Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 241-243
CHƯƠNG 241: CỐ Ý
Nói xong bên kia trực tiếp cúp
điện thoại.
Thẩm Cửu chỉ có thể nghe được
một đống âm thanh vội vàng, còn chưa
kịp nói câu nào.
Ngây người hồi lâu, Thẩm Cửu
mới đặt điện thoại xuống, sau đó thở
dài.
Không thích hợp.
Có cái gì đó không thích hợp.
Ban ngày, khi Lang An đưa cô trở
về, nhìn dáng vẻ anh ta dường như có
chuyện gì đó muốn nói nhưng sau lại
không nói lời nào, rõ ràng có cái gì giấu
giểm cô, nhưng lại không dám nói cho
cô biết.
Nhưng cụ thể đó là chuyện gì thì
cô không đoán ra được.
Chuyện này còn chưa tính, Dạ Âu
Thần đột ngột rời khỏi cuộc họp, hơn
nữa còn đi nguyên một ngày, chuyện
này đại biểu cho cái gì đây?
Là có chuyện nghiêm trọng cần
anh xử lý, tuy rằng cô không biết đó là
chuyện gì.
Đã là con người thì ai cũng có
lòng hiếu kỳ.
Đặc biệt là sau khi Thẩm Cửu
quyết định thuận theo con tim cô, thì cô
đặc biệt hy vọng cô có thể tiến vào
cuộc sống của Dạ Âu Thần, từ từ bước
vào trái tim anh, vì vậy cô tự nhiên
muốn biết nhiều thêm về anh.
Nhưng ... Cô không có manh mối,
không có cách nào tìm được anh.
Quên đi, hay là trở vê chờ tiếp.
Xem khi nào thì Lang An tìm
được anh trở về, vì vậy Thẩm Cửu quay
trở lại phòng.
Nằm trên ghế sô pha mềm mại,
Thẩm Cửu nhìn trần nhà trắng như
tuyết, vô thức vươn tay lên bụng dưới
của cô vuốt ve, lẩm bẩm nói: "Bé cưng,
nếu mẹ muốn ở cùng với anh ấy, anh
ấy ... sẽ chấp nhận mẹ sao? "
Thẩm Cửu biết đứa trẻ trong
bụng cô vẫn chưa thành hình, nó không
thể nghe thấy cô đang nói gì, nhưng cô
vẫn hy vọng Dạ Âu Thần có thể tiếp
nhận đứa trẻ này.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu khẽ
mỉm cười.
Gương mặt ôn thuận của Dạ Y
Viễn đột nhiên xuất hiện ở trước mắt cô,
Thẩm Cửu giật mình, làm sao lúc này
có thể nghĩ đến anh ta, cô chợt lắc đầu.
Nhớ tới giấc mơ đêm qua.
"Loại người phụ nữ như cô, cũng
xứng có được tình yêu của Dạ Âu Thần
này à?”
Giọng nói lạnh lùng vang vọng
bên tai cô, gương mặt trong mộng của
Dạ Âu Thần rất lạnh lẽo, còn lạnh hơn
cả băng tuyết ngàn năm nữa.
Đột nhiên, Thẩm Cửu cảm thấy
cô có chút ảo tưởng, cô đang mang thai
đứa con của người khác, nhưng lại có
thể trông mong Dạ Âu Thần chấp nhận
đứa nhỏ? Chuyện này có thể sao?
Vọng tưởng, tất cả điều là vọng
tưởng.
Tâm tình của Thẩm Cửu như
chìm xuống tận đáy biển, đứng dậy trở
về giường của mình, nằm xuống giường
một đêm không ngủ.
Mãi đến khi trời vừa hửng sáng,
Thẩm Cửu mới chìm vào giấc ngủ.
Khi cô tỉnh lại đã gân trưa, Thẩm
Cửu trở mình, nắng ngoài cửa sổ gay
gắt, cô ngôi dậy nhìn thoáng qua điện
thoại, đã mười giờ, điện thoại vẫn nằm
im thin thít không có tin tức gì.
Lang An... Vẫn chưa gọi lại cho
cô nữa.
Thẩm Cửu nhìn xung quanh lần
nữa, vẫn văng vẻ như trước, Dạ Âu
Thân ... anh vẫn chưa vê sao?
