Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 102: ĐỂ CHO TÔI CỨU CÔ, CÔ ĐÃ NGHĨ KĨ RỒI SAO?
Sân thượng
“Giám đốc Lục, chúng ta làm chuyện này, đến lúc đó thật sự không việc gì sao?” Tổng giám đốc Lục Chiêu cùng với trợ lý của Lục Chiêu đã không nhịn được lên tiếng hỏi: “Suy cho cùng ở Mặc Thành, đắc tội với nhà họ Dạ, chúng ta cũng kiếm không được trái ngon để ăn.”
“Hừ, chỉ là một tên tàn phế mà thôi, lấy danh nghĩa phô trương của nhà họ Dạ, tôi sẽ sợ một phú nhị đại như anh ta?” Lục Chiêu khinh thường cười giễu nói ra tiếng.
Thực ra, theo Lục Chiêu đã ở trong vòng mò mẫm lăn lộn quan hệ nhiều năm như vậy, đã ngủ qua với vô số danh viện, anh ta lại không ngờ được mình lại có thể sẽ có một ngày bị lật thuyền trong mương, hơn nữa còn là một tên trợ lý nho nhỏ.
Anh ta không phải là loại người không lý trí, lấy danh tiếng của nhà họ Dạ ở Mạc Thành, cứ coi như không tức giận nữa, Lục Chiêu anh đây cũng là chìa tay không đánh người có mặt mày tươi cười
Nhưng Dạ Âu Thần ở trong mắt anh ta chỉ là một tên tàn phế, một tên tàn tật không có nhân đạo.
Một người tay trắng lập nghiệp đương nhiên là không nhìn được những cậu ấm phú nhị đại này, nếu như không phải danh tiếng của nhà họ Dạ, Dạ Âu Thần hắn được xem như cái rắm, cho nên lần này, anh ta nhất định phải xử anh ta Dạ Âu Thần một lần.
Tin tức của ông cụ Dạ ở đó anh ta từ sớm đã nhận được, ông cụ Dạ không muốn đắc tội hàng nhân vật như anh ta, mà vị trí Tổng giám đốc của Dạ Âu Thần cũng chẳng qua là ông cụ Dạ giao cho, nếu như thật sự khởi lên xung đột quá lớn.
Thì ông cụ Dạ hẳn là có thể nhân cơ hội này nâng vị trí cho Dạ Y Viễn lên.
Đến lúc đó tên tàn phế này, xem anh còn có năng lực gì.
“Tổng giám đốc Lục, mặc dù cậu chủ Dạ là ngồi trên xe lăn, nhưng mà năng lực anh ấy không có thiếu sót gì.”
“Haii, một cái đồ không thể gọi là đàn ông, cậu lại có thể nói rằng năng lực mà anh ta không tệ à? Tôi nói cho cậu biết, Dạ Âu Thần hắn ta chính là tên thái giám!”
Mà lúc này Dạ Âu Thần bị chửi thành thái giám đang ở trong nước sôi lửa bỏng, anh vẫn đang duy trì ý chí mạnh mẽ , nhưng mà cho đến hôm nay, Dạ Âu Thần mới biết cơ thể của phụ nữ hoá ra lại có thể mềm mại thành như vậy.
Giống như một con rắn, nhẹ nhàng quấn lên cơ thể của anh, ôm chặt cái gáy của anh.
Loại cảm giác này, từng cái lạ lẫm nhưng lại kích thích.
Mờ mờ ảo ảo, Dạ Âu Thân luôn cảm thấy mùi thơm trên người của Thẩm Cửu hình như rất quen thuộc, như thể anh đã từng ngửi được ở đâu đó.
Anh đã phải chịu đựng đến nỗi mồ hôi đầm đìa, thế mà bây giờ lại không thể ôm Thẩm Cửu ra ngoài.
“Lang An !”
