọi cô nữa. Hắn đắp chăn lại cho cô và ngắm nhìn cô ngủ rất lâu; một nụ hôn ấm nóng đặt lên trán cô thay cho một lời chúc ngủ ngon, những ngón tay thon dài luồn vào tóc cô và vuốt thật nhẹ nhàng thay cho một lời ru. Cuối cùng hắn cũng nằm xuống vị trí bên cạnh và để cô gối đầu vào ngực mình mà ngủ.
- Chắc em mệt lắm rồi! Ngủ ngon nhé vợ của anh!
Hàn Dĩ Xuyến ôm chầm lấy hắn và lại ngủ thật ngon, giống như đã tìm thấy một cảm giác an toàn thật sự!
- ---------------------------------
Bây giờ là thời gian tan học của các trường mầm non nên trong khu vực từ cổng trường ra đến đường quốc lộ đều chật kín cả xe.
Thuyên An đứng trước cổng trường tiểu học như đang đợi ai đó, cô liên tục nhìn vào bên trong rồi lại nhìn đồng hồ; đợi cả buổi cuối cùng tiểu Hiên cũng đi ra, bé đeo cặp hình thú rất đáng yêu và còn nhảy chân sáo nữa, khi nhìn thấy Thuyên An đang đứng đợi mình thì bé cười rất tươi và chạy ào đến
- Dì Thuyên An!
Thuyên An cũng chạy đến và bế nó lên, hai người đều cười rất vui vẻ.
Mà cách đó một chiếc xe, Triết Liệt đã nhìn thấy họ từ đầu đến cuối, nhất là nụ cười của Thuyên An.....
Cuộc đời của Triết Liệt chưa từng được hưởng một hạnh phúc trọn vẹn, từ khi sinh ra cậu ta đã mất cả cha lẫn mẹ, sống như một cỗ máy giết người của Hắc Long đến khi cùng Từ Lâm đào thoát khỏi nơi đó. Có lẽ cậu ta sẽ không biết thế nào là yêu một người đến khi gặp được Thuyên An, cậu bị thu hút bởi tính cách thẳng thắn nhưng ấm áp, mạnh mẽ nhưng cũng dịu dàng của cô. Ngay từ giây phút đó cậu ta đã xác định rằng cô sẽ là người cùng cậu đi đến cuối con đường.
Thế nhưng, hạnh phúc đó đã nhanh chóng vụt tắt trước mắt cậu khi nhìn thấy tờ giấy khám sức khỏe của Lisa, kết luận là mang thai!
Cậu ta không thể trách, không thể hận Lisa mà chỉ hận bản thân mình, hận bản thân đã quá phóng túng để vụt mất người phụ nữ mình yêu mãi mãi!
Có lẽ rằng từ đây, cậu ta chỉ sống vì trách nhiệm chứ không thể nào được hưởng một tình yêu đúng nghĩa.....
Đang mãi suy nghĩ mà cậu ta không biết một thằng nhóc đã đến níu lấy tay mình và gọi biết bao nhiêu lần..
- Ba, ba, Bin muốn đi mua máy bay, ba dẫn Bin đi mua được không ạ?
Triết Liệt ném điếu xì gà xuống và đưa chân giẫm lên, cậu ta cúi xuống xoa xoa đầu con trai, mỉm cười gật đầu
- Được rồi, ba sẽ dẫn Bin đi mua máy bay!
Cậu ta dắt tay con trai và đứng lên, nhìn hình bóng quen thuộc kia đã dần biến mất rồi cũng xoay người cùng con trai vào trong xe.
- --------------------------------
Hàn Dĩ Xuyến vừa treo hết quần áo mới ủi xong vào tủ và quay lại giường thì thấy tiểu Hiên tay ôm một con búp bê chạy vào rồi nhào vào lòng cô.
- Mẹ, hôm nay tiểu Hiên được cô khen trước lớp đấy ạ! Mẹ phải thưởng cho tiểu Hiên đó nhé!
Hàn Dĩ Xuyến nhìn con bằng ánh mắt dịu dàng và cười trìu mến, cô dùng tay chải tóc cho con rồi dắt bé ngồi lên giường.
- Tiểu Hiên của mẹ là giỏi nhất mà, nào! Tiểu Hiên muốn mẹ thưởng gì đây?
Tiểu Hiên cười tủm tỉm và nhìn xuống bụng dưới đã hơi nhô cao của mẹ, tay bé chỉ chỉ rồi lại ngước đôi mắt to tròn lên nhìn
- Tiểu Hiên muốn nói chuyện với em trai nhỏ thật lâu thật lâu ạ!
Hàn Dĩ Xuyến nghe xong liền bật cười, cô vừa nựng má con gái vừa đùa
- Vậy con muốn nói chuyện với em trai nhỏ đến khi nào nè? Mẹ sẽ bắt em trai nhỏ ngồi nghe con nói!
Tiểu Hiên cười khúc khích và hôn chụt lên gò má Hàn Dĩ Xuyến, sau đó mới ngồi xuống và đặt bàn tay như búp măng của mình lên bụng của mẹ, giọng nhí nhảnh khẽ gọi
- Em trai nhỏ, hôm nay chị đi học rất vui đấy! Ba mua rất nhiều búp bê cho chị, còn mua rất nhiều rất nhiều đồ chơi cho em nữa, em nhanh nhanh ra đây chơi với chị nhé, còn nghe mẹ kể chuyện và nghe mẹ hát khi ngủ nữa......
Hàn Dĩ Xuyến tuy đã ngáp ngủ rất nhiều lần nhưng cô vẫn không hề cảm thấy mệt khi được nhìn những đứa con của mình vui đùa cùng nhau, trên môi cô vẫn tràn ngập nụ cười hạnh phúc.
