Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-496
Chương 496: Nhỡ bà ấy trách em thì sao
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh mắt của Dạ Âu Thần khiến cô không biết phải làm sao, cuối cùng Hàn Minh Thư chỉ có thể dời ánh mắt đi.
Tống Thiến cũng là bác sĩ, đương nhiên biết làm sao để xem vết thương của Dạ Âu Thần, Hàn Minh Thư đứng bên cạnh đợi một lúc, quả nhiên nghe thấy tiếng hít thở của Tống Thiến, sau đó bà ta mang theo sự khó tin hỏi: “Cái, cái này là làm sao? Cháu, sao cháu lại bị thương thành như thế này?”
Không có ai trả lời câu hỏi của Tống Thiến, bà ta vẫn ở đó nhìn vết thương của Dạ Âu Thần, cuối cùng có lẽ không nhẫn tâm, lại băng bó lại vết thương cho anh, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh, ổn định lại tâm trạng của mình.
Đợi bà ta ổn định lại tâm trạng của mình, ánh mắt của Tống Thiến nhìn chằm chằm vào Dạ Âu Thần hỏi.
“Cháu đừng nói với dì, những vết thương này là Lâm Ân Ân làm ra?”
Nghe thấy, Dạ Âu Thần cười khẩy thành tiếng: “Lẽ nào là cháu tự làm?”
Tống Thiến: “….”
Cho dù biết Lâm Ân Ân có thể làm bị thương đến Dạ Âu Thần, nhưng làm thế nào Tống Thiến cũng không ngờ đến vết thương lại như thế này, bà ta đã từng nhìn thấy loại vết thương như thế này….nhưng rất ít, sự đáng sợ của vết thương khiến Tống Thiên nhớ rất rõ.
Vì vậy chỉ cần nhìn một lần Tống Thiến đã nhìn ra lưng của Dạ Âu Thần làm sao bị thương.
Nếu như những vết thương kia thật sự là Lâm Ân Ân làm, vậy đưa cô ta ra tòa hình như cũng có nguyên do.
Đã bị thương thành như vậy, hơn nữa đây còn là cố ý gây thương tích.
Nghĩ đến đây Hàn Minh Thư nở nụ cười.
“Dì Tống, bây giờ anh Dạ là khách hàng của công ty cháu.”
Nghe thấy vậy, Tống Thiên có chút kinh ngạc trợn tròn mắt, Dạ Âu Thần là là khách hàng của công ty cô? Ý gì?
Mà Dạ Âu Thần ở bên kia sau khi nghe thấy lời nói của Hàn Minh Thư lập tức cau mày.
“Khách hàng? Ý gì?”
Hàn Minh Thư khẽ nói: “Cháu mở một công ty thiết kế, anh Dạ lên đơn ở công ty cháu.”
Nghe đến đây, Tống Thiến cũng xem như hiểu là chuyện gì.
Theo cách nói này của cô, thì chính là Dạ Âu Thần tự mình quấn lấy?
Suy nghĩ một lúc, từ giây phút cô đẩy cửa phòng bệnh ra, ánh mắt của đứa cháu trai này của bà ta dường như đều dán lên người cô, mà cách chào hỏi của cô lại là anh Dạ, rõ ràng rất xa lạ.
“Tại sao cách xưng hô lại thay đổi rồi?” Lúc này, Dạ Âu Thần không hài lòng nói một câu.
Hàn Minh Thư: “….”
Cô có chút xấu hổ, nhưng không trả lời câu hỏi của Dạ Âu Thần, chỉ nhìn Tống Thiến, nở một nụ cười lịch sự.
Dạ Âu Thần cau mày không nói gì, anh vẫn còn đang xoắn xuýt cách Hàn Minh Thư gọi anh.
“Vâng, cô Lâm….lúc trước cũng là một khách hàng của cháu.”
Tống Thiến: “….” Đây là chuyện gì? Lâm Ân Ân cũng là khách hàng của cô? Mấy người này sao lại loạn thành một cục thế này?
Trong đầu có chút loạn, Tống Thiến cảm thấy nếu như tiếp tục nữa trong đầu bà ta có thể đun nước sôi, bà ta dứt khoát đi đến trước mặt Hàn Minh Thư: “Cô đi ra đây với tôi, chúng ta nói chuyện.”
Hàn Minh Thư biết chuyện này không thể trốn tránh, chỉ có thể gật đầu: “Vâng.”
