Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-339
Chương 339: Nhà họ hàn sẽ là chỗ dựa của em
Căn phòng yên tĩnh rất lâu nhưng Thẩm Cửu vẫn không nghe thấy Hàn Đông mở miệng nói tiếp.
“Anh Hàn?”
Không phải anh ta nói có vấn đề muốn hỏi mình ư? Thật ra Thẩm Cửu đã sớm nhìn ra, từ lần trước lúc Hàn Đông hẹn cô tới nhà hàng ở gần bệnh viện, vẻ mặt do dự mấy lần định nói gì đó với cô rồi lại thôi kia, thật sự là anh ta có chuyện muốn hỏi cô.
Nhưng lần trước anh ta không hỏi, lần này… Anh vẫn do dự như vậy, rốt cuộc là vấn đề gì mà anh ta lại nói không nên lời như thế?
“Anh không nói được là bởi vì vấn đề này… Rất bí mật à?”
Hàn Đông khẽ gật đầu, ừ một tiếng.
Thẩm Cửu giật nảy cả mình, thật đúng là rất bí mật rồi, vậy có phải có liên quan đến cái gì trên người cô hay không…
Nghĩ như vậy, khuôn mặt vốn trắng nõn của Thẩm Cửu hơi đỏ lên, bắt đầu trở nên ngại ngùng.
“Thật ra cho dù không hỏi vấn đề này thì anh cũng có thể chắc chắn em chính là em gái của anh, nhưng nếu như em không yên lòng…” Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, Hàn Đông đột nhiên cảm thấy đùa cô một chút cũng không tệ, thế là anh ta hơi nhếch môi lên, khẽ nói: “Nếu như em thật sự muốn biết thì anh cũng có thể nói ra để loại bỏ sự nghi ngờ của em. Chỉ có điều… Em thật sự muốn biết à?”
Thẩm Cửu: “…”
“Được, vậy bây giờ anh sẽ nói cho em biết.”
“Chờ một chút!” Đột nhiên Thẩm Cửu lên tiếng cắt ngang anh ta, khó xử nói: “Anh Hàn có thể chắc chắn là được rồi, tôi… Tôi không muốn biết.”
Thấy anh ta cứ vòng vo mãi mà không chịu nói ra, Thẩm Cửu cảm thấy cho dù mình có kiên trì muốn biết thì chưa chắc anh ta đã chịu nói, hơn nữa nếu như vấn đề kia thật sự bí mật như lời anh ta nói thì anh ta nói ra rồi sẽ khiến cho cả người cảm thấy xấu hổ cũng không chừng.
Quên đi.
Đó là nhà họ Hàn ở Mạc Thành đấy, có gia đình như vậy làm chỗ dựa cho cô có gì không tốt chứ? Hơn nữa cô rất giống với người phụ nữ ở trong bức ảnh kia, chắc là không sai được đâu.
“Vậy anh Hàn… Định lúc nào thì nói chuyện này với Mai Linh?”
Nhắc tới Hàn Mai Linh, trong mắt Hàn Đông nổi lên một tia lạnh lẽo: “Chờ cô ta xuất viện, anh sẽ giải quyết việc này, em…”
Đáy lòng Thẩm Cửu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ xấu xa.
Cô ta vừa cướp mất Dạ Âu Thần của cô thế nhưng lại sắp mất đi thân phận quý giá của mình. Mấy ngày trước cô ta còn cười nhạo cô có thân phận thấp kém, lại còn chửa hoang, còn nói cô ta và Dạ Âu Thần mới là người cùng một thế giới, bây giờ cô ta lại sắp rơi xuống khỏi thế giới kia, chuyện này… Có được coi là báo ứng hay không?
Chẳng qua bây giờ, hành động của cô ta khiến cho Thẩm Cửu không thể cảm thấy đáng thương nổi.
Tình cảm sâu đậm trong quá khứ trong một đêm đã tan vỡ không còn một mảnh vụn.
“Tôi biết rồi, vậy chuyện này giao cho anh giải quyết.”
“Em có muốn gặp cô ta không?” Hàn Đông có nghe nói cô có mâu thuẫn với Hàn Mai Linh, mặc dù không biết giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì mà ầm ĩ đến tận bây giờ nhưng có thể đoán được chuyện kia khá nghiêm trọng.
“Không muốn.” Thẩm Cửu trực tiếp từ chối: “Giữa tôi và cô ta đã không còn chuyện gì để nói nữa rồi.”
