Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 109-114
CHƯƠNG 109: BỞI VÌ CHÚNG TA TỪNG NGỦ VỚI NHAU SAO
“Thằng nhóc thối! Cháu vô duyên vô cớ
đánh người ta bị thương như vậy, lại
không một lời giải thích, cháu là muốn
phá hủy nhà họ Dạ sao!?”
Dạ Y Viễn ở bên cạnh khuyên nhủ ông
cụ Dạ đang nổi giận: “Ông nội, Âu Thần
làm việc đều có lý do riêng của mình.
Trước kia chưa từng thấy cậu ấy trừng
trị người này, có lẽ lần này Lục Chiêu
thật sự giẫm trúng đuôi của Âu Thần.
Âu Thần, ít nhất cậu cũng nên nói tình
huống cho người nhà biết, rốt cuộc Lục
Chiêu đắc tội gì với cậu?”
“Hừ, dựa vào mấy người thì có tư
cách gì biết chuyện của tôi?” Thái độ
của Dạ Âu Thần vô cùng kiêu căng,
không đặt ông cụ Dạ và Dạ Y Viễn vào
mắt, nhưng Thẩm Cửu đứng bên cạnh
lại biết, anh là không muốn kéo cô
xuống nước.
Lần trước cô đứng ra nói chuyện bị
anh ngăn cản, lúc đó Thẩm Cửu đã biết,
Dạ Âu Thần không muốn liên lụy đến cô.
Nhưng mà… không có lý do gì để anh
ngăn cản những chuyện này cho cô?
Cô hẳn nên đứng ra, cô không cần lần
nào Dạ Âu Thần cũng đỡ đạn thay mình.
Nghĩ đến đây, trước khi ông cụ Dạ nổi
giận lần nữa, Thẩm Cửu đứng ra.
“Bởi vì liên quan đến cháu.” Thẩm
Cửu đứng ra, mặc dù cơ thể nhỏ gầy
nhưng cô lại chắn trước người Dạ Âu
Thần.
Dạ Âu Thần sững lại, lông mày nhíu
chặt.
“Từ khi nào đến lượt cô nói chuyện rồi
hả?”
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Cửu tái
nhợt, anh lại muốn lấy chuyện cô là
người ngoài đến chèn ép cô sao?
Nhưng lần này Thẩm Cửu lại không
muốn để anh gánh thay mình nữa, thế
là cô cướp lời: “Là bởi vì Lục Chiêu bắt
cóc cháu!”
“Cái gì?” Dạ Y Viễn giật mình: “Em
dâu, em nói Lục Chiêu bắt cóc em?
Chuyện này…”
Ánh mắt tinh tường của ông cụ Dạ
nhìn cô chằm chằm: “Bắt cóc cháu?
Chuyện từ khi nào?”
Không đợi Thẩm Cửu lên tiếng, Dạ Âu
Thần đã lái xe lăn đến rồi, Thẩm Cửu sợ
anh lại muốn đứng ra chịu mắng thay
mình, trước khi anh lên tiếng đã cướp
lời: “Ngay tối qua, anh ta bắt cóc cháu
ngay trong tiệc rượu.”
Dạ Âu Thần nhíu mày: “Đáng chết!”
Người phụ nữ này nghĩ cái gì vậy? Dạ
Âu Thần anh là loại người cần người
khác che chở trước mình sao?
“Ông cụ, cháu biết có lẽ ông sẽ cảm
thấy lời cháu nói không thể tưởng
tượng nổi, nhưng Lục Chiêu thật sự bắt
cóc cháu, hơn nữa anh ta nói lời ác độc,
tấn công Dạ Âu Thần. Nếu như là ông,
chắc chắn ông cũng không muốn nhìn
thấy cháu mình bị người khác tấn công
như thế?” Nói đến đây, Thẩm Cửu
thoáng nhìn Dạ Âu Thần, cô không phải
không cảm giác được ánh mắt lạnh
lùng của Dạ Âu Thần, chỉ là cô không
thể lại nhìn Dạ Âu Thần ôm hết tất cả
nữa.
“Lúc trước cháu đã muốn nói, nhưng
vẫn luôn không có cơ hội, lần này cháu
nói ra rồi, ông sẽ không trách Âu Thần
nữa chứ?”
Ông cụ Dạ nheo mắt nhìn cô chằm
chằm, không nói gì.
Trái lại là Dạ Y Viễn, căng thẳng bước
lên hỏi thăm: “Lục Chiêu bắt cóc em
sao? Em có bị thương ở đâu không?”
Thẩm Cửu vội lui về sau một bước, lui
đến bên cạnh Dạ Âu Thần, khẽ trả lời:
“Không bị thương, là Âu Thần đã cứu tôi.
Thẩm Cửu lại liếc nhìn ông cụ, thấy
ông ta vẫn đang nhìn mình, cũng không
có ý tứ gì khác.
Thẩm Cửu đành phải dựa theo những
lời ngày đó Dạ Âu Thần nói với mình mà
giải thích với ông cụ Dạ: “Hơn nữa đối
với chuyện hợp tác mà nói, Lục Chiêu
này thường xuyên không làm việc theo
lẽ thường, lần này hạng mục Dạ thị
chúng ta hợp tác với Lục Thị là một
hạng mục cần phải tiến hành lâu dài,
cháu đã điều tra, cũng là công ty hợp
tác giống vậy, tập đoàn Phương thị
càng đáng hợp tác hơn tập đoàn Lục
thị!”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần không khỏi
nhướng mày đánh giá Thẩm Cửu.
Người phụ nữ này… thông minh hơn
anh tưởng tượng nhiều, thế mà cũng đã
nhìn ra điểm này.
A ~ Không hổ là người phụ nữ của Dạ
Âu Thần anh.
Thế là đáy mắt đen nhánh của Dạ Âu
Thần tăng thêm một chút vui vẻ.
“Hi vọng ông có thể thông cảm một
chút.” Thẩm Cửu lại nói thêm một câu.
“Đã nghe chưa ông già?” Dạ Âu Thần
bổ thêm một câu.
Sắc mặt Thẩm Cửu thay đổi, tay đút
trong túi Âu phục không tự chủ nắm
chặt, tên khốn kiếp này, khó khăn lắm
cô mới nói nhiều như vậy, kết quả anh
nói một câu đó, không phải là có ý định
muốn người ta tức chết sao?
Thế là Thẩm Cửu đẩy Dạ Âu Thần ra
đằng sau, rồi lại chạy lên.
“Ông cụ, thật sự xin lỗi, nhưng lần
này bàn chuyện hợp đồng với Lục Thị
không thành cũng không gây tổn thất gì
đến Dạ thị, trái lại còn là một loại lợi
nhuận, chỉ cần giành được hợp tác với
Phương thị.”
Nghe vậy, ánh mắt khôn khéo của ông
cụ nhìn thẳng vào cô: “Cháu có nắm
chắc không?”
Thẩm Cửu sững sờ, nhưng rất nhanh
đã hiểu ra, rõ ràng cô đã chuẩn bị tâm lý
rất tốt rồi.
Thẩm Cửu trả lời: “Cháu sẽ cố gắng.”
Dạ Âu Thần lại nhíu mày, vừa định nói
gì đó, lại bị Thẩm Cửu cướp trước, nói
với anh: “Vậy chúng ta về phòng trước
đi.”
Sau đó không đợi ông cụ hoàn hồn,
Thẩm Cửu quay người đẩy Dạ Âu Thần
rời đi.
Có thể nói toàn bộ quá trình xảy ra
chưa đến ba phút, nếu như mặc kệ cho
Dạ Âu Thần nói chuyện với ông cụ Dạ,
có lẽ ông cụ sẽ lại phải tức giận rồi.
Bước vào thang máy, giọng nói lạnh
lùng của Dạ Âu Thần vang lên.
“Ai bảo cô tự quyết định?”
Sắc mặt Thẩm Cửu hơi thay đổi, giải
thích: “Dù sao chúng ta cũng chuẩn bị
hợp tác với Phương thị, không phải
sao?”
“Vì vậy cô dùng việc này ra ngăn
cản?”
Thẩm Cửu mím môi: “Tôi sẽ cố gắng
bàn chuyện hợp tác với Phương thị, xin
lỗi…”
Xin lỗi? Ánh mắt Dạ Âu Thần lại lạnh
thêm mấy phần: “Ai bảo cô nói xin lỗi?”
“Vậy… anh muốn tôi nói cái gì?” Thẩm
Cửu phát hiện ra, dường như mình làm
gì trước mặt Dạ Âu Thần cũng là không
đúng, nói cái gì cũng có thể bị Dạ Âu
Thần phản đối.
Dạ Âu Thần ngước mắt nhìn cô.
Thân hình nhỏ gầy của cô bị bọc
trong Âu phục, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ
nhắn trắng nõn, ánh mắt kia sạch sẽ
trong veo, lại mang theo một chút yếu
ớt.
Hoàn toàn không cách nào liên tưởng
đến dáng vẻ cô nói chuyện thay anh ở
trước mặt ông cụ Dạ lúc trước.
Ánh mắt Dạ Âu Thần khẽ động: “Đến
đây.”
Thẩm Cửu hơi kinh ngạc, nhưng vẫn
nghe lời anh mà cất bước đi đến.
“Anh muốn làm… gì…” Còn chưa nói
xong, bàn tay Dạ Âu Thần đã đưa đến,
kéo cô vào trong ngực mình. Thẩm Cửu
không đoán trước được, cả người ngã
ngồi lên trên đùi anh.
“Nghe đây, bất cứ lúc nào cũng đừng
che ở phía trước tôi.”
Thẩm Cửu ngỡ ngàng nhìn anh.
“Mặc kệ là chuyện của Lục Chiêu lúc
trước, hay là tôi tranh cãi với ông già,
người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi, chỉ
cần đứng sau lưng tôi là được rồi.”
Cái gì? Thẩm Cửu trừng to mắt.
Cho rằng mình nghe nhầm… cô giơ
tay che miệng mình.
Anh nói, cô là người phụ nữ của Dạ Âu
Thần anh?
Thật sự… sao?
“Vẻ mặt này của cô là thế nào?” Dạ
Âu Thần bất mãn nhìn cô chằm chặp,
đôi mắt nguy hiểm híp lại.
Thẩm Cửu máy móc nói: “Anh, anh
vừa mới nói… tôi là người phụ nữ của
anh?”
Dạ Âu Thần không vui, bóp lấy cằm
cô, hỏi lại cô: “Ngủ cũng đã ngủ rồi, cô
còn muốn phủ nhận? Hay là nói, cô còn
muốn trở lại bên cạnh người chồng
trước kia?”
Thẩm Cửu ngỡ ngàng: “Tôi…”
“Không cho phép!”
Ánh mắt Dạ Âu Thần nặng nề, trong
bóng đêm tĩnh lặng tụ thành một màu,
giọng nói lạnh lẽo mà cuốn hút êm tai:
“Sau này không cho phép cô qua lại với
người đàn ông khác, nghe thấy
không?”
Thẩm Cửu ngây dại, bờ môi giật giật:
“Bởi vì… chúng ta từng ngủ với nhau, vì
vậy anh thừa nhận tôi là người phụ nữ
của anh sao?”
CHƯƠNG 110: LÀM CHUYỆN
“Làm sao?” Dạ Âu Thần nguy hiểm
nheo mắt lại: “Cô có ý kiến gì sao?”
Thẩm Cửu bị dọa hết hồn, theo bản
năng rũ mắt xuống: “Không, không có.”
Chỉ là cô cảm thấy rất kỳ lạ, Dạ Âu
Thần này… Rõ ràng trước kia ghét cô
như vậy, chả nhẽ bởi vì sau khi ngủ
cùng với cô, nên mới thay đổi suy nghĩ?
Điều này nghe có vẻ không thể tin nổi.
Cô rất muốn đi hỏi anh một chút, anh
có phiền không khi mà đứa bé ở trong
bụng mình không phải con ruột của
anh?
Nhưng khi lời đến miệng, Thẩm Cửu
lại nuốt vào.
Cô đang trông đợi cái gì chứ? Anh
vốn không thích đứa bé này, trước còn
muốn cô đi phá thai, nhưng mà không
biết tại sao sau đó Thẩm Cửu đột nhiên
thay đổi quyết định, nhưng mà bọn cô
cũng đã làm giao dịch với nhau, nửa
năm sau cô phải rời khỏi đây.
Trở về phòng, Thẩm Cửu trở nên im
lặng.
Dạ Âu Thần trả lại cô hai cái điện thoại
di động.
“Là người phụ nữ kia đưa cho cô?”
Lúc đầu Thẩm Cửu hơi sững sờ, sau
khi biết được người phụ nữ mà anh
đang nhắc đến là ai, nhíu mày nói: “Anh
không được nói cô ấy như vậy, Mai Linh
có tên!”
Nói xong cô dùng dấu vân tay mở
điện thoại di động của mình, hỏi: “Anh
không có động chạm linh tỉnh vào điện
thoại của tôi chứ?”
Giữa hai hàng lông mày của Dạ Âu
Thần ẩn hiện lửa giận: “Có bí mật gì
không muốn người khác nhìn sao?”
Nghe vậy, Thẩm Cửu ngước mắt nhìn
anh: “Không có bí mật gì cả, chỉ là tôi
không muốn người khác nhìn trộm
chuyện riêng tư của mình, chính anh
cũng có riêng tư đúng chứ?”
Dạ Âu Thần cười nhạt: “Cô nói
chuyện riêng tư giữa hai vợ chồng với
tôi?”
Thẩm Cửu: “…”
Bọn họ không phải là vợ chồng theo
giao dịch sao? Cũng không phải là vợ
chồng thật.
Nhưng mà cô cũng không nói với Dạ
Âu Thần nữa, chỉ xoay người cất điện
thoại đi, sau đó đứng dậy cầm quần áo:
“Tôi đi tắm.”
Sao đó vào phòng tắm.
Tắm nước nóng xong, Thẩm Cửu lại
quay trở về với chiếc giường nhỏ của
mình.
Dạ Âu Thần không ở trong phòng, cô
vội vàng trốn trong chăn rồi mở điện
thoại di động vào mesenger, xem lại lịch
sử trò chuyện của cô với Hàn Mai Linh.
