Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22 35
Chương 2235:
Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn có hơi sững sờ nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần lại: “Đương nhiên là được ạ, anh nói gì thì bọn em nghe nấy, bọn em chỉ đi cùng cậu ấy xuống đây thôi. Vậy không làm phiền hai người nữa, Viên Viên, bọn tớ đi qua bên kia trước chờ cậu nha.”
Chờ Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn đi khỏi, Đường Viên Viên mới cười tít mắt hỏi anh: “Anh, có phải bạn cùng phòng với em rất nhiệt tình không?”
Uất Trì Diệc Thù nhìn theo bóng lưng đã đi xa của hai cô bạn kia không biết đang suy nghĩ chuyện gì, một lát sau mới đưa cái túi trong tay cho cô bé.
“Cho em hả?”
Đường Viên Viên có hơi ngạc nhiên đưa tay nhận lấy túi đồ: “Là cái gì vậy?”
“Kem chống nắng”
Đường Viên Viên nghe vậy thì lập tức mở túi đồ kia ra, quả nhiên nhìn thấy hai tuýp kem chống nắng ở bên trong, trong lòng có chút cảm động nói: “Anh, anh tốt với Viên Viên thật đó, vậy mà Khả Phi còn nói không phải nữa chứ. Cậu ấy có đem rồi, em dùng chung với cậu cũng được mà”
“Dù gì đó cũng là đồ người khác mang theo, em không thấy ngại khi cứ dùng chung đồ của người ta mãi à, nếu hết thì phải làm sao? Hơn nữa thời gian huấn luyện quân sự cũng không ngắn đâu”
Đường Viên Viên nghe anh nói vậy cũng cảm thấy khá có lý: “Vẫn là anh chu đáo, từ trước tới giờ Viên Viên chưa từng lo xa tới mấy chuyện này, cảm ơn anh nha”
“Cô bé ngốc, cầm lấy rồi đi lên đi”
“Anh đến đây chỉ để đưa kem chống nắng cho em thôi hả?”
“Nếu không thì sao? Em còn muốn gì nữa?”
Đường Viên Viên mở to hai mắt, há hốc mồm nhìn về phía Uất Trì Diệc Thù không nói nên lời: “Không, không còn gì nữa”
Tuy cô bé nói không còn gì nhưng trong đôi mắt to tròn kia hiển nhiên đang ngập tràn thất vọng.
“Cái con bé không có lương tâm này, nửa đêm nửa hôm anh chạy đến đây đưa kem chống nắng cho em mà em còn không biết hỏi anh ăn cơm chưa một tiếng hả? Giờ ngược lại còn trách anh không đem đồ ăn đến cho em nữa à?”
“Huh, Viên Viên không có ý này, Viên Viên biết sai rồi, vậy anh đã ăn cơm chưa? Nếu vẫn chưa thì Viên Viên mời anh đi ăn cơm nha.”
Uất Trì Diệc Thù liếc nhìn hai người đầy vẻ háo sắc đăng kia, giọng điệu chợt lạnh đi một chút.
“Hôm nay không đi, để lần sau anh sẽ dẫn em đi ăn món gì đó ngon ngon. Còn giờ thì đi nghỉ ngơi sớm một chút để mai còn tiếp tục huấn luyện quân sự nữa, nhớ đọc tờ hướng dẫn rồi hãy bôi kem chống năng đó, đừng để bị cháy năng rồi khóc than với anh.”
Nói xong, Uất Trì Diệc Thù lấy ra một cái hộp có thiết kế tinh xảo từ trong túi áo đưa cho Đường Viên Viên: “Còn nữa, cái này cho em nè.”
Đường Viên Viên nhìn thấy cái hộp kia thì hai mắt sáng rực lên: “Kẹo Chocolate, cảm ơn anh nha”
Cô bé vui đến mức nhảy cẵng lên ôm chầm lấy cậu, cảnh tượng trước mắt này khiến cho những cô gái đứng xem phải đỏ mắt ghen tị.
