Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-327
Chương 327: Dựa vào cái gì chị ta có thể có được tất cả?
Mẹ Thẩm thấy chiếc thẻ ngân hàng bị thu lại, răng ê ẩm, trong lòng hận không thôi.
15 tỷ đến tay lại bay đi như thế, bà ta phải nghĩ cách lấy lại mới được.
Không làm không thôi, mẹ Thẩm trực tiếp lạnh giọng nói: “Tóm lại, nó bây giờ là con gái của nhà họ Thẩm rồi, mấy người biến mất nhiều năm như thế, căn bản không có một chút trách nhiệm, bây giờ xuất hiện nói nó là con của nhà họ Hàn mấy người thì là của nhà họ Hàn mấy người sao? Hai người đi hết cho tôi! Ra ngoài!”
Không ngờ bà ta vậy mà thẹn quá hóa giận, trong mắt Tô Cửu vụt qua ý cười: “Bà Thẩm, bà biết ở trên mặt luật pháp, biết không báo cũng coi như đồng phạm không? Ví dụ nói, lúc đầu bà biết đứa trẻ này mất tích, bà cũng biết cô ấy rơi vào tay bọn bắt cóc, nhưng bà rõ ràng biết, lại biết chuyện mà không báo, vậy thì… bà với bọn buôn người đó có tội như nhau.”
Mẹ Thẩm đâu có từng học những điều về pháp luật, bà ta chỉ là một người phụ nữ, bình thường lại không có chú ý đến mấy thứ này, bị Tô Cửu nói như thế, bà ta thật sự ngây người.
“Cô, cô nói lời này là có ý gì?”
“Ý của tôi chính là, nếu như phải tính sổ, nhà họ Hàn chúng tôi có thể khởi kiện bà. Đương nhiên, lấy điều kiện của nhà họ Hàn thì có thể tìm được luật sư rất tốt, đến lúc đó…”
“Hai người đây là đang uy hiếp tôi?”
Tô Cửu khẽ mỉm cười: “Không dám, dù sao bà thế nào cũng tính là ân nhân của nhà họ Hàn chúng tôi.”
“Vậy hai người đây là có ý gì?”
“Hy vọng bà Thẩm có thể hoàn trả, Thẩm Cửu là người của nhà họ Hàn chúng tôi, cặp như ý bình an khấu đó, tự nhiên cũng phải trả lại. Dù sao, đó vốn chính là đồ thuộc về Thẩm Cửu, chứ không phải của Thẩm Nhã, hiểu chưa?”
Tô Cửu cảm thấy mình cũng không có kiên nhẫn gì nữa, cho nên nói rõ ràng thẳng thắn.
“Được, tôi coi như hiểu rồi, hai người đây là thay Thẩm Cửu đến thuyết pháp! Thật là đáng thương cho tôi, vất vả khổ sở nuôi nó lớn như thế! Cho dù tôi có ích kỷ, nhưng tôi không có công lao cũng có khổ lao chứ? Hai người dựa vào đâu không cảm ơn tôi, còn uy hiếp tôi như thế, tôi thật là số khổ mà!” Mẹ Thẩm bắt đầu la hét, lớn tiếng khóc.
Âm thanh ồn ào này khiến Hàn Đông không nhịn được mà nhíu mày, khí tức từ trên người tỏa ra càng lạnh lẽo vài phần, ánh mắt lăng lệ như điện dừng trên người mẹ Thẩm.
Mẹ Thẩm cảm nhận được rất rõ, sau đó khựng lại, không tự giác mà chạm vào ánh mắt của Hàn Đông, quên mất đang khóc giả vờ.
Vào lúc này Thẩm Nhã mua đồ trở về, đẩy cửa vào thì nhìn thấy mẹ mình ngồi dưới sàn lạnh lẽo khóc lóc, lập tức hoảng hốt chạy tới: “Mẹ, làm sao vậy? Hai người làm gì với mẹ tôi rồi?”
Hàn Đông đứng dậy, bóng dáng cao lớn anh tuấn toát ra vẻ uy vũ bất phàm, ánh mắt Thẩm Nhã nhìn anh ta liền nhiều hơn vài phần si mê.
“Bà Thẩm, chúng tôi sẽ cho bà thời gian ba ngày suy nghĩ, bà nghĩ kỹ rồi thì gọi điện cho tôi, hôm nay chúng tôi đi trước.”
