Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-315
Chương 315: Quân lính tan rã
“Không có việc gì đâu Phó tổng giám đốc Dạ, cô Thẩm thế nào rồi? Nhìn thấy tình trạng của cô ấy không được tốt.” Diệp Tử không hổ là thư ký đắc lực của Dạ Y Viễn, lập tức nhận ra vấn đề trọng điểm mà Dạ Y Viễn đang nhắc tới là gì.
“Cô ấy sốt rất cao, vừa mới hạ sốt.”
Diệp Tử đảo mắt nhìn sang, rồi lại nhìn Dạ Y Viễn: “Phó tổng giám đốc Dạ yên tâm nghỉ ngơi đi, chuyện ở công ty bên kia hôm nay đã sắp xếp người lo ổn thỏa, về phần cô Thẩm ở đây có tôi chăm sóc, Phó tổng giám đốc Dạ xem ra cả đêm không hề nghỉ ngơi, ngài mau nghỉ ngơi một lát đi, nếu không đến lúc đó không cầm cự không được.”
“Ừm, cám ơn.” Dạ Y Viễn cảm kích nhìn Diệp Tử, quả nhiên là thư ký đi theo mình nhiều năm, mới đến không lâu đã lập tức hiểu ra sự việc, hoàn toàn biết rõ bản thân nên làm cái gì, anh ta coi trọng cái gì.
Nhiều như vậy năm, Diệp Tử làm việc luôn đáng tin cậy, cho nên có cô ta ở đây, Dạ Y Viễn rất yên tâm.
Cuối cùng anh ta cũng dám chợp mắt, nhưng vừa nhắm mắt lại, bóng tối vô tận ập đến.
Nhưng Dạ Y Viễn biết, lúc này đây, anh ta cuối cùng đã có thể chìm vào giấc mộng.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Tử nghe thấy nhịp thở đều đều của Dạ Y Viễn, cô nhìn Dạ Y Viễn, nhẹ giọng thở dài: “Hỏi thế gian tình là gì, mà đôi lứa hẹn thề sống chết.”
Sau hai giờ, Diệp Tử ôm ngực mình: “Không được, những lời này không thể nói tùy tiện, Phó tổng giám đốc Dạ chỉ là đang ngủ thôi, chẳng qua là… anh ta thật sự đối tốt với cô Thẩm, haizz.”
Diệp Tử thu dọn một chút, sau đó tìm một chỗ bên cạnh ngồi xuống, nửa đêm sếp gọi điện thoại cho cô, thì cô cũng đoán được có chuyện quan trọng, cho nên cô vội mang theo tài liệu và nhiều thứ khác, bây giờ cô có thể bắt đầu xử lý công việc.
Nghĩ đến đây, Diệp Tử lấy notebook ra, đặt lên hai chân mình, đăng nhập vào tài khoản, bắt đầu xử lý công việc.
Đại khái cả ngày hôm nay cô đều phải ở lại công ty, mà Dạ Y Viễn bị thương, khẳng định không thể đến công ty được, nên cô ta phải gấp rút xử lý công việc trước tiên, nếu không sẽ gây rối tung, thì cô phải làm sao thu dọn?
Diệp Tử làm việc rất tích cực, rất nhanh, mọi công việc hôm nay đều được cô ta xử lý hết, sau đó gửi thông tin vào hòm thư của nhân viên dưới quyền, làm xong xuôi, cô nhìn đồng hồ, còn chưa tới bảy giờ.
Có thể đợi thêm một chút nữa.
Diệp Tử nhìn lên hai giường bệnh, hay người này không biết sẽ mê man đến lúc nào.
Cuối cùng, Diệp Tử nhắn tin cho nhân viên dưới quyền, bảo anh ta khi thấy tin nhắn thì gọi cho mình, cô ta cảm thấy buồn ngủ, cho nên tự đi pha một cốc cà phê hòa tan, sau đó trở lại phòng bệnh từ từ uống.
Mãi cho đến mười giờ sáng, hai người kia đều không có dấu hiệu tỉnh lại.