Đúng lúc thấy Hàn Mai Linh gửi tin
nhắn cho cô.
[Cửu Cửu, ngày mai cậu có rảnh
không? Chúng ta gặp mặt đi.]
Thấy tin này, Thẩm Cửu cảm thấy tim
mình đập nhanh hơn.
[Sao vậy.]
[Cuối cùng cậu cũng trả lời tớ, tớ còn
tưởng cậu không có để ý tới tớ.]
[Mai Linh?]
[Không, tớ có chuyện muốn nói với
cậu.]
[Được, ngày mai lúc tan làm.]
Sau khi hai người hẹn xong xuôi,
Thẩm Cửu nhanh chóng xóa toàn bộ
nội dung cuộc trò chuyện, thấy ô tin
nhắn trống rỗng, trái tim Thẩm Cửu cuối
cùng cũng bình tĩnh lại.
Cất điện thoại di động đi, Thẩm Cửu
đắp chăn chuẩn bị đi ngủ.
Có lẽ là tối hôm qua quá mệt mỏi, cho
nên Thẩm Cửu chìm vào giấc ngủ cực
nhanh.
Ngủ đến nửa đêm, Thẩm Cửu cảm
thấy trên môi có cảm xúc mềm mại,
nhưng lại biến mất rất nhanh.
Cô lật người, ngủ tiếp.
Ngày thứ hai.
Lúc Thẩm Cửu tỉnh lại, Dạ Âu Thần đã
đi ra khỏi phòng tắm.
Bình thường là cô dậy sớm hơn Dạ Âu
Thần, nhưng mà hôm nay cô lại…
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nhanh
chóng đứng dậy vào phòng tắm rửa
mặt, giọng nói trầm và lạnh của Dạ Âu
Thần từ bên ngoài truyền nào: “Tốc độ
nhanh lên một chút.”
Thẩm Cửu dừng lại, gật đầu theo bản
năng.
Chờ cô sắp xếp xong, nghĩ rằng Dạ Âu
Thần đã rời đi, nhưng cô lại không ngờ
rằng anh vẫn còn ở bên ngoài chờ mình.
“Sao anh… vẫn còn ở đây?” Thẩm
Cửu kỳ lạ hỏi.
Vẻ mặt của Dạ Âu Thần hơi khó chịu,
lúc nói chuyện lại hơi tức giận.
“Đây là phòng của tôi, tôi không thể ở
đây được sao?”
“Không, ý tôi là… Sao anh vẫn chưa
đến công ty?”
Trước kia vào lúc này anh đã rời đi,
Thẩm Cửu đều chờ sau khi anh rời đi
mới ngồi xe buýt đi làm.
Gân xanh trên trán Dạ Âu Thần nổi
lên: “Đến đẩy tôi.”
“Uh.” Đối với mệnh lệnh của anh
Thẩm Cửu không có phản kháng lại,
ngoan ngoãn di đến đẩy anh xuống
tầng, sau đó đưa anh lên xe, rồi chuẩn
bị rời đi.
Lúc Thẩm Cửu muốn xuống xe, sau
lưng lại truyền đến giọng nói lạnh như
băng của Dạ Âu Thần: “Đi đâu?”
Nghe vậy, Thẩm Cửu quay đầu lại:
“Ngồi xe đi làm…”
Môi Dạ Âu Thần cong lên nụ cười giễu
cợt: “Cô không ngồi xe tôi? Không phải
là định bắt xe buýt trước mặt tôi chứ?”
Thẩm Cửu không biết xảy ra chuyện
gì, nhưng cũng không có nhiều, lại quay
về ngồi bên cạnh anh.
Đến công ty, có không ít người nhìn
thấy Thẩm Cửu bước xuống từ xe của
Dạ Âu Thần, cũng không nhịn được mà
xì xào bàn tán.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Đó không phải
là trợ lý Thẩm sao? Sao cô ấy lại bước
xuống từ xe của cậu cậu Dạ vậy?”
“Đúng vậy, không phải cậu Dạ từ nhà
họ Dạ đến sao? Sao trợ lý Thẩm lại ở
chung với anh ấy chứ? Chẳng nhẽ có bí
mật gì ở trong này?”
“Trước kia cậu Dạ cũng không có trợ
lý nữ nào, tự nhiên trợ lý Thẩm từ đâu
chui ra, cuối cùng lại thành trợ lý của
cậu Dạ, bây giờ còn xuống xe cùng anh
ấy, he he, loại phụ nữ này cũng chỉ trèo
lên giường là giỏi, bản lĩnh thật sự cũng
không có.”
“Chậc chậc, tôi nói chứ sao cô ấy lại
có thể trở thành trợ lý được vậy, nhìn bộ
dạng kia cái gì cũng không có, dáng
dấp lại còn khó coi, cũng không có vóc
người, sao Cậu Dạ lại nhìn trúng cô ấy
chứ?”
“Ha, cậu Dạ chúng ta dù là tổng giám
đốc của Dạ thị, nhưng mà dù sao anh ấy
cũng chỉ là một tên tàn phế thôi, hơn
nữa nghe nói anh ấy không lên được!
Cũng không biết người đàn bà này lại
dùng thủ đoạn gì.”
“Suyt, chuyện cậu Dạ tàn phế không
lên được vẫn luôn là điều cấm ky, cậu lại
dám nói ra, muốn chết sao?”
“Sợ cái gì mà sợ, chúng ta chỉ nói một
chút thôi, cậu Dạ lại không có nghe
được.”
Đẩy Dạ Âu Thần đến thang máy riêng
của tổng giám đốc, Thẩm Cửu cảm giác
được dọc theo con đường này nhận
được rất nhiều ánh mắt, không cần
quay đầu lại cô cũng có thể cảm nhận
được đám người đó đang túm lại bàn
tán.
Nhất định là đang nói về quan hệ giữa
cô và Dạ Âu Thần.
Cô nhìn phần gáy của Dạ Âu Thần
phía trước, không hiểu sao đột nhiên
anh lại bảo cô ngồi cùng xe với anh đến
công ty, chẳng nhẽ là vì…
Nghĩ đến sự kiện kia, sắc mặt của
Thẩm Cửu hơi thay đổi.
Nếu như quan hệ giữ cô và Dạ Âu
Thần thay đổi bởi vì chuyện này, vậy cô
tình nguyện không muốn xảy ra.
Mặc dù không biết tại sao, có thể là
Thẩm Cửu chỉ là theo bản năng chống
đối việc cô và Dạ Âu Thần bởi vì chuyện
đó mà tạo nên quan hệ.
Vô cùng mâu thuẫn.
Đẩy Dạ Âu Thần vào phòng làm việc,
Thẩm Cửu vào phòng để đồ ăn rót cà
phê cho anh.
Lúc Thẩm Cửu vào đưa cà phê cho
anh, chú ý đến anh mắt của Dạ Âu Thần,
tránh đi.
“Nếu không còn chuyện gì khác, vậy
tôi ra ngoài làm việc trước đây.”
Nói xong, Thẩm Cửu không chờ anh
trả lời đã vội vàng trở về chỗ ngồi của
mình.
Dạ Âu Thần nhìn bóng người của cô,
giống như là mang theo ý chạy trốn,
không khỏi nheo mắt lại.
Cô giống như là đang chạy trốn anh?
Tại sao?
Thẩm Cửu dùng cả buổi sáng để tìm
hiểu cách thức của tập đoàn, đến giờ ăn
mới xuống tầng ăn cơm.
Cô hoàn toàn quên mất chuyện buổi
sáng cô và Dạ Âu Thần đi cùng nhau,
đến lúc vào phòng ăn nhìn những ánh
mắt khác thường kia, cô mới lấy lại tỉnh
thần.
“Ồ, đây không phải là trợ lý Thẩm
sao?”
Có hai ba cô gái cùng nhau ngồi
xuống trước mặt cô.
“Cũng đã dụ dỗ tổng giám đốc Dạ rồi,
sao lại còn xuống đây ăn vậy?”
“Trời ơi, dụ dỗ là dụ dỗ, nhưng mà dù
sao cũng không phải là chủ nhân,
không xuống phòng ăn ăn, chả nhẽ cô
ta còn muốn đến nhà họ Dạ ăn cơm
sao?”
Thẩm Cửu: “…” Có chuyện gì sao?
CHƯƠNG 111: ANH DỊU DÀNG
“Tôi nói nè trợ lý Thẩm, giường của
Tổng Giám đốc Dạ — có dễ leo
không?”
Một người ăn mặc diêm dúa trong đó,
đưa tay vuốt lọn tóc trên má, ánh mắt
vô cùng khinh thường nhìn chằm chằm
vào Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu vừa nghe được, sắc mặt
lập tức trắng bệch?”
“Lời này của cô là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ, không phải cô dựa
vào cách này mới ngồi lên được cái vị trí
trợ lý này sao?” Người đàn bà kia cười
lạnh một tiếng: “Trước nói cô đi cửa
sau, không ngờ rằng lại dùng cửa sau
lớn như vậy.”
“Ai nha, chị Tư Dung, sao lại bảo cô ta
đi cửa sau vậy? Người đi cửa sau đều
có bối cảnh, nhưng loại như cô ta
không có dáng người, không có tướng
mạo, sao lại coi là đi cửa sau? Chị nhìn
cô ta không phải còn đến phòng ăn để
ăn sao? Còn từ trên xe của tổng giám
đốc Dạ xuống, thật cho rằng mình bám
được Tổng Giám đốc Dạ sao? Không
biết xấu hổ.”
Thẩm Cửu môi trắng bệch, tay cầm
đũa âm thầm siết chặt.
“Chỉ là chút thủ đoạn mà thôi, Tổng
Giám đốc Dạ đó chỉ là một tên tàn phế
không có lên được, rốt cuộc là cô dùng
thủ đoạn gì khiến anh ấy cắn câu?”
Thẩm Cửu: “Cô vừa mới nói cái gì?”
“Hỏi kỹ thuật của cô nha, bọn tôi cũng
muốn ngồi lên vị trí trợ lý này, cho nên
xin cô dạy cho mấy chiêu.”
Lúc trước bọn họ làm nhục mình,
Thẩm Cửu chỉ cảm thấy tức giận, bây
giờ nghe bọn họ lại nói Dạ Âu Thần là
tên tàn phế không có lên được, cô tức
giận đến mặt mũi hơi vặn vẹo, đập đũa
rầm một cái.
“Các cô nói ai là tàn phế không lên
được?”
Trên người Thẩm Cửu đột nhiên bạo
phát khí thế dọa sợ mấy người đàn bà
kia, kinh ngạc nhìn cô một lúc lâu mới
hoàn hồn lại, cười nhạt: “Ai tàn phế ai
không lên được cô không biết sao? Tại
sao đã biết lại còn hỏi?”
“Ai nha, người ta bây giờ là tâm phúc
bên cạnh tổng giám đốc Dạ đó, cô nói
chuyện khách khí một chút đi nào.”
“Tôi thì sợ cái gì? Không phải chỉ là
một tình nhân sao?”
Những từ tàn phế, không lên được,
tình nhân này lọt vào tai cô, tính tình
của Thẩm Cửu quả thực không nhịn
được, cô lạnh nhạt nhìn mấy người
trước mắt.
“Không nghĩ rằng tư chất của các cô
lại thấp như vậy.”
“Làm sao? Đã dám làm mà còn sợ
người khác nói sao?” Một cô gái trong
đó nhìn cô không vừa mắt, cầm ly cháo
nóng tạt về phía Thẩm Cửu.
Tốc độ của cô ta quá nhanh, hơn nữa
còn đang ngồi, lúc Thẩm Cửu đứng lên
cũng không ngờ rằng cô ta lại ra tay,
chẳng qua khi nhìn thấy bát cháo, cô đã
theo bản năng mà nghiêng bả vai .
Nhưng bát cháo nóng bỏng vẫn hắt
lên bả vai và sau lưng Thẩm Cửu.
Ẫ…
Nước nóng vừa được mang lên, hắt
lên bả vai Thẩm Cửu, làn da trắng ngần
của cô lập tức ửng đỏ lên, hơn nữa
quần áo ướt dính hết vào người, càng
thêm nghiêm trọng.
“Hừ, thật sự coi mình là nhân vật lớn
sao?’
“Cũng không hỏi xem, chúng ta là ai!”
Thẩm Cửu che bả vai, tức giận cắn
môi dưới.
Vết thương chưa hồi phục lại bị vỡ ra,
cô trợn mắt nhìn người đàn bà đã hắt
mình.
Cho rằng Thẩm Cửu cô dễ bị bắt nạt
lắm sao?
Thẩm Cửu không hề nghĩ ngợi, ném
mâm cơm của mình về phía ba người
đối diện.
“AHI”
“Cô làm gì vậy?”
Trong phòng ăn vang lên tiếng kêu sợ
hãi của ba người đàn bà.
Người ở trong phòng ăn cùng nhìn về
phía phát ra âm thanh.
Thức ăn và cháo của Thẩm Cửu đều
là vừa múc ra, lúc cô ném mâm cơm của
mình, tất cả thức ăn và cháo nhiều dầu
mỡ toàn bộ hắt vào người ba người đàn
bà kia, không có ai may mắn tránh
được.
Bởi vì là ở chính giữa, cũng vừa vặn là
người hắt cháo vào Thẩm Cửu kia.
Nước rau ở trên đầu, từ trên tóc cô ta
chảy xuống, sau đó nhỏ xuống mặt.
“AIH Con tiện nhân này.”
Mấy người kia hét lên nhào về phía
Thẩm Cửu, nắm tóc cô, Thẩm Cửu
không hề tỏ ra yếu kém cũng nắm tóc
của đối phương, sức lực của cô không
có nhỏ, lập tức khiến đối phương khóc
lóc ầmï.
“Đau, mấy người mau kéo cô ta ra
giúp tôi!”
“Buông chị Tư Dung ra con tiện nhân
này!”
Có người cầm lấy tay của Thẩm Cửu,
Thẩm Cửu cảm thấy đau, nhưng cô
cũng không có buông tay, một khi cô
yên tâm, ba người đối diện kia giống
như điên cuồng mà lao về hướng cô,
đến lúc đó sẽ không chỉ có tay cô bị tấn
công.