Sau khi suy nghĩ, Thẩm Cửu gọi
cho Lang An thêm lần nữa.
Sau khi đầu dây bên kia được kết
CHƯƠNG 242: SỰ THẬT CHE DẤU
Trong một thoáng, Thẩm Cửu
còn tưởng rằng chính mình đã nhìn
nhầm rồi.
Bởi vì cô thực sự thấy đôi bông
tai mà Hàn Mai Linh đang đeo rất giống
với đôi bông tai mà Dạ Âu Thần đã
mua.
"Thưa cô, xin hỏi cô cần gì?"
Giọng nói của người phục vụ truyền
xuống, cuối cùng cũng kéo được thần
hồn của Thẩm Cửu trở lại, lúc này
Thẩm Cửu mới lấy lại tinh thần, lúng
túng nhìn người phục vụ, nói: “Cho tôi
một ly cà phê là được rồi”
“Được rôi” Sau khi người phục vụ
rời đi, Hàn Mai Linh nở nụ cười ngọt
ngào nhìn Thẩm Cửu, thân mật nắm tay
cô: “Cửu, cảm ơn cậu, cậu thật tốt, rõ
ràng bản thân cậu không thích ăn đồ
ngọt, nhưng vẫn luôn chiêu theo ý của
tớ mà đến ăn đồ ngọt, chúng ta phải
vĩnh viễn làm bạn tốt của nhau”
Ánh mắt của Thẩm Cửu vẫn luôn
dừng trên tai của Hàn Mai Linh.
Đôi bông tai có màu hông phấn
rất đáng yêu, dưới ánh đèn phát ánh
sáng đến động lòng người, lúc ấy Thẩm
Cửu cũng rất thích đôi bông tai này,
chẳng qua về sau......
Cô không nhịn được hỏi: "Đôi
bông tai của cậu...
Nghe được câu này, Hàn Mai
Linh như phục hồi lại tinh thân, vươn
tay sờ lên đôi bông tai trên tai, sau đó
cong lên khóe môi, Không xinh sao?"
Thẩm Cửu không biết nên phản
ứng thể nào mới tốt, nên cô ngây người
gật đầu.
“Rất đẹp” Cô cười nhẹ, nhưng nụ
cười này chua xót đến tận đáy lòng,
cũng chỉ có cô rõ ràng.
Sau khi nói xong, Thẩm Cửu nhìn
thấy Hàn Mai Linh vươn tay ôm lấy
khuôn mặt của cô, nghịch ngợm đôi
hoa tai, vẻ mặt ngượng ngùng: "Tớ cũng
nghĩ là nó đẹp.
Trong lòng Thẩm Cửu cảm thấy
đau khổ, hai tay dưới gầm bàn đã đan
chặt vào nhau, móng tay gân như ăn
sâu vào da thịt, sau đó lại nới lỏng ra,
nhìn vào cặp bông tai, hỏi: "Là
cậu ...Chính cậu tự mình mua hả? "
Hàn Mai Linh có vẻ sửng sốt một
chút, sau đó lắc đầu: "Đương nhiên
không phải, là ... người khác tặng!"
Vừa nói xong, khuôn mặt của
Hàn Mai Linh càng đỏ hơn, vẻ mặt đầy
thẹn thùng.
Dáng vẻ này của cô, đương nhiên
Thẩm Cửu biết nó đại biểu cho cái gì,
đây là dáng vẻ của một người đang yêu.
Chỉ là...Hiện tại Thẩm Cửu đang
suy nghĩ, đôi hoa tai kia có phải do Dạ
Âu Thần tặng không? Cho dù Dạ Âu
Thần có phần tâm tư kia đi nữa, nhưng
Hàn Mai Linh không phải là loại người
như vậy sao? Rõ ràng cô biết rất rõ Dạ
Âu Thần là chồng của Thẩm Cửu cô,
Hàn Mai Linh sao lại có thể nhận quà
của Dạ Âu Thần được chứ, còn tỏ ra
một dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ như vậy,
cô ấy không phải loại người như vậy.
