Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 91: ĐAU THÌ PHẢI HÉT LÊN
Thẩm Cửu thất hồn lạc phách trở về phòng, sau khi vào phòng cô cởi giày rồi thay bằng dép trong nhà, sau đó bước về phía giường, chán nản ngồi xuống chiếc giường nhỏ của mình, ngơ ngác nhìn chằm chằm tấm thẻ ngân hàng trên tay.
Làm sao đây? Cô phải nói thế nào với Hàn Mai Linh về chuyện này?
Thật đau đầu.
Theo lý mà nói nhà họ Dạ liên hôn với nhà họ Hàn, vị thế hai nhà cũng sàn sàn ngang nhau, nhưng nhà họ Dạ thế này…
Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên Thẩm Cửu cảm thấy không khí xung quanh lạnh lẽo, có gì đó bất thường, cô ngước mắt lên thì đụng phải đôi mắt sâu thâm thuý. Thẩm Cửu giật mình, tấm thẻ trong tay cũng rơi xuống đất, “bộp” một tiếng, rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Hai người đồng thời nhìn qua đó, sắc mặt Thẩm Cửu lập tức tái nhợt, cô đứng lên: “Anh nghe tôi giải thích đã!”
“Người phụ nữ tái hôn, cô thật sự khiến tôi ngạc nhiên đấy.” Dạ Âu Thần cười mỉa, khi anh ngẩng đầu lên lần nữa, đáy mắt anh đã xuất hiện bóng đen, giống như gợn sóng chảy trong vùng biển không xác định khiến người ta sợ hãi từ tận đáy lòng.
Đôi môi hồng của Thẩm Cửu mấp máy: “Tôi…”
“Đây là mục đích cô gả vào nhà họ Dạ?” Dạ Âu Thần liếc nhìn tấm thẻ ngân hàng: “Ha, ông cụ hào phóng đấy, nhưng cô xứng với số tiền này không?”
Thẩm Cửu siết chặt nắm đấm, cắn môi nói: “Không phải như anh nghĩ đâu, anh có thể nghe tôi giải thích không?”
“Giải thích cô đã thuyết phục ông già thế nào để ông ấy tình nguyện đưa tiền cho cô à? Có lẽ cô có thể giải thích với tôi bằng… hành động cơ thể cũng được.”
Thẩm Cửu tái mặt: “Anh nói vậy là có ý gì?”
Dạ Âu Thần lạnh lùng nhìn cô: “Kỹ thuật hẳn là không tệ đúng không?”
Thẩm Cửu: “… Dạ Âu Thần, anh là tên khốn!”
“Ha, thay vì gả cho tôi, khi ấy sao cô không gả thẳng cho lão già kia đi, như vậy quang minh chính đại hơn!”
Cuối cùng Thẩm Cửu cũng không chịu nổi nữa, cô rũ mắt xuống quát lớn: “Đủ rồi! Tôi chịu anh đủ rồi đấy!”
Dạ Âu Thần cười mỉa: “Cuối cùng cũng chịu đủ rồi à?”
Thẩm Cửu cúi xuống nhặt tấm thẻ ngân hàng rơi trên mặt đất lên, sau đó bước đến chỗ Dạ Âu Thần rồi ném tấm thẻ vào ngực anh.
“Tôi đã nói tôi sẽ không lấy của anh một xu, vì vậy tôi cũng sẽ không lấy của nhà họ Dạ một xu, đây là tiền của ông nội anh, tôi trả lại cho anh!”
Tấm thẻ ngân hàng rơi vào tay Dạ Âu Thần, anh thờ ơ giơ lên kẹp tấm thẻ bằng hai đầu ngón tay.
“Cô thật sự muốn đưa nó cho tôi? Đây là số tiền cô phải làm việc cực nhọc mới kiếm được, cô chắc chứ?”
“Đúng, tôi chắc chắn!” Thẩm Cửu cắn răng nghiến lợi: “Đúng thế, tôi đến chỗ ông nội như anh nghĩ, ông rất hài lòng nên cho tôi tiền. Tôi nói vậy… anh hài lòng rồi chứ? Dạ Âu Thần, anh muốn được cắm sừng đến thế cơ à? Anh đợi đấy, tôi sẽ làm như anh muốn!”
