Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1821
Chương 1821:
“Không có vấn đề.”
Tiểu Nhan trả lời một cách hào phóng. Cô nhân viên lại một lần nữa nhờ Tiểu Nhan đánh giá trên ứng dụng công ty của họ để nhận được một lời khen ngợi. Tiểu Nhan cũng không từ chối, rất hào phóng cho một đánh giá thật dài. Công ty và nhân viên của họ đều được khen người về hiệu suất làm việc: Cuối cùng, các nhân viên đều cảm thấy hạnh phúc như đang trôi dạt trong đám mây, họ rất hài lòng mà rời đi.
Sau khi anh ta đi, Tiểu Nhan trở về nhà với túi xách của mình.
Bởi vì cảm hứng đã được thôi thúc, vì vậy Tiểu Nhan lấy một cuốn sách ra để viết kế hoạch.
Sau khi suy nghĩ xong, Tiểu Nhan phát hiện thời gian còn lại có vẻ không đủ, bởi vì lúc này cách sinh nhật của Hàn Thanh cũng chỉ còn có một tuần, cho nên Tiểu Nhan chỉ có thể thức khuya để hoàn thành.
Bởi vì Hàn Thanh không thiếu cái gì cả, cho nên món quà mà Tiểu Nhan tặng cho anh ấy chỉ đơn giản là thứ không tốn nhiều chỉ phí, không thiết thực, dù sao cũng chỉ là làm theo ý nghĩa kỷ niệm để làm.
Vì vậy, cô ấy sẽ gấp 99..
coh hạc giấy.
Chỉ có việc này khá khó, lại cần phải hoàn thành trong vòng có một tuần. Nhưng Tiểu Nhan cũng không muốn bỏ cuộc, vì vậy oô bắt đâu ngày đêm xếp chồng lên nhau hàng ngàn con hạc giấy để làm kỷ niệm.
Bởi vì điêu này mà cô phải thức khuya vài đêm cho nên đôi mắt cô thâm quầng.
Vì vậy, khi cô ấy đi tìm Hàn Thanh thì anh ấy đang họp. Khi Hàn Thanh kết thúc cuộc họp, cô ấy đang đợi anh ấy rồi ngủ quên trên ghế sô pha lúc nào không biết.
Khi Hàn Thanh tiến vào, Tiểu Nhan cũng không phát hiện ra.
Cô ấy đang ngủ rất ngon.
Hàn Thanh không muốn quấy rầy cô ấy. Anh ấy bước vào phòng nghỉ lấy một chiếc chăn để đắp cho cô ấy, để cô ấy không bị cảm lạnh. Sau đó lại tiếp tục quay lại làm việc.
Hàn Thanh cho rằng Tiểu Nhan sẽ tự mình tỉnh lại giữa chừng. Nhưng đến giờ tan sở rồi mà cô ấy vẫn còn đang ngủ.
Vì vậy, cuối cùng Hàn Thanh cũng đã nhận ra hình như có điều gì đó không ổn. Trong lòng anh ấy có chút lo lắng cho nên đã đi đến trước mặt Tiểu Nhan, kết quả phát hiện hô hấp của cô ấy vẫn ổn định, ngủ đến đỏ bừng cả mặt.Tuy nhiên, quầng thâm màu xám đen với làn da trắng nõn của Tiểu Nhan lại rất nổi bật.
Vì vậy, đây có phải là lý do tại sao cô ấy đã ngủ quá lâu trong ngày hôm nay rồi không? Cô gái nhỏ của anh ấy gần đây đã làm gì vậy? Nghĩ đến đây, Hàn Thanh ngồi xổm xuống ở trước chiếc ghế sô pha, chậm rãi đưa tay ra.
Đầu ngón tay ấm áp rơi xuống đôi mắt của Tiểu Nhan. Động tác của anh ấy rất nhẹ, rất nhẹ, giống như một con chuồn chuồn chạm nhẹ vào nước.
Cửa văn phòng cũng không được đóng chặt cho nên khi Hứa Yến Uyển tới tìm Hàn Thanh, lúc cô ta chuẩn bị giơ tay ra để gõ cửa, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Cô ta nhất thời giật mình, đứng im tại chỗ.