Ai biết được lúc hai người đang định đi ra ngoài, Dạ Âu Thần lại lên tiếng: “Không được đi!”
Bước chân của hai người dừng lại, Thống Thiến quay đầu lại nhìn Dạ Ân Thần cả người tràn đầy sự lạnh lùng đang đứng dậy, ánh mắt của anh dường như có một lực xuyên thấu rơi trên người Hàn Minh Thư: “Anh không cho phép em đi, quay về.”
Thằng nhóc thối này, Tống Thiến không khỏi nghiến răng.
Hàn Minh Thư không động đậy, một lúc sau mới quay đầu lại: “Chuyện này cũng nên có người nói rõ ràng, anh cứ nghỉ ngơi đi, chúng tôi đi một lát rồi sẽ quay lại.”
Kết quả giây tiếp theo, Dạ Âu Thần từ trên giường đứng dậy, bước tới siết chặt cánh tay của Hàn Minh Thư.
“Anh nói em không được đi, em không được đi.”
Hàn Minh Thư cau mày: “Dạ Âu Thần, anh….”
Nghe thấy cô đã gọi tên của mình, cuối cùng Dạ Âu Thần mới từ từ cong khóe miệng, ánh mắt say đắm nhìn chằm chằm vào cô: “Nếu như em nguyện ý bỏ họ đi thì càng tốt.”
Tống Thiến ở bên cạnh: “….”
Thằng nhóc thối tha này, bây giờ điều chỉnh tâm trạng lợi hại như vậy sao? Ngay cả người dì út như bà ta có ở đây cũng không quan tâm?
Nghĩ đến đây, Tống Thiến không thể không đánh giá Hàn Minh Thư một lần nữa. Bà ta vẫn luôn biết sự quan trọng của cô gái này với Dạ Âu Thần, nhưng không ngờ đã năm năm, Dạ Âu Thần lại vì người phụ nữ này mà hoàn toàn thay đổi rồi.
“Anh buông tay ra.” Hàn Minh Thư vùng vẫy muốn rút tay mình ra.
Nhưng Dạ Âu Thần vẫn luôn nắm chặt lấy cánh tay cô, thấy cô muốn thoát ra, trực tiếp đi thẳng xuống phía dưới, nắm lấy tay cô, cùng cô mười ngón tay đan vào nhau.
Động tác này còn làm trước mặt Tống Thiến, hai má trắng nõn nà của Hàn Minh Thư lập tức ửng đỏ, vội vàng nói: “Anh không buông tôi ra, sau này tôi sẽ không đến chăm sóc anh nữa.”
Câu nói này thật sự rất có sức mạnh, lúc nãy Dạ Âu Thần vẫn còn đang nắm chặt lấy tay cô, lúc này vì lời nói của cô mà nới lỏng ra một chút, sau đó anh còn không vui nói: “Vậy em không được đi ra ngoài.”
Anh bị thương nghiêm trọng như vậy, Tống Thiên sao nỡ làm khó cháu trai của mình chứ, chỉ có thể nói: “Được rồi, hai người đều đừng ra ngoài nữa, tôi đi ra ngoài được chưa? Tôi đi tìm hiểu một chút chuyện lần này, sau đó đi ăn cơm, tắm rửa, sau đó mới qua đây!”
Nói xong, Tống Thiến thật sự trực tiếp rời đi.
Sau khi bà ta rời đi, Hàn Minh Thư lạnh lùng nói: “Bây giờ anh có thể buông tay ra chưa?”
Nguy cơ đã được giải quyết, lúc này Dạ Âu Thần mới hài lòng buông tay cô ra, nhưng lại đi về phía trước mấy bước, đến gần cô.
“Không cần nói với bà ấy quá nhiều, những chuyện này em không cần phải giải thích với bất kỳ ai.”
“Tôi nói tôi muốn giải thích với dì ấy lúc nào?” Hàn Minh Thư nhếch môi: “Dì ấy là dì út của anh, lại là người ở giữa đứng ra giới thiệu anh và cô Lâm với nhau, dì ấy là người khó xử nhất, vì vậy tôi cảm thấy dì ấy phải được biết chuyện này. Anh không muốn nói, vậy thì để tôi nói, dù sao chuyện này cũng chỉ có mấy câu mà thôi.”
