Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1101
Chương 1101:
Hàn Minh Thư gật đầu, ánh mắt vô thức nhìn vào bên trong Tiểu Nhan đang ngủ, lại nhìn Hàn Thanh: “Anh…
Anh mắt và biểu cảm của Hàn Thanh đều thờ ơ, bình tĩnh đi từng bước về phòng. Thế là lời đến bên môi liền cứ như vậy bị Hàn Minh Thư nuốt trở lại. Bỏ đi, cô vẫn là không nên nói quá nhiều, có những chuyện người em gái như cô nhúng tay vào quá nhiều cũng không tốt.
Duyên phận, tự có trời định.
Tiểu Nhan có thể cùng Hàn Thanh tu thành chính quả hay không, cũng sẽ không thay đổi dựa vào những gì cô nói.
Chỉ có điều, chuyện vừa nãy xảy ra trong phòng cô biết cũng không nhiều, lúc cô tới chỉ nghe thấy vài câu như thế, đại khái là bắt đầu từ lúc Tiểu Nhan chất vấn Hàn Thanh vì sao bỏ cô lại một mình mà đi.
Tiếp đó Hàn Thanh nói không có.
Sau đó Hàn Minh Thư liền giống như Tiểu Nhan, có sự nghi ngờ.
Nếu như Hàn Thanh không đi trước, vậy anh đã đi đâu? Vì sao về sau Tiểu Nhan một mình trên phố khóc cũng không xuất hiện ngăn lại? Lẽ nào thực sự là vì những gì anh đã nói trước đây, muốn để cô ấy sáng suốt một chút.
Đau dài không bằng đau ngắn?
Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Minh Thư càng nghĩ càng đau đầu, dứt khoát không nghĩ gì nữa.
Mà mặt khác.
Đậu Nành bị đón tới nhà Uất Trì, sau khi vào chưa được bao lâu liền nhìn thấy Tống An đã ngồi trên xô-pha, bà vẫn đang đeo kính đen, đôi tay vòng trước ngực, chân vắt chéo, một khí thế không dễ đối phó.
“Sao chỉ có một mình con tới? Ba và mẹ của con đâu?”
Khi Uất Trì Thần nhìn thấy Đậu Nành, trái tim già nua bắt đầu đập rộn ràng, nhưng không ngờ người đầu tiên Đậu Nành gọi lại là Tổng An, trong mắt dường như vốn không thấy ông già này. Uất Trì Thần lập tức khó chịu như một quả bóng cao su bị xì hơi.
Đậu Nành nhớ lại một lúc, rồi kể cho Tổng An nghe chuyện trong nhà.
Tổng An vừa nghe, lập tức nhăn mặt: “Dì Tiểu Nhan của con phát sốt rồi? Vậy mẹ của con đang chăm sóc dì ấy?”
Đậu Nành ngây ngô gật đầu: “Vâng.”
“Thằng nhóc này, làm sao có thể để một người phụ nữ mang thai chăm sóc một người đang sốt cao chứ, ngộ nhỡ con bé cũng bị lây thì làm sao?”
Đậu Nành mặc dù thông minh, nhưng không hiểu nhiều về cách đối đãi với phụ nữ mang thai, cậu chỉ biết dì Tiểu Nhan bị ốm cần người chăm sóc, mà mẹ sẵn lòng làm người đó, vì vậy cậu cũng không nói nhiều nữa.
Nhưng bây giờ sau khi bà dì nhỏ nói chuyện này với vẻ mặt nghiêm túc, Đậu Nành mới ý thức được tính quan trọng của sự việc. “Vậy bà dì nhỏ, mẹ…
Tổng An lấy điện thoại ra: “Để bà gọi cho ba con, để nó đi giải quyết chuyện này.”
Thân phận của mọi người đều đã làm sáng tỏ, vì vậy Tổng An cũng đã lưu số điện thoại của Dạ Âu Thần, bà sau khi đứng dậy đi thẳng ra ngoài, gọi điện cho Dạ Âu Thần.
Mà ông Uất Trì ngồi bên cạnh đương nhiên đã nghe thấy hết cuộc đối thoại vừa rồi của hai người, có điều nghe không quá rõ, vì vậy sau khi Tổng An ra ngoài, ông liền đứng dậy chen vào ngồi xuống bên cạnh Đậu Nành.
“Ô, cụ ngoại.”
Đậu Nành dường như mới chú ý tới Uất Trì Thần, ô một tiếng, sau đó gọi ông.
Một câu cụ ngoại khiến lòng Uất Trì Thần xúc động không thôi, nhưng lại thấy thằng bé dường như vừa mới phát hiện và cảm giác được sự tồn tại của mình mà cảm thấy có chút đau lòng thất bại.
Có điều, cô đơn nhiều năm như vậy rồi, khao khát của Uất Trì Thần với tình thân sớm đã vượt qua tất cả.
Một cậu chất ngoại đẹp trai, thanh tú, lại thông minh lanh lợi như vậy ngồi trước mặt mình, nhìn thấy mình hay không cũng không quan trọng như thế nữa rồi.