Tiểu Hiên nói rất nhiều mà không có dấu hiệu dừng lại, mãi đến khi bé cảm thấy mệt và buồn ngủ mới tạm biệt em trai và làm nụng với Hàn Dĩ Xuyến
- Mẹ, tiểu Hiên muốn đi ngủ, mẹ đọc truyện cổ tích cho con nghe nhé!
Hàn Dĩ Xuyến lại nựng má của bé rồi vỗ vỗ lên đùi mình, bảo bé nằm xuống, đồng thời kéo chăn lên để có chỗ trống.
- Hôm nay con muốn nghe chuyện nào đây? Cô bé lọ lem nhé?
Tiểu Hiên thích thú gật đầu và ngoan ngoãn nằm xuống nghe mẹ kể chuyện.
.....................................
Tay của Hàn Dĩ Xuyến đang cầm một cuốn truyện cổ tích rất lớn, cô ngồi tựa lưng vào đầu giường, tay còn lại vén tóc của tiểu Hiên đang nằm trên đùi mình; cô đang đọc từng trang truyện cho con nghe.....
Nghe đến giữ câu chuyện thì tiểu Hiên đột nhiên hỏi
- Mẹ, những lúc tiểu Hiên thấy mẹ khóc một mình, tại sao mẹ lại khóc ạ? Có phải ba làm mẹ buồn không ạ?
Hàn Dĩ Xuyến tạm đặt quyển sách sang một bên và cúi xuống hôn lên má của con gái; cô nghẹn ngào lắc đầu
- Ba rất tốt với mẹ, là tại mẹ không tốt, mẹ không thể giúp được gì cho ba, mẹ còn nói sẽ cùng con rời khỏi đây nên mẹ đã làm ba buồn, làm ba đau lòng,tiểu Hiên, mẹ xin lỗi, hôm đó mẹ không nên nói những lời đó với con!
Tiểu Hiên chu môi buồn cùng mẹ, bé ngồi dậy và ôm mẹ an ủi.
- Không sao đâu mẹ, mẹ và tiểu Hiên sẽ ở cùng ba thật lâu thật lâu ạ!
Hàn Dĩ Xuyến nước mắt ngắn dài nhìn con gật đầu và mỉm cười....
Đứng bên cửa phòng, Từ Lâm sớm đã nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện của hai mẹ con, hai tay hắn khoanh trước ngực và đứng tựa người vào cửa, nhìn vào trong phòng bằng ánh mắt rất đỗi dịu dàng và kèm theo một nụ cười sủng nịch trên môi.
Từng giây từng phút trôi qua, Từ Lâm thì đứng nhìn bên ngoài; trong phòng thì Hàn Dĩ Xuyến vẫn đang kể chuyện cho con ngủ.
- -------------------------------
Chỉ trong hai tuần mà biệt thự Từ gia đã ngập trong không khí vô cùng ảm đảm, Bạch Sính Đình vẫn luôn nhốt mình trong phòng từ lúc Từ Thiên Tần xảy ra chuyện đến bây giờ; bà ta không ăn không muốn, cứ hết làm loạn rồi lại nằm khóc một mình.
Số lần Từ Ngự Phong về nhà cũng nhiều hơn trước, ông nhiều lần hỏi quản gia về tình hình của vợ mình nhưng vẫn không mấy khả quan, hôm nay ông lại trở về với dáng vẻ mệt mỏi, tiều tụy, ông không hỏi nữa mà trực tiếp lên phòng của Bạch Sính Đình.
- Bà mở cửa ra đi, tôi biết bà vì lo cho Thiên Tần nên mới như vậy, tôi cũng biết bà rất giận tôi. Chúng ta là vợ chồng, có chuyện gì cũng phải đối mặt nhau mà nói chuyện, bà cứ như vậy thì cũng chẳng giải quyết được chuyện gì cả! Sính Đình, bà mở cửa ra và nói chuyện với tôi được không?
Nằm trên giường khóc thút thít mà nghe những gì Từ Ngự Phong vừa nói, Bạch Sính Đình vừa giận dữ vừa nghẹn ngào, bà ta gào lên
- Ông vẫn còn xem tôi là vợ sao? Từ Ngự Phong! Bao nhiêu năm qua mặc dù sống bên cạnh tôi nhưng ông vẫn luôn nhớ đến con đàn bà kia, trong lòng ông tôi mãi mãi không thể thay thế cô ta, tôi tuy là vợ ông nhưng một chút tình cảm ông cũng không thể cho tôi! Từ Ngự Phong, ông có biết ông nhẫn tâm lắm không? Tôi vì yêu ông nên đã chấp nhận kết hôn với ông dù cho tôi biết rõ ông sẽ không bao giờ yêu tôi, bao năm qua tôi đã từng thử cố gắng rất nhiều, tôi hy vọng sẽ có một ngày ông suy nghĩ lại, cho tôi một vị trí trong lòng dù là rất nhỏ đi nữa, nhưng mỗi đêm khi nghe ông gọi tên con đàn bà đó, ông có biết tôi từng muốn chết đi như thế nào không? Ông không yêu tôi đã đành, Thiên Tần là con trai của ông, chẳng lẽ ông không quan tâm đến sự sống chết của nó sao?
Từ Ngự Phong đứng bên ngoài cửa mà thở dài nặng nề, ông chống tay lên cửa mà nói
- Sính Đình, tất cả đều là lỗi của tôi, bao nhiêu năm qua là tôi đã không thực hiện tốt nghĩa vụ với gia đình này, đã khiến bà đau khổ tủi hổ, tôi đã không nuôi dạy Thiên Tần mà đẩy hết trách nhiệm dạy con cho bà. Tôi thừa nhận rằng mình là một người chồng, một người cha tồi tệ. Tôi cũng thừa nhận mình không thể nào quên được Ninh Hạ, trái tim tôi vốn đã được chôn theo bà ấy từ lâu rồi. Vì vậy mà tôi không thể cho bà thứ mà bà muốn, tôi không thể yêu bà nhưng tôi có thể cho bà những thứ khác, tôi có thể cho bà một mái ấm, một gia đình, tôi có thể cho bà một chỗ dựa bình yên và vững chắc. Vậy nên tôi hy vọng bà có thể tha thứ cho sự ích kỷ đó của tôi!
