Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1109
Chương 1109:
Hai người không phải bạn trai bạn gái của nhau, cũng không phải họ hàng. Nghe xong, Hàn Thanh nhíu mày: ” Nam nữ ở riêng với nhau thì mới tính, cô ấy giờ đang sinh bệnh, em lại mang thai. Trong nhà chỉ có mỗi anh, em không cho anh chăm sóc, cứ để người phụ nữ có thai như em nửa đêm chạy đi chạy lại?”
“Hơn nữa, nhân phẩm của anh em em còn không tin sao? Anh sẽ không làm gì cô ấy.
Hàn Minh Thư: “
Đương nhiên cô biết Hàn Thanh sẽ không làm gì Tiểu Nhan, cô cũng biết cho dù Tiểu Nhan cố ý quyến rũ Hàn Thanh thì anh ấy cũng có thể ngồi im mà trong lòng không loạn.
Để Hàn Thanh trong coi Tiểu Nhan thì chắc chắn sẽ không có gì nguye hiểm.
Thế nhưng vừa nghĩ đến tầng quan hệ vi diệu giữa hai người bọn họ là Hàn Minh Thư lại cảm thấy khó chịu, đồng thời cũng cảm thấy oan ức thay cho người bạn tốt Tiểu Nhan của mình.
Càng nghĩ, cô càng không nhịn được mở miệng: “Anh, anh…”
“Anh biết em muốn nói cái gì.”
Không đợi cô mở miệng, Hàn Thanh đã ngắt lời cô, nói khẽ: “Em yên tâm, Tiểu Nhan là bạn của em, anh sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này. Hơn nữa cô ấy là một cô gái ân oán rõ ràng, cô ấy sẽ không vì anh mà ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người.”
Lời Hàn Minh Thư muốn nói chỉ có thể nuốt ngược trở lại, không ngờ rằng anh ấy có thể nhìn thấu tâm tư của cô, trong lúc nhất thời cô không biết nói cai sgif, chỉ có thể gật đầu nói: “Em đã biết, trong lòng anh biết mình nên làm gì là được.”
Nói xong, Hàn Minh Thư bước chân về phía phòng mình.
Lúc đi đến cửa, Hàn Minh Thư không nhịn được quay đầu lại nhìn Hàn Thanh.
“Anh.”
Hàn Thanh: “Hửm?”
“Em có thể hỏi anh một chuyện không?”
Đối mặt với em gái mình. Hàn Thanh tự nhiên là đáp ứng, hỏi gì đáp nấy: “em nói đi.”
“Tại sao anh lại không muốn lập gia đình.
Cả đêm này cô không được ngủ ngon giấc, trong đầu nghĩ rất nhiều chuyện, nghĩ nhiều nhất chính là chuyện của Hàn Thanh à Tiểu Nhan, lúc trước cô cảm thấy Tiểu Nhan không hợp khẩu vị của Hàn Thanh, cho nên Hàn Thanh mới không thích cô ấy.
Người không gặp được người khiến mình rung động cho nên không muốn kết hôn, thậm chí có độc thân cả đời cũng không sao, cô có thể hiểu.
Thế nhưng mà sau khi nghe thấy cuộc đối thoại của hai người bọn họ khiến cô sinh ra nghi ngờ.
Anh trai của cô Hàn Thanh, rõ ràng đối với Tiểu Nhan….
Có chút động lòng, nếu như không có chút tình cảm nào, vậy thứ cô nhìn thấy nghe thấy là cái gì?
Cho nên, cô mới quyết định hỏi một chút. Bình thường mà nói, Hàn Thanh đối với cô em gái này là hỏi gì đáp nấy.
Thế nhưng lần này, Triệu Húc bảo trì im lặng rất lâu, một lúc lâu vẫn chưa trả lời vấn đề của cô.
Hàn Minh Thư khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Hàn Thanh.
“Có nỗi khổ tâm gì khó nói sao?”
Ba chữ Nỗi khổ tâm khiến cho Hàn Thanh lấy lại tinh thần, anh ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào người Hàn Minh Thư đang đứng cách đó không xa. Dưới ánh đèn mờ ảo, Hàn Thanh gióng như nhìn thấy người trước mắt biến thành người phụ nữ xinh đẹp cao quý năm ấy, ánh mắt luôn luôn cưng chiều nhìn anh ấy.
“Tiểu Thanh, chờ em gái ra đời, con nhất định phải bảo vệ em gái, chăm sóc em gái nha.”
Trước lời căn dặn của mẹ, anh ấy khi còn bé ra sức gật đầu: “Mẹ yên tâm, Con nhất định sẽ bảo vệ tốt cho em gái”
Thật giống như…
“Anh?”
Giọng nói của Hàn Minh Thư lại truyền đến, Hàn Thanh lấy lại tinh thần, nhìn thấy em gái đang đứng đó lo lắng nhìn anh ấy, sự mê man ở đáy mắt anh ấy biến mất không chút dấu vết, anh ấy thản nhiên cười nói: “Cô bé ngốc, em đang suy nghĩ cái gì vậy? Làm gì có cái gì mà nỗi khổ tâm khó nói trong lòng? Cơ thể em không tốt, nhanh quay về ngủ đi, đừng đứng ngây ngốc ra đó nữa, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?”