Nghĩ đến đây, Cuối cùng Thẩm
Cửu cũng thở phào nhẹ nhõm, rôi
buông bàn tay đang năm chặt của cô
ra.
“Chúc mừng cậu. Tự đáy lòng
của Thẩm Cửu muốn chúc mừng, trong
lòng cô nghĩ chắc đây chỉ là một sự
trùng hợp.
Khi nghe Thẩm Cửu nói lời chúc
mừng, nét mặt của Hàn Mai Linh ngưng
lại một chút, sau đó cô chớp mắt, đột
nhiên nhìn Thẩm Cửu một cách lặng lẽ.
Thẩm Cửu bị cô ta nhìn cho có
chút kỳ quái, không khỏi hỏi: "Sao vậy?”
Hàn Mai Linh hả một tiếng, rồi
lắc đầu nói không có gì, tiếp đó nhân
viên phục vụ mang món bánh ngọt đến,
Hàn Mai Linh câm thìa lên, đào một
miếng bơ rồi ăn: "Thật ngon”
Cà phê của Thẩm Cửu cũng
được bưng lên, cô nhấp một ngụm đã
CHƯƠNG 243: RỜI KHỎI CẬU TA ĐI!
Thẩm Cửu lấy lại tinh thần, yếu
ớt vịn tay vào chiếc tủ bên cạnh, cô cố
gắng làm bản thân mình bình tĩnh và
tỉnh táo lại.
“Tôi không sao."
“Nhưng mà vẻ mặt của quý
khách thực sự không tốt, có cần tôi gọi
điện thoại giúp quý khách không?”
Thẩm Cửu không trả lời, cô hít
một hơi thật sâu để bình tĩnh lại tâm
trạng của mình. Một lát sau cô mới
ngẩng đầu lên, nở một nụ cười gượng
ép với nhân viên bán hàng: “Cảm ơn sự
quan tâm của cô, tôi không sao. Tôi đi
trước đây.
Sau đó, Thẩm Cửu rời khỏi cửa
hàng trang sức trong ánh mắt lo lắng
của nhân viên bán hàng.
Trên đường đi, Thẩm Cửu cứ vô
định đi vê phía trước. Trước mắt là đâu,
cô cũng không rõ ràng.
Trước khi đi đến cửa hàng trang
sức này, cô vẫn luôn cố gắng tự an ủi
mình, thuyết phục mình, đôi hoa tai kia
chỉ là cùng kiểu dáng mà thôi, nếu
không Hàn Mai Linh cũng sẽ không
trùng hợp đeo trên tai như vậy.
Cô thậm chí còn không dám đến
để chứng thực, nhưng về sau cô vẫn tới.
Nhận được kết quả rồi, cô mới phát hiện
ra rằng thì ra kết quả này không phải
mình có thể thừa nhận được.
Bởi vì bận họp cho nên chỉ có thể
bảo Lang An dỗ dành cô rồi đưa cô về
nhà họ Dạ, vậy mà ngay sau đó, Dạ Âu
Thần lại gác lại cuộc họp và đi ra ngoài,
rôi cả đêm không về. Hôm nay, Hàn Mai
Linh lại mang theo đôi hoa tai kia xuất
hiện trước mặt cô.
Điều này nói lên cái gì?
Thẩm Cửu đứng vững lại bước
chân...
Nói lên rằng hai người bọn họ
hôm qua vẫn luôn ở cùng với nhau, một
ngày một đêm.
A.
Thẩm Cửu ơi Thẩm Cửu, vậy mà
mày vẫn còn chờ người ta một buổi tối,
mày là đồ ngu sao?
Thế mà lại còn lo lắng Dạ Âu
Thần xảy ra chuyện, gọi điện thoại cho
Lang An.
Bây giờ nghĩ lại, hôm qua Lang
An muốn nói lại thôi là vê chuyện này
sao? Trách không được, trách không
được anh ta lại dùng loại ánh mắt
thương hại kia nhìn mình!
Thì ra... Chỉ có cô là người duy
nhất vẫn mơ mơ màng màng.
“Đồ lừa đảo” Thẩm Cửu trầm
thấp mắng một tiếng, cơ thể lảo đảo đi
về phía trước.
ầm!
Cô không cẩn thận va vào lông
ngực của ai đó.
