Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1893
Chương 1893:
Không đúng! Tại sao cậu ta lại không xứng chứ?
“Mẹ! Mẹ cũng không thể nói như vậy được.”
“Tại sao lại không thể nói như vậy? Nếu như con phối hợp thì làm sao đến nỗi tận bây giờ con vẫn còn độc thân một mình? Tự bản thân mình cũng không biết cố gắng một chút mà còn để cho người nhà lo lắng cho con, hiện giờ tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như vậy thì con cần phải quý trọng cho mẹ, nếu không mẹ sẽ lập tức tìm một trăm đối tượng hẹn hò cho con”
Một trăm người ư…
Tiêu Túc bĩu môi không muốn nói chuyện.
Có lẽ cậu ta và Giang Tiểu Bạch càng cần đạt được mục đích của mình hơn.
“Đi đi! Lát nữa đến bữa cơm thì nhớ gắp thức ăn cho Tiểu Bạch nhiều vào, dịu dàng và ấm áp một chút biết không?”
Cuối cùng bà ấy cũng để Tiêu Túc ra khỏi phòng, mà Giang Tiểu Bạch cũng đã bưng thức ăn lên, mọi người rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
Tiêu Túc và Giang Tiểu Bạch nhìn nhau một cái, sau đó chuẩn bị tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống thì đột nhiên cậu ta lại bị Nha Hòa đạp một cái, đau đến mức cậu ta nhăn mày xoay đầu nhìn bà ấy.
Nha Hòa cười không lộ răng: “Đi qua bên kia ngồi cùng một chỗ với Tiểu Bạch, mẹ và ba của con muốn ngồi chỗ này!”
Tiêu Túc nghẹn lời, ngồi nơi nào có khác gì nhau chứ?
Nhưng mà nếu như Nha Hòa cũng đã lên tiếng, Tiêu Túc đành sang ngồi cùng với Giang Tiểu Bạch.
Tiêu Túc vừa ngồi xuống, Giang Tiểu Bạch lập tức hạ thấp giọng, nói nhỏ chỉ để hai người nghe: “Tôi nhanh miệng nên vô tình nói rằng tôi và anh là người yêu của nhau.”
Nghe cô ấy nói vậy, sắc mặt của Tiêu Túc vẫn không thay đổi mà nói một cách bình tĩnh: ‘Không sao.
Dù sao cho dù cậu ta chối bỏ thì mẹ của cậu ta cũng sẽ mạnh mẽ gắn kết quan hệ giữa hai người thành người yêu, nếu đã như vậy thì thà rằng cậu ta cứ dứt khoát thừa nhận cho rồi. Ít nhất có thể bớt một chút phiền phức không cần thiết.
Giang Tiểu Bạch nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ không coi đó là chuyện gì quan trọng thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô ấy còn tưởng rằng chuyện này sẽ gây phiền toái cho cậu ta, đến lúc cậu ta tức giận nên không chịu đến nhà giúp mình làm bia đỡ đạn thì mình biết làm sao bây giờ?
“Tiêu Túc! Nhanh gắp thức ăn cho Tiểu Bạch!”
Ngay khi Tiêu Túc chuẩn bị ăn cơm, Nha Hòa lại mỉm cười nhắc nhở cậu ta, Tiêu Túc ngừng một lát, còn chưa kịp nói chuyện thì đã nghe thấy Giang Tiểu Bạch bên cạnh mình mở miệng nói: “Không cần đâu ạ không cần đâu ạ! Để chính cháu tự ăn là được. Bác trai và bác gái cũng ăn nhiều một chút đi ạI”
“Tiêu Túc! Con không nghe thấy mẹ nói gì sao?”
Nha Hòa nhướng mày, Tiêu Túc cũng chỉ có thể gắp một ít thức ăn bỏ vào trong chén của Tiểu Bạch rồi sau đó nhìn với vẻ mặt như đang hiện lên mấy chữ “Như vậy được rồi chứ?”.
Nha Hòa ở bên cạnh nhìn vẻ mặt và ánh mắt của cậu ta vẻ mặt, suýt chút nữa không nhịn được tiến lên đập cậu ta một phát.
