Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-670
Chương 670: Đó là ba của con
“Cẩn thận đó con.”
Sau khi Bé Đậu Nành bước xuống xe, Dạ Âu Thần mới đóng cửa xe lại, sau đó vô cùng tự nhiên mà ngồi xổm xuống trước mặt của Bé Đậu Nành.
“Để ba ôm con đi vào.”
Bé Đậu Nành lùi về phía sau mấy bước, nghiêm túc nói: “Mẹ vẫn còn chưa nói chú là ba của cháu, cho nên Bé Đậu Nành có thể tự mình đi được.”
Nói xong lại trực tiếp đi ngang qua Dạ Âu Thần, đi thẳng ra phía trước.
Nhìn bóng lưng của thằng nhóc, Dạ Âu Thần cũng đoán được suy nghĩ của nó, thằng nhóc đang giận mình đó à?
Năm năm trong quá khứ mình không hoàn thành trách nhiệm của một người ba, cho nên không muốn gọi anh?
Hay là giận dỗi vì tối ngày hôm nay đã dẫn theo thằng nhóc đến đây?
Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần liền nhớ đến ánh mắt và bộ dạng ấm ức của Hàn Minh Thư hồi lúc nãy, rất ít khi anh nhìn thấy bộ dạng ăn nói nhỏ nhẹ khép nép của cô như hôm nay.
Bây giờ suy nghĩ lại thật sự có chút đau lòng, chỉ có điều là…
Dạ Âu Thần không tiếp tục suy nghĩ nữa mà là nện đôi chân thẳng tắp đi theo bước chân của Bé Đậu Nành.
Biệt thự Hải Giang rất lớn, bóng dáng của Bé Đậu Nành gần như bị bóng đêm nuốt mất, hơn nửa bước chân của thằng bé rất nhanh, may mắn là vóc người thấp chân ngắn, nếu không thì Dạ Âu Thần thật sự sẽ đuổi không kịp thằng bé.
“Chú ơi, một lát nữa chú có đưa Bé Đậu Nành về không ạ?”
Nghe nói vậy, Dạ Âu Thần dừng lại, sau đó lại nói: “Tối hôm nay quá muộn rồi, ba đã thông báo cho mẹ con tối hôm nay con ở lại chỗ của ba đi.”
Bước chân của Bé Đậu Nành dừng lại, Dạ Âu Thần lập tức cảm thấy hô hấp của mình đông cứng, không phải là thằng nhóc này không vui đó chứ?
Bé Đậu Nành nghiêng đầu qua nghiêm túc nhìn Dạ Âu Thần.
“Chú ơi, mẹ của cháu đã đồng ý rồi?”
Trong bóng đêm, đối diện với đôi mắt nghiêm túc mà lại ướt át giống như con thú nhỏ của thằng nhóc, Dạ Âu Thần thế mà lại cảm thấy mình có chút xấu hổ, anh căn bản không dám đối diện với đôi mắt của thằng nhóc này.
Thế là Dạ Âu Thần tránh đi tầm mắt của Bé Đậu Nành, nhẹ giọng nở nụ cười.
“Đương nhiên, nếu như mẹ của con còn chưa đồng ý thì sao ba lại mang con đi?”
Đầu của Bé Đậu Nành hơi nghiêng qua, ngón tay chọt chọt: “Cũng đúng ha, vậy chú ơi… Lát nữa cháu muốn gọi video với mẹ, chú có thể cho cháu mượn điện thoại một chút không ạ?”
Nghe thấy thằng nhóc muốn mượn điện thoại, lúc này Dạ Âu Thần đồng ý.
“Đương nhiên có thể rồi.”
Gần như là ngay lập tức, Dạ Âu Thần lấy điện thoại di động của mình ra đưa qua giống như là đang hiến bảo vật.
Nhìn thằng nhóc duỗi bàn tay nhỏ nhắn mềm mềm lấy điện thoại di động, tâm trạng của Dạ Âu Thần lại càng kỳ lạ hơn.
“Cảm ơn chú.”
Bé Đậu Nành vui vẻ quay người vắt chân lên cổ chạy vào trong nhà.
Đây là một loại cảm giác gì vậy?
Rõ ràng trước đó coi rằng đứa bé này là của Minh Thư và chồng trước của cô ấy sinh ra, anh đã thuyết phục mình trong một khoảng thời gian rất dài mới chấp nhận đứa bé này.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy đứa bé, phát hiện đứa bé này thế mà lại… Chảy cùng dòng máu của mình.
