Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1127
Chương 1127:
Nghe thấy nam thần mở miệng, Tiểu Nhan nhanh đưa ánh mắt nhìn qua anh ấy, anh mắt mang theo sự niềm nở: “Đúng đấy, chúng ta đi theo anh ấy đi, vẫn là anh Hàn lợi hại.”
Mời đọc truyện trên truyen99.net Hàn Thanh: “…”
Bởi vì thích Hàn Thanh, cho nên không kể là chuyện gì, Tiểu Nhan đều không nhịn được mà phun ra một câu nịnh hót.
Tiêu Túc trầm giọng, lúc này cũng không nhịn được mà nói: “Chuyện này không phải quá hiển nhiên rồi sao?”
Nói xong còn liếc nhìn Tiểu Nhan một cái. Vốn dĩ Tiểu Nhan có cảm tình với Hàn Thanh vì vậy khen anh ấy cũng là điều đương nhiên. Nhưng mà ở trong mắt người khác chả là chuyện gì to tát cả. Vừa nghe thấy Tiêu Túc cãi lại cô ấy, cô ấy lập tức tức giận, trừng mắt lên với Tiêu Túc, thiếu chút nữa định cãi nhau với anh ấy.
Nhưng mà còn chưa kịp nói gì, lại cảm thấy mình đang bày ra bộ dạng thực nữ, bây giờ lại phá hỏng ở trước mặt Hàn Thanh thì không tốt lắm.
Vì vậy cô ấy chỉ có thể nhịn cơn giận này lại, khóe miệng khó khăn bày ra một nụ cười trừ.
“Vậy thì anh cứ nói trước đi, nếu như anh mà nói nhanh đi thì tôi cũng khen anh.”
Tiêu Túc: “…”
Quên đi.
Hàn Minh Thư nhíu mày, có chút bất đắc dĩ: “Đi tìm anh ấy trước đi.”
Tiểu Nhan dừng lại, lập tức mình đã làm sai. Mặc dù Hàn Minh Thư không thể hiện sự buồn bã lên mặt, nhưng mà xảy ra chuyện như vậy, cô nhất định sẽ là người lo lắng nhất.
Nếu như có năng lực siêu nhiên, Hàn Minh Thư đã ước rằng cô có thể bay đến bên cạnh Dạ Âu Thần rồi. Nhưng mà cô vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh.
Nhưng việc cô không biểu hiện ra ngoài không có nghĩa là trong lòng cũng bình tính như vậy.
Vừa rồi cô ấy lại làm cho sự việc lệch lạc đi, trong nháy mắt Tiểu Nhan liền sám hối trong lòng, tức giận mà mắng bản thân mình cả trăm lần, sau đó mới đi theo mọi người lên xe.
Đại khái là bởi vì bầu không khí không có tốt lắm, nên mọi người cũng không nói gì, Tiêu Túc vẫn đi theo định hướng trên điện thoại, thời gian cứ trôi qua từng phút từng giaay, Hàn Minh Thư yên lặng ngồi ở ghế phó lái không nói câu nào.
Tiểu Nhan ngồi trong góc, mặc dù Hàn Thanh ngồi ở bên cạnh cô ấy, nhưng mà lúc này tâm tình của cô không hề dao động, hoàn toàn tập trung lên người Hàn Minh Thư.
Mà lúc đến được chỗ đó, Kiệt Sâm nhìn thấy một bể bơi lớn trước mặt, có chút cạn lời.
“Đây chính là chỗ mà cậu muốn đến sao?”
Nói xong, anh ấy thở phào ra một hơi, đột nhiên cảm thấy hình như mình đã vớt lại được một cái mạng vậy. Bởi vì lúc nãy anh ấy thực sự rất lo lắng khi Dạ Âu Thần đột nhiên nói muốn đi đến bờ biển.
Dù sao cũng là vớt anh từ biển lên liền mất trí nhớ.
Về việc đã xảy ra chuyện gì ở dưới biển, thì cả chính anh cũng không biết.