Phòng ăn xảy ra lộn xộn, có không ít
người muốn tiến lên thuyết phục,
nhưng mà cảnh bốn người đàn bà đánh
nhau thật sự quá kinh khủng, cho nên
không có ai dám xen vào.
Mà lại có một ít người đứng ở bên
cạnh xem trò vui.
“Mấy người đang làm cái gì vậy?”
Một giọng nói vang lên, mang theo vẻ
lo lắng.
Thẩm Cửu được người khác kéo đi,
ba người kia cũng bị kéo di.
Ba người lúc này không còn nhìn ra
được hình dạng gì nữa, những rõ ràng là
đối phương còn thảm hơn Thẩm Cửu.
Người đến là Dạ Y Viễn luôn luôn dịu
dàng như ngọc, nhưng khi nhìn thấy
Thẩm Cửu biến thành bộ dạng này
cũng không nhịn được mà nhíu mày,
tức giận hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì? Sao lại đánh nhau?”
Thẩm Cửu lau máu ở khóe miệng,
không có mở miệng.
Thi Thi đang đỡ Tư Dung đột nhiên
tiến lên một bước, chỉ vào Thẩm Cửu
Z*® II
nøöI.
“Phó Tổng Giám đốc Dạ, trợ lý Thầm
đột nhiên lên cơn hắt cơm lên người
bọn tôi, bọn tôi vì giận nên mới đánh
nhau cùng cô ấy!”
Nghe vậy, Dạ Y Viễn nhìn cô ta một
cái: “Phải không?”
Thi Thi bị ánh mắt này làm cho sợ hãi
mà lui về phía sau hai bước, phó Tổng
Giám đốc Dạ bình thường luôn tao nhã
lễ phép, chưa bao giờ nổi giận với ai mà
vào lúc này, ánh mắt lại trở nên sắc bén,
trên người anh ta tỏa ra khí thế rùng
mình, cùng với dáng vẻ dịu dàng trước
kia của anh ta giống như là hai người
hoàn toàn khác vậy.
“Phó, phó Tổng Giám đốc Dạ, chính là
như vậy, những người khác có thể làm
chứng cho bọn tôi!” Thi Thi ÿ vào mình
làm ở công ty đã lâu, cho nên mới nói
khoác như vậy.
Dạ Y Viễn nhìn về phía Thẩm Cửu,
giọng nói cũng nhẹ hơn một chút: “Rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải bọn
họ bắt nạt em?”
Những lời đó, Thẩm Cửu sao có thể
nói cho Dạ Y Viễn được?
Những người hèn hẹ vô sỉ này, cô mím
môi không trả lời, biểu cảm trên mặt
ngang ngược, ánh mắt lại lạnh lùng nhìn
ba người đối diện.
Trong lòng Dạ Y Viễn không biết phải
làm sao, nhưng nhanh chóng cởi áo
khoác trên người mình để khoác cho
cô: “Không muốn nói vậy thì đừng nói,
tôi đưa em đi xử lý trước đã.”
Thẩm Cửu không lên tiếng, được Dạ Y
Viễn đỡ ra ngoài.
“Phó Tổng Giám đốc Dạ, thật sự là cô
ấy ra tay với bọn tôi trước, sao anh lại
che chở cho loại đàn bà này?”
“Phó Tổng Giám đốc Dạ!”
Dạ Y Viễn đưa Thẩm Cửu đến phòng
nghỉ ngơi cua mình: “Chỗ này có phòng
tắm, em đi vào rửa ráy một chút đi, để
tôi bảo trợ lý chuẩn bị quần áo cho em.”
Thẩm Cửu đứng yên tại chỗ không
động đậy, Dạ Y Viễn cau mày: “Sao
vậy? Có phải bị thương ở đâu không?”
Nói xong, anh ta đưa tay chạm vào cô.
Thẩm Cửu vừa cúi đầu xuống, thấy
dơ bẩn ở trên người mình, cô sợ hãi lui
về phía sau hai bước.
“Anh đừng có động vào tôi, tôi bẩn.”
Mặc dù lúc trước cô chỉ bị hất cháo,
nhưng sau khi giằng co cùng bọn họ,
trên người cô cũng dính rất nhiều thứ,
lúc này bẩn giống như là chui ra từ bãi
rác vậy.
Dạ Y Viễn sạch sẽ ngăn nắp như vậy,
nhìn người dịu dàng như vậy, sao có thể
đụng vào cô khi như vậy chứ?
Dạ Y Viễn sửng sốt, sau đó vững vàng
đưa tay đặt lên bả vai của cô: “Bị ngốc
sao? Tôi không có chê em bẩn, nói cho
anh biết, trên người có bị thương chỗ
nào không? Hay là tôi mang em đến
bệnh viện?”
Để cô đến bệnh viện với bộ dạng như
ma quỷ này sao?”
Thẩm Cửu: “Em không có sao, em vào
chỉnh đốn lại đã.”
CHƯƠNG 112 CÔ NGỐC HẢ?
Thẩm Cửu vào phòng tắm, cơ thể bốc
mùi hôi hám mà chính cô cũng chán
ghét.
Nhưng trước đó, cô thực sự rất tức
giận.
Mấy người kia làm việc dưới trướng
tập đoàn Dạ Thị, lại châm chọc cô,
châm chọc Dạ Âu Thần.
Chỉ cần nghĩ tới việc anh tàn tật bị
chính nhân viên của mình giễu cợt sau
lưng, chưa nói đến ai khác, chính Thẩm
Cửu đã cảm thấy vô cùng tức giận.
Dựa vào cái gì mà những người này
lại ác ý cười cợt người khác như vậy?
Có lợi gì cho họ sao?
Vòi sen xả xuống từ đỉnh đầu thấm
ướt cả người Thẩm Cửu.
Cô cởi bỏ quần áo đầy mùi hôi hám
trên người, tiện tay mở quạt thông gió
trong phòng tắm.
Khi vết phỏng ở bả vai bị nước nóng
thấm ướt đã rất đau, Thẩm Cửu bất giác
tránh sang bên hai bước.
“Cốc cốc…” Bên ngoài có tiếng Dạ Y
Viễn, Thẩm Cửu phản xạ có điều kiện
ôm chặt mình.
“Em dâu, bên trong có sữa tắm, em
dùng tự nhiên, tôi ra ngoài trước, lát
nữa trợ lý của tôi sẽ đến tìm em.”
“Ừm, vâng ạ.”
Thẩm Cửu gật đầu, hiện giờ người cô
rất dơ, phải nhanh chóng tắm cái đã.
Vì vậy cô cũng không đắn đo quá
nhiều.
Khoảng hai mươi phút sau, dường
như có người đẩy cửa phòng nghỉ bước
vào, sau đó gõ cửa chỗ cô.
“Ai?” Đã yên tĩnh được một lúc lâu, vì
vậy Thẩm Cửu cảnh giác cất tiếng hỏi.
Cô vừa rửa sạch chất bẩn trên người,
lúc này đang xối sạch bọt.
Bên ngoài không có tiếng ai đáp lại,
Thẩm Cửu ngẩn người một lúc, cô đến
bên cửa hỏi lại lần nữa: “Ai vậy?”
Bên ngoài lại im lặng một hồi mới có
giọng nam trong trẻo, lạnh lùng vang
lên.
“Là tôi.”
Đầu tiên Thẩm Cửu sững sờ, sau đó
lập tức phản ứng lại, giọng nói này
không phải là… của Dạ Âu Thần sao?
Vừa nghĩ đến lúc này Dạ Âu Thần
đang ở ngoài cửa, giờ phút này tâm
trạng vốn đang lo âu của Thẩm Cửu
càng bất an hơn. Cô cũng nhanh chóng
sực tỉnh, hiện giờ, cô đang tắm rửa
trong phòng tắm của người khác, chắc
chắn Dạ Âu Thần sẽ giận cô.
Nhất thời, Thẩm Cửu hoảng loạn,
không biết nên làm sao.
“Mở cửa.”
Đột nhiên Dạ Âu Thần nói.
Thẩm Cửu biến sắc, nhỏ giọng nói:
“Không, không được.”
Ngoài cửa, Dạ Âu Thần cau mày, anh
cúi đầu liếc nhìn chiếc túi trong tay, lạnh
lùng nói: “Tôi nói lại một lần nữa, mở cửa.
Thẩm Cửu: “…”
Lại nữa! Mỗi lần trước khi nổi cơn
thịnh nộ, anh đều nói chuyện với giọng
điệu này.
Trong lòng Thẩm Cửu vẫn hơi sợ anh,
rốt cuộc sau khi lần chần một hồi cô
mới mở hé ra một khe nhỏ, cả người
trốn sau cánh cửa, chỉ thò nửa đầu ra
nhìn Dạ Âu Thần.
Ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh nhạt, trên
người toát ra hơi thở lạnh giá như dã
thú, khiến người ta không rét mà run.
Lúc Thẩm Cửu liếc sang, vừa hay anh
cũng liếc lại, Thẩm Cửu giật nảy mình,
định đóng cửa lại.
Một chiếc túi được đưa qua.
Thẩm Cửu ngớ người: “Cái, cái gì vậy?”
**********
**********
“Muốn trần truồng đi ra?” Giọng điệu
Dạ Âu Thần rét lạnh, có thể nói là
nghiến răng ken két mà thốt ra: “Nếu
không sợ chết, cô cứ thử xem.”
Thẩm Cửu sao có thể trần truồng mà
bước ra? Cô vội nhận lấy túi trong tay
Dạ Âu Thần, phát hiện bên trong đúng
là một bộ quần áo mới
“Cảm ơn anh.” Cô cảm ơn anh một tiếng.
Dạ Âu Thần dời mắt, hít sâu một hơi:
“Cho cô mười phút, mau chóng sửa
soạn xong rồi đi ra.”
“Ừm.” Thẩm Cửu đóng cửa, treo túi
lên cái móc kế bên, lúc này cô mới mở
lại vòi sen rửa sạch bọt trên người.
Đã nói là mười phút, Thẩm Cửu cũng
nắm chắc thời gian, khoảng chín phút
cô đã sửa soạn gọn gàng rồi mở cửa
phòng tắm bước ra.
Trong phòng nghỉ im lặng như tờ, chỉ
có một mình Dạ Âu Thần ngồi trên xe lăn.
So với nhiệt độ bình thường trong
phòng nghỉ khi cô bước vào trước đó,
lúc này trong phòng nghỉ giống như kho
lạnh lưu trữ sản phẩm thịt đông lạnh,
Thẩm Cửu vừa tắm xong, trên người
còn lấm tấm mấy giọt nước, cô mới
bước ra đã cảm thấy lạnh, theo phản xạ
có điều kiện hắt xì một cái.
Dạ Âu Thần quay lưng về phía cô, cả
người toát ra phong thái lạnh nhạt.
Thẩm Cửu đứng tại chỗ ngần ngừ
một lát, mới nhỏ giọng gọi anh: “Này…
Dạ Âu Thần, tôi sửa soạn xong rồi.”
Dạ Âu Thần khựng lại một lát rồi xoay
đầu nhìn cô.
Ánh mắt kia đầy sự hẳn học, dọa cô
sợ đến nỗi lùi lại một bước.
“Theo tôi ra ngoài.”
Anh lại lạnh giọng nói.
Thẩm Cửu chỉ đành gật đầu, tiến lên
đẩy anh ra ngoài.
Tựa như một giấc mơ, trước đó rõ
ràng là Dạ Y Viễn đưa cô vào, nhưng lúc
này lại chẳng thấy bóng dáng Dạ Y Viễn
đâu, hơn nữa cũng không thấy tung tích
trợ lý của anh ta, không phải đã nói là
trợ lý của anh ta sẽ đến đưa quần áo
cho cô sao?
Nhưng người xuất hiện ở đây sao lại
là Dạ Âu Thần?
Thẩm Cửu nghĩ không ra.
“Rất thất vọng sao?” Bỗng nhiên Dạ
Âu Thần lạnh lùng hỏi.
Nghe thấy tiếng nói, Thẩm Cửu mới
hoàn hồn: “Cái gì?”
“Người mà cô nhìn thấy sau khi bước
ra là tôi đã khiến cô thất vọng rồi, đúng không?”
Thẩm Cửu: ”… Không có, tôi chỉ đang
nghĩ xem họ đã đi đâu…”
Dạ Âu Thần châm chọc: “Cô cảm thấy
tôi sẽ để cho người đàn ông khác nhìn
thấy dáng vẻ mới tắm xong của người
phụ nữ thuộc về Dạ Âu Thần tôi sao?”
Nghe xong câu này, tim Thẩm Cửu
hãng mất nửa nhịp.
“Lời hôm qua tôi nói với cô đã bay
theo gió rồi hả?”
Câu này thật lạnh lẽo, Thẩm Cửu
không khỏi rụt cổ lại: “Không phải.”
“Vậy vì sao ở chung với Dạ Y Viễn?
Không phải tôi đã bảo cô tránh xa anh
ta rồi mà?”
Thẩm Cửu đẩy anh ra ngoài, vừa giải
thích: “Đây là ngoài ý muốn.”
“Vậy được, giải thích tôi nghe xem.”
Thấm Cửu: ”…”
Không phải chứ, từ khi nào Dạ Âu
Thần đã trở nên ấu trĩ thế này vậy? Hơn
nữa anh vậy mà có hứng nghe cô giải thích?
Thẩm Cửu ngần người một hồi, nói
giảm nói tránh kể lại việc xảy ra ở nhà ăn.
Chỉ là cô tranh cãi với một vài cô gái,
sau đó đối phương ra tay trước, cô
không kiềm được đã đánh trả…
Nói đến cuối, giọng của Thẩm Cửu đã
dần dần yếu di, tựa như người làm sai là
chính cô.
Dạ Âu Thần không nói gì, chỉ có hơi
thở trên người càng nặng nề, Thẩm Cửu
cũng không nói gì, đẩy anh quay về văn
phòng.
“Vậy nếu không có gì, tôi đi trước
đây.” Thẩm Cửu tưởng cô đưa anh đến
văn phòng là xong việc, vậy nên cô
chuẩn bị rời đi. Ai biết vừa xoay người,
thanh âm lôi cuốn của Dạ Âu Thần đã vang lên.
“Cô đang sợ cái gì?”
Cái gì? Thẩm Cửu dừng bước, khó
hiểu xoay đầu.