Những lời này mở ra một khoảng im lặng, bỗng nhiên Thẩm Cửu nghĩ đến cái gì đó, cô nhìn về phía Hàn Đông đang ngồi đối diện: “Anh Hàn có cảm thấy… Sau khi tôi bay lên đầu cành đã trở nên kiêu ngạo hay không?”
Hàn Đông: “… Cô nhóc ngốc nghếch.”
Thẩm Cửu khẽ giật mình.
Anh ta gọi mình là cái gì?
“Cô ta lừa em nhiều năm như vậy em không muốn gặp cô ta là chuyện rất bình thường, huống chi sau này em chính là con gái của nhà họ Hàn chúng ta, cho dù kiêu ngạo thì em cũng có vốn liếng để kiêu ngạo. Yên tâm mà làm mọi chuyện, sau này anh trai…”
Anh ta dừng lại một chút, sau đó mới từ từ nói tiếp: “Sau này toàn bộ nhà họ Hàn sẽ là chỗ dựa của em.”
Lời nói này rất chân thành, nói cô không cảm động là nói dối, mũi Thẩm Cửu hơi chua xót, vừa hay lúc này vang lên tiếng mở cửa, Tiểu Nhan đã về.
Sợ để người khác nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình, Thẩm Cửu lập tức đứng lên nói: “Tôi đi vào toilet một lát.”
Sau đó cô vội vàng đứng dậy bước nhanh vào toilet, vừa lúc Tiểu Nhan đi vào, cô ấy cười híp mắt đem sandwich và cà phê đặt xuống trước mặt Hàn Đông: “Anh Hàn, tôi mua cà phê và sandwich cho anh đây, xin vui lòng nhận lấy.”
Hàn Đông lấy túi tiền ra: “Bao nhiêu tiền vậy?”
“Không cần tiền đâu! Cái này không đắt!” Tiểu Nhan bị dọa sợ lui về sau một bước dài.
Vẻ mặt Hàn Đông lạnh lùng tỏ vẻ anh ta muốn trả lại tiền nhưng Tiểu Nhan mạnh mẽ từ chối.
“Vốn là tôi đã ăn hết phần bữa sáng của anh Hàn cho nên mấy thứ này coi như tôi mua để xin lỗi anh, nếu như anh trả tiền cho tôi thì thật sự sẽ khiến tôi xấu hổ lắm, như vậy sau này tôi cũng không dám đến ăn cơm với Cửu nữa đâu.”
Nghe được câu cuối cùng kia, Hàn Đông mới từ bỏ suy nghĩ trả tiền cho cô ấy.
Hàn Đông anh luôn luôn là người sống dựa trên nguyên tắc không qua lại với người khác, anh ta không nợ người khác và cũng sẽ không để người khác nợ mình, cho nên mới muốn trả tiền cho Tiểu Nhan.
“Được, nếu đã như vậy thì sau này phải làm phiền cô rồi.”
“Không phiền gì đâu, không có gì phiền hết…”
Chờ Hàn Đông chậm rãi ăn hết sandwich rồi nhưng Thẩm Cửu vẫn còn chưa ra khỏi toilet, Hàn Đông lau lau khóe môi một chút rồi nói: “Tôi còn có cuộc họp, làm phiền cô thay tôi chào một tiếng, tôi đi trước đây.”
“Được rồi!”
Tiểu Nhan đưa anh ta ra cửa, sau khi chắc chắn là anh ta đã đi rồi mới đóng cửa lại.
Sau đó cô ấy quay lại nhìn quanh bốn phía tìm bóng dáng của Thẩm Cửu: “Cửu, cậu đang ở đâu vậy, Hàn Đông đi rồi, cậu có thể đi ra đây được rồi đó.”
Cạch…
Tay nắm cửa toilet chuyển động, Thẩm Cửu mở cửa đi ra từ bên trong.
“Ồ, thì ra cậu thật sự trốn ở trong đó, cậu có chuyện gì à? Người ta ở đây ăn sandwich rất lâu nhưng cậu lại cứ trốn ở trong đó không ra?”
“Chỉ có mấy phút thôi mà, lúc tớ ở trong toilet xảy ra chuyện gì à?” Thẩm Cửu đã dùng nước lạnh rửa mặt nhưng vẫn có thể nhìn ra được hốc mắt của cô hơi hồng hồng.
