Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 991-1000
Chương 991:
Một chút thất bại đã khiến cho tâm lý của cô ta trở nên không bình thường như vậy.
“Làm sao có thể không có quan hệ gì với cô được? Chỉ cần cô có tham sự vào, thì cho dù cô có là kẻ đứng đầu, hay chỉ là người ra tay, thì cô cũng đã tham dự vào rồi.”
Nếu như Đoan Mộc Tuyết đã ngu ngốc như vậy, thì cô chỉ có thể tự cứu mình. Bây giờ cô không chơi nổi, cũng không dám kích thích Đoan Mộc Tuyết, Hàn Minh Thư suy nghĩ một chút, nghiêm túc mở miệng nói: “Tôi với cô thương lượng một chút đi, cô mở trói cho tôi, chúng ta cùng nhau rời khỏi cái khách sạn này, chuyện ngày hôm nay tôi coi như là chưa từng xảy ra.”
Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ coi như là chưa từng xảy ra. Đoan Mộc Tuyết chỉ nghe đến những lời này, cô nhìn chằm chằm vào Hàn Minh Thư bị cô trói cả tay lẫn chân lại, cô ngồi dựa vào mặt tường ở chỗ đó, mặc dù dáng vẻ lúc này của cô thoạt nhìn rất chật vật, nhưng mà trong đôi mắt của cô vẫn sáng bừng vẻ kiên định, nhàn nhã lại thoải mái, khác hoàn toàn so với dáng vẻ của cô ta.
Rõ ràng mình mới là con gái lớn của gia tộc, nhưng mà lúc này khí thế của cô đều bị Hàn Minh Thư đè ép xuống.
Trong lòng Đoan Mộc Tuyết cảm thấy không thoải mái, cô cũng không phải là cái gì cũng không sánh bằng cô ta, cô mạnh mẽ cắn chặt lấy môi dưới, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng.
“Cởi trói cho cô? Làm vậy thì coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra?”
Hàn Minh Thư khẩn trương đến mức trong lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, đối mặt với một người có vấn đề về tinh thần, cô cũng rất sợ. Bởi vì thoạt nhìn có thể là bây giờ đối phương vẫn rất bình thường, nhưng mà một giây sau đó lại đột nhiên phát bệnh xông về phía cô thì phải làm sao bây giờ?
Chỉ là nhìn qua thì có lẽ tình huống của Đoan Mộc Tuyết cũng không có kém đến mức như vậy, cô ta vẫn còn có thể trao đổi với cô, chỉ cần cô từ từ hướng dẫn, có lẽ hôm nay cô cũng sẽ không bị thương.
“Đúng vậy.”
Hàn Minh Thư gật đầu: “Tôi có thể coi như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Đoan Mộc Tuyết cắn răng nghiến lợi: “Điều này làm sao có thể? Tôi bắt trói cô tới đây, cô làm sao có thể sẽ coi như là chưa từng xảy ra chuyện gì được? Cô căn bản là đang gạt tôi có đúng không? Chờ thoát ra khỏi nơi này, cô sẽ lập tức nói cho Dạ Âu Thần biết chỗ này, sau đó sẽ nói cho ông nội của tôi biết, đến lúc đó thì tôi hoàn toàn xong đời rồi.”
“Cô nói cái gì?”
“Tôi nói sai sao? Nếu như tôi gặp chuyện không may, cô cảm thấy là mình có thể chạy thoát được sao?”
Hàn Minh Thư lắc đầu: “Trốn không thoát được đâu, tôi mất tích ở chỗ này, cô sẽ chính là người bị nghi ngờ nhiều nhất, đến lúc đó nhà Uất Trì và Đoan Mộc Tuyết cô tham dự vào, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện ra. Nhưng mà nếu như bây giờ cô thả tôi ra, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây, tôi không có chuyện gì, tự nhiên là cô cũng sẽ không có chuyện gì, cũng sẽ không có người nào nghi ngờ đến cô cả. Chờ mấy ngày nữa ông nội của cô hết giận, tự nhiên là cô lại có thể trở về làm con gái lớn nhà Đoan Mộc của mình, tại sao nhất định phải đi trên con đường này?”
Mặc dù Đoan Mộc Tuyết rất ghét cô, nhưng mà lại không thể không thừa nhận là Hàn Minh Thư nói rất đúng, nếu như Hàn Minh Thư có xảy ra chuyện không may gì, cô đúng là trốn không thoát được.
Nhưng mà mình có thể tin cô ấy sao?
Cô ấy thật sự có thể coi như là chuyện gì cũng chưa từng xảy ra sao?
“Cô không phải là thánh nhân, chắc chắn là sẽ phạm phải sai lầm, nhưng nếu như bây giờ kịp thời sửa chữa lại, vậy thì vẫn còn cơ hội. Đoan Mộc Tuyết, mặc dù từ lúc mới gặp mặt nhau lần đầu tôi đã không thích cô, thậm chí khi cô bỏ thuốc Dạ Âu Thần, tôi lại càng thấy cô đáng ghét hơn, tôi cảm thấy tam quan của cô có vấn đề, nhưng việc này không có nghĩa là cô không thể thay đổi được, trở về làm con gái lớn nhà Đoan Mộc của cô không phải là tốt hơn sao?”
Đoan Mộc Tuyết bị cô thuyết phục, ánh mắt bắt đầu lóe lên.
Hàn Minh Thư rèn sắt khi còn nóng, nghiêng người nói: “Lúc trước tôi vẫn luôn hôn mê, cho nên tôi không biết rốt cuộc là bây giờ thời gian đã trôi qua bao lâu, nếu như cô đã nghĩ thông suốt rồi thì nhanh lên một chút đi, chậm thêm chút nữa là có thể bọn họ sẽ tìm tới chỗ này đó.”
Lời này vừa nói ra giống như là dùng sức gõ vào đầu Đoan Mộc Tuyết một cái, cô đột nhiên giật mình, kịp phản ứng lại.
“Cô nói cái gì? Bọn họ có thể tìm tới nơi này sao?”
“Đó là đương nhiên, nếu như tôi vẫn không có trở về, bọn họ còn có thể sẽ đi báo cảnh sát, cho nên…
Tốt nhất là chúng ta vẫn nên rời khỏi đây trước khi cảnh sát tới, đến lúc đó, tôi sẽ giúp cô giải thích.”
Đoan Mộc Tuyết do dự, Hàn Minh Thư cũng không nóng nảy, lặng im ngồi chờ cô ta.
Qua một lúc lâu, Đoan Mộc Tuyết mới chậm rãi bước tới chỗ cô, sau đó ngồi chồm hổm xuống bên cạnh cô, ngón tay di chuyển về phía tay chân bị trói lại của cô tìm kiếm dây thừng.
Nhìn một màn này, Hàn Minh Thư chỉ cảm thấy nhịp tim của mình đập rất lợi hại, hi vọng tất cả có thể thuận lợi tiến hành đến cùng.
“Cô, thật sự sẽ giúp tôi giải thích hay sao?”
Đoan Mộc Tuyết đưa tay đặt ở trên dây thừng, không xác định lắm ngẩng đầu nhìn cô hỏi.
Chương 992:
Hàn Minh Thư hơi mím môi lại, chống lại ánh mắt của cô ta.
“Tôi tuyệt đối sẽ không lừa gạt cô.”
Ánh mắt của cô rất sạch sẽ, lại vừa chân thành, tựa như một dòng suối không có tạp chất vậy, không có một chút ý đồ xấu nào cả. Nhìn ánh mắt như thế, đôi môi Đoan Mộc Tuyết lại trở nên run rẩy: “Cô, cô có khó chịu mà vẫn không ghét tôi sao? Tôi đã làm nhiều chuyện như vậy…”
Nghe nói vậy, Hàn Minh Thư nở một nụ cười thiện ý với cô ta.
“Mặc dù cô bắt cóc tôi, nhưng mà lúc tôi tỉnh lại, cô cũng chỉ trói tay chân của tôi lại mà thôi, cũng không có làm tôi bị thương hay gì cả.”
Chỉ bằng việc này, cũng đủ nhìn ra là đáy lòng Đoan Mộc Tuyết vẫn còn tồn tại chút lương tâm, nếu như cô ta vẫn còn lương tâm, vậy thì cô sẽ giúp một tay, đối với lúc này thì sẽ đều tốt cho cả hai.
“Cho nên tôi tin tưởng bản tính của cô cũng không xấu.”
Những lời này, vào giờ phút này đối với Đoan Mộc Tuyết mà nói, không thể nghi ngờ là giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đôi mắt của cô ta lập tức trợn to, trong mắt chứa đầy nước mắt, nhưng không có rơi xuống.
Bỗng nhiên cô nhận ra sự khác biệt giữa mình và Hàn Minh Thư.
Im lặng hồi lâu, Đoan Mộc Tuyết hạ mi mắt xuống, lặng lẽ cởi sợi dây trên tay Hàn Minh Thư ra, động tác của cô rất nhanh chóng.
Rất nhanh, sợi dây trên người Hàn Minh Thư đã được cở ra hết, cô còn chưa kịp duỗi chân và tay mình ra, đã lập tức đỡ tường đứng lên.
Đoan Mộc Tuyết đứng tại chỗ mất tự nhiên nhìn cô: “Bây giờ rời đi sao?”
Nghe nói vậy, Hàn Minh Thư gật đầu một cái.
“Đúng vậy.”
Nói là bây giờ rời đi, nhưng mà hai người cũng không có nhúc nhích, mặc dù Hàn Minh Thư tin tưởng cô vẫn còn lương tâm, nhưng vì đứa nhỏ thì không thể không thận trọng được, vô cùng cẩn thận.
Đoan Mộc Tuyết nghi ngờ nhìn cô một cái: “Tại sao cô không đi?”
Hàn Minh Thư đỡ tường, chậm rãi nói: “Chân có chút tê.”
Lời này của cô là nói thật, đúng là chân bị tê, bởi vì bị trói nằm trên mặt đất, cho nên đừng nói là chân, ngay cả tay lúc này vẫn có chút tê dại.
Thấy vẻ mặt của cô không được tốt, Đoan Mộc Tuyết cũng không có nghi ngờ, nhưng cũng không có chủ động đi trước.
Một lúc lâu sau cô mới hỏi lại.
“Chân của cô đã đỡ chưa?”
Hàn Minh Thư thấy tâm trạng của cô coi như ổn định, nên lập tức gật đầu.
“Vậy chúng ta đi thôi, nhớ những lời mà cô đã đồng ý với tôi, phải thay tôi giải thích, sau này chúng ta đường ai nấy đi.”
“Được.”
Hai người cùng nhau đi ra phía ngoài, mở cửa phòng ra, Hàn Minh Thư hơi nín thở, chậm chạp đi về phía trước, lúc đi ra cô cũng đã quan sát qua, trong tay Đoan Mộc Tuyết không có bất kỳ vũ khí nào cả, chỉ cần đi ra ngoài rồi tách khỏi cô ta, vậy thì coi như là cô được an toàn.
Nhưng mà khi cô đã sắp xếp xong xuôi hết tất cả, lại không có ngờ đến biến cố ở phía sau.
Lúc hai người đi đến cầu thang, Hàn Minh Thư bước một bước đi xuống, lại đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc của một người đàn ông.
“Mau lên, kiểm tra máy quay thì phát hiện ra bọn họ ở tầng trên.”
Con ngươi Hàn Minh Thư co rụt lại, theo bản năng tăng nhanh bước chân, nhưng mà vẫn chậm một bước.
Đoan Mộc Tuyết vừa vội vừa giận dùng sức đẩy cô một cái, nói: “Thì ra là cô lừa gạt tôi!”
Lúc giọng nam từ dưới tầng truyền đến, một loạt tiếng bước chân dồn dập cũng theo giọng nói đó truyền đến.
Trong lòng Hàn Minh Thư hung hăng nảy lên một cái, chỉ cảm thấy chuyện lớn không ổn rồi.
Cô vừa mới lừa xong Đoan Mộc Tuyết, như vậy bây giờ không phải là bứt dây động rừng sao?
Cô vừa định quay đầu lại nói chuyện với Đoan Mộc Tuyết, nhưng Đoan Mộc Tuyết hiển nhiên là đã bị kích thích, cô ta nghĩ đến chuyện vừa rồi mình thế mà bị Hàn Minh Thư dạy dỗ một trận, hơn nữa lại còn cảm động đến rơi lệ, liền cảm thấy vô cùng mất mặt.
Không ngờ cô lại lừa cô ta!
Mà lại, những người kia đều đã đến đây, vậy chắc chắn sẽ bắt được cô ta tại chỗ!
Không, cô ta không thể bị bắt được!
Trong đầu Đoan Mộc Tuyết ngay lập tức chỉ còn lại duy nhất suy nghĩ này.
Đẩy cô xuống!
Chương 993:
Nếu đẩy cô xuống thì lúc đó bọn người kia sẽ loạn cào cào, cô ta sẽ có cơ hội rời đi, cô muốn chạy trốn, trốn về nhà họ Uất Trì đi!
