Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22 94
Chương 2294:
Cho nên lúc hai người ở chung thì nói chuyện cũng thiếu chân thật.
Từ đó hễ những hoạt động nào có Uất Trì Diệc Thù thì Đường Viên Viên cũng sẽ không đi. Cứ như vậy cho đến khi sắp đến lễ mừng năm mới thì Hàn Minh Thư phát hiện ra vấn đề nên cô quyết định gọi Viên Viên lại để hỏi sao lại như thế.
“Viên Viên à, dì muốn hỏi cháu là gần đây cháu và anh trai giận nhau phải không?”
Đường Viên Viên không ngờ rằng chuyện này lại làm kinh động tới dì Minh Thư nên nhất thời căng thẳng mà nói năng lộn xôn: “Dì Minh Thư à, không phải cháu cố ý đâu, chỉ là cháu…”
‘Đừng căng thẳng” Hàn Minh Thư giữ chặt bàn tay mềm mại như không có xương của cô bé rồi nói: “Cháu cứ từ từ mà nói. Dù cháu nói như thế nào thì dì cũng sẽ không trách cháu đâu: “Có phải anh trai bắt nạt cháu không?”
“Không có” Đường Viên Viên lắc đầu.
“Vậy tại sao cháu lại không muốn đi chơi với anh trai? Hay.
là anh trai không dẫn cháu đi chơi à? Để dì mắng thằng bé”
“Không có, dì Minh Thư à. Dì đừng trách anh trai, chuyện này không liên quan đến anh ấy”
“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, cháu có bằng lòng nói cho dì biết không?”
Đường Viên Viên nghĩ ngợi rồi vẫn quyết định là không nên làm liên lụy đến Uất Trì Diệc Thù vì nếu cô bé không nói ra thì chắc chắn dì Minh Thư sẽ trách tội lên đầu của anh trai.
Nghĩ vậy nên Đường Viên Viên dựa đầu vào người Hàn Minh Thư rồi ngẩng đầu khẽ nói: “Là mẹ của cháu nói sau này anh trai còn phải qua lại với bạn gái, nếu anh ấy đối xử quá tốt với cháu, cho nên…”
Nghe đến đó thì Hàn Minh Thư đã rõ hết mọi việc nên nói tiếp: “Cho nên cháu không muốn quá gần gũi với anh trai sao?”
Thật ra về vấn đề tình cảm của con cái thì Hàn Minh Thư không muốn can thiệp quá nhiều. Mặc dù lúc trước Dạ Âu Thần dắt Viên Viên tới với ý định là tìm bạn gái cho Uất Trì Diệc Thù, nhưng lúc đó hai đứa còn nhỏ nên không xác định được chuyện gì cả.
Tuy răng mấy năm nay hai đứa chơi với nhau rất thân thiết nhưng về vấn đề tình cảm thì Hàn Minh Thư cảm thấy vẫn nên để con cái tự phát triển, bởi vậy cô không can thiệp vào.
Nhưng bây giờ Viên Viên đã nhắc đến vấn đề này rồi thì cô có nên chỉ điểm một chút cho cô bé không đây?
Thật ra thì… Hàn Minh Thư nhẹ nhàng thở dài, nhẹ giọng nói với Đường Viên Viên: “Cháu đã từng nghĩ đến những gì mẹ cháu nói với cháu chưa?”
“Dì Minh Thư?”
Đường Viên Viên hoàn toàn không hiểu ý của cô.
“Chính là chuyện sau này anh trai của cháu sẽ có bạn gái.”
Hàn Minh Thư biết Đường Viên Viên luôn là người trong sáng, trong mắt hầu như chỉ có đồ ăn, cũng không quan tâm nhiều đến những thứ khác, vì vậy cô chỉ có thể chậm rãi dẫn dắt cô bé.
“Ví dụ, cháu chưa nghĩ đến việc không để anh trai nói về bạn gái sao?”
“Tại sao không để anh trai nói chuyện về bạn gái của anh ấy?” Đường Viên Viên cảm thấy mình không có tư cách: “Cháu không phải em gái anh ấy, cho nên cháu không có tư cách lo chuyện của anh ấy, đúng không?”
“Ừ, hai cháu chỉ là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.
Hiện tại cháu vẫn chưa hiểu, cho nên không muốn nhúng tay vào, nhưng nếu thay đổi thân phận thì sao?”
Đường Viên Viên càng thêm khó hiểu: “Đổi thân phận?”
Nói xong lời này, Hàn Minh Thư cảm thấy có thể dừng lại được rồi, cô khẽ cười nói: “Bây giờ cháu vẫn chưa hiểu, hoặc là hoàn toàn không có ý nghĩ này, vậy sau này rồi nói sau”
Từ đó, Đường Viên Viên luôn nghĩ đến câu hỏi này, ngoài em gái ra, thân phận nào có thể quản được chuyện của anh trai?
Cô bé thực sự không thể hình dung ra được, vì vậy cô bé đã về nhà và nói với bà Đường về sự việc.
Sau khi bà Đường nghe xong có chút kinh ngạc, nắm lấy tay Đường Viên Viên, cẩn thận hỏi cô: “Dì Minh Thư thật sự nói với con như vậy sao?”
Đường Viên Viên gật đầu.