Tiểu Nhan liếm liếm bờ môi của mình: “Không phải cậu vẫn còn đau lòng đấy chứ?”
“Không đâu.” Thẩm Cửu xoay người sang chỗ khác, trực tiếp đi vào phòng, Tiểu Nhan thấy thế cũng bước nhanh theo: “Tớ nói với cậu Hàn Đông kia ăn cái gì mà lại đẹp trai như vậy nhỉ, quý tộc đúng là quý tộc, so với người bình thường như chúng ta đúng là rất khác, nhưng tớ nói thật này Cửu, tớ cảm thấy khí chất trên người cậu rất giống với anh ta, đặc biệt là lúc các người tỏ ra bình tĩnh…”
Nghe vậy, bước chân Thẩm Cửu dừng lại, quay đầu lại nói: “Tớ và anh ta… Giống nhau?”
Tiểu Nhan gật đầu: “Vừa rồi tớ chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại thì đúng là càng nhìn càng giống, vẻ mặt này, bờ môi này… Còn cả thần thái nữa.”
Thẩm Cửu: “… Cậu đủ rồi đấy, cho cậu chút ánh nắng cậu lập tức tỏa sáng đúng không?”
Tiểu Nhan híp mắt cười tiến lên phía trước ôm lấy cánh tay của cô lắc lư: “Tớ nói thật mà.”
“Không có tác dụng đâu, thả tớ ra trước đã, tớ muốn đi thay quần áo khác.”
Tiểu Nhan nghe lời buông cô ra: “Cậu muốn ở lại khách sạn thêm bao lâu nữa? Hay là chuyển đến chỗ tớ đi?”
“Không được, yên lặng ở đây là tốt rồi. Huống hồ đã trả hết tiền rồi.”
“Là Hàn Đông trả cho cậu à?”
Thẩm Cửu dừng lại.
“Còn cả những thứ ở trong phòng này, bao gồm cả bữa sáng lúc nãy, cả người giúp việc kia… Cũng là Hàn Đông đưa tới?”
Thẩm Cửu quay đầu lại, ánh mắt rơi vào trên mặt Tiểu Nhan.
“Có phải cậu lại hiểu lầm cái gì rồi hay không?”
Căn phòng yên tĩnh rất lâu nhưng Thẩm Cửu vẫn không nghe thấy Hàn Đông mở miệng nói tiếp.
“Anh Hàn?”
Không phải anh ta nói có vấn đề muốn hỏi mình ư? Thật ra Thẩm Cửu đã sớm nhìn ra, từ lần trước lúc Hàn Đông hẹn cô tới nhà hàng ở gần bệnh viện, vẻ mặt do dự mấy lần định nói gì đó với cô rồi lại thôi kia, thật sự là anh ta có chuyện muốn hỏi cô.
Nhưng lần trước anh ta không hỏi, lần này… Anh vẫn do dự như vậy, rốt cuộc là vấn đề gì mà anh ta lại nói không nên lời như thế?
“Anh không nói được là bởi vì vấn đề này… Rất bí mật à?”
Hàn Đông khẽ gật đầu, ừ một tiếng.
Thẩm Cửu giật nảy cả mình, thật đúng là rất bí mật rồi, vậy có phải có liên quan đến cái gì trên người cô hay không…
Nghĩ như vậy, khuôn mặt vốn trắng nõn của Thẩm Cửu hơi đỏ lên, bắt đầu trở nên ngại ngùng.
“Thật ra cho dù không hỏi vấn đề này thì anh cũng có thể chắc chắn em chính là em gái của anh, nhưng nếu như em không yên lòng…” Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, Hàn Đông đột nhiên cảm thấy đùa cô một chút cũng không tệ, thế là anh ta hơi nhếch môi lên, khẽ nói: “Nếu như em thật sự muốn biết thì anh cũng có thể nói ra để loại bỏ sự nghi ngờ của em. Chỉ có điều… Em thật sự muốn biết à?”
Thẩm Cửu: “…”
“Được, vậy bây giờ anh sẽ nói cho em biết.”
“Chờ một chút!” Đột nhiên Thẩm Cửu lên tiếng cắt ngang anh ta, khó xử nói: “Anh Hàn có thể chắc chắn là được rồi, tôi… Tôi không muốn biết.”
