Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-536
Chương 536: Dạ tiệc (3)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần đầu tiên Dạ Âu Thần nói chuyện với một đứa trẻ kiên nhẫn như vậy, ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra rằng giọng nói của mình đã dịu đi phần nào trong vô thức.
“Nếu chú là người xấu, vừa rồi cũng sẽ không cứu cháu, nên cháu tin chú là người tốt.”
Dạ Âu Thần nhướng mày và không trả lời.
Thấy anh không nói lời nào, bé Đậu Nành suy nghĩ một lát lại hỏi: “Chú… cũng đến dự tiệc à?”
“Ừm” Dạ Âu Thần mím môi gật đầu.
TÔI Nhưng tại sao chú lại đeo mặt nạ? Hôm nay cũng không phải là vũ hội hóa trang.”
Đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần hơi nhếch lên gợi lên một đường vòng cung đẹp mắt, anh trầm giọng hỏi: “Vậy chi bằng cháu nói với chú trước, tại sao cháu phải đeo mặt nạ?”
“Chú thật gian xảo, rõ ràng là cháu hỏi chú trước.”
Dạ Âu Thần nhìn thăng bé trước mặt, cảm thấy thằng bé nói chuyện rất thú vị mà còn vô cùng thông minh lanh lợi.
Đây rốt cuộc là con cái nhà ai?
Tại sao chỉ có một mình ở đây? Người mẹ giàu có trong miệng thằng bé đâu?
Dạ Âu Thần vừa định đặt câu hỏi, nhưng trong bữa tiệc lại phát lên một bản nhạc, bé Đậu Nành reo lên: ‘Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi”
Dạ Âu Thần liếc nhìn đồng hồ và ừ lên một tiếng.
Anh lại liếc nhìn thằng bé trước mặt, thầm nghĩ suýt nữa bị thằng bé làm hỏng việc chính. Mục đích anh tới bữa tiệc hôm nay, không phải là ở đây để tán gẫu với một đứa bé.
Nhưng anh chưa kịp mở miệng, thằng bé đã mở miệng nói: “Chú ơi, cháu cảm ơn chú hôm nay đã giúp cháu, sau này có cơ hội cháu sẽ trả ơn chú, cháu đi trước đây”
Dạ Âu Thần chưa kịp phản ứng lại thì thằng bé đã chạy đi xa sau đó còn dừng lại vẫy tay với anh, đôi bàn tay nhỏ bé trắng trẻo dùng sức vẫy trong không trung sau đó chạy đi mất.
Nhìn nơi thằng bé biến mất, đôi mắt đen huyền của Dạ Âu Thần đầy suy tư.
“Thưa các quý ông, quý bà, hoan nghênh mọi người tới tham dự bữa tiệc rượu tối nay.”
Người chủ trì phát biểu trên sân khấu đã được tạo dựng, sau đó mời Hàn Đông lên phát biểu, đây đều là thứ tự thường có trong bữa tiệc. Trước khi Hàn Đông lên sân khấu, những người đến dự tiệc đã đặc biệt vỗ tay.
Sau một tràng vỗ tay như sấm, Hàn Đông bắt đầu đọc lời chào mừng.
Không chỉ vậy, Hàn Đông còn nhờ người chuẩn bị cho cô một chiếc vương miện kim cương, đồng bộ với chiếc váy của cô.
Hàn Minh Thư cảm thấy mình suýt nghi ngờ cuộc sống. Sau cùng, khi chuyên gia trang điểm đem vương miện ra, Hàn Minh Thư như muốn ngất đi.
Bởi vì bình thường cô chỉ ở dưới khán đài nhìn người khác mặc chứ chưa từng nghĩ tới có ngày mình sẽ mặc nó. Hơn nữa, mặc xong lại phải lộ diện trước mặt nhiều người như vậy.
Mặc dù đã đón nhận thân phận của Hàn Minh Thư, nhưng năm năm qua cô vẫn luôn rất khiêm tốn, chưa bao giờ lấy thân phận của mình đi rêu rao ở bên ngoài.
Vẫn… rất không quen.
Mặc dù bộ váy này rất nặng, khiến cho Hàn Minh Thư cảm thấy tất cả đều không phải của mình. Nhưng… từ trong mắt người khác, bộ váy này chắc chắn rất đẹp đẽ.