Dạ Âu Thần không chịu được kêu lớn một tiếng, cổ họng đã mau khàn giọng, cả âm thanh cũng mau bị vỡ rồi.
Lang An đứng ở bên ngoài cửa đã đợi rất lâu, đừng thấy là anh ta đứng ở ngoài cửa không có bị trúng mê hương, nhưng mà toàn thân anh ta vẫn là toát ra mồ hôi lạnh, bởi vì anh ta có thể nghe thấy đối thoại của Dạ Âu Thần với Thẩm Cửu, có thể nghĩ đến bên trong là đang diễn ra tình cảnh gì.
Mà bác sĩ…thì chậm chạp vẫn chưa đến.
Đúng lúc này nghe thấy Dạ Âu Thần kêu lên tên mình, Lang An không chịu nổi mà run rẩy, không dám xông đi vào.
“Cậu chủ Dạ, chịu đựng thêm chút đi, tôi lại đi thúc giục lần nữa.”
Nói xong, Lang An cầm di động ra lại đi thúc giục, kết quả nghe đối phương nói ở trên đường đã gặp chút phiền toái, vừa giải quyết xong, vội vàng chạy đến bên này ngay.
Sau khi Lang An cúp điện thoại, xông vào trong hô to: “Cậu chủ Dạ, cậu kiên trì mười phút nữa nhé! Chậm nhất thì mười phút nữa bác sĩ đến ngay!”
Bên trong phòng, gân xanh trên trán của Dạ Âu Thân lộ ra nhảy giật giật.
Bây giờ mỗi một giây mà anh trải qua đều như cái giá đang nướng trên đống lửa, thời gian mười phút tới, đều có thể đã muốn lấy mạng của anh.
Mà còn….thời gian mười phút.
Cứ cho là Dạ Âu Thần anh đây miễn cưỡng chống đỡ được, thế nhưng người phụ nữ trong ngực thì sao?
Ban đầu, cô còn có thể ôm anh ma sát sờ loạn khắp nơi, đến cuối cùng cô đại khái biết mình cũng không tìm ra được cách giải quyết tốt nhất, tác dụng của thuốc lại phát tác đến một cường độ nhất định, bây giờ đã không có sức lực lại động chạm vào anh nữa, chỉ là nằm ở trong lòng của anh mà thở hổn hển
Chẳng qua là hơi thở mà Thẩm Cửu thở ra đều nóng hổi, vừa vặn phun lên trên ngực của anh.
“Người phụ nữ kết hôn lần thứ hai ?”
Dạ Âu Thần đã quát to với cô một câu.
Thẩm Cửu không có phản ứng.
Dạ Âu Thần cau mày, duỗi tay véo cằm của cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên. “Thẩm Cửu”
Đây có lẽ là lần đầu tiên Dạ Âu Thần gọi tên của Thẩm Cửu, nhưng mà Thẩm Cửu vốn không thể trả lời anh, làn da trắng ngần trên người cô đã cháy lên màu hồng nhạt, cả khuôn mặt cô giống như một quả táo chín đỏ.
Nghe thấy có người gọi tên của mình, mí mắt nữa khép hờ của Thẩm Cửu khẽ nhúc nhích, ánh mắt mơ mơ màng màng nhìn Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần hơi nhăn mày: “Ổn không?”
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Cửu nhăn lại, nước mắt từ khoé mắt đã tràn ra ngoài: “Khó chịu, thật khó chịu.”
Lúc đầu cô bị đốt cháy đến không còn sức lực, lúc này cô thực sự rất khó chịu khủng khiếp, thế nhưng mà người đàn ông trước mắt này căn bản không giải quyết được hơi nóng trên cơ thể cô, lúc đầu, cô cảm thấy được ôm sát còn có thể giải trừ một phần nhiệt lượng, từ từ cũng không cảm thấy được nữa.
Cô cần nước lạnh….