Nói rồi Thẩm Cửu quay người bước ra ngoài.
Bàn tay cầm tấm thẻ của Dạ Âu Thần run lên bần bật, gân xanh trên trán cũng nảy lên: “Đi đâu?”
Thẩm Cửu không trả lời anh, khi quay người lại, mắt cô đã ngấn lệ, cô thực sự không nhịn được những lời nói ác ý của Dạ Âu Thần. Rõ ràng hai người đã giao dịch, nhưng anh luôn cảm thấy cô như một kẻ không tim không phổi, không biết đau lòng hay buồn bã, lần nào cũng nói ra những lời sỉ nhục cô!
Cô chỉ muốn rời khỏi căn phòng này! Tránh xa Dạ Âu Thần!
“Đứng lại! Cô dám cắm sừng tôi thì cô chết chắc rồi!” Dạ Âu Thần nghĩ đến những lời cô nói trước khi rời đi, lòng anh đột nhiên hoảng loạn.
Nhưng bây giờ Thẩm Cửu đang tức giận, làm sao cô có thể nghe lời anh, cho dù anh có doạ đáng sợ hơn nữa cũng không có tác dụng. Khi Dạ Âu Thần trượt xe lăn đuổi theo ra ngoài thì Thẩm Cửu đã chạy mất.
“Người phụ nữ đáng chết, cô bước thêm bước nữa xem, cô có tin…” Những lời tàn nhẫn còn chưa nói hết thì Thẩm Cửu đã không thấy tăm hơi.
Dạ Âu Thần: “…”
Có lẽ là tiếng động quá lớn nên những người làm bên cạnh đều nghe thấy, họ không khỏi liếc mắt nhìn theo.
Khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt Dạ Âu Thần, họ lại giật mình quay đi.
“Sắc mặt cậu hai thật đáng sợ, mợ hai làm gì cậu không biết?”
“Tôi cũng không biết, hình như hai vợ chồng họ cãi nhau thì phải?”
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
“Mợ hai cũng cứng dũng cảm thật đấy, dám chọc giận cậu hai của chúng ta.”
“Thật ra cậu hai đối xử với mợ tốt lắm, lần trước mua rất nhiều quần áo đẹp cất vào tủ cho mợ, nhưng mợ hai lại chẳng thèm ngó ngàng tới, tôi chưa thấy cô ấy mặc quần áo cậu hai mua cho bao giờ.”
“Vì sao? Cậu hai đối xử với cô ấy tốt như vậy, vì sao cô ấy lại không thèm ngó ngàng?”
“Có lẽ… bởi cậu hai bị tàn phế?”
“Suỵt, câu này không được nói lung tung!”
“Nhưng tôi nói thật mà, tuy rằng cậu hai đẹp trai, nhưng… dù sao anh ấy cũng có tật ở chân, lại thêm phương diện đó không được thì làm gì có người phụ nữ nào thích?”
Mấy người giúp việc đang nấp sau cửa nói chuyện, hoàn toàn không biết rằng Dạ Âu Thần đã ở trước cửa.
“Nói xấu ngay trước mặt tôi, mấy người coi Dạ Âu Thần tôi chết rồi phải không?”
Giọng Dạ Âu Thần như âm thanh vọng lại từ nơi địa ngục sâu thẳm, sắc mặt mấy người làm gái lập tức tái đi, quay lại thì thấy Dạ Âu Thần đã ở cửa từ lúc nào.
“Cậu, cậu hai…”
Mấy người họ sợ tới mức người mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Dạ Âu Thần, có một người trong đó còn nhát gan quá mà ngất đi.
“Ra ngoài tìm người đi, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì ngày mai tất cả thu dọn đồ đạc, rời khỏi nhà họ Dạ.”
Thật ra Thẩm Cửu không ra khỏi nhà họ Dạ, cô chạy về khu vườn phía sau.
Trong vườn hoa tối tăm, cô trốn dưới một gốc cây lớn rơi nước mắt, vừa khóc vừa thầm mắng tên khốn Dạ Âu Thần!