Gần đây anh điên cuồng chữa bệnh đến nỗi làm cho Kiệt Sâm cảm thấy anh thực sự sẽ trực tiếp nhảy vào biển để cảm nhận một chút, không nghĩ đến chỉ là đến bể bơi mà thôi, thật may mắn.
“Nếu không thì đâu nữa, cậu tưởng tôi định đi đến bên biển chắc?”
Dạ Âu Thần liếc mắt nhìn anh ấy, thản nhiên nói.
Kiệt Sâm thực sự là nghĩ như vậy. Bị anh nói trúng tim đen, nhất thời Kiệt Sâm không còn lời nào để nói.
Lại nghe thấy Dạ Âu Thần thản nhiên mà nói: “Tôi chỉ muốn khôi phục lại trí nhớ thôi, không phải muốn tự sát.”
Dứt lời, anh bắt đầu nâng tay cởi khuy áo khoác của mình ra, trước mặt là một bể bơi rất lớn, chỗ đây còn to hơn bể bơi ở hiện trường nữa, Kiệt Sâm nhìn thoáng qua xung quanh, bỗng nhiên nói: “Chúng ta đi tìm vài người nữa đến trông cậu đi, nếu không tôi sợ cậu có chuyện gì, một mình tôi không cứu nổi cậu đâu.”
Tay của Dạ Âu Thần dừng lại, ừ một tiếng.
Vì vậy Kiệt Sâm nhanh chóng xoay người đi gọi người, thừa dịp gọi người mà anh lấy điện thoại ra nhìn qua một lúc, phát hiện tin nhắn của Tiêu Túc vẫn nằm im lìm, không thèm trả lời một cái cho anh.
Con mẹ nó chứ, tên ranh này xảy ra chuyện gì mà không thèm quan tâm đến cậu chủ Dạ của mình nữa rồi?
Anh ấy đã chia sẻ vị trí lâu như vậy rồi, cậu ta lại không phát hiện ra hay sao?
Nghe thấy nam thần mở miệng, Tiểu Nhan nhanh đưa ánh mắt nhìn qua anh ấy, anh mắt mang theo sự niềm nở: “Đúng đấy, chúng ta đi theo anh ấy đi, vẫn là anh Hàn lợi hại.”
Mời đọc truyện trên truyen99.net Hàn Thanh: “…”
Bởi vì thích Hàn Thanh, cho nên không kể là chuyện gì, Tiểu Nhan đều không nhịn được mà phun ra một câu nịnh hót.
Tiêu Túc trầm giọng, lúc này cũng không nhịn được mà nói: “Chuyện này không phải quá hiển nhiên rồi sao?”
Nói xong còn liếc nhìn Tiểu Nhan một cái. Vốn dĩ Tiểu Nhan có cảm tình với Hàn Thanh vì vậy khen anh ấy cũng là điều đương nhiên. Nhưng mà ở trong mắt người khác chả là chuyện gì to tát cả. Vừa nghe thấy Tiêu Túc cãi lại cô ấy, cô ấy lập tức tức giận, trừng mắt lên với Tiêu Túc, thiếu chút nữa định cãi nhau với anh ấy.
Nhưng mà còn chưa kịp nói gì, lại cảm thấy mình đang bày ra bộ dạng thực nữ, bây giờ lại phá hỏng ở trước mặt Hàn Thanh thì không tốt lắm.
Vì vậy cô ấy chỉ có thể nhịn cơn giận này lại, khóe miệng khó khăn bày ra một nụ cười trừ.
“Vậy thì anh cứ nói trước đi, nếu như anh mà nói nhanh đi thì tôi cũng khen anh.”
Tiêu Túc: “…”
Quên đi.
Hàn Minh Thư nhíu mày, có chút bất đắc dĩ: “Đi tìm anh ấy trước đi.”