Thẩm Cửu vẫn như đang trong cơn ác mộng, trong mơ mọi người đều nói lời vô tình, không ngừng công kích cô, khiến cô không thể phản bác, hơn nữa cho dù cô có phản bác, những người đó cũng nhanh chóng phản kích lại, khiến cho cô giống như quân lính tan rã, bị thua mà chạy.
“Không, không được!!” Thẩm Cửu bỗng nhiên kêu lên đầy sợ hãi rồi mở mắt ra.
Phản chiếu trên trần nhà là màu trắng vô tận, giống như một vùng tuyết trắng không có điểm cuối.
Diệp Tử uống hết hai cốc cà phê hòa tan vẫn cảm thấy buồn ngủ, khi cô ta chống tay lên bàn định ngủ thì một tiếng thét chói tai làm cô ta bừng tỉnh.
Cô ta vội mở mắt, nhìn về phía phát ra âm thanh, thì ra Thẩm Cửu đã tỉnh.
Cô ta nhanh chóng xoa má mình, sau đó đứng dậy đi về phía Thẩm Cửu.
“Cô Thẩm, cô tỉnh rồi.”
Nghe thấy giọng phụ nữ mềm mại, Thẩm Cửu hơi sửng sốt, một lát sau mới phản ứng lại, cô nhìn về phía người đang đi tới.
Khá quen, nhưng cô đau đầu quá… Dường như biết người này, mà lại dường như không biết người này.
“Cô là…”
Sắc mặt Diệp Tử khẽ chùng xuống: “Tôi là thư ký Diệp Tử của Phó tổng giám đốc Dạ, chúng ta đã từng gặp nhau vài lần ở công ty, cô Thẩm không nhớ sao?”
Nghe lời nhắc của cô ta, Thẩm Cửu mới nhớ lại lúc trước ở công ty quả thực cô có gặp qua người này.
Cô mê man rất lâu, vừa rồi nhất thời không nhớ ra cô ta là ai.
Thẩm Cửu gật đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi nhớ ra rồi.”
Diệp Tử dở khóc dở cười: “Xem ra sự tồn tại của tôi không đáng kể, đã gặp qua vài lần mà cô Thẩm không nhớ tôi.”
Nghe vậy, Thẩm Cửu hơi xấu hổ, cô động đậy, muốn ngồi dậy.
Diệp Tử chạy nhanh đến đỡ cô ngồi dậy, sau đó lấy gối đầu đặt sau lưng cô, rồi không có hỏi cô thêm lời nào, xoay người lấy cho cô một cốc nước.
Khi cô ta bưng nước ấm trở về thì thấy Thẩm Cửu nhìn vào vị trí Dạ Y Viễn, ánh mắt rất lo lắng.
“Cô Thẩm yên tâm, Phó tổng giám đốc Dạ đã không có việc gì, cô không cần lo lắng cho anh ấy.”
“Thật không?” Thẩm Cửu rủ mi mắt xuống, nhớ chuyện đã xảy ra vào đêm qua, cô bị Dạ Âu Thần đuổi ra khỏi cửa, không ngờ trời đổ mưa to, sau đó cô bị té trong mưa, được Dạ Y Viễn ôm đi.
Thấy anh ta bị thương như vậy, vẫn một lòng đi theo mình suốt chặng đường dài, Thẩm Cửu thầm tự trách trong lòng.
“Này cô Thẩm, mau uống chút nước ấm đi.”
Diệp Tử đưa một cốc nước, Thẩm Cửu nhận lấy, nhấp miệng mấy ngụm rồi không uống nữa.
“Bác sĩ nói thế nào vậy? Hôm qua anh ấy cũng mắc mưa giống tôi.”
