Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-352
Chương 352: Hoàn toàn không có chút ấn tượng nào
Cuối cùng, Hàn Đông chỉ có thể nửa ôm nửa kéo Tiểu Nhan trở về phòng trước, sau khi lo liệu cho cô xong rồi xuống lầu tìm Hàn Minh Thư.
Có lẽ do mệt, cho nên sau khi Hàn Minh Thư uống say, cũng không có ồn ào, liền ngủ ngon trên sô pha.
Chỉ là khi Hàn Đông sắp bước tới, cô đột nhiên lật người lại, thấy cô sắp ngã từ trên sô pha xuống nền nhà lạnh lẽo cứng rắn, Hàn Đông liền tăng tốc bước tới đỡ cô, rồi đưa cô về vị trí ban đầu.
Sau khi bị giày vò xong, trán của Hàn Đông đã đổ mồ hôi.
Người đàn ông vốn dĩ có vẻ điềm tĩnh lúc này lại có chút chật vật.
Hàn Đông nhìn chằm chằm Hàn Minh Thư đang ngủ say, bất lực lắc đầu: "Em thật biết cách thêm phiền cho anh, rốt cuộc anh là khách hay bọn em là khách hả?"
Quên đi, dù sao đó cũng là em gái của anh.
Hàn Đông lại là một tên quỷ cuồng em gái, cuối cùng đứng dậy ôm Hàn Minh Thư trở về phòng.
Dọn dẹp xong tất cả, Hàn Đông trở về phòng tắm rửa, vừa vào phòng liền thấy Bé đậu nành đang nằm ôm gối trên giường, ánh mắt sáng ngời nhìn mình.
"Cậu, vất vả cho cậu rồi ~"
Hàn Đông đang cởi cúc áo, không biết vì sao có cảm giác bị trêu đùa: "Mau ngủ đi."
Anh căn dặn một câu, Bé đậu nành lập tức lật người đắp chăn bông: "Chúc cậu ngủ ngon, ngày mai gặp lại nha ~"
Hậu quả sau khi uống say là say xẩm chóng mặt, khi Hàn Minh Thư tỉnh dậy vào ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao, cô xoay người lại cảm thấy đầu nặng một cách đáng sợ, cô nhìn vào độ sáng của căn phòng đành nén khó chịu bò dậy.
Mấy giờ rồi?
Hàn Minh Thư duỗi tay cầm điện thoại lên xem, phát hiện đã mười giờ sáng, cũng không hoảng sợ đứng dậy đi vào phòng tắm.
Sau khi mặc xong quần áo đi xuống lầu, lại nhìn thấy Hàn Đông đang ngồi trên ghế sô pha cầm máy tính xách tay nói chuyện công việc, giống như đang họp qua mạng.
Hàn Minh Thư không chào hỏi mà đi thẳng vào phòng bếp, rót cho mình một ly nước để uống.
Lúc đi ra, Hàn Đông đã tắt video: "Tỉnh rồi?"
"Anh, anh không cần đi làm sao? Còn không đến công ty đi?"
"Anh muốn đi, nhưng làm sao anh có thể yên tâm? Mấy đứa uống nhiều như vậy."
Nghe vậy, Hàn Minh Thư không khỏi nuốt nước miếng, hôm qua lúc đầu cũng không muốn uống nhiều như vậy, nhưng sau đó lại uống đến... quên mất.
Cô thật sự không nhớ chuyện tiếp theo, lúc này... cô chỉ có thể nhìn Hàn Đông hỏi: "Anh, tối hôm qua em không có nói gì bậy bạ đúng không?"
“Em nói xem?” Hàn Đông hỏi ngược lại.
Hàn Minh Thư ngượng ngùng cười cười: "Chuyện này sao em biết được, nếu biết, đã không cần hỏi anh rồi."
"Khi ở nước ngoài, em và cô ấy thường xuyên như vậy?”
Hàn Minh Thư sững sờ hai giây rồi lập tức phản ứng lại, lắc đầu: "Hoàn toàn không phải, chỉ là thỉnh thoảng..."