Tô Cửu nói xong, bèn thay Hàn Đông dẫn đường, sau đó một đám người rời khỏi đây.
Thẩm Nhã ngây ra, cả nửa ngày mới phản ứng lại: “Ài, điểm tâm tôi mới mua, hai người không ăn sao?”
“Con nhóc thối này!” Mẹ Thẩm tức giận không thôi, trực tiếp véo Thẩm Nhã: “Nhìn thấy đàn ông là sáng mắt không thấy đường về? Ngay cả mẹ cũng không để ý?”
“Ài, mẹ… đau! Mau buông tay!”
Thẩm Nhã bị nhéo đau, rít lên.
“Con còn biết đau? Vừa rồi muốn làm gì? Mẹ nó cho con biết, đừng chọc vào người đàn ông đó!”
“Tại sao chứ mẹ?” Thẩm Nhã bất mãn bĩu môi: “Con cũng lớn như vậy rồi, con tự có quyền quyết định của mình, con muốn theo ai thì theo người đó, mẹ tại sao quản con?”
Mẹ Thẩm từ trên đất đứng dậy, phủi phủi quần áo của mình, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Cậu ta không phải người tốt gì đâu, hơn nữa… chuyện lần này không giống.”
Thẩm Nhã căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể hừ một tiếng, sau đó hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mẹ, mẹ sao lại biết người đàn ông ưu tú như thế? Trước đây sao chưa từng nghe mẹ nhắc đến? Anh ta đến tìm mẹ là muốn làm gì?”
Mẹ Thẩm liếc nhìn Thẩm Nhã, suy nghĩ rồi vẫn nói sự tình cho cô ta.
Thẩm Nhã sau khi nghe xong thì hồi lâu cũng không bình tĩnh được, nửa ngày mới phản ứng lại.
“Ý của mẹ là… chị… Thẩm Cửu là con gái của nhà họ Hàn?”
Sắc mặt của mẹ Thẩm ngưng trọng gật đầu: “Không sai, nó không phải mẹ sinh ra, lúc đầu chỉ là nhận từ cô nhi viện về nuôi, ai biết… nó vậy mà là con gái của nhà họ Hàn.” Nói đến đây, mẹ Thẩm tức đến ê cả răng: “Người phụ nữ đáng chết đó, cũng cho mẹ 15 tỷ rồi, vậy mà còn lấy lại, thật là giỏi lật mặt, còn nói cái gì mà mẹ là ân nhân của nhà họ Hàn bọn họ, sao không cho mẹ 30 tỷ chứ? Tức chết mẹ rồi.”
Thẩm Nhã lại không có nghe lọt những lời này, cô ta chỉ biết… Thẩm Cửu vậy mà là thiên kim tiểu thư mà nhà họ Hàn luôn tìm kiếm? Vậy Hàn Mai Linh thì sao? Không phải Hàn Mai Linh sao?
Bởi vì cô ta trước đây từng chú ý đến nhà họ Hàn, cho nên biết thông tin này.
Nhưng nháo nửa ngày, Hàn Mai Linh là hàng giả? Thẩm Cửu là thật?
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu liền siết chặt nắm đấm của mình lại.
Tại sao chứ? Trước đây cô ta chê bai cậu hai của nhà họ Dạ đó là kẻ tàn phế không muốn gả, ba mẹ bắt Thẩm Cửu thay cô ta gả đi, cô ta còn thấy may mắn rất lâu, may mắn có một chị gái thay cô ta, mà cô ta có thể tiếp tục sống một cuộc sống thiếu nữ vô lo vô nghĩ.
Nhưng không ngờ… chị ta ở nhà họ Dạ vậy mà có thể lặn lộn? Trải qua cuộc sống của mợ chủ? Không có thảm như trong tưởng tượng của cô ta, hơn nữa… bây giờ chị ta vậy mà là thiên kim đại tiểu thư của nhà họ Hàn?
Chị em từ nhỏ đến lớn, đột nhiên nhảy vọt trở thành phượng hoàng trên cành cao, điều này khiến Thẩm Nhã sao mà chịu được? Dù sao, cô ta luôn hy vọng người có thể nhảy lên cành cao làm phượng hoàng đó là chính mình!