“Được rồi rất đẹp, chúng ta chụp một tấm đi, để tớ đăng lên khoảnh khắc”
Tiểu Nhan lấy điện thoại ra, trực tiếp bật camera lên rồi cùng Hàn Minh Thư chụp vài tấm, sau đó lại chụp riêng cho Hàn Minh Thư vài tấm.
Người chủ trì chạy tới, nhìn Hàn Minh Thư, mắt lóe lên một tia ngạc nhiên, nhẹ giọng nhắc: “Cô Minh Thư, cô đã chuẩn bị xong rồi chứ?”
Hàn Minh Thư liếc cô một cái, hít sâu rồi gật đầu: “Ừm”“
“Vâng, vậy tôi giúp cô cùng lên sân khấu”
Dù sao bộ váy cũng nặng, nên người chủ trì muốn dìu cô đi, Hàn Minh Thư lúc đầu muốn từ chối, nhưng sau nghĩ lại liền đưa tay ra: “Làm phiền cô rồi.”
Bên ngoài vẫn đang tiếp tục nói chuyện, tâm mắt khách khứa vốn tập trung vào Hàn Đông, nhưng từ khóe mắt đột nhiên hiện lên một màu sáng ngời, sau khi nhìn sang, đáy mắt mọi người không khỏi lóe lên một tia kinh ngạc.
Thậm chí còn người trực tiếp thốt lên.
Bầu không khí và cảm xúc rất dễ bị lôi kéo, chỉ cần ai đó dẫn đầu thì người khác sẽ dễ dàng bị khuấy động theo.
Khi Hàn Đông nghe thấy tiếng hít thở, trong mắt hiện lên nụ cười ngầm hiểu, sau đó nhìn về phía ánh mắt mọi người nhìn sang.
Hàn Minh Thư từ từ bước lên sân khấu với sự dìu đỡ của người chủ trì.
Bây giờ nhìn thấy Hàn Minh Thư mặc bộ váy này bước lên sân khấu, Hàn Đông đột nhiên cảm thấy chuyện mình làm rất đỗi bình thường.
Vào lúc này, một dáng người mảnh khảnh ẩn hiện trong đám đông, mặt nạ trên mặt được trang điểm bởi một thứ ánh sáng kỳ lạ, dưới ánh đèn lại khớp với bộ váy trên người Hàn Minh Thư.
Từ khi Hàn Minh Thư xuất hiện trên sân khấu, ánh mắt của Dạ Âu Thần đã dán chặt vào cơ thể cô, không thể rời đi trong chốc lát.
Cùng lúc đó, dường như có một đôi bàn tay vồ chặt lấy trái tim anh.
Sức đập dồn dập khiến hơi thở của anh nặng nề hơn.
Không ngờ… người phụ nữ mà anh yêu thích lúc này lại xinh đẹp hút hồn người đến thế.
Bất chợt có hơi hối hận.
Điện thoại rung lên, Dạ Âu Thần cầm lên xem qua, cuộc gọi đến qua Messenger của một người bạn thâm giao người Anh.
Anh bấm trả lời rồi ghé vào tai, mắt vẫn dõi theo bóng dáng xinh đẹp trên sân khấu, không muốn rời giây phút nào.
Tiếng quốc ngữ không trôi chảy nhưng rất nghiêm túc vang lên bên tai: “Thế nào? Bạn cũ, tôi đã xem ảnh trợ lý gửi đến, cô ấy rất xinh đẹp, đó là người anh yêu à?”
Vì không hiểu sâu về tiếng, nên câu hỏi của người bạn nước ngoài cũng rất thẳng thắn.
Dạ Âu Thần nhìn người phụ nữ đã đi đến trung tâm sân khấu, đôi môi mỏng dưới lớp mặt nạ khế nhếch: “Ừ.”
“Mừng cho anh, người anh yêu rất xinh đẹp, rất xứng với bộ váy tôi đã thiết kế”
Nhớ tới những gì đã nói với mình lúc trước, đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần lại nhếch lên lần nữa: “Cảm ơn nhé, đến nước H tôi sẽ mời anh một bữa”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần đầu tiên Dạ Âu Thần nói chuyện với một đứa trẻ kiên nhẫn như vậy, ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra rằng giọng nói của mình đã dịu đi phần nào trong vô thức.