Thấy anh ta cứ vòng vo mãi mà không chịu nói ra, Thẩm Cửu cảm thấy cho dù mình có kiên trì muốn biết thì chưa chắc anh ta đã chịu nói, hơn nữa nếu như vấn đề kia thật sự bí mật như lời anh ta nói thì anh ta nói ra rồi sẽ khiến cho cả người cảm thấy xấu hổ cũng không chừng.
Quên đi.
Đó là nhà họ Hàn ở Mạc Thành đấy, có gia đình như vậy làm chỗ dựa cho cô có gì không tốt chứ? Hơn nữa cô rất giống với người phụ nữ ở trong bức ảnh kia, chắc là không sai được đâu.
“Vậy anh Hàn… Định lúc nào thì nói chuyện này với Mai Linh?”
Nhắc tới Hàn Mai Linh, trong mắt Hàn Đông nổi lên một tia lạnh lẽo: “Chờ cô ta xuất viện, anh sẽ giải quyết việc này, em…”
Đáy lòng Thẩm Cửu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ xấu xa.
Cô ta vừa cướp mất Dạ Âu Thần của cô thế nhưng lại sắp mất đi thân phận quý giá của mình. Mấy ngày trước cô ta còn cười nhạo cô có thân phận thấp kém, lại còn chửa hoang, còn nói cô ta và Dạ Âu Thần mới là người cùng một thế giới, bây giờ cô ta lại sắp rơi xuống khỏi thế giới kia, chuyện này… Có được coi là báo ứng hay không?
Chẳng qua bây giờ, hành động của cô ta khiến cho Thẩm Cửu không thể cảm thấy đáng thương nổi.
Tình cảm sâu đậm trong quá khứ trong một đêm đã tan vỡ không còn một mảnh vụn.
“Tôi biết rồi, vậy chuyện này giao cho anh giải quyết.”
“Em có muốn gặp cô ta không?” Hàn Đông có nghe nói cô có mâu thuẫn với Hàn Mai Linh, mặc dù không biết giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì mà ầm ĩ đến tận bây giờ nhưng có thể đoán được chuyện kia khá nghiêm trọng.
“Không muốn.” Thẩm Cửu trực tiếp từ chối: “Giữa tôi và cô ta đã không còn chuyện gì để nói nữa rồi.”
Những lời này mở ra một khoảng im lặng, bỗng nhiên Thẩm Cửu nghĩ đến cái gì đó, cô nhìn về phía Hàn Đông đang ngồi đối diện: “Anh Hàn có cảm thấy… Sau khi tôi bay lên đầu cành đã trở nên kiêu ngạo hay không?”
Hàn Đông: “… Cô nhóc ngốc nghếch.”
Thẩm Cửu khẽ giật mình.
Anh ta gọi mình là cái gì?
“Cô ta lừa em nhiều năm như vậy em không muốn gặp cô ta là chuyện rất bình thường, huống chi sau này em chính là con gái của nhà họ Hàn chúng ta, cho dù kiêu ngạo thì em cũng có vốn liếng để kiêu ngạo. Yên tâm mà làm mọi chuyện, sau này anh trai…”
Anh ta dừng lại một chút, sau đó mới từ từ nói tiếp: “Sau này toàn bộ nhà họ Hàn sẽ là chỗ dựa của em.”
Lời nói này rất chân thành, nói cô không cảm động là nói dối, mũi Thẩm Cửu hơi chua xót, vừa hay lúc này vang lên tiếng mở cửa, Tiểu Nhan đã về.
Sợ để người khác nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình, Thẩm Cửu lập tức đứng lên nói: “Tôi đi vào toilet một lát.”
Sau đó cô vội vàng đứng dậy bước nhanh vào toilet, vừa lúc Tiểu Nhan đi vào, cô ấy cười híp mắt đem sandwich và cà phê đặt xuống trước mặt Hàn Đông: “Anh Hàn, tôi mua cà phê và sandwich cho anh đây, xin vui lòng nhận lấy.”
Hàn Đông lấy túi tiền ra: “Bao nhiêu tiền vậy?”
“Không cần tiền đâu! Cái này không đắt!” Tiểu Nhan bị dọa sợ lui về sau một bước dài.
Vẻ mặt Hàn Đông lạnh lùng tỏ vẻ anh ta muốn trả lại tiền nhưng Tiểu Nhan mạnh mẽ từ chối.