Nói xong, ông cúi đầu nín lặng, cả đời này ông đã nợ cả hai người phụ nữ, người mà ông yêu vì ông mà chết, người yêu ông lại vì cô mà đau khổ suốt nửa đời người!
Cả hai người phụ nữ đều cho ông một đứa con, nhưng ông lại không thể làm tròn trách nhiệm với cả hai!
Bây giờ cả hai người con trai của ông lại trực tiếp đối đầu, đấu đá nhau vì một người phụ nữ và vì vị trí thừa kế, ông thật sự không thể khoanh tay không làm gì nữa rồi!
Không gian trở nên yên ắng trong một lúc rồi cửa phòng đột nhiên bị Bạch Sính Đình đẩy ra, bà ta đối diện với Từ Ngự Phong đang đứng bên ngoài, gương mặt ngập đầy nước mắt, bà ta vừa khóc vừa hỏi
- Ông nói thật chứ? Ông sẽ không bỏ mặc mẹ con tôi nữa đúng không?
Từ Ngự Phong gật đầu và khẳng định một cách chắc chắn
- Đúng vậy, tôi hứa với bà sẽ cứu lấy Thiên Tần!
Những ngày qua, ông đã vận dụng hết tất cả các mối quan hệ quen biết của mình để tìm cách cứu Từ Thiên Tần khỏi bị truy tố trước pháp luật.
Đây là lúc mà ông phải thật bình tĩnh và đủ tỉnh táo để có thể cứu vãn mọi chuyện!
Nghe những gì ông nói, Bạch Sính Đình xúc động đến rơm rớm nước mắt, bà ta liền ôm chầm lấy ông và nghẹn ngào nói
- Cảm ơn ông, Ngự Phong, cảm ơn ông đã không bỏ rơi Thiên Tần!
Từ Ngự Phong do dự vài giây nhưng cuối cùng vẫn đặt tay lên lưng bà ta và vỗ nhẹ.
- ------------------------------------
Câu chuyện vừa kết thúc thì Hàn Dĩ Xuyến đã thấy tiểu Hiên ngủ rồi, cô cười và nhìn con, nhẹ nhàng vén lại tóc cho con. Đúng lúc này thì bước chân và giọng nói của Từ Lâm đột nhiên đến gần
- Con ngủ rồi hả em?
Hàn Dĩ Xuyến vội ngước nhìn hắn và đặt ngón tay lên môi, ra hiệu cho hắn im lặng.
Từ Lâm cũng cúi xuống nhìn con gái đang ngủ say, hắn cười và nói với Hàn Dĩ Xuyến
- Tiểu Hiên càng lúc càng giống anh đấy! Trán, mũi, mắt, môi, cằm, gương mặt lúc ngủ say, tất cả đều rất giống anh!
Hàn Dĩ Xuyến đánh mạnh vào tay hắn và phản bác
- Trán, và môi của con rõ ràng là giống em mà! Lúc con ngủ cũng giống em nữa, em sinh ra nó chẳng lẽ nó không có điểm gì giống em?
Từ Lâm cười đến không thể khép miệng nhưng vẫn không chịu yếu thế.
- Anh là ba của nó thì dĩ nhiên nó phải giống anh rồi, nó được sinh ra nhờ t*ng trùng của anh đấy!
Hàn Dĩ Xuyến suýt chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi, cô lườm hắn một cái rồi nói
- Anh bớt nói chuyện tục tĩu trước mặt con được không?
Từ Lâm đang định nói gì nữa thì đột nhiên tiểu Hiên đang ngủ trở mình khó chịu, hắn vội im lặng và dùng ánh mắt ra hiệu cho Hàn Dĩ Xuyến.
Hàn Dĩ Xuyến nhanh chóng phối hợp, cô biết mình đã tạo ra tiếng ồn cho con. Nhưng cô vẫn không quên lườm Từ Lâm lần nữa.
Từ Lâm cố tình né tránh ánh mắt của cô mà nhẹ nhàng bế con lên, đưa bé về phòng.
Nằm trong ngực Từ Lâm, Hàn Dĩ Xuyến đang lấy lại nhịp thở của mình, cơ thể đầy ấn ký của cô được che lại bởi tấm chăn.
Cơ thể vừa vận động kịch liệt của Từ Lâm còn đầy mồ hôi và hơi thở của hắn vẫn còn đục ngầu; hắn một tay ôm lấy Hàn Dĩ Xuyến, tay kia lau mồ hôi và vén tóc giúp cô, nhẹ nhàng đặt lên vầng trán trơn bóng của cô một nụ hôn thật sâu, giọng đầy quan tâm hỏi
- Mệt lắm không? Anh làm em đau?
Hàn Dĩ Xuyến đột nhiên quay lại và ôm lấy cổ hắn, cô cắn mạnh vào môi hắn khiến hắn giật mình đẩy nhẹ cô ra
- Em sao vậy? Sao lại cắn anh?
Hàn Dĩ Xuyến trừng mắt nhìn hắn, cô bất mãn nói
- Có phải anh vừa cho em dùng thuốc?
Từ Lâm thoáng im lặng nhìn cô rồi bật cười
- Em nghĩ vậy?
Cô còn chưa kịp trả lời thì hắn đã ôm cô trở lại, ghé sát môi vào tai cô và khẽ nói
- Không phải là thuốc mà cơ thể em tự phản ứng đấy! Dĩ Xuyến, cơ thể này do một tay anh dạy dỗ, dĩ nhiên phải trưởng thành hơn rồi!