Hàn Thanh vốn luôn lạnh lùng tự phụ, bây giờ lại lộ ra vẻ mặt dịu dàng đến như vậy. Anh ấy còn ngồi xổm trước người một cô gái nhỏ, ngón tay thật cẩn thận chạm nhẹ vào mí mắt đối phương.
Ánh mắt của anh ấy ngoài sự cưng chiều, còn có một tình yêu sâu sắc và xót xa. Trong nháy mắt Hứa Yến Uyển cảm thấy trái tim mình rất khó chịu, cứ như bị kim châm vào.
Tại sao lại để cô ta nhìn thấy cảnh này chứ?
Hứa Yến Uyển biết rằng mình không thể tiếp tục nhìn nữa, nhưng bước chân của cô ta lại không thể nhúc nhích được. Cô ta chỉ biết ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn người đàn ông mình thích, dùng ánh mắt cưng chiều nhìn một người phụ nữ không phải củamình.
Trái tim giống như có cây kim đâm vào.
Ngay khi Hứa Yến Uyển có thể điều khiển bước chân của mình mà chuẩn bị rời đi, Hàn Thanh giống như có chút phát hiện, nhìn về phía cô ta.
Tình cờ bắt gặp ánh mắt của anh ấy.
Hứa Yến Uyển sửng sốt một chút, kinh ngạc dời ánh mắt sang chỗ khác. Cô ta giống như con mèo bị đánh cắp mất ngôi sao, đứng ngoài cửa không lên tiếng cũng không nhúc nhích.
Hàn Thanh mím môi mỏng, đắp cái chăn mỏng lên người Tiểu Nhan, sau đó mới bước ra ngoài.
Sau khi đi ra ngoài, bàn tay của anh ấy rất tự nhiên mà kéo lên cửa. Anh ấy muốn cách ly âm thanh với bên ngoài, để không làm ồn ào tới Tiểu Nhan còn đang ngủ bên trong.
“Tìm tôi có việc gì sao?”
“Không có vấn đề.”
Tiểu Nhan trả lời một cách hào phóng. Cô nhân viên lại một lần nữa nhờ Tiểu Nhan đánh giá trên ứng dụng công ty của họ để nhận được một lời khen ngợi. Tiểu Nhan cũng không từ chối, rất hào phóng cho một đánh giá thật dài. Công ty và nhân viên của họ đều được khen người về hiệu suất làm việc: Cuối cùng, các nhân viên đều cảm thấy hạnh phúc như đang trôi dạt trong đám mây, họ rất hài lòng mà rời đi.
Sau khi anh ta đi, Tiểu Nhan trở về nhà với túi xách của mình.
Bởi vì cảm hứng đã được thôi thúc, vì vậy Tiểu Nhan lấy một cuốn sách ra để viết kế hoạch.
Sau khi suy nghĩ xong, Tiểu Nhan phát hiện thời gian còn lại có vẻ không đủ, bởi vì lúc này cách sinh nhật của Hàn Thanh cũng chỉ còn có một tuần, cho nên Tiểu Nhan chỉ có thể thức khuya để hoàn thành.
Bởi vì Hàn Thanh không thiếu cái gì cả, cho nên món quà mà Tiểu Nhan tặng cho anh ấy chỉ đơn giản là thứ không tốn nhiều chỉ phí, không thiết thực, dù sao cũng chỉ là làm theo ý nghĩa kỷ niệm để làm.
Vì vậy, cô ấy sẽ gấp 99..
coh hạc giấy.
Chỉ có việc này khá khó, lại cần phải hoàn thành trong vòng có một tuần. Nhưng Tiểu Nhan cũng không muốn bỏ cuộc, vì vậy oô bắt đâu ngày đêm xếp chồng lên nhau hàng ngàn con hạc giấy để làm kỷ niệm.
Bởi vì điêu này mà cô phải thức khuya vài đêm cho nên đôi mắt cô thâm quầng.
