Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-430
Chương 430: Tôi là chồng của cô ấy
Đầu óc của Hàn Minh Thư choáng váng, chỉ kịp đưa tay vòng qua cổ anh, sợ mình rơi xuống, đau đớn ở dạ dày truyền đến khiến huyết sắc trên mặt coi lại mất đi vài phần, cô cản môi dưới nhìn Dạ Âu Thần gần ngay gang tấc.
“Anh làm gì?”
Ánh mắt lạnh lùng của Dạ Âu Thần liếc nhìn cô, sau đó trực tiếp bế cô xoay người.
Bởi vì đi bộ, cho nên lồng ngực của anh truyền đến chấn động, Hàn Minh Thư muốn đẩy anh ra, lại phát hiện bản thân không có sức, dạ dày truyền đến từng cơn đau, khiến cô gần như muốn hôn mê.
“Đau thành ra như này rồi, cậy mạnh gì chứ?” Giọng nói của Dạ Âu Thần nghe rất âm trầm, ngay cả sắc mặt cũng bao phủ mây đen, ánh mắt nhìn Hàn Minh Thư cũng tràn ngập sự tức giận.
Hàn Minh Thư ngây ra.
Lửa giận ngập trời này của anh từ đâu mà ra thế?
Cô khi nào đã đắc tội với anh rồi?
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư nhắm mắt lại, suy yếu lên tiếng: “Tôi đau là chuyện của tôi, không liên quan đến anh Dạ, anh thả tôi xuống”
Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng: “Không liên quan đến tôi? Vậy phải như nào em mới sẽ cảm thấy có liên quan với tôi?”
Hàn Minh Thư: Người này rốt cuộc muốn làm gì?
Cứ muốn quấn lấy với cô không tha như vậy, anh mới vui vẻ sao?
Cô muốn hít sâu một hơi giảm bớt cơn đau dạ dày của mình, nhưng cơn đau dạ dày không có giảm bớt, ngược lại trở nên càng quặn thắt, Hàn Minh Thư không muốn tiếp tục nói chuyện với anh nữa, chỉ là thu lại tay vòng của cổ anh về, sau đó trầm mặc: không nói đẩy lồng ngực của anh muốn từ trong vòng ôm của anh tụt xuống.
Dạ Âu Thần nhìn dáng vẻ này của cô, không khách khí nói: “Đã thành như này rồi, còn muốn giấy giụa”
Hàn Minh Thư: “Buông tôi ra.”
Giọng nói của cô tuy suy yếu, nhưng lại toát ra sự kiên định và bình tĩnh.
“Ha” Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng, không có buông cô ra, ngược lại đem cô đi đến trước xe của mình, sau đó mở cửa xe để cô vào ghế lái phụ, sau đó cúi người thắt dây an toàn cho cô.
Sau đó anh vòng qua bên ghế lái, Hàn Minh Thư nhấc tay muốn tháo dây an toàn ra, lại phát hiện mình đau đến mức tay cũng không nhấc lên được nữa.
Cô trước kia cũng từng đau dạ dày, cũng từng mắc bệnh đau dạ dày.
Có điều, sau này cô đã điều dưỡng một khoảng thời gian thì đỡ rồi.
Không ngờ… lần này lại tái phát rồi, hơn nữa lần tái phát này còn đau đớn hơn các lần trước.
Ý thức trước mắt bắt đầu trở nên không quá rõ ràng.
Dạ Âu Thần đánh vô lăng, vừa nhìn cô, thấy sắc mặt của cô trắng nhợt, trán toát cả mảng mồ hôi lạnh, liền vội vàng đạp ga.
Đợi khi đến bệnh viện, Dạ Âu Thần đưa tay tháo dây an toàn cho cô, vừa lạnh giọng nói: “Vào trong khám, lát nữa nếu như còn giấy giụa, tôi sẽ.. “
Nói được một nửa, Dạ Âu Thần phát hiện người trước mắt đã hôn mê rồi, sắc mặt của anh bỗng nhiên thay đổi, không màng cái gì nữa mà vội vàng xuống xe bế cô xông vào trong bệnh viện.
15 phút sau, bác sĩ cuối cùng xử lý xong cho Hàn Minh Thư, sau đó ngước mắt liếc nhìn Dạ Âu Thần.