Vừa dứt lời thì hắn đã ngậm lấy vành tai cô và cắn nhẹ
- Tiểu yêu tinh, em càng lúc càng biết cách quyến rũ anh đấy!
Hơi thở của Hàn Dĩ Xuyến càng lúc càng trở nên gấp gáp, mặt cô đã sớm đỏ đến mức luộc chín được quả trứng, cứ nghĩ đến hành động phóng túng của mình khi nãy là cô xấu hổ đến mức chỉ muốn đập đầu vào gối mà chết đi, ấp a ấp úng không thể nói được gì
- Lâm, em không có....
Từ Lâm cười xấu xa và véo nhẹ vào nhụy hoa trên bầu ngực cô
- Vậy lúc nãy là ai đã liên tục đòi hỏi anh?
Bị kích thích đúng chỗ nhạy cảm, Hàn Dĩ Xuyến khẽ rên trong cổ họng rồi lúng túng đẩy hắn ra, cô hơi bất mãn nói
- Không phải anh gây chuyện trước sao? Còn nữa, em không hề cầu hôn anh, em chỉ đang hỏi ý của anh thôi, nếu anh còn tiếp tục nói những lời " vu khống " đó nữa thì em sẽ suy nghĩ lại quyết định vừa rồi!
Gương mặt đang phấn khích của Từ Lâm bỗng chốc tái xanh như tàu lá, hắn vội ôm lấy cô mà dỗ dành
- Dĩ Xuyến à, em đừng nói như vậy, là anh không tốt, anh sẽ đền bù lại cho em!
Hắn lại nở một nụ cười đầy bí hiểm rồi nhào đến tóm lấy Hàn Dĩ Xuyến vào trong ngực, đang muốn đặt cô nằm xuống giường thì nghe cô hét lên
- Lâm, không được, anh mau dừng lại, em mệt rồi, con cũng cần được nghỉ ngơi, anh ăn nãy giờ vẫn chưa no sao? Em còn có chuyện quan trọng muốn nói với anh, anh có thể nghiêm túc một lúc không?
Từ Lâm đưng lại một lúc và kinh ngạc nhìn cô, nhíu mày hỏi
- Em muốn nói gì?
Hàn Dĩ Xuyến kéo chăn trước ngực lên cao hơn, gương mặt cô trở nên cực kỳ nghiêm túc và hỏi
- Những gì bản tin nói không phải hoàn toàn là giả? Công ty đang xảy ra chuyện gì mà em không biết?
Từ Lâm bỗng nhiên trở nên trầm mặc một lúc rồi nghiêm túc hỏi
- Em muốn nghe?
Hàn Dĩ Xuyến kiên định nhìn vào mắt hắn và gật đầu một cách chắc chắn.
Từ Lâm suy tư một lúc rồi nhẹ nhàng kéo cô vào lồng ngực, mệt mỏi nói
- Giống như những gì em đã nghe từ bản tin sáng nay, cổ phiếu của Đại Từ hiện nay đang rớt giá nghiêm trọng, mà bắt đầu từ khi việc anh và Từ Thiên Tần đấu đá bị bới móc lên.
Hắn ngừng lại và cúi đầu nhìn Hàn Dĩ Xuyến rồi tiếp tục nói
- Bây giờ đám hồ ly già đó đều bỏ phiếu tán thành cho Từ Thiên Tần tái nhiệm vị trí chủ tịch, cậu ta bây giờ lại đang ở trong tay anh.
Hàn Dĩ Xuyến kinh ngạc ngước lên nhìn hắn, cô hơi sốt ruột mà hỏi
- Anh đã giết anh ta?
Từ Lâm cười nhẹ và lắc đầu, đồng thời vuốt tóc cô một lượt.
- Viện kiểm sát đang đánh hơi rất nghiêm ngặt, một là anh một là cậu ta sẽ bị mời ra hầu toà. Anh không thể lấy được Đại Từ cũng không sao, nhưng Từ Thiên Tần đã dám bắt nhốt em thì anh không thể để cậu ta trở về nguyên vẹn được!
Ngay lúc hắn cúi xuống thì Hàn Dĩ Xuyến cũng vừa ngước mắt lên, bốn mắt chạm nhau. Hàn Dĩ Xuyến có chút lo sợ mà hỏi
- Anh định làm gì?
Từ Lâm hôn nhẹ lên trán cô một cái rồi cười hờ
- Cậu ta đã làm gì với em thì anh sẽ trả lại gấp đôi!
Hàn Dĩ Xuyến kinh hãi nhìn hắn, cô vội thức tỉnh hắn
- Lâm, anh ta là em ruột của anh đấy! Cho dù không cùng một mẹ sinh ra nhưng hai người đều là con của một người cha, hai người vẫn là anh em mà!
Gương mặt Từ Lâm trở nên hơi khó coi, hắn bỏ tay ra khỏi mặt cô rồi lạnh giọng nói
- Gia đình của anh chỉ có em và con của chúng ta! Cậu ta chia rẽ chúng ta, chia rẽ anh và tiểu Hiên suốt sáu năm, còn bắt nhốt em trong bệnh viện tâm thần, em nói xem anh nên tha cho cậu ta thế nào đây?
Hàn Dĩ Xuyến thở dài nhìn hắn,rơi vào trạng thái suy tư một lúc lâu
- Cho dù là vậy thì anh cũng không thể lấy mạng anh ta được!
Từ Lâm chưa nói gì mà chỉ cúi đầu nhìn cô, hắn hơi nhíu mày và hỏi
- Em đang cầu xin cho cậu ta?
Nhìn thấy ánh mắt rực lửa của hắn, Hàn Dĩ Xuyến biết mình đã chọc giận hắn, cô cắn cắn môi và tìm lời làm dịu lòng hắn
- Lâm, anh đừng hiểu lầm, em, em chỉ là.....