“Thỉnh thoảng?” Hàn Đông nhướng mày, trong mắt mang theo hơi thở nguy hiểm.
"Không thường xuyên..." Hàn Minh Thư nhanh chóng thay đổi lời nói, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Đông, cô nhận ra chuyện này không ổn, vì vậy vội vàng tiến lên nói: "Anh à, em và cô ấy chỉ thỉnh thoảng lúc công việc không tệ mới uống một ly thôi, chắc chắn không phải như anh nghĩ, cũng không giống như đêm qua. "
Bởi vì nó còn tồi tệ hơn anh nghĩ nhiều, đêm qua bọn họ thực sự không uống quá nhiều.
Ừ, vì vậy không thể coi là giống nhau được.
Hàn Đông thấy mình sắp bị tức đến sắp không tức được nữa, duỗi tay bóp huyệt thái dương đau nhức: "Tóm lại, lúc nào em cũng phải nhớ chăm sóc bản thân, em muốn làm gì anh không quản thúc em, nhưng nếu em cứ buông thả bản thân như thế này, không quan tâm đến cơ thể của chính mình, lúc đó đừng trách anh tìm người đến quản lý em. "
Câu nói sau đó khiến Hàn Minh Thư hơi thay đổi sắc mặt: "Tìm người quản lý em? Là ý gì?"
Hàn Đông không nói chuyện, nhếch môi mỏng nhìn cô chằm chằm.
Hàn Minh Thư nhíu mi, khó xử giật môi: "Anh, không phải là cái ý mà em đang nghĩ chứ?"
“Gần như vậy.” Hàn Đông xoay người cầm lấy chiếc áo khoác trên kệ bên cạnh mặc vào, vừa cài cúc vừa nghiêm nghị nói: “Em cũng không còn nhỏ nữa, làm một người mẹ, nếu như ngay cả bản thân em cũng không thể chăm sóc tốt, vậy thì người làm anh như anh đây, nhất định phải tìm người chăm sóc cho em. "
"... Anh chỉ biết nói em, sao anh không nhìn lại chính mình? Em là em gái của anh, người làm anh như anh cũng không có người chăm sóc."
Cô lật ngược thế trận, nhưng Hàn Đông vẫn như cũ mặt không biến sắc, mà giọng nói cũng trở nên lạnh hơn một chút.
"Em cũng biết anh là anh của em."
Được rồi, Hàn Minh Thư không nói nữa.
Anh ấy là anh trai anh ấy đúng, người làm em như cô nên nghe dậy dỗ vậy.
"Anh phải về Mạc Thành, em... khi nào về nhà họ Hàn?"
“Có thể hay không..."
"Không thể."
"Được rồi, em hiểu rồi, hai ngày nữa em có việc ở bên đó, em sẽ đến."
"Ừ."
Hàn Đông rời đi sau khi nhận được câu trả lời vừa ý mình.
Sau khi anh rời đi, Hàn Minh Thư đứng ở bên cửa sổ, có chút rối rắm nắm lấy mái tóc dài của mình, thật ra người anh này nói là tốt thì đúng là tốt thật. Chỉ là có nhiều lúc anh ấy vẫn rất nghiêm khắc, quản lý cô như một người cha.
Những thứ khác cô có thể nhượng bộ, nhưng... những thứ như tình cảm cô thực sự không thể nhượng bộ.
Mặc dù anh ấy đã không bắt mình đi xem mắt trong năm năm qua, bởi vì lý do suy nghĩ cho Bé đậu nành và cũng như tâm tình của cô.
Nhưng... những gì anh nói vừa rồi cho thấy... anh có suy nghĩ này.
Mà tiếp theo cô sẽ bị gọi đi xem mắt, có lẽ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Phải nghĩ cách làm cho Hàn Đông quên đi văn đề này.
Đang miên man suy nghĩ thì phía sau có tiếng bước chân, Tiểu Nhan vội vàng chạy xuống lầu, lo lắng nhìn cô.
"Anh trai cậu đi rồi?"