Hai người không phải bạn trai bạn gái của nhau, cũng không phải họ hàng. Nghe xong, Hàn Thanh nhíu mày: ” Nam nữ ở riêng với nhau thì mới tính, cô ấy giờ đang sinh bệnh, em lại mang thai. Trong nhà chỉ có mỗi anh, em không cho anh chăm sóc, cứ để người phụ nữ có thai như em nửa đêm chạy đi chạy lại?”
“Hơn nữa, nhân phẩm của anh em em còn không tin sao? Anh sẽ không làm gì cô ấy.
Hàn Minh Thư: “
Đương nhiên cô biết Hàn Thanh sẽ không làm gì Tiểu Nhan, cô cũng biết cho dù Tiểu Nhan cố ý quyến rũ Hàn Thanh thì anh ấy cũng có thể ngồi im mà trong lòng không loạn.
Để Hàn Thanh trong coi Tiểu Nhan thì chắc chắn sẽ không có gì nguye hiểm.
Thế nhưng vừa nghĩ đến tầng quan hệ vi diệu giữa hai người bọn họ là Hàn Minh Thư lại cảm thấy khó chịu, đồng thời cũng cảm thấy oan ức thay cho người bạn tốt Tiểu Nhan của mình.
Càng nghĩ, cô càng không nhịn được mở miệng: “Anh, anh…”
“Anh biết em muốn nói cái gì.”
Không đợi cô mở miệng, Hàn Thanh đã ngắt lời cô, nói khẽ: “Em yên tâm, Tiểu Nhan là bạn của em, anh sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này. Hơn nữa cô ấy là một cô gái ân oán rõ ràng, cô ấy sẽ không vì anh mà ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người.”
Lời Hàn Minh Thư muốn nói chỉ có thể nuốt ngược trở lại, không ngờ rằng anh ấy có thể nhìn thấu tâm tư của cô, trong lúc nhất thời cô không biết nói cai sgif, chỉ có thể gật đầu nói: “Em đã biết, trong lòng anh biết mình nên làm gì là được.”
Nói xong, Hàn Minh Thư bước chân về phía phòng mình.
Lúc đi đến cửa, Hàn Minh Thư không nhịn được quay đầu lại nhìn Hàn Thanh.
“Anh.”
Hàn Thanh: “Hửm?”
“Em có thể hỏi anh một chuyện không?”
Đối mặt với em gái mình. Hàn Thanh tự nhiên là đáp ứng, hỏi gì đáp nấy: “em nói đi.”
“Tại sao anh lại không muốn lập gia đình.
Cả đêm này cô không được ngủ ngon giấc, trong đầu nghĩ rất nhiều chuyện, nghĩ nhiều nhất chính là chuyện của Hàn Thanh à Tiểu Nhan, lúc trước cô cảm thấy Tiểu Nhan không hợp khẩu vị của Hàn Thanh, cho nên Hàn Thanh mới không thích cô ấy.
Người không gặp được người khiến mình rung động cho nên không muốn kết hôn, thậm chí có độc thân cả đời cũng không sao, cô có thể hiểu.
Thế nhưng mà sau khi nghe thấy cuộc đối thoại của hai người bọn họ khiến cô sinh ra nghi ngờ.
Anh trai của cô Hàn Thanh, rõ ràng đối với Tiểu Nhan….
Có chút động lòng, nếu như không có chút tình cảm nào, vậy thứ cô nhìn thấy nghe thấy là cái gì?
Cho nên, cô mới quyết định hỏi một chút. Bình thường mà nói, Hàn Thanh đối với cô em gái này là hỏi gì đáp nấy.
Thế nhưng lần này, Triệu Húc bảo trì im lặng rất lâu, một lúc lâu vẫn chưa trả lời vấn đề của cô.
Hàn Minh Thư khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Hàn Thanh.
“Có nỗi khổ tâm gì khó nói sao?”
Ba chữ Nỗi khổ tâm khiến cho Hàn Thanh lấy lại tinh thần, anh ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào người Hàn Minh Thư đang đứng cách đó không xa. Dưới ánh đèn mờ ảo, Hàn Thanh gióng như nhìn thấy người trước mắt biến thành người phụ nữ xinh đẹp cao quý năm ấy, ánh mắt luôn luôn cưng chiều nhìn anh ấy.
“Tiểu Thanh, chờ em gái ra đời, con nhất định phải bảo vệ em gái, chăm sóc em gái nha.”
Trước lời căn dặn của mẹ, anh ấy khi còn bé ra sức gật đầu: “Mẹ yên tâm, Con nhất định sẽ bảo vệ tốt cho em gái”
Thật giống như…
“Anh?”
Giọng nói của Hàn Minh Thư lại truyền đến, Hàn Thanh lấy lại tinh thần, nhìn thấy em gái đang đứng đó lo lắng nhìn anh ấy, sự mê man ở đáy mắt anh ấy biến mất không chút dấu vết, anh ấy thản nhiên cười nói: “Cô bé ngốc, em đang suy nghĩ cái gì vậy? Làm gì có cái gì mà nỗi khổ tâm khó nói trong lòng? Cơ thể em không tốt, nhanh quay về ngủ đi, đừng đứng ngây ngốc ra đó nữa, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?”