Dáng dấp giống với anh như đúc, ngoại trừ của anh ra còn có thể là của ai nữa?
Vốn nên mừng rỡ như điên, dù sao thì đây cũng là dòng máu của mình, không phải hả?
Nhưng mà… Có vui mừng, càng nhiều hơn nữa chính là phẫn nộ.
Rõ ràng là con của anh nhưng mà anh lại bị giấu diếm suốt năm năm trời.
Năm năm trời… Cuộc đời có bao nhiêu cái năm năm đâu chứ?
Dạ Âu Thần đứng yên tại chỗ phát ngốc, trong đầu xuất hiện hình ảnh người phụ nữ ấy lôi kéo ống tay áo anh nói lời năn nỉ, trái tim đương nhiên đau chứ, là người phụ nữ mà mình đã liều mình theo đuổi.
Nếu như có thể, tất nhiên là anh phải ôm vào trong ngực của mình yêu thương bảo vệ.
Nhưng mà bây giờ trong lòng anh rất hỗn loạn.
Đang suy nghĩ, trong nhà truyền đến tiếng kêu của Bé Đậu Nành.
“Chú ơi, mật mã là bao nhiêu vậy ạ?”
Nghe nói vậy, Dạ Âu Thần lấy lại tinh thần, trả lời: “Một chữ z.”
Bé Đậu Nành vẽ một chữ z, rốt cuộc cũng đã mở được điện thoại di động, giao diện điện thoại của Dạ Âu Thần rất đơn giản, ngoại trừ công việc cùng với mấy ứng dụng thì mấy ứng dụng có tính năng giải trí cũng không có.
Nhìn lướt qua lướt lại, Bé Đậu Nành bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Đúng là một người đàn ông chẳng thú vị.
Trong điện thoại cũng chỉ có công việc, vậy năm năm trước ông ấy trôi qua như thế nào vậy chứ? Theo như kết quả điều tra, trong năm năm quá khứ của Dạ Âu Thần, bên cạnh không có một người phụ nữ nào.
Nếu như không phải thấy anh thủ thân như ngọc, Bé Đậu Nành mới sẽ không để mẹ tiếp tục ở bên cạnh anh.
Nhấn vào messenger, giao diện người nói chuyện đầu tiên là mẹ của mình, Bé Đậu Nành tìm một tư thế thoải mái rồi làm ổ trên ghế salon, sau đó bắt đầu xem điện thoại của Dạ Âu Thần.
Phát hiện trong messenger của anh ngoại trừ mẹ ra thì cũng không có phương thức liên lạc của người phụ nữ nào khác.
Hừ, coi như ông ấy thức thời.
Bé Đậu Nành hừ lạnh một tiếng trong lòng, sau đó lại bấm vào khung chat của Hàn Minh Thư, trực tiếp gọi video cho Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư đang ngồi lặng im một mình trong căn phòng, đột nhiên cảm nhận được điện thoại chấn động một cái, cúi đầu nhìn thấy là Dạ Âu Thần gọi video tới.
Hàn Minh Thư ngẩn người, có chút phản ứng không kịp.
Lúc này Dạ Âu Thần là gọi điện thoại video cho cô là có ý gì đây?
Chẳng lẽ là anh đã suy nghĩ xong rồi, nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư liền nhận cuộc gọi, trong nháy mắt nhận cuộc gọi Hàn Minh Thư cảm nhận tần suất đập của trái tim mình tăng lên rất nhiều.
Trên màn hình điện thoại di động dần dần xuất hiện một hình dáng giống như là Dạ Âu Thần, nhưng mà… Lại không phải là Dạ Âu Thần.
“Bé Đậu Nành?”
“Mẹ ơi!”
Trong nháy mắt Bé Đậu Nành nhìn thấy Hàn Minh Thư, trên mặt lộ ra một nụ cười ngu ngơ: “Có nhớ con không ạ?”
Nhớ thằng bé ư?
Ặc, Hàn Minh Thư bất đắc dĩ nhìn thằng bé một chút: “Con mới rời khỏi bao lâu cơ chứ, liền hỏi mẹ có nhớ con không rồi?”
“Hứ, sao mẹ có thể nói như vậy được chứ, có phải là mẹ không yêu Bé Đậu Nành nữa không? Rõ ràng là Bé Đậu Nành đã đi lâu lắm rồi, hơn nữa Bé Đậu Nành cũng rất nhớ mẹ, nhưng mà mẹ lại không nhớ Bé Đậu Nành gì hết.”
