Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1968
Chương 1968:
“Chắc là cũng không lâu đâu, lúc tôi đi tới đây có gặp phải người phục vụ đi ra, trên tay cô ta còn đang cầm áo khoác của cô mà, chờ cô ta sấy khô áo xong cũng sẽ trở lại đây, nếu phát hiện cô bị nhốt bên trong, nhất định cũng sẽ giúp cô mở cửa A ma.”
“Dù sao, thì cũng cảm ơn cô. Thời gian không còn sớm nữa, tôi thực sự phải quay về rồi, trong cửa hàng có lẽ vẫn còn rất nhiều việc phải làm, khi nào cô có thời gian rảnh, thì đến ăn một bữa cơm nhé, tôi mời cô”
Hứa Yến Uyển đã lâu không nhận được lời mời như vậy, có chút kinh ngạc nhìn Tiểu Nhan, rồi khẽ mỉm cười: “Được, thỏa thuận thế nhé”
“Được”
Tiểu Nhan rời khỏi nhà vệ sinh, cũng không đi tìm nhân viên phục vụ lấy lại áo khoác nữa, mà trực tiếp đi thẳng về phía cửa lớn, bước đến đứng dưới ánh mặt trời, cuối cùng cô ấy mới cảm giác được một chút ấm áp.
Chân vẫn còn đang có chút run rẩy, Tiểu Nhan lấy di động ra muốn gọi điện thoại, nhưng ngón tay vẫn như chưa bình tĩnh lại được, thậm chí ngay cả điện thoại di động cũng cầm không vững.
Lúc nãy trong nhà vệ sinh, cô ấy chỉ cố tỏ ra vẻ bình tĩnh để nói chuyện với Hứa Yến Uyển mà thôi, chứ thực ra cô đã nghĩ ra rõ ràng mọi chuyện rồi.
Cánh cửa phòng vệ sinh, làm thế nào lại dễ dàng tự khóa lại như vậy được chứ? Không thể nào một nhân viên phục vụ lại có thể bất cẩn như vậy được. Điều duy nhất có thể đó là ai đó muốn nhốt cô ấy lại, và người đó muốn giết cô ấy.
Tiểu Nhan nhắm mắt lại, không phải cô muốn đổ oan cho ai cả, chỉ là ngoại trừ Hứa Yến Uyển, cô ấy tạm thời không nghĩ tới được người nào khác cả.
Lúc về đến nhà, cơ thể Tiểu Nhan vẫn còn run rẩy, thậm chí cảm thấy ớn lạnh. Sau khi bật hệ thống sưởi lên, cô liền chui vào tấm chăn bông.
Có lẽ là đã bị làm cho kinh hãi, nên dù có máy sưởi và chăn bông, Tiểu Nhan vẫn cảm thấy bất an trong lòng.
Chuyện xảy ra hôm nay cô ấy có nên nói với Hàn Thanh không, nhưng lỡ như là cô đang tự mình suy diễn mọi việc thì sao? Đến lúc đó cô ấy sẽ trở thành một người phụ nữ vô lý kết tội người khác, hơn nữa lúc Hứa Yến Uyển chạy tới tìm cô, đã thở hổn hển, ánh mắt nhìn cô cũng đầy vẻ lo lắng.
Nếu cô ta thực sự muốn làm gì hại mình, thì liệu cô có thể rời khỏi quán cà phê đó và trở về nhà một cách thuận lợi như này không!
Vậy cô liệu có nên nói cho Hàn Thanh biết chuyện này hay không đây!
Đầu óc của Tiểu Nhan rối tung lên, cô ấy không thể ngăn được nồi sợ hãi của mình, điều cô ấy đoán được bây giờ là Hứa Yến Uyển có thể thực sự muốn làm gì đó với cô ấy, nhưng vào thời điểm quan trọng nhất, thì cô ta đã dừng lại. Có thể là lương tâm kịp thời tỉnh lại, cũng có thể là sợ không gánh nổi hậu quả.
Nhưng cho dù là như thế nào, thì cô ta cũng đã có ý nghĩ như thế.