Thằng bé chết tiệt này đang làm gì thế? Để nó gắp thức ăn mà cũng làm ra vẻ không nhịn được nghẹn lời, nó có sự tự giác của một người bạn trai đối với bạn gái của mình sao?
Giang Tiểu Bạch nhìn thức ăn trong chén của mình rồi lại nhìn sang vẻ mặt của Nha Hòa, cô ấy cứ có cảm giác là mình đoán được chút gì vì vậy cô ấy cũng không thèm quan tâm, cô ấy gắp thức ăn cho Tiêu Túc rồi sau đó cười híp mắt bảo cậu †a ăn nhiều một chút.
Dù thế nào cậu ta cũng giúp đỡ cô ấy trước mặt mẹ mình, nếu như cậu ta có như cầu thì cô ấy cũng có thể phối hợp.
Đối mặt với sự nhiệt tình của Giang Tiểu Bạch, lúc đầu Tiêu Túc không rõ cho lắm nhưng mà sau khi nghe thấy Nha Hòa khen Giang Tiểu Bạch thì cậu ta cũng lập tức hiểu ra.
Sau một bữa cơm, Tiêu Túc bị ghét bỏ không ít mà Giang Tiểu Bạch thì chỉ toàn nhận được lời khen và ca ngợi, tóm lại là ăn Tiêu Túc thật sự rất hoài nghi cuộc đời.
Hai vợ chồng nhà họ Tiêu vô cùng thích Giang Tiểu Bạch, khen cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn biết nấu ăn, sau đó lại biết được Giang Tiểu Bạch đang viết văn nên lại khen cô ấy có văn hóa.
Sau khi khen ngợi Giang Tiểu Bạch xong, Nha Hòa lại bắt đầu phê bình Tiêu Túc, chê bai cậu ta không còn gì nữa.
Đợi đến buổi tối, rốt cuộc hai người kia cũng rời đi thì Tiêu Túc đã không nói nên lời, ngồi trên ghế sô pha mà trên mặt đầy vẻ nhức đầu.
Không đúng! Tại sao cậu ta lại không xứng chứ?
“Mẹ! Mẹ cũng không thể nói như vậy được.”
“Tại sao lại không thể nói như vậy? Nếu như con phối hợp thì làm sao đến nỗi tận bây giờ con vẫn còn độc thân một mình? Tự bản thân mình cũng không biết cố gắng một chút mà còn để cho người nhà lo lắng cho con, hiện giờ tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như vậy thì con cần phải quý trọng cho mẹ, nếu không mẹ sẽ lập tức tìm một trăm đối tượng hẹn hò cho con”
Một trăm người ư…
Tiêu Túc bĩu môi không muốn nói chuyện.
Có lẽ cậu ta và Giang Tiểu Bạch càng cần đạt được mục đích của mình hơn.
“Đi đi! Lát nữa đến bữa cơm thì nhớ gắp thức ăn cho Tiểu Bạch nhiều vào, dịu dàng và ấm áp một chút biết không?”
Cuối cùng bà ấy cũng để Tiêu Túc ra khỏi phòng, mà Giang Tiểu Bạch cũng đã bưng thức ăn lên, mọi người rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
Tiêu Túc và Giang Tiểu Bạch nhìn nhau một cái, sau đó chuẩn bị tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống thì đột nhiên cậu ta lại bị Nha Hòa đạp một cái, đau đến mức cậu ta nhăn mày xoay đầu nhìn bà ấy.
Nha Hòa cười không lộ răng: “Đi qua bên kia ngồi cùng một chỗ với Tiểu Bạch, mẹ và ba của con muốn ngồi chỗ này!”
Tiêu Túc nghẹn lời, ngồi nơi nào có khác gì nhau chứ?
Nhưng mà nếu như Nha Hòa cũng đã lên tiếng, Tiêu Túc đành sang ngồi cùng với Giang Tiểu Bạch.
Tiêu Túc vừa ngồi xuống, Giang Tiểu Bạch lập tức hạ thấp giọng, nói nhỏ chỉ để hai người nghe: “Tôi nhanh miệng nên vô tình nói rằng tôi và anh là người yêu của nhau.”