“Được rồi, lớn rồi chứ có còn bé bỏng gì nữa đâu, ôm một chút là được rồi” Tuy trong giọng của Uất Trì Diệc Thù đầy vẻ ghét bỏ nhưng trong mắt lại chứa đựng vô vàng sự cưng chiều. Đường Viên Viên lưu luyến không rời vẫn ôm Uất Trì Diệc Thù thêm một lúc lâu nữa mới buông tay, cô bé dùng giọng điệu mềm mại nói: “Anh, nếu không cứ để Viên Viên mời anh một bữa đi, hôm nay em thấy ở cổng trường có rất nhiều món ngon có cả mì thịt bò nữa đó, em nghĩ mùi vị của nó có lẽ cũng không tệ đâu.”
Chỉ vừa mới dứt lời mà Đường Viên Viên đã cảm thấy mình sắp chảy nước miếng tới nơi rồi, Uất Trì Diệc Thù còn không hiểu suy nghĩ cô bé sao?
“Chủ yếu là vì em muốn ăn chứ gì?”
Vốn dĩ Uất Trì Diệc Thù không định ra ngoài với cô bé vì hai cô gái kia cứ giống như hổ rình mồi mà nhìn chăm chằm về phía này, nhưng nếu cô bé ngốc này lại muốn ăn thì lại là chuyện khác.
“Nếu đã muốn ăn như vậy thì đi thôi, anh mua cho em một phần”
“Cảm ơn anh, để em gọi cho Khả Phi đi cùng nha được không? Còn hai người bạn cùng phòng của em nữa, buổi chiều bọn họ đã mời Viên Viên ăn đồ Tây rồi”
“Người ta mời em đi ăn đồ Tây mà em lại cho người ta ăn mì thịt bò à, còn không biết ngại sao?”
“Không hề”
Hai người bạn cùng phòng kia thật ra đang tích cực nghe lén, mặc dù cách rất xa nhưng bọn họ vẫn có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người, lúc nghe thấy lời của Viên Viên thì lập tức lao nhanh lại đây.
“Không sao hết, bọn em ăn gì cũng được ạ, hơn nữa bọn em cũng rất thích ăn mì thịt bò nha”
Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn có hơi sững sờ nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần lại: “Đương nhiên là được ạ, anh nói gì thì bọn em nghe nấy, bọn em chỉ đi cùng cậu ấy xuống đây thôi. Vậy không làm phiền hai người nữa, Viên Viên, bọn tớ đi qua bên kia trước chờ cậu nha.”
Chờ Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn đi khỏi, Đường Viên Viên mới cười tít mắt hỏi anh: “Anh, có phải bạn cùng phòng với em rất nhiệt tình không?”
Uất Trì Diệc Thù nhìn theo bóng lưng đã đi xa của hai cô bạn kia không biết đang suy nghĩ chuyện gì, một lát sau mới đưa cái túi trong tay cho cô bé.
“Cho em hả?”
Đường Viên Viên có hơi ngạc nhiên đưa tay nhận lấy túi đồ: “Là cái gì vậy?”
“Kem chống nắng”
Đường Viên Viên nghe vậy thì lập tức mở túi đồ kia ra, quả nhiên nhìn thấy hai tuýp kem chống nắng ở bên trong, trong lòng có chút cảm động nói: “Anh, anh tốt với Viên Viên thật đó, vậy mà Khả Phi còn nói không phải nữa chứ. Cậu ấy có đem rồi, em dùng chung với cậu cũng được mà”
“Dù gì đó cũng là đồ người khác mang theo, em không thấy ngại khi cứ dùng chung đồ của người ta mãi à, nếu hết thì phải làm sao? Hơn nữa thời gian huấn luyện quân sự cũng không ngắn đâu”
Đường Viên Viên nghe anh nói vậy cũng cảm thấy khá có lý: “Vẫn là anh chu đáo, từ trước tới giờ Viên Viên chưa từng lo xa tới mấy chuyện này, cảm ơn anh nha”
“Cô bé ngốc, cầm lấy rồi đi lên đi”
“Anh đến đây chỉ để đưa kem chống nắng cho em thôi hả?”
“Nếu không thì sao? Em còn muốn gì nữa?”