Sau khi suy nghĩ xong Đoan Mộc Tuyết căn bản không hề do dự chút nào, ngay lập tức đưa tay ra đẩy phía sau lưng Hàn Minh Thư, sau đó xoay người chạy!
Hàn Minh Thư muốn nói gì cũng không có cơ hội, cô bị đẩy ngã ở đây, xung quanh không có chỗ nào có thể níu lấy, mắt thấy mình sắp ngã, cô nhắm mắt đưa tay ra bảo vệ bụng của mình.
Không được…
Cô rất vất vả mới tranh thủ được cơ hội, nếu như thật sự bị phá hỏng như thế, sau này cô lấy cái gì để chuộc tội?
Ngay khi Hàn Minh Thư cho rằng mình sẽ ngã xuống, một đôi tay to kịp lúc giữ lấy cô, cảm giác quen thuộc xông vào hô hấp của cô, Hàn Minh Thư mở choàng mắt, đúng lúc nhìn thấy một đôi mắt thâm thúy u ám.
Ngày binh thường cặp mắt kia trầm ổn bao nhiêu thì giờ phút này lại không còn chút tỉnh táo nào, tràn đầy sự lo lắng, bàn tay to giữ lấy cô mặc dù mạnh mẽ nhưng lại có chút run rẩy rất nhẹ, từ vẻ thở dốc dồn dập có thể nhìn ra vừa rồi anh có dùng lực mạnh đến đâu thì giờ phút này cũng lo lắng thế nào.
Lông mi Hàn Minh Thư nhẹ nhàng rung động, kích động giữ lấy áo ngoài màu trắng của anh, muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng không nói nên lời. Không chỉ vậy, cô còn cảm thấy có chút cảm giác choáng váng trước mặt, mà cảm giác càng ngày càng mạnh.
Một giây sau, cô ngay lập tức ngất xỉu trong ngực Dạ Âu Thần.
Từ khi hai người gặp nhau căn bản chưa kịp nói câu nào, Hàn Minh Thư đã ngất xỉu trong ngực anh.
Lông mày Dạ Âu Thần nhíu chặt, trực tiếp bế xốc cô lên.
“Mau đuổi theo, người chạy hướng bên kia!”
Kièu Trị mang theo một đoàn người trực tiếp xông lên tầng, La Lo Li phía sau sau khi nhìn thấy Hàn Minh Thư thì ngừng lại, thở hồng hộc nhìn cô.
“Minh Thư? Tổng giám đốc, cô ấy không sao chứ?”
Dạ Âu Thần nhìn người đến, trong ấn tượng không có khuôn mặt này nhưng nhìn vẻ lo lắng của cô ấy chắc là bạn của Minh Thư, mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn xụ mặt trả lời một câu: “Tôi đưa cô ấy đi bệnh viện.”
Nói xong, Dạ Âu Thần xốc cô lên, trực tiếp xoay người đi xuống tầng dưới.
La Lo Li gật nhẹ đầu, vô thức quay người muốn đi theo.
Đi được hai bước thấy dáng người cao lớn kia vậy mà lộ ra vẻ lạnh lùng vô cùng, bước chân La Lo Li lập tức dừng lại.
Quên đi, mặc dù cô rất lo lắng cho Mộc Từ, nhưng đó dù sao cũng là tổng giám đốc của công ty, cô không quen biết gì anh ta, chứ đừng nói đến quen thân. Trước đó cô cũng không ngờ có thể nói chuyện với người này, dù sao cô cũng chỉ là một nhân viên nhỏ trong công ty.
Bây giờ đi theo đúng là có hơi kỳ lạ.
Cô theo chân Kièu Trị đến, tốt nhất vẫn là cùng Kièu Trị đi tìm người.
Còn về phần Minh Thư, nhìn Dạ Âu Thần lo lắng như thế, cô chắc chắn sẽ bình an vô sự.
Sau khi hạ quyết tâm, La Lo Li yên lặng xoay người, cất bước chạy về phía Kièu Trị.
Đoan Mộc Tuyết đẩy Hàn Minh Thư xuống xong liền xoay người chạy.
Cô ta ngay lập tức hối hận!
Vì sao mình xúc động như thế, rõ ràng cô ra nói với mình sẽ thay mình nói chuyện, chứ không phải lừa mình, chỉ là tốc độ của bọn họ quá nhanh cho nên mới tìm đến được.
Nếu như cô ta vừa rồi không làm gì thì còn có thể thanh minh cho bản thân vài câu.
Nhưng bây giờ thì sao?
Cô ta đẩy Hàn Minh Thư xuống.
Vừa rồi… giọng nói kia Đoan Mộc Tuyết thấy rất quen, trước kia là Kièu Trị theo cô ra một thời gian dài, tên đó… trước đây còn vô cùng thích mình.
Nếu anh ta ở đây, nếu như là anh ta thật, chắc chắn… Dạ Âu Thần cũng đến.
Nếu như Dạ Âu Thần biết mình đẩy Hàn Minh Thư xuống, chắc chắn anh sẽ hận chết mình. Cô ta vừa làm ra một chuyện tội ác tày trời, nhưng bây giờ đã đến bước này, cô ta không thể quay đầu, Đoan Mộc Tuyết không dám đi nghe, cũng không dám đi xem Hàn Minh Thư bị ô ta đẩy xuống như thế nào, cô ta chỉ biết hung hăng chạy về phía trước.
Chỉ cần rời khỏi đây, quay lại nhà họ Uất Trì, tìm kiếm sự che chở của ông thì hẳn là có thể không sao rồi.
Ông mặc dù giận cô ta, nhưng nếu như cô ta thật sự xảy ra chuyện, ông chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Dù sao, cô ta cũng là cháu gái ruột của ông!
Nghĩ đến đây Đoan Mộc Tuyết càng chạy nhanh hơn, nhưng phía mặt chính là đừng cụt, cô ta căn bản không còn chỗ nào để chạy nữa.
Đoan Mộc Tuyết quay đầu nhìn lại, nếu như có người đuổi theo phía sau, chắc chắn cô ta sẽ bị bắt được.
Chương 994:
Đúng lúc này có một vị khách từ trong phòng đi ra, Đoan Mộc Tuyết thấy thế thì vọt thẳng vào, sau đó đẩy người kia ra ngoài.
“Ai ai, cô định làm gì thế? Thả tôi ra!”
Ầm!
Đoan Mộc Tuyết xông thẳng vào phòng, sau đó ầm một tiếng khóa trái cửa lại.
Vị khách bị lôi ra ngơ ngác đứng ở đó, căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra, cho đến khi Kièu Trị mang người xông đến vây quanh căn phòng có cô ta, vị khách mới lộ ra vẻ ngạc nhiên kinh khủng,
“Các người… các người muốn làm gì?”
Anh ta lắp bắp hỏi.
Kièu Trị nhìn ông ta một chút, lạnh giọng hỏi: “Vừa rồi người phụ nữ kia vào phòng anh?”
Vị khách gật đầu: “Đúng, cô ta đột nhiên xông lên, cướp thẻ phòng của tôi, sau đó đi vào khóa trái cửa lại.”
Kièu Trị nhíu mày, biểu cảm có chút không vui, vị khách kia thấy anh ta dẫn theo nhiều người như thế bị dọa lui về sau mấy bước: “Chuyện này không liên quan đến tôi, cô ta tự xông đến.”
“Biết rồi, chúng tôi có việc phải xử lý nơi này, các người đi trước đi.”
Vị khách do dự: “Thẻ phòng của tôi…”
Kièu Trị rút ra một tập tiền đưa cho anh ta: “Đi trước đi, xử lý xong căn phòng kia vẫn là của anh, hiểu không?”
Đây là một nhà trọ nhỏ, giá một đêm rất rẻ, khách trọ thấy anh ta vừa ra tay là đưa nhiều tiền như thế, lập tức liền không bình tĩnh, nhanh chóng đưa tay ra nhận tiền sau đó chạy qua một bên.
La Lo Li cũng đuổi đến ngay lúc này, cô chống hai tay lên eo đứng trước mặt Kièu Trị.
“Người đâu rồi? Đuổi không kịp sao?”
Nghe vậy, Kièu Trị nhìn cô một cái, sau đó nhìn vào phòng: “Trống vào đó rồi.”
La Lo Li nhìn thoáng qua căn phòng, lại nhìn nhìn những người vây quanh ở cổng, mấp máy môi, xem như hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Cô lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại, Kièu Trị hỏi cô: “Làm gì thế?”
“Gọi cảnh sát chứ sao, nếu không nhà trọ sẽ không phối hợp mở cửa cho chúng ta.”
Nghe thấy cô muốn gọi cảnh sát, Kièu Trị vô thức đưa tay ra ngăn cản động tác của cô, La Lo Li khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh ta: “Sao thế?”
Kièu Trị mấp máy môi, vẻ mặt kém sắc, anh ta quay mặt đi: “Đừng báo cảnh sát.”
Nếu muốn gọi cảnh sát thì anh ta đã gọi rồi, nhưng trong lòng anh ta vẫn còn cất giấu tư lợi.
Nếu gọi cảnh sát thì có lẽ…
Đoan Mộc Tuyết sẽ đi đời, dựa vào tầm ảnh hưởng của nhà họ Đoan Mộc, nếu cảnh sát mà nhúng tay vào chuyện này thì sẽ trở nên rất phức tạp, sau đó lại bị người khác khuếch đại lên.
Bởi đây không phải chỉ là một chuyện bình thường mà là chuyện có liên quan tới nhà Uất Trì và nhà Đoan Mộc.
Anh ta không biết tại sao mình lại cất giấu tư lợi này trong lòng, Kièu Trị thầm nghĩ, đây là lần cuối cùng.
Qua lần này nhất định anh ta sẽ xóa bỏ mọi tơ tưởng của mình.
“Tại sao lại không gọi cảnh sát?”
La Lo Li khó hiểu: “Chúng ta vào kiểu gì chứ?”
Kièu Trị: “Cô tránh sang một bên đi, chuyện này để tôi giải quyết là được rồi.”
“Không được.”
La Lo Li không biết suy nghĩ trong lòng anh ta, lắc đầu: “Anh mời tôi ăn cơm, tôi không có gì để trả lại, anh không cho tôi báo cảnh sát, vậy…
Tôi mở cửa giúp anh nhé?”
Kièu Trị: “???”
La Lo Li cất điện thoại, mở túi xách của mình ra rồi lấy sợi dây thép mảnh trong một chiếc hộp nhỏ ra, sau đó đi tới trước cửa phòng và bắt đầu cạy khóa.
Kièu Trị: “…”
Tất cả mọi người: “…”
Răng rắc.
Sợi dây thép bị gãy, La Lo Li xấu hổ cười nói: “Tôi lấy nhầm mất rồi.”
Chương 995:
Sau đó cô ấy ném sợi dây thép đó xuống đất và lại lấy một sợi dây khác từ trong chiếc hộp nhỏ kia ra.
Nhìn những động tác đầy kỳ quặc của La Lo Li, Kièu Trị cảm thấy chỉ bằng vừa nãy cứ để cô ấy báo cảnh sát đi, còn tốt hơn mấy hành động quái dị này của cô ấy. Đoan Mộc Tuyết đang trốn bên trong sợ tới mức run lẩy bẩy, cô ta đi tới cạnh cửa sổ thì chợt phát hiện không có chỗ nào cho mình trốn vào được, cô ta đi vào nhà vệ sinh thì lại phát hiện lúc nãy người kia không xả nước bồn cầu, trong nhà vệ sinh xộc lên một mùi hương khiến người ta buồn nôn.
Đoan Mộc Tuyết suýt thì nôn ra, lập tức đi ra ngoài.
Trong cái khách sạn nhỏ này chẳng có chỗ nào có thể trốn được, mà Kièu Trị đã dẫn người tới tận ngoài cửa rồi, thậm chí cô ta còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện giữa anh ta và mấy người kia.
Cô ta biết rất rõ rằng nếu trốn ở đây cũng chẳng có tác dụng gì.
Đoan Mộc Tuyết không thể cầu cứu được ai, chỉ đành lấy điện thoại ra gọi cho Đoan Mộc Trạch.
Tút tút.
Chuông điện thoại reo một hồi lâu Đoan Mộc Trạch mới nghe máy.
Đoan Mộc Trạch đang chuẩn bị đi họp, nhìn thấy cô ta gọi điện thoại, không vui nói: “Làm sao?”
“Anh ơi….
Hu hu…”
Ai mà ngờ được lời anh ta nói còn chưa truyền được tới điện thoại, phía bên kia đã vang lên tiếng khóc kiềm nén của Đoan Mộc Tuyết.
Nghe thấy cô ta khóc, Đoan Mộc Trạch cau mày hỏi: “Sao vậy hả?”
“Anh, anh mau cứu em đi, anh mau cứu em đi được không?”
Đoan Mộc Tuyết vừa khóc vừa cầu cứu anh ta.
Đoan Mộc Trạch dừng bước lại, thư ký đang đi cạnh anh ta khó hiểu nhìn sang, Đoan Mộc Trạch lạnh lùng nói: “Cô đi trước đi, không cần chờ tôi.”