Từ Lâm cầm lấy bàn tay đầy mồ hôi của cô và đưa lên môi, hôn nhẹ
- Anh không có ý làm em sợ, chỉ là Dĩ Xuyến, anh không muốn em cầu xin cho bất kỳ tên đàn ông nào cả! Hy vọng em hiểu cho anh.
Hắn không muốn cô nảy sinh bất kỳ lòng thương gì với bất kỳ người đàn ông nào, nếu cô cầu xin cho kẻ nào thì kẻ đó chỉ càng chết thảm hơn mà thôi!
Hàn Dĩ Xuyến khẽ thở dài nhìn hắn, cô đang suy nghĩ điều gì đó và ngập ngừng một lúc cô mới dám hỏi
- Vậy còn Phàm Diệc, anh có thể cho em biết anh đã làm gì với anh ta không?
Từ Lâm ôm cô vào ngực, vừa xoa đầu cô vừa nói
- Chẳng phải anh ta thích trò cưỡng bức người khác sao? Anh chỉ là giúp anh ta hưởng thụ cảm giác đó thôi, rất nhiều ả dâm phụ cùng vây quanh anh ta, cảm giác đó sẽ như thế nào?
Hơi thở của hắn bỗng nhiên trở nên nặng nề, giọng cũng trầm xuống, hắn nói nhưng Hàn Dĩ Xuyến có thể cảm nhận được hắn đang rất đau đớn.
Cô chui ra khỏi tay hắn và lo lắng gọi
- Lâm.... Ưm....
Nhưng cô còn chưa kịp mở lời thì môi đã bị hắn nuốt lấy, tham lam cắn mút....
Hàn Dĩ Xuyến cảm giác rất rõ môi của hắn đang run nhẹ.
Phải rồi!
Đó là tâm lí rất dễ hiểu, những chuyện kinh khủng nhất mà hắn đã từng trải qua lúc nhỏ, hắn chỉ muốn đem tất cả trả lại cho những ai lại khiến hắn đau khổ lần nữa!
Chỉ cần nhớ đến những ngày tháng như địa ngục ấy, hỏi ai mà chẳng hận, chẳng ám ảnh?
Tay Từ Lâm giữ chặt sau gáy cô và hôn thật sâu.
Ngay giây phút nhìn thấy Hàn Dĩ Xuyến ngồi như một người mất hồn trong phòng của Phàm Diệc, khi nhìn thấy những giọt nước mắt sợ hãi của cô, khi nhìn thấy những vết thương đầy rẫy trên người cô, hắn đã thề rằng sẽ khiến Phàm Diệc phải trả cái giá đắt nhất!
Phàm Diệc cưỡng bức người phụ nữ của hắn thì hắn sẽ khiến anh phải nếm trải cảm giác bị người khác cưỡng bức như thế nào! Đó cũng chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với một người đàn ông và chính bản thân hắn cũng đã từng nếm trải!
Thế nhưng, cái gọi là đau khổ tột cùng đối với Phàm Diệc có lẽ không phải là điều đó, mà là việc Hàn Dĩ Xuyến mãi mãi không thuộc về anh, cô yêu Từ Lâm hắn, trái tim cô, thân thể cô, tất cả những gì của cô đều là của hắn. Trong khi anh lại chính là người muốn làm nhục cô, là người khiến cô ám ảnh và khóc lần nữa. Để Phàm Diệc phải sống trong đau khổ, dằn vặt, ân hận suốt đời có mới thật sự là cái giá đắt nhất!
Nụ hôn vừa kết thúc, Hàn Dĩ Xuyến đã vội ôm chặt lấy Từ Lâm, cô hôn lên khắp trán, mũi, má và tai hắn, khẽ thì thầm
- Lâm, từ bây giờ trở đi anh chính là người đàn ông của mỗi mình em thôi!
Từ Lâm bật cười và kéo cô lại đối diện với mình
- Sao vậy? Em có âm mưu gì sao?
Reng reng reng
Hai người đang trong tư thế mặt đối mặt thì điện thoại của Từ Lâm đổ chuông, hắn véo nhẹ lên chóp nũi cô một cái rồi lấy điện thoại lên.
- Nói!
Hàn Dĩ Xuyến ngồi bên cạnh có thể nghe được giọng của Triết Liệt trong điện thoại
- Từ tiên sinh, lão Tam chết rồi ạ! Hình như là Hắc Long đã ra tay.
Từ Lâm nhíu chặt mày kiếm, hắn đưa tay bóp bóp mi tâm rồi nhàn nhạt hỏi
- Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tôi. Hắc Long là kẻ như thế nào thì tôi hiểu rất rõ, ông ta sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác như vậy. Nếu như theo kế hoạch ban đầu thì bây giờ Hắc Long đã có thể ngồi vỗ đùi cười như một gã ngốc rồi. Nhưng có lẽ không còn bao lâu nữa ông ta sẽ biết tôi không hề bị cái bẫy do ông ta sắp đặt thiêu rụi. Ông ta sẽ sớm có hành động thôi.
Triết Liệt trầm tư suy nghĩ rồi đáp
- Từ tiên sinh, tung tích về hài cốt của lão phu nhân đến bây giờ vẫn chưa thể tìm được ạ! Là bọn thuộc hạ vô dụng.
Ánh mắt Từ Lâm trùng xuống, hắn lạnh nhạt nói
- Tiếp tục tìm kiếm! Còn nữa, tình hình của Hắc Long bang ở Đài Loan thế nào rồi?
Triết Liệt ngừng một lúc rồi báo cáo lại tất cả
- Vẫn chưa có hành động gì khác nhưng hai ngày trước đã có một số thi thể của thuộc hạ trở thành mồi cho cá. Bọn họ còn đang triệu tập người từ Hồng Kông về.