Đường Viên Viên mở to hai mắt, há hốc mồm nhìn về phía Uất Trì Diệc Thù không nói nên lời: “Không, không còn gì nữa”
Tuy cô bé nói không còn gì nhưng trong đôi mắt to tròn kia hiển nhiên đang ngập tràn thất vọng.
“Cái con bé không có lương tâm này, nửa đêm nửa hôm anh chạy đến đây đưa kem chống nắng cho em mà em còn không biết hỏi anh ăn cơm chưa một tiếng hả? Giờ ngược lại còn trách anh không đem đồ ăn đến cho em nữa à?”
“Huh, Viên Viên không có ý này, Viên Viên biết sai rồi, vậy anh đã ăn cơm chưa? Nếu vẫn chưa thì Viên Viên mời anh đi ăn cơm nha.”
Uất Trì Diệc Thù liếc nhìn hai người đầy vẻ háo sắc đăng kia, giọng điệu chợt lạnh đi một chút.
“Hôm nay không đi, để lần sau anh sẽ dẫn em đi ăn món gì đó ngon ngon. Còn giờ thì đi nghỉ ngơi sớm một chút để mai còn tiếp tục huấn luyện quân sự nữa, nhớ đọc tờ hướng dẫn rồi hãy bôi kem chống năng đó, đừng để bị cháy năng rồi khóc than với anh.”
Nói xong, Uất Trì Diệc Thù lấy ra một cái hộp có thiết kế tinh xảo từ trong túi áo đưa cho Đường Viên Viên: “Còn nữa, cái này cho em nè.”
Đường Viên Viên nhìn thấy cái hộp kia thì hai mắt sáng rực lên: “Kẹo Chocolate, cảm ơn anh nha”
Cô bé vui đến mức nhảy cẵng lên ôm chầm lấy cậu, cảnh tượng trước mắt này khiến cho những cô gái đứng xem phải đỏ mắt ghen tị.
“Được rồi, lớn rồi chứ có còn bé bỏng gì nữa đâu, ôm một chút là được rồi” Tuy trong giọng của Uất Trì Diệc Thù đầy vẻ ghét bỏ nhưng trong mắt lại chứa đựng vô vàng sự cưng chiều. Đường Viên Viên lưu luyến không rời vẫn ôm Uất Trì Diệc Thù thêm một lúc lâu nữa mới buông tay, cô bé dùng giọng điệu mềm mại nói: “Anh, nếu không cứ để Viên Viên mời anh một bữa đi, hôm nay em thấy ở cổng trường có rất nhiều món ngon có cả mì thịt bò nữa đó, em nghĩ mùi vị của nó có lẽ cũng không tệ đâu.”
Chỉ vừa mới dứt lời mà Đường Viên Viên đã cảm thấy mình sắp chảy nước miếng tới nơi rồi, Uất Trì Diệc Thù còn không hiểu suy nghĩ cô bé sao?
“Chủ yếu là vì em muốn ăn chứ gì?”
Vốn dĩ Uất Trì Diệc Thù không định ra ngoài với cô bé vì hai cô gái kia cứ giống như hổ rình mồi mà nhìn chăm chằm về phía này, nhưng nếu cô bé ngốc này lại muốn ăn thì lại là chuyện khác.
“Nếu đã muốn ăn như vậy thì đi thôi, anh mua cho em một phần”
“Cảm ơn anh, để em gọi cho Khả Phi đi cùng nha được không? Còn hai người bạn cùng phòng của em nữa, buổi chiều bọn họ đã mời Viên Viên ăn đồ Tây rồi”
“Người ta mời em đi ăn đồ Tây mà em lại cho người ta ăn mì thịt bò à, còn không biết ngại sao?”
“Không hề”
Hai người bạn cùng phòng kia thật ra đang tích cực nghe lén, mặc dù cách rất xa nhưng bọn họ vẫn có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người, lúc nghe thấy lời của Viên Viên thì lập tức lao nhanh lại đây.
“Không sao hết, bọn em ăn gì cũng được ạ, hơn nữa bọn em cũng rất thích ăn mì thịt bò nha”