“Vậy lỡ như bà ấy trách em thì sao?” Dạ Âu Thần đột nhiên hỏi.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh mắt của Dạ Âu Thần khiến cô không biết phải làm sao, cuối cùng Hàn Minh Thư chỉ có thể dời ánh mắt đi.
Tống Thiến cũng là bác sĩ, đương nhiên biết làm sao để xem vết thương của Dạ Âu Thần, Hàn Minh Thư đứng bên cạnh đợi một lúc, quả nhiên nghe thấy tiếng hít thở của Tống Thiến, sau đó bà ta mang theo sự khó tin hỏi: “Cái, cái này là làm sao? Cháu, sao cháu lại bị thương thành như thế này?”
Không có ai trả lời câu hỏi của Tống Thiến, bà ta vẫn ở đó nhìn vết thương của Dạ Âu Thần, cuối cùng có lẽ không nhẫn tâm, lại băng bó lại vết thương cho anh, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh, ổn định lại tâm trạng của mình.
Đợi bà ta ổn định lại tâm trạng của mình, ánh mắt của Tống Thiến nhìn chằm chằm vào Dạ Âu Thần hỏi.
“Cháu đừng nói với dì, những vết thương này là Lâm Ân Ân làm ra?”
Nghe thấy, Dạ Âu Thần cười khẩy thành tiếng: “Lẽ nào là cháu tự làm?”
Tống Thiến: “….”
Cho dù biết Lâm Ân Ân có thể làm bị thương đến Dạ Âu Thần, nhưng làm thế nào Tống Thiến cũng không ngờ đến vết thương lại như thế này, bà ta đã từng nhìn thấy loại vết thương như thế này….nhưng rất ít, sự đáng sợ của vết thương khiến Tống Thiên nhớ rất rõ.
Vì vậy chỉ cần nhìn một lần Tống Thiến đã nhìn ra lưng của Dạ Âu Thần làm sao bị thương.
Nếu như những vết thương kia thật sự là Lâm Ân Ân làm, vậy đưa cô ta ra tòa hình như cũng có nguyên do.
Đã bị thương thành như vậy, hơn nữa đây còn là cố ý gây thương tích.
Nghĩ đến đây Hàn Minh Thư nở nụ cười.
“Dì Tống, bây giờ anh Dạ là khách hàng của công ty cháu.”
Nghe thấy vậy, Tống Thiên có chút kinh ngạc trợn tròn mắt, Dạ Âu Thần là là khách hàng của công ty cô? Ý gì?
Mà Dạ Âu Thần ở bên kia sau khi nghe thấy lời nói của Hàn Minh Thư lập tức cau mày.
“Khách hàng? Ý gì?”
Hàn Minh Thư khẽ nói: “Cháu mở một công ty thiết kế, anh Dạ lên đơn ở công ty cháu.”
Nghe đến đây, Tống Thiến cũng xem như hiểu là chuyện gì.
Theo cách nói này của cô, thì chính là Dạ Âu Thần tự mình quấn lấy?
Suy nghĩ một lúc, từ giây phút cô đẩy cửa phòng bệnh ra, ánh mắt của đứa cháu trai này của bà ta dường như đều dán lên người cô, mà cách chào hỏi của cô lại là anh Dạ, rõ ràng rất xa lạ.
“Tại sao cách xưng hô lại thay đổi rồi?” Lúc này, Dạ Âu Thần không hài lòng nói một câu.
Hàn Minh Thư: “….”
Cô có chút xấu hổ, nhưng không trả lời câu hỏi của Dạ Âu Thần, chỉ nhìn Tống Thiến, nở một nụ cười lịch sự.
Dạ Âu Thần cau mày không nói gì, anh vẫn còn đang xoắn xuýt cách Hàn Minh Thư gọi anh.
“Vâng, cô Lâm….lúc trước cũng là một khách hàng của cháu.”
Tống Thiến: “….” Đây là chuyện gì? Lâm Ân Ân cũng là khách hàng của cô? Mấy người này sao lại loạn thành một cục thế này?
Trong đầu có chút loạn, Tống Thiến cảm thấy nếu như tiếp tục nữa trong đầu bà ta có thể đun nước sôi, bà ta dứt khoát đi đến trước mặt Hàn Minh Thư: “Cô đi ra đây với tôi, chúng ta nói chuyện.”
Hàn Minh Thư biết chuyện này không thể trốn tránh, chỉ có thể gật đầu: “Vâng.”