Dạ Âu Thần di chuyển xe lăn, chầm
chậm xoay người, ánh mắt nghiêm nghị
nhìn cô: “Nếu là lỗi của người khác, vì
sao cô chẳng có chút tự tin nào vậy?”
Thẩm Cửu tưởng anh không tin mình,
chán nản xin lỗi Dạ Âu Thần: “Tôi xin lỗi,
tôi biết chuyện thế này rất tồi tệ, sau
này tôi… sẽ không vậy nữa.”
“Sẽ không thế nào? Không đánh trả?
Hay là nói, nếu lần sau lại bắt gặp
chuyện này, thì sẽ tiếp tục ấu đả với họ?”
Trong lòng Thẩm Cửu đã đủ ấm ức
rồi, kết quả Dạ Âu Thần còn nói câu kiểu
vậy, cô chỉ cảm thấy tất cả chua xót đều
dồn nén trong lồng ngực, thật sự ép cô
đến mức khó chịu cùng cực, hai tay
buông thống bên người cũng không
khỏi nắm chặt.
“Tôi đều nghe theo cậu Dạ, cậu Dạ nói
sao thì chính là vậy.”
Dạ Âu Thần thấy dáng vẻ nhẫn nhịn
của cô, cuối cùng không khỏi nhăn chặt mày.
“Cô ngốc hả?”
CHƯƠNG 113 PHẢI BẢO VỆ TỐT NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA MÌNH
Thẩm Cửu rũ mắt, không quan tâm biểu
cảm của Dạ Âu Thần thế nào, cô chỉ biết
rằng, cô đã nghe được ý trách móc
trong lời nói của anh.
Có lẽ anh đang trách cô.
Dù gì thì ai mà hy vọng trợ lý của mình
lại đánh lộn với nhân viên, náo loạn nhà
ăn đến nỗi gà bay chó sủa.
Bên tai nghe được tiếng xe lăn di
chuyển, trước mắt Thẩm Cửu xuất hiện
một đôi chân thon dài, sau đó, khi cô
chưa kịp phản ứng lại, eo đã bị siết chặt
và cô được người ta ôm vào lòng.
Thẩm Cửu không khỏi trừng to mắt.
Dạ Âu Thần vậy mà lại di chuyển xe
lăn đến trước mặt cô, ôm cô vào lòng.
Cửu bị giữ lấy, Dạ Âu Thần ép cô ngước
đầu, đối diện với đôi mắt hờ hững của
anh.
“Biết tôi giận chuyện gì không?”
Hơi thở nam tính lạnh lùng trên người
anh quấn lấy cô, Thẩm Cửu cảm thấy
chính mình không thể động não, bèn lắc
đầu.
“Tôi đã biết rõ đầu đuôi sự việc.”
“Cái gì? Anh đều biết cả? Vậy anh
còn…” Hỏi tôi…
“Có điều tôi muốn nghe thử xem từ
miệng cô nói ra sẽ là phiên bản thế nào,
haiz, không ngờ vậy mà cô còn nói giảm
nói tránh với tôi? Cô cảm thấy chính
mình còn chưa chịu đủ ấm ức sao? Đau
thì không biết hét lên hả?”
Vừa dứt lời, ngón tay Dạ Âu Thần
búng mạnh lên đầu cô.
Thẩm Cửu đau đến hét lên, giơ tay
che trán mình lại.
“Xem ra vẫn còn biết đau.” Giọng
điệu Dạ Âu Thần lạnh lùng, anh cười
nhạt một tiếng.
Thẩm Cửu che trán: “Rốt cuộc anh có ý gì?”
“Lần sau không được ẩu đả với người
khác.” Dạ Âu Thần nói, ánh mắt sâu
thẳm nhìn cô.
Gương mặt trắng ngần bị hằn lên mấy
vết, Dạ Âu Thần nhìn chỗ thương tích
này, tựa như đang cào xé tim anh.
“Ừm.” Cô không muốn ẩu đả với
người khác, chỉ là lúc đó cô thực sự
không kiềm chế được.
Cất tiếng thở dài, tay giữ cằm cô đổi
hướng, che sau đầu cô, ấn cô vào trong
ngực mình, Thẩm Cửu nằm bò trước
ngực anh, hơi không nắm rõ tình hình.
Sao cô có ảo giác như… Dạ Âu Thần
đang xót xa cho cô?
Là cô cảm nhận sai rồi sao?
Đang suy tư, lồng ngực lại rung lên,
Dạ Âu Thần nói: “Tôi sẽ…”
Cốc cốc cốc…
Lúc này lại có tiếng gõ cửa phòng làm việc.
“Cậu Dạ, bác sỹ đã đến!”
Tiếng của Lang An vang lên ngoài
phòng làm việc.
Thẩm Cửu vừa nghe xong đã lập tức
ngẩng đầu nhìn Dạ Âu Thần, ánh mắt
anh phức tạp nhìn cô: “Đứng lên nào,
để bác sĩ xem giúp cô coi có chỗ nào bị
thương không.”
Nói xong anh nhẹ nhàng đỡ cô dậy.
Thẩm Cửu thuận theo động tác của
anh đứng lên.
“Vào đi.”
Lúc này Lang An mới cửa dẫn bác sỹ vào.
Người được tìm đến là một nữ bác sỹ,
Dạ Âu Thần bảo hai người đi thẳng vào
phòng nghỉ.
Thẩm Cửu theo bác sỹ vào phòng
nghỉ bên cạnh, nữ bác sỹ là một phụ nữ
gần bốn mươi tuổi, đầu mày đuôi mắt
đều có vẻ hiền hòa, dường như còn
mang ý cười: “Cô Thẩm, cô cởi đồ đi, để
tôi xem thử miệng vết thương của cô.”
Thẩm Cửu ngoan ngoãn gật đầu, vừa
định cởi quần áo, nhưng bỗng nhiên
nhớ đến gì đó, động tác của cô ngừng lại.
Không được đâu…
Trên người cô còn có rất nhiều dấu
vết do Dạ Âu Thần để lại, nếu bị bác sĩ
nhìn thấy, vậy không phải là…rất mất mặt sao?
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu bèn ngừng
động tác cởi quần áo lại: “Bác sĩ, người
tôi không sao, bà giúp tôi xem thử vết
thương trên mặt là được.”
Còn vết phỏng trên vai kia, chút tối
lúc cô tan làm, đến tiệm thuốc mua chút
thuốc trị phỏng về nhà bôi là được.
Bác sĩ mỉm cười: “Cô nhóc không
thành thật, tôi là bác sỹ, cô có gì phải
mắc cỡ chứ? Mau cởi đi.”
Rốt cuộc Thẩm Cửu vẫn không xoay
chuyển được bác sỹ, đành lặng lẽ xoay
lưng về phía bà rồi cởi đồ, sau đó cô chỉ
để lộ vị trí của bả vai.
Nữ bác sĩ chú ý đến vết thương trên
vai cô, không khỏi rùng mình: “Đã bị
thương thành như vậy mà cô còn cậy
mạnh hả?”
**********
Thẩm Cửu không nói gì, mặt hơi đỏ.
Nữ bác sĩ vừa giúp cô xử lý vết
thương, vừa nói: “Tôi nghe nói cô mang
thai, nên lần sau cô vẫn nên để ý một
chút, lần này không tổn thương đến bên
trong là do cô hên, nhưng lần sau thì
không chắc đâu, tốt nhất vẫn nên tránh
có tiếp xúc với người khác, cứ cho là vì
con cô, cô cũng phải bảo vệ tốt bản
thân, đừng xảy ra xung đột với người khác.”
Nghe đến đây, Thẩm Cửu bị kích động mạnh.
Đây là lần đầu tiên cô làm mẹ, hơn
nữa sau khi cô ly hôn với Lâm Tuấn rồi
gả cho Dạ Âu Thần, sau khi xảy ra
chuyện trong đêm mưa kia, mỗi ngày cô
đều sống trong trạng thái ngơ ngẩn, rất
nhiều khi cô không nhớ nổi rốt cuộc
chính cô đang mang thân phận gì, đang
làm gì.
Tất cả đều nghe theo trái tim.
“Tôi, tôi biết rồi.” Thẩm Cửu gật đầu đáp.
Nữ bác sĩ nhẹ nhàng mỉm cười, thu
tay lại: “Được rồi, miệng vết thương đã
được xử lý xong, đây là kem trị phỏng,
mỗi ngày nhớ bôi hai lần. Miệng vết
thương đỡ rồi thì dùng cái này.”
Thẩm Cửu nhận lấy hai lọ thuốc bôi.
“Lọ này là?”
“Trị sẹo, trên người con gái không thể
để lại sẹo đâu, xấu xí lắm.”
“Cảm ơn bà.”
Sau đó, Thẩm Cửu cầm hai hộp kem
trị phỏng và chìm vào suy tư.
Nếu không phải vừa khéo Lang An gõ
cửa, cắt ngang câu trước đó Dạ Âu
Thần đã nói khi ôm cô trong lòng.
Thẩm Cửu cảm thấy dường như anh
sẽ nói: “Tôi sẽ đau lòng…”
Nhưng đã bị cắt ngang, nên rốt cuộc
sau từ tôi sẽ trong câu đó của anh là từ
gì, cô đã không thể biết được nữa.
Thẩm Cửu hơi tiếc nuối, cô hoàn hồn
rồi cùng bác sĩ bước ra ngoài.
Sau khi bước ra, nữ bác sỹ tháo khẩu
trang xuống: “Đã xử lý xong rồi.”
Ánh mắt Dạ Âu Thần nhìn khuôn mặt
bà, giọng điệu hòa nhã hiếm thấy:
“Cháu cảm ơn dì nhỏ.”
Bỗng nhiên Thẩm Cửu đi sau nữ bác
sỹ dừng lại, đây là dì nhỏ của Dạ Âu
Thần?
Bỗng chốc, mặt Thẩm Cửu càng đỏ
hơn, nếu bà là dì nhỏ của Dạ Âu Thần,
vậy không phải bà đã nhìn thấy hết mấy
dấu vết trên người cô, vậy có thể liên
tưởng đến cô…
Nghĩ đến đây, hai tai và mặt mũi Thẩm
Cửu đều nóng lên.
“Biết ơn dì thì đến thăm dì nhiều hơn
đi, Âu Thần, cháu đó, đừng có lẩn quần
trong công ty cả ngày nữa.” Người phụ
nữ kéo khẩu trang xuống, là dì nhỏ của
Âu Thần, cũng chính là em của mẹ Âu
Thần, Tống Thiến.
Tống Thiến trẻ hơn mẹ Dạ Âu Thần
khoảng gần tám tuổi, năm nay đã sắp
bốn mươi, nhưng bà giữ gìn nhan sắc
vô cùng trẻ trung, nhìn có vẻ cũng chỉ
hơn ba mươi thôi.
Hơn nữa, nụ cười và ánh mắt của bà
vô cùng thân thiện, khiến người ta cảm
thấy bà vô cùng bình dị dễ gần.
Từ nãy lúc bà xử lý miệng vết thương
cho cô, Thẩm Cửu đã có cảm giác này,
không ngờ…vậy mà bà lại là dì nhỏ của
Dạ Âu Thần.
Tống Thiến quay sang liếc nhìn Thẩm
Cửu, ánh mắt kia có thể nói là vô cùng
thâm thúy.
“Dì đã nghe Âu Thần nói về chuyện
của cháu, tuy là liên hôn giữa các nhà,
nhưng tụi cháu dù gì cũng là vợ chồng
thật sự, sau này nhất định phải bảo vệ
đứa bé đàng hoàng.”
Nghe xong, khóe môi Thẩm Cửu mấp
máy, dường như định giải thích gì đó,
lúc này Dạ Âu Thần lại lên tiếng: “Dì
nhỏ, chúng cháu biết rồi.”
“Cháu cũng thật là, thân là đàn ông
con trai, theo lý phải bảo vệ người phụ
nữ của mình, sao lại để cô ấy bị thương
nghiêm trọng như vậy? Sau lưng đã
phỏng một mảng lớn thế kia, nếu cháu
không kịp thời dẫn dì đến xử lý vết
thương, có lẽ sẽ để lại sẹo đó, cháu biết
không hả?”
Dạ Âu Thần khẽ cau mày: “Dì nhỏ, lần
này là chuyện ngoài ý muốn.”
Vì anh hoàn toàn không ngờ đến
Thẩm Cửu vậy mà lại ấu đả với phụ nữ
khác trong công ty.
Dạ Âu Thần trước giờ chưa từng ngờ
tới một màn này.
“Ngoài ý muốn làm sao? Cháu không
ngăn chuyện ngoài ý muốn xảy ra, lẽ
nào không phải lỗi của cháu sao?” Tống
Thiến cau mày nói.
Dạ Âu Thần: ”…Là lỗi của cháu.”
Tống Thiến lúc này mới hài lòng gật
đầu: “Sau này chịu khó thay đổi là
được, dì còn có việc, hôm nay dì về
trước nhé.”
Đợi Tống Thiến đi khỏi, Thẩm Cửu
nhìn Dạ Âu Thần với ánh mắt phức tạp.
“Anh không nói với dì nhỏ rằng, đứa
bé là…”
CHƯƠNG 114 ĐÃ LIÊN HỆ ĐƯỢC NHÀ THIẾT KẾ
Thẩm Cửu còn chưa nói hết câu sau,
ánh mắt lạnh lùng của Dạ Âu Thần đã
lướt qua: “Nói bậy gì đó? Cô cảm thấy
tôi sẽ nói chuyện này với dì nhỏ của tôi
sao?”
Nghe vậy, Thẩm Cửu từ từ cụp mắt
xuống.
Đúng vậy, đứa con cô hoài thai không
phải con của Dạ Âu Thần, chuyện này
đối với đàn ông mà nói đều là nỗi ô
nhục, sao anh có thể nói ra chứ?
Thẩm Cửu cảm thấy trong lòng càng
lúc càng nặng nề.
“Vết thương của tôi đã không sao rồi,
vậy tôi ra ngoài trước đây.” Thẩm Cửu
cúi đầu nói.
Dạ Âu Thần cũng không có lý do gì
giữ cô lại nữa: “Ừm.”