Thư ký chỉ đành gật đầu và rời đi.
Sau khi mọi người rời đi, Đoan Mộc Trạch đi tới chỗ khác, hỏi lại từ đầu: “Làm sao vậy hả? Không phải anh bảo mày ngoan ngoãn ở lại khách sạn à? Mày đi đâu rồi hả?”
Đoan Mộc Tuyết không nhịn được mà khóc nấc lên, Đoan Mộc Trạch cảm thấy rất phiền, trách mắng: “Còn khóc nữa là tao cúp máy đấy.”
Đoan Mộc Tuyết sợ tới mức không dám thở, vội vàng ngừng khóc.
“Đừng…
Đừng cúp máy!”
“Vậy thì kể lại rõ ràng mọi chuyện đi, khóc lóc cái gì?”
Nước mắt của Đoan Mộc Tuyết lại bắt đầu chảy xuống, cô ta thật sự rất hối hận, không dám nói những chuyện mà mình đã gây ra, nhưng bây giờ chẳng còn cách nào khác nữa rồi, cô ta đành phải thành thật kể lại mọi chuyện, sau đó khóc lóc nói: “Anh, em thật sự biết sai rồi, lần này em thật sự sai rồi, anh giúp Tuyết đi mà, sau này Tuyết không dám nữa đâu!”
Nghe xong mọi chuyện, Đoan Mộc Trạch cảm thấy cơn tức của mình bị kẹt lại trong ngực, suýt nữa thì không thể xuống được.
Một hồi lâu sau, anh ta mới nuốt cơn tức này xuống bụng, định nói gì đó nhưng lại không nói nên lời, cuối cùng tức giận nói: “Tuyết, anh thật sự quá thất vọng về mày.”
“Anh…”
Đoan Mộc Trạch bất đắc dĩ nhắm mắt lại, nhớ lại gương mặt của Hàn Minh Thư, cô gái đó…
Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì thì em gái mình…
Tuyết gan to bằng trời, nhẽ ra anh ta nên mặc kệ cô ta, để người ngoài dạy dỗ cho cô ta nhớ thật lâu, nhưng chung quy hai người vẫn là máu mủ ruột thịt, anh ta không đành lòng nhìn cô ta bị như thế.
“Ở đâu?”
Đoan Mộc Trạch mệt mỏi lên tiếng.
Sau khi Đoan Mộc Tuyết đọc địa chỉ, Đoan Mộc Trạch cúp điện thoại, vẻ mặt không thay đổi quay người đi về phía thanh máy.
Đi vào thang máy, sau khi đi xuống bãi đỗ xe, Đoan Mộc Trạch mới gọi cho thư ký của mình.
“Thông báo cho mọi người hủy cuộc họp.”
Thư ký rất kinh ngạc nhưng cũng không dám hỏi gì nhiều, chỉ đành làm theo lời anh ta nói.
Phía bên này, La Lo Li đã làm gãy hai sợi dây thép rồi.
“Tin tôi, lần này cũng chỉ là ngoài ý muốn thôi!” Lúc nói lời này, tai của cô ấy đỏ lên, cô ấy thật sự rất lúng túng.
Lúc đầu cứ tưởng là mình đã có đất để dụng võ, không ngờ cô ấy đã làm gãy hai sợi dây thép rồi mà vẫn không thể mở được cửa.
Chương 996:
“Lạ thật.”
La Lo Li cắn môi, không nhịn được mà bĩu môi trách móc: “Đáng nhẽ mấy loại khóa như của cái khách sạn này phải rất dễ cạy mới đúng, sao tôi cạy một hồi lâu rồi mà vẫn không được, hay là do lâu rồi không luyện tập nên không quen tay nhỉ?”
Kièu Trị đứng sau lưng cô nghe thấy những lời này thì sa sầm mặt mũi, hỏi cô: “Lâu rồi không luyện tập nên không quen tay à?”
La Lo Li gật đầu, nhưng cô ấy lập tức cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cô ấy quay lại nhìn thì phát hiện Kièu Trị và những người xung quanh đều nhìn cô rất lạ, lúc này cô ấy mới chợt hiểu ra, chỉ có kẻ trộm mới làm mấy chuyện như cạy khóa.
Mà lúc nãy cô…
Nghĩ tới đây, La Lo Li biến sắc, luống cuống thanh minh: “Chuyện đó, tôi không phải ăn trộm đâu, tôi cũng không chuyên làm chuyện này, tôi chỉ là…
Hồi trước tôi tò mò, cảm thấy thú vị nên thử nghịch với bạn bè một thời gian, nhưng tôi cam đoan, tôi chưa từng làm chuyện gì vô nhân tính hết.”
Kièu Trị gật đầu: “Tôi tin cô.”
La Lo Li: “Thật?”
“Ừm.”
Kièu Trị gật đầu đầy nặng nề, vẻ mặt u ám: “Dựa vào kỹ thuật của cô thì có muốn làm ăn trộm cũng không được.”
La Lo Li: “…
Anh mau im miệng đi, tự nhiên tôi không muốn nghe thấy giọng anh nữa.”
Kièu Trị: “Thật sự không được đâu…”
“Tôi dám chắc là được, để tôi thử lần nữa đi.”
La Lo Li lại quay người tiếp tục phá khóa, Kièu Trị đứng chờ đến chán, vừa định bảo cô ấy không cần thử nữa thì một tiếng răng rắc vang lên, sau đó cửa mở ra.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này: “….”
Trong giây phút đó, trong lòng Kièu Trị chợt trở nên trống rỗng, con mẹ nó chứ? Mở ra thật đấy à? Sau đó, ánh mắt anh ta nhìn La Lo Li khác hẳn lúc trước.
La Lo Li đẩy cửa ra, vẻ mặt “sao mình lại giỏi thế nhỉ”, sau đó đá một cái rầm và nói: “Người bên trong mau ra đây! Cô đã bị chúng tôi bao vây rồi, chạy không thoát đâu.”
Kièu Trị hoàn hồn lại, đi tới kéo cô ấy: “Cô đi ra.”
Sau đó anh ta đi vào trong, vừa liếc mắt một cái đã thấy Đoan Mộc Tuyết ngồi trong một góc, cô ta ôm lấy đầu gối mình, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên nhìn qua, mái tóc rối bời, hai mắt đẫm nước mắt.
Nhìn cảnh tượng này, Kièu Trị chỉ cảm thấy tim mình thắt lại.
Kièu Trị chưa bao giờ thấy một Đoan Mộc Tuyết nhếch nhác thảm hại như thế.
Cô ta của trước kia luôn cao sang ngạo nghễ, không coi ai ra gì, nhưng hiện giờ thì sao?
Kièu Trị nhếch miệng nở nụ cười châm biếm, sải bước đi về phía cô ta, rồi ngồi xuống trước mặt Đoan Mộ Tuyết: “Cảm giác sa đà xuống dốc nó thế nào? Khó chịu lắm nhỉ?”
Nghe thấy vậy, ánh mắt Đoan Mộc Tuyết thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, những lời Kièu Trị nói có ý nghĩa gì? Nhưng khi nhìn thấy Kièu Trị ngồi xuống trước mặt mình, Đoan Mộc Tuyết không còn thấy tuyệt vọng như vậy nữa.
Kièu Trị… là người trước đây từng thích cô ta cơ mà.
Tuy sau này cô ta không biết tại sao anh ta lại đột nhiên không lẽo đẽo bám theo mình nữa, nhưng ở thời điểm đó mà nói thì việc anh ta không còn bám theo mình là chuyện tốt, cô ta không muốn ngày nào cũng trông thấy anh ta.
Vả lại kẻ theo đuổi cô ta rất nhiều, cho dù không có Kièu Trị thì vẫn còn người khác.
Cho nên sự tồn tại của Kièu Trị chẳng quan trọng gì đối với cô ta.
Nhìn thấy Kièu Trị trong tình cảnh hiện tại, Đoan Mộc Tuyết như bắt được tia hy vọng.
Nhìn anh ta một lúc lâu, Đoan Mộc Tuyết bất thình lình túm lấy cánh tay Kièu Trị.
“Kièu Trị, anh giúp tôi với, giúp tôi với, tôi không cố tình đâu, tôi không muốn hại cô ấy.”
Bị cô ta túm lấy tay, Kièu Trị khựng lại, rồi cúi đầu nhìn đoạn tay bị Đoan Mộc Tuyết tím lấy, ánh mắt run run, nhưng rất nhanh đã trở nên hờ hững.
“Không muốn hại cô ấy? Thế vừa rồi… ai đã đẩy cô ấy xuống cầu thang?”
Nghe thấy thế, nét mặt Đoan Mộc Tuyết thoáng vẻ sợ hãi: “Tôi nói là tôi không cố tình anh có tin tôi không? Tôi và cô ấy đang định xuống tầng thì đột nhiên nghe thấy tiếng của các anh, tôi… tôi sợ…”
Kièu Trị tức cười nhìn cô ta: “Vì cô sợ, nên cô đã đẩy cô ấy xuống? Định mượn cô ấy để tạo cho mình cơ hội sống sót à?”
Chương 997:
Không ngờ Kièu Trị có thể ngay lập tức nói trúng tim đen của mình, Đoan Mộc Tuyết thẫn thờ nhìn anh ta.
“Trước kia tôi từng thích cô, cô có biết không?”
Kièu Trị đột nhiên hỏi.
La Lo Li đứng cách đó không xa nghe được câu này, lập tức dựng tai lên hóng hớt, ôi trời ơi. Cô ấy còn tưởng chỉ là đến giúp đỡ, không ngờ… Kièu Trị cũng có một chuyện tình yêu và thù hận như thế?
Nghe thấy anh ta đột nhiên nói thích mình, Đoan Mộc Tuyết có cảm giác niềm hy vọng lại lớn dần lên, cô ta cũng không trả lời mà chỉ bảo: “Anh thích tôi, vậy anh giúp tôi với được không? Tôi thật sự không cố tình đâu, lúc đó tôi… đầu óc tôi rối bời, nên tôi…”
“À, không cố tình hả? Thế lần trước cô chuốc thuốc cho Uất Trì Thần thì sao? Cũng không cố tình đâu à?”
Đoan Mộc Tuyết: “…”
“Cô có biết trước đây tôi thích điều gì ở cô không?”
Kièu Trị hỏi cô ta, nhưng lại không để cho cô ta trả lời mà tự mình lên tiếng: “Thích sự chân thành, lương thiện và tài giỏi của cô.”
Nói đến đây, ánh mắt anh ta mờ đi, giọng nói cũng trầm xuống.
“Nhưng về sau tôi mới biết, thì ra những gì mắt tôi nhìn thấy không phải sự thật. Có còn nhớ cái ngày tôi đến nhà Đoan Mộc lần cuối cùng không? Những lời cô nói với người giúp việc, tôi đã nghe thấy hết cả.”
Câu nói cuối cùng ấy đã dập nát hoàn toàn niềm hy vọng của Đoan Mộc Tuyết.
Bàn tay túm lấy cánh tay Kièu Trị từ từ thả ra, cuối cùng bất lực buông thõng xuống.
Chẳng trách sao anh ta lại đột nhiên không theo đuổi cô ta nữa. Khi đó cô ta không bận tâm để ý, đến bây giờ mới biết…
“Thế nên, bây giờ chỉ cần nhớ lại những điều tôi thích ở cô lúc ban đầu là tôi cảm thấy rất châm biếm, nhưng…”
Kièu Trị mỉm cười: “Thật lòng cảm ơn ông trở đã cho tôi cơ hội này để có thể nhìn thấy được bộ mặt thật của cô.”
Đoan Mộc Tuyết cảm thấy việc thở cũng trở nên khó khăn, vốn dĩ cô ta còn định gửi gắm ở Kièu Trị chút ít hy vọng nhỏ nhoi, như hiện tại cô ta chỉ có thể mong ngóng anh trai Đoan Mộc Trạch có thể đến thật nhanh.
“Lần này, tôi có thể tha cho cô.”
Kièu Trị bỗng nói.
“Anh nói gì? Thật không?”
Đoan Mộc Tuyết vừa sửng sốt nhìn anh ta.
“Phải, nhưng cô phải xin lỗi tôi vì những lời năm xưa cô đã nói về tôi, xin lỗi tấm lòng chân thành đã bị cô chà đạp dưới chân ngày ấy, nhận rằng cô đã sai rồi.”
Lúc này, yêu cầu cô ta nói lời xin lỗi với người mà mình coi khinh.
Nếu như là trước kia, có thể Đoan Mộc Tuyết sẽ vung tay giáng gngay một cú bạt tai, nhưng giờ thì sao? Cô ta đã làm sai, bị nhốt ở đây, chỉ cần Kièu Trị báo cảnh sát là cô ta có thể đi tù bất cứ lúc nào.
Nếu như xin lỗi có thể khiến anh ta buông tha cho mình thì bắt cô ta xin lỗi một lần có hề gì?
Đoan Mộc Tuyết buột miệng nói ngay: “Tôi xin lỗi!”