Cho nên lúc hai người ở chung thì nói chuyện cũng thiếu chân thật.
Từ đó hễ những hoạt động nào có Uất Trì Diệc Thù thì Đường Viên Viên cũng sẽ không đi. Cứ như vậy cho đến khi sắp đến lễ mừng năm mới thì Hàn Minh Thư phát hiện ra vấn đề nên cô quyết định gọi Viên Viên lại để hỏi sao lại như thế.
“Viên Viên à, dì muốn hỏi cháu là gần đây cháu và anh trai giận nhau phải không?”
Đường Viên Viên không ngờ rằng chuyện này lại làm kinh động tới dì Minh Thư nên nhất thời căng thẳng mà nói năng lộn xôn: “Dì Minh Thư à, không phải cháu cố ý đâu, chỉ là cháu…”
‘Đừng căng thẳng” Hàn Minh Thư giữ chặt bàn tay mềm mại như không có xương của cô bé rồi nói: “Cháu cứ từ từ mà nói. Dù cháu nói như thế nào thì dì cũng sẽ không trách cháu đâu: “Có phải anh trai bắt nạt cháu không?”
“Không có” Đường Viên Viên lắc đầu.
“Vậy tại sao cháu lại không muốn đi chơi với anh trai? Hay.
là anh trai không dẫn cháu đi chơi à? Để dì mắng thằng bé”
“Không có, dì Minh Thư à. Dì đừng trách anh trai, chuyện này không liên quan đến anh ấy”
“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, cháu có bằng lòng nói cho dì biết không?”
Đường Viên Viên nghĩ ngợi rồi vẫn quyết định là không nên làm liên lụy đến Uất Trì Diệc Thù vì nếu cô bé không nói ra thì chắc chắn dì Minh Thư sẽ trách tội lên đầu của anh trai.
Nghĩ vậy nên Đường Viên Viên dựa đầu vào người Hàn Minh Thư rồi ngẩng đầu khẽ nói: “Là mẹ của cháu nói sau này anh trai còn phải qua lại với bạn gái, nếu anh ấy đối xử quá tốt với cháu, cho nên…”
Nghe đến đó thì Hàn Minh Thư đã rõ hết mọi việc nên nói tiếp: “Cho nên cháu không muốn quá gần gũi với anh trai sao?”
Thật ra về vấn đề tình cảm của con cái thì Hàn Minh Thư không muốn can thiệp quá nhiều. Mặc dù lúc trước Dạ Âu Thần dắt Viên Viên tới với ý định là tìm bạn gái cho Uất Trì Diệc Thù, nhưng lúc đó hai đứa còn nhỏ nên không xác định được chuyện gì cả.
Tuy răng mấy năm nay hai đứa chơi với nhau rất thân thiết nhưng về vấn đề tình cảm thì Hàn Minh Thư cảm thấy vẫn nên để con cái tự phát triển, bởi vậy cô không can thiệp vào.
Nhưng bây giờ Viên Viên đã nhắc đến vấn đề này rồi thì cô có nên chỉ điểm một chút cho cô bé không đây?
Thật ra thì… Hàn Minh Thư nhẹ nhàng thở dài, nhẹ giọng nói với Đường Viên Viên: “Cháu đã từng nghĩ đến những gì mẹ cháu nói với cháu chưa?”
“Dì Minh Thư?”
Đường Viên Viên hoàn toàn không hiểu ý của cô.
“Chính là chuyện sau này anh trai của cháu sẽ có bạn gái.”
Hàn Minh Thư biết Đường Viên Viên luôn là người trong sáng, trong mắt hầu như chỉ có đồ ăn, cũng không quan tâm nhiều đến những thứ khác, vì vậy cô chỉ có thể chậm rãi dẫn dắt cô bé.
“Ví dụ, cháu chưa nghĩ đến việc không để anh trai nói về bạn gái sao?”
“Tại sao không để anh trai nói chuyện về bạn gái của anh ấy?” Đường Viên Viên cảm thấy mình không có tư cách: “Cháu không phải em gái anh ấy, cho nên cháu không có tư cách lo chuyện của anh ấy, đúng không?”
“Ừ, hai cháu chỉ là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.
Hiện tại cháu vẫn chưa hiểu, cho nên không muốn nhúng tay vào, nhưng nếu thay đổi thân phận thì sao?”
Đường Viên Viên càng thêm khó hiểu: “Đổi thân phận?”
Nói xong lời này, Hàn Minh Thư cảm thấy có thể dừng lại được rồi, cô khẽ cười nói: “Bây giờ cháu vẫn chưa hiểu, hoặc là hoàn toàn không có ý nghĩ này, vậy sau này rồi nói sau”
Từ đó, Đường Viên Viên luôn nghĩ đến câu hỏi này, ngoài em gái ra, thân phận nào có thể quản được chuyện của anh trai?
Cô bé thực sự không thể hình dung ra được, vì vậy cô bé đã về nhà và nói với bà Đường về sự việc.
Sau khi bà Đường nghe xong có chút kinh ngạc, nắm lấy tay Đường Viên Viên, cẩn thận hỏi cô: “Dì Minh Thư thật sự nói với con như vậy sao?”
Đường Viên Viên gật đầu.