Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1664
Chương 1664:
Vừa nói, Hàn Thanh vừa xoa đầu cô ấy.
Tiểu Nhan tức giận võ một phát vào tay của anh ấy: “Vậy anh cũng đừng sờ đầu của em nữa, Ị”
em cũng sợ bị trọc đầu Hàn Thanh bị đánh vào tay cũng không tức giận, trực tiếp ôm cô gái nhỏ vào trong ngực của mình: “Đến chỗ của Không Không nào, đi thôi, chú Nam đang chờ chúng ta ở bên ngoài.”
“ồ tư Lúc hai người bọn họ đến biệt thự tư nhân của Hàn Thanh thì cũng đã là nửa đêm, bởi vì phải di chuyển suốt một ngày dài cho nên tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, Hàn Thanh cũng không quấy rầy cô aaysm sau khi chúc cô ấy ngủ ngon xong thì liền để cô ấy nghỉ ngơi.
Lúc đầu Tiểu Nhan muốn đi tìm Không Không, ai mà ngờ Không Không vừa nhìn thấy cô ấy xong là chạy biến không thấy tăm hơi đầu, cho dù cô ấy có gọi thế nào cũng không nguyện ý đi ra.
Cô ấy chỉ có thể cô độc một mình nằm trên chiếc giường lớn, nhìn lên trần nhà thở ngắn thở dài.
Vốn dĩ cô ấy còn cho rằng tối hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đâu…..
Không ngờ rằng nói chúc ngủ ngon xong là thật sự đi ngủ….
Ách..’: Rốt cuộc cô ấy đang miên man suy nghĩ cái gì vậy? Bây giờ là lúc nào rồi, người ta còn đang ngủ, thế mà cô ấy lại tưởng tượng xảy ra chuyện gì?
Cô ấy trở nên háo sắc như thế từ khi nào vậy?
Trong lòng Tiểu Nhan có chút phát điên, trở mình dùng chăn trùm kín người lại, một phút sau cô ấy lại vén chăn ra ngồi dậy.
Hỏng bét.
Từ lúc chuyện kia xảy ra đến nay đã qua mấy ngày rồi, mà cô ấy căn bản vẫn chưa uống thuốc tránh thai, không biết liệu cô ấy có trúng vé số không.
Số lần trúng vé số trong một lần là rất ít…
Thế nhưng tối hôm đó, hai người bọn họ cũng không chỉ dừng lại ở con số một lần nha….
Tiểu Nhan chọc hai đầu ngón tay với nhau, cắn môi dưới suy nghĩ, một lát sau cô ấy lại nằm lại lên giường.
Cô ấy đang suy nghĩ cái gì thế? Nếu như mang thai thì sẽ tốt hơn, Hàn Thanh còn không sợ cô ấy mang thai, vậy thì cô ấy sợ cái gì?
Nếu như mang thai…. Nói không chừng hai người bọn họ sẽ thuận lý thành Chương mà kết hôn?
Ô… Thật ngại quái Ngày hôm sau Hàn Minh Thư nhận được cuộc điện thoại của người phụ nữ kia, ý của cô ta là cô ta là cô ta rất xấu hổ khi đã làm phiền cô mấy ngày nay, cho nên không thể tiếp tục ở lại khách sạn được, cô ta nói mấy ngày nay cô ta đã tìm được một công việc, chỗ đó có cung cấp chỗ ở, cho nên hai ngày này cô ta sẽ phải chuyển qua đó, cô ta còn nói đợi sau khi nhận được tiên lương thì sẽ trả hết số tiền mà Hàn Minh Thư đã tiêu cho cô ta trong mấy ngày nay, sau đó sẽ mời cô ăn cơm.
Giọng điệu rất lịch sự và biết ơn.
Hàn Minh Thư biểu thị rằng, dù sao hai nhà trước đây cũng có quen biết, những chuyện này chẳng qua là tiện tay mà thôi, bảo cô ta không cần để trong lòng.
Thế nhưng đối phương lại biểu thị, có ơn phải báo.
Nếu như không gặp được cô, thì cô ta cũng không biết bây giờ mình sẽ biến thành bộ dạng gì.
Hàn Minh Thư rất là cảm thán, không biết cô ta đã trải qua những gì, nhìn cách nói chuyện và tu dưỡng của cô ta thì chắc chắn trước kia hoàn cảnh và gia giáo của cô ta đều phải rất tốt, nhưng tại sao bây giờ lại nghèo túng thành cái dạng này.
Nhưng nếu đối phương không định nói thì Hàn Minh Thư cũng sẽ không hỏi, dù sao thì đây cũng là chuyện riêng của người ta.
Sau khi hàn huyên với Hàn Minh Thư vài câu, người phụ nữ kia lại hỏi thăm Hàn Thanh.
Hỏi anh trai cô bao giờ trở về, Hàn Minh Thư giật mình, người phụ nữ này rất yên tĩnh, mấy ngày nay đều không làm cái gì, yên tĩnh đến nỗi suýt nữa cô quên có người này tồn tại.
Hiện tại cô ta chủ động nhắc tới Hàn Thanh, trong lòng Hàn Minh Thư thầm nghĩ, chắc hẳn là cô ta rất tin tưởng anh trai của cô, mà anh trai của cô thì mới trở về vào đêm qua.
Hàn Minh Thư không phải người sẽ lừa gạt người khác.
Thế là cô liền nói: “Anh trai tôi mới trở về tối hôm qua, nhưng mà chắc là bây giờ anh ấy vẫn đang nghỉ ngơi, em sẽ nói chuyện này với anh ấy, sau đó sắp xếp cho hai người gặp mặt, được không?”
Người phụ nữa kia lập tức cảm kích: “Cảm ơn, Minh Thư… Thật cảm ơn”
Vừa nói, Hàn Thanh vừa xoa đầu cô ấy.