Hàn Minh Thư: “…”
Cô ho nhẹ một tiếng, sau đó giải thích: “Không phải đâu, chỉ là mẹ đã biết hướng đi của con cho nên mới yên tâm thôi, chứ không phải là không nhớ con.”
Bé Đậu Nành ngước đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn Hàn Minh Thư trong ống kính khóe, mắt liếc nhìn Dạ Âu Thần vừa mới đi vào cửa, thế là thằng bé há miệng hỏi.
“Chú ấy nói là là mẹ đã đồng ý để chú ấy dẫn con về nhà, là thật hả mẹ?”
Hàn Minh Thư giật mình, đương nhiên cô biết chú trong miệng của Bé Đậu Nành là đang nói tới ai. Thật ra lúc Dạ Âu Thần mang Bé Đậu Nành đi thì hoàn toàn không có nói cho cô biết chuyện này, cho nên đợi đến lúc cô kịp phản ứng lại thì Bé Đậu Nành đã không có ở trong nhà.
“Còn nữa còn nữa, mẹ ơi… Tại sao dáng dấp của chú ấy với con giống nhau như đúc vậy ạ, chú ấy nói chú ấy là ba của con, thiệt tình hà?”
Dạ Âu Thần đi đến cửa, nhìn thấy thằng nhóc đang khoanh tay ngồi ở chỗ đó, một cục nho nhỏ, lúc thằng nhóc nói chuyện với điện thoại thì mềm mại nhẹ nhàng, mặc trên người bộ quần áo màu trắng, mang cho người ta một loại cảm giác mềm mềm đáng yêu giống như là kẹo bông gòn.
Nhìn cảnh tượng này, Dạ Âu Thần liền cảm thấy trong lòng như được rót mật ngọt.
Nhưng mà một giây sau lại bởi vì lời nói của thằng bé mà trở nên căng thẳng.
Nếu như Minh Thư không thừa nhận, vậy có phải là thằng nhóc này… Sẽ không nhận người ba là anh không hả?
Dạ Âu Thần nín thở yên tĩnh chờ đợi.
Cũng không biết là trôi qua bao lâu, Dạ Âu Thần nghe thấy một giọng nữ êm ái mở miệng nói.
“Đúng vậy, đó là ba của con.”
“Cẩn thận đó con.”
Sau khi Bé Đậu Nành bước xuống xe, Dạ Âu Thần mới đóng cửa xe lại, sau đó vô cùng tự nhiên mà ngồi xổm xuống trước mặt của Bé Đậu Nành.
“Để ba ôm con đi vào.”
Bé Đậu Nành lùi về phía sau mấy bước, nghiêm túc nói: “Mẹ vẫn còn chưa nói chú là ba của cháu, cho nên Bé Đậu Nành có thể tự mình đi được.”
Nói xong lại trực tiếp đi ngang qua Dạ Âu Thần, đi thẳng ra phía trước.
Nhìn bóng lưng của thằng nhóc, Dạ Âu Thần cũng đoán được suy nghĩ của nó, thằng nhóc đang giận mình đó à?
Năm năm trong quá khứ mình không hoàn thành trách nhiệm của một người ba, cho nên không muốn gọi anh?
Hay là giận dỗi vì tối ngày hôm nay đã dẫn theo thằng nhóc đến đây?
Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần liền nhớ đến ánh mắt và bộ dạng ấm ức của Hàn Minh Thư hồi lúc nãy, rất ít khi anh nhìn thấy bộ dạng ăn nói nhỏ nhẹ khép nép của cô như hôm nay.
Bây giờ suy nghĩ lại thật sự có chút đau lòng, chỉ có điều là…
Dạ Âu Thần không tiếp tục suy nghĩ nữa mà là nện đôi chân thẳng tắp đi theo bước chân của Bé Đậu Nành.
Biệt thự Hải Giang rất lớn, bóng dáng của Bé Đậu Nành gần như bị bóng đêm nuốt mất, hơn nửa bước chân của thằng bé rất nhanh, may mắn là vóc người thấp chân ngắn, nếu không thì Dạ Âu Thần thật sự sẽ đuổi không kịp thằng bé.
“Chú ơi, một lát nữa chú có đưa Bé Đậu Nành về không ạ?”
Nghe nói vậy, Dạ Âu Thần dừng lại, sau đó lại nói: “Tối hôm nay quá muộn rồi, ba đã thông báo cho mẹ con tối hôm nay con ở lại chỗ của ba đi.”