Thẩm Cửu quay về vị trí làm việc của
mình, trong mắt vô cùng ảm đạm.
Cô đang nghĩ gì vậy?
Sau đó, Thẩm Cửu xóa đi ý nghĩ này,
chăm chú nhập tâm vào công việc, rất
nhanh đã đến giờ tan làm.
Vừa đến giờ, điện thoại đã vang lên, là
tin nhắn Hàn Mai Linh gửi đến.
[Thẩm Cửu, xe tớ dừng trước một
siêu thị gần cổng công ty các cậu, lát
nữa cậu đi thẳng qua là được.]
[Được]
Thẩm Cửu bắt đầu dọn đồ, sau đó đeo
túi xuống lầu.
Vừa khéo chạm mặt Dạ Âu Thần và
Lang An từ văn phòng bước ra, Thẩm
Cửu khựng lại một lát rồi vẫn tiến lên
nói với Dạ Âu Thần: “Nè…buổi tối tôi
không cùng anh về nhà đâu.”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần nhướng mày.
Thẩm Cửu vội giải thích: “Tôi phải đi
gặp Mai Linh.”
Lại gặp người phụ nữ kia? Dạ Âu Thần
hơi cau mày: “Cô ta là bạn cô?”
Thẩm Cửu nhanh nhẹn gật đầu: “Ừm,
chúng tôi biết nhau đã lâu, tôi thật sự đi
gặp cậu ấy, không phải đi gặp người
khác.”
Cô lo lắng Dạ Âu Thần lại tưởng rằng
cô đi gặp đàn ông, nên đã giải thích
trước, tránh sau khi về nhà lại gây ra
hiểu lầm.
Dạ Âu Thần nhìn cô, bất giác cảm
thấy câu cuối kia của cô đúng là êm tai,
cô sợ anh hiểu lầm nên cất công giải
thích cho anh, vậy điều này nói rõ trong
lòng cô vẫn để tâm suy nghĩ của anh.
“Được.” Dạ Âu Thần mím môi nói: “Để
Lang An đi với cô đi.”
Nghe xong, Thẩm Cửu biến sắc:
“Không được đâu, Lang An phải đưa
anh về nhà, anh cử động không tiện.”
Dạ Âu Thần cong khoé môi, ánh mắt
vẫn nhìn cô như cũ: “Lo lắng cho tôi
như vậy sao?”
Mặt Thẩm Cửu phiếm hồng: “Được
rồi, tôi đi trước nhé.”
Sau đó cô hoảng loạn trốn khỏi anh.
Lúc xuống lầu, khá nhiều người nhìn
thấy cô ba chân bốn cẳng né tránh, có
lẽ là vì chuyện hồi trưa, hẳn họ cảm
thấy cô là người rất đáng sợ nhỉ?
Thẩm Cửu bước nhanh hơn về hướng
siêu thị, khi cô đến chỗ siêu thị quả
nhiên đã có thể nhìn thấy xe của Hàn
Mai Linh. Cô bước nhanh qua gõ cửa xe,
nhưng trong xe, Hàn Mai Linh cứ ngồi
đờ ra, dường như đang suy nghĩ chuyện
quan trọng gì đó nên không để ý cô.
Thẩm Cửu cảm thấy kỳ lạ, lại gõ mấy
cái, thuận miệng kêu lên một tiếng.
“Mai Linh?”
Hàn Mai Linh vẫn không để ý cô,
không biết rốt cuộc cậu ấy đang suy
nghĩ cái gì?
Thẩm Cửu chỉ đành ra sức vỗ cửa xe,
hét lớn hai tiếng, Hàn Mai Linh mới đột
nhiên phản ứng lại, nhìn thấy Thẩm Cửu
đã đứng ở cạnh xe, cô mới vội vàng hạ
kính xe xuống.
“Thẩm Cửu, cậu đến rồi hả.”
“Cậu sao thế? Ngồi đờ dẫn ở đây, tớ
đến từ lâu rồi.” Thẩm Cửu nhìn cô mỉm
cười ngọt ngào, đi sang phía bên kia mở
cửa xe.
Lúc này Hàn Mai Linh lại nói: “Chúng
ta không lên xe, chúng ta lên lầu ba của
siêu thị đi, ở đó có một tiệm đồ ngọt.”
Tiệm đồ ngọt…
Vừa nghe đến ngọt, Thẩm Cửu hơi
biến sắc.
“Cậu yên tâm đi, cũng không chỉ làm
đồ ngọt thôi đâu, có mấy món khác
nữa.”
Sau khi Hàn Mai Linh xuống xe thì kéo
cô đi vào trong.
Thẩm Cửu theo cô đến cửa hàng đồ
ngọt ở lầu ba, Hàn Mai Linh gọi rất nhiều
đồ ăn ngon, Thẩm Cửu xem tới xem lui,
gọi một ly nước ép trái cây.
“Xin lỗi nha, ngày đó lúc tớ đến bệnh
viện vốn định đi thăm cậu, nhưng lúc đó
cậu vẫn đang hôn mê, nên tớ không làm
phiền cậu.”
Nghe xong, Thẩm Cửu sửng sốt, ngày
đó sau khi cô tỉnh lại chỉ thấy Dạ Âu
Thần, không hề biết Hàn Mai Linh cũng
đến, bây giờ sau khi nghe Mai Linh nói
vậy, cô cũng khá kinh ngạc.
**********
**********
“Hôm đó cậu cũng đến hả?”
“Đúng vậy.” Hàn Mai Linh gật đầu:
“Bạn thân tớ nhập viện, chắc chắn tớ
phải đến tìm hiểu chứ.”
Thẩm Cửu cười cười: “Tớ biết, chỉ có
cậu tốt với tớ nhất.”
Hàn Mai Linh: “Thật ra tớ gọi cậu ra
đây là vì có chuyện rất quan trọng phải
nói với cậu.”
Nói xong, Hàn Mai Linh ngó xung
quanh, sau đó sáp đến trước mặt cô, hạ
giọng nói: “Chúng tớ đã liên hệ được
nhà thiết kế kia.”
Đúng lúc nhân viên phục vụ đưa đến
một ly nước trái cây, nét mặt Thẩm Cửu
vốn bình tĩnh, nghe được câu này, cô
đột ngột đứng bật dậy, vừa khéo đụng
trúng nhân viên phục vụ.
Binh!
“A, tôi xin lỗi cô!”
Ly thuỷ tỉnh rơi trên đất lập tức vỡ
thành từng mảnh, nước ép dưa hấu đỏ
cũng đổ đầy người Thẩm Cửu.
Nhân viên phục vụ cho là lỗi của
mình, sợ hãi xin lỗi: “Xin lỗi mà, tôi xin
lỗi, tôi không phải cố ý đâu.”
Hàn Mai Linh biến sắc, đứng lên: “Cô
bị gì vậy? Làm việc thế này hả.”
Thẩm Cửu kéo Hàn Mai Linh lại, thấp
giọng nói với nhân viên phục vụ kia:
“Không sao, là do tôi đứng lên quá
nhanh, không liên quan đến cô, có điều
có thể phiền cô cho tôi xin ít khăn giấy
không?”
Nhân viên phục vụ sững sờ một hồi
mới gật đầu, xoay người nhanh chóng
đi lấy khăn giấy cho Thẩm Cửu, lúc
quay lại bên cạnh đã có cửa hàng
trưởng đi theo, liên tục xin lỗi cô.
“Thực sự xin lỗi quý cô đây, nhân viên
phục vụ này là người mới, không cẩn
thận lắm nên đã khiến quần áo cô bị
thành thế này, như vậy đi, đồ hôm nay
hai quý cô ăn ở tiệm chúng tôi sẽ hoàn
toàn miễn phí, xem như là quà hối lỗi
của tiệm chúng tôi cho hai vị nhé.”
Chiếc váy trên người Thẩm Cửu là do
Dạ Âu Thần mua cho, ánh mắt cửa hàng
trưởng sắc bén, vừa nhìn đã nhận ra giá
chiếc váy kia không rẻ.
Hơn nữa, trên người Hàn Mai Linh
toàn mặc đồ hiệu, cửa hàng trưởng
không dám khiến những người này
phật ý, chỉ đành vội vàng đi sang xin lỗi
chịu tội.
Hàn Mai Linh chớp mắt: “Một chút đồ
ăn mà muốn dàn xếp với chúng tôi, lẽ
nào váy của bạn tôi cứ vậy mà bị phá hư
mất?”
Cửa hàng trưởng biến sắc: “Vậy quý
cô đây cảm thấy nên xử lý thế nào ạ?”
“Tôi xin lỗi!” Nhân viên lại vội vàng
đứng ra xin lỗi Thẩm Cửu: “Tôi thật sự
không phải cố ý, mong hai vị hãy tha
thứ cho tôi một lần ạ.”
Thẩm Cửu đang cầm giấy lau chùi vết
dưa hấu trên quần áo, nghe đến đây
bèn ngẩng đầu nói: “Không phải tớ đã
nói rồi sao? Là do tớ, Mai Linh, cậu đừng
làm khó họ nữa.”
Hàn Mai Linh hừ một tiếng: “Còn
không phải vì trút giận cho cậu sao, đĩa
cũng bưng không vững, xin lỗi cái rồi
tặng chút đồ ăn là xong sao? Đồ ăn này
đáng bao nhiêu tiền chứ? Hừ.”
“Thật sự xin lỗi.”
“Không sao, các cô cứ đi làm việc của
mình đi.” Thẩm Cửu nói với họ.
“Thật sự vô cùng cảm ơn cô.” Cô gái
sâu xa liếc nhìn Thẩm Cửu, ánh mắt
mang vẻ cảm kích vô bờ.
Đợi bọn họ đi khỏi, Hàn Mai Linh
không kiềm được lên tiếng: “Cậu sao
vậy chứ? Váy đã bị thành thế này rồi,
cậu cứ cho qua như vậy?”
“Thực ra là tớ không đúng.” Thẩm
Cửu khẽ khàng giải thích: “Vừa nãy tớ
hơi kích động, nên đứng lên đụng trúng
cô ấy, nếu nói vậy tớ còn làm hỏng ly
của cô ấy nữa.”
Hàn Mai Linh hừ một tiếng, không
đoái hoài đến cô.
Có điều giữa chừng đột nhiên cô nghĩ
đến gì đó, cười híp mắt nói: “Mắc gì
bỗng dưng cậu kích động vậy, có phải
vì sắp tìm được người đàn ông kia nên
háo hức không?”
Thẩm Cửu: ”…Cậu đừng nói bậy.”
Hàn Mai Linh nheo mắt: “Thực ra có
phải cậu không chịu nổi Dạ Âu Thần,
muốn sớm rời xa anh ta đúng không?”
Không chịu nổi Dạ Âu Thần, muốn
sớm rời xa anh?
“Thằng nhóc thối! Cháu vô duyên vô cớ
đánh người ta bị thương như vậy, lại
không một lời giải thích, cháu là muốn
phá hủy nhà họ Dạ sao!?”
Dạ Y Viễn ở bên cạnh khuyên nhủ ông
cụ Dạ đang nổi giận: “Ông nội, Âu Thần
làm việc đều có lý do riêng của mình.
Trước kia chưa từng thấy cậu ấy trừng
trị người này, có lẽ lần này Lục Chiêu
thật sự giẫm trúng đuôi của Âu Thần.
Âu Thần, ít nhất cậu cũng nên nói tình
huống cho người nhà biết, rốt cuộc Lục
Chiêu đắc tội gì với cậu?”
“Hừ, dựa vào mấy người thì có tư
cách gì biết chuyện của tôi?” Thái độ
của Dạ Âu Thần vô cùng kiêu căng,
không đặt ông cụ Dạ và Dạ Y Viễn vào
mắt, nhưng Thẩm Cửu đứng bên cạnh
lại biết, anh là không muốn kéo cô
xuống nước.
Lần trước cô đứng ra nói chuyện bị
anh ngăn cản, lúc đó Thẩm Cửu đã biết,
Dạ Âu Thần không muốn liên lụy đến cô.
Nhưng mà… không có lý do gì để anh
ngăn cản những chuyện này cho cô?
Cô hẳn nên đứng ra, cô không cần lần
nào Dạ Âu Thần cũng đỡ đạn thay mình.
Nghĩ đến đây, trước khi ông cụ Dạ nổi
giận lần nữa, Thẩm Cửu đứng ra.
“Bởi vì liên quan đến cháu.” Thẩm
Cửu đứng ra, mặc dù cơ thể nhỏ gầy
nhưng cô lại chắn trước người Dạ Âu
Thần.
Dạ Âu Thần sững lại, lông mày nhíu
chặt.
“Từ khi nào đến lượt cô nói chuyện rồi
hả?”
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Cửu tái
nhợt, anh lại muốn lấy chuyện cô là
người ngoài đến chèn ép cô sao?
Nhưng lần này Thẩm Cửu lại không
muốn để anh gánh thay mình nữa, thế
là cô cướp lời: “Là bởi vì Lục Chiêu bắt
cóc cháu!”
“Cái gì?” Dạ Y Viễn giật mình: “Em
dâu, em nói Lục Chiêu bắt cóc em?
Chuyện này…”
Ánh mắt tinh tường của ông cụ Dạ
nhìn cô chằm chằm: “Bắt cóc cháu?
Chuyện từ khi nào?”
Không đợi Thẩm Cửu lên tiếng, Dạ Âu
Thần đã lái xe lăn đến rồi, Thẩm Cửu sợ
anh lại muốn đứng ra chịu mắng thay
mình, trước khi anh lên tiếng đã cướp
lời: “Ngay tối qua, anh ta bắt cóc cháu
ngay trong tiệc rượu.”
Dạ Âu Thần nhíu mày: “Đáng chết!”
Người phụ nữ này nghĩ cái gì vậy? Dạ
Âu Thần anh là loại người cần người
khác che chở trước mình sao?
“Ông cụ, cháu biết có lẽ ông sẽ cảm
thấy lời cháu nói không thể tưởng
tượng nổi, nhưng Lục Chiêu thật sự bắt
cóc cháu, hơn nữa anh ta nói lời ác độc,
tấn công Dạ Âu Thần. Nếu như là ông,
chắc chắn ông cũng không muốn nhìn
thấy cháu mình bị người khác tấn công
như thế?” Nói đến đây, Thẩm Cửu
thoáng nhìn Dạ Âu Thần, cô không phải
không cảm giác được ánh mắt lạnh
lùng của Dạ Âu Thần, chỉ là cô không
thể lại nhìn Dạ Âu Thần ôm hết tất cả
nữa.
