Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1099
Chương 1099:
Sắc mặt Hàn Thanh bỗng trở nên khó coi, anh ta không ngờ là cô ấy lại đột nhiên tỉnh dậy, lại còn bị cô ấy bắt gặp tay đang đặt ở chỗ nào.
Nếu cô ấy vì vậy mà hiểu lầm, không những không từ bỏ mà sau này còn càng nghiêm túc hơn thì phải làm sao?
Nghĩ vậy, Hàn Thanh cau mày, dùng một chút sức lực thu tay lại.
“Huhu…không cần…
Tiểu Nhan nhìn thấy anh ta thu tay về, chui ngay ra khỏi chăn ôm chặt lấy anh ta.
“Em biết lỗi rồi, em không nên nói linh tinh nữa, anh đừng tức giận nhé.………
Hàn Thanh: “…
Lúc cô ấy chui ra khỏi chắn là lúc Hàn Thanh mất cảnh giác, muốn rút tay lại nhưng lại sợ cô ấy lạnh cóng, dù sao bây giờ cô ấy vẫn đang sốt.
Nếu chút nữa nghiêm trọng hơn thì phải làm sao?
Hàn Thanh không còn cách nào khác, chỉ nói: “Em buông ra rồi nằm xuống đi Tiểu Nhan vừa nghe, mắt ngấn lệ lắc đầu. Hàn Thanh nhíu mày: “Nghe lời anh!”
Giọng điệu của anh ta có chút nghiêm khắc, nước mắt Tiểu Nhan rơi xuống: “Sao có thể như vậy? Đây chẳng phải là giấc mơ của em sao? Tại sao trong giấc mơ của em anh cũng muốn ra lệnh cho em, hung dữ với em?”
Hàn Thanh: “…
Thì ra, cô ấy tưởng là đang mơ.
Nhưng, điều này còn đáng đau lòng hơn cho Tiểu Nhan, bởi vì trong tiềm thức của cô ấy, chỉ có trong mơ Hàn Thanh mới chủ động đến gặp cô ấy.
Đúng vậy, một giây sau Tiểu Nhan liền ôm chặt lấy cánh tay anh ta nói một cách đáng thương: “Em đã bệnh thành thế này rồi, chỉ có trong mơ anh mới có thể đến gặp em đúng không? Nếu anh đã đến…có thể nói vài lời dễ nghe được không?”
Khóe miệng Hàn Thanh không khỏi giật giật khi nghe những lời này, muốn anh ta nói vài lời dễ nghe ư?
Làm sao mà anh ta có thể mở miệng đây? Thấy anh ta ngồi đó không có phản ứng gì, Tiểu Nhan đột nhiên cảm thấy tủi thân, nước mắt lại lã chã rơi xuống: “Không được, chẳng phải đã nói là giấc mơ của em thì em làm chủ sao? Bây giờ em chỉ yêu cầu anh nói vài câu dễ nghe mà thôi, bình thường anh luôn hung dữ với em, em đều không nói gì.”
Lại nữa rồi…
Hàn Thanh hơi đau đầu, cảnh tượng trước mắt có chút quen thuộc. Rất lâu về trước, lần đó Tiểu Nhan uống say rồi chơi đùa làm loạn lên với anh ta. Bây giờ, cô ấy vì uống rượu mà bị ốm, và lại bắt đầu làm loạn lên.
Cho dù cô cho rằng đây là giấc mơ của cô, hay là gì, Hàn Thanh từ đầu đến cuối đều không nghĩ chu đáo, nói lời hay.
Kết quả cuối cùng chính là, Tiểu Nhan khó chịu, dồn về người anh.
Suy nghĩ của cô bây giờ là, dù sao cũng là giấc mơ của bản thân cô.
Trong hiện thực, cô không thể làm gì anh ta, vậy trong mơ thì có thể chứ?
Thế là Tiểu Nhan bắt đầu tìm đủ loại rắc rối lên Hàn Thanh.
“Anh tên xấu xa này, tôi bảo anh nói mấy lời tử tế anh không muốn, đã vậy anh còn dám vào trong giấc mơ của tôi? Ban ngày anh bỏ rơi tôi, trong hiện thực tôi không dám tìm anh tính sổ, bây giờ…tôi phải tính lại hết!”
Tay và chân của cô không ngừng kéo đạp người Hàn Thanh, Hàn Thanh chỉ có thể trốn ở một bên, nhưng không lâu sau cô vẫn như một con bạch tuộc bám trên người anh, đôi tay đang ôm cổ anh.
“Tên xấu xa, anh không nói một tiếng nào bỏ rơi tôi, xin lỗi!”
Hàn Thanh bị cô ấy gây náo loạn có chút mệt, cúi đầu nhẹ nhàng thở phù nhìn cô nói: “Không phải cô kêu nhân viên phục vụ bảo tôi đi trước sao?”
Nghe xong, Tiểu Nhan lập tức trợn to mắt: “Tôi bảo anh đi anh liền đi? Lẽ nào anh không biết con gái thích nhất khẩu thị tâm phi sao? Đặc biệt là với người mình thích!”
Hàn Thanh: “
Anh thật sự không biết.
Tâm tư của con gái, anh làm sao đoán ra được?
