Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1154
Chương 1154:
Sau khi mẹ mất, người đối với Tổng An tốt nhất chính là Tống Tâm.
Chị cả như mẹ chăm sóc bà ấy, bởi vì năm đó Uất Trì Thần rất khó chịu trước cái chết của mẹ của bọn họ, tinh thần không tốt lắm, lại sau một đợt lao lực quá độ cho nên công ty có rất nhiều chuyện phải gác lại.
Cho nên khi mẹ qua đầu, Uất Trì Thần lo xong đám ma cho vợ xong thì bắt đầu xử lý rất nhiều chuyện trong công ty, tự nhiên là không có thời gian để ý đến hai cô con gái.
Ban đầu hai chị em còn có thể hiểu cho ba mình, nhưng thời gian dần dần qua, tình cảm đối với người ba này cũng dần dần phai nhạt đi.
Đối với con cái mà nói, quan trọng nhất là có ba mẹ bầu bạn.
Mà không phải mỗi ngày nhận được câu nói, ba của bọn họ có việc cần phải đi xã giao, bảo bọn họ không cần phải chờ.
Ngay từ đầu là ít gặp, về sau cơ hồ là không gặp được.
Công việc của Uất Trì Thần càng ngày càng bận rộn, bận đến nỗi không có thời gian ở bên con cái, nhưng ông ấy cũng không tiếp tục đi tìm mùa xuân mới.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tống An không nhịn được cười nhạo một tiếng.
Ưu điểm duy nhất của ông ba này là si tình, mẹ ra đi trước, lúc ấy giá trị con người của ông ấy cũng phải đáng giá gần trên trời, có không ít phụ nữ nghĩ cách muốn tiếp cận ông ấy, nhưng Uất Trì Thần căn bản không thèm nhìn lấy một cái, Ông ấy vì vợ mình ở không cả đời, không tiếp tục cưới thêm một ai, cũng không mập mờ với bất cứ người phụ nữ nào.
Chỉ tiếc, ông ấy quá độc đoán.
Năm đó ông ta sống chết bắt chị gái kết hôn với con trai của bạn thương trường của ông ta, khiến cho bà ấy và chị gái phải bỏ nhà trốn đi.
Tống An nghĩ, nếu như năm đó ông ta không ép mình và chị gái kết hôn, có phải là bây giờ chị gái đã không chết….
“Bà ơi…..”
Trong lúc Tổng An đang chìm vào trong suy nghĩ, một gióng nói trẻ con non nớt vang lên kéo bà ấy về với thực tại, Tống An vừa ngước mắt lên đã chạm mắt với lại một đôi mắt vô tội: “Bà ơi, tại sao bà lại khóc?”
Khóc?
Đám người không khỏi nhìn về phía Tống An.
Tổng An cũng sững sờ, vô ý thức đưa tay sờ mặt mình, sau đó cảm thấy bàn tay ươn ướt.
Bà ấy….
Thế mà lại khóc trong lúc vô tình?
Đây là điều mà ngay cả Tống An cũng không ngờ tới, chẳng qua là suy nghĩ của bà đi xa, sau đó tự đắm chìm vào trong đó, sau đó hồi ức như thUất Triều dâng lên không thể ngăn cả, không ngờ rằng…
Bà ấy lại khóc?
Cái này cũng…
Quá mức thất thổ rồi. Dù sao chỗ này cũng có nhiều người như vậy, mà đều là hậu bối của bà ấy.
Nghĩ tới đây, Tống An lập tức đứng dậy, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Chắc là cay quá, tôi đi xử lý một chút.”
Nói xong, bà ấy lập tức xoay người đi về phía toilet.
Bữa cơm này trở nên kỳ lại vì Tống An rơi nước mắt ngay khúc nhạc dạo, mặc dù trên mặt Tống An vẫn nở nụ cười, thế nhưng sau khi bà ấy đi xong thì mọi người không hào hứng nữa.
Thậm chí Hàn Minh Thư còn có chút lo lắng, cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định buông đũa xuống đứng dậy: “Tôi đi xem một chút.”
Không có ai ngăn cản cô ấy cả, Dạ Âu Thần thấp giọng: “Có chuyện gì thì gọi anh.”
“Được.”
Hàn Minh Thư đứng dậy đi về phía Tống An rời đi, nhà họ Uất Trì rất lớn, cho nên cuối cùng Hàn Minh Thư vẫn phải nhờ người hầu dẫn đường mới tới được toilet.
Cô không biết, sau khi cô rời đi xong, Dạ Âu Thần ngồi đối diện Uất Trì Thần. Thản nhiên mở miệng.
“Ông ngoại, cháu có một chuyện muốn nói với ông.”