Tiểu Nhan tức giận võ một phát vào tay của anh ấy: “Vậy anh cũng đừng sờ đầu của em nữa, Ị”
em cũng sợ bị trọc đầu Hàn Thanh bị đánh vào tay cũng không tức giận, trực tiếp ôm cô gái nhỏ vào trong ngực của mình: “Đến chỗ của Không Không nào, đi thôi, chú Nam đang chờ chúng ta ở bên ngoài.”
“ồ tư Lúc hai người bọn họ đến biệt thự tư nhân của Hàn Thanh thì cũng đã là nửa đêm, bởi vì phải di chuyển suốt một ngày dài cho nên tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, Hàn Thanh cũng không quấy rầy cô aaysm sau khi chúc cô ấy ngủ ngon xong thì liền để cô ấy nghỉ ngơi.
Lúc đầu Tiểu Nhan muốn đi tìm Không Không, ai mà ngờ Không Không vừa nhìn thấy cô ấy xong là chạy biến không thấy tăm hơi đầu, cho dù cô ấy có gọi thế nào cũng không nguyện ý đi ra.
Cô ấy chỉ có thể cô độc một mình nằm trên chiếc giường lớn, nhìn lên trần nhà thở ngắn thở dài.
Vốn dĩ cô ấy còn cho rằng tối hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đâu…..
Không ngờ rằng nói chúc ngủ ngon xong là thật sự đi ngủ….
Ách..’: Rốt cuộc cô ấy đang miên man suy nghĩ cái gì vậy? Bây giờ là lúc nào rồi, người ta còn đang ngủ, thế mà cô ấy lại tưởng tượng xảy ra chuyện gì?
Cô ấy trở nên háo sắc như thế từ khi nào vậy?
Trong lòng Tiểu Nhan có chút phát điên, trở mình dùng chăn trùm kín người lại, một phút sau cô ấy lại vén chăn ra ngồi dậy.
Hỏng bét.
Từ lúc chuyện kia xảy ra đến nay đã qua mấy ngày rồi, mà cô ấy căn bản vẫn chưa uống thuốc tránh thai, không biết liệu cô ấy có trúng vé số không.
Số lần trúng vé số trong một lần là rất ít…
Thế nhưng tối hôm đó, hai người bọn họ cũng không chỉ dừng lại ở con số một lần nha….
Tiểu Nhan chọc hai đầu ngón tay với nhau, cắn môi dưới suy nghĩ, một lát sau cô ấy lại nằm lại lên giường.
Cô ấy đang suy nghĩ cái gì thế? Nếu như mang thai thì sẽ tốt hơn, Hàn Thanh còn không sợ cô ấy mang thai, vậy thì cô ấy sợ cái gì?
Nếu như mang thai…. Nói không chừng hai người bọn họ sẽ thuận lý thành Chương mà kết hôn?
Ô… Thật ngại quái Ngày hôm sau Hàn Minh Thư nhận được cuộc điện thoại của người phụ nữ kia, ý của cô ta là cô ta là cô ta rất xấu hổ khi đã làm phiền cô mấy ngày nay, cho nên không thể tiếp tục ở lại khách sạn được, cô ta nói mấy ngày nay cô ta đã tìm được một công việc, chỗ đó có cung cấp chỗ ở, cho nên hai ngày này cô ta sẽ phải chuyển qua đó, cô ta còn nói đợi sau khi nhận được tiên lương thì sẽ trả hết số tiền mà Hàn Minh Thư đã tiêu cho cô ta trong mấy ngày nay, sau đó sẽ mời cô ăn cơm.
Giọng điệu rất lịch sự và biết ơn.
Hàn Minh Thư biểu thị rằng, dù sao hai nhà trước đây cũng có quen biết, những chuyện này chẳng qua là tiện tay mà thôi, bảo cô ta không cần để trong lòng.
Thế nhưng đối phương lại biểu thị, có ơn phải báo.
Nếu như không gặp được cô, thì cô ta cũng không biết bây giờ mình sẽ biến thành bộ dạng gì.
Hàn Minh Thư rất là cảm thán, không biết cô ta đã trải qua những gì, nhìn cách nói chuyện và tu dưỡng của cô ta thì chắc chắn trước kia hoàn cảnh và gia giáo của cô ta đều phải rất tốt, nhưng tại sao bây giờ lại nghèo túng thành cái dạng này.
Nhưng nếu đối phương không định nói thì Hàn Minh Thư cũng sẽ không hỏi, dù sao thì đây cũng là chuyện riêng của người ta.
Sau khi hàn huyên với Hàn Minh Thư vài câu, người phụ nữ kia lại hỏi thăm Hàn Thanh.
Hỏi anh trai cô bao giờ trở về, Hàn Minh Thư giật mình, người phụ nữ này rất yên tĩnh, mấy ngày nay đều không làm cái gì, yên tĩnh đến nỗi suýt nữa cô quên có người này tồn tại.
Hiện tại cô ta chủ động nhắc tới Hàn Thanh, trong lòng Hàn Minh Thư thầm nghĩ, chắc hẳn là cô ta rất tin tưởng anh trai của cô, mà anh trai của cô thì mới trở về vào đêm qua.
Hàn Minh Thư không phải người sẽ lừa gạt người khác.
Thế là cô liền nói: “Anh trai tôi mới trở về tối hôm qua, nhưng mà chắc là bây giờ anh ấy vẫn đang nghỉ ngơi, em sẽ nói chuyện này với anh ấy, sau đó sắp xếp cho hai người gặp mặt, được không?”
Người phụ nữa kia lập tức cảm kích: “Cảm ơn, Minh Thư… Thật cảm ơn”