Nếu Hứa Yến Uyển lúc đó không kịp tỉnh táo lại để mở cửa, thì điều gì sẽ xảy ra với cô đây chứ!
Tiểu Nhan thật sự không dám nghĩ tới, cô nhắm mắt lại và cuộn tròn cơ thể lại trong chăn bông.
Sau khi Hứa Yến Uyển đi ra ngoài, cô ta không tìm gặp Tiểu Nhan, mà trực tiếp bước đến trước Hạ Liên Cảnh.
Thấy cô ta tiến tới gần, Hạ Liên Cảnh vẻ thoải mái ngồi yên ở đó, khoanh chân lại và khẽ nở một nụ cười.
“Ý anh là gì?”
Hứa Yến Uyển vừa bước tới, liền trực tiếp chất vấn anh ta.
Hạ Liên Cảnh nhướng mày: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi chỉ muốn giúp em thôi, tôi sẽ giúp em loại bỏ cô ta, có chuyện gì vậy?”
“Hôm nay anh hành động như thế nhưng đã hỏi qua ý tôi chưa” Hứa Yến Uyển tức giận hỏi anh ta.
“Còn nữa, hôm đó tôi cũng đâu nói gì với anh chứ. Anh ở đó nói nhảm cái gì vậy!”
Nghe thấy vậy, Hạ Liên Cảnh đứng dậy tiến đến gần chỗ Hứa Yến Uyển, nheo mắt lại: “Sao, em muốn rút lui sao, hay là em đã mềm… lòng rồi?”
Hứa Yến Uyển không nói gì, đứng im ở đó với đôi môi đang mím chặt lại.
Cô ta chưa kịp phản ứng gì, Hạ Liên Cảnh đã bước sát tới, trực tiếp ôm eo cô ta,rồi cúi người tiến lại gần cô ta.
“Cô Yến Uyển đây sợ rằng người khác sẽ coi thường mình sau khi biết đã làm ra chuyện này sao? Hay là em cho rằng bản thân cao thượng thuần khiết, khinh thường không thể tự tay làm ra loại chuyện này!
“Anh nói thế là có ý gì vậy?”
“Chắc là cũng không lâu đâu, lúc tôi đi tới đây có gặp phải người phục vụ đi ra, trên tay cô ta còn đang cầm áo khoác của cô mà, chờ cô ta sấy khô áo xong cũng sẽ trở lại đây, nếu phát hiện cô bị nhốt bên trong, nhất định cũng sẽ giúp cô mở cửa A ma.”
“Dù sao, thì cũng cảm ơn cô. Thời gian không còn sớm nữa, tôi thực sự phải quay về rồi, trong cửa hàng có lẽ vẫn còn rất nhiều việc phải làm, khi nào cô có thời gian rảnh, thì đến ăn một bữa cơm nhé, tôi mời cô”
Hứa Yến Uyển đã lâu không nhận được lời mời như vậy, có chút kinh ngạc nhìn Tiểu Nhan, rồi khẽ mỉm cười: “Được, thỏa thuận thế nhé”
“Được”
Tiểu Nhan rời khỏi nhà vệ sinh, cũng không đi tìm nhân viên phục vụ lấy lại áo khoác nữa, mà trực tiếp đi thẳng về phía cửa lớn, bước đến đứng dưới ánh mặt trời, cuối cùng cô ấy mới cảm giác được một chút ấm áp.
Chân vẫn còn đang có chút run rẩy, Tiểu Nhan lấy di động ra muốn gọi điện thoại, nhưng ngón tay vẫn như chưa bình tĩnh lại được, thậm chí ngay cả điện thoại di động cũng cầm không vững.
Lúc nãy trong nhà vệ sinh, cô ấy chỉ cố tỏ ra vẻ bình tĩnh để nói chuyện với Hứa Yến Uyển mà thôi, chứ thực ra cô đã nghĩ ra rõ ràng mọi chuyện rồi.
Cánh cửa phòng vệ sinh, làm thế nào lại dễ dàng tự khóa lại như vậy được chứ? Không thể nào một nhân viên phục vụ lại có thể bất cẩn như vậy được. Điều duy nhất có thể đó là ai đó muốn nhốt cô ấy lại, và người đó muốn giết cô ấy.