Hàn Dĩ Xuyến tay ôm gối và ngắm nhìn Từ Lâm bàn chuyện công việc, cô nhìn hắn lúc suy tư, lúc nhíu mày vì căng thẳng, lúc lại cười lạnh đến đáng sợ và thậm chí là tàn khốc; cô thấy hắn day day thái dương rồi lại bóp mi tâm, hình như mọi chuyện không hề đơn giản. Còn nữa, cô có thể nghe được toàn bộ nội dung cuộc gọi, hình như vì phải quay lại tìm cô nên kế hoạch của Từ Lâm mới bị thất bại, cũng là vì cô mà suốt thời gian qua hắn không thể tập trung vào việc tìm kiếm hài cốt của mẹ mà chỉ dồn hết khả năng vào việc tìm cô, cũng vì tìm cô mà hắn không thể giải quyết hết những vấn đề đang phát sinh ở Đại Từ!
Hắn làm tất cả vì cô nhưng cô lại luôn khiến hắn phải lo lắng, phải bận tâm, khiến hắn khổ tâm rất nhiều, rốt cuộc cô vẫn chỉ là một đứa trẻ luôn núp trong vòng tay che chở của hắn, cô chỉ biết nhận lấy tình yêu của hắn mà chưa làm được bất kỳ cái gì cho hắn!
Cuộc gọi kết thúc sau khi Từ Lâm phân phó công việc cho Triết Liệt rồi hắn chủ động cúp máy, quay lại giường và ném điện thoại lên bàn, hắn nhìn Hàn Dĩ Xuyến đã ngủ say nên không gọi cô nữa. Hắn đắp chăn lại cho cô và ngắm nhìn cô ngủ rất lâu; một nụ hôn ấm nóng đặt lên trán cô thay cho một lời chúc ngủ ngon, những ngón tay thon dài luồn vào tóc cô và vuốt thật nhẹ nhàng thay cho một lời ru. Cuối cùng hắn cũng nằm xuống vị trí bên cạnh và để cô gối đầu vào ngực mình mà ngủ.
- Chắc em mệt lắm rồi! Ngủ ngon nhé vợ của anh!
Hàn Dĩ Xuyến ôm chầm lấy hắn và lại ngủ thật ngon, giống như đã tìm thấy một cảm giác an toàn thật sự!
- ---------------------------------
Bây giờ là thời gian tan học của các trường mầm non nên trong khu vực từ cổng trường ra đến đường quốc lộ đều chật kín cả xe.
Thuyên An đứng trước cổng trường tiểu học như đang đợi ai đó, cô liên tục nhìn vào bên trong rồi lại nhìn đồng hồ; đợi cả buổi cuối cùng tiểu Hiên cũng đi ra, bé đeo cặp hình thú rất đáng yêu và còn nhảy chân sáo nữa, khi nhìn thấy Thuyên An đang đứng đợi mình thì bé cười rất tươi và chạy ào đến
- Dì Thuyên An!
Thuyên An cũng chạy đến và bế nó lên, hai người đều cười rất vui vẻ.
Mà cách đó một chiếc xe, Triết Liệt đã nhìn thấy họ từ đầu đến cuối, nhất là nụ cười của Thuyên An.....
Cuộc đời của Triết Liệt chưa từng được hưởng một hạnh phúc trọn vẹn, từ khi sinh ra cậu ta đã mất cả cha lẫn mẹ, sống như một cỗ máy giết người của Hắc Long đến khi cùng Từ Lâm đào thoát khỏi nơi đó. Có lẽ cậu ta sẽ không biết thế nào là yêu một người đến khi gặp được Thuyên An, cậu bị thu hút bởi tính cách thẳng thắn nhưng ấm áp, mạnh mẽ nhưng cũng dịu dàng của cô. Ngay từ giây phút đó cậu ta đã xác định rằng cô sẽ là người cùng cậu đi đến cuối con đường.
Thế nhưng, hạnh phúc đó đã nhanh chóng vụt tắt trước mắt cậu khi nhìn thấy tờ giấy khám sức khỏe của Lisa, kết luận là mang thai!
Cậu ta không thể trách, không thể hận Lisa mà chỉ hận bản thân mình, hận bản thân đã quá phóng túng để vụt mất người phụ nữ mình yêu mãi mãi!
Có lẽ rằng từ đây, cậu ta chỉ sống vì trách nhiệm chứ không thể nào được hưởng một tình yêu đúng nghĩa.....
Đang mãi suy nghĩ mà cậu ta không biết một thằng nhóc đã đến níu lấy tay mình và gọi biết bao nhiêu lần..
- Ba, ba, Bin muốn đi mua máy bay, ba dẫn Bin đi mua được không ạ?
Triết Liệt ném điếu xì gà xuống và đưa chân giẫm lên, cậu ta cúi xuống xoa xoa đầu con trai, mỉm cười gật đầu
- Được rồi, ba sẽ dẫn Bin đi mua máy bay!
Cậu ta dắt tay con trai và đứng lên, nhìn hình bóng quen thuộc kia đã dần biến mất rồi cũng xoay người cùng con trai vào trong xe.
- --------------------------------
Hàn Dĩ Xuyến vừa treo hết quần áo mới ủi xong vào tủ và quay lại giường thì thấy tiểu Hiên tay ôm một con búp bê chạy vào rồi nhào vào lòng cô.
- Mẹ, hôm nay tiểu Hiên được cô khen trước lớp đấy ạ! Mẹ phải thưởng cho tiểu Hiên đó nhé!
Hàn Dĩ Xuyến nhìn con bằng ánh mắt dịu dàng và cười trìu mến, cô dùng tay chải tóc cho con rồi dắt bé ngồi lên giường.
- Tiểu Hiên của mẹ là giỏi nhất mà, nào! Tiểu Hiên muốn mẹ thưởng gì đây?