“Lúc trước cháu đã muốn nói, nhưng
vẫn luôn không có cơ hội, lần này cháu
nói ra rồi, ông sẽ không trách Âu Thần
nữa chứ?”
Ông cụ Dạ nheo mắt nhìn cô chằm
chằm, không nói gì.
Trái lại là Dạ Y Viễn, căng thẳng bước
lên hỏi thăm: “Lục Chiêu bắt cóc em
sao? Em có bị thương ở đâu không?”
Thẩm Cửu vội lui về sau một bước, lui
đến bên cạnh Dạ Âu Thần, khẽ trả lời:
“Không bị thương, là Âu Thần đã cứu tôi.
Thẩm Cửu lại liếc nhìn ông cụ, thấy
ông ta vẫn đang nhìn mình, cũng không
có ý tứ gì khác.
Thẩm Cửu đành phải dựa theo những
lời ngày đó Dạ Âu Thần nói với mình mà
giải thích với ông cụ Dạ: “Hơn nữa đối
với chuyện hợp tác mà nói, Lục Chiêu
này thường xuyên không làm việc theo
lẽ thường, lần này hạng mục Dạ thị
chúng ta hợp tác với Lục Thị là một
hạng mục cần phải tiến hành lâu dài,
cháu đã điều tra, cũng là công ty hợp
tác giống vậy, tập đoàn Phương thị
càng đáng hợp tác hơn tập đoàn Lục
thị!”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần không khỏi
nhướng mày đánh giá Thẩm Cửu.
Người phụ nữ này… thông minh hơn
anh tưởng tượng nhiều, thế mà cũng đã
nhìn ra điểm này.
A ~ Không hổ là người phụ nữ của Dạ
Âu Thần anh.
Thế là đáy mắt đen nhánh của Dạ Âu
Thần tăng thêm một chút vui vẻ.
“Hi vọng ông có thể thông cảm một
chút.” Thẩm Cửu lại nói thêm một câu.
“Đã nghe chưa ông già?” Dạ Âu Thần
bổ thêm một câu.
Sắc mặt Thẩm Cửu thay đổi, tay đút
trong túi Âu phục không tự chủ nắm
chặt, tên khốn kiếp này, khó khăn lắm
cô mới nói nhiều như vậy, kết quả anh
nói một câu đó, không phải là có ý định
muốn người ta tức chết sao?
Thế là Thẩm Cửu đẩy Dạ Âu Thần ra
đằng sau, rồi lại chạy lên.
“Ông cụ, thật sự xin lỗi, nhưng lần
này bàn chuyện hợp đồng với Lục Thị
không thành cũng không gây tổn thất gì
đến Dạ thị, trái lại còn là một loại lợi
nhuận, chỉ cần giành được hợp tác với
Phương thị.”
Nghe vậy, ánh mắt khôn khéo của ông
cụ nhìn thẳng vào cô: “Cháu có nắm
chắc không?”
Thẩm Cửu sững sờ, nhưng rất nhanh
đã hiểu ra, rõ ràng cô đã chuẩn bị tâm lý
rất tốt rồi.
Thẩm Cửu trả lời: “Cháu sẽ cố gắng.”
Dạ Âu Thần lại nhíu mày, vừa định nói
gì đó, lại bị Thẩm Cửu cướp trước, nói
với anh: “Vậy chúng ta về phòng trước
đi.”
Sau đó không đợi ông cụ hoàn hồn,
Thẩm Cửu quay người đẩy Dạ Âu Thần
rời đi.
Có thể nói toàn bộ quá trình xảy ra
chưa đến ba phút, nếu như mặc kệ cho
Dạ Âu Thần nói chuyện với ông cụ Dạ,
có lẽ ông cụ sẽ lại phải tức giận rồi.
Bước vào thang máy, giọng nói lạnh
lùng của Dạ Âu Thần vang lên.
“Ai bảo cô tự quyết định?”
Sắc mặt Thẩm Cửu hơi thay đổi, giải
thích: “Dù sao chúng ta cũng chuẩn bị
hợp tác với Phương thị, không phải
sao?”
“Vì vậy cô dùng việc này ra ngăn
cản?”
Thẩm Cửu mím môi: “Tôi sẽ cố gắng
bàn chuyện hợp tác với Phương thị, xin
lỗi…”
Xin lỗi? Ánh mắt Dạ Âu Thần lại lạnh
thêm mấy phần: “Ai bảo cô nói xin lỗi?”
“Vậy… anh muốn tôi nói cái gì?” Thẩm
Cửu phát hiện ra, dường như mình làm
gì trước mặt Dạ Âu Thần cũng là không
đúng, nói cái gì cũng có thể bị Dạ Âu
Thần phản đối.
Dạ Âu Thần ngước mắt nhìn cô.
Thân hình nhỏ gầy của cô bị bọc
trong Âu phục, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ
nhắn trắng nõn, ánh mắt kia sạch sẽ
trong veo, lại mang theo một chút yếu
ớt.
Hoàn toàn không cách nào liên tưởng
đến dáng vẻ cô nói chuyện thay anh ở
trước mặt ông cụ Dạ lúc trước.
Ánh mắt Dạ Âu Thần khẽ động: “Đến
đây.”
Thẩm Cửu hơi kinh ngạc, nhưng vẫn
nghe lời anh mà cất bước đi đến.
“Anh muốn làm… gì…” Còn chưa nói
xong, bàn tay Dạ Âu Thần đã đưa đến,
kéo cô vào trong ngực mình. Thẩm Cửu
không đoán trước được, cả người ngã
ngồi lên trên đùi anh.
“Nghe đây, bất cứ lúc nào cũng đừng
che ở phía trước tôi.”
Thẩm Cửu ngỡ ngàng nhìn anh.
“Mặc kệ là chuyện của Lục Chiêu lúc
trước, hay là tôi tranh cãi với ông già,
người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi, chỉ
cần đứng sau lưng tôi là được rồi.”
Cái gì? Thẩm Cửu trừng to mắt.
Cho rằng mình nghe nhầm… cô giơ
tay che miệng mình.
Anh nói, cô là người phụ nữ của Dạ Âu
Thần anh?
Thật sự… sao?
“Vẻ mặt này của cô là thế nào?” Dạ
Âu Thần bất mãn nhìn cô chằm chặp,
đôi mắt nguy hiểm híp lại.
Thẩm Cửu máy móc nói: “Anh, anh
vừa mới nói… tôi là người phụ nữ của
anh?”
Dạ Âu Thần không vui, bóp lấy cằm
cô, hỏi lại cô: “Ngủ cũng đã ngủ rồi, cô
còn muốn phủ nhận? Hay là nói, cô còn
muốn trở lại bên cạnh người chồng
trước kia?”
Thẩm Cửu ngỡ ngàng: “Tôi…”
“Không cho phép!”
Ánh mắt Dạ Âu Thần nặng nề, trong
bóng đêm tĩnh lặng tụ thành một màu,
giọng nói lạnh lẽo mà cuốn hút êm tai:
“Sau này không cho phép cô qua lại với
người đàn ông khác, nghe thấy
không?”
Thẩm Cửu ngây dại, bờ môi giật giật:
“Bởi vì… chúng ta từng ngủ với nhau, vì
vậy anh thừa nhận tôi là người phụ nữ
của anh sao?”
CHƯƠNG 110: LÀM CHUYỆN
“Làm sao?” Dạ Âu Thần nguy hiểm
nheo mắt lại: “Cô có ý kiến gì sao?”
Thẩm Cửu bị dọa hết hồn, theo bản
năng rũ mắt xuống: “Không, không có.”
Chỉ là cô cảm thấy rất kỳ lạ, Dạ Âu
Thần này… Rõ ràng trước kia ghét cô
như vậy, chả nhẽ bởi vì sau khi ngủ
cùng với cô, nên mới thay đổi suy nghĩ?
Điều này nghe có vẻ không thể tin nổi.
Cô rất muốn đi hỏi anh một chút, anh
có phiền không khi mà đứa bé ở trong
bụng mình không phải con ruột của
anh?
Nhưng khi lời đến miệng, Thẩm Cửu
lại nuốt vào.
Cô đang trông đợi cái gì chứ? Anh
vốn không thích đứa bé này, trước còn
muốn cô đi phá thai, nhưng mà không
biết tại sao sau đó Thẩm Cửu đột nhiên
thay đổi quyết định, nhưng mà bọn cô
cũng đã làm giao dịch với nhau, nửa
năm sau cô phải rời khỏi đây.
Trở về phòng, Thẩm Cửu trở nên im
lặng.
Dạ Âu Thần trả lại cô hai cái điện thoại
di động.
“Là người phụ nữ kia đưa cho cô?”
Lúc đầu Thẩm Cửu hơi sững sờ, sau
khi biết được người phụ nữ mà anh
đang nhắc đến là ai, nhíu mày nói: “Anh
không được nói cô ấy như vậy, Mai Linh
có tên!”
Nói xong cô dùng dấu vân tay mở
điện thoại di động của mình, hỏi: “Anh
không có động chạm linh tỉnh vào điện
thoại của tôi chứ?”
Giữa hai hàng lông mày của Dạ Âu
Thần ẩn hiện lửa giận: “Có bí mật gì
không muốn người khác nhìn sao?”
Nghe vậy, Thẩm Cửu ngước mắt nhìn
anh: “Không có bí mật gì cả, chỉ là tôi
không muốn người khác nhìn trộm
chuyện riêng tư của mình, chính anh
cũng có riêng tư đúng chứ?”
Dạ Âu Thần cười nhạt: “Cô nói
chuyện riêng tư giữa hai vợ chồng với
tôi?”
Thẩm Cửu: “…”
Bọn họ không phải là vợ chồng theo
giao dịch sao? Cũng không phải là vợ
chồng thật.
Nhưng mà cô cũng không nói với Dạ
Âu Thần nữa, chỉ xoay người cất điện
thoại đi, sau đó đứng dậy cầm quần áo:
“Tôi đi tắm.”
Sao đó vào phòng tắm.
Tắm nước nóng xong, Thẩm Cửu lại
quay trở về với chiếc giường nhỏ của
mình.
Dạ Âu Thần không ở trong phòng, cô
vội vàng trốn trong chăn rồi mở điện
thoại di động vào mesenger, xem lại lịch
sử trò chuyện của cô với Hàn Mai Linh.
Đúng lúc thấy Hàn Mai Linh gửi tin
nhắn cho cô.
[Cửu Cửu, ngày mai cậu có rảnh
không? Chúng ta gặp mặt đi.]
Thấy tin này, Thẩm Cửu cảm thấy tim
mình đập nhanh hơn.
[Sao vậy.]
[Cuối cùng cậu cũng trả lời tớ, tớ còn
tưởng cậu không có để ý tới tớ.]
[Mai Linh?]
[Không, tớ có chuyện muốn nói với
cậu.]
[Được, ngày mai lúc tan làm.]
Sau khi hai người hẹn xong xuôi,
Thẩm Cửu nhanh chóng xóa toàn bộ
nội dung cuộc trò chuyện, thấy ô tin
nhắn trống rỗng, trái tim Thẩm Cửu cuối
cùng cũng bình tĩnh lại.
Cất điện thoại di động đi, Thẩm Cửu
đắp chăn chuẩn bị đi ngủ.
Có lẽ là tối hôm qua quá mệt mỏi, cho
nên Thẩm Cửu chìm vào giấc ngủ cực
nhanh.
Ngủ đến nửa đêm, Thẩm Cửu cảm
thấy trên môi có cảm xúc mềm mại,
nhưng lại biến mất rất nhanh.
Cô lật người, ngủ tiếp.
Ngày thứ hai.
Lúc Thẩm Cửu tỉnh lại, Dạ Âu Thần đã
đi ra khỏi phòng tắm.
Bình thường là cô dậy sớm hơn Dạ Âu
Thần, nhưng mà hôm nay cô lại…
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nhanh
chóng đứng dậy vào phòng tắm rửa
mặt, giọng nói trầm và lạnh của Dạ Âu
Thần từ bên ngoài truyền nào: “Tốc độ
nhanh lên một chút.”
Thẩm Cửu dừng lại, gật đầu theo bản
năng.
Chờ cô sắp xếp xong, nghĩ rằng Dạ Âu
Thần đã rời đi, nhưng cô lại không ngờ
rằng anh vẫn còn ở bên ngoài chờ mình.
“Sao anh… vẫn còn ở đây?” Thẩm
Cửu kỳ lạ hỏi.
Vẻ mặt của Dạ Âu Thần hơi khó chịu,
lúc nói chuyện lại hơi tức giận.
“Đây là phòng của tôi, tôi không thể ở
đây được sao?”
“Không, ý tôi là… Sao anh vẫn chưa
đến công ty?”
Trước kia vào lúc này anh đã rời đi,
Thẩm Cửu đều chờ sau khi anh rời đi
mới ngồi xe buýt đi làm.
Gân xanh trên trán Dạ Âu Thần nổi
lên: “Đến đẩy tôi.”
“Uh.” Đối với mệnh lệnh của anh
Thẩm Cửu không có phản kháng lại,
ngoan ngoãn di đến đẩy anh xuống
tầng, sau đó đưa anh lên xe, rồi chuẩn
bị rời đi.
Lúc Thẩm Cửu muốn xuống xe, sau
lưng lại truyền đến giọng nói lạnh như
băng của Dạ Âu Thần: “Đi đâu?”
Nghe vậy, Thẩm Cửu quay đầu lại:
“Ngồi xe đi làm…”
Môi Dạ Âu Thần cong lên nụ cười giễu
cợt: “Cô không ngồi xe tôi? Không phải
là định bắt xe buýt trước mặt tôi chứ?”
Thẩm Cửu không biết xảy ra chuyện
gì, nhưng cũng không có nhiều, lại quay
về ngồi bên cạnh anh.