Nghe vậy, Diệp Tử ngẩn người, từ lúc tới đây mọi việc dường như cô ta đã giải quyết ổn thỏa, nhưng cô ta chỉ thấy kết quả, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì lại không biết, cô ta cũng không gặp ai để hỏi. Bây giờ nghe Thẩm Cửu nói vậy, cô ta nhíu mày: “Khi tôi đến đây phó tổng giám đốc còn rất tỉnh táo, là anh ấy gọi điện thoại bảo tôi tới đây chăm sóc cô Thẩm, lúc sau mệt quá anh ấy mới ngủ.”
“…” Môi Thẩm Cửu he hé, rốt cuộc cô không nói được lời nào.
Diệp Tử nghĩ nghĩ một chút, lại nói thêm: “Lúc tôi tới là rạng sáng rồi, cô Thẩm còn nhớ rõ thời điểm cô vào viện là khi nào không?”
Thẩm Cửu không nói tiếp, cô không biết rõ mình đã ở bệnh viện bao lâu, nhưng đại khái có thể đoán được, sau khi cô đến bệnh viện một thời gian, Dạ Y Viễn vẫn túc trực bên cạnh cô, rồi Diệp Tử xuất hiện.
Người này… thật là!
Thẩm Cửu không biết nói gì về anh ta nữa, chỉ cần anh ta tệ một chút, cô có thể hoàn toàn cự tuyệt anh, cho dù anh ta đối tốt với cô, cô cũng không chút động lòng mà từ chối anh ta.
Nhưng tại sao anh ta lại tốt như thế này, khiến cô không có cách nào từ chối.
Anh ta vì cô mà làm nhiều như vậy, khiến cô bây giờ lại cảm thấy tội lỗi vô cùng.
Cái này là cảm tình, cô không có cách nào báo đáp lại!
Nhưng Dạ Y Viễn… tại sao lại không hiểu!?
“Cô Thẩm, tôi là thư ký riêng của Phó tổng giám đốc Dạ đã rất nhiều năm, tuy rằng mặt ngoài anh ấy là người ôn nhuận, nhưng không dễ dàng gì lay động được anh ấy. Cô cũng dừng tự trách mình, dù sao chuyện này đều là do Phó tổng giám đốc Dạ cam tâm tình nguyện.”
“Không có việc gì đâu Phó tổng giám đốc Dạ, cô Thẩm thế nào rồi? Nhìn thấy tình trạng của cô ấy không được tốt.” Diệp Tử không hổ là thư ký đắc lực của Dạ Y Viễn, lập tức nhận ra vấn đề trọng điểm mà Dạ Y Viễn đang nhắc tới là gì.
“Cô ấy sốt rất cao, vừa mới hạ sốt.”
Diệp Tử đảo mắt nhìn sang, rồi lại nhìn Dạ Y Viễn: “Phó tổng giám đốc Dạ yên tâm nghỉ ngơi đi, chuyện ở công ty bên kia hôm nay đã sắp xếp người lo ổn thỏa, về phần cô Thẩm ở đây có tôi chăm sóc, Phó tổng giám đốc Dạ xem ra cả đêm không hề nghỉ ngơi, ngài mau nghỉ ngơi một lát đi, nếu không đến lúc đó không cầm cự không được.”
“Ừm, cám ơn.” Dạ Y Viễn cảm kích nhìn Diệp Tử, quả nhiên là thư ký đi theo mình nhiều năm, mới đến không lâu đã lập tức hiểu ra sự việc, hoàn toàn biết rõ bản thân nên làm cái gì, anh ta coi trọng cái gì.
Nhiều như vậy năm, Diệp Tử làm việc luôn đáng tin cậy, cho nên có cô ta ở đây, Dạ Y Viễn rất yên tâm.
Cuối cùng anh ta cũng dám chợp mắt, nhưng vừa nhắm mắt lại, bóng tối vô tận ập đến.
Nhưng Dạ Y Viễn biết, lúc này đây, anh ta cuối cùng đã có thể chìm vào giấc mộng.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Tử nghe thấy nhịp thở đều đều của Dạ Y Viễn, cô nhìn Dạ Y Viễn, nhẹ giọng thở dài: “Hỏi thế gian tình là gì, mà đôi lứa hẹn thề sống chết.”