Nửa năm…
Cô còn phải chịu đựng thêm nửa năm nữa, nửa năm này… cô phải sống thế nào? Đột nhiên Thẩm Cửu cảm thấy tuyệt vọng về tương lai, cô dựa người vào thân cây, nhắm mắt lại mặc cho nước mắt tự do tuôn xuống.
Khóc lần cuối cùng đi, sau này gặp chuyện như này không được khóc nữa.
Cô đã là mẹ rồi, không thể tức giận mãi vì những lời này được.
Đột nhiên, một bàn tay ấm áp chạm vào khoé mắt cô, thay cô dịu dàng lau đi những giọt nước mắt, lông mi Thẩm Cửu run lên.
Là… ai?
Một tiếng thở dài bất đắc dĩ từ trên đầu vang lên, Thẩm Cửu mở mắt thì thấy một đôi mắt u sầu đang lo lắng nhìn cô.
Dạ Y Viễn?
Sao anh ấy lại ở đây? Thẩm Cửu nhìn người đàn ông trước mặt bằng đôi mắt đẫm lệ, không giống như lúc ban ngày nhìn thấy anh ấy, lúc này, ánh mắt Dạ Y Viễn đầy vẻ buồn bã, như đang đau lòng vì cô.
Đau lòng vì cô sao? Thẩm Cửu không ngờ vẫn còn có người đau lòng vì mình.
Dù sao người đến ba mẹ còn không thương như cô thì còn ai sẽ thích và đau lòng cho cô nữa?
“Đồ ngốc.” Dạ Y Viễn nhỏ giọng nói, đưa tay lau đi giọt nước trên khoé mắt cô lần nữa: “Em cứ lén lút trốn đi khóc thế này, người khác sẽ không biết em đau lòng thế nào.”
Thẩm Cửu không nhúc nhích, chỉ là Dạ Y Viễn trước mắt lại mờ đi vài phần, nước mắt lại dâng lên ầng ậng, cô không kìm nổi sự uất ức trong lòng.
Dạ Y Viễn mỉm cười: “Đau thì phải hét lên, khó chịu là phải nói, em không hét không nói thì người khác sẽ không bao giờ biết được.”
Làm sao đây? Cô phải nói thế nào với Hàn Mai Linh về chuyện này?
Thật đau đầu.
Theo lý mà nói nhà họ Dạ liên hôn với nhà họ Hàn, vị thế hai nhà cũng sàn sàn ngang nhau, nhưng nhà họ Dạ thế này…
Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên Thẩm Cửu cảm thấy không khí xung quanh lạnh lẽo, có gì đó bất thường, cô ngước mắt lên thì đụng phải đôi mắt sâu thâm thuý. Thẩm Cửu giật mình, tấm thẻ trong tay cũng rơi xuống đất, “bộp” một tiếng, rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Hai người đồng thời nhìn qua đó, sắc mặt Thẩm Cửu lập tức tái nhợt, cô đứng lên: “Anh nghe tôi giải thích đã!”
“Người phụ nữ tái hôn, cô thật sự khiến tôi ngạc nhiên đấy.” Dạ Âu Thần cười mỉa, khi anh ngẩng đầu lên lần nữa, đáy mắt anh đã xuất hiện bóng đen, giống như gợn sóng chảy trong vùng biển không xác định khiến người ta sợ hãi từ tận đáy lòng.
Đôi môi hồng của Thẩm Cửu mấp máy: “Tôi…”
“Đây là mục đích cô gả vào nhà họ Dạ?” Dạ Âu Thần liếc nhìn tấm thẻ ngân hàng: “Ha, ông cụ hào phóng đấy, nhưng cô xứng với số tiền này không?”
Thẩm Cửu siết chặt nắm đấm, cắn môi nói: “Không phải như anh nghĩ đâu, anh có thể nghe tôi giải thích không?”
“Giải thích cô đã thuyết phục ông già thế nào để ông ấy tình nguyện đưa tiền cho cô à? Có lẽ cô có thể giải thích với tôi bằng… hành động cơ thể cũng được.”