Đúng.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu đột nhiên phục hồi tinh thần lại, sau đó đẩy tay của Dạ Âu Thần ra, từ trên chân của anh đứng lên, cơ thể lảo đảo đi về phía phòng tắm.
Ánh mắt của Dạ Âu Thần nghiêm lại, giữ chặt cổ tay của cô: “Đi đâu?”
“Tôi cần nước…” Thẩm Cửu líu ríu nói, trong giọng nói vô cùng uất ức: “Anh không giúp tôi thì thôi, tự tôi đi tìm nước…”
Dạ Âu Thần hít vào một hơi khí lạnh, cô muốn đi tìm nước lạnh?
“Nói đùa gì thế? Sẽ bị cảm lạnh!”
Vả lại bây giờ cô còn đang mang thai!
Đây mới là chuyện đau đầu nhất, Thẩm Cửu đau khổ mà rít lên một tiếng, cả người cô có hơi co giật, hơi nóng từ bụng dưới truyền đến và ham muốn dâng lên từ tận đáy lòng khiến cho cả người cô khó chịu đến nỗi không thể dằn lòng được, cô đau khổ giống như giây tiếp theo đều mau phải chết mất.
Giây tiếp theo, Dạ Âu Thần giữ cô trong lòng, bàn tay lớn nóng hừng hực giữ chặt thắt lưng của cô.
Đôi mắt đen nhánh như mực của anh, sâu thẩm giống như biển lớn, giọng nói đã khàn đến nỗi không biết thành dạng gì, anh nâng lấy sau đầu của cô, thấp giọng hỏi: “Nếu như tôi cứu cô, cô tính cảm ơn tôi như thế nào?”
Nghe được lời nói này, đôi mắt rủ xuống của Thẩm Cửu chuyển động, ngước lên mang vẻ vô tội nhìn anh.
“Cứu, cứu tôi…”
Từ khi đi vào căn phòng này thì Dạ Âu Thần cũng đã trúng mê hương, thời gian ở trong này lâu như vậy, anh đã hít vào một lượng không ít, có thể đã sớm có phản ứng.
Nếu như có thể dùng cách thức này để giải quyết, anh…cũng sẽ không cự tuyệt.
Chỉ là….
Dạ Âu Thần một tay véo cằm của cô, giọng nói trầm thấp: “Để cho tôi cứu cô, cô đã nghĩ kĩ rồi sao?”
Dứt lời, anh lại nghiêng người gần sát bên tai của cô mà thì thầm: “Đã làm người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi đây, tôi mặc kệ trước đó cô đã từng qua lại với ai, sau này người mà cô toàn tâm toàn ý chỉ có thể là tôi, nghĩ kỹ rồi chứ?
Lúc này Thẩm Cửu nào nghe rõ anh nói cái gì, nhưng lại mê loạn gật đầu, như một con mèo nhỏ nắm chặt cổ áo của anh: “Tôi đều đồng ý…chỉ cần anh cứu tôi.”
“Đừng hối hận!” Dạ Âu Thần đã cảnh cảo một câu, sau đó quay đầu lại gọi Lang An một tiếng.
Lang An đã nghe thấy được đối thoại của họ, thính lực rất tốt cũng là một cái tật xấu, lúc này đây nghe được Dạ Âu Thần gọi tên mình, anh ta lập tức phản ứng lại đây, đi lên phía trước, đóng cửa lại.
Sau đó anh ta dặn người bên ngoài: “Bên trong có âm thanh gì thì các người đều giả vờ không nghe thấy cho tôi, tối nay cố thủ ở đây, ai đến đều không thể cho đi vào, có nghe không?”
Tố chất trong lòng của mấy tên thuộc hạ rất cao, suy cho cùng thì cũng là thuộc hạ đã được huấn luyện ra, bọn họ cũng có thể nghe thấy được âm thanh ở bên trong, nhưng lúc này còn có thể giữ mặt không đỏ tim không đập.
“Biết rồi!”