“Anh là bạn trai cô ấy sao?”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần sững ra, lắc đầu: “Không phải”
Sau đó rất nhanh bổ sung một câu: “Tôi là chồng của cô ấy”
Khi Dạ Âu Thần nói câu này, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào mặt của Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư nằm ở đó sắc môi trắng bệch, gương mặt nhỏ cũng không có chút huyết sắc, trái tim của anh giống như con kiến bò trên chảo nóng, khẩn trương không biết làm sao mới tốt.
“Nếu đã là vợ chồng, vậy nên chăm sóc vợ của mình mới phải. Cô ấy có chứng bệnh đau dạ dày rất nghiêm trọng, anh không biết sao?”
Dạ Âu Thần sững ra: “Bệnh đau dạ dày?”
“Anh rốt cuộc làm chồng người ta kiểu gì thế, bệnh đau dạ dày của vợ anh nghiêm trọng thành như này, bây giờ mới đến bệnh viện? Cô ấy ăn uống có phải là rất không có quy luật không?”
Bị bác sĩ hỏi như thế, Dạ Âu Thần mới phát hiện mình đối với cuộc sống bây giờ của cô ấy căn bản không biết gì cả.
Ba bữa cô ăn cái gì, ăn như nào, anh đều không biết.
Chỉ nhớ mấy lần trước khi đi ăn cùng Lâm Ân Ân, cô gọi đều là đồ uống, uống xong thì rời khỏi, hơn nữa những đồ uống này đa số còn lạnh.
Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần càng nhíu chặt mày.
Có bệnh đau dạ dày nghiêm trọng, chắc không phải là chuyện ngày một ngày hai, nếu cô đã biết mình có bệnh đau dạ dày, tại sao còn uống đồ lạnh chứ?
“Bỏ đi, nhìn anh hỏi cái gì cũng không biết, tôi cũng lười nói với anh. Ở đây truyền nước đi, cho người chuẩn bị chút cháo, loãng một chút, đợi khi cô ấy tỉnh để cô ấy ăn một chút, sau đó lại nằm viện quan sát vài ngày”
“Cảm ơn” Dạ Âu Thần sau khi cảm ơn bác sĩ thì bác sĩ rất nhanh liền rời khỏi.
Anh đi đến cạnh giường, nhìn Hàn Minh Thư còn đang hôn mê, đáy mắt đen láy nhiều thêm một cảm xúc đau lòng.
5 năm nay, cô sống như nào?
Sao lại đem bản thân nuôi thành như này? Vốn dĩ… Dạ Âu Thần nhìn cô bây giờ thay đổi lớn như vậy, cho rằng cô chắc là chăm sóc bản thân rất tốt mới đúng, không ngờ… cô vậy mà còn bị bệnh đau dạ dày.
Loại bệnh này, không phải là kiểu người hoàn toàn không biết chăm sóc bản thân, ăn uống không có quy luật mới mắc phải sao?
Đột nhiên, Dạ Âu Thần cảm thấy có thứ gì đó đang rung.
Trầm mặc một lúc Dạ Âu Thần mới biết là điện thoại để trong túi của Hàn Minh Thư đang rung, anh không có bất cứ do dự gì mà trực tiếp cầm túi lại, sau đó rút điện thoại từ bên trong ra.
Chiếc điện thoại này là nằm trong tay anh, chỉ có điêu Lang An sau khi sửa xong không có hỏi bất cứ ý kiện nào của anh, vậy mà tự mình đem điện thoại trả về.
Hại anh lỡ mất một cơ hội tốt để tiếp xúc với cô.
“Alo?”
Khi giọng nói trầm thấp từ trong đầu dây bên kia truyền đến, Tiểu Nhan còn tưởng mình nghe nhầm, vì thế lấy điện thoại ra liếc nhìn số điện thoại trên màn hình, đúng rồi sau khi xác nhận không sai thì mới cầm điện thoại để áp sát vào tai.
“Anh, anh là?”
“Dạ Âu Thần”
Anh biết đối phương là ai, bởi vì Hàn Minh Thư đặt tên cho Tiểu Nhan.
