Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1135
Chương 1135:
Hàn Minh Thư sững sờ tại chỗ, giống như không ngờ Dạ Âu Thần sẽ đồng ý nhanh như vậy, cô hơi kinh ngạc nói: “Anh, anh thật sự đồng ý trở về nước với em sao?”
Cô chỉ đề nghị một chút thôi, ai ngờ anh lại….
“Ông ngoại anh ở đây….”
Nhà họ Uất Trì có địa vị cao như vậy, anh ở đây chắc chắn sẽ phát triển tốt hơn trở về nước, hơn nữa….
Có thể ông ngoại anh sẽ không để cô mang theo anh về nước.
“Mấy vấn đề kia anh sẽ xử lý, em không cần lo lắng”
Hàn Minh Thư vẫn có chút do sự: “Thế nhưng mà…”
“Vừa nãy lúc bảo anh về nước sao kiên định vậy, tại sao mới đó thôi mà đã bắt đầu do dự?”
“…
Bởi vì, em không ngờ anh lại đồng ý nhanh như vậy, em còn tưởng rằng…
Anh sẽ không theo em về nước.”
Dạ Âu Thần trầm mặc, lông mày nhíu chặt lại, môi mỏng mím chặt.
Hóa ra….
Cô ấy lại lo sợ anh như thế. Không, chắc là sâu trong lòng cô vẫn không đủ tin tưởng anh, cảm thấy anh sẽ không cùng cô về nước.
Nghĩ tới đây, Dạ Âu Thần bắt lấy tay cô, dôi mắt dần trở nên sâu thẳm.
“Không cần nghi ngờ, cũng không cần lo lắng, em nói cái gì anh cũng nghe em.
Lần này anh cũng không cố ý muốn giấu diếm em, anh chỉ sợ em lo lắng, ngoài ra không có ý gì khác.”
Đương nhiên Hàn Minh Thư biết anh làm như vậy là ì không muốn cô lo lắng, hơn nữa cũng sợ cô ngăn cản cho nên mới khư khư cố chấp.
Cô nhíu mày nói: “Trước đó không phải vẫn tốt sao, tạo sao đột nhiên anh lại muốn khôi phục trí nhớ?”
Quá mức bức thiết, luôn cảm thấy có chỗ gì đó kỳ quái.
“Có phải là có người nói cho anh cái gì không?”
Dạ Âu Thần nhớ lại lời nói của Đậu Nành, trái tim bắt đầu đau như đao cắt.
Những điều này, tự nhiên Dạ Âu Thần không thể nói với Hàn Minh Thư, chỉ có thể phủ nhận.
“Không phải, chẳng qua anh cảm thấy mất đi một đoạn trí nhớ, đối với em thật không công bằng.”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư không nhịn được oán trách anh một câu.
“Điều này có cái gì mà không công bằng? Bản thân em còn chưa nói gì, anh so đo làm cái gì? Anh biết bây giờ đối với em mà nói, quan trọng nhất là cái gì không?”
“Cái gì?”
“Là anh đó.”
Hàn Minh Thư nắm lấy tay anh, căn lấy môi dưới nói: “Từ khi anh xảy ra chuyện đến giờ, em chỉ mong anh bình an vô sự, trước đây em có hy vọng anh khôi phục trí nhớ, nhưng đó được xây dựng ở tình huống anh chưa thích em.
Sau khi….
Chúng ta ở bên nhau, em mới phát hiện, cho dù anh có khôi phục trí nhớ hay không thì cũng không quan trọng.”
Có gì quan trọng hơn việc hai người cùng ở bên nhau, tim cùng tụ lại một chỗ?
Không có, không còn nữa rồi.
Hàn Minh Thư cười nhạt: “Ký ức chỉ là vật bổ sung, nếu như anh thật sự muốn hồi phục, vậy thì em đưa anh về, em sẽ đưa anh đến con đường trước kia chúng ta từng đi qua, nhất định một ngày nào đó sẽ nhớ lại thôi.”