Hàn Minh Thư quay đầu: "Đi rồi, có chuyện gì?"
Tiểu Nhan ôm ngực tỏ vẻ đau khổ: "Thật là xấu hổ, tối hôm qua tớ lại có thể say như vậy. Sáng nay sau khi tỉnh dậy, tớ đã phát hiện ra mình hoàn toàn không nhớ được chuyện gì đã xảy ra vào tối hôm qua!"
“À?” Hàn Minh Thư bộ dạng bất cẩn đi về phía trước, giọng điệu không hề gì mà nói: “Vậy thì sao, tớ cũng say.”
“Tớ có thể giống như cậu sao?” Tiểu Nhan nhanh chóng đuổi kịp cô, đau lòng nói: “Cậu là em gái của anh ấy, còn tớ chỉ là trợ lý của cậu!
“Thì sao?” Hàn Minh Thư xoay người, dựa vào bàn hai tay ôm ngực nhàn nhạt nhìn cô.
Tiểu Nhan bấu chặt má mình, cô đau lòng nói: "Một người phụ nữ vô tình như cậu làm sao có thể hiểu được tâm trạng của tớ? Tớ không phải em gái anh ấy, chỉ là một người phụ nữ bình thường, mà tớ lại uống say trước mặt anh ấy, vậy thì tớ là người không có hình tượng, trong lòng của anh trai cậu, tớ sẽ là một người phụ nữ đẳng cấp thấp! "
" Đẳng cấp thấp thì đẳng cấp thấp, không phải cậu không quan tâm sao? Không lẽ..." Hàn Minh Thư nhướng mày nhìn cô trêu đùa.
Vẻ mặt của Tiểu Nhan thay đổi, sau đó cô mới nhận mình đã lỡ miệng ra những gì, cô tỉnh táo lại liếc chằm chằm vào Hàn Minh Thư.
“Cậu thích anh trai của tớ sao?” Hàn Minh Thư nghiêng người thấp giọng hỏi.
“Đừng nói nhảm!” Tiểu Nhan rút lui về sau: “Không có chuyện đó!
Cuối cùng, Hàn Đông chỉ có thể nửa ôm nửa kéo Tiểu Nhan trở về phòng trước, sau khi lo liệu cho cô xong rồi xuống lầu tìm Hàn Minh Thư.
Có lẽ do mệt, cho nên sau khi Hàn Minh Thư uống say, cũng không có ồn ào, liền ngủ ngon trên sô pha.
Chỉ là khi Hàn Đông sắp bước tới, cô đột nhiên lật người lại, thấy cô sắp ngã từ trên sô pha xuống nền nhà lạnh lẽo cứng rắn, Hàn Đông liền tăng tốc bước tới đỡ cô, rồi đưa cô về vị trí ban đầu.
Sau khi bị giày vò xong, trán của Hàn Đông đã đổ mồ hôi.
Người đàn ông vốn dĩ có vẻ điềm tĩnh lúc này lại có chút chật vật.
Hàn Đông nhìn chằm chằm Hàn Minh Thư đang ngủ say, bất lực lắc đầu: "Em thật biết cách thêm phiền cho anh, rốt cuộc anh là khách hay bọn em là khách hả?"
Quên đi, dù sao đó cũng là em gái của anh.
Hàn Đông lại là một tên quỷ cuồng em gái, cuối cùng đứng dậy ôm Hàn Minh Thư trở về phòng.
Dọn dẹp xong tất cả, Hàn Đông trở về phòng tắm rửa, vừa vào phòng liền thấy Bé đậu nành đang nằm ôm gối trên giường, ánh mắt sáng ngời nhìn mình.
"Cậu, vất vả cho cậu rồi ~"
Hàn Đông đang cởi cúc áo, không biết vì sao có cảm giác bị trêu đùa: "Mau ngủ đi."