Nhưng, sao lại như thế? Thẩm Nhã tức giận mà cắn rách môi dưới, vị máu tanh tràn ngập trong lồng ngực.
“Nhã, Nhã!”
Thẩm Nhã hoàn hồn lại, nhìn sang mẹ đang gọi tên mình: “Mẹ?”
“Chuyện này phải tính kế lâu dài, mẹ đã nợ nhiều tiền như thế, lần này chúng ta phải lấy được càng nhiều tiền hơn, bắt nhà họ Hàn bọn họ bù đắp cho chúng ta nhiều một chút, chúng ta sau này có thể trải qua cuộc sống hơn người, con hiểu chứ?”
“Cuộc sống hơn người? Chỉ dựa vào hơn chục tỷ đó mà bọn họ bù đắp sao?” Thẩm Nhã cụp mắt, đáy mắt đều âm u: “Con sao cảm thấy… những thứ đó căn bản không đủ chứ? Hơn nữa, Thẩm Cửu chị ta… dựa vào đâu mà là thiên kim tiểu thư của nhà họ Hàn chứ?”
“Nhã Nhã?”
“Không! Chị ta không xứng! Cô ta trước là làm mợ chủ của nhà họ Dạ, bây giờ còn trở thành cô cả nhà họ Hàn? Vậy con thì sao? Con là cái gì? Mẹ! Mẹ nói đi! Con mới là thiên kim tiểu thư mà nhà họ Hàn đang tìm, chứ không phải Thẩm Cửu chị ta, bọn họ là nhận nhầm người rồi, hoặc là mẹ nhầm rồi có đúng không? Con mới là đứa trẻ mẹ nhận nuôi từ cô nhi viện về!”
Mẹ Thẩm khó tin nhìn Thẩm Nhã trước mắt, tưởng mình nghe nhầm rồi.
“Nhã Nhã, con… con là con gái ruột của mẹ, con sao lại…”
“Không! Con không phải!!! Con không muốn!!” Thẩm Nhã thét lên một tiếng rồi đẩy mẹ Thẩm ra: “Dựa vào đâu? Chúng con đều cùng nhau lớn lên, chị ta có thể có được nhiều như thế, nhưng con cái gì cũng không có!!”
Mẹ Thẩm thấy chiếc thẻ ngân hàng bị thu lại, răng ê ẩm, trong lòng hận không thôi.
15 tỷ đến tay lại bay đi như thế, bà ta phải nghĩ cách lấy lại mới được.
Không làm không thôi, mẹ Thẩm trực tiếp lạnh giọng nói: “Tóm lại, nó bây giờ là con gái của nhà họ Thẩm rồi, mấy người biến mất nhiều năm như thế, căn bản không có một chút trách nhiệm, bây giờ xuất hiện nói nó là con của nhà họ Hàn mấy người thì là của nhà họ Hàn mấy người sao? Hai người đi hết cho tôi! Ra ngoài!”
Không ngờ bà ta vậy mà thẹn quá hóa giận, trong mắt Tô Cửu vụt qua ý cười: “Bà Thẩm, bà biết ở trên mặt luật pháp, biết không báo cũng coi như đồng phạm không? Ví dụ nói, lúc đầu bà biết đứa trẻ này mất tích, bà cũng biết cô ấy rơi vào tay bọn bắt cóc, nhưng bà rõ ràng biết, lại biết chuyện mà không báo, vậy thì… bà với bọn buôn người đó có tội như nhau.”
Mẹ Thẩm đâu có từng học những điều về pháp luật, bà ta chỉ là một người phụ nữ, bình thường lại không có chú ý đến mấy thứ này, bị Tô Cửu nói như thế, bà ta thật sự ngây người.
“Cô, cô nói lời này là có ý gì?”
“Ý của tôi chính là, nếu như phải tính sổ, nhà họ Hàn chúng tôi có thể khởi kiện bà. Đương nhiên, lấy điều kiện của nhà họ Hàn thì có thể tìm được luật sư rất tốt, đến lúc đó…”
“Hai người đây là đang uy hiếp tôi?”
Tô Cửu khẽ mỉm cười: “Không dám, dù sao bà thế nào cũng tính là ân nhân của nhà họ Hàn chúng tôi.”
“Vậy hai người đây là có ý gì?”