Vì vậy, khi cô ấy đi tìm Hàn Thanh thì anh ấy đang họp. Khi Hàn Thanh kết thúc cuộc họp, cô ấy đang đợi anh ấy rồi ngủ quên trên ghế sô pha lúc nào không biết.
Khi Hàn Thanh tiến vào, Tiểu Nhan cũng không phát hiện ra.
Cô ấy đang ngủ rất ngon.
Hàn Thanh không muốn quấy rầy cô ấy. Anh ấy bước vào phòng nghỉ lấy một chiếc chăn để đắp cho cô ấy, để cô ấy không bị cảm lạnh. Sau đó lại tiếp tục quay lại làm việc.
Hàn Thanh cho rằng Tiểu Nhan sẽ tự mình tỉnh lại giữa chừng. Nhưng đến giờ tan sở rồi mà cô ấy vẫn còn đang ngủ.
Vì vậy, cuối cùng Hàn Thanh cũng đã nhận ra hình như có điều gì đó không ổn. Trong lòng anh ấy có chút lo lắng cho nên đã đi đến trước mặt Tiểu Nhan, kết quả phát hiện hô hấp của cô ấy vẫn ổn định, ngủ đến đỏ bừng cả mặt.Tuy nhiên, quầng thâm màu xám đen với làn da trắng nõn của Tiểu Nhan lại rất nổi bật.
Vì vậy, đây có phải là lý do tại sao cô ấy đã ngủ quá lâu trong ngày hôm nay rồi không? Cô gái nhỏ của anh ấy gần đây đã làm gì vậy? Nghĩ đến đây, Hàn Thanh ngồi xổm xuống ở trước chiếc ghế sô pha, chậm rãi đưa tay ra.
Đầu ngón tay ấm áp rơi xuống đôi mắt của Tiểu Nhan. Động tác của anh ấy rất nhẹ, rất nhẹ, giống như một con chuồn chuồn chạm nhẹ vào nước.
Cửa văn phòng cũng không được đóng chặt cho nên khi Hứa Yến Uyển tới tìm Hàn Thanh, lúc cô ta chuẩn bị giơ tay ra để gõ cửa, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Cô ta nhất thời giật mình, đứng im tại chỗ.
Hàn Thanh vốn luôn lạnh lùng tự phụ, bây giờ lại lộ ra vẻ mặt dịu dàng đến như vậy. Anh ấy còn ngồi xổm trước người một cô gái nhỏ, ngón tay thật cẩn thận chạm nhẹ vào mí mắt đối phương.
Ánh mắt của anh ấy ngoài sự cưng chiều, còn có một tình yêu sâu sắc và xót xa. Trong nháy mắt Hứa Yến Uyển cảm thấy trái tim mình rất khó chịu, cứ như bị kim châm vào.
Tại sao lại để cô ta nhìn thấy cảnh này chứ?
Hứa Yến Uyển biết rằng mình không thể tiếp tục nhìn nữa, nhưng bước chân của cô ta lại không thể nhúc nhích được. Cô ta chỉ biết ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn người đàn ông mình thích, dùng ánh mắt cưng chiều nhìn một người phụ nữ không phải củamình.
Trái tim giống như có cây kim đâm vào.
Ngay khi Hứa Yến Uyển có thể điều khiển bước chân của mình mà chuẩn bị rời đi, Hàn Thanh giống như có chút phát hiện, nhìn về phía cô ta.
Tình cờ bắt gặp ánh mắt của anh ấy.
Hứa Yến Uyển sửng sốt một chút, kinh ngạc dời ánh mắt sang chỗ khác. Cô ta giống như con mèo bị đánh cắp mất ngôi sao, đứng ngoài cửa không lên tiếng cũng không nhúc nhích.
Hàn Thanh mím môi mỏng, đắp cái chăn mỏng lên người Tiểu Nhan, sau đó mới bước ra ngoài.
Sau khi đi ra ngoài, bàn tay của anh ấy rất tự nhiên mà kéo lên cửa. Anh ấy muốn cách ly âm thanh với bên ngoài, để không làm ồn ào tới Tiểu Nhan còn đang ngủ bên trong.
“Tìm tôi có việc gì sao?”