Bước chân của Bé Đậu Nành dừng lại, Dạ Âu Thần lập tức cảm thấy hô hấp của mình đông cứng, không phải là thằng nhóc này không vui đó chứ?
Bé Đậu Nành nghiêng đầu qua nghiêm túc nhìn Dạ Âu Thần.
“Chú ơi, mẹ của cháu đã đồng ý rồi?”
Trong bóng đêm, đối diện với đôi mắt nghiêm túc mà lại ướt át giống như con thú nhỏ của thằng nhóc, Dạ Âu Thần thế mà lại cảm thấy mình có chút xấu hổ, anh căn bản không dám đối diện với đôi mắt của thằng nhóc này.
Thế là Dạ Âu Thần tránh đi tầm mắt của Bé Đậu Nành, nhẹ giọng nở nụ cười.
“Đương nhiên, nếu như mẹ của con còn chưa đồng ý thì sao ba lại mang con đi?”
Đầu của Bé Đậu Nành hơi nghiêng qua, ngón tay chọt chọt: “Cũng đúng ha, vậy chú ơi… Lát nữa cháu muốn gọi video với mẹ, chú có thể cho cháu mượn điện thoại một chút không ạ?”
Nghe thấy thằng nhóc muốn mượn điện thoại, lúc này Dạ Âu Thần đồng ý.
“Đương nhiên có thể rồi.”
Gần như là ngay lập tức, Dạ Âu Thần lấy điện thoại di động của mình ra đưa qua giống như là đang hiến bảo vật.
Nhìn thằng nhóc duỗi bàn tay nhỏ nhắn mềm mềm lấy điện thoại di động, tâm trạng của Dạ Âu Thần lại càng kỳ lạ hơn.
“Cảm ơn chú.”
Bé Đậu Nành vui vẻ quay người vắt chân lên cổ chạy vào trong nhà.
Đây là một loại cảm giác gì vậy?
Rõ ràng trước đó coi rằng đứa bé này là của Minh Thư và chồng trước của cô ấy sinh ra, anh đã thuyết phục mình trong một khoảng thời gian rất dài mới chấp nhận đứa bé này.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy đứa bé, phát hiện đứa bé này thế mà lại… Chảy cùng dòng máu của mình.
Dáng dấp giống với anh như đúc, ngoại trừ của anh ra còn có thể là của ai nữa?
Vốn nên mừng rỡ như điên, dù sao thì đây cũng là dòng máu của mình, không phải hả?
Nhưng mà… Có vui mừng, càng nhiều hơn nữa chính là phẫn nộ.
Rõ ràng là con của anh nhưng mà anh lại bị giấu diếm suốt năm năm trời.
Năm năm trời… Cuộc đời có bao nhiêu cái năm năm đâu chứ?
Dạ Âu Thần đứng yên tại chỗ phát ngốc, trong đầu xuất hiện hình ảnh người phụ nữ ấy lôi kéo ống tay áo anh nói lời năn nỉ, trái tim đương nhiên đau chứ, là người phụ nữ mà mình đã liều mình theo đuổi.
Nếu như có thể, tất nhiên là anh phải ôm vào trong ngực của mình yêu thương bảo vệ.
Nhưng mà bây giờ trong lòng anh rất hỗn loạn.
Đang suy nghĩ, trong nhà truyền đến tiếng kêu của Bé Đậu Nành.
“Chú ơi, mật mã là bao nhiêu vậy ạ?”
Nghe nói vậy, Dạ Âu Thần lấy lại tinh thần, trả lời: “Một chữ z.”
Bé Đậu Nành vẽ một chữ z, rốt cuộc cũng đã mở được điện thoại di động, giao diện điện thoại của Dạ Âu Thần rất đơn giản, ngoại trừ công việc cùng với mấy ứng dụng thì mấy ứng dụng có tính năng giải trí cũng không có.
Nhìn lướt qua lướt lại, Bé Đậu Nành bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Đúng là một người đàn ông chẳng thú vị.
Trong điện thoại cũng chỉ có công việc, vậy năm năm trước ông ấy trôi qua như thế nào vậy chứ? Theo như kết quả điều tra, trong năm năm quá khứ của Dạ Âu Thần, bên cạnh không có một người phụ nữ nào.
Nếu như không phải thấy anh thủ thân như ngọc, Bé Đậu Nành mới sẽ không để mẹ tiếp tục ở bên cạnh anh.