Tiểu Hiên cười tủm tỉm và nhìn xuống bụng dưới đã hơi nhô cao của mẹ, tay bé chỉ chỉ rồi lại ngước đôi mắt to tròn lên nhìn
- Tiểu Hiên muốn nói chuyện với em trai nhỏ thật lâu thật lâu ạ!
Hàn Dĩ Xuyến nghe xong liền bật cười, cô vừa nựng má con gái vừa đùa
- Vậy con muốn nói chuyện với em trai nhỏ đến khi nào nè? Mẹ sẽ bắt em trai nhỏ ngồi nghe con nói!
Tiểu Hiên cười khúc khích và hôn chụt lên gò má Hàn Dĩ Xuyến, sau đó mới ngồi xuống và đặt bàn tay như búp măng của mình lên bụng của mẹ, giọng nhí nhảnh khẽ gọi
- Em trai nhỏ, hôm nay chị đi học rất vui đấy! Ba mua rất nhiều búp bê cho chị, còn mua rất nhiều rất nhiều đồ chơi cho em nữa, em nhanh nhanh ra đây chơi với chị nhé, còn nghe mẹ kể chuyện và nghe mẹ hát khi ngủ nữa......
Hàn Dĩ Xuyến tuy đã ngáp ngủ rất nhiều lần nhưng cô vẫn không hề cảm thấy mệt khi được nhìn những đứa con của mình vui đùa cùng nhau, trên môi cô vẫn tràn ngập nụ cười hạnh phúc.
Tiểu Hiên nói rất nhiều mà không có dấu hiệu dừng lại, mãi đến khi bé cảm thấy mệt và buồn ngủ mới tạm biệt em trai và làm nụng với Hàn Dĩ Xuyến
- Mẹ, tiểu Hiên muốn đi ngủ, mẹ đọc truyện cổ tích cho con nghe nhé!
Hàn Dĩ Xuyến lại nựng má của bé rồi vỗ vỗ lên đùi mình, bảo bé nằm xuống, đồng thời kéo chăn lên để có chỗ trống.
- Hôm nay con muốn nghe chuyện nào đây? Cô bé lọ lem nhé?
Tiểu Hiên thích thú gật đầu và ngoan ngoãn nằm xuống nghe mẹ kể chuyện.
.....................................
Tay của Hàn Dĩ Xuyến đang cầm một cuốn truyện cổ tích rất lớn, cô ngồi tựa lưng vào đầu giường, tay còn lại vén tóc của tiểu Hiên đang nằm trên đùi mình; cô đang đọc từng trang truyện cho con nghe.....
Nghe đến giữ câu chuyện thì tiểu Hiên đột nhiên hỏi
- Mẹ, những lúc tiểu Hiên thấy mẹ khóc một mình, tại sao mẹ lại khóc ạ? Có phải ba làm mẹ buồn không ạ?
Hàn Dĩ Xuyến tạm đặt quyển sách sang một bên và cúi xuống hôn lên má của con gái; cô nghẹn ngào lắc đầu
- Ba rất tốt với mẹ, là tại mẹ không tốt, mẹ không thể giúp được gì cho ba, mẹ còn nói sẽ cùng con rời khỏi đây nên mẹ đã làm ba buồn, làm ba đau lòng,tiểu Hiên, mẹ xin lỗi, hôm đó mẹ không nên nói những lời đó với con!
Tiểu Hiên chu môi buồn cùng mẹ, bé ngồi dậy và ôm mẹ an ủi.
- Không sao đâu mẹ, mẹ và tiểu Hiên sẽ ở cùng ba thật lâu thật lâu ạ!
Hàn Dĩ Xuyến nước mắt ngắn dài nhìn con gật đầu và mỉm cười....
Đứng bên cửa phòng, Từ Lâm sớm đã nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện của hai mẹ con, hai tay hắn khoanh trước ngực và đứng tựa người vào cửa, nhìn vào trong phòng bằng ánh mắt rất đỗi dịu dàng và kèm theo một nụ cười sủng nịch trên môi.
Từng giây từng phút trôi qua, Từ Lâm thì đứng nhìn bên ngoài; trong phòng thì Hàn Dĩ Xuyến vẫn đang kể chuyện cho con ngủ.
- -------------------------------
Chỉ trong hai tuần mà biệt thự Từ gia đã ngập trong không khí vô cùng ảm đảm, Bạch Sính Đình vẫn luôn nhốt mình trong phòng từ lúc Từ Thiên Tần xảy ra chuyện đến bây giờ; bà ta không ăn không muốn, cứ hết làm loạn rồi lại nằm khóc một mình.
Số lần Từ Ngự Phong về nhà cũng nhiều hơn trước, ông nhiều lần hỏi quản gia về tình hình của vợ mình nhưng vẫn không mấy khả quan, hôm nay ông lại trở về với dáng vẻ mệt mỏi, tiều tụy, ông không hỏi nữa mà trực tiếp lên phòng của Bạch Sính Đình.
- Bà mở cửa ra đi, tôi biết bà vì lo cho Thiên Tần nên mới như vậy, tôi cũng biết bà rất giận tôi. Chúng ta là vợ chồng, có chuyện gì cũng phải đối mặt nhau mà nói chuyện, bà cứ như vậy thì cũng chẳng giải quyết được chuyện gì cả! Sính Đình, bà mở cửa ra và nói chuyện với tôi được không?