Nghe cô ấy nói vậy, sắc mặt của Tiêu Túc vẫn không thay đổi mà nói một cách bình tĩnh: ‘Không sao.
Dù sao cho dù cậu ta chối bỏ thì mẹ của cậu ta cũng sẽ mạnh mẽ gắn kết quan hệ giữa hai người thành người yêu, nếu đã như vậy thì thà rằng cậu ta cứ dứt khoát thừa nhận cho rồi. Ít nhất có thể bớt một chút phiền phức không cần thiết.
Giang Tiểu Bạch nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ không coi đó là chuyện gì quan trọng thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô ấy còn tưởng rằng chuyện này sẽ gây phiền toái cho cậu ta, đến lúc cậu ta tức giận nên không chịu đến nhà giúp mình làm bia đỡ đạn thì mình biết làm sao bây giờ?
“Tiêu Túc! Nhanh gắp thức ăn cho Tiểu Bạch!”
Ngay khi Tiêu Túc chuẩn bị ăn cơm, Nha Hòa lại mỉm cười nhắc nhở cậu ta, Tiêu Túc ngừng một lát, còn chưa kịp nói chuyện thì đã nghe thấy Giang Tiểu Bạch bên cạnh mình mở miệng nói: “Không cần đâu ạ không cần đâu ạ! Để chính cháu tự ăn là được. Bác trai và bác gái cũng ăn nhiều một chút đi ạI”
“Tiêu Túc! Con không nghe thấy mẹ nói gì sao?”
Nha Hòa nhướng mày, Tiêu Túc cũng chỉ có thể gắp một ít thức ăn bỏ vào trong chén của Tiểu Bạch rồi sau đó nhìn với vẻ mặt như đang hiện lên mấy chữ “Như vậy được rồi chứ?”.
Nha Hòa ở bên cạnh nhìn vẻ mặt và ánh mắt của cậu ta vẻ mặt, suýt chút nữa không nhịn được tiến lên đập cậu ta một phát.
Thằng bé chết tiệt này đang làm gì thế? Để nó gắp thức ăn mà cũng làm ra vẻ không nhịn được nghẹn lời, nó có sự tự giác của một người bạn trai đối với bạn gái của mình sao?
Giang Tiểu Bạch nhìn thức ăn trong chén của mình rồi lại nhìn sang vẻ mặt của Nha Hòa, cô ấy cứ có cảm giác là mình đoán được chút gì vì vậy cô ấy cũng không thèm quan tâm, cô ấy gắp thức ăn cho Tiêu Túc rồi sau đó cười híp mắt bảo cậu †a ăn nhiều một chút.
Dù thế nào cậu ta cũng giúp đỡ cô ấy trước mặt mẹ mình, nếu như cậu ta có như cầu thì cô ấy cũng có thể phối hợp.
Đối mặt với sự nhiệt tình của Giang Tiểu Bạch, lúc đầu Tiêu Túc không rõ cho lắm nhưng mà sau khi nghe thấy Nha Hòa khen Giang Tiểu Bạch thì cậu ta cũng lập tức hiểu ra.
Sau một bữa cơm, Tiêu Túc bị ghét bỏ không ít mà Giang Tiểu Bạch thì chỉ toàn nhận được lời khen và ca ngợi, tóm lại là ăn Tiêu Túc thật sự rất hoài nghi cuộc đời.
Hai vợ chồng nhà họ Tiêu vô cùng thích Giang Tiểu Bạch, khen cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn biết nấu ăn, sau đó lại biết được Giang Tiểu Bạch đang viết văn nên lại khen cô ấy có văn hóa.
Sau khi khen ngợi Giang Tiểu Bạch xong, Nha Hòa lại bắt đầu phê bình Tiêu Túc, chê bai cậu ta không còn gì nữa.
Đợi đến buổi tối, rốt cuộc hai người kia cũng rời đi thì Tiêu Túc đã không nói nên lời, ngồi trên ghế sô pha mà trên mặt đầy vẻ nhức đầu.