Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1865
Chương 1865:
Mặc dù Tiểu Nhan đã cất công chuẩn bị sinh nhật cho Hàn Thanh lâu như thế nhưng cuối cùng anh ta lại bỏ đi. Thế nhưng cô lại nghe Hứa Yến Uyển nói rằng anh ta chưa bao giờ đón sinh nhật, Tiểu Nhan còn cảm thấy dường như mình đã chạm đến vết thương của Hàn Thanh nên còn cảm thấy có chút tự trách.
Cô thật sự cảm thấy rất buồn nhưng cô cũng muốn biết vì sao anh ta lại không để ý tới sinh nhật của mình.
Nhưng cô không ngờ, theo những gì cô tìm hiểu thì vô tình biết được Hứa Yến Uyển là vị hôn thê của Hàn Thanh.
Có thể nói đây là một cú sốc rất lớn trong lòng cô ấy.
Nếu Hứa Yến Uyển không phải vị hôn thê của anh ta thì khi cô ta nói những lời đó Tiểu Nhan sẽ không để trong lòng.
Thế nhưng bây giờ cô ấy lại vô cùng để ý tới câu nói kia. Hứa Yến Uyển bảo rằng cô ta nghĩ Tiểu Nhan đã chữa khỏi bệnh cho Hàn Thanh thế nhưng còn việc sinh nhật này thì. Hai người họ chỉ là bạn bè, anh ta cũng không cần phải nói cho Tiểu Nhan biết quá nhiều.
Thấy Tiểu Nhan không trở lời, Hàn Thanh nắm lấy bả vai cô: “Hả?”
Tiêu Nhan ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt anh ta: “Chuyện này trong lòng anh hẳn là phải biết rõ nhất, sao bây giờ vẫn còn hỏi tôi? Vì anh đang cảm thấy làm như thế vui nên muốn làm nhục tôi nhiều hơn nữa à?” Lời nói này có thể khẳng định cho Hàn Thanh biết một điều, chuyện cô muốn chia tay với anh ta không liên quan tới chuyện sinh nhật.
“Vị hôn thê gì đó mà em vừa nói là chuyện gì thế?”
Tiểu Nhan có chút kinh ngạc trợn tròn hai mắt. Cô muốn lên tiếng nhưng lại cố gắng kìm nén để không lên tiếng, cuối cùng lại nở một nụ cười tự giễu.
“Chuyện gì xảy ra sao? Đó là vị hôn thể của anh thế mà anh còn đi hỏi tôi sao? Sao tôi biết được là chuyện gì?”
Nói xong, Tiểu Nhan nhanh chóng dùng sức kéo tay anh ta ra khỏi bả vai mình, giọng nói có chút khó chịu: “Rõ ràng là anh đã có vị hôn thê của mình. Thế nhưng lại còn ở trước mặt tôi nói rằng cả đời này sẽ không phụ lòng tôi. Hàn Thanh, anh đúng là đồ dối trái!”
Hàn Thanh: “…”
Sau một hồi im lặng, giọng điệu của Hàn Thanh trở nên bất lực.
“Ai nói cho em biết anh có vị hôn thê?”
Tiểu Nhan đang tức giận nhưng khi nghe thấy câu này thì lại cảm thấy sững sở, cô ngẩng đầu nhìn Hàn Thanh: “Ý của anh là ?”
“Vì vậy, em muốn chia tay với anh là vì chuyện này sao?” Hàn Thanh không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại nói một câu rồi đột nhiên bật cười to: “Ôi, cái cô nhóc này…”
Tiểu Nhan: “?”
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này? Câu nói vừa rồi của Hàn Thanh là có ý gì? Anh ta không chịu thừa nhận việc mình có vị hôn thế sao?
Không đúng, nếu như chỉ là người ngoài nói thì cô sẽ không tin. Nhưng cái này là Hứa Yến Uyển nói cho cô biết, hơn nữa cô ta còn gửi cho Tiểu Nhan một tin nhắn nữa.