“Được.”
Hàn Minh Thư sững sờ tại chỗ, giống như không ngờ Dạ Âu Thần sẽ đồng ý nhanh như vậy, cô hơi kinh ngạc nói: “Anh, anh thật sự đồng ý trở về nước với em sao?”
Cô chỉ đề nghị một chút thôi, ai ngờ anh lại….
“Ông ngoại anh ở đây….”
Nhà họ Uất Trì có địa vị cao như vậy, anh ở đây chắc chắn sẽ phát triển tốt hơn trở về nước, hơn nữa….
Có thể ông ngoại anh sẽ không để cô mang theo anh về nước.
“Mấy vấn đề kia anh sẽ xử lý, em không cần lo lắng”
Hàn Minh Thư vẫn có chút do sự: “Thế nhưng mà…”
“Vừa nãy lúc bảo anh về nước sao kiên định vậy, tại sao mới đó thôi mà đã bắt đầu do dự?”
“…
Bởi vì, em không ngờ anh lại đồng ý nhanh như vậy, em còn tưởng rằng…
Anh sẽ không theo em về nước.”
Dạ Âu Thần trầm mặc, lông mày nhíu chặt lại, môi mỏng mím chặt.
Hóa ra….
Cô ấy lại lo sợ anh như thế. Không, chắc là sâu trong lòng cô vẫn không đủ tin tưởng anh, cảm thấy anh sẽ không cùng cô về nước.
Nghĩ tới đây, Dạ Âu Thần bắt lấy tay cô, dôi mắt dần trở nên sâu thẳm.
“Không cần nghi ngờ, cũng không cần lo lắng, em nói cái gì anh cũng nghe em.
Lần này anh cũng không cố ý muốn giấu diếm em, anh chỉ sợ em lo lắng, ngoài ra không có ý gì khác.”
Đương nhiên Hàn Minh Thư biết anh làm như vậy là ì không muốn cô lo lắng, hơn nữa cũng sợ cô ngăn cản cho nên mới khư khư cố chấp.
Cô nhíu mày nói: “Trước đó không phải vẫn tốt sao, tạo sao đột nhiên anh lại muốn khôi phục trí nhớ?”
Quá mức bức thiết, luôn cảm thấy có chỗ gì đó kỳ quái.
“Có phải là có người nói cho anh cái gì không?”
Dạ Âu Thần nhớ lại lời nói của Đậu Nành, trái tim bắt đầu đau như đao cắt.
Những điều này, tự nhiên Dạ Âu Thần không thể nói với Hàn Minh Thư, chỉ có thể phủ nhận.
“Không phải, chẳng qua anh cảm thấy mất đi một đoạn trí nhớ, đối với em thật không công bằng.”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư không nhịn được oán trách anh một câu.
“Điều này có cái gì mà không công bằng? Bản thân em còn chưa nói gì, anh so đo làm cái gì? Anh biết bây giờ đối với em mà nói, quan trọng nhất là cái gì không?”
“Cái gì?”
“Là anh đó.”
Hàn Minh Thư nắm lấy tay anh, căn lấy môi dưới nói: “Từ khi anh xảy ra chuyện đến giờ, em chỉ mong anh bình an vô sự, trước đây em có hy vọng anh khôi phục trí nhớ, nhưng đó được xây dựng ở tình huống anh chưa thích em.
Sau khi….
Chúng ta ở bên nhau, em mới phát hiện, cho dù anh có khôi phục trí nhớ hay không thì cũng không quan trọng.”
Có gì quan trọng hơn việc hai người cùng ở bên nhau, tim cùng tụ lại một chỗ?
Không có, không còn nữa rồi.
Hàn Minh Thư cười nhạt: “Ký ức chỉ là vật bổ sung, nếu như anh thật sự muốn hồi phục, vậy thì em đưa anh về, em sẽ đưa anh đến con đường trước kia chúng ta từng đi qua, nhất định một ngày nào đó sẽ nhớ lại thôi.”
“Được.”