Thẩm Cửu tái mặt: “Anh nói vậy là có ý gì?”
Dạ Âu Thần lạnh lùng nhìn cô: “Kỹ thuật hẳn là không tệ đúng không?”
Thẩm Cửu: “… Dạ Âu Thần, anh là tên khốn!”
“Ha, thay vì gả cho tôi, khi ấy sao cô không gả thẳng cho lão già kia đi, như vậy quang minh chính đại hơn!”
Cuối cùng Thẩm Cửu cũng không chịu nổi nữa, cô rũ mắt xuống quát lớn: “Đủ rồi! Tôi chịu anh đủ rồi đấy!”
Dạ Âu Thần cười mỉa: “Cuối cùng cũng chịu đủ rồi à?”
Thẩm Cửu cúi xuống nhặt tấm thẻ ngân hàng rơi trên mặt đất lên, sau đó bước đến chỗ Dạ Âu Thần rồi ném tấm thẻ vào ngực anh.
“Tôi đã nói tôi sẽ không lấy của anh một xu, vì vậy tôi cũng sẽ không lấy của nhà họ Dạ một xu, đây là tiền của ông nội anh, tôi trả lại cho anh!”
Tấm thẻ ngân hàng rơi vào tay Dạ Âu Thần, anh thờ ơ giơ lên kẹp tấm thẻ bằng hai đầu ngón tay.
“Cô thật sự muốn đưa nó cho tôi? Đây là số tiền cô phải làm việc cực nhọc mới kiếm được, cô chắc chứ?”
“Đúng, tôi chắc chắn!” Thẩm Cửu cắn răng nghiến lợi: “Đúng thế, tôi đến chỗ ông nội như anh nghĩ, ông rất hài lòng nên cho tôi tiền. Tôi nói vậy… anh hài lòng rồi chứ? Dạ Âu Thần, anh muốn được cắm sừng đến thế cơ à? Anh đợi đấy, tôi sẽ làm như anh muốn!”
Nói rồi Thẩm Cửu quay người bước ra ngoài.
Bàn tay cầm tấm thẻ của Dạ Âu Thần run lên bần bật, gân xanh trên trán cũng nảy lên: “Đi đâu?”
Thẩm Cửu không trả lời anh, khi quay người lại, mắt cô đã ngấn lệ, cô thực sự không nhịn được những lời nói ác ý của Dạ Âu Thần. Rõ ràng hai người đã giao dịch, nhưng anh luôn cảm thấy cô như một kẻ không tim không phổi, không biết đau lòng hay buồn bã, lần nào cũng nói ra những lời sỉ nhục cô!
Cô chỉ muốn rời khỏi căn phòng này! Tránh xa Dạ Âu Thần!
“Đứng lại! Cô dám cắm sừng tôi thì cô chết chắc rồi!” Dạ Âu Thần nghĩ đến những lời cô nói trước khi rời đi, lòng anh đột nhiên hoảng loạn.
Nhưng bây giờ Thẩm Cửu đang tức giận, làm sao cô có thể nghe lời anh, cho dù anh có doạ đáng sợ hơn nữa cũng không có tác dụng. Khi Dạ Âu Thần trượt xe lăn đuổi theo ra ngoài thì Thẩm Cửu đã chạy mất.
“Người phụ nữ đáng chết, cô bước thêm bước nữa xem, cô có tin…” Những lời tàn nhẫn còn chưa nói hết thì Thẩm Cửu đã không thấy tăm hơi.
Dạ Âu Thần: “…”
Có lẽ là tiếng động quá lớn nên những người làm bên cạnh đều nghe thấy, họ không khỏi liếc mắt nhìn theo.
Khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt Dạ Âu Thần, họ lại giật mình quay đi.
“Sắc mặt cậu hai thật đáng sợ, mợ hai làm gì cậu không biết?”
“Tôi cũng không biết, hình như hai vợ chồng họ cãi nhau thì phải?”
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
“Mợ hai cũng cứng dũng cảm thật đấy, dám chọc giận cậu hai của chúng ta.”