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan cắn cắn môi dưới: “Anh đừng có hàng gạt tôi, anh dám nói mình không có vị hôn thê sao?”
Vẻ mặt Hàn Thanh trở nên vô cùng bất lực: “Anh vẫn luôn chỉ có một mình, vị hôn thê ở đâu ra chứ?”
“Còn Hứa Yến Uyển thì sao? Cô ấy không phải là vợ chưa cưới của anh sao?”
Nhắc tới cái tên này, ánh mắt Hàn Thanh thoáng hiện lên vẻ mờ mịt: “Yến Uyển sao? Cô ấy không phải là con gái của chú Hứa đó sao? Anh đã nói với em rồi, sao cô ấy có thể là vị hôn thê của anh được chứ?”
Yến Uyển?
“Anh còn gọi thân mật như thế sao?” Tiêu Nhan tức giận nghiến răng nói.
“Chỉ có gọi Tiểu Nhan mới thân mật thôi.”
Hàn Thanh cúi xuống, trán của anh chạm vào trán của cô, giọng nói trâm ổn của anh ta vang lên: “Nếu vì chuyện này mà em tức giận, muốn chia tay với anh thì oan cho anh quá đi.’ -Oan cho anh sao?”
“Ừ”” Hàn Thanh gật đầu: “Cô ấy không phải là vị hôn thê của anh. Anh và cô ấy lớn lên cùng nhau, vì thế sẽ thân hơn với người bình thường một chút. Thế nhưng giữa anh và cô ấy không có chuyện gì cả. Thậm chí anh còn không xem cô ấy là em gái nữa.”
Tiểu Nhan còn tưởng rằng anh ta sẽ nói rằng anh ta chỉ xem Hứa Yến Uyển là em gái thế nhưng không ngờ anh lại nói rằng không xem Yến Uyển là em gái: “Anh vẫn luôn tìm em gái mình, không còn lòng dạ nào mà nghĩ về những thứ khác. Con gái nhà họ Hứa đối với anh mà nói thì cùng lắm cũng chỉ là bạn chơi hồi hỏi thôi.”
Mặc dù Tiểu Nhan đã cất công chuẩn bị sinh nhật cho Hàn Thanh lâu như thế nhưng cuối cùng anh ta lại bỏ đi. Thế nhưng cô lại nghe Hứa Yến Uyển nói rằng anh ta chưa bao giờ đón sinh nhật, Tiểu Nhan còn cảm thấy dường như mình đã chạm đến vết thương của Hàn Thanh nên còn cảm thấy có chút tự trách.
Cô thật sự cảm thấy rất buồn nhưng cô cũng muốn biết vì sao anh ta lại không để ý tới sinh nhật của mình.
Nhưng cô không ngờ, theo những gì cô tìm hiểu thì vô tình biết được Hứa Yến Uyển là vị hôn thê của Hàn Thanh.
Có thể nói đây là một cú sốc rất lớn trong lòng cô ấy.
Nếu Hứa Yến Uyển không phải vị hôn thê của anh ta thì khi cô ta nói những lời đó Tiểu Nhan sẽ không để trong lòng.
Thế nhưng bây giờ cô ấy lại vô cùng để ý tới câu nói kia. Hứa Yến Uyển bảo rằng cô ta nghĩ Tiểu Nhan đã chữa khỏi bệnh cho Hàn Thanh thế nhưng còn việc sinh nhật này thì. Hai người họ chỉ là bạn bè, anh ta cũng không cần phải nói cho Tiểu Nhan biết quá nhiều.
Thấy Tiểu Nhan không trở lời, Hàn Thanh nắm lấy bả vai cô: “Hả?”
Tiêu Nhan ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt anh ta: “Chuyện này trong lòng anh hẳn là phải biết rõ nhất, sao bây giờ vẫn còn hỏi tôi? Vì anh đang cảm thấy làm như thế vui nên muốn làm nhục tôi nhiều hơn nữa à?” Lời nói này có thể khẳng định cho Hàn Thanh biết một điều, chuyện cô muốn chia tay với anh ta không liên quan tới chuyện sinh nhật.