“Nếu chú là người xấu, vừa rồi cũng sẽ không cứu cháu, nên cháu tin chú là người tốt.”
Dạ Âu Thần nhướng mày và không trả lời.
Thấy anh không nói lời nào, bé Đậu Nành suy nghĩ một lát lại hỏi: “Chú… cũng đến dự tiệc à?”
“Ừm” Dạ Âu Thần mím môi gật đầu.
TÔI Nhưng tại sao chú lại đeo mặt nạ? Hôm nay cũng không phải là vũ hội hóa trang.”
Đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần hơi nhếch lên gợi lên một đường vòng cung đẹp mắt, anh trầm giọng hỏi: “Vậy chi bằng cháu nói với chú trước, tại sao cháu phải đeo mặt nạ?”
“Chú thật gian xảo, rõ ràng là cháu hỏi chú trước.”
Dạ Âu Thần nhìn thăng bé trước mặt, cảm thấy thằng bé nói chuyện rất thú vị mà còn vô cùng thông minh lanh lợi.
Đây rốt cuộc là con cái nhà ai?
Tại sao chỉ có một mình ở đây? Người mẹ giàu có trong miệng thằng bé đâu?
Dạ Âu Thần vừa định đặt câu hỏi, nhưng trong bữa tiệc lại phát lên một bản nhạc, bé Đậu Nành reo lên: ‘Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi”
Dạ Âu Thần liếc nhìn đồng hồ và ừ lên một tiếng.
Anh lại liếc nhìn thằng bé trước mặt, thầm nghĩ suýt nữa bị thằng bé làm hỏng việc chính. Mục đích anh tới bữa tiệc hôm nay, không phải là ở đây để tán gẫu với một đứa bé.
Nhưng anh chưa kịp mở miệng, thằng bé đã mở miệng nói: “Chú ơi, cháu cảm ơn chú hôm nay đã giúp cháu, sau này có cơ hội cháu sẽ trả ơn chú, cháu đi trước đây”
Dạ Âu Thần chưa kịp phản ứng lại thì thằng bé đã chạy đi xa sau đó còn dừng lại vẫy tay với anh, đôi bàn tay nhỏ bé trắng trẻo dùng sức vẫy trong không trung sau đó chạy đi mất.
Nhìn nơi thằng bé biến mất, đôi mắt đen huyền của Dạ Âu Thần đầy suy tư.
“Thưa các quý ông, quý bà, hoan nghênh mọi người tới tham dự bữa tiệc rượu tối nay.”
Người chủ trì phát biểu trên sân khấu đã được tạo dựng, sau đó mời Hàn Đông lên phát biểu, đây đều là thứ tự thường có trong bữa tiệc. Trước khi Hàn Đông lên sân khấu, những người đến dự tiệc đã đặc biệt vỗ tay.
Sau một tràng vỗ tay như sấm, Hàn Đông bắt đầu đọc lời chào mừng.
Không chỉ vậy, Hàn Đông còn nhờ người chuẩn bị cho cô một chiếc vương miện kim cương, đồng bộ với chiếc váy của cô.
Hàn Minh Thư cảm thấy mình suýt nghi ngờ cuộc sống. Sau cùng, khi chuyên gia trang điểm đem vương miện ra, Hàn Minh Thư như muốn ngất đi.
Bởi vì bình thường cô chỉ ở dưới khán đài nhìn người khác mặc chứ chưa từng nghĩ tới có ngày mình sẽ mặc nó. Hơn nữa, mặc xong lại phải lộ diện trước mặt nhiều người như vậy.
Mặc dù đã đón nhận thân phận của Hàn Minh Thư, nhưng năm năm qua cô vẫn luôn rất khiêm tốn, chưa bao giờ lấy thân phận của mình đi rêu rao ở bên ngoài.
Vẫn… rất không quen.
Mặc dù bộ váy này rất nặng, khiến cho Hàn Minh Thư cảm thấy tất cả đều không phải của mình. Nhưng… từ trong mắt người khác, bộ váy này chắc chắn rất đẹp đẽ.