“Đi đường không có mắt hả? Có
tin là tôi giết chết cô không? Cút sang
một bên đi.”
Có ai đó hùng hùng hổ hổ đi qua
bên người cô, Thẩm Cửu không buồn để
ý đối phương là ai, cũng không hề xin
lỗi.
Cô tiếp tục loạng choạng đi vê
phía trước, đi được vài bước lại không
cẩn thận va vào người khác. Nhưng lần
này cô không may mắn lắm, tự đụng
ngã ngồi xuống đất, đặt mông xuống
sàn nhà cứng răn và lạnh băng.
“Ổi, chuyện gì xảy ra với người
này vậy? Sao đi đường lại toàn va phải
người khác thế? Cô ta ngồi ở đó là
muốn làm gì vậy? Không phải là muốn
lừa tiên tôi chứ?” Người kia nói xong thì
nhanh chóng rời đi, sợ cô dùng chuyện
này để đe dọa.
Cô ngôi trên đường một lúc lâu,
muốn đứng lên, lại phát hiện ra toàn
thân không còn chút sức lực nào.
Thẩm Cửu cực kỳ tức giận,
chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà
thôi, đáng để cô thất hôn lạc phách đến
như thế sao?
Thẩm Cửu, thời điểm mày và
Lâm Tuấn ly hôn, thời điểm ba mẹ mày
tàn nhẫn đẩy mày ra mày đều có thể
đứng lên, bây giờ mày cũng có thể...
Cô dùng sức vịn sàn nhà muốn
đứng dậy, bỗng nhiên, một đôi tay lớn
đầy ấm áp đỡ hai tay cô, sau đó giúp cô
đứng lên.
Xuyên qua màn nước mắt mông
lung, Thẩm Cửu nhìn thấy một bóng
dáng cao gây đang đứng trước mắt
mình.
Người kia đưa tay nhẹ lau khóe
mắt của cô, sau đó nước mắt cô trào ra,
tâm mắt mông lung cũng dân trở nên rõ
ràng, Thẩm Cửu nhìn thấy rõ người
đang thay cô lau nước mắt.
Nói xong bên kia trực tiếp cúp
điện thoại.
Thẩm Cửu chỉ có thể nghe được
một đống âm thanh vội vàng, còn chưa
kịp nói câu nào.
Ngây người hồi lâu, Thẩm Cửu
mới đặt điện thoại xuống, sau đó thở
dài.
Không thích hợp.
Có cái gì đó không thích hợp.
Ban ngày, khi Lang An đưa cô trở
về, nhìn dáng vẻ anh ta dường như có
chuyện gì đó muốn nói nhưng sau lại
không nói lời nào, rõ ràng có cái gì giấu
giểm cô, nhưng lại không dám nói cho
cô biết.
Nhưng cụ thể đó là chuyện gì thì
cô không đoán ra được.
Chuyện này còn chưa tính, Dạ Âu
Thần đột ngột rời khỏi cuộc họp, hơn
nữa còn đi nguyên một ngày, chuyện
này đại biểu cho cái gì đây?
Là có chuyện nghiêm trọng cần
anh xử lý, tuy rằng cô không biết đó là
chuyện gì.
Đã là con người thì ai cũng có
lòng hiếu kỳ.
Đặc biệt là sau khi Thẩm Cửu
quyết định thuận theo con tim cô, thì cô
đặc biệt hy vọng cô có thể tiến vào
cuộc sống của Dạ Âu Thần, từ từ bước
vào trái tim anh, vì vậy cô tự nhiên
muốn biết nhiều thêm về anh.
Nhưng ... Cô không có manh mối,
không có cách nào tìm được anh.
Quên đi, hay là trở vê chờ tiếp.
Xem khi nào thì Lang An tìm
được anh trở về, vì vậy Thẩm Cửu quay
trở lại phòng.