“Hy vọng bà Thẩm có thể hoàn trả, Thẩm Cửu là người của nhà họ Hàn chúng tôi, cặp như ý bình an khấu đó, tự nhiên cũng phải trả lại. Dù sao, đó vốn chính là đồ thuộc về Thẩm Cửu, chứ không phải của Thẩm Nhã, hiểu chưa?”
Tô Cửu cảm thấy mình cũng không có kiên nhẫn gì nữa, cho nên nói rõ ràng thẳng thắn.
“Được, tôi coi như hiểu rồi, hai người đây là thay Thẩm Cửu đến thuyết pháp! Thật là đáng thương cho tôi, vất vả khổ sở nuôi nó lớn như thế! Cho dù tôi có ích kỷ, nhưng tôi không có công lao cũng có khổ lao chứ? Hai người dựa vào đâu không cảm ơn tôi, còn uy hiếp tôi như thế, tôi thật là số khổ mà!” Mẹ Thẩm bắt đầu la hét, lớn tiếng khóc.
Âm thanh ồn ào này khiến Hàn Đông không nhịn được mà nhíu mày, khí tức từ trên người tỏa ra càng lạnh lẽo vài phần, ánh mắt lăng lệ như điện dừng trên người mẹ Thẩm.
Mẹ Thẩm cảm nhận được rất rõ, sau đó khựng lại, không tự giác mà chạm vào ánh mắt của Hàn Đông, quên mất đang khóc giả vờ.
Vào lúc này Thẩm Nhã mua đồ trở về, đẩy cửa vào thì nhìn thấy mẹ mình ngồi dưới sàn lạnh lẽo khóc lóc, lập tức hoảng hốt chạy tới: “Mẹ, làm sao vậy? Hai người làm gì với mẹ tôi rồi?”
Hàn Đông đứng dậy, bóng dáng cao lớn anh tuấn toát ra vẻ uy vũ bất phàm, ánh mắt Thẩm Nhã nhìn anh ta liền nhiều hơn vài phần si mê.
“Bà Thẩm, chúng tôi sẽ cho bà thời gian ba ngày suy nghĩ, bà nghĩ kỹ rồi thì gọi điện cho tôi, hôm nay chúng tôi đi trước.”
Tô Cửu nói xong, bèn thay Hàn Đông dẫn đường, sau đó một đám người rời khỏi đây.
Thẩm Nhã ngây ra, cả nửa ngày mới phản ứng lại: “Ài, điểm tâm tôi mới mua, hai người không ăn sao?”
“Con nhóc thối này!” Mẹ Thẩm tức giận không thôi, trực tiếp véo Thẩm Nhã: “Nhìn thấy đàn ông là sáng mắt không thấy đường về? Ngay cả mẹ cũng không để ý?”
“Ài, mẹ… đau! Mau buông tay!”
Thẩm Nhã bị nhéo đau, rít lên.
“Con còn biết đau? Vừa rồi muốn làm gì? Mẹ nó cho con biết, đừng chọc vào người đàn ông đó!”
“Tại sao chứ mẹ?” Thẩm Nhã bất mãn bĩu môi: “Con cũng lớn như vậy rồi, con tự có quyền quyết định của mình, con muốn theo ai thì theo người đó, mẹ tại sao quản con?”
Mẹ Thẩm từ trên đất đứng dậy, phủi phủi quần áo của mình, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Cậu ta không phải người tốt gì đâu, hơn nữa… chuyện lần này không giống.”
Thẩm Nhã căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể hừ một tiếng, sau đó hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mẹ, mẹ sao lại biết người đàn ông ưu tú như thế? Trước đây sao chưa từng nghe mẹ nhắc đến? Anh ta đến tìm mẹ là muốn làm gì?”
Mẹ Thẩm liếc nhìn Thẩm Nhã, suy nghĩ rồi vẫn nói sự tình cho cô ta.
Thẩm Nhã sau khi nghe xong thì hồi lâu cũng không bình tĩnh được, nửa ngày mới phản ứng lại.
“Ý của mẹ là… chị… Thẩm Cửu là con gái của nhà họ Hàn?”