Bên trong phòng, Dạ Âu Thần giơ tay cởi từng chiếc từng chiếc cúc áo của mình.
“Giám đốc Lục, chúng ta làm chuyện này, đến lúc đó thật sự không việc gì sao?” Tổng giám đốc Lục Chiêu cùng với trợ lý của Lục Chiêu đã không nhịn được lên tiếng hỏi: “Suy cho cùng ở Mặc Thành, đắc tội với nhà họ Dạ, chúng ta cũng kiếm không được trái ngon để ăn.”
“Hừ, chỉ là một tên tàn phế mà thôi, lấy danh nghĩa phô trương của nhà họ Dạ, tôi sẽ sợ một phú nhị đại như anh ta?” Lục Chiêu khinh thường cười giễu nói ra tiếng.
Thực ra, theo Lục Chiêu đã ở trong vòng mò mẫm lăn lộn quan hệ nhiều năm như vậy, đã ngủ qua với vô số danh viện, anh ta lại không ngờ được mình lại có thể sẽ có một ngày bị lật thuyền trong mương, hơn nữa còn là một tên trợ lý nho nhỏ.
Anh ta không phải là loại người không lý trí, lấy danh tiếng của nhà họ Dạ ở Mạc Thành, cứ coi như không tức giận nữa, Lục Chiêu anh đây cũng là chìa tay không đánh người có mặt mày tươi cười
Nhưng Dạ Âu Thần ở trong mắt anh ta chỉ là một tên tàn phế, một tên tàn tật không có nhân đạo.
Một người tay trắng lập nghiệp đương nhiên là không nhìn được những cậu ấm phú nhị đại này, nếu như không phải danh tiếng của nhà họ Dạ, Dạ Âu Thần hắn được xem như cái rắm, cho nên lần này, anh ta nhất định phải xử anh ta Dạ Âu Thần một lần.
Tin tức của ông cụ Dạ ở đó anh ta từ sớm đã nhận được, ông cụ Dạ không muốn đắc tội hàng nhân vật như anh ta, mà vị trí Tổng giám đốc của Dạ Âu Thần cũng chẳng qua là ông cụ Dạ giao cho, nếu như thật sự khởi lên xung đột quá lớn.
Thì ông cụ Dạ hẳn là có thể nhân cơ hội này nâng vị trí cho Dạ Y Viễn lên.
Đến lúc đó tên tàn phế này, xem anh còn có năng lực gì.
“Tổng giám đốc Lục, mặc dù cậu chủ Dạ là ngồi trên xe lăn, nhưng mà năng lực anh ấy không có thiếu sót gì.”
“Haii, một cái đồ không thể gọi là đàn ông, cậu lại có thể nói rằng năng lực mà anh ta không tệ à? Tôi nói cho cậu biết, Dạ Âu Thần hắn ta chính là tên thái giám!”
Mà lúc này Dạ Âu Thần bị chửi thành thái giám đang ở trong nước sôi lửa bỏng, anh vẫn đang duy trì ý chí mạnh mẽ , nhưng mà cho đến hôm nay, Dạ Âu Thần mới biết cơ thể của phụ nữ hoá ra lại có thể mềm mại thành như vậy.
Giống như một con rắn, nhẹ nhàng quấn lên cơ thể của anh, ôm chặt cái gáy của anh.
Loại cảm giác này, từng cái lạ lẫm nhưng lại kích thích.
Mờ mờ ảo ảo, Dạ Âu Thân luôn cảm thấy mùi thơm trên người của Thẩm Cửu hình như rất quen thuộc, như thể anh đã từng ngửi được ở đâu đó.
Anh đã phải chịu đựng đến nỗi mồ hôi đầm đìa, thế mà bây giờ lại không thể ôm Thẩm Cửu ra ngoài.
“Lang An !”
Dạ Âu Thần không chịu được kêu lớn một tiếng, cổ họng đã mau khàn giọng, cả âm thanh cũng mau bị vỡ rồi.