Mà Dạ Âu Thần cũng nhớ cô ta, cho nên tự nhiên trực tiếp báo tên của mình.
Tiểu Nhan bỗng rùng mình, giống như điện xẹt qua lập tức ngoảnh đầu liếc nhìn Bé Đậu Nành ở bên cạnh mình, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài cửa phòng nghe máy.
“Anh, anh Dạ? Điện thoại của Minh Thư sao lại ở chỗ anh?”
Dạ Âu Thần liếc nhìn Hàn Minh Thư đang hôn mê, trầm giọng nói: “Có chuyện gì?”
Tiểu Nhan khó nhọc nuốt một ngụm nước bọt, bày tỏ: “Tôi tìm Minh Thư, anh để cô ấy nghe điện thoại”
“Không tiện” Dạ Âu Thần trực tiếp từ chối cô ta.
Tiểu Nhan lập tức trợn to mắt.
“Không không không không tiện sao???!”
Đây là ý gì thế? Tiểu Nhan lập tức cảm thấy cả người đều không tốt, lẽ nào Dạ Âu Thần đã làm chuyện gì không bằng loài cầm thú với Hàn Minh Thư rồi sao? Nghĩ đến chuyện trong nhà hàng trước đó, Tiểu Nhan cũng ý thức đến ‘nhân vật lớn trong miệng của đám người đó chính là Dạ Âu Thần.
“Phải, có chuyện gì thì nói mau.”
“Tôi, tôi thật ra…” Tiểu Nhan suy nghĩ một lát, vẫn là hỏi: “Tôi chỉ là muốn hỏi cô ấy bây giờ như thế nào? Anh… không phải đối với cô ấy…”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần bật cười thành tiếng.
“Cô ấy ngất rồi, cô cảm thấy tôi có thể làm gì với cô ấy?”.
ngôn tình ngược
“Ngất sao?”
“Bệnh đau dạ dày”
Tiểu Nhan sửng sốt kêu lên một tiếng: “Trời ạ, cô ấy cả ngày hôm nay đều chưa có ăn thứ gì, tôi còn đang lo lắng cô ấy liệu có tái phát bệnh đau dạ dày không, tôi thật là…”
Đầu óc của Hàn Minh Thư choáng váng, chỉ kịp đưa tay vòng qua cổ anh, sợ mình rơi xuống, đau đớn ở dạ dày truyền đến khiến huyết sắc trên mặt coi lại mất đi vài phần, cô cản môi dưới nhìn Dạ Âu Thần gần ngay gang tấc.
“Anh làm gì?”
Ánh mắt lạnh lùng của Dạ Âu Thần liếc nhìn cô, sau đó trực tiếp bế cô xoay người.
Bởi vì đi bộ, cho nên lồng ngực của anh truyền đến chấn động, Hàn Minh Thư muốn đẩy anh ra, lại phát hiện bản thân không có sức, dạ dày truyền đến từng cơn đau, khiến cô gần như muốn hôn mê.
“Đau thành ra như này rồi, cậy mạnh gì chứ?” Giọng nói của Dạ Âu Thần nghe rất âm trầm, ngay cả sắc mặt cũng bao phủ mây đen, ánh mắt nhìn Hàn Minh Thư cũng tràn ngập sự tức giận.
Hàn Minh Thư ngây ra.
Lửa giận ngập trời này của anh từ đâu mà ra thế?
Cô khi nào đã đắc tội với anh rồi?
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư nhắm mắt lại, suy yếu lên tiếng: “Tôi đau là chuyện của tôi, không liên quan đến anh Dạ, anh thả tôi xuống”
Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng: “Không liên quan đến tôi? Vậy phải như nào em mới sẽ cảm thấy có liên quan với tôi?”
Hàn Minh Thư: Người này rốt cuộc muốn làm gì?
Cứ muốn quấn lấy với cô không tha như vậy, anh mới vui vẻ sao?
Cô muốn hít sâu một hơi giảm bớt cơn đau dạ dày của mình, nhưng cơn đau dạ dày không có giảm bớt, ngược lại trở nên càng quặn thắt, Hàn Minh Thư không muốn tiếp tục nói chuyện với anh nữa, chỉ là thu lại tay vòng của cổ anh về, sau đó trầm mặc: không nói đẩy lồng ngực của anh muốn từ trong vòng ôm của anh tụt xuống.