“Được rồi rất đẹp, chúng ta chụp một tấm đi, để tớ đăng lên khoảnh khắc”
Tiểu Nhan lấy điện thoại ra, trực tiếp bật camera lên rồi cùng Hàn Minh Thư chụp vài tấm, sau đó lại chụp riêng cho Hàn Minh Thư vài tấm.
Người chủ trì chạy tới, nhìn Hàn Minh Thư, mắt lóe lên một tia ngạc nhiên, nhẹ giọng nhắc: “Cô Minh Thư, cô đã chuẩn bị xong rồi chứ?”
Hàn Minh Thư liếc cô một cái, hít sâu rồi gật đầu: “Ừm”“
“Vâng, vậy tôi giúp cô cùng lên sân khấu”
Dù sao bộ váy cũng nặng, nên người chủ trì muốn dìu cô đi, Hàn Minh Thư lúc đầu muốn từ chối, nhưng sau nghĩ lại liền đưa tay ra: “Làm phiền cô rồi.”
Bên ngoài vẫn đang tiếp tục nói chuyện, tâm mắt khách khứa vốn tập trung vào Hàn Đông, nhưng từ khóe mắt đột nhiên hiện lên một màu sáng ngời, sau khi nhìn sang, đáy mắt mọi người không khỏi lóe lên một tia kinh ngạc.
Thậm chí còn người trực tiếp thốt lên.
Bầu không khí và cảm xúc rất dễ bị lôi kéo, chỉ cần ai đó dẫn đầu thì người khác sẽ dễ dàng bị khuấy động theo.
Khi Hàn Đông nghe thấy tiếng hít thở, trong mắt hiện lên nụ cười ngầm hiểu, sau đó nhìn về phía ánh mắt mọi người nhìn sang.
Hàn Minh Thư từ từ bước lên sân khấu với sự dìu đỡ của người chủ trì.
Bây giờ nhìn thấy Hàn Minh Thư mặc bộ váy này bước lên sân khấu, Hàn Đông đột nhiên cảm thấy chuyện mình làm rất đỗi bình thường.
Vào lúc này, một dáng người mảnh khảnh ẩn hiện trong đám đông, mặt nạ trên mặt được trang điểm bởi một thứ ánh sáng kỳ lạ, dưới ánh đèn lại khớp với bộ váy trên người Hàn Minh Thư.
Từ khi Hàn Minh Thư xuất hiện trên sân khấu, ánh mắt của Dạ Âu Thần đã dán chặt vào cơ thể cô, không thể rời đi trong chốc lát.
Cùng lúc đó, dường như có một đôi bàn tay vồ chặt lấy trái tim anh.
Sức đập dồn dập khiến hơi thở của anh nặng nề hơn.
Không ngờ… người phụ nữ mà anh yêu thích lúc này lại xinh đẹp hút hồn người đến thế.
Bất chợt có hơi hối hận.
Điện thoại rung lên, Dạ Âu Thần cầm lên xem qua, cuộc gọi đến qua Messenger của một người bạn thâm giao người Anh.
Anh bấm trả lời rồi ghé vào tai, mắt vẫn dõi theo bóng dáng xinh đẹp trên sân khấu, không muốn rời giây phút nào.
Tiếng quốc ngữ không trôi chảy nhưng rất nghiêm túc vang lên bên tai: “Thế nào? Bạn cũ, tôi đã xem ảnh trợ lý gửi đến, cô ấy rất xinh đẹp, đó là người anh yêu à?”
Vì không hiểu sâu về tiếng, nên câu hỏi của người bạn nước ngoài cũng rất thẳng thắn.
Dạ Âu Thần nhìn người phụ nữ đã đi đến trung tâm sân khấu, đôi môi mỏng dưới lớp mặt nạ khế nhếch: “Ừ.”
“Mừng cho anh, người anh yêu rất xinh đẹp, rất xứng với bộ váy tôi đã thiết kế”
Nhớ tới những gì đã nói với mình lúc trước, đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần lại nhếch lên lần nữa: “Cảm ơn nhé, đến nước H tôi sẽ mời anh một bữa”