“Vị hôn thê gì đó mà em vừa nói là chuyện gì thế?”
Tiểu Nhan có chút kinh ngạc trợn tròn hai mắt. Cô muốn lên tiếng nhưng lại cố gắng kìm nén để không lên tiếng, cuối cùng lại nở một nụ cười tự giễu.
“Chuyện gì xảy ra sao? Đó là vị hôn thể của anh thế mà anh còn đi hỏi tôi sao? Sao tôi biết được là chuyện gì?”
Nói xong, Tiểu Nhan nhanh chóng dùng sức kéo tay anh ta ra khỏi bả vai mình, giọng nói có chút khó chịu: “Rõ ràng là anh đã có vị hôn thê của mình. Thế nhưng lại còn ở trước mặt tôi nói rằng cả đời này sẽ không phụ lòng tôi. Hàn Thanh, anh đúng là đồ dối trái!”
Hàn Thanh: “…”
Sau một hồi im lặng, giọng điệu của Hàn Thanh trở nên bất lực.
“Ai nói cho em biết anh có vị hôn thê?”
Tiểu Nhan đang tức giận nhưng khi nghe thấy câu này thì lại cảm thấy sững sở, cô ngẩng đầu nhìn Hàn Thanh: “Ý của anh là ?”
“Vì vậy, em muốn chia tay với anh là vì chuyện này sao?” Hàn Thanh không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại nói một câu rồi đột nhiên bật cười to: “Ôi, cái cô nhóc này…”
Tiểu Nhan: “?”
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này? Câu nói vừa rồi của Hàn Thanh là có ý gì? Anh ta không chịu thừa nhận việc mình có vị hôn thế sao?
Không đúng, nếu như chỉ là người ngoài nói thì cô sẽ không tin. Nhưng cái này là Hứa Yến Uyển nói cho cô biết, hơn nữa cô ta còn gửi cho Tiểu Nhan một tin nhắn nữa.
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan cắn cắn môi dưới: “Anh đừng có hàng gạt tôi, anh dám nói mình không có vị hôn thê sao?”
Vẻ mặt Hàn Thanh trở nên vô cùng bất lực: “Anh vẫn luôn chỉ có một mình, vị hôn thê ở đâu ra chứ?”
“Còn Hứa Yến Uyển thì sao? Cô ấy không phải là vợ chưa cưới của anh sao?”
Nhắc tới cái tên này, ánh mắt Hàn Thanh thoáng hiện lên vẻ mờ mịt: “Yến Uyển sao? Cô ấy không phải là con gái của chú Hứa đó sao? Anh đã nói với em rồi, sao cô ấy có thể là vị hôn thê của anh được chứ?”
Yến Uyển?
“Anh còn gọi thân mật như thế sao?” Tiêu Nhan tức giận nghiến răng nói.
“Chỉ có gọi Tiểu Nhan mới thân mật thôi.”
Hàn Thanh cúi xuống, trán của anh chạm vào trán của cô, giọng nói trâm ổn của anh ta vang lên: “Nếu vì chuyện này mà em tức giận, muốn chia tay với anh thì oan cho anh quá đi.’ -Oan cho anh sao?”
“Ừ”” Hàn Thanh gật đầu: “Cô ấy không phải là vị hôn thê của anh. Anh và cô ấy lớn lên cùng nhau, vì thế sẽ thân hơn với người bình thường một chút. Thế nhưng giữa anh và cô ấy không có chuyện gì cả. Thậm chí anh còn không xem cô ấy là em gái nữa.”
Tiểu Nhan còn tưởng rằng anh ta sẽ nói rằng anh ta chỉ xem Hứa Yến Uyển là em gái thế nhưng không ngờ anh lại nói rằng không xem Yến Uyển là em gái: “Anh vẫn luôn tìm em gái mình, không còn lòng dạ nào mà nghĩ về những thứ khác. Con gái nhà họ Hứa đối với anh mà nói thì cùng lắm cũng chỉ là bạn chơi hồi hỏi thôi.”