Hàn Minh Thư gật đầu, ánh mắt vô thức nhìn vào bên trong Tiểu Nhan đang ngủ, lại nhìn Hàn Thanh: “Anh…
Anh mắt và biểu cảm của Hàn Thanh đều thờ ơ, bình tĩnh đi từng bước về phòng. Thế là lời đến bên môi liền cứ như vậy bị Hàn Minh Thư nuốt trở lại. Bỏ đi, cô vẫn là không nên nói quá nhiều, có những chuyện người em gái như cô nhúng tay vào quá nhiều cũng không tốt.
Duyên phận, tự có trời định.
Tiểu Nhan có thể cùng Hàn Thanh tu thành chính quả hay không, cũng sẽ không thay đổi dựa vào những gì cô nói.
Chỉ có điều, chuyện vừa nãy xảy ra trong phòng cô biết cũng không nhiều, lúc cô tới chỉ nghe thấy vài câu như thế, đại khái là bắt đầu từ lúc Tiểu Nhan chất vấn Hàn Thanh vì sao bỏ cô lại một mình mà đi.
Tiếp đó Hàn Thanh nói không có.
Sau đó Hàn Minh Thư liền giống như Tiểu Nhan, có sự nghi ngờ.
Nếu như Hàn Thanh không đi trước, vậy anh đã đi đâu? Vì sao về sau Tiểu Nhan một mình trên phố khóc cũng không xuất hiện ngăn lại? Lẽ nào thực sự là vì những gì anh đã nói trước đây, muốn để cô ấy sáng suốt một chút.
Đau dài không bằng đau ngắn?
Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Minh Thư càng nghĩ càng đau đầu, dứt khoát không nghĩ gì nữa.
Mà mặt khác.
Đậu Nành bị đón tới nhà Uất Trì, sau khi vào chưa được bao lâu liền nhìn thấy Tống An đã ngồi trên xô-pha, bà vẫn đang đeo kính đen, đôi tay vòng trước ngực, chân vắt chéo, một khí thế không dễ đối phó.
“Sao chỉ có một mình con tới? Ba và mẹ của con đâu?”
Khi Uất Trì Thần nhìn thấy Đậu Nành, trái tim già nua bắt đầu đập rộn ràng, nhưng không ngờ người đầu tiên Đậu Nành gọi lại là Tổng An, trong mắt dường như vốn không thấy ông già này. Uất Trì Thần lập tức khó chịu như một quả bóng cao su bị xì hơi.
Đậu Nành nhớ lại một lúc, rồi kể cho Tổng An nghe chuyện trong nhà.
Tổng An vừa nghe, lập tức nhăn mặt: “Dì Tiểu Nhan của con phát sốt rồi? Vậy mẹ của con đang chăm sóc dì ấy?”
Đậu Nành ngây ngô gật đầu: “Vâng.”
“Thằng nhóc này, làm sao có thể để một người phụ nữ mang thai chăm sóc một người đang sốt cao chứ, ngộ nhỡ con bé cũng bị lây thì làm sao?”
Đậu Nành mặc dù thông minh, nhưng không hiểu nhiều về cách đối đãi với phụ nữ mang thai, cậu chỉ biết dì Tiểu Nhan bị ốm cần người chăm sóc, mà mẹ sẵn lòng làm người đó, vì vậy cậu cũng không nói nhiều nữa.
Nhưng bây giờ sau khi bà dì nhỏ nói chuyện này với vẻ mặt nghiêm túc, Đậu Nành mới ý thức được tính quan trọng của sự việc. “Vậy bà dì nhỏ, mẹ…
Tổng An lấy điện thoại ra: “Để bà gọi cho ba con, để nó đi giải quyết chuyện này.”
Thân phận của mọi người đều đã làm sáng tỏ, vì vậy Tổng An cũng đã lưu số điện thoại của Dạ Âu Thần, bà sau khi đứng dậy đi thẳng ra ngoài, gọi điện cho Dạ Âu Thần.
Mà ông Uất Trì ngồi bên cạnh đương nhiên đã nghe thấy hết cuộc đối thoại vừa rồi của hai người, có điều nghe không quá rõ, vì vậy sau khi Tổng An ra ngoài, ông liền đứng dậy chen vào ngồi xuống bên cạnh Đậu Nành.
“Ô, cụ ngoại.”
Đậu Nành dường như mới chú ý tới Uất Trì Thần, ô một tiếng, sau đó gọi ông.
Một câu cụ ngoại khiến lòng Uất Trì Thần xúc động không thôi, nhưng lại thấy thằng bé dường như vừa mới phát hiện và cảm giác được sự tồn tại của mình mà cảm thấy có chút đau lòng thất bại.
Có điều, cô đơn nhiều năm như vậy rồi, khao khát của Uất Trì Thần với tình thân sớm đã vượt qua tất cả.
Một cậu chất ngoại đẹp trai, thanh tú, lại thông minh lanh lợi như vậy ngồi trước mặt mình, nhìn thấy mình hay không cũng không quan trọng như thế nữa rồi.