Lang An đứng ở bên ngoài cửa đã đợi rất lâu, đừng thấy là anh ta đứng ở ngoài cửa không có bị trúng mê hương, nhưng mà toàn thân anh ta vẫn là toát ra mồ hôi lạnh, bởi vì anh ta có thể nghe thấy đối thoại của Dạ Âu Thần với Thẩm Cửu, có thể nghĩ đến bên trong là đang diễn ra tình cảnh gì.
Mà bác sĩ…thì chậm chạp vẫn chưa đến.
Đúng lúc này nghe thấy Dạ Âu Thần kêu lên tên mình, Lang An không chịu nổi mà run rẩy, không dám xông đi vào.
“Cậu chủ Dạ, chịu đựng thêm chút đi, tôi lại đi thúc giục lần nữa.”
Nói xong, Lang An cầm di động ra lại đi thúc giục, kết quả nghe đối phương nói ở trên đường đã gặp chút phiền toái, vừa giải quyết xong, vội vàng chạy đến bên này ngay.
Sau khi Lang An cúp điện thoại, xông vào trong hô to: “Cậu chủ Dạ, cậu kiên trì mười phút nữa nhé! Chậm nhất thì mười phút nữa bác sĩ đến ngay!”
Bên trong phòng, gân xanh trên trán của Dạ Âu Thân lộ ra nhảy giật giật.
Bây giờ mỗi một giây mà anh trải qua đều như cái giá đang nướng trên đống lửa, thời gian mười phút tới, đều có thể đã muốn lấy mạng của anh.
Mà còn….thời gian mười phút.
Cứ cho là Dạ Âu Thần anh đây miễn cưỡng chống đỡ được, thế nhưng người phụ nữ trong ngực thì sao?
Ban đầu, cô còn có thể ôm anh ma sát sờ loạn khắp nơi, đến cuối cùng cô đại khái biết mình cũng không tìm ra được cách giải quyết tốt nhất, tác dụng của thuốc lại phát tác đến một cường độ nhất định, bây giờ đã không có sức lực lại động chạm vào anh nữa, chỉ là nằm ở trong lòng của anh mà thở hổn hển
Chẳng qua là hơi thở mà Thẩm Cửu thở ra đều nóng hổi, vừa vặn phun lên trên ngực của anh.
“Người phụ nữ kết hôn lần thứ hai ?”
Dạ Âu Thần đã quát to với cô một câu.
Thẩm Cửu không có phản ứng.
Dạ Âu Thần cau mày, duỗi tay véo cằm của cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên. “Thẩm Cửu”
Đây có lẽ là lần đầu tiên Dạ Âu Thần gọi tên của Thẩm Cửu, nhưng mà Thẩm Cửu vốn không thể trả lời anh, làn da trắng ngần trên người cô đã cháy lên màu hồng nhạt, cả khuôn mặt cô giống như một quả táo chín đỏ.
Nghe thấy có người gọi tên của mình, mí mắt nữa khép hờ của Thẩm Cửu khẽ nhúc nhích, ánh mắt mơ mơ màng màng nhìn Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần hơi nhăn mày: “Ổn không?”
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Cửu nhăn lại, nước mắt từ khoé mắt đã tràn ra ngoài: “Khó chịu, thật khó chịu.”
Lúc đầu cô bị đốt cháy đến không còn sức lực, lúc này cô thực sự rất khó chịu khủng khiếp, thế nhưng mà người đàn ông trước mắt này căn bản không giải quyết được hơi nóng trên cơ thể cô, lúc đầu, cô cảm thấy được ôm sát còn có thể giải trừ một phần nhiệt lượng, từ từ cũng không cảm thấy được nữa.
Cô cần nước lạnh….
Đúng.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu đột nhiên phục hồi tinh thần lại, sau đó đẩy tay của Dạ Âu Thần ra, từ trên chân của anh đứng lên, cơ thể lảo đảo đi về phía phòng tắm.