Dạ Âu Thần nhìn dáng vẻ này của cô, không khách khí nói: “Đã thành như này rồi, còn muốn giấy giụa”
Hàn Minh Thư: “Buông tôi ra.”
Giọng nói của cô tuy suy yếu, nhưng lại toát ra sự kiên định và bình tĩnh.
“Ha” Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng, không có buông cô ra, ngược lại đem cô đi đến trước xe của mình, sau đó mở cửa xe để cô vào ghế lái phụ, sau đó cúi người thắt dây an toàn cho cô.
Sau đó anh vòng qua bên ghế lái, Hàn Minh Thư nhấc tay muốn tháo dây an toàn ra, lại phát hiện mình đau đến mức tay cũng không nhấc lên được nữa.
Cô trước kia cũng từng đau dạ dày, cũng từng mắc bệnh đau dạ dày.
Có điều, sau này cô đã điều dưỡng một khoảng thời gian thì đỡ rồi.
Không ngờ… lần này lại tái phát rồi, hơn nữa lần tái phát này còn đau đớn hơn các lần trước.
Ý thức trước mắt bắt đầu trở nên không quá rõ ràng.
Dạ Âu Thần đánh vô lăng, vừa nhìn cô, thấy sắc mặt của cô trắng nhợt, trán toát cả mảng mồ hôi lạnh, liền vội vàng đạp ga.
Đợi khi đến bệnh viện, Dạ Âu Thần đưa tay tháo dây an toàn cho cô, vừa lạnh giọng nói: “Vào trong khám, lát nữa nếu như còn giấy giụa, tôi sẽ.. “
Nói được một nửa, Dạ Âu Thần phát hiện người trước mắt đã hôn mê rồi, sắc mặt của anh bỗng nhiên thay đổi, không màng cái gì nữa mà vội vàng xuống xe bế cô xông vào trong bệnh viện.
15 phút sau, bác sĩ cuối cùng xử lý xong cho Hàn Minh Thư, sau đó ngước mắt liếc nhìn Dạ Âu Thần.
“Anh là bạn trai cô ấy sao?”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần sững ra, lắc đầu: “Không phải”
Sau đó rất nhanh bổ sung một câu: “Tôi là chồng của cô ấy”
Khi Dạ Âu Thần nói câu này, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào mặt của Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư nằm ở đó sắc môi trắng bệch, gương mặt nhỏ cũng không có chút huyết sắc, trái tim của anh giống như con kiến bò trên chảo nóng, khẩn trương không biết làm sao mới tốt.
“Nếu đã là vợ chồng, vậy nên chăm sóc vợ của mình mới phải. Cô ấy có chứng bệnh đau dạ dày rất nghiêm trọng, anh không biết sao?”
Dạ Âu Thần sững ra: “Bệnh đau dạ dày?”
“Anh rốt cuộc làm chồng người ta kiểu gì thế, bệnh đau dạ dày của vợ anh nghiêm trọng thành như này, bây giờ mới đến bệnh viện? Cô ấy ăn uống có phải là rất không có quy luật không?”
Bị bác sĩ hỏi như thế, Dạ Âu Thần mới phát hiện mình đối với cuộc sống bây giờ của cô ấy căn bản không biết gì cả.
Ba bữa cô ăn cái gì, ăn như nào, anh đều không biết.
Chỉ nhớ mấy lần trước khi đi ăn cùng Lâm Ân Ân, cô gọi đều là đồ uống, uống xong thì rời khỏi, hơn nữa những đồ uống này đa số còn lạnh.
Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần càng nhíu chặt mày.
Có bệnh đau dạ dày nghiêm trọng, chắc không phải là chuyện ngày một ngày hai, nếu cô đã biết mình có bệnh đau dạ dày, tại sao còn uống đồ lạnh chứ?
“Bỏ đi, nhìn anh hỏi cái gì cũng không biết, tôi cũng lười nói với anh. Ở đây truyền nước đi, cho người chuẩn bị chút cháo, loãng một chút, đợi khi cô ấy tỉnh để cô ấy ăn một chút, sau đó lại nằm viện quan sát vài ngày”
“Cảm ơn” Dạ Âu Thần sau khi cảm ơn bác sĩ thì bác sĩ rất nhanh liền rời khỏi.
