Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22 60
Chương 2260:
Mặc dù chỉ mất mười lăm phút đi bộ từ đây đến nơi để ngắm mặt trời mọc nhưng khi người ta còn buồn ngủ thì đừng nói là mười lăm phút, cho dù chỉ là một phút, cũng lễ thội Quộc giành giật từng giây với thời gian để có thể ngủ. Chỉ muốn ngủ đến khi không ngủ nổi nữa mới thôi: Giá Nhỏ cũng buồn ngủ nhưng ngoan hơn nên không nói gì, ngốc ngốc chạy đến bên cạnh Mạnh Khả Phi.
“Chị Khả Phi, chị có còn buồn ngủ không ạ?”
Mạnh Khả Phi cũng buồn ngủ, bởi vì cả đêm hôm qua cô bé đều không ngủ. Cô bé mất ngủ cả đêm, đợi đến khi buồn ngủ thì đã tới lúc phải rời giường. Bây giờ hai mí mắt đang đánh nhau, sắp mở không được nữa.
Nhưng đối mặt với Giá Nhỏ, cô bé vẫn mỉm cười nói: ‘Không sao.”
“A… Giá Nhỏ vẫn còn rất buồn ngủ: Nếu không phải cảnh mặt trời mọc rất đẹp, em thật muốn ngủ trong phòng đến khi trời đất tối đen”
Hiện tại Giá Nhỏ vẫn còn rất-nhỏ, tính cách vẫn còn rất đơn giản và chân thành, lúc nói chuyện còn có chút ngốc nghếch. Nhìn cô bé như vậy, Mạnh Khả Phi cảm thấy cô bé và Đường Viên Viên rất giống nhau, hai người đều là người không có suy nghĩ sâu xa gì.
Cô bé liên ngồi xuống nhẹ giọng nói: “Nếu em buồn ngủ thì cứ dựa vào chị, trên đường tranh thủ thời gian ngủ thêm một lát, một lúc sau em sẽ dễ chịu hơn”
“Có thật không ạ?”
“Thật.
“Chị Khả Phi, chị thật tốt”
Sau khi Giá Nhỏ cảm ơn liền thân mật ôm cánh tay Mạnh Khả Phi, thực sự tựa trên vai cô bé ngủ thiếp đi: Rõ ràng là cô bé và Mạnh Khả Phi mới chỉ gặp nhau không bao lâu nhưng cách cư xử thân thiết như đã quen biết nhau lâu rất như rồi vậy.
Không tim, không phổi, không có buồn phiền lo lắng. Cuộc sống như vậy thật tốt.
Mạnh Khả Phi âm thầm thở dài trong lòng.
Mười lăm phút sau, cuối cùng cả nhóm cũng đến nơi để ngắm mặt trời mọc.
Sau khi Đường Viên Viên được đặt xuống, cô bé dụi dụi mắt.
“Anh, đã đấn rồi à?”
“Ừ” Uất Trì Diệc Thù cởi áo khoác trải trên mặt đất: “Ngồi ở đây chờ một lát sẽ nhanh chóng thấy mặt trời mọc”
Lúc này bầu trời vẫn còn u ám, bụi cỏ bên đường cũng phủ đầy sương sớm. Đoán chừng sẽ phải ngồi chờ một lất, Đường Viên Viên ngồi xuống áo khoác của Uất Trì Diệc Thù, sau đó nhìn về phía Uất Trì Diệc Thù.
“Còn anh thì sao?”
“Không thành vấn đề” Uất Trì Diệc Thù thản nhiên đáp lời, rồi tuỳ ý tìm một chỗ ngồi xuống. Vì bọn họ đều là anh trai của hai cô gái nhỏ nên họ đặc biệt chăm sóc chúng, Hàn Tử Hi cũng nhanh chóng cởi áo khoác trải xuống đất.
Trên mặt đất: “Giá Nhỏ, chỗ này cho.em” Giá Nhỏ vận đang nhắm mắt ngủ trên vai Mạnh Khả Phi, nghe thấy có người gọi cô bé thì lập tức mở †o mắt.
Sau đó, Giá Nhỏ đi tới bên người Hàn Tử Hi.
Chung Sở Phong cởi áo khoác, đi tới chỗ Mạnh Khả Phi: “Vậy thì em dùng tạm áo của anh Sở Phong nhé?”
“Không cần đâu ạ” Mạnh Khả Phi lắc đầu: “Trên mặt đất không bẩn, không có việc gì.”
Dù gì cô bé cũng là con gái nhà nghèo, lúc còn bé, khi đi làm cơ thể còn bẩn hơn mặt đất cũng không xảy ra chuyện gì: “Con gái sẽ được cưng chiều, em ngại cái gì?” Chung Sở Phong trải áo khoác xuống đất, rôi đè Mạnh Khả Phi xuống: “Vả lại hôm nay em mặc quần áo màu nhạt, nếu không ngồi lên áo của anh, lúc đứng dậy bị ố thì thế nào? Chẳng lẽ em không sợ sao?”
Mạnh Khả Phi: ”…
Cô bé nên ngoan ngoãn ngồi thì hơn.
“Cảm ơn anh.”
Bầu trời lúc đầu còn u ám, về sau bắt đầu hiện lên màu trắng bạc, không lâu sau thì mặt trời từ từ mọc lên. ‘ˆ Ngọn núi họ đang ngồi có tầm nhìn rất tốt, có thể trông thấy toàn cảnh mặt trời dần dần mọc lên. Những đám mây bên cạnh bị mặt trời nhuộm thành màu đỏ khiến nó trở nên cực kỳ chói mắt.
Mạnh Khả Phi lại bị cảnh trước mắt này làm rung động lần nữa.