Nằm trên ghế sô pha mềm mại,
Thẩm Cửu nhìn trần nhà trắng như
tuyết, vô thức vươn tay lên bụng dưới
của cô vuốt ve, lẩm bẩm nói: "Bé cưng,
nếu mẹ muốn ở cùng với anh ấy, anh
ấy ... sẽ chấp nhận mẹ sao? "
Thẩm Cửu biết đứa trẻ trong
bụng cô vẫn chưa thành hình, nó không
thể nghe thấy cô đang nói gì, nhưng cô
vẫn hy vọng Dạ Âu Thần có thể tiếp
nhận đứa trẻ này.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu khẽ
mỉm cười.
Gương mặt ôn thuận của Dạ Y
Viễn đột nhiên xuất hiện ở trước mắt cô,
Thẩm Cửu giật mình, làm sao lúc này
có thể nghĩ đến anh ta, cô chợt lắc đầu.
Nhớ tới giấc mơ đêm qua.
"Loại người phụ nữ như cô, cũng
xứng có được tình yêu của Dạ Âu Thần
này à?”
Giọng nói lạnh lùng vang vọng
bên tai cô, gương mặt trong mộng của
Dạ Âu Thần rất lạnh lẽo, còn lạnh hơn
cả băng tuyết ngàn năm nữa.
Đột nhiên, Thẩm Cửu cảm thấy
cô có chút ảo tưởng, cô đang mang thai
đứa con của người khác, nhưng lại có
thể trông mong Dạ Âu Thần chấp nhận
đứa nhỏ? Chuyện này có thể sao?
Vọng tưởng, tất cả điều là vọng
tưởng.
Tâm tình của Thẩm Cửu như
chìm xuống tận đáy biển, đứng dậy trở
về giường của mình, nằm xuống giường
một đêm không ngủ.
Mãi đến khi trời vừa hửng sáng,
Thẩm Cửu mới chìm vào giấc ngủ.
Khi cô tỉnh lại đã gân trưa, Thẩm
Cửu trở mình, nắng ngoài cửa sổ gay
gắt, cô ngôi dậy nhìn thoáng qua điện
thoại, đã mười giờ, điện thoại vẫn nằm
im thin thít không có tin tức gì.
Lang An... Vẫn chưa gọi lại cho
cô nữa.
Thẩm Cửu nhìn xung quanh lần
nữa, vẫn văng vẻ như trước, Dạ Âu
Thân ... anh vẫn chưa vê sao?
Sau khi suy nghĩ, Thẩm Cửu gọi
cho Lang An thêm lần nữa.
Sau khi đầu dây bên kia được kết
CHƯƠNG 242: SỰ THẬT CHE DẤU
Trong một thoáng, Thẩm Cửu
còn tưởng rằng chính mình đã nhìn
nhầm rồi.
Bởi vì cô thực sự thấy đôi bông
tai mà Hàn Mai Linh đang đeo rất giống
với đôi bông tai mà Dạ Âu Thần đã
mua.
"Thưa cô, xin hỏi cô cần gì?"
Giọng nói của người phục vụ truyền
xuống, cuối cùng cũng kéo được thần
hồn của Thẩm Cửu trở lại, lúc này
Thẩm Cửu mới lấy lại tinh thần, lúng
túng nhìn người phục vụ, nói: “Cho tôi
một ly cà phê là được rồi”
“Được rôi” Sau khi người phục vụ
rời đi, Hàn Mai Linh nở nụ cười ngọt
ngào nhìn Thẩm Cửu, thân mật nắm tay
cô: “Cửu, cảm ơn cậu, cậu thật tốt, rõ
ràng bản thân cậu không thích ăn đồ
ngọt, nhưng vẫn luôn chiêu theo ý của
tớ mà đến ăn đồ ngọt, chúng ta phải
vĩnh viễn làm bạn tốt của nhau”
Ánh mắt của Thẩm Cửu vẫn luôn
dừng trên tai của Hàn Mai Linh.
Đôi bông tai có màu hông phấn
rất đáng yêu, dưới ánh đèn phát ánh
sáng đến động lòng người, lúc ấy Thẩm
Cửu cũng rất thích đôi bông tai này,
chẳng qua về sau......
Cô không nhịn được hỏi: "Đôi
bông tai của cậu...
Nghe được câu này, Hàn Mai
Linh như phục hồi lại tinh thân, vươn
tay sờ lên đôi bông tai trên tai, sau đó
cong lên khóe môi, Không xinh sao?"