Nụ cười của Kièu Trị đông cứng trên môi, sững sờ nhìn cô ta.
Đoan Mộc Tuyết túm chặt cánh tay anh ta: “Tôi xin lỗi, là tôi đã sai, tôi không nên chà đạp tấm lòng chân thành của anh một cách tùy tiện. Tôi đã xin lỗi rồi, anh có thể tha cho tôi được không?”
Kièu Trị không diễn tả nổi cảm xúc trong lòng mình phút giây này, quả thực lời xin lỗi của cô ta là điều mà anh ta mong muốn, nhưng sâu trong thâm tâm vẫn cảm thấy khó chịu.
Một lúc sau, anh ta cười mỉa mai: “Được thôi, nhưng đây là lần cuối cùng, nếu như lần sau cô còn làm ra chuyện như thế này thì đích thân tôi sẽ tiễn cô vào trong đó.”
Rồi Kièu Trị đứng lên quay lưng đi thẳng.
Mọi người không ngờ sự việc kết thúc nhanh như thế, cũng không bắt giữ mà vào trong rồi lại đi ra.
La Lo Li đứng trong phòng nhìn Đoan Mộc Tuyết hồi lâu, bỗng quay người đuổi theo Kièu Trị: “Cứ thế là tha cho cô ta à? Lỡ sau này cô ta lại hại Minh Thư thì sao?”
Nghe thấy vậy, Kièu Trị khựng lại, dừng bước chân, La Lo Li tưởng đâu anh ta sẽ tỏ ra không hài lòng với lời nói của mình, không ngờ là Kièu Trị cứ nhìn đăm đăm về phía trước, La Lo Li dõi mắt theo ánh nhìn của anh ta.
Đoan Mộc Trạch từ hướng kia đi tới, anh ta sải bước rất dài, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt Kièu Trị.
“Kièu Trị, con bé Tiểu Tuyết…”
Chương 998:
Kièu Trị nhếch miệng cười: “Đang trốn trong kia kìa, này Đoan Mộc Trạch, cô ta đã đẩy ngã Minh Thư từ trên cầu thang xuống đấy, nhà Đoan Mộc các anh không định răn đe cô ta à? Sau khi làm ra chuyện như thế mà vẫn dung túng cho cô ta sai hết lần này đến lần khác? Hay nhà Đoan Mộc các anh cần pháp luật dạy dỗ thay?”
Đoan Mộc Trạch rất khó chịu với những lời này, nhưng dù sao đi chăng nữa thì em gái mình cũng đã phạm lỗi, không thể phản bác lại được, anh ta mím môi, lạnh lùng bảo: “Cảm ơn nhiều.”
“Đừng cảm ơn tôi, nếu không nể tình bạn lúc trước thì mẹ kiếp tôi đã báo cảnh sát rồi, nhưng tôi đảm bảo rằng sẽ không có lần sau như thế này nữa đâu.”
Kièu Trị kéo tay La Lo Li đi vụt qua.
La Lo Li bị anh ta dẫn đi rất xa, cuối cùng không nhịn được nữa lên tiếng nhắc nhở: “Anh túm tay tôi làm gì?”
Nghe thấy thế, Kièu Trị mới sực nhớ ra và buông tay cô ấy: “Xin lỗi.”
La Lo Li có thể cảm nhận rõ sự hụt hẫng của anh ta, đành nói với giọng bất lực: “Anh vẫn chưa quên được cô ta đúng không?”
“Nói vớ vẩn gì thế? Tôi không thích cô ta nữa từ lâu rồi!” Kièu Trị nghe vậy liền trừng mắt nhìn cô ấy, nghiến răng nghiến lợi: “Năm xưa sau khi cô ta nói những lời đó là tôi đã bỏ cuộc rồi, nhưng có những cảm xúc bị dồn nén, đến hôm nay mới giải tỏa được.”
“Thế à?”
La Lo Li nói thầm, nói là đã giải tỏa nhưng rõ ràng khi Đoan Mộc Tuyết xin lỗi, hình như anh ta còn khó chịu hơn.
Kièu Trị không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa bèn thay đổi chủ đề: “Giải quyết được rắc rối rồi, tôi mời cô đi uống rượu nhậu nhẹt.”
Anh ta không muốn nhắc đến, La Lo Li cũng không phải kiểu người không biết điều: “Được thôi, chạy tới chạy lui với anh, tôi cũng bỏ ra không ít công sức, hôm nay tôi cũng muốn uống rượu.”
Thế là hai người họ cùng nhau rời khỏi đó.
Dạ Âu Thần tìm được Hàn Minh Thư trước Uất Trì Thần và Tống An một bước, sau đó anh trực tiếp đưa cô đến bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra xong cho Hàn Minh Thư thì nói với anh.
“Sợ hãi quá độ, cho nên mới dẫn đến hôn mê.”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần thở phào một cái, không có việc gì là tốt.
Thế nhưng lời nói tiếp theo của bác sĩ lại khiến trái tim anh treo lên.
“Anh là chồng của bệnh nhân sao?”
Mặc dù bây giờ vẫn chưa phải, nhưng Dạ Âu Thần nhất định phải kết hôn với cô, cho nên anh khẽ gật đầu.
Bác sĩ đột nhiên lộ ra vẻ khó chịu: “Cái người chồng như này làm chồng kiểu gì vậy? Tại sao vợ anh lại bị sợ hãi như thế? Anh có biết là cô ấy đang mang thai hay không?”
Dạ Âu Thần: “….”
Mang…
Mang thai?
Tin tức này khiến Dạ Âu Thần hoàn toàn ngây ngốc.
“Vẻ mặt anh đây là thế nào? Cô ấy đã mang thai ba tháng, hơn nữa còn có dấu hiệu sảy thai, thế mà người chồng là anh đây lại không biết chút nào?”
Cái chuyện chồng không quan tâm đến ở, người ở bệnh viện bọn họ đã nhìn thấy rất nhiều rồi, thế nhưng mà bác sĩ vẫn không nhịn được trách móc Dạ Âu Thần vài câu.
Một lúc lâu sau Dạ Âu Thần mới hồi phục tinh thần: “Xin lỗi, về sau tôi sẽ chú ý.”
Giọng nói của anh vừa trầm vừa lạnh, hơi thở trên người cũng khác lúc trước, bác sĩ nheo mắt lại, bảo anh đi làm thủ tục nhập viện.
Nguyên nhân là bởi vì cơ thể Hàn Minh Thư quá yếu, cần ở bệnh viện dưỡng thai một thời gian.
Lúc Dạ Âu Thần làm thủ tục nhập viện, đôi môi mỏng của anh vẫn luôn mím chặt lại, khí lạnh trên người anh giống như muốn đông cứng chết người, người đi đường đều tự động né anh ra.
Chờ khi anh làm thủ tục xong xuôi, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Dạ Âu Thần nhìn tháng qua, là số điện thoại của Hàn Minh Thư.
Điện thoại của Minh Thư đang ở trên tay Tống An, như vậy cuộc gọi này là do Tống An gọi đến.
Anh trầm mặc trong chốc lát, sau đó nghe điện thoại.
Khi Tống An chạy đến bệnh viện, theo sau còn có Vu Ba, vẻ mặt hai người đều lo lắng, từ xa đã nhìn thấy Dạ Âu Thần đang đứng dựa vào tường.
Chỉ là sau khi đến gần xong, Tống An mới phát hiện hơi thở trên người Dạ Âu Thần khác hẳn lúc bình thường, lúc này anh đang đứng dựa vào tường, đôi một mỏng mím thẳng một đường thẳng, đôi mắt cụp xuống, mặc dù không thể nhìn thấy ánh mắt của anh là như thế nào nhưng có thể cảm nhận được từ hơi thở trên người Dạ Âu Thần rằng bây giờ ánh mắt anh chắc chắn rất u ám.
Có điểm gì đó là lạ.
Tốc độ của Tống An chậm lại.
Chương 1000:
Anh hỏi, hơi thở nóng bỏng phun lên trên mặt cô, hai cánh tay anh duỗi về phải sau cô, đặt gối đầu đệm lưng cho cô, sau đó cứ như vậy mà vây cô trong vòng tay của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt và tư thế này giống như là đang nhốt Hàn Minh Thư vậy.
Hàn Minh Thư không xác định được anh có biết hay không, sợ chính mình nói ra sẽ bại lộ.
Thế nhưng mà….
Cứ tiếp tục ở chung thì sớm muộn gì anh cũng sẽ biết chuyện cô mang thai, lúc đó cô không nói là hy vọng anh khôi phục trí nhớ rồi mới đem niềm vui này chia sẻ cho anh.
Bây giờ thì thế nào? Nếu như anh biết, mà cô lại giấu diếm không nói, liệu anh có thất vọng về cô không?
Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư cắn môi dưới, quyết định không quan tâm gì nữa, cứ nói cho anh biết chân tướng rồi tính tiếp.
Đối với cô mà nói, Dạ Âu Thần không phải loại người như vậy.
Chỉ cần cô nói ra, anh nhất định sẽ cho cô cơ hội giải thích, mặc dù có trước thời hạn, nhưng….
Có lẽ có thể kích thích trí nhớ của anh: “Thật ra em….”
Lời nói đã ra đến bên khóe môi, Dạ Âu Thần đột nhiên đứng lên: “Em mới tỉnh lại, anh đi rót cho em một ly nước.”
Sau đó anh đứng dậy đi rót nước.
Hàn Minh Thư sững sờ nhìn bóng lưng anh, suýt nữa cô đã đem chuyện vừa rồi nói ra nhưng anh đột nhiên đứng dậy nói muốn rót nước cho cô.
Có phải đó là ảo giác của cô không? Cô cảm thấy rằng Dạ Âu Thần đang cố gắng trốn tránh.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư cụp mắt xuống, đôi môi tái nhợt mím chặt.
Nếu Dạ Âu Thần đang trốn tránh, điều này có nghĩa là anh ấy đã biết?
Đúng vậy, đây là bệnh viện, có cái gì giấu diếm được?
Chỉ cần bác sĩ nói một câu, mọi thứ cô che giấu bấy lâu nay đều phơi bày ra ngoài.
Ngay sau đó, Dạ Âu Thần rót một ly nước đưa cho cô.
Hàn Minh Thư yên lặng nhận lấy ly nước ấm, nhưng suy nghĩ lại cứ miên man, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ, Tống An đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy tình hình trong phòng bệnh, Tống An đặt túi trên bàn, nói nhỏ: “Minh Thư, cháu tỉnh rồi à?”
“Dì nhỏ.”
Dạ Âu Thần cũng chào Tống An, sau đó đứng dậy nhường vị trí cho Tống An, bà ấy liền ngồi xuống mép giường rồi quay lại nhìn lại Dạ Âu Thần.
“Cháu đi gọi điện thoại.”
Có lẽ là thấy hai người có chuyện muốn nói, Dạ Âu Thần trực tiếp lên tiếng, cầm lấy điện thoại di động, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Tống An nhìn Dạ Âu Thần rời khỏi phòng bệnh, bà ấy đứng dậy đi tới cửa, chắc chắn rằng Dạ Âu Thần đã rời mới quay người đi về phía Hàn Minh Thư.
“Dì nhỏ!”
Hàn Minh Thư đặt ly nước trong tay xuống bàn bên cạnh, lo lắng gọi bà: “Âu Thần anh ấy…”
“Dì biết cháu muốn hỏi gì, dì cũng đang suy nghĩ về điều đó.”
Thấy vẻ mặt lo lắng của cô, Tống An cũng không lan man, cứ thế đi thẳng vào vấn đề.
Nghe thế, Hàn Minh Thư vô cùng sửng sốt: “Dì nhỏ, dì cũng vậy…”
“Ừ.”
Tống An gật đầu.
Hóa ra Tống An cũng giống cô, cũng không biết Dạ Âu Thần liệu có biết hay không?
“Trong lòng cháu nghĩ như thế nào, nếu như có ý định thử nó, vậy thì cháu phải chuẩn bị đem hết mọi chuyện phơi bày ra, chuẩn bị gánh chịu hậu quả……
Cháu đã nghĩ tới điều này chưa?”
Hàn Minh Thư rũ mắt xuống: “Cháu… cháu trước đây chưa từng có nghĩ đến những chuyện này, quá đột ngột.”
“Vậy cháy chỉ là chưa nghĩ tới thôi. Kỳ thực, hiện tại mọi chuyện rất đơn giản. Chỉ có hai khả năng xảy ra. Cái đầu tiên, có thể nó đã biết được tin tức từ bác sĩ, nhưng lại không để lộ ra ngoài. Về phần nó sẽ làm gì, chúng ta bây giờ không biết. Nhưng với tính cách của Dạ Âu Thần, cháu biết rõ hơn dì nên dì sẽ không nói gì thêm. Cái thứ hai, có khả năng là nó chưa biết về chuyện đó, cháu có thể tiếp tục che giấu nhưng giấu tới khi nào thì không biết được. Dù sao thì cháu hãy suy nghĩ cho rõ ràng chuyện này.”