Sắc mặt Hàn Thanh bỗng trở nên khó coi, anh ta không ngờ là cô ấy lại đột nhiên tỉnh dậy, lại còn bị cô ấy bắt gặp tay đang đặt ở chỗ nào.
Nếu cô ấy vì vậy mà hiểu lầm, không những không từ bỏ mà sau này còn càng nghiêm túc hơn thì phải làm sao?
Nghĩ vậy, Hàn Thanh cau mày, dùng một chút sức lực thu tay lại.
“Huhu…không cần…
Tiểu Nhan nhìn thấy anh ta thu tay về, chui ngay ra khỏi chăn ôm chặt lấy anh ta.
“Em biết lỗi rồi, em không nên nói linh tinh nữa, anh đừng tức giận nhé.………
Hàn Thanh: “…
Lúc cô ấy chui ra khỏi chắn là lúc Hàn Thanh mất cảnh giác, muốn rút tay lại nhưng lại sợ cô ấy lạnh cóng, dù sao bây giờ cô ấy vẫn đang sốt.
Nếu chút nữa nghiêm trọng hơn thì phải làm sao?
Hàn Thanh không còn cách nào khác, chỉ nói: “Em buông ra rồi nằm xuống đi Tiểu Nhan vừa nghe, mắt ngấn lệ lắc đầu. Hàn Thanh nhíu mày: “Nghe lời anh!”
Giọng điệu của anh ta có chút nghiêm khắc, nước mắt Tiểu Nhan rơi xuống: “Sao có thể như vậy? Đây chẳng phải là giấc mơ của em sao? Tại sao trong giấc mơ của em anh cũng muốn ra lệnh cho em, hung dữ với em?”
Hàn Thanh: “…
Thì ra, cô ấy tưởng là đang mơ.
Nhưng, điều này còn đáng đau lòng hơn cho Tiểu Nhan, bởi vì trong tiềm thức của cô ấy, chỉ có trong mơ Hàn Thanh mới chủ động đến gặp cô ấy.
Đúng vậy, một giây sau Tiểu Nhan liền ôm chặt lấy cánh tay anh ta nói một cách đáng thương: “Em đã bệnh thành thế này rồi, chỉ có trong mơ anh mới có thể đến gặp em đúng không? Nếu anh đã đến…có thể nói vài lời dễ nghe được không?”
Khóe miệng Hàn Thanh không khỏi giật giật khi nghe những lời này, muốn anh ta nói vài lời dễ nghe ư?
Làm sao mà anh ta có thể mở miệng đây? Thấy anh ta ngồi đó không có phản ứng gì, Tiểu Nhan đột nhiên cảm thấy tủi thân, nước mắt lại lã chã rơi xuống: “Không được, chẳng phải đã nói là giấc mơ của em thì em làm chủ sao? Bây giờ em chỉ yêu cầu anh nói vài câu dễ nghe mà thôi, bình thường anh luôn hung dữ với em, em đều không nói gì.”
Lại nữa rồi…
Hàn Thanh hơi đau đầu, cảnh tượng trước mắt có chút quen thuộc. Rất lâu về trước, lần đó Tiểu Nhan uống say rồi chơi đùa làm loạn lên với anh ta. Bây giờ, cô ấy vì uống rượu mà bị ốm, và lại bắt đầu làm loạn lên.
Cho dù cô cho rằng đây là giấc mơ của cô, hay là gì, Hàn Thanh từ đầu đến cuối đều không nghĩ chu đáo, nói lời hay.
Kết quả cuối cùng chính là, Tiểu Nhan khó chịu, dồn về người anh.
Suy nghĩ của cô bây giờ là, dù sao cũng là giấc mơ của bản thân cô.
Trong hiện thực, cô không thể làm gì anh ta, vậy trong mơ thì có thể chứ?
Thế là Tiểu Nhan bắt đầu tìm đủ loại rắc rối lên Hàn Thanh.
“Anh tên xấu xa này, tôi bảo anh nói mấy lời tử tế anh không muốn, đã vậy anh còn dám vào trong giấc mơ của tôi? Ban ngày anh bỏ rơi tôi, trong hiện thực tôi không dám tìm anh tính sổ, bây giờ…tôi phải tính lại hết!”
Tay và chân của cô không ngừng kéo đạp người Hàn Thanh, Hàn Thanh chỉ có thể trốn ở một bên, nhưng không lâu sau cô vẫn như một con bạch tuộc bám trên người anh, đôi tay đang ôm cổ anh.
“Tên xấu xa, anh không nói một tiếng nào bỏ rơi tôi, xin lỗi!”
Hàn Thanh bị cô ấy gây náo loạn có chút mệt, cúi đầu nhẹ nhàng thở phù nhìn cô nói: “Không phải cô kêu nhân viên phục vụ bảo tôi đi trước sao?”
Nghe xong, Tiểu Nhan lập tức trợn to mắt: “Tôi bảo anh đi anh liền đi? Lẽ nào anh không biết con gái thích nhất khẩu thị tâm phi sao? Đặc biệt là với người mình thích!”
Hàn Thanh: “
Anh thật sự không biết.
Tâm tư của con gái, anh làm sao đoán ra được?