Thẩm Cửu không biết nên phản
ứng thể nào mới tốt, nên cô ngây người
gật đầu.
“Rất đẹp” Cô cười nhẹ, nhưng nụ
cười này chua xót đến tận đáy lòng,
cũng chỉ có cô rõ ràng.
Sau khi nói xong, Thẩm Cửu nhìn
thấy Hàn Mai Linh vươn tay ôm lấy
khuôn mặt của cô, nghịch ngợm đôi
hoa tai, vẻ mặt ngượng ngùng: "Tớ cũng
nghĩ là nó đẹp.
Trong lòng Thẩm Cửu cảm thấy
đau khổ, hai tay dưới gầm bàn đã đan
chặt vào nhau, móng tay gân như ăn
sâu vào da thịt, sau đó lại nới lỏng ra,
nhìn vào cặp bông tai, hỏi: "Là
cậu ...Chính cậu tự mình mua hả? "
Hàn Mai Linh có vẻ sửng sốt một
chút, sau đó lắc đầu: "Đương nhiên
không phải, là ... người khác tặng!"
Vừa nói xong, khuôn mặt của
Hàn Mai Linh càng đỏ hơn, vẻ mặt đầy
thẹn thùng.
Dáng vẻ này của cô, đương nhiên
Thẩm Cửu biết nó đại biểu cho cái gì,
đây là dáng vẻ của một người đang yêu.
Chỉ là...Hiện tại Thẩm Cửu đang
suy nghĩ, đôi hoa tai kia có phải do Dạ
Âu Thần tặng không? Cho dù Dạ Âu
Thần có phần tâm tư kia đi nữa, nhưng
Hàn Mai Linh không phải là loại người
như vậy sao? Rõ ràng cô biết rất rõ Dạ
Âu Thần là chồng của Thẩm Cửu cô,
Hàn Mai Linh sao lại có thể nhận quà
của Dạ Âu Thần được chứ, còn tỏ ra
một dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ như vậy,
cô ấy không phải loại người như vậy.
Nghĩ đến đây, Cuối cùng Thẩm
Cửu cũng thở phào nhẹ nhõm, rôi
buông bàn tay đang năm chặt của cô
ra.
“Chúc mừng cậu. Tự đáy lòng
của Thẩm Cửu muốn chúc mừng, trong
lòng cô nghĩ chắc đây chỉ là một sự
trùng hợp.
Khi nghe Thẩm Cửu nói lời chúc
mừng, nét mặt của Hàn Mai Linh ngưng
lại một chút, sau đó cô chớp mắt, đột
nhiên nhìn Thẩm Cửu một cách lặng lẽ.
Thẩm Cửu bị cô ta nhìn cho có
chút kỳ quái, không khỏi hỏi: "Sao vậy?”
Hàn Mai Linh hả một tiếng, rồi
lắc đầu nói không có gì, tiếp đó nhân
viên phục vụ mang món bánh ngọt đến,
Hàn Mai Linh câm thìa lên, đào một
miếng bơ rồi ăn: "Thật ngon”
Cà phê của Thẩm Cửu cũng
được bưng lên, cô nhấp một ngụm đã
CHƯƠNG 243: RỜI KHỎI CẬU TA ĐI!
Thẩm Cửu lấy lại tinh thần, yếu
ớt vịn tay vào chiếc tủ bên cạnh, cô cố
gắng làm bản thân mình bình tĩnh và
tỉnh táo lại.
“Tôi không sao."
“Nhưng mà vẻ mặt của quý
khách thực sự không tốt, có cần tôi gọi
điện thoại giúp quý khách không?”
Thẩm Cửu không trả lời, cô hít
một hơi thật sâu để bình tĩnh lại tâm
trạng của mình. Một lát sau cô mới
ngẩng đầu lên, nở một nụ cười gượng
ép với nhân viên bán hàng: “Cảm ơn sự
quan tâm của cô, tôi không sao. Tôi đi
trước đây.
Sau đó, Thẩm Cửu rời khỏi cửa
hàng trang sức trong ánh mắt lo lắng
của nhân viên bán hàng.
Trên đường đi, Thẩm Cửu cứ vô
định đi vê phía trước. Trước mắt là đâu,
cô cũng không rõ ràng.