Đến công ty, có không ít người nhìn
thấy Thẩm Cửu bước xuống từ xe của
Dạ Âu Thần, cũng không nhịn được mà
xì xào bàn tán.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Đó không phải
là trợ lý Thẩm sao? Sao cô ấy lại bước
xuống từ xe của cậu cậu Dạ vậy?”
“Đúng vậy, không phải cậu Dạ từ nhà
họ Dạ đến sao? Sao trợ lý Thẩm lại ở
chung với anh ấy chứ? Chẳng nhẽ có bí
mật gì ở trong này?”
“Trước kia cậu Dạ cũng không có trợ
lý nữ nào, tự nhiên trợ lý Thẩm từ đâu
chui ra, cuối cùng lại thành trợ lý của
cậu Dạ, bây giờ còn xuống xe cùng anh
ấy, he he, loại phụ nữ này cũng chỉ trèo
lên giường là giỏi, bản lĩnh thật sự cũng
không có.”
“Chậc chậc, tôi nói chứ sao cô ấy lại
có thể trở thành trợ lý được vậy, nhìn bộ
dạng kia cái gì cũng không có, dáng
dấp lại còn khó coi, cũng không có vóc
người, sao Cậu Dạ lại nhìn trúng cô ấy
chứ?”
“Ha, cậu Dạ chúng ta dù là tổng giám
đốc của Dạ thị, nhưng mà dù sao anh ấy
cũng chỉ là một tên tàn phế thôi, hơn
nữa nghe nói anh ấy không lên được!
Cũng không biết người đàn bà này lại
dùng thủ đoạn gì.”
“Suyt, chuyện cậu Dạ tàn phế không
lên được vẫn luôn là điều cấm ky, cậu lại
dám nói ra, muốn chết sao?”
“Sợ cái gì mà sợ, chúng ta chỉ nói một
chút thôi, cậu Dạ lại không có nghe
được.”
Đẩy Dạ Âu Thần đến thang máy riêng
của tổng giám đốc, Thẩm Cửu cảm giác
được dọc theo con đường này nhận
được rất nhiều ánh mắt, không cần
quay đầu lại cô cũng có thể cảm nhận
được đám người đó đang túm lại bàn
tán.
Nhất định là đang nói về quan hệ giữa
cô và Dạ Âu Thần.
Cô nhìn phần gáy của Dạ Âu Thần
phía trước, không hiểu sao đột nhiên
anh lại bảo cô ngồi cùng xe với anh đến
công ty, chẳng nhẽ là vì…
Nghĩ đến sự kiện kia, sắc mặt của
Thẩm Cửu hơi thay đổi.
Nếu như quan hệ giữ cô và Dạ Âu
Thần thay đổi bởi vì chuyện này, vậy cô
tình nguyện không muốn xảy ra.
Mặc dù không biết tại sao, có thể là
Thẩm Cửu chỉ là theo bản năng chống
đối việc cô và Dạ Âu Thần bởi vì chuyện
đó mà tạo nên quan hệ.
Vô cùng mâu thuẫn.
Đẩy Dạ Âu Thần vào phòng làm việc,
Thẩm Cửu vào phòng để đồ ăn rót cà
phê cho anh.
Lúc Thẩm Cửu vào đưa cà phê cho
anh, chú ý đến anh mắt của Dạ Âu Thần,
tránh đi.
“Nếu không còn chuyện gì khác, vậy
tôi ra ngoài làm việc trước đây.”
Nói xong, Thẩm Cửu không chờ anh
trả lời đã vội vàng trở về chỗ ngồi của
mình.
Dạ Âu Thần nhìn bóng người của cô,
giống như là mang theo ý chạy trốn,
không khỏi nheo mắt lại.
Cô giống như là đang chạy trốn anh?
Tại sao?
Thẩm Cửu dùng cả buổi sáng để tìm
hiểu cách thức của tập đoàn, đến giờ ăn
mới xuống tầng ăn cơm.
Cô hoàn toàn quên mất chuyện buổi
sáng cô và Dạ Âu Thần đi cùng nhau,
đến lúc vào phòng ăn nhìn những ánh
mắt khác thường kia, cô mới lấy lại tỉnh
thần.
“Ồ, đây không phải là trợ lý Thẩm
sao?”
Có hai ba cô gái cùng nhau ngồi
xuống trước mặt cô.
“Cũng đã dụ dỗ tổng giám đốc Dạ rồi,
sao lại còn xuống đây ăn vậy?”
“Trời ơi, dụ dỗ là dụ dỗ, nhưng mà dù
sao cũng không phải là chủ nhân,
không xuống phòng ăn ăn, chả nhẽ cô
ta còn muốn đến nhà họ Dạ ăn cơm
sao?”
Thẩm Cửu: “…” Có chuyện gì sao?
CHƯƠNG 111: ANH DỊU DÀNG
“Tôi nói nè trợ lý Thẩm, giường của
Tổng Giám đốc Dạ — có dễ leo
không?”
Một người ăn mặc diêm dúa trong đó,
đưa tay vuốt lọn tóc trên má, ánh mắt
vô cùng khinh thường nhìn chằm chằm
vào Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu vừa nghe được, sắc mặt
lập tức trắng bệch?”
“Lời này của cô là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ, không phải cô dựa
vào cách này mới ngồi lên được cái vị trí
trợ lý này sao?” Người đàn bà kia cười
lạnh một tiếng: “Trước nói cô đi cửa
sau, không ngờ rằng lại dùng cửa sau
lớn như vậy.”
“Ai nha, chị Tư Dung, sao lại bảo cô ta
đi cửa sau vậy? Người đi cửa sau đều
có bối cảnh, nhưng loại như cô ta
không có dáng người, không có tướng
mạo, sao lại coi là đi cửa sau? Chị nhìn
cô ta không phải còn đến phòng ăn để
ăn sao? Còn từ trên xe của tổng giám
đốc Dạ xuống, thật cho rằng mình bám
được Tổng Giám đốc Dạ sao? Không
biết xấu hổ.”
Thẩm Cửu môi trắng bệch, tay cầm
đũa âm thầm siết chặt.
“Chỉ là chút thủ đoạn mà thôi, Tổng
Giám đốc Dạ đó chỉ là một tên tàn phế
không có lên được, rốt cuộc là cô dùng
thủ đoạn gì khiến anh ấy cắn câu?”
Thẩm Cửu: “Cô vừa mới nói cái gì?”
“Hỏi kỹ thuật của cô nha, bọn tôi cũng
muốn ngồi lên vị trí trợ lý này, cho nên
xin cô dạy cho mấy chiêu.”
Lúc trước bọn họ làm nhục mình,
Thẩm Cửu chỉ cảm thấy tức giận, bây
giờ nghe bọn họ lại nói Dạ Âu Thần là
tên tàn phế không có lên được, cô tức
giận đến mặt mũi hơi vặn vẹo, đập đũa
rầm một cái.
“Các cô nói ai là tàn phế không lên
được?”
Trên người Thẩm Cửu đột nhiên bạo
phát khí thế dọa sợ mấy người đàn bà
kia, kinh ngạc nhìn cô một lúc lâu mới
hoàn hồn lại, cười nhạt: “Ai tàn phế ai
không lên được cô không biết sao? Tại
sao đã biết lại còn hỏi?”
“Ai nha, người ta bây giờ là tâm phúc
bên cạnh tổng giám đốc Dạ đó, cô nói
chuyện khách khí một chút đi nào.”
“Tôi thì sợ cái gì? Không phải chỉ là
một tình nhân sao?”
Những từ tàn phế, không lên được,
tình nhân này lọt vào tai cô, tính tình
của Thẩm Cửu quả thực không nhịn
được, cô lạnh nhạt nhìn mấy người
trước mắt.
“Không nghĩ rằng tư chất của các cô
lại thấp như vậy.”
“Làm sao? Đã dám làm mà còn sợ
người khác nói sao?” Một cô gái trong
đó nhìn cô không vừa mắt, cầm ly cháo
nóng tạt về phía Thẩm Cửu.
Tốc độ của cô ta quá nhanh, hơn nữa
còn đang ngồi, lúc Thẩm Cửu đứng lên
cũng không ngờ rằng cô ta lại ra tay,
chẳng qua khi nhìn thấy bát cháo, cô đã
theo bản năng mà nghiêng bả vai .
Nhưng bát cháo nóng bỏng vẫn hắt
lên bả vai và sau lưng Thẩm Cửu.
Ẫ…
Nước nóng vừa được mang lên, hắt
lên bả vai Thẩm Cửu, làn da trắng ngần
của cô lập tức ửng đỏ lên, hơn nữa
quần áo ướt dính hết vào người, càng
thêm nghiêm trọng.
“Hừ, thật sự coi mình là nhân vật lớn
sao?’
“Cũng không hỏi xem, chúng ta là ai!”
Thẩm Cửu che bả vai, tức giận cắn
môi dưới.
Vết thương chưa hồi phục lại bị vỡ ra,
cô trợn mắt nhìn người đàn bà đã hắt
mình.
Cho rằng Thẩm Cửu cô dễ bị bắt nạt
lắm sao?
Thẩm Cửu không hề nghĩ ngợi, ném
mâm cơm của mình về phía ba người
đối diện.
“AHI”
“Cô làm gì vậy?”
Trong phòng ăn vang lên tiếng kêu sợ
hãi của ba người đàn bà.
Người ở trong phòng ăn cùng nhìn về
phía phát ra âm thanh.
Thức ăn và cháo của Thẩm Cửu đều
là vừa múc ra, lúc cô ném mâm cơm của
mình, tất cả thức ăn và cháo nhiều dầu
mỡ toàn bộ hắt vào người ba người đàn
bà kia, không có ai may mắn tránh
được.
Bởi vì là ở chính giữa, cũng vừa vặn là
người hắt cháo vào Thẩm Cửu kia.
Nước rau ở trên đầu, từ trên tóc cô ta
chảy xuống, sau đó nhỏ xuống mặt.
“AIH Con tiện nhân này.”
Mấy người kia hét lên nhào về phía
Thẩm Cửu, nắm tóc cô, Thẩm Cửu
không hề tỏ ra yếu kém cũng nắm tóc
của đối phương, sức lực của cô không
có nhỏ, lập tức khiến đối phương khóc
lóc ầmï.
“Đau, mấy người mau kéo cô ta ra
giúp tôi!”
“Buông chị Tư Dung ra con tiện nhân
này!”
Có người cầm lấy tay của Thẩm Cửu,
Thẩm Cửu cảm thấy đau, nhưng cô
cũng không có buông tay, một khi cô
yên tâm, ba người đối diện kia giống
như điên cuồng mà lao về hướng cô,
đến lúc đó sẽ không chỉ có tay cô bị tấn
công.
Phòng ăn xảy ra lộn xộn, có không ít
người muốn tiến lên thuyết phục,
nhưng mà cảnh bốn người đàn bà đánh
nhau thật sự quá kinh khủng, cho nên
không có ai dám xen vào.
Mà lại có một ít người đứng ở bên
cạnh xem trò vui.
“Mấy người đang làm cái gì vậy?”
Một giọng nói vang lên, mang theo vẻ
lo lắng.
Thẩm Cửu được người khác kéo đi,
ba người kia cũng bị kéo di.
Ba người lúc này không còn nhìn ra
được hình dạng gì nữa, những rõ ràng là
đối phương còn thảm hơn Thẩm Cửu.
Người đến là Dạ Y Viễn luôn luôn dịu
dàng như ngọc, nhưng khi nhìn thấy
Thẩm Cửu biến thành bộ dạng này
cũng không nhịn được mà nhíu mày,
tức giận hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì? Sao lại đánh nhau?”
Thẩm Cửu lau máu ở khóe miệng,
không có mở miệng.
Thi Thi đang đỡ Tư Dung đột nhiên
tiến lên một bước, chỉ vào Thẩm Cửu
Z*® II
nøöI.
“Phó Tổng Giám đốc Dạ, trợ lý Thầm
đột nhiên lên cơn hắt cơm lên người
bọn tôi, bọn tôi vì giận nên mới đánh
nhau cùng cô ấy!”
Nghe vậy, Dạ Y Viễn nhìn cô ta một
cái: “Phải không?”
Thi Thi bị ánh mắt này làm cho sợ hãi
mà lui về phía sau hai bước, phó Tổng
Giám đốc Dạ bình thường luôn tao nhã
lễ phép, chưa bao giờ nổi giận với ai mà
vào lúc này, ánh mắt lại trở nên sắc bén,
trên người anh ta tỏa ra khí thế rùng
mình, cùng với dáng vẻ dịu dàng trước
kia của anh ta giống như là hai người
hoàn toàn khác vậy.
“Phó, phó Tổng Giám đốc Dạ, chính là
như vậy, những người khác có thể làm
chứng cho bọn tôi!” Thi Thi ÿ vào mình
làm ở công ty đã lâu, cho nên mới nói
khoác như vậy.
Dạ Y Viễn nhìn về phía Thẩm Cửu,
giọng nói cũng nhẹ hơn một chút: “Rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải bọn
họ bắt nạt em?”
Những lời đó, Thẩm Cửu sao có thể
nói cho Dạ Y Viễn được?
Những người hèn hẹ vô sỉ này, cô mím
môi không trả lời, biểu cảm trên mặt
ngang ngược, ánh mắt lại lạnh lùng nhìn
ba người đối diện.
Trong lòng Dạ Y Viễn không biết phải
làm sao, nhưng nhanh chóng cởi áo
khoác trên người mình để khoác cho
cô: “Không muốn nói vậy thì đừng nói,
tôi đưa em đi xử lý trước đã.”
Thẩm Cửu không lên tiếng, được Dạ Y
Viễn đỡ ra ngoài.
“Phó Tổng Giám đốc Dạ, thật sự là cô
ấy ra tay với bọn tôi trước, sao anh lại
che chở cho loại đàn bà này?”
“Phó Tổng Giám đốc Dạ!”
Dạ Y Viễn đưa Thẩm Cửu đến phòng
nghỉ ngơi cua mình: “Chỗ này có phòng
tắm, em đi vào rửa ráy một chút đi, để
tôi bảo trợ lý chuẩn bị quần áo cho em.”
Thẩm Cửu đứng yên tại chỗ không
động đậy, Dạ Y Viễn cau mày: “Sao
vậy? Có phải bị thương ở đâu không?”
Nói xong, anh ta đưa tay chạm vào cô.