Ánh mắt của Dạ Âu Thần nghiêm lại, giữ chặt cổ tay của cô: “Đi đâu?”
“Tôi cần nước…” Thẩm Cửu líu ríu nói, trong giọng nói vô cùng uất ức: “Anh không giúp tôi thì thôi, tự tôi đi tìm nước…”
Dạ Âu Thần hít vào một hơi khí lạnh, cô muốn đi tìm nước lạnh?
“Nói đùa gì thế? Sẽ bị cảm lạnh!”
Vả lại bây giờ cô còn đang mang thai!
Đây mới là chuyện đau đầu nhất, Thẩm Cửu đau khổ mà rít lên một tiếng, cả người cô có hơi co giật, hơi nóng từ bụng dưới truyền đến và ham muốn dâng lên từ tận đáy lòng khiến cho cả người cô khó chịu đến nỗi không thể dằn lòng được, cô đau khổ giống như giây tiếp theo đều mau phải chết mất.
Giây tiếp theo, Dạ Âu Thần giữ cô trong lòng, bàn tay lớn nóng hừng hực giữ chặt thắt lưng của cô.
Đôi mắt đen nhánh như mực của anh, sâu thẩm giống như biển lớn, giọng nói đã khàn đến nỗi không biết thành dạng gì, anh nâng lấy sau đầu của cô, thấp giọng hỏi: “Nếu như tôi cứu cô, cô tính cảm ơn tôi như thế nào?”
Nghe được lời nói này, đôi mắt rủ xuống của Thẩm Cửu chuyển động, ngước lên mang vẻ vô tội nhìn anh.
“Cứu, cứu tôi…”
Từ khi đi vào căn phòng này thì Dạ Âu Thần cũng đã trúng mê hương, thời gian ở trong này lâu như vậy, anh đã hít vào một lượng không ít, có thể đã sớm có phản ứng.
Nếu như có thể dùng cách thức này để giải quyết, anh…cũng sẽ không cự tuyệt.
Chỉ là….
Dạ Âu Thần một tay véo cằm của cô, giọng nói trầm thấp: “Để cho tôi cứu cô, cô đã nghĩ kĩ rồi sao?”
Dứt lời, anh lại nghiêng người gần sát bên tai của cô mà thì thầm: “Đã làm người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi đây, tôi mặc kệ trước đó cô đã từng qua lại với ai, sau này người mà cô toàn tâm toàn ý chỉ có thể là tôi, nghĩ kỹ rồi chứ?
Lúc này Thẩm Cửu nào nghe rõ anh nói cái gì, nhưng lại mê loạn gật đầu, như một con mèo nhỏ nắm chặt cổ áo của anh: “Tôi đều đồng ý…chỉ cần anh cứu tôi.”
“Đừng hối hận!” Dạ Âu Thần đã cảnh cảo một câu, sau đó quay đầu lại gọi Lang An một tiếng.
Lang An đã nghe thấy được đối thoại của họ, thính lực rất tốt cũng là một cái tật xấu, lúc này đây nghe được Dạ Âu Thần gọi tên mình, anh ta lập tức phản ứng lại đây, đi lên phía trước, đóng cửa lại.
Sau đó anh ta dặn người bên ngoài: “Bên trong có âm thanh gì thì các người đều giả vờ không nghe thấy cho tôi, tối nay cố thủ ở đây, ai đến đều không thể cho đi vào, có nghe không?”
Tố chất trong lòng của mấy tên thuộc hạ rất cao, suy cho cùng thì cũng là thuộc hạ đã được huấn luyện ra, bọn họ cũng có thể nghe thấy được âm thanh ở bên trong, nhưng lúc này còn có thể giữ mặt không đỏ tim không đập.
“Biết rồi!”
Bên trong phòng, Dạ Âu Thần giơ tay cởi từng chiếc từng chiếc cúc áo của mình.