Trước khi đi đến cửa hàng trang
sức này, cô vẫn luôn cố gắng tự an ủi
mình, thuyết phục mình, đôi hoa tai kia
chỉ là cùng kiểu dáng mà thôi, nếu
không Hàn Mai Linh cũng sẽ không
trùng hợp đeo trên tai như vậy.
Cô thậm chí còn không dám đến
để chứng thực, nhưng về sau cô vẫn tới.
Nhận được kết quả rồi, cô mới phát hiện
ra rằng thì ra kết quả này không phải
mình có thể thừa nhận được.
Bởi vì bận họp cho nên chỉ có thể
bảo Lang An dỗ dành cô rồi đưa cô về
nhà họ Dạ, vậy mà ngay sau đó, Dạ Âu
Thần lại gác lại cuộc họp và đi ra ngoài,
rôi cả đêm không về. Hôm nay, Hàn Mai
Linh lại mang theo đôi hoa tai kia xuất
hiện trước mặt cô.
Điều này nói lên cái gì?
Thẩm Cửu đứng vững lại bước
chân...
Nói lên rằng hai người bọn họ
hôm qua vẫn luôn ở cùng với nhau, một
ngày một đêm.
A.
Thẩm Cửu ơi Thẩm Cửu, vậy mà
mày vẫn còn chờ người ta một buổi tối,
mày là đồ ngu sao?
Thế mà lại còn lo lắng Dạ Âu
Thần xảy ra chuyện, gọi điện thoại cho
Lang An.
Bây giờ nghĩ lại, hôm qua Lang
An muốn nói lại thôi là vê chuyện này
sao? Trách không được, trách không
được anh ta lại dùng loại ánh mắt
thương hại kia nhìn mình!
Thì ra... Chỉ có cô là người duy
nhất vẫn mơ mơ màng màng.
“Đồ lừa đảo” Thẩm Cửu trầm
thấp mắng một tiếng, cơ thể lảo đảo đi
về phía trước.
ầm!
Cô không cẩn thận va vào lông
ngực của ai đó.
“Đi đường không có mắt hả? Có
tin là tôi giết chết cô không? Cút sang
một bên đi.”
Có ai đó hùng hùng hổ hổ đi qua
bên người cô, Thẩm Cửu không buồn để
ý đối phương là ai, cũng không hề xin
lỗi.
Cô tiếp tục loạng choạng đi vê
phía trước, đi được vài bước lại không
cẩn thận va vào người khác. Nhưng lần
này cô không may mắn lắm, tự đụng
ngã ngồi xuống đất, đặt mông xuống
sàn nhà cứng răn và lạnh băng.
“Ổi, chuyện gì xảy ra với người
này vậy? Sao đi đường lại toàn va phải
người khác thế? Cô ta ngồi ở đó là
muốn làm gì vậy? Không phải là muốn
lừa tiên tôi chứ?” Người kia nói xong thì
nhanh chóng rời đi, sợ cô dùng chuyện
này để đe dọa.
Cô ngôi trên đường một lúc lâu,
muốn đứng lên, lại phát hiện ra toàn
thân không còn chút sức lực nào.
Thẩm Cửu cực kỳ tức giận,
chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà
thôi, đáng để cô thất hôn lạc phách đến
như thế sao?
Thẩm Cửu, thời điểm mày và
Lâm Tuấn ly hôn, thời điểm ba mẹ mày
tàn nhẫn đẩy mày ra mày đều có thể
đứng lên, bây giờ mày cũng có thể...
Cô dùng sức vịn sàn nhà muốn
đứng dậy, bỗng nhiên, một đôi tay lớn
đầy ấm áp đỡ hai tay cô, sau đó giúp cô
đứng lên.
Xuyên qua màn nước mắt mông
lung, Thẩm Cửu nhìn thấy một bóng
dáng cao gây đang đứng trước mắt
mình.
Người kia đưa tay nhẹ lau khóe
mắt của cô, sau đó nước mắt cô trào ra,
tâm mắt mông lung cũng dân trở nên rõ
ràng, Thẩm Cửu nhìn thấy rõ người
đang thay cô lau nước mắt.