Sau hai giờ, Diệp Tử ôm ngực mình: “Không được, những lời này không thể nói tùy tiện, Phó tổng giám đốc Dạ chỉ là đang ngủ thôi, chẳng qua là… anh ta thật sự đối tốt với cô Thẩm, haizz.”
Diệp Tử thu dọn một chút, sau đó tìm một chỗ bên cạnh ngồi xuống, nửa đêm sếp gọi điện thoại cho cô, thì cô cũng đoán được có chuyện quan trọng, cho nên cô vội mang theo tài liệu và nhiều thứ khác, bây giờ cô có thể bắt đầu xử lý công việc.
Nghĩ đến đây, Diệp Tử lấy notebook ra, đặt lên hai chân mình, đăng nhập vào tài khoản, bắt đầu xử lý công việc.
Đại khái cả ngày hôm nay cô đều phải ở lại công ty, mà Dạ Y Viễn bị thương, khẳng định không thể đến công ty được, nên cô ta phải gấp rút xử lý công việc trước tiên, nếu không sẽ gây rối tung, thì cô phải làm sao thu dọn?
Diệp Tử làm việc rất tích cực, rất nhanh, mọi công việc hôm nay đều được cô ta xử lý hết, sau đó gửi thông tin vào hòm thư của nhân viên dưới quyền, làm xong xuôi, cô nhìn đồng hồ, còn chưa tới bảy giờ.
Có thể đợi thêm một chút nữa.
Diệp Tử nhìn lên hai giường bệnh, hay người này không biết sẽ mê man đến lúc nào.
Cuối cùng, Diệp Tử nhắn tin cho nhân viên dưới quyền, bảo anh ta khi thấy tin nhắn thì gọi cho mình, cô ta cảm thấy buồn ngủ, cho nên tự đi pha một cốc cà phê hòa tan, sau đó trở lại phòng bệnh từ từ uống.
Mãi cho đến mười giờ sáng, hai người kia đều không có dấu hiệu tỉnh lại.
Thẩm Cửu vẫn như đang trong cơn ác mộng, trong mơ mọi người đều nói lời vô tình, không ngừng công kích cô, khiến cô không thể phản bác, hơn nữa cho dù cô có phản bác, những người đó cũng nhanh chóng phản kích lại, khiến cho cô giống như quân lính tan rã, bị thua mà chạy.
“Không, không được!!” Thẩm Cửu bỗng nhiên kêu lên đầy sợ hãi rồi mở mắt ra.
Phản chiếu trên trần nhà là màu trắng vô tận, giống như một vùng tuyết trắng không có điểm cuối.
Diệp Tử uống hết hai cốc cà phê hòa tan vẫn cảm thấy buồn ngủ, khi cô ta chống tay lên bàn định ngủ thì một tiếng thét chói tai làm cô ta bừng tỉnh.
Cô ta vội mở mắt, nhìn về phía phát ra âm thanh, thì ra Thẩm Cửu đã tỉnh.
Cô ta nhanh chóng xoa má mình, sau đó đứng dậy đi về phía Thẩm Cửu.
“Cô Thẩm, cô tỉnh rồi.”
Nghe thấy giọng phụ nữ mềm mại, Thẩm Cửu hơi sửng sốt, một lát sau mới phản ứng lại, cô nhìn về phía người đang đi tới.
Khá quen, nhưng cô đau đầu quá… Dường như biết người này, mà lại dường như không biết người này.
“Cô là…”
Sắc mặt Diệp Tử khẽ chùng xuống: “Tôi là thư ký Diệp Tử của Phó tổng giám đốc Dạ, chúng ta đã từng gặp nhau vài lần ở công ty, cô Thẩm không nhớ sao?”
Nghe lời nhắc của cô ta, Thẩm Cửu mới nhớ lại lúc trước ở công ty quả thực cô có gặp qua người này.
Cô mê man rất lâu, vừa rồi nhất thời không nhớ ra cô ta là ai.