Một chút thất bại đã khiến cho tâm lý của cô ta trở nên không bình thường như vậy.
“Làm sao có thể không có quan hệ gì với cô được? Chỉ cần cô có tham sự vào, thì cho dù cô có là kẻ đứng đầu, hay chỉ là người ra tay, thì cô cũng đã tham dự vào rồi.”
Nếu như Đoan Mộc Tuyết đã ngu ngốc như vậy, thì cô chỉ có thể tự cứu mình. Bây giờ cô không chơi nổi, cũng không dám kích thích Đoan Mộc Tuyết, Hàn Minh Thư suy nghĩ một chút, nghiêm túc mở miệng nói: “Tôi với cô thương lượng một chút đi, cô mở trói cho tôi, chúng ta cùng nhau rời khỏi cái khách sạn này, chuyện ngày hôm nay tôi coi như là chưa từng xảy ra.”
Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ coi như là chưa từng xảy ra. Đoan Mộc Tuyết chỉ nghe đến những lời này, cô nhìn chằm chằm vào Hàn Minh Thư bị cô trói cả tay lẫn chân lại, cô ngồi dựa vào mặt tường ở chỗ đó, mặc dù dáng vẻ lúc này của cô thoạt nhìn rất chật vật, nhưng mà trong đôi mắt của cô vẫn sáng bừng vẻ kiên định, nhàn nhã lại thoải mái, khác hoàn toàn so với dáng vẻ của cô ta.
Rõ ràng mình mới là con gái lớn của gia tộc, nhưng mà lúc này khí thế của cô đều bị Hàn Minh Thư đè ép xuống.
Trong lòng Đoan Mộc Tuyết cảm thấy không thoải mái, cô cũng không phải là cái gì cũng không sánh bằng cô ta, cô mạnh mẽ cắn chặt lấy môi dưới, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng.
“Cởi trói cho cô? Làm vậy thì coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra?”
Hàn Minh Thư khẩn trương đến mức trong lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, đối mặt với một người có vấn đề về tinh thần, cô cũng rất sợ. Bởi vì thoạt nhìn có thể là bây giờ đối phương vẫn rất bình thường, nhưng mà một giây sau đó lại đột nhiên phát bệnh xông về phía cô thì phải làm sao bây giờ?
Chỉ là nhìn qua thì có lẽ tình huống của Đoan Mộc Tuyết cũng không có kém đến mức như vậy, cô ta vẫn còn có thể trao đổi với cô, chỉ cần cô từ từ hướng dẫn, có lẽ hôm nay cô cũng sẽ không bị thương.
“Đúng vậy.”
Hàn Minh Thư gật đầu: “Tôi có thể coi như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Đoan Mộc Tuyết cắn răng nghiến lợi: “Điều này làm sao có thể? Tôi bắt trói cô tới đây, cô làm sao có thể sẽ coi như là chưa từng xảy ra chuyện gì được? Cô căn bản là đang gạt tôi có đúng không? Chờ thoát ra khỏi nơi này, cô sẽ lập tức nói cho Dạ Âu Thần biết chỗ này, sau đó sẽ nói cho ông nội của tôi biết, đến lúc đó thì tôi hoàn toàn xong đời rồi.”
“Cô nói cái gì?”
“Tôi nói sai sao? Nếu như tôi gặp chuyện không may, cô cảm thấy là mình có thể chạy thoát được sao?”
Hàn Minh Thư lắc đầu: “Trốn không thoát được đâu, tôi mất tích ở chỗ này, cô sẽ chính là người bị nghi ngờ nhiều nhất, đến lúc đó nhà Uất Trì và Đoan Mộc Tuyết cô tham dự vào, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện ra. Nhưng mà nếu như bây giờ cô thả tôi ra, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây, tôi không có chuyện gì, tự nhiên là cô cũng sẽ không có chuyện gì, cũng sẽ không có người nào nghi ngờ đến cô cả. Chờ mấy ngày nữa ông nội của cô hết giận, tự nhiên là cô lại có thể trở về làm con gái lớn nhà Đoan Mộc của mình, tại sao nhất định phải đi trên con đường này?”
Mặc dù Đoan Mộc Tuyết rất ghét cô, nhưng mà lại không thể không thừa nhận là Hàn Minh Thư nói rất đúng, nếu như Hàn Minh Thư có xảy ra chuyện không may gì, cô đúng là trốn không thoát được.
Nhưng mà mình có thể tin cô ấy sao?
Cô ấy thật sự có thể coi như là chuyện gì cũng chưa từng xảy ra sao?
“Cô không phải là thánh nhân, chắc chắn là sẽ phạm phải sai lầm, nhưng nếu như bây giờ kịp thời sửa chữa lại, vậy thì vẫn còn cơ hội. Đoan Mộc Tuyết, mặc dù từ lúc mới gặp mặt nhau lần đầu tôi đã không thích cô, thậm chí khi cô bỏ thuốc Dạ Âu Thần, tôi lại càng thấy cô đáng ghét hơn, tôi cảm thấy tam quan của cô có vấn đề, nhưng việc này không có nghĩa là cô không thể thay đổi được, trở về làm con gái lớn nhà Đoan Mộc của cô không phải là tốt hơn sao?”
Đoan Mộc Tuyết bị cô thuyết phục, ánh mắt bắt đầu lóe lên.
Hàn Minh Thư rèn sắt khi còn nóng, nghiêng người nói: “Lúc trước tôi vẫn luôn hôn mê, cho nên tôi không biết rốt cuộc là bây giờ thời gian đã trôi qua bao lâu, nếu như cô đã nghĩ thông suốt rồi thì nhanh lên một chút đi, chậm thêm chút nữa là có thể bọn họ sẽ tìm tới chỗ này đó.”
Lời này vừa nói ra giống như là dùng sức gõ vào đầu Đoan Mộc Tuyết một cái, cô đột nhiên giật mình, kịp phản ứng lại.
“Cô nói cái gì? Bọn họ có thể tìm tới nơi này sao?”
“Đó là đương nhiên, nếu như tôi vẫn không có trở về, bọn họ còn có thể sẽ đi báo cảnh sát, cho nên…
Tốt nhất là chúng ta vẫn nên rời khỏi đây trước khi cảnh sát tới, đến lúc đó, tôi sẽ giúp cô giải thích.”
Đoan Mộc Tuyết do dự, Hàn Minh Thư cũng không nóng nảy, lặng im ngồi chờ cô ta.
Qua một lúc lâu, Đoan Mộc Tuyết mới chậm rãi bước tới chỗ cô, sau đó ngồi chồm hổm xuống bên cạnh cô, ngón tay di chuyển về phía tay chân bị trói lại của cô tìm kiếm dây thừng.
Nhìn một màn này, Hàn Minh Thư chỉ cảm thấy nhịp tim của mình đập rất lợi hại, hi vọng tất cả có thể thuận lợi tiến hành đến cùng.
“Cô, thật sự sẽ giúp tôi giải thích hay sao?”
Đoan Mộc Tuyết đưa tay đặt ở trên dây thừng, không xác định lắm ngẩng đầu nhìn cô hỏi.
Chương 992:
Hàn Minh Thư hơi mím môi lại, chống lại ánh mắt của cô ta.
“Tôi tuyệt đối sẽ không lừa gạt cô.”
Ánh mắt của cô rất sạch sẽ, lại vừa chân thành, tựa như một dòng suối không có tạp chất vậy, không có một chút ý đồ xấu nào cả. Nhìn ánh mắt như thế, đôi môi Đoan Mộc Tuyết lại trở nên run rẩy: “Cô, cô có khó chịu mà vẫn không ghét tôi sao? Tôi đã làm nhiều chuyện như vậy…”
Nghe nói vậy, Hàn Minh Thư nở một nụ cười thiện ý với cô ta.
“Mặc dù cô bắt cóc tôi, nhưng mà lúc tôi tỉnh lại, cô cũng chỉ trói tay chân của tôi lại mà thôi, cũng không có làm tôi bị thương hay gì cả.”
Chỉ bằng việc này, cũng đủ nhìn ra là đáy lòng Đoan Mộc Tuyết vẫn còn tồn tại chút lương tâm, nếu như cô ta vẫn còn lương tâm, vậy thì cô sẽ giúp một tay, đối với lúc này thì sẽ đều tốt cho cả hai.
“Cho nên tôi tin tưởng bản tính của cô cũng không xấu.”
Những lời này, vào giờ phút này đối với Đoan Mộc Tuyết mà nói, không thể nghi ngờ là giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đôi mắt của cô ta lập tức trợn to, trong mắt chứa đầy nước mắt, nhưng không có rơi xuống.
Bỗng nhiên cô nhận ra sự khác biệt giữa mình và Hàn Minh Thư.
Im lặng hồi lâu, Đoan Mộc Tuyết hạ mi mắt xuống, lặng lẽ cởi sợi dây trên tay Hàn Minh Thư ra, động tác của cô rất nhanh chóng.
Rất nhanh, sợi dây trên người Hàn Minh Thư đã được cở ra hết, cô còn chưa kịp duỗi chân và tay mình ra, đã lập tức đỡ tường đứng lên.
Đoan Mộc Tuyết đứng tại chỗ mất tự nhiên nhìn cô: “Bây giờ rời đi sao?”
Nghe nói vậy, Hàn Minh Thư gật đầu một cái.
“Đúng vậy.”
Nói là bây giờ rời đi, nhưng mà hai người cũng không có nhúc nhích, mặc dù Hàn Minh Thư tin tưởng cô vẫn còn lương tâm, nhưng vì đứa nhỏ thì không thể không thận trọng được, vô cùng cẩn thận.
Đoan Mộc Tuyết nghi ngờ nhìn cô một cái: “Tại sao cô không đi?”
Hàn Minh Thư đỡ tường, chậm rãi nói: “Chân có chút tê.”
Lời này của cô là nói thật, đúng là chân bị tê, bởi vì bị trói nằm trên mặt đất, cho nên đừng nói là chân, ngay cả tay lúc này vẫn có chút tê dại.
Thấy vẻ mặt của cô không được tốt, Đoan Mộc Tuyết cũng không có nghi ngờ, nhưng cũng không có chủ động đi trước.
Một lúc lâu sau cô mới hỏi lại.
“Chân của cô đã đỡ chưa?”
Hàn Minh Thư thấy tâm trạng của cô coi như ổn định, nên lập tức gật đầu.
“Vậy chúng ta đi thôi, nhớ những lời mà cô đã đồng ý với tôi, phải thay tôi giải thích, sau này chúng ta đường ai nấy đi.”
“Được.”
Hai người cùng nhau đi ra phía ngoài, mở cửa phòng ra, Hàn Minh Thư hơi nín thở, chậm chạp đi về phía trước, lúc đi ra cô cũng đã quan sát qua, trong tay Đoan Mộc Tuyết không có bất kỳ vũ khí nào cả, chỉ cần đi ra ngoài rồi tách khỏi cô ta, vậy thì coi như là cô được an toàn.
Nhưng mà khi cô đã sắp xếp xong xuôi hết tất cả, lại không có ngờ đến biến cố ở phía sau.
Lúc hai người đi đến cầu thang, Hàn Minh Thư bước một bước đi xuống, lại đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc của một người đàn ông.
“Mau lên, kiểm tra máy quay thì phát hiện ra bọn họ ở tầng trên.”
Con ngươi Hàn Minh Thư co rụt lại, theo bản năng tăng nhanh bước chân, nhưng mà vẫn chậm một bước.
Đoan Mộc Tuyết vừa vội vừa giận dùng sức đẩy cô một cái, nói: “Thì ra là cô lừa gạt tôi!”
Lúc giọng nam từ dưới tầng truyền đến, một loạt tiếng bước chân dồn dập cũng theo giọng nói đó truyền đến.
Trong lòng Hàn Minh Thư hung hăng nảy lên một cái, chỉ cảm thấy chuyện lớn không ổn rồi.
Cô vừa mới lừa xong Đoan Mộc Tuyết, như vậy bây giờ không phải là bứt dây động rừng sao?
Cô vừa định quay đầu lại nói chuyện với Đoan Mộc Tuyết, nhưng Đoan Mộc Tuyết hiển nhiên là đã bị kích thích, cô ta nghĩ đến chuyện vừa rồi mình thế mà bị Hàn Minh Thư dạy dỗ một trận, hơn nữa lại còn cảm động đến rơi lệ, liền cảm thấy vô cùng mất mặt.
Không ngờ cô lại lừa cô ta!
Mà lại, những người kia đều đã đến đây, vậy chắc chắn sẽ bắt được cô ta tại chỗ!
Không, cô ta không thể bị bắt được!
Trong đầu Đoan Mộc Tuyết ngay lập tức chỉ còn lại duy nhất suy nghĩ này.
Đẩy cô xuống!
Chương 993:
Nếu đẩy cô xuống thì lúc đó bọn người kia sẽ loạn cào cào, cô ta sẽ có cơ hội rời đi, cô muốn chạy trốn, trốn về nhà họ Uất Trì đi!