Nằm trên giường khóc thút thít mà nghe những gì Từ Ngự Phong vừa nói, Bạch Sính Đình vừa giận dữ vừa nghẹn ngào, bà ta gào lên
- Ông vẫn còn xem tôi là vợ sao? Từ Ngự Phong! Bao nhiêu năm qua mặc dù sống bên cạnh tôi nhưng ông vẫn luôn nhớ đến con đàn bà kia, trong lòng ông tôi mãi mãi không thể thay thế cô ta, tôi tuy là vợ ông nhưng một chút tình cảm ông cũng không thể cho tôi! Từ Ngự Phong, ông có biết ông nhẫn tâm lắm không? Tôi vì yêu ông nên đã chấp nhận kết hôn với ông dù cho tôi biết rõ ông sẽ không bao giờ yêu tôi, bao năm qua tôi đã từng thử cố gắng rất nhiều, tôi hy vọng sẽ có một ngày ông suy nghĩ lại, cho tôi một vị trí trong lòng dù là rất nhỏ đi nữa, nhưng mỗi đêm khi nghe ông gọi tên con đàn bà đó, ông có biết tôi từng muốn chết đi như thế nào không? Ông không yêu tôi đã đành, Thiên Tần là con trai của ông, chẳng lẽ ông không quan tâm đến sự sống chết của nó sao?
Từ Ngự Phong đứng bên ngoài cửa mà thở dài nặng nề, ông chống tay lên cửa mà nói
- Sính Đình, tất cả đều là lỗi của tôi, bao nhiêu năm qua là tôi đã không thực hiện tốt nghĩa vụ với gia đình này, đã khiến bà đau khổ tủi hổ, tôi đã không nuôi dạy Thiên Tần mà đẩy hết trách nhiệm dạy con cho bà. Tôi thừa nhận rằng mình là một người chồng, một người cha tồi tệ. Tôi cũng thừa nhận mình không thể nào quên được Ninh Hạ, trái tim tôi vốn đã được chôn theo bà ấy từ lâu rồi. Vì vậy mà tôi không thể cho bà thứ mà bà muốn, tôi không thể yêu bà nhưng tôi có thể cho bà những thứ khác, tôi có thể cho bà một mái ấm, một gia đình, tôi có thể cho bà một chỗ dựa bình yên và vững chắc. Vậy nên tôi hy vọng bà có thể tha thứ cho sự ích kỷ đó của tôi!
Nói xong, ông cúi đầu nín lặng, cả đời này ông đã nợ cả hai người phụ nữ, người mà ông yêu vì ông mà chết, người yêu ông lại vì cô mà đau khổ suốt nửa đời người!
Cả hai người phụ nữ đều cho ông một đứa con, nhưng ông lại không thể làm tròn trách nhiệm với cả hai!
Bây giờ cả hai người con trai của ông lại trực tiếp đối đầu, đấu đá nhau vì một người phụ nữ và vì vị trí thừa kế, ông thật sự không thể khoanh tay không làm gì nữa rồi!
Không gian trở nên yên ắng trong một lúc rồi cửa phòng đột nhiên bị Bạch Sính Đình đẩy ra, bà ta đối diện với Từ Ngự Phong đang đứng bên ngoài, gương mặt ngập đầy nước mắt, bà ta vừa khóc vừa hỏi
- Ông nói thật chứ? Ông sẽ không bỏ mặc mẹ con tôi nữa đúng không?
Từ Ngự Phong gật đầu và khẳng định một cách chắc chắn
- Đúng vậy, tôi hứa với bà sẽ cứu lấy Thiên Tần!
Những ngày qua, ông đã vận dụng hết tất cả các mối quan hệ quen biết của mình để tìm cách cứu Từ Thiên Tần khỏi bị truy tố trước pháp luật.
Đây là lúc mà ông phải thật bình tĩnh và đủ tỉnh táo để có thể cứu vãn mọi chuyện!
Nghe những gì ông nói, Bạch Sính Đình xúc động đến rơm rớm nước mắt, bà ta liền ôm chầm lấy ông và nghẹn ngào nói
- Cảm ơn ông, Ngự Phong, cảm ơn ông đã không bỏ rơi Thiên Tần!
Từ Ngự Phong do dự vài giây nhưng cuối cùng vẫn đặt tay lên lưng bà ta và vỗ nhẹ.
- ------------------------------------
Câu chuyện vừa kết thúc thì Hàn Dĩ Xuyến đã thấy tiểu Hiên ngủ rồi, cô cười và nhìn con, nhẹ nhàng vén lại tóc cho con. Đúng lúc này thì bước chân và giọng nói của Từ Lâm đột nhiên đến gần
- Con ngủ rồi hả em?
Hàn Dĩ Xuyến vội ngước nhìn hắn và đặt ngón tay lên môi, ra hiệu cho hắn im lặng.
Từ Lâm cũng cúi xuống nhìn con gái đang ngủ say, hắn cười và nói với Hàn Dĩ Xuyến
- Tiểu Hiên càng lúc càng giống anh đấy! Trán, mũi, mắt, môi, cằm, gương mặt lúc ngủ say, tất cả đều rất giống anh!
Hàn Dĩ Xuyến đánh mạnh vào tay hắn và phản bác
- Trán, và môi của con rõ ràng là giống em mà! Lúc con ngủ cũng giống em nữa, em sinh ra nó chẳng lẽ nó không có điểm gì giống em?
Từ Lâm cười đến không thể khép miệng nhưng vẫn không chịu yếu thế.
- Anh là ba của nó thì dĩ nhiên nó phải giống anh rồi, nó được sinh ra nhờ t*ng trùng của anh đấy!
Hàn Dĩ Xuyến suýt chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi, cô lườm hắn một cái rồi nói
- Anh bớt nói chuyện tục tĩu trước mặt con được không?
Từ Lâm đang định nói gì nữa thì đột nhiên tiểu Hiên đang ngủ trở mình khó chịu, hắn vội im lặng và dùng ánh mắt ra hiệu cho Hàn Dĩ Xuyến.
Hàn Dĩ Xuyến nhanh chóng phối hợp, cô biết mình đã tạo ra tiếng ồn cho con. Nhưng cô vẫn không quên lườm Từ Lâm lần nữa.
Từ Lâm cố tình né tránh ánh mắt của cô mà nhẹ nhàng bế con lên, đưa bé về phòng.