Anh đi đến cạnh giường, nhìn Hàn Minh Thư còn đang hôn mê, đáy mắt đen láy nhiều thêm một cảm xúc đau lòng.
5 năm nay, cô sống như nào?
Sao lại đem bản thân nuôi thành như này? Vốn dĩ… Dạ Âu Thần nhìn cô bây giờ thay đổi lớn như vậy, cho rằng cô chắc là chăm sóc bản thân rất tốt mới đúng, không ngờ… cô vậy mà còn bị bệnh đau dạ dày.
Loại bệnh này, không phải là kiểu người hoàn toàn không biết chăm sóc bản thân, ăn uống không có quy luật mới mắc phải sao?
Đột nhiên, Dạ Âu Thần cảm thấy có thứ gì đó đang rung.
Trầm mặc một lúc Dạ Âu Thần mới biết là điện thoại để trong túi của Hàn Minh Thư đang rung, anh không có bất cứ do dự gì mà trực tiếp cầm túi lại, sau đó rút điện thoại từ bên trong ra.
Chiếc điện thoại này là nằm trong tay anh, chỉ có điêu Lang An sau khi sửa xong không có hỏi bất cứ ý kiện nào của anh, vậy mà tự mình đem điện thoại trả về.
Hại anh lỡ mất một cơ hội tốt để tiếp xúc với cô.
“Alo?”
Khi giọng nói trầm thấp từ trong đầu dây bên kia truyền đến, Tiểu Nhan còn tưởng mình nghe nhầm, vì thế lấy điện thoại ra liếc nhìn số điện thoại trên màn hình, đúng rồi sau khi xác nhận không sai thì mới cầm điện thoại để áp sát vào tai.
“Anh, anh là?”
“Dạ Âu Thần”
Anh biết đối phương là ai, bởi vì Hàn Minh Thư đặt tên cho Tiểu Nhan.
Mà Dạ Âu Thần cũng nhớ cô ta, cho nên tự nhiên trực tiếp báo tên của mình.
Tiểu Nhan bỗng rùng mình, giống như điện xẹt qua lập tức ngoảnh đầu liếc nhìn Bé Đậu Nành ở bên cạnh mình, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài cửa phòng nghe máy.
“Anh, anh Dạ? Điện thoại của Minh Thư sao lại ở chỗ anh?”
Dạ Âu Thần liếc nhìn Hàn Minh Thư đang hôn mê, trầm giọng nói: “Có chuyện gì?”
Tiểu Nhan khó nhọc nuốt một ngụm nước bọt, bày tỏ: “Tôi tìm Minh Thư, anh để cô ấy nghe điện thoại”
“Không tiện” Dạ Âu Thần trực tiếp từ chối cô ta.
Tiểu Nhan lập tức trợn to mắt.
“Không không không không tiện sao???!”
Đây là ý gì thế? Tiểu Nhan lập tức cảm thấy cả người đều không tốt, lẽ nào Dạ Âu Thần đã làm chuyện gì không bằng loài cầm thú với Hàn Minh Thư rồi sao? Nghĩ đến chuyện trong nhà hàng trước đó, Tiểu Nhan cũng ý thức đến ‘nhân vật lớn trong miệng của đám người đó chính là Dạ Âu Thần.
“Phải, có chuyện gì thì nói mau.”
“Tôi, tôi thật ra…” Tiểu Nhan suy nghĩ một lát, vẫn là hỏi: “Tôi chỉ là muốn hỏi cô ấy bây giờ như thế nào? Anh… không phải đối với cô ấy…”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần bật cười thành tiếng.
“Cô ấy ngất rồi, cô cảm thấy tôi có thể làm gì với cô ấy?”.
ngôn tình ngược
“Ngất sao?”
“Bệnh đau dạ dày”
Tiểu Nhan sửng sốt kêu lên một tiếng: “Trời ạ, cô ấy cả ngày hôm nay đều chưa có ăn thứ gì, tôi còn đang lo lắng cô ấy liệu có tái phát bệnh đau dạ dày không, tôi thật là…”