Sau khi mẹ mất, người đối với Tổng An tốt nhất chính là Tống Tâm.
Chị cả như mẹ chăm sóc bà ấy, bởi vì năm đó Uất Trì Thần rất khó chịu trước cái chết của mẹ của bọn họ, tinh thần không tốt lắm, lại sau một đợt lao lực quá độ cho nên công ty có rất nhiều chuyện phải gác lại.
Cho nên khi mẹ qua đầu, Uất Trì Thần lo xong đám ma cho vợ xong thì bắt đầu xử lý rất nhiều chuyện trong công ty, tự nhiên là không có thời gian để ý đến hai cô con gái.
Ban đầu hai chị em còn có thể hiểu cho ba mình, nhưng thời gian dần dần qua, tình cảm đối với người ba này cũng dần dần phai nhạt đi.
Đối với con cái mà nói, quan trọng nhất là có ba mẹ bầu bạn.
Mà không phải mỗi ngày nhận được câu nói, ba của bọn họ có việc cần phải đi xã giao, bảo bọn họ không cần phải chờ.
Ngay từ đầu là ít gặp, về sau cơ hồ là không gặp được.
Công việc của Uất Trì Thần càng ngày càng bận rộn, bận đến nỗi không có thời gian ở bên con cái, nhưng ông ấy cũng không tiếp tục đi tìm mùa xuân mới.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tống An không nhịn được cười nhạo một tiếng.
Ưu điểm duy nhất của ông ba này là si tình, mẹ ra đi trước, lúc ấy giá trị con người của ông ấy cũng phải đáng giá gần trên trời, có không ít phụ nữ nghĩ cách muốn tiếp cận ông ấy, nhưng Uất Trì Thần căn bản không thèm nhìn lấy một cái, Ông ấy vì vợ mình ở không cả đời, không tiếp tục cưới thêm một ai, cũng không mập mờ với bất cứ người phụ nữ nào.
Chỉ tiếc, ông ấy quá độc đoán.
Năm đó ông ta sống chết bắt chị gái kết hôn với con trai của bạn thương trường của ông ta, khiến cho bà ấy và chị gái phải bỏ nhà trốn đi.
Tống An nghĩ, nếu như năm đó ông ta không ép mình và chị gái kết hôn, có phải là bây giờ chị gái đã không chết….
“Bà ơi…..”
Trong lúc Tổng An đang chìm vào trong suy nghĩ, một gióng nói trẻ con non nớt vang lên kéo bà ấy về với thực tại, Tống An vừa ngước mắt lên đã chạm mắt với lại một đôi mắt vô tội: “Bà ơi, tại sao bà lại khóc?”
Khóc?
Đám người không khỏi nhìn về phía Tống An.
Tổng An cũng sững sờ, vô ý thức đưa tay sờ mặt mình, sau đó cảm thấy bàn tay ươn ướt.
Bà ấy….
Thế mà lại khóc trong lúc vô tình?
Đây là điều mà ngay cả Tống An cũng không ngờ tới, chẳng qua là suy nghĩ của bà đi xa, sau đó tự đắm chìm vào trong đó, sau đó hồi ức như thUất Triều dâng lên không thể ngăn cả, không ngờ rằng…
Bà ấy lại khóc?
Cái này cũng…
Quá mức thất thổ rồi. Dù sao chỗ này cũng có nhiều người như vậy, mà đều là hậu bối của bà ấy.
Nghĩ tới đây, Tống An lập tức đứng dậy, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Chắc là cay quá, tôi đi xử lý một chút.”
Nói xong, bà ấy lập tức xoay người đi về phía toilet.
Bữa cơm này trở nên kỳ lại vì Tống An rơi nước mắt ngay khúc nhạc dạo, mặc dù trên mặt Tống An vẫn nở nụ cười, thế nhưng sau khi bà ấy đi xong thì mọi người không hào hứng nữa.
Thậm chí Hàn Minh Thư còn có chút lo lắng, cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định buông đũa xuống đứng dậy: “Tôi đi xem một chút.”
Không có ai ngăn cản cô ấy cả, Dạ Âu Thần thấp giọng: “Có chuyện gì thì gọi anh.”
“Được.”
Hàn Minh Thư đứng dậy đi về phía Tống An rời đi, nhà họ Uất Trì rất lớn, cho nên cuối cùng Hàn Minh Thư vẫn phải nhờ người hầu dẫn đường mới tới được toilet.
Cô không biết, sau khi cô rời đi xong, Dạ Âu Thần ngồi đối diện Uất Trì Thần. Thản nhiên mở miệng.
“Ông ngoại, cháu có một chuyện muốn nói với ông.”