Tiểu Nhan dừng lại, lập tức mình đã làm sai. Mặc dù Hàn Minh Thư không thể hiện sự buồn bã lên mặt, nhưng mà xảy ra chuyện như vậy, cô nhất định sẽ là người lo lắng nhất.
Nếu như có năng lực siêu nhiên, Hàn Minh Thư đã ước rằng cô có thể bay đến bên cạnh Dạ Âu Thần rồi. Nhưng mà cô vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh.
Nhưng việc cô không biểu hiện ra ngoài không có nghĩa là trong lòng cũng bình tính như vậy.
Vừa rồi cô ấy lại làm cho sự việc lệch lạc đi, trong nháy mắt Tiểu Nhan liền sám hối trong lòng, tức giận mà mắng bản thân mình cả trăm lần, sau đó mới đi theo mọi người lên xe.
Đại khái là bởi vì bầu không khí không có tốt lắm, nên mọi người cũng không nói gì, Tiêu Túc vẫn đi theo định hướng trên điện thoại, thời gian cứ trôi qua từng phút từng giaay, Hàn Minh Thư yên lặng ngồi ở ghế phó lái không nói câu nào.
Tiểu Nhan ngồi trong góc, mặc dù Hàn Thanh ngồi ở bên cạnh cô ấy, nhưng mà lúc này tâm tình của cô không hề dao động, hoàn toàn tập trung lên người Hàn Minh Thư.
Mà lúc đến được chỗ đó, Kiệt Sâm nhìn thấy một bể bơi lớn trước mặt, có chút cạn lời.
“Đây chính là chỗ mà cậu muốn đến sao?”
Nói xong, anh ấy thở phào ra một hơi, đột nhiên cảm thấy hình như mình đã vớt lại được một cái mạng vậy. Bởi vì lúc nãy anh ấy thực sự rất lo lắng khi Dạ Âu Thần đột nhiên nói muốn đi đến bờ biển.
Dù sao cũng là vớt anh từ biển lên liền mất trí nhớ.
Về việc đã xảy ra chuyện gì ở dưới biển, thì cả chính anh cũng không biết.
Gần đây anh điên cuồng chữa bệnh đến nỗi làm cho Kiệt Sâm cảm thấy anh thực sự sẽ trực tiếp nhảy vào biển để cảm nhận một chút, không nghĩ đến chỉ là đến bể bơi mà thôi, thật may mắn.
“Nếu không thì đâu nữa, cậu tưởng tôi định đi đến bên biển chắc?”
Dạ Âu Thần liếc mắt nhìn anh ấy, thản nhiên nói.
Kiệt Sâm thực sự là nghĩ như vậy. Bị anh nói trúng tim đen, nhất thời Kiệt Sâm không còn lời nào để nói.
Lại nghe thấy Dạ Âu Thần thản nhiên mà nói: “Tôi chỉ muốn khôi phục lại trí nhớ thôi, không phải muốn tự sát.”
Dứt lời, anh bắt đầu nâng tay cởi khuy áo khoác của mình ra, trước mặt là một bể bơi rất lớn, chỗ đây còn to hơn bể bơi ở hiện trường nữa, Kiệt Sâm nhìn thoáng qua xung quanh, bỗng nhiên nói: “Chúng ta đi tìm vài người nữa đến trông cậu đi, nếu không tôi sợ cậu có chuyện gì, một mình tôi không cứu nổi cậu đâu.”
Tay của Dạ Âu Thần dừng lại, ừ một tiếng.
Vì vậy Kiệt Sâm nhanh chóng xoay người đi gọi người, thừa dịp gọi người mà anh lấy điện thoại ra nhìn qua một lúc, phát hiện tin nhắn của Tiêu Túc vẫn nằm im lìm, không thèm trả lời một cái cho anh.
Con mẹ nó chứ, tên ranh này xảy ra chuyện gì mà không thèm quan tâm đến cậu chủ Dạ của mình nữa rồi?
Anh ấy đã chia sẻ vị trí lâu như vậy rồi, cậu ta lại không phát hiện ra hay sao?