Nhấn vào messenger, giao diện người nói chuyện đầu tiên là mẹ của mình, Bé Đậu Nành tìm một tư thế thoải mái rồi làm ổ trên ghế salon, sau đó bắt đầu xem điện thoại của Dạ Âu Thần.
Phát hiện trong messenger của anh ngoại trừ mẹ ra thì cũng không có phương thức liên lạc của người phụ nữ nào khác.
Hừ, coi như ông ấy thức thời.
Bé Đậu Nành hừ lạnh một tiếng trong lòng, sau đó lại bấm vào khung chat của Hàn Minh Thư, trực tiếp gọi video cho Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư đang ngồi lặng im một mình trong căn phòng, đột nhiên cảm nhận được điện thoại chấn động một cái, cúi đầu nhìn thấy là Dạ Âu Thần gọi video tới.
Hàn Minh Thư ngẩn người, có chút phản ứng không kịp.
Lúc này Dạ Âu Thần là gọi điện thoại video cho cô là có ý gì đây?
Chẳng lẽ là anh đã suy nghĩ xong rồi, nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư liền nhận cuộc gọi, trong nháy mắt nhận cuộc gọi Hàn Minh Thư cảm nhận tần suất đập của trái tim mình tăng lên rất nhiều.
Trên màn hình điện thoại di động dần dần xuất hiện một hình dáng giống như là Dạ Âu Thần, nhưng mà… Lại không phải là Dạ Âu Thần.
“Bé Đậu Nành?”
“Mẹ ơi!”
Trong nháy mắt Bé Đậu Nành nhìn thấy Hàn Minh Thư, trên mặt lộ ra một nụ cười ngu ngơ: “Có nhớ con không ạ?”
Nhớ thằng bé ư?
Ặc, Hàn Minh Thư bất đắc dĩ nhìn thằng bé một chút: “Con mới rời khỏi bao lâu cơ chứ, liền hỏi mẹ có nhớ con không rồi?”
“Hứ, sao mẹ có thể nói như vậy được chứ, có phải là mẹ không yêu Bé Đậu Nành nữa không? Rõ ràng là Bé Đậu Nành đã đi lâu lắm rồi, hơn nữa Bé Đậu Nành cũng rất nhớ mẹ, nhưng mà mẹ lại không nhớ Bé Đậu Nành gì hết.”
Hàn Minh Thư: “…”
Cô ho nhẹ một tiếng, sau đó giải thích: “Không phải đâu, chỉ là mẹ đã biết hướng đi của con cho nên mới yên tâm thôi, chứ không phải là không nhớ con.”
Bé Đậu Nành ngước đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn Hàn Minh Thư trong ống kính khóe, mắt liếc nhìn Dạ Âu Thần vừa mới đi vào cửa, thế là thằng bé há miệng hỏi.
“Chú ấy nói là là mẹ đã đồng ý để chú ấy dẫn con về nhà, là thật hả mẹ?”
Hàn Minh Thư giật mình, đương nhiên cô biết chú trong miệng của Bé Đậu Nành là đang nói tới ai. Thật ra lúc Dạ Âu Thần mang Bé Đậu Nành đi thì hoàn toàn không có nói cho cô biết chuyện này, cho nên đợi đến lúc cô kịp phản ứng lại thì Bé Đậu Nành đã không có ở trong nhà.
“Còn nữa còn nữa, mẹ ơi… Tại sao dáng dấp của chú ấy với con giống nhau như đúc vậy ạ, chú ấy nói chú ấy là ba của con, thiệt tình hà?”
Dạ Âu Thần đi đến cửa, nhìn thấy thằng nhóc đang khoanh tay ngồi ở chỗ đó, một cục nho nhỏ, lúc thằng nhóc nói chuyện với điện thoại thì mềm mại nhẹ nhàng, mặc trên người bộ quần áo màu trắng, mang cho người ta một loại cảm giác mềm mềm đáng yêu giống như là kẹo bông gòn.
Nhìn cảnh tượng này, Dạ Âu Thần liền cảm thấy trong lòng như được rót mật ngọt.
Nhưng mà một giây sau lại bởi vì lời nói của thằng bé mà trở nên căng thẳng.
Nếu như Minh Thư không thừa nhận, vậy có phải là thằng nhóc này… Sẽ không nhận người ba là anh không hả?
Dạ Âu Thần nín thở yên tĩnh chờ đợi.
Cũng không biết là trôi qua bao lâu, Dạ Âu Thần nghe thấy một giọng nữ êm ái mở miệng nói.
“Đúng vậy, đó là ba của con.”