Tiểu Nhan nhắm mắt lại, không phải cô muốn đổ oan cho ai cả, chỉ là ngoại trừ Hứa Yến Uyển, cô ấy tạm thời không nghĩ tới được người nào khác cả.
Lúc về đến nhà, cơ thể Tiểu Nhan vẫn còn run rẩy, thậm chí cảm thấy ớn lạnh. Sau khi bật hệ thống sưởi lên, cô liền chui vào tấm chăn bông.
Có lẽ là đã bị làm cho kinh hãi, nên dù có máy sưởi và chăn bông, Tiểu Nhan vẫn cảm thấy bất an trong lòng.
Chuyện xảy ra hôm nay cô ấy có nên nói với Hàn Thanh không, nhưng lỡ như là cô đang tự mình suy diễn mọi việc thì sao? Đến lúc đó cô ấy sẽ trở thành một người phụ nữ vô lý kết tội người khác, hơn nữa lúc Hứa Yến Uyển chạy tới tìm cô, đã thở hổn hển, ánh mắt nhìn cô cũng đầy vẻ lo lắng.
Nếu cô ta thực sự muốn làm gì hại mình, thì liệu cô có thể rời khỏi quán cà phê đó và trở về nhà một cách thuận lợi như này không!
Vậy cô liệu có nên nói cho Hàn Thanh biết chuyện này hay không đây!
Đầu óc của Tiểu Nhan rối tung lên, cô ấy không thể ngăn được nồi sợ hãi của mình, điều cô ấy đoán được bây giờ là Hứa Yến Uyển có thể thực sự muốn làm gì đó với cô ấy, nhưng vào thời điểm quan trọng nhất, thì cô ta đã dừng lại. Có thể là lương tâm kịp thời tỉnh lại, cũng có thể là sợ không gánh nổi hậu quả.
Nhưng cho dù là như thế nào, thì cô ta cũng đã có ý nghĩ như thế.
Nếu Hứa Yến Uyển lúc đó không kịp tỉnh táo lại để mở cửa, thì điều gì sẽ xảy ra với cô đây chứ!
Tiểu Nhan thật sự không dám nghĩ tới, cô nhắm mắt lại và cuộn tròn cơ thể lại trong chăn bông.
Sau khi Hứa Yến Uyển đi ra ngoài, cô ta không tìm gặp Tiểu Nhan, mà trực tiếp bước đến trước Hạ Liên Cảnh.
Thấy cô ta tiến tới gần, Hạ Liên Cảnh vẻ thoải mái ngồi yên ở đó, khoanh chân lại và khẽ nở một nụ cười.
“Ý anh là gì?”
Hứa Yến Uyển vừa bước tới, liền trực tiếp chất vấn anh ta.
Hạ Liên Cảnh nhướng mày: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi chỉ muốn giúp em thôi, tôi sẽ giúp em loại bỏ cô ta, có chuyện gì vậy?”
“Hôm nay anh hành động như thế nhưng đã hỏi qua ý tôi chưa” Hứa Yến Uyển tức giận hỏi anh ta.
“Còn nữa, hôm đó tôi cũng đâu nói gì với anh chứ. Anh ở đó nói nhảm cái gì vậy!”
Nghe thấy vậy, Hạ Liên Cảnh đứng dậy tiến đến gần chỗ Hứa Yến Uyển, nheo mắt lại: “Sao, em muốn rút lui sao, hay là em đã mềm… lòng rồi?”
Hứa Yến Uyển không nói gì, đứng im ở đó với đôi môi đang mím chặt lại.
Cô ta chưa kịp phản ứng gì, Hạ Liên Cảnh đã bước sát tới, trực tiếp ôm eo cô ta,rồi cúi người tiến lại gần cô ta.
“Cô Yến Uyển đây sợ rằng người khác sẽ coi thường mình sau khi biết đã làm ra chuyện này sao? Hay là em cho rằng bản thân cao thượng thuần khiết, khinh thường không thể tự tay làm ra loại chuyện này!
“Anh nói thế là có ý gì vậy?”