Sắc mặt của mẹ Thẩm ngưng trọng gật đầu: “Không sai, nó không phải mẹ sinh ra, lúc đầu chỉ là nhận từ cô nhi viện về nuôi, ai biết… nó vậy mà là con gái của nhà họ Hàn.” Nói đến đây, mẹ Thẩm tức đến ê cả răng: “Người phụ nữ đáng chết đó, cũng cho mẹ 15 tỷ rồi, vậy mà còn lấy lại, thật là giỏi lật mặt, còn nói cái gì mà mẹ là ân nhân của nhà họ Hàn bọn họ, sao không cho mẹ 30 tỷ chứ? Tức chết mẹ rồi.”
Thẩm Nhã lại không có nghe lọt những lời này, cô ta chỉ biết… Thẩm Cửu vậy mà là thiên kim tiểu thư mà nhà họ Hàn luôn tìm kiếm? Vậy Hàn Mai Linh thì sao? Không phải Hàn Mai Linh sao?
Bởi vì cô ta trước đây từng chú ý đến nhà họ Hàn, cho nên biết thông tin này.
Nhưng nháo nửa ngày, Hàn Mai Linh là hàng giả? Thẩm Cửu là thật?
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu liền siết chặt nắm đấm của mình lại.
Tại sao chứ? Trước đây cô ta chê bai cậu hai của nhà họ Dạ đó là kẻ tàn phế không muốn gả, ba mẹ bắt Thẩm Cửu thay cô ta gả đi, cô ta còn thấy may mắn rất lâu, may mắn có một chị gái thay cô ta, mà cô ta có thể tiếp tục sống một cuộc sống thiếu nữ vô lo vô nghĩ.
Nhưng không ngờ… chị ta ở nhà họ Dạ vậy mà có thể lặn lộn? Trải qua cuộc sống của mợ chủ? Không có thảm như trong tưởng tượng của cô ta, hơn nữa… bây giờ chị ta vậy mà là thiên kim đại tiểu thư của nhà họ Hàn?
Chị em từ nhỏ đến lớn, đột nhiên nhảy vọt trở thành phượng hoàng trên cành cao, điều này khiến Thẩm Nhã sao mà chịu được? Dù sao, cô ta luôn hy vọng người có thể nhảy lên cành cao làm phượng hoàng đó là chính mình!
Nhưng, sao lại như thế? Thẩm Nhã tức giận mà cắn rách môi dưới, vị máu tanh tràn ngập trong lồng ngực.
“Nhã, Nhã!”
Thẩm Nhã hoàn hồn lại, nhìn sang mẹ đang gọi tên mình: “Mẹ?”
“Chuyện này phải tính kế lâu dài, mẹ đã nợ nhiều tiền như thế, lần này chúng ta phải lấy được càng nhiều tiền hơn, bắt nhà họ Hàn bọn họ bù đắp cho chúng ta nhiều một chút, chúng ta sau này có thể trải qua cuộc sống hơn người, con hiểu chứ?”
“Cuộc sống hơn người? Chỉ dựa vào hơn chục tỷ đó mà bọn họ bù đắp sao?” Thẩm Nhã cụp mắt, đáy mắt đều âm u: “Con sao cảm thấy… những thứ đó căn bản không đủ chứ? Hơn nữa, Thẩm Cửu chị ta… dựa vào đâu mà là thiên kim tiểu thư của nhà họ Hàn chứ?”
“Nhã Nhã?”
“Không! Chị ta không xứng! Cô ta trước là làm mợ chủ của nhà họ Dạ, bây giờ còn trở thành cô cả nhà họ Hàn? Vậy con thì sao? Con là cái gì? Mẹ! Mẹ nói đi! Con mới là thiên kim tiểu thư mà nhà họ Hàn đang tìm, chứ không phải Thẩm Cửu chị ta, bọn họ là nhận nhầm người rồi, hoặc là mẹ nhầm rồi có đúng không? Con mới là đứa trẻ mẹ nhận nuôi từ cô nhi viện về!”
Mẹ Thẩm khó tin nhìn Thẩm Nhã trước mắt, tưởng mình nghe nhầm rồi.
“Nhã Nhã, con… con là con gái ruột của mẹ, con sao lại…”
“Không! Con không phải!!! Con không muốn!!” Thẩm Nhã thét lên một tiếng rồi đẩy mẹ Thẩm ra: “Dựa vào đâu? Chúng con đều cùng nhau lớn lên, chị ta có thể có được nhiều như thế, nhưng con cái gì cũng không có!!”