Sau khi suy nghĩ xong Đoan Mộc Tuyết căn bản không hề do dự chút nào, ngay lập tức đưa tay ra đẩy phía sau lưng Hàn Minh Thư, sau đó xoay người chạy!
Hàn Minh Thư muốn nói gì cũng không có cơ hội, cô bị đẩy ngã ở đây, xung quanh không có chỗ nào có thể níu lấy, mắt thấy mình sắp ngã, cô nhắm mắt đưa tay ra bảo vệ bụng của mình.
Không được…
Cô rất vất vả mới tranh thủ được cơ hội, nếu như thật sự bị phá hỏng như thế, sau này cô lấy cái gì để chuộc tội?
Ngay khi Hàn Minh Thư cho rằng mình sẽ ngã xuống, một đôi tay to kịp lúc giữ lấy cô, cảm giác quen thuộc xông vào hô hấp của cô, Hàn Minh Thư mở choàng mắt, đúng lúc nhìn thấy một đôi mắt thâm thúy u ám.
Ngày binh thường cặp mắt kia trầm ổn bao nhiêu thì giờ phút này lại không còn chút tỉnh táo nào, tràn đầy sự lo lắng, bàn tay to giữ lấy cô mặc dù mạnh mẽ nhưng lại có chút run rẩy rất nhẹ, từ vẻ thở dốc dồn dập có thể nhìn ra vừa rồi anh có dùng lực mạnh đến đâu thì giờ phút này cũng lo lắng thế nào.
Lông mi Hàn Minh Thư nhẹ nhàng rung động, kích động giữ lấy áo ngoài màu trắng của anh, muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng không nói nên lời. Không chỉ vậy, cô còn cảm thấy có chút cảm giác choáng váng trước mặt, mà cảm giác càng ngày càng mạnh.
Một giây sau, cô ngay lập tức ngất xỉu trong ngực Dạ Âu Thần.
Từ khi hai người gặp nhau căn bản chưa kịp nói câu nào, Hàn Minh Thư đã ngất xỉu trong ngực anh.
Lông mày Dạ Âu Thần nhíu chặt, trực tiếp bế xốc cô lên.
“Mau đuổi theo, người chạy hướng bên kia!”
Kièu Trị mang theo một đoàn người trực tiếp xông lên tầng, La Lo Li phía sau sau khi nhìn thấy Hàn Minh Thư thì ngừng lại, thở hồng hộc nhìn cô.
“Minh Thư? Tổng giám đốc, cô ấy không sao chứ?”
Dạ Âu Thần nhìn người đến, trong ấn tượng không có khuôn mặt này nhưng nhìn vẻ lo lắng của cô ấy chắc là bạn của Minh Thư, mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn xụ mặt trả lời một câu: “Tôi đưa cô ấy đi bệnh viện.”
Nói xong, Dạ Âu Thần xốc cô lên, trực tiếp xoay người đi xuống tầng dưới.
La Lo Li gật nhẹ đầu, vô thức quay người muốn đi theo.
Đi được hai bước thấy dáng người cao lớn kia vậy mà lộ ra vẻ lạnh lùng vô cùng, bước chân La Lo Li lập tức dừng lại.
Quên đi, mặc dù cô rất lo lắng cho Mộc Từ, nhưng đó dù sao cũng là tổng giám đốc của công ty, cô không quen biết gì anh ta, chứ đừng nói đến quen thân. Trước đó cô cũng không ngờ có thể nói chuyện với người này, dù sao cô cũng chỉ là một nhân viên nhỏ trong công ty.
Bây giờ đi theo đúng là có hơi kỳ lạ.
Cô theo chân Kièu Trị đến, tốt nhất vẫn là cùng Kièu Trị đi tìm người.
Còn về phần Minh Thư, nhìn Dạ Âu Thần lo lắng như thế, cô chắc chắn sẽ bình an vô sự.
Sau khi hạ quyết tâm, La Lo Li yên lặng xoay người, cất bước chạy về phía Kièu Trị.
Đoan Mộc Tuyết đẩy Hàn Minh Thư xuống xong liền xoay người chạy.
Cô ta ngay lập tức hối hận!
Vì sao mình xúc động như thế, rõ ràng cô ra nói với mình sẽ thay mình nói chuyện, chứ không phải lừa mình, chỉ là tốc độ của bọn họ quá nhanh cho nên mới tìm đến được.
Nếu như cô ta vừa rồi không làm gì thì còn có thể thanh minh cho bản thân vài câu.
Nhưng bây giờ thì sao?
Cô ta đẩy Hàn Minh Thư xuống.
Vừa rồi… giọng nói kia Đoan Mộc Tuyết thấy rất quen, trước kia là Kièu Trị theo cô ra một thời gian dài, tên đó… trước đây còn vô cùng thích mình.
Nếu anh ta ở đây, nếu như là anh ta thật, chắc chắn… Dạ Âu Thần cũng đến.
Nếu như Dạ Âu Thần biết mình đẩy Hàn Minh Thư xuống, chắc chắn anh sẽ hận chết mình. Cô ta vừa làm ra một chuyện tội ác tày trời, nhưng bây giờ đã đến bước này, cô ta không thể quay đầu, Đoan Mộc Tuyết không dám đi nghe, cũng không dám đi xem Hàn Minh Thư bị ô ta đẩy xuống như thế nào, cô ta chỉ biết hung hăng chạy về phía trước.
Chỉ cần rời khỏi đây, quay lại nhà họ Uất Trì, tìm kiếm sự che chở của ông thì hẳn là có thể không sao rồi.
Ông mặc dù giận cô ta, nhưng nếu như cô ta thật sự xảy ra chuyện, ông chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Dù sao, cô ta cũng là cháu gái ruột của ông!
Nghĩ đến đây Đoan Mộc Tuyết càng chạy nhanh hơn, nhưng phía mặt chính là đừng cụt, cô ta căn bản không còn chỗ nào để chạy nữa.
Đoan Mộc Tuyết quay đầu nhìn lại, nếu như có người đuổi theo phía sau, chắc chắn cô ta sẽ bị bắt được.
Chương 994:
Đúng lúc này có một vị khách từ trong phòng đi ra, Đoan Mộc Tuyết thấy thế thì vọt thẳng vào, sau đó đẩy người kia ra ngoài.
“Ai ai, cô định làm gì thế? Thả tôi ra!”
Ầm!
Đoan Mộc Tuyết xông thẳng vào phòng, sau đó ầm một tiếng khóa trái cửa lại.
Vị khách bị lôi ra ngơ ngác đứng ở đó, căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra, cho đến khi Kièu Trị mang người xông đến vây quanh căn phòng có cô ta, vị khách mới lộ ra vẻ ngạc nhiên kinh khủng,
“Các người… các người muốn làm gì?”
Anh ta lắp bắp hỏi.
Kièu Trị nhìn ông ta một chút, lạnh giọng hỏi: “Vừa rồi người phụ nữ kia vào phòng anh?”
Vị khách gật đầu: “Đúng, cô ta đột nhiên xông lên, cướp thẻ phòng của tôi, sau đó đi vào khóa trái cửa lại.”
Kièu Trị nhíu mày, biểu cảm có chút không vui, vị khách kia thấy anh ta dẫn theo nhiều người như thế bị dọa lui về sau mấy bước: “Chuyện này không liên quan đến tôi, cô ta tự xông đến.”
“Biết rồi, chúng tôi có việc phải xử lý nơi này, các người đi trước đi.”
Vị khách do dự: “Thẻ phòng của tôi…”
Kièu Trị rút ra một tập tiền đưa cho anh ta: “Đi trước đi, xử lý xong căn phòng kia vẫn là của anh, hiểu không?”
Đây là một nhà trọ nhỏ, giá một đêm rất rẻ, khách trọ thấy anh ta vừa ra tay là đưa nhiều tiền như thế, lập tức liền không bình tĩnh, nhanh chóng đưa tay ra nhận tiền sau đó chạy qua một bên.
La Lo Li cũng đuổi đến ngay lúc này, cô chống hai tay lên eo đứng trước mặt Kièu Trị.
“Người đâu rồi? Đuổi không kịp sao?”
Nghe vậy, Kièu Trị nhìn cô một cái, sau đó nhìn vào phòng: “Trống vào đó rồi.”
La Lo Li nhìn thoáng qua căn phòng, lại nhìn nhìn những người vây quanh ở cổng, mấp máy môi, xem như hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Cô lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại, Kièu Trị hỏi cô: “Làm gì thế?”
“Gọi cảnh sát chứ sao, nếu không nhà trọ sẽ không phối hợp mở cửa cho chúng ta.”
Nghe thấy cô muốn gọi cảnh sát, Kièu Trị vô thức đưa tay ra ngăn cản động tác của cô, La Lo Li khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh ta: “Sao thế?”
Kièu Trị mấp máy môi, vẻ mặt kém sắc, anh ta quay mặt đi: “Đừng báo cảnh sát.”
Nếu muốn gọi cảnh sát thì anh ta đã gọi rồi, nhưng trong lòng anh ta vẫn còn cất giấu tư lợi.
Nếu gọi cảnh sát thì có lẽ…
Đoan Mộc Tuyết sẽ đi đời, dựa vào tầm ảnh hưởng của nhà họ Đoan Mộc, nếu cảnh sát mà nhúng tay vào chuyện này thì sẽ trở nên rất phức tạp, sau đó lại bị người khác khuếch đại lên.
Bởi đây không phải chỉ là một chuyện bình thường mà là chuyện có liên quan tới nhà Uất Trì và nhà Đoan Mộc.
Anh ta không biết tại sao mình lại cất giấu tư lợi này trong lòng, Kièu Trị thầm nghĩ, đây là lần cuối cùng.
Qua lần này nhất định anh ta sẽ xóa bỏ mọi tơ tưởng của mình.
“Tại sao lại không gọi cảnh sát?”
La Lo Li khó hiểu: “Chúng ta vào kiểu gì chứ?”
Kièu Trị: “Cô tránh sang một bên đi, chuyện này để tôi giải quyết là được rồi.”
“Không được.”
La Lo Li không biết suy nghĩ trong lòng anh ta, lắc đầu: “Anh mời tôi ăn cơm, tôi không có gì để trả lại, anh không cho tôi báo cảnh sát, vậy…
Tôi mở cửa giúp anh nhé?”
Kièu Trị: “???”
La Lo Li cất điện thoại, mở túi xách của mình ra rồi lấy sợi dây thép mảnh trong một chiếc hộp nhỏ ra, sau đó đi tới trước cửa phòng và bắt đầu cạy khóa.
Kièu Trị: “…”
Tất cả mọi người: “…”
Răng rắc.
Sợi dây thép bị gãy, La Lo Li xấu hổ cười nói: “Tôi lấy nhầm mất rồi.”
Chương 995:
Sau đó cô ấy ném sợi dây thép đó xuống đất và lại lấy một sợi dây khác từ trong chiếc hộp nhỏ kia ra.
Nhìn những động tác đầy kỳ quặc của La Lo Li, Kièu Trị cảm thấy chỉ bằng vừa nãy cứ để cô ấy báo cảnh sát đi, còn tốt hơn mấy hành động quái dị này của cô ấy. Đoan Mộc Tuyết đang trốn bên trong sợ tới mức run lẩy bẩy, cô ta đi tới cạnh cửa sổ thì chợt phát hiện không có chỗ nào cho mình trốn vào được, cô ta đi vào nhà vệ sinh thì lại phát hiện lúc nãy người kia không xả nước bồn cầu, trong nhà vệ sinh xộc lên một mùi hương khiến người ta buồn nôn.
Đoan Mộc Tuyết suýt thì nôn ra, lập tức đi ra ngoài.
Trong cái khách sạn nhỏ này chẳng có chỗ nào có thể trốn được, mà Kièu Trị đã dẫn người tới tận ngoài cửa rồi, thậm chí cô ta còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện giữa anh ta và mấy người kia.
Cô ta biết rất rõ rằng nếu trốn ở đây cũng chẳng có tác dụng gì.
Đoan Mộc Tuyết không thể cầu cứu được ai, chỉ đành lấy điện thoại ra gọi cho Đoan Mộc Trạch.
Tút tút.
Chuông điện thoại reo một hồi lâu Đoan Mộc Trạch mới nghe máy.
Đoan Mộc Trạch đang chuẩn bị đi họp, nhìn thấy cô ta gọi điện thoại, không vui nói: “Làm sao?”
“Anh ơi….
Hu hu…”
Ai mà ngờ được lời anh ta nói còn chưa truyền được tới điện thoại, phía bên kia đã vang lên tiếng khóc kiềm nén của Đoan Mộc Tuyết.
Nghe thấy cô ta khóc, Đoan Mộc Trạch cau mày hỏi: “Sao vậy hả?”
“Anh, anh mau cứu em đi, anh mau cứu em đi được không?”
Đoan Mộc Tuyết vừa khóc vừa cầu cứu anh ta.
Đoan Mộc Trạch dừng bước lại, thư ký đang đi cạnh anh ta khó hiểu nhìn sang, Đoan Mộc Trạch lạnh lùng nói: “Cô đi trước đi, không cần chờ tôi.”