Anh căn dặn một câu, Bé đậu nành lập tức lật người đắp chăn bông: "Chúc cậu ngủ ngon, ngày mai gặp lại nha ~"
Hậu quả sau khi uống say là say xẩm chóng mặt, khi Hàn Minh Thư tỉnh dậy vào ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao, cô xoay người lại cảm thấy đầu nặng một cách đáng sợ, cô nhìn vào độ sáng của căn phòng đành nén khó chịu bò dậy.
Mấy giờ rồi?
Hàn Minh Thư duỗi tay cầm điện thoại lên xem, phát hiện đã mười giờ sáng, cũng không hoảng sợ đứng dậy đi vào phòng tắm.
Sau khi mặc xong quần áo đi xuống lầu, lại nhìn thấy Hàn Đông đang ngồi trên ghế sô pha cầm máy tính xách tay nói chuyện công việc, giống như đang họp qua mạng.
Hàn Minh Thư không chào hỏi mà đi thẳng vào phòng bếp, rót cho mình một ly nước để uống.
Lúc đi ra, Hàn Đông đã tắt video: "Tỉnh rồi?"
"Anh, anh không cần đi làm sao? Còn không đến công ty đi?"
"Anh muốn đi, nhưng làm sao anh có thể yên tâm? Mấy đứa uống nhiều như vậy."
Nghe vậy, Hàn Minh Thư không khỏi nuốt nước miếng, hôm qua lúc đầu cũng không muốn uống nhiều như vậy, nhưng sau đó lại uống đến... quên mất.
Cô thật sự không nhớ chuyện tiếp theo, lúc này... cô chỉ có thể nhìn Hàn Đông hỏi: "Anh, tối hôm qua em không có nói gì bậy bạ đúng không?"
“Em nói xem?” Hàn Đông hỏi ngược lại.
Hàn Minh Thư ngượng ngùng cười cười: "Chuyện này sao em biết được, nếu biết, đã không cần hỏi anh rồi."
"Khi ở nước ngoài, em và cô ấy thường xuyên như vậy?”
Hàn Minh Thư sững sờ hai giây rồi lập tức phản ứng lại, lắc đầu: "Hoàn toàn không phải, chỉ là thỉnh thoảng..."
“Thỉnh thoảng?” Hàn Đông nhướng mày, trong mắt mang theo hơi thở nguy hiểm.
"Không thường xuyên..." Hàn Minh Thư nhanh chóng thay đổi lời nói, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Đông, cô nhận ra chuyện này không ổn, vì vậy vội vàng tiến lên nói: "Anh à, em và cô ấy chỉ thỉnh thoảng lúc công việc không tệ mới uống một ly thôi, chắc chắn không phải như anh nghĩ, cũng không giống như đêm qua. "
Bởi vì nó còn tồi tệ hơn anh nghĩ nhiều, đêm qua bọn họ thực sự không uống quá nhiều.
Ừ, vì vậy không thể coi là giống nhau được.
Hàn Đông thấy mình sắp bị tức đến sắp không tức được nữa, duỗi tay bóp huyệt thái dương đau nhức: "Tóm lại, lúc nào em cũng phải nhớ chăm sóc bản thân, em muốn làm gì anh không quản thúc em, nhưng nếu em cứ buông thả bản thân như thế này, không quan tâm đến cơ thể của chính mình, lúc đó đừng trách anh tìm người đến quản lý em. "
Câu nói sau đó khiến Hàn Minh Thư hơi thay đổi sắc mặt: "Tìm người quản lý em? Là ý gì?"
Hàn Đông không nói chuyện, nhếch môi mỏng nhìn cô chằm chằm.
Hàn Minh Thư nhíu mi, khó xử giật môi: "Anh, không phải là cái ý mà em đang nghĩ chứ?"
“Gần như vậy.” Hàn Đông xoay người cầm lấy chiếc áo khoác trên kệ bên cạnh mặc vào, vừa cài cúc vừa nghiêm nghị nói: “Em cũng không còn nhỏ nữa, làm một người mẹ, nếu như ngay cả bản thân em cũng không thể chăm sóc tốt, vậy thì người làm anh như anh đây, nhất định phải tìm người chăm sóc cho em. "
"... Anh chỉ biết nói em, sao anh không nhìn lại chính mình? Em là em gái của anh, người làm anh như anh cũng không có người chăm sóc."