Thẩm Cửu gật đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi nhớ ra rồi.”
Diệp Tử dở khóc dở cười: “Xem ra sự tồn tại của tôi không đáng kể, đã gặp qua vài lần mà cô Thẩm không nhớ tôi.”
Nghe vậy, Thẩm Cửu hơi xấu hổ, cô động đậy, muốn ngồi dậy.
Diệp Tử chạy nhanh đến đỡ cô ngồi dậy, sau đó lấy gối đầu đặt sau lưng cô, rồi không có hỏi cô thêm lời nào, xoay người lấy cho cô một cốc nước.
Khi cô ta bưng nước ấm trở về thì thấy Thẩm Cửu nhìn vào vị trí Dạ Y Viễn, ánh mắt rất lo lắng.
“Cô Thẩm yên tâm, Phó tổng giám đốc Dạ đã không có việc gì, cô không cần lo lắng cho anh ấy.”
“Thật không?” Thẩm Cửu rủ mi mắt xuống, nhớ chuyện đã xảy ra vào đêm qua, cô bị Dạ Âu Thần đuổi ra khỏi cửa, không ngờ trời đổ mưa to, sau đó cô bị té trong mưa, được Dạ Y Viễn ôm đi.
Thấy anh ta bị thương như vậy, vẫn một lòng đi theo mình suốt chặng đường dài, Thẩm Cửu thầm tự trách trong lòng.
“Này cô Thẩm, mau uống chút nước ấm đi.”
Diệp Tử đưa một cốc nước, Thẩm Cửu nhận lấy, nhấp miệng mấy ngụm rồi không uống nữa.
“Bác sĩ nói thế nào vậy? Hôm qua anh ấy cũng mắc mưa giống tôi.”
Nghe vậy, Diệp Tử ngẩn người, từ lúc tới đây mọi việc dường như cô ta đã giải quyết ổn thỏa, nhưng cô ta chỉ thấy kết quả, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì lại không biết, cô ta cũng không gặp ai để hỏi. Bây giờ nghe Thẩm Cửu nói vậy, cô ta nhíu mày: “Khi tôi đến đây phó tổng giám đốc còn rất tỉnh táo, là anh ấy gọi điện thoại bảo tôi tới đây chăm sóc cô Thẩm, lúc sau mệt quá anh ấy mới ngủ.”
“…” Môi Thẩm Cửu he hé, rốt cuộc cô không nói được lời nào.
Diệp Tử nghĩ nghĩ một chút, lại nói thêm: “Lúc tôi tới là rạng sáng rồi, cô Thẩm còn nhớ rõ thời điểm cô vào viện là khi nào không?”
Thẩm Cửu không nói tiếp, cô không biết rõ mình đã ở bệnh viện bao lâu, nhưng đại khái có thể đoán được, sau khi cô đến bệnh viện một thời gian, Dạ Y Viễn vẫn túc trực bên cạnh cô, rồi Diệp Tử xuất hiện.
Người này… thật là!
Thẩm Cửu không biết nói gì về anh ta nữa, chỉ cần anh ta tệ một chút, cô có thể hoàn toàn cự tuyệt anh, cho dù anh ta đối tốt với cô, cô cũng không chút động lòng mà từ chối anh ta.
Nhưng tại sao anh ta lại tốt như thế này, khiến cô không có cách nào từ chối.
Anh ta vì cô mà làm nhiều như vậy, khiến cô bây giờ lại cảm thấy tội lỗi vô cùng.
Cái này là cảm tình, cô không có cách nào báo đáp lại!
Nhưng Dạ Y Viễn… tại sao lại không hiểu!?
“Cô Thẩm, tôi là thư ký riêng của Phó tổng giám đốc Dạ đã rất nhiều năm, tuy rằng mặt ngoài anh ấy là người ôn nhuận, nhưng không dễ dàng gì lay động được anh ấy. Cô cũng dừng tự trách mình, dù sao chuyện này đều là do Phó tổng giám đốc Dạ cam tâm tình nguyện.”