Thư ký chỉ đành gật đầu và rời đi.
Sau khi mọi người rời đi, Đoan Mộc Trạch đi tới chỗ khác, hỏi lại từ đầu: “Làm sao vậy hả? Không phải anh bảo mày ngoan ngoãn ở lại khách sạn à? Mày đi đâu rồi hả?”
Đoan Mộc Tuyết không nhịn được mà khóc nấc lên, Đoan Mộc Trạch cảm thấy rất phiền, trách mắng: “Còn khóc nữa là tao cúp máy đấy.”
Đoan Mộc Tuyết sợ tới mức không dám thở, vội vàng ngừng khóc.
“Đừng…
Đừng cúp máy!”
“Vậy thì kể lại rõ ràng mọi chuyện đi, khóc lóc cái gì?”
Nước mắt của Đoan Mộc Tuyết lại bắt đầu chảy xuống, cô ta thật sự rất hối hận, không dám nói những chuyện mà mình đã gây ra, nhưng bây giờ chẳng còn cách nào khác nữa rồi, cô ta đành phải thành thật kể lại mọi chuyện, sau đó khóc lóc nói: “Anh, em thật sự biết sai rồi, lần này em thật sự sai rồi, anh giúp Tuyết đi mà, sau này Tuyết không dám nữa đâu!”
Nghe xong mọi chuyện, Đoan Mộc Trạch cảm thấy cơn tức của mình bị kẹt lại trong ngực, suýt nữa thì không thể xuống được.
Một hồi lâu sau, anh ta mới nuốt cơn tức này xuống bụng, định nói gì đó nhưng lại không nói nên lời, cuối cùng tức giận nói: “Tuyết, anh thật sự quá thất vọng về mày.”
“Anh…”
Đoan Mộc Trạch bất đắc dĩ nhắm mắt lại, nhớ lại gương mặt của Hàn Minh Thư, cô gái đó…
Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì thì em gái mình…
Tuyết gan to bằng trời, nhẽ ra anh ta nên mặc kệ cô ta, để người ngoài dạy dỗ cho cô ta nhớ thật lâu, nhưng chung quy hai người vẫn là máu mủ ruột thịt, anh ta không đành lòng nhìn cô ta bị như thế.
“Ở đâu?”
Đoan Mộc Trạch mệt mỏi lên tiếng.
Sau khi Đoan Mộc Tuyết đọc địa chỉ, Đoan Mộc Trạch cúp điện thoại, vẻ mặt không thay đổi quay người đi về phía thanh máy.
Đi vào thang máy, sau khi đi xuống bãi đỗ xe, Đoan Mộc Trạch mới gọi cho thư ký của mình.
“Thông báo cho mọi người hủy cuộc họp.”
Thư ký rất kinh ngạc nhưng cũng không dám hỏi gì nhiều, chỉ đành làm theo lời anh ta nói.
Phía bên này, La Lo Li đã làm gãy hai sợi dây thép rồi.
“Tin tôi, lần này cũng chỉ là ngoài ý muốn thôi!” Lúc nói lời này, tai của cô ấy đỏ lên, cô ấy thật sự rất lúng túng.
Lúc đầu cứ tưởng là mình đã có đất để dụng võ, không ngờ cô ấy đã làm gãy hai sợi dây thép rồi mà vẫn không thể mở được cửa.
Chương 996:
“Lạ thật.”
La Lo Li cắn môi, không nhịn được mà bĩu môi trách móc: “Đáng nhẽ mấy loại khóa như của cái khách sạn này phải rất dễ cạy mới đúng, sao tôi cạy một hồi lâu rồi mà vẫn không được, hay là do lâu rồi không luyện tập nên không quen tay nhỉ?”
Kièu Trị đứng sau lưng cô nghe thấy những lời này thì sa sầm mặt mũi, hỏi cô: “Lâu rồi không luyện tập nên không quen tay à?”
La Lo Li gật đầu, nhưng cô ấy lập tức cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cô ấy quay lại nhìn thì phát hiện Kièu Trị và những người xung quanh đều nhìn cô rất lạ, lúc này cô ấy mới chợt hiểu ra, chỉ có kẻ trộm mới làm mấy chuyện như cạy khóa.
Mà lúc nãy cô…
Nghĩ tới đây, La Lo Li biến sắc, luống cuống thanh minh: “Chuyện đó, tôi không phải ăn trộm đâu, tôi cũng không chuyên làm chuyện này, tôi chỉ là…
Hồi trước tôi tò mò, cảm thấy thú vị nên thử nghịch với bạn bè một thời gian, nhưng tôi cam đoan, tôi chưa từng làm chuyện gì vô nhân tính hết.”
Kièu Trị gật đầu: “Tôi tin cô.”
La Lo Li: “Thật?”
“Ừm.”
Kièu Trị gật đầu đầy nặng nề, vẻ mặt u ám: “Dựa vào kỹ thuật của cô thì có muốn làm ăn trộm cũng không được.”
La Lo Li: “…
Anh mau im miệng đi, tự nhiên tôi không muốn nghe thấy giọng anh nữa.”
Kièu Trị: “Thật sự không được đâu…”
“Tôi dám chắc là được, để tôi thử lần nữa đi.”
La Lo Li lại quay người tiếp tục phá khóa, Kièu Trị đứng chờ đến chán, vừa định bảo cô ấy không cần thử nữa thì một tiếng răng rắc vang lên, sau đó cửa mở ra.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này: “….”
Trong giây phút đó, trong lòng Kièu Trị chợt trở nên trống rỗng, con mẹ nó chứ? Mở ra thật đấy à? Sau đó, ánh mắt anh ta nhìn La Lo Li khác hẳn lúc trước.
La Lo Li đẩy cửa ra, vẻ mặt “sao mình lại giỏi thế nhỉ”, sau đó đá một cái rầm và nói: “Người bên trong mau ra đây! Cô đã bị chúng tôi bao vây rồi, chạy không thoát đâu.”
Kièu Trị hoàn hồn lại, đi tới kéo cô ấy: “Cô đi ra.”
Sau đó anh ta đi vào trong, vừa liếc mắt một cái đã thấy Đoan Mộc Tuyết ngồi trong một góc, cô ta ôm lấy đầu gối mình, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên nhìn qua, mái tóc rối bời, hai mắt đẫm nước mắt.
Nhìn cảnh tượng này, Kièu Trị chỉ cảm thấy tim mình thắt lại.
Kièu Trị chưa bao giờ thấy một Đoan Mộc Tuyết nhếch nhác thảm hại như thế.
Cô ta của trước kia luôn cao sang ngạo nghễ, không coi ai ra gì, nhưng hiện giờ thì sao?
Kièu Trị nhếch miệng nở nụ cười châm biếm, sải bước đi về phía cô ta, rồi ngồi xuống trước mặt Đoan Mộ Tuyết: “Cảm giác sa đà xuống dốc nó thế nào? Khó chịu lắm nhỉ?”
Nghe thấy vậy, ánh mắt Đoan Mộc Tuyết thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, những lời Kièu Trị nói có ý nghĩa gì? Nhưng khi nhìn thấy Kièu Trị ngồi xuống trước mặt mình, Đoan Mộc Tuyết không còn thấy tuyệt vọng như vậy nữa.
Kièu Trị… là người trước đây từng thích cô ta cơ mà.
Tuy sau này cô ta không biết tại sao anh ta lại đột nhiên không lẽo đẽo bám theo mình nữa, nhưng ở thời điểm đó mà nói thì việc anh ta không còn bám theo mình là chuyện tốt, cô ta không muốn ngày nào cũng trông thấy anh ta.
Vả lại kẻ theo đuổi cô ta rất nhiều, cho dù không có Kièu Trị thì vẫn còn người khác.
Cho nên sự tồn tại của Kièu Trị chẳng quan trọng gì đối với cô ta.
Nhìn thấy Kièu Trị trong tình cảnh hiện tại, Đoan Mộc Tuyết như bắt được tia hy vọng.
Nhìn anh ta một lúc lâu, Đoan Mộc Tuyết bất thình lình túm lấy cánh tay Kièu Trị.
“Kièu Trị, anh giúp tôi với, giúp tôi với, tôi không cố tình đâu, tôi không muốn hại cô ấy.”
Bị cô ta túm lấy tay, Kièu Trị khựng lại, rồi cúi đầu nhìn đoạn tay bị Đoan Mộc Tuyết tím lấy, ánh mắt run run, nhưng rất nhanh đã trở nên hờ hững.
“Không muốn hại cô ấy? Thế vừa rồi… ai đã đẩy cô ấy xuống cầu thang?”
Nghe thấy thế, nét mặt Đoan Mộc Tuyết thoáng vẻ sợ hãi: “Tôi nói là tôi không cố tình anh có tin tôi không? Tôi và cô ấy đang định xuống tầng thì đột nhiên nghe thấy tiếng của các anh, tôi… tôi sợ…”
Kièu Trị tức cười nhìn cô ta: “Vì cô sợ, nên cô đã đẩy cô ấy xuống? Định mượn cô ấy để tạo cho mình cơ hội sống sót à?”
Chương 997:
Không ngờ Kièu Trị có thể ngay lập tức nói trúng tim đen của mình, Đoan Mộc Tuyết thẫn thờ nhìn anh ta.
“Trước kia tôi từng thích cô, cô có biết không?”
Kièu Trị đột nhiên hỏi.
La Lo Li đứng cách đó không xa nghe được câu này, lập tức dựng tai lên hóng hớt, ôi trời ơi. Cô ấy còn tưởng chỉ là đến giúp đỡ, không ngờ… Kièu Trị cũng có một chuyện tình yêu và thù hận như thế?
Nghe thấy anh ta đột nhiên nói thích mình, Đoan Mộc Tuyết có cảm giác niềm hy vọng lại lớn dần lên, cô ta cũng không trả lời mà chỉ bảo: “Anh thích tôi, vậy anh giúp tôi với được không? Tôi thật sự không cố tình đâu, lúc đó tôi… đầu óc tôi rối bời, nên tôi…”
“À, không cố tình hả? Thế lần trước cô chuốc thuốc cho Uất Trì Thần thì sao? Cũng không cố tình đâu à?”
Đoan Mộc Tuyết: “…”
“Cô có biết trước đây tôi thích điều gì ở cô không?”
Kièu Trị hỏi cô ta, nhưng lại không để cho cô ta trả lời mà tự mình lên tiếng: “Thích sự chân thành, lương thiện và tài giỏi của cô.”
Nói đến đây, ánh mắt anh ta mờ đi, giọng nói cũng trầm xuống.
“Nhưng về sau tôi mới biết, thì ra những gì mắt tôi nhìn thấy không phải sự thật. Có còn nhớ cái ngày tôi đến nhà Đoan Mộc lần cuối cùng không? Những lời cô nói với người giúp việc, tôi đã nghe thấy hết cả.”
Câu nói cuối cùng ấy đã dập nát hoàn toàn niềm hy vọng của Đoan Mộc Tuyết.
Bàn tay túm lấy cánh tay Kièu Trị từ từ thả ra, cuối cùng bất lực buông thõng xuống.
Chẳng trách sao anh ta lại đột nhiên không theo đuổi cô ta nữa. Khi đó cô ta không bận tâm để ý, đến bây giờ mới biết…
“Thế nên, bây giờ chỉ cần nhớ lại những điều tôi thích ở cô lúc ban đầu là tôi cảm thấy rất châm biếm, nhưng…”
Kièu Trị mỉm cười: “Thật lòng cảm ơn ông trở đã cho tôi cơ hội này để có thể nhìn thấy được bộ mặt thật của cô.”
Đoan Mộc Tuyết cảm thấy việc thở cũng trở nên khó khăn, vốn dĩ cô ta còn định gửi gắm ở Kièu Trị chút ít hy vọng nhỏ nhoi, như hiện tại cô ta chỉ có thể mong ngóng anh trai Đoan Mộc Trạch có thể đến thật nhanh.
“Lần này, tôi có thể tha cho cô.”
Kièu Trị bỗng nói.
“Anh nói gì? Thật không?”
Đoan Mộc Tuyết vừa sửng sốt nhìn anh ta.
“Phải, nhưng cô phải xin lỗi tôi vì những lời năm xưa cô đã nói về tôi, xin lỗi tấm lòng chân thành đã bị cô chà đạp dưới chân ngày ấy, nhận rằng cô đã sai rồi.”
Lúc này, yêu cầu cô ta nói lời xin lỗi với người mà mình coi khinh.
Nếu như là trước kia, có thể Đoan Mộc Tuyết sẽ vung tay giáng gngay một cú bạt tai, nhưng giờ thì sao? Cô ta đã làm sai, bị nhốt ở đây, chỉ cần Kièu Trị báo cảnh sát là cô ta có thể đi tù bất cứ lúc nào.
Nếu như xin lỗi có thể khiến anh ta buông tha cho mình thì bắt cô ta xin lỗi một lần có hề gì?
Đoan Mộc Tuyết buột miệng nói ngay: “Tôi xin lỗi!”