Cô lật ngược thế trận, nhưng Hàn Đông vẫn như cũ mặt không biến sắc, mà giọng nói cũng trở nên lạnh hơn một chút.
"Em cũng biết anh là anh của em."
Được rồi, Hàn Minh Thư không nói nữa.
Anh ấy là anh trai anh ấy đúng, người làm em như cô nên nghe dậy dỗ vậy.
"Anh phải về Mạc Thành, em... khi nào về nhà họ Hàn?"
“Có thể hay không..."
"Không thể."
"Được rồi, em hiểu rồi, hai ngày nữa em có việc ở bên đó, em sẽ đến."
"Ừ."
Hàn Đông rời đi sau khi nhận được câu trả lời vừa ý mình.
Sau khi anh rời đi, Hàn Minh Thư đứng ở bên cửa sổ, có chút rối rắm nắm lấy mái tóc dài của mình, thật ra người anh này nói là tốt thì đúng là tốt thật. Chỉ là có nhiều lúc anh ấy vẫn rất nghiêm khắc, quản lý cô như một người cha.
Những thứ khác cô có thể nhượng bộ, nhưng... những thứ như tình cảm cô thực sự không thể nhượng bộ.
Mặc dù anh ấy đã không bắt mình đi xem mắt trong năm năm qua, bởi vì lý do suy nghĩ cho Bé đậu nành và cũng như tâm tình của cô.
Nhưng... những gì anh nói vừa rồi cho thấy... anh có suy nghĩ này.
Mà tiếp theo cô sẽ bị gọi đi xem mắt, có lẽ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Phải nghĩ cách làm cho Hàn Đông quên đi văn đề này.
Đang miên man suy nghĩ thì phía sau có tiếng bước chân, Tiểu Nhan vội vàng chạy xuống lầu, lo lắng nhìn cô.
"Anh trai cậu đi rồi?"
Hàn Minh Thư quay đầu: "Đi rồi, có chuyện gì?"
Tiểu Nhan ôm ngực tỏ vẻ đau khổ: "Thật là xấu hổ, tối hôm qua tớ lại có thể say như vậy. Sáng nay sau khi tỉnh dậy, tớ đã phát hiện ra mình hoàn toàn không nhớ được chuyện gì đã xảy ra vào tối hôm qua!"
“À?” Hàn Minh Thư bộ dạng bất cẩn đi về phía trước, giọng điệu không hề gì mà nói: “Vậy thì sao, tớ cũng say.”
“Tớ có thể giống như cậu sao?” Tiểu Nhan nhanh chóng đuổi kịp cô, đau lòng nói: “Cậu là em gái của anh ấy, còn tớ chỉ là trợ lý của cậu!
“Thì sao?” Hàn Minh Thư xoay người, dựa vào bàn hai tay ôm ngực nhàn nhạt nhìn cô.
Tiểu Nhan bấu chặt má mình, cô đau lòng nói: "Một người phụ nữ vô tình như cậu làm sao có thể hiểu được tâm trạng của tớ? Tớ không phải em gái anh ấy, chỉ là một người phụ nữ bình thường, mà tớ lại uống say trước mặt anh ấy, vậy thì tớ là người không có hình tượng, trong lòng của anh trai cậu, tớ sẽ là một người phụ nữ đẳng cấp thấp! "
" Đẳng cấp thấp thì đẳng cấp thấp, không phải cậu không quan tâm sao? Không lẽ..." Hàn Minh Thư nhướng mày nhìn cô trêu đùa.
Vẻ mặt của Tiểu Nhan thay đổi, sau đó cô mới nhận mình đã lỡ miệng ra những gì, cô tỉnh táo lại liếc chằm chằm vào Hàn Minh Thư.
“Cậu thích anh trai của tớ sao?” Hàn Minh Thư nghiêng người thấp giọng hỏi.
“Đừng nói nhảm!” Tiểu Nhan rút lui về sau: “Không có chuyện đó!