Ai biết được lúc hai người đang định đi ra ngoài, Dạ Âu Thần lại lên tiếng: “Không được đi!”
Bước chân của hai người dừng lại, Thống Thiến quay đầu lại nhìn Dạ Ân Thần cả người tràn đầy sự lạnh lùng đang đứng dậy, ánh mắt của anh dường như có một lực xuyên thấu rơi trên người Hàn Minh Thư: “Anh không cho phép em đi, quay về.”
Thằng nhóc thối này, Tống Thiến không khỏi nghiến răng.
Hàn Minh Thư không động đậy, một lúc sau mới quay đầu lại: “Chuyện này cũng nên có người nói rõ ràng, anh cứ nghỉ ngơi đi, chúng tôi đi một lát rồi sẽ quay lại.”
Kết quả giây tiếp theo, Dạ Âu Thần từ trên giường đứng dậy, bước tới siết chặt cánh tay của Hàn Minh Thư.
“Anh nói em không được đi, em không được đi.”
Hàn Minh Thư cau mày: “Dạ Âu Thần, anh….”
Nghe thấy cô đã gọi tên của mình, cuối cùng Dạ Âu Thần mới từ từ cong khóe miệng, ánh mắt say đắm nhìn chằm chằm vào cô: “Nếu như em nguyện ý bỏ họ đi thì càng tốt.”
Tống Thiến ở bên cạnh: “….”
Thằng nhóc thối tha này, bây giờ điều chỉnh tâm trạng lợi hại như vậy sao? Ngay cả người dì út như bà ta có ở đây cũng không quan tâm?
Nghĩ đến đây, Tống Thiến không thể không đánh giá Hàn Minh Thư một lần nữa. Bà ta vẫn luôn biết sự quan trọng của cô gái này với Dạ Âu Thần, nhưng không ngờ đã năm năm, Dạ Âu Thần lại vì người phụ nữ này mà hoàn toàn thay đổi rồi.
“Anh buông tay ra.” Hàn Minh Thư vùng vẫy muốn rút tay mình ra.
Nhưng Dạ Âu Thần vẫn luôn nắm chặt lấy cánh tay cô, thấy cô muốn thoát ra, trực tiếp đi thẳng xuống phía dưới, nắm lấy tay cô, cùng cô mười ngón tay đan vào nhau.
Động tác này còn làm trước mặt Tống Thiến, hai má trắng nõn nà của Hàn Minh Thư lập tức ửng đỏ, vội vàng nói: “Anh không buông tôi ra, sau này tôi sẽ không đến chăm sóc anh nữa.”
Câu nói này thật sự rất có sức mạnh, lúc nãy Dạ Âu Thần vẫn còn đang nắm chặt lấy tay cô, lúc này vì lời nói của cô mà nới lỏng ra một chút, sau đó anh còn không vui nói: “Vậy em không được đi ra ngoài.”
Anh bị thương nghiêm trọng như vậy, Tống Thiên sao nỡ làm khó cháu trai của mình chứ, chỉ có thể nói: “Được rồi, hai người đều đừng ra ngoài nữa, tôi đi ra ngoài được chưa? Tôi đi tìm hiểu một chút chuyện lần này, sau đó đi ăn cơm, tắm rửa, sau đó mới qua đây!”
Nói xong, Tống Thiến thật sự trực tiếp rời đi.
Sau khi bà ta rời đi, Hàn Minh Thư lạnh lùng nói: “Bây giờ anh có thể buông tay ra chưa?”
Nguy cơ đã được giải quyết, lúc này Dạ Âu Thần mới hài lòng buông tay cô ra, nhưng lại đi về phía trước mấy bước, đến gần cô.
“Không cần nói với bà ấy quá nhiều, những chuyện này em không cần phải giải thích với bất kỳ ai.”
“Tôi nói tôi muốn giải thích với dì ấy lúc nào?” Hàn Minh Thư nhếch môi: “Dì ấy là dì út của anh, lại là người ở giữa đứng ra giới thiệu anh và cô Lâm với nhau, dì ấy là người khó xử nhất, vì vậy tôi cảm thấy dì ấy phải được biết chuyện này. Anh không muốn nói, vậy thì để tôi nói, dù sao chuyện này cũng chỉ có mấy câu mà thôi.”
“Vậy lỡ như bà ấy trách em thì sao?” Dạ Âu Thần đột nhiên hỏi.