“Vốn là tôi đã ăn hết phần bữa sáng của anh Hàn cho nên mấy thứ này coi như tôi mua để xin lỗi anh, nếu như anh trả tiền cho tôi thì thật sự sẽ khiến tôi xấu hổ lắm, như vậy sau này tôi cũng không dám đến ăn cơm với Cửu nữa đâu.”
Nghe được câu cuối cùng kia, Hàn Đông mới từ bỏ suy nghĩ trả tiền cho cô ấy.
Hàn Đông anh luôn luôn là người sống dựa trên nguyên tắc không qua lại với người khác, anh ta không nợ người khác và cũng sẽ không để người khác nợ mình, cho nên mới muốn trả tiền cho Tiểu Nhan.
“Được, nếu đã như vậy thì sau này phải làm phiền cô rồi.”
“Không phiền gì đâu, không có gì phiền hết…”
Chờ Hàn Đông chậm rãi ăn hết sandwich rồi nhưng Thẩm Cửu vẫn còn chưa ra khỏi toilet, Hàn Đông lau lau khóe môi một chút rồi nói: “Tôi còn có cuộc họp, làm phiền cô thay tôi chào một tiếng, tôi đi trước đây.”
“Được rồi!”
Tiểu Nhan đưa anh ta ra cửa, sau khi chắc chắn là anh ta đã đi rồi mới đóng cửa lại.
Sau đó cô ấy quay lại nhìn quanh bốn phía tìm bóng dáng của Thẩm Cửu: “Cửu, cậu đang ở đâu vậy, Hàn Đông đi rồi, cậu có thể đi ra đây được rồi đó.”
Cạch…
Tay nắm cửa toilet chuyển động, Thẩm Cửu mở cửa đi ra từ bên trong.
“Ồ, thì ra cậu thật sự trốn ở trong đó, cậu có chuyện gì à? Người ta ở đây ăn sandwich rất lâu nhưng cậu lại cứ trốn ở trong đó không ra?”
“Chỉ có mấy phút thôi mà, lúc tớ ở trong toilet xảy ra chuyện gì à?” Thẩm Cửu đã dùng nước lạnh rửa mặt nhưng vẫn có thể nhìn ra được hốc mắt của cô hơi hồng hồng.
Tiểu Nhan liếm liếm bờ môi của mình: “Không phải cậu vẫn còn đau lòng đấy chứ?”
“Không đâu.” Thẩm Cửu xoay người sang chỗ khác, trực tiếp đi vào phòng, Tiểu Nhan thấy thế cũng bước nhanh theo: “Tớ nói với cậu Hàn Đông kia ăn cái gì mà lại đẹp trai như vậy nhỉ, quý tộc đúng là quý tộc, so với người bình thường như chúng ta đúng là rất khác, nhưng tớ nói thật này Cửu, tớ cảm thấy khí chất trên người cậu rất giống với anh ta, đặc biệt là lúc các người tỏ ra bình tĩnh…”
Nghe vậy, bước chân Thẩm Cửu dừng lại, quay đầu lại nói: “Tớ và anh ta… Giống nhau?”
Tiểu Nhan gật đầu: “Vừa rồi tớ chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại thì đúng là càng nhìn càng giống, vẻ mặt này, bờ môi này… Còn cả thần thái nữa.”
Thẩm Cửu: “… Cậu đủ rồi đấy, cho cậu chút ánh nắng cậu lập tức tỏa sáng đúng không?”
Tiểu Nhan híp mắt cười tiến lên phía trước ôm lấy cánh tay của cô lắc lư: “Tớ nói thật mà.”
“Không có tác dụng đâu, thả tớ ra trước đã, tớ muốn đi thay quần áo khác.”
Tiểu Nhan nghe lời buông cô ra: “Cậu muốn ở lại khách sạn thêm bao lâu nữa? Hay là chuyển đến chỗ tớ đi?”
“Không được, yên lặng ở đây là tốt rồi. Huống hồ đã trả hết tiền rồi.”
“Là Hàn Đông trả cho cậu à?”
Thẩm Cửu dừng lại.
“Còn cả những thứ ở trong phòng này, bao gồm cả bữa sáng lúc nãy, cả người giúp việc kia… Cũng là Hàn Đông đưa tới?”
Thẩm Cửu quay đầu lại, ánh mắt rơi vào trên mặt Tiểu Nhan.
“Có phải cậu lại hiểu lầm cái gì rồi hay không?”