“Thật ra cậu hai đối xử với mợ tốt lắm, lần trước mua rất nhiều quần áo đẹp cất vào tủ cho mợ, nhưng mợ hai lại chẳng thèm ngó ngàng tới, tôi chưa thấy cô ấy mặc quần áo cậu hai mua cho bao giờ.”
“Vì sao? Cậu hai đối xử với cô ấy tốt như vậy, vì sao cô ấy lại không thèm ngó ngàng?”
“Có lẽ… bởi cậu hai bị tàn phế?”
“Suỵt, câu này không được nói lung tung!”
“Nhưng tôi nói thật mà, tuy rằng cậu hai đẹp trai, nhưng… dù sao anh ấy cũng có tật ở chân, lại thêm phương diện đó không được thì làm gì có người phụ nữ nào thích?”
Mấy người giúp việc đang nấp sau cửa nói chuyện, hoàn toàn không biết rằng Dạ Âu Thần đã ở trước cửa.
“Nói xấu ngay trước mặt tôi, mấy người coi Dạ Âu Thần tôi chết rồi phải không?”
Giọng Dạ Âu Thần như âm thanh vọng lại từ nơi địa ngục sâu thẳm, sắc mặt mấy người làm gái lập tức tái đi, quay lại thì thấy Dạ Âu Thần đã ở cửa từ lúc nào.
“Cậu, cậu hai…”
Mấy người họ sợ tới mức người mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Dạ Âu Thần, có một người trong đó còn nhát gan quá mà ngất đi.
“Ra ngoài tìm người đi, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì ngày mai tất cả thu dọn đồ đạc, rời khỏi nhà họ Dạ.”
Thật ra Thẩm Cửu không ra khỏi nhà họ Dạ, cô chạy về khu vườn phía sau.
Trong vườn hoa tối tăm, cô trốn dưới một gốc cây lớn rơi nước mắt, vừa khóc vừa thầm mắng tên khốn Dạ Âu Thần!
Nửa năm…
Cô còn phải chịu đựng thêm nửa năm nữa, nửa năm này… cô phải sống thế nào? Đột nhiên Thẩm Cửu cảm thấy tuyệt vọng về tương lai, cô dựa người vào thân cây, nhắm mắt lại mặc cho nước mắt tự do tuôn xuống.
Khóc lần cuối cùng đi, sau này gặp chuyện như này không được khóc nữa.
Cô đã là mẹ rồi, không thể tức giận mãi vì những lời này được.
Đột nhiên, một bàn tay ấm áp chạm vào khoé mắt cô, thay cô dịu dàng lau đi những giọt nước mắt, lông mi Thẩm Cửu run lên.
Là… ai?
Một tiếng thở dài bất đắc dĩ từ trên đầu vang lên, Thẩm Cửu mở mắt thì thấy một đôi mắt u sầu đang lo lắng nhìn cô.
Dạ Y Viễn?
Sao anh ấy lại ở đây? Thẩm Cửu nhìn người đàn ông trước mặt bằng đôi mắt đẫm lệ, không giống như lúc ban ngày nhìn thấy anh ấy, lúc này, ánh mắt Dạ Y Viễn đầy vẻ buồn bã, như đang đau lòng vì cô.
Đau lòng vì cô sao? Thẩm Cửu không ngờ vẫn còn có người đau lòng vì mình.
Dù sao người đến ba mẹ còn không thương như cô thì còn ai sẽ thích và đau lòng cho cô nữa?
“Đồ ngốc.” Dạ Y Viễn nhỏ giọng nói, đưa tay lau đi giọt nước trên khoé mắt cô lần nữa: “Em cứ lén lút trốn đi khóc thế này, người khác sẽ không biết em đau lòng thế nào.”
Thẩm Cửu không nhúc nhích, chỉ là Dạ Y Viễn trước mắt lại mờ đi vài phần, nước mắt lại dâng lên ầng ậng, cô không kìm nổi sự uất ức trong lòng.
Dạ Y Viễn mỉm cười: “Đau thì phải hét lên, khó chịu là phải nói, em không hét không nói thì người khác sẽ không bao giờ biết được.”