Nụ cười của Kièu Trị đông cứng trên môi, sững sờ nhìn cô ta.
Đoan Mộc Tuyết túm chặt cánh tay anh ta: “Tôi xin lỗi, là tôi đã sai, tôi không nên chà đạp tấm lòng chân thành của anh một cách tùy tiện. Tôi đã xin lỗi rồi, anh có thể tha cho tôi được không?”
Kièu Trị không diễn tả nổi cảm xúc trong lòng mình phút giây này, quả thực lời xin lỗi của cô ta là điều mà anh ta mong muốn, nhưng sâu trong thâm tâm vẫn cảm thấy khó chịu.
Một lúc sau, anh ta cười mỉa mai: “Được thôi, nhưng đây là lần cuối cùng, nếu như lần sau cô còn làm ra chuyện như thế này thì đích thân tôi sẽ tiễn cô vào trong đó.”
Rồi Kièu Trị đứng lên quay lưng đi thẳng.
Mọi người không ngờ sự việc kết thúc nhanh như thế, cũng không bắt giữ mà vào trong rồi lại đi ra.
La Lo Li đứng trong phòng nhìn Đoan Mộc Tuyết hồi lâu, bỗng quay người đuổi theo Kièu Trị: “Cứ thế là tha cho cô ta à? Lỡ sau này cô ta lại hại Minh Thư thì sao?”
Nghe thấy vậy, Kièu Trị khựng lại, dừng bước chân, La Lo Li tưởng đâu anh ta sẽ tỏ ra không hài lòng với lời nói của mình, không ngờ là Kièu Trị cứ nhìn đăm đăm về phía trước, La Lo Li dõi mắt theo ánh nhìn của anh ta.
Đoan Mộc Trạch từ hướng kia đi tới, anh ta sải bước rất dài, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt Kièu Trị.
“Kièu Trị, con bé Tiểu Tuyết…”
Chương 998:
Kièu Trị nhếch miệng cười: “Đang trốn trong kia kìa, này Đoan Mộc Trạch, cô ta đã đẩy ngã Minh Thư từ trên cầu thang xuống đấy, nhà Đoan Mộc các anh không định răn đe cô ta à? Sau khi làm ra chuyện như thế mà vẫn dung túng cho cô ta sai hết lần này đến lần khác? Hay nhà Đoan Mộc các anh cần pháp luật dạy dỗ thay?”
Đoan Mộc Trạch rất khó chịu với những lời này, nhưng dù sao đi chăng nữa thì em gái mình cũng đã phạm lỗi, không thể phản bác lại được, anh ta mím môi, lạnh lùng bảo: “Cảm ơn nhiều.”
“Đừng cảm ơn tôi, nếu không nể tình bạn lúc trước thì mẹ kiếp tôi đã báo cảnh sát rồi, nhưng tôi đảm bảo rằng sẽ không có lần sau như thế này nữa đâu.”
Kièu Trị kéo tay La Lo Li đi vụt qua.
La Lo Li bị anh ta dẫn đi rất xa, cuối cùng không nhịn được nữa lên tiếng nhắc nhở: “Anh túm tay tôi làm gì?”
Nghe thấy thế, Kièu Trị mới sực nhớ ra và buông tay cô ấy: “Xin lỗi.”
La Lo Li có thể cảm nhận rõ sự hụt hẫng của anh ta, đành nói với giọng bất lực: “Anh vẫn chưa quên được cô ta đúng không?”
“Nói vớ vẩn gì thế? Tôi không thích cô ta nữa từ lâu rồi!” Kièu Trị nghe vậy liền trừng mắt nhìn cô ấy, nghiến răng nghiến lợi: “Năm xưa sau khi cô ta nói những lời đó là tôi đã bỏ cuộc rồi, nhưng có những cảm xúc bị dồn nén, đến hôm nay mới giải tỏa được.”
“Thế à?”
La Lo Li nói thầm, nói là đã giải tỏa nhưng rõ ràng khi Đoan Mộc Tuyết xin lỗi, hình như anh ta còn khó chịu hơn.
Kièu Trị không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa bèn thay đổi chủ đề: “Giải quyết được rắc rối rồi, tôi mời cô đi uống rượu nhậu nhẹt.”
Anh ta không muốn nhắc đến, La Lo Li cũng không phải kiểu người không biết điều: “Được thôi, chạy tới chạy lui với anh, tôi cũng bỏ ra không ít công sức, hôm nay tôi cũng muốn uống rượu.”
Thế là hai người họ cùng nhau rời khỏi đó.
Dạ Âu Thần tìm được Hàn Minh Thư trước Uất Trì Thần và Tống An một bước, sau đó anh trực tiếp đưa cô đến bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra xong cho Hàn Minh Thư thì nói với anh.
“Sợ hãi quá độ, cho nên mới dẫn đến hôn mê.”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần thở phào một cái, không có việc gì là tốt.
Thế nhưng lời nói tiếp theo của bác sĩ lại khiến trái tim anh treo lên.
“Anh là chồng của bệnh nhân sao?”
Mặc dù bây giờ vẫn chưa phải, nhưng Dạ Âu Thần nhất định phải kết hôn với cô, cho nên anh khẽ gật đầu.
Bác sĩ đột nhiên lộ ra vẻ khó chịu: “Cái người chồng như này làm chồng kiểu gì vậy? Tại sao vợ anh lại bị sợ hãi như thế? Anh có biết là cô ấy đang mang thai hay không?”
Dạ Âu Thần: “….”
Mang…
Mang thai?
Tin tức này khiến Dạ Âu Thần hoàn toàn ngây ngốc.
“Vẻ mặt anh đây là thế nào? Cô ấy đã mang thai ba tháng, hơn nữa còn có dấu hiệu sảy thai, thế mà người chồng là anh đây lại không biết chút nào?”
Cái chuyện chồng không quan tâm đến ở, người ở bệnh viện bọn họ đã nhìn thấy rất nhiều rồi, thế nhưng mà bác sĩ vẫn không nhịn được trách móc Dạ Âu Thần vài câu.
Một lúc lâu sau Dạ Âu Thần mới hồi phục tinh thần: “Xin lỗi, về sau tôi sẽ chú ý.”
Giọng nói của anh vừa trầm vừa lạnh, hơi thở trên người cũng khác lúc trước, bác sĩ nheo mắt lại, bảo anh đi làm thủ tục nhập viện.
Nguyên nhân là bởi vì cơ thể Hàn Minh Thư quá yếu, cần ở bệnh viện dưỡng thai một thời gian.
Lúc Dạ Âu Thần làm thủ tục nhập viện, đôi môi mỏng của anh vẫn luôn mím chặt lại, khí lạnh trên người anh giống như muốn đông cứng chết người, người đi đường đều tự động né anh ra.
Chờ khi anh làm thủ tục xong xuôi, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Dạ Âu Thần nhìn tháng qua, là số điện thoại của Hàn Minh Thư.
Điện thoại của Minh Thư đang ở trên tay Tống An, như vậy cuộc gọi này là do Tống An gọi đến.
Anh trầm mặc trong chốc lát, sau đó nghe điện thoại.
Khi Tống An chạy đến bệnh viện, theo sau còn có Vu Ba, vẻ mặt hai người đều lo lắng, từ xa đã nhìn thấy Dạ Âu Thần đang đứng dựa vào tường.
Chỉ là sau khi đến gần xong, Tống An mới phát hiện hơi thở trên người Dạ Âu Thần khác hẳn lúc bình thường, lúc này anh đang đứng dựa vào tường, đôi một mỏng mím thẳng một đường thẳng, đôi mắt cụp xuống, mặc dù không thể nhìn thấy ánh mắt của anh là như thế nào nhưng có thể cảm nhận được từ hơi thở trên người Dạ Âu Thần rằng bây giờ ánh mắt anh chắc chắn rất u ám.
Có điểm gì đó là lạ.
Tốc độ của Tống An chậm lại.
Chương 1000:
Anh hỏi, hơi thở nóng bỏng phun lên trên mặt cô, hai cánh tay anh duỗi về phải sau cô, đặt gối đầu đệm lưng cho cô, sau đó cứ như vậy mà vây cô trong vòng tay của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt và tư thế này giống như là đang nhốt Hàn Minh Thư vậy.
Hàn Minh Thư không xác định được anh có biết hay không, sợ chính mình nói ra sẽ bại lộ.
Thế nhưng mà….
Cứ tiếp tục ở chung thì sớm muộn gì anh cũng sẽ biết chuyện cô mang thai, lúc đó cô không nói là hy vọng anh khôi phục trí nhớ rồi mới đem niềm vui này chia sẻ cho anh.
Bây giờ thì thế nào? Nếu như anh biết, mà cô lại giấu diếm không nói, liệu anh có thất vọng về cô không?
Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư cắn môi dưới, quyết định không quan tâm gì nữa, cứ nói cho anh biết chân tướng rồi tính tiếp.
Đối với cô mà nói, Dạ Âu Thần không phải loại người như vậy.
Chỉ cần cô nói ra, anh nhất định sẽ cho cô cơ hội giải thích, mặc dù có trước thời hạn, nhưng….
Có lẽ có thể kích thích trí nhớ của anh: “Thật ra em….”
Lời nói đã ra đến bên khóe môi, Dạ Âu Thần đột nhiên đứng lên: “Em mới tỉnh lại, anh đi rót cho em một ly nước.”
Sau đó anh đứng dậy đi rót nước.
Hàn Minh Thư sững sờ nhìn bóng lưng anh, suýt nữa cô đã đem chuyện vừa rồi nói ra nhưng anh đột nhiên đứng dậy nói muốn rót nước cho cô.
Có phải đó là ảo giác của cô không? Cô cảm thấy rằng Dạ Âu Thần đang cố gắng trốn tránh.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư cụp mắt xuống, đôi môi tái nhợt mím chặt.
Nếu Dạ Âu Thần đang trốn tránh, điều này có nghĩa là anh ấy đã biết?
Đúng vậy, đây là bệnh viện, có cái gì giấu diếm được?
Chỉ cần bác sĩ nói một câu, mọi thứ cô che giấu bấy lâu nay đều phơi bày ra ngoài.
Ngay sau đó, Dạ Âu Thần rót một ly nước đưa cho cô.
Hàn Minh Thư yên lặng nhận lấy ly nước ấm, nhưng suy nghĩ lại cứ miên man, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ, Tống An đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy tình hình trong phòng bệnh, Tống An đặt túi trên bàn, nói nhỏ: “Minh Thư, cháu tỉnh rồi à?”
“Dì nhỏ.”
Dạ Âu Thần cũng chào Tống An, sau đó đứng dậy nhường vị trí cho Tống An, bà ấy liền ngồi xuống mép giường rồi quay lại nhìn lại Dạ Âu Thần.
“Cháu đi gọi điện thoại.”
Có lẽ là thấy hai người có chuyện muốn nói, Dạ Âu Thần trực tiếp lên tiếng, cầm lấy điện thoại di động, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Tống An nhìn Dạ Âu Thần rời khỏi phòng bệnh, bà ấy đứng dậy đi tới cửa, chắc chắn rằng Dạ Âu Thần đã rời mới quay người đi về phía Hàn Minh Thư.
“Dì nhỏ!”
Hàn Minh Thư đặt ly nước trong tay xuống bàn bên cạnh, lo lắng gọi bà: “Âu Thần anh ấy…”
“Dì biết cháu muốn hỏi gì, dì cũng đang suy nghĩ về điều đó.”
Thấy vẻ mặt lo lắng của cô, Tống An cũng không lan man, cứ thế đi thẳng vào vấn đề.
Nghe thế, Hàn Minh Thư vô cùng sửng sốt: “Dì nhỏ, dì cũng vậy…”
“Ừ.”
Tống An gật đầu.
Hóa ra Tống An cũng giống cô, cũng không biết Dạ Âu Thần liệu có biết hay không?
“Trong lòng cháu nghĩ như thế nào, nếu như có ý định thử nó, vậy thì cháu phải chuẩn bị đem hết mọi chuyện phơi bày ra, chuẩn bị gánh chịu hậu quả……
Cháu đã nghĩ tới điều này chưa?”
Hàn Minh Thư rũ mắt xuống: “Cháu… cháu trước đây chưa từng có nghĩ đến những chuyện này, quá đột ngột.”
“Vậy cháy chỉ là chưa nghĩ tới thôi. Kỳ thực, hiện tại mọi chuyện rất đơn giản. Chỉ có hai khả năng xảy ra. Cái đầu tiên, có thể nó đã biết được tin tức từ bác sĩ, nhưng lại không để lộ ra ngoài. Về phần nó sẽ làm gì, chúng ta bây giờ không biết. Nhưng với tính cách của Dạ Âu Thần, cháu biết rõ hơn dì nên dì sẽ không nói gì thêm. Cái thứ hai, có khả năng là nó chưa biết về chuyện đó, cháu có thể tiếp tục che giấu nhưng giấu tới khi nào thì không biết được. Dù sao thì cháu hãy suy nghĩ cho rõ ràng chuyện này.”