Mặc dù chỉ mất mười lăm phút đi bộ từ đây đến nơi để ngắm mặt trời mọc nhưng khi người ta còn buồn ngủ thì đừng nói là mười lăm phút, cho dù chỉ là một phút, cũng lễ thội Quộc giành giật từng giây với thời gian để có thể ngủ. Chỉ muốn ngủ đến khi không ngủ nổi nữa mới thôi: Giá Nhỏ cũng buồn ngủ nhưng ngoan hơn nên không nói gì, ngốc ngốc chạy đến bên cạnh Mạnh Khả Phi.
“Chị Khả Phi, chị có còn buồn ngủ không ạ?”
Mạnh Khả Phi cũng buồn ngủ, bởi vì cả đêm hôm qua cô bé đều không ngủ. Cô bé mất ngủ cả đêm, đợi đến khi buồn ngủ thì đã tới lúc phải rời giường. Bây giờ hai mí mắt đang đánh nhau, sắp mở không được nữa.
Nhưng đối mặt với Giá Nhỏ, cô bé vẫn mỉm cười nói: ‘Không sao.”
“A… Giá Nhỏ vẫn còn rất buồn ngủ: Nếu không phải cảnh mặt trời mọc rất đẹp, em thật muốn ngủ trong phòng đến khi trời đất tối đen”
Hiện tại Giá Nhỏ vẫn còn rất-nhỏ, tính cách vẫn còn rất đơn giản và chân thành, lúc nói chuyện còn có chút ngốc nghếch. Nhìn cô bé như vậy, Mạnh Khả Phi cảm thấy cô bé và Đường Viên Viên rất giống nhau, hai người đều là người không có suy nghĩ sâu xa gì.
Cô bé liên ngồi xuống nhẹ giọng nói: “Nếu em buồn ngủ thì cứ dựa vào chị, trên đường tranh thủ thời gian ngủ thêm một lát, một lúc sau em sẽ dễ chịu hơn”
“Có thật không ạ?”
“Thật.
“Chị Khả Phi, chị thật tốt”
Sau khi Giá Nhỏ cảm ơn liền thân mật ôm cánh tay Mạnh Khả Phi, thực sự tựa trên vai cô bé ngủ thiếp đi: Rõ ràng là cô bé và Mạnh Khả Phi mới chỉ gặp nhau không bao lâu nhưng cách cư xử thân thiết như đã quen biết nhau lâu rất như rồi vậy.
Không tim, không phổi, không có buồn phiền lo lắng. Cuộc sống như vậy thật tốt.
Mạnh Khả Phi âm thầm thở dài trong lòng.
Mười lăm phút sau, cuối cùng cả nhóm cũng đến nơi để ngắm mặt trời mọc.
Sau khi Đường Viên Viên được đặt xuống, cô bé dụi dụi mắt.
“Anh, đã đấn rồi à?”
“Ừ” Uất Trì Diệc Thù cởi áo khoác trải trên mặt đất: “Ngồi ở đây chờ một lát sẽ nhanh chóng thấy mặt trời mọc”
Lúc này bầu trời vẫn còn u ám, bụi cỏ bên đường cũng phủ đầy sương sớm. Đoán chừng sẽ phải ngồi chờ một lất, Đường Viên Viên ngồi xuống áo khoác của Uất Trì Diệc Thù, sau đó nhìn về phía Uất Trì Diệc Thù.
“Còn anh thì sao?”
“Không thành vấn đề” Uất Trì Diệc Thù thản nhiên đáp lời, rồi tuỳ ý tìm một chỗ ngồi xuống. Vì bọn họ đều là anh trai của hai cô gái nhỏ nên họ đặc biệt chăm sóc chúng, Hàn Tử Hi cũng nhanh chóng cởi áo khoác trải xuống đất.
Trên mặt đất: “Giá Nhỏ, chỗ này cho.em” Giá Nhỏ vận đang nhắm mắt ngủ trên vai Mạnh Khả Phi, nghe thấy có người gọi cô bé thì lập tức mở †o mắt.
Sau đó, Giá Nhỏ đi tới bên người Hàn Tử Hi.
Chung Sở Phong cởi áo khoác, đi tới chỗ Mạnh Khả Phi: “Vậy thì em dùng tạm áo của anh Sở Phong nhé?”
“Không cần đâu ạ” Mạnh Khả Phi lắc đầu: “Trên mặt đất không bẩn, không có việc gì.”
Dù gì cô bé cũng là con gái nhà nghèo, lúc còn bé, khi đi làm cơ thể còn bẩn hơn mặt đất cũng không xảy ra chuyện gì: “Con gái sẽ được cưng chiều, em ngại cái gì?” Chung Sở Phong trải áo khoác xuống đất, rôi đè Mạnh Khả Phi xuống: “Vả lại hôm nay em mặc quần áo màu nhạt, nếu không ngồi lên áo của anh, lúc đứng dậy bị ố thì thế nào? Chẳng lẽ em không sợ sao?”
Mạnh Khả Phi: ”…
Cô bé nên ngoan ngoãn ngồi thì hơn.
“Cảm ơn anh.”
Bầu trời lúc đầu còn u ám, về sau bắt đầu hiện lên màu trắng bạc, không lâu sau thì mặt trời từ từ mọc lên. ‘ˆ Ngọn núi họ đang ngồi có tầm nhìn rất tốt, có thể trông thấy toàn cảnh mặt trời dần dần mọc lên. Những đám mây bên cạnh bị mặt trời nhuộm thành màu đỏ khiến nó trở nên cực kỳ chói mắt.
Mạnh Khả Phi lại bị cảnh trước mắt này làm rung động lần nữa.