Thẩm Cửu vừa cúi đầu xuống, thấy
dơ bẩn ở trên người mình, cô sợ hãi lui
về phía sau hai bước.
“Anh đừng có động vào tôi, tôi bẩn.”
Mặc dù lúc trước cô chỉ bị hất cháo,
nhưng sau khi giằng co cùng bọn họ,
trên người cô cũng dính rất nhiều thứ,
lúc này bẩn giống như là chui ra từ bãi
rác vậy.
Dạ Y Viễn sạch sẽ ngăn nắp như vậy,
nhìn người dịu dàng như vậy, sao có thể
đụng vào cô khi như vậy chứ?
Dạ Y Viễn sửng sốt, sau đó vững vàng
đưa tay đặt lên bả vai của cô: “Bị ngốc
sao? Tôi không có chê em bẩn, nói cho
anh biết, trên người có bị thương chỗ
nào không? Hay là tôi mang em đến
bệnh viện?”
Để cô đến bệnh viện với bộ dạng như
ma quỷ này sao?”
Thẩm Cửu: “Em không có sao, em vào
chỉnh đốn lại đã.”
CHƯƠNG 112 CÔ NGỐC HẢ?
Thẩm Cửu vào phòng tắm, cơ thể bốc
mùi hôi hám mà chính cô cũng chán
ghét.
Nhưng trước đó, cô thực sự rất tức
giận.
Mấy người kia làm việc dưới trướng
tập đoàn Dạ Thị, lại châm chọc cô,
châm chọc Dạ Âu Thần.
Chỉ cần nghĩ tới việc anh tàn tật bị
chính nhân viên của mình giễu cợt sau
lưng, chưa nói đến ai khác, chính Thẩm
Cửu đã cảm thấy vô cùng tức giận.
Dựa vào cái gì mà những người này
lại ác ý cười cợt người khác như vậy?
Có lợi gì cho họ sao?
Vòi sen xả xuống từ đỉnh đầu thấm
ướt cả người Thẩm Cửu.
Cô cởi bỏ quần áo đầy mùi hôi hám
trên người, tiện tay mở quạt thông gió
trong phòng tắm.
Khi vết phỏng ở bả vai bị nước nóng
thấm ướt đã rất đau, Thẩm Cửu bất giác
tránh sang bên hai bước.
“Cốc cốc…” Bên ngoài có tiếng Dạ Y
Viễn, Thẩm Cửu phản xạ có điều kiện
ôm chặt mình.
“Em dâu, bên trong có sữa tắm, em
dùng tự nhiên, tôi ra ngoài trước, lát
nữa trợ lý của tôi sẽ đến tìm em.”
“Ừm, vâng ạ.”
Thẩm Cửu gật đầu, hiện giờ người cô
rất dơ, phải nhanh chóng tắm cái đã.
Vì vậy cô cũng không đắn đo quá
nhiều.
Khoảng hai mươi phút sau, dường
như có người đẩy cửa phòng nghỉ bước
vào, sau đó gõ cửa chỗ cô.
“Ai?” Đã yên tĩnh được một lúc lâu, vì
vậy Thẩm Cửu cảnh giác cất tiếng hỏi.
Cô vừa rửa sạch chất bẩn trên người,
lúc này đang xối sạch bọt.
Bên ngoài không có tiếng ai đáp lại,
Thẩm Cửu ngẩn người một lúc, cô đến
bên cửa hỏi lại lần nữa: “Ai vậy?”
Bên ngoài lại im lặng một hồi mới có
giọng nam trong trẻo, lạnh lùng vang
lên.
“Là tôi.”
Đầu tiên Thẩm Cửu sững sờ, sau đó
lập tức phản ứng lại, giọng nói này
không phải là… của Dạ Âu Thần sao?
Vừa nghĩ đến lúc này Dạ Âu Thần
đang ở ngoài cửa, giờ phút này tâm
trạng vốn đang lo âu của Thẩm Cửu
càng bất an hơn. Cô cũng nhanh chóng
sực tỉnh, hiện giờ, cô đang tắm rửa
trong phòng tắm của người khác, chắc
chắn Dạ Âu Thần sẽ giận cô.
Nhất thời, Thẩm Cửu hoảng loạn,
không biết nên làm sao.
“Mở cửa.”
Đột nhiên Dạ Âu Thần nói.
Thẩm Cửu biến sắc, nhỏ giọng nói:
“Không, không được.”
Ngoài cửa, Dạ Âu Thần cau mày, anh
cúi đầu liếc nhìn chiếc túi trong tay, lạnh
lùng nói: “Tôi nói lại một lần nữa, mở cửa.
Thẩm Cửu: “…”
Lại nữa! Mỗi lần trước khi nổi cơn
thịnh nộ, anh đều nói chuyện với giọng
điệu này.
Trong lòng Thẩm Cửu vẫn hơi sợ anh,
rốt cuộc sau khi lần chần một hồi cô
mới mở hé ra một khe nhỏ, cả người
trốn sau cánh cửa, chỉ thò nửa đầu ra
nhìn Dạ Âu Thần.
Ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh nhạt, trên
người toát ra hơi thở lạnh giá như dã
thú, khiến người ta không rét mà run.
Lúc Thẩm Cửu liếc sang, vừa hay anh
cũng liếc lại, Thẩm Cửu giật nảy mình,
định đóng cửa lại.
Một chiếc túi được đưa qua.
Thẩm Cửu ngớ người: “Cái, cái gì vậy?”
**********
**********
“Muốn trần truồng đi ra?” Giọng điệu
Dạ Âu Thần rét lạnh, có thể nói là
nghiến răng ken két mà thốt ra: “Nếu
không sợ chết, cô cứ thử xem.”
Thẩm Cửu sao có thể trần truồng mà
bước ra? Cô vội nhận lấy túi trong tay
Dạ Âu Thần, phát hiện bên trong đúng
là một bộ quần áo mới
“Cảm ơn anh.” Cô cảm ơn anh một tiếng.
Dạ Âu Thần dời mắt, hít sâu một hơi:
“Cho cô mười phút, mau chóng sửa
soạn xong rồi đi ra.”
“Ừm.” Thẩm Cửu đóng cửa, treo túi
lên cái móc kế bên, lúc này cô mới mở
lại vòi sen rửa sạch bọt trên người.
Đã nói là mười phút, Thẩm Cửu cũng
nắm chắc thời gian, khoảng chín phút
cô đã sửa soạn gọn gàng rồi mở cửa
phòng tắm bước ra.
Trong phòng nghỉ im lặng như tờ, chỉ
có một mình Dạ Âu Thần ngồi trên xe lăn.
So với nhiệt độ bình thường trong
phòng nghỉ khi cô bước vào trước đó,
lúc này trong phòng nghỉ giống như kho
lạnh lưu trữ sản phẩm thịt đông lạnh,
Thẩm Cửu vừa tắm xong, trên người
còn lấm tấm mấy giọt nước, cô mới
bước ra đã cảm thấy lạnh, theo phản xạ
có điều kiện hắt xì một cái.
Dạ Âu Thần quay lưng về phía cô, cả
người toát ra phong thái lạnh nhạt.
Thẩm Cửu đứng tại chỗ ngần ngừ
một lát, mới nhỏ giọng gọi anh: “Này…
Dạ Âu Thần, tôi sửa soạn xong rồi.”
Dạ Âu Thần khựng lại một lát rồi xoay
đầu nhìn cô.
Ánh mắt kia đầy sự hẳn học, dọa cô
sợ đến nỗi lùi lại một bước.
“Theo tôi ra ngoài.”
Anh lại lạnh giọng nói.
Thẩm Cửu chỉ đành gật đầu, tiến lên
đẩy anh ra ngoài.
Tựa như một giấc mơ, trước đó rõ
ràng là Dạ Y Viễn đưa cô vào, nhưng lúc
này lại chẳng thấy bóng dáng Dạ Y Viễn
đâu, hơn nữa cũng không thấy tung tích
trợ lý của anh ta, không phải đã nói là
trợ lý của anh ta sẽ đến đưa quần áo
cho cô sao?
Nhưng người xuất hiện ở đây sao lại
là Dạ Âu Thần?
Thẩm Cửu nghĩ không ra.
“Rất thất vọng sao?” Bỗng nhiên Dạ
Âu Thần lạnh lùng hỏi.
Nghe thấy tiếng nói, Thẩm Cửu mới
hoàn hồn: “Cái gì?”
“Người mà cô nhìn thấy sau khi bước
ra là tôi đã khiến cô thất vọng rồi, đúng không?”
Thẩm Cửu: ”… Không có, tôi chỉ đang
nghĩ xem họ đã đi đâu…”
Dạ Âu Thần châm chọc: “Cô cảm thấy
tôi sẽ để cho người đàn ông khác nhìn
thấy dáng vẻ mới tắm xong của người
phụ nữ thuộc về Dạ Âu Thần tôi sao?”
Nghe xong câu này, tim Thẩm Cửu
hãng mất nửa nhịp.
“Lời hôm qua tôi nói với cô đã bay
theo gió rồi hả?”
Câu này thật lạnh lẽo, Thẩm Cửu
không khỏi rụt cổ lại: “Không phải.”
“Vậy vì sao ở chung với Dạ Y Viễn?
Không phải tôi đã bảo cô tránh xa anh
ta rồi mà?”
Thẩm Cửu đẩy anh ra ngoài, vừa giải
thích: “Đây là ngoài ý muốn.”
“Vậy được, giải thích tôi nghe xem.”
Thấm Cửu: ”…”
Không phải chứ, từ khi nào Dạ Âu
Thần đã trở nên ấu trĩ thế này vậy? Hơn
nữa anh vậy mà có hứng nghe cô giải thích?
Thẩm Cửu ngần người một hồi, nói
giảm nói tránh kể lại việc xảy ra ở nhà ăn.
Chỉ là cô tranh cãi với một vài cô gái,
sau đó đối phương ra tay trước, cô
không kiềm được đã đánh trả…
Nói đến cuối, giọng của Thẩm Cửu đã
dần dần yếu di, tựa như người làm sai là
chính cô.
Dạ Âu Thần không nói gì, chỉ có hơi
thở trên người càng nặng nề, Thẩm Cửu
cũng không nói gì, đẩy anh quay về văn
phòng.
“Vậy nếu không có gì, tôi đi trước
đây.” Thẩm Cửu tưởng cô đưa anh đến
văn phòng là xong việc, vậy nên cô
chuẩn bị rời đi. Ai biết vừa xoay người,
thanh âm lôi cuốn của Dạ Âu Thần đã vang lên.
“Cô đang sợ cái gì?”
Cái gì? Thẩm Cửu dừng bước, khó
hiểu xoay đầu.
Dạ Âu Thần di chuyển xe lăn, chầm
chậm xoay người, ánh mắt nghiêm nghị
nhìn cô: “Nếu là lỗi của người khác, vì
sao cô chẳng có chút tự tin nào vậy?”
Thẩm Cửu tưởng anh không tin mình,
chán nản xin lỗi Dạ Âu Thần: “Tôi xin lỗi,
tôi biết chuyện thế này rất tồi tệ, sau
này tôi… sẽ không vậy nữa.”
“Sẽ không thế nào? Không đánh trả?
Hay là nói, nếu lần sau lại bắt gặp
chuyện này, thì sẽ tiếp tục ấu đả với họ?”
Trong lòng Thẩm Cửu đã đủ ấm ức
rồi, kết quả Dạ Âu Thần còn nói câu kiểu
vậy, cô chỉ cảm thấy tất cả chua xót đều
dồn nén trong lồng ngực, thật sự ép cô
đến mức khó chịu cùng cực, hai tay
buông thống bên người cũng không
khỏi nắm chặt.
“Tôi đều nghe theo cậu Dạ, cậu Dạ nói
sao thì chính là vậy.”
Dạ Âu Thần thấy dáng vẻ nhẫn nhịn
của cô, cuối cùng không khỏi nhăn chặt mày.
“Cô ngốc hả?”
CHƯƠNG 113 PHẢI BẢO VỆ TỐT NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA MÌNH
Thẩm Cửu rũ mắt, không quan tâm biểu
cảm của Dạ Âu Thần thế nào, cô chỉ biết
rằng, cô đã nghe được ý trách móc
trong lời nói của anh.
Có lẽ anh đang trách cô.
Dù gì thì ai mà hy vọng trợ lý của mình
lại đánh lộn với nhân viên, náo loạn nhà
ăn đến nỗi gà bay chó sủa.
Bên tai nghe được tiếng xe lăn di
chuyển, trước mắt Thẩm Cửu xuất hiện
một đôi chân thon dài, sau đó, khi cô
chưa kịp phản ứng lại, eo đã bị siết chặt
và cô được người ta ôm vào lòng.
Thẩm Cửu không khỏi trừng to mắt.
Dạ Âu Thần vậy mà lại di chuyển xe
lăn đến trước mặt cô, ôm cô vào lòng.
Cửu bị giữ lấy, Dạ Âu Thần ép cô ngước
đầu, đối diện với đôi mắt hờ hững của
anh.
“Biết tôi giận chuyện gì không?”
Hơi thở nam tính lạnh lùng trên người
anh quấn lấy cô, Thẩm Cửu cảm thấy
chính mình không thể động não, bèn lắc
đầu.
“Tôi đã biết rõ đầu đuôi sự việc.”
“Cái gì? Anh đều biết cả? Vậy anh
còn…” Hỏi tôi…
“Có điều tôi muốn nghe thử xem từ
miệng cô nói ra sẽ là phiên bản thế nào,
haiz, không ngờ vậy mà cô còn nói giảm
nói tránh với tôi? Cô cảm thấy chính
mình còn chưa chịu đủ ấm ức sao? Đau
thì không biết hét lên hả?”
Vừa dứt lời, ngón tay Dạ Âu Thần
búng mạnh lên đầu cô.
Thẩm Cửu đau đến hét lên, giơ tay
che trán mình lại.
“Xem ra vẫn còn biết đau.” Giọng
điệu Dạ Âu Thần lạnh lùng, anh cười
nhạt một tiếng.
Thẩm Cửu che trán: “Rốt cuộc anh có ý gì?”
“Lần sau không được ẩu đả với người
khác.” Dạ Âu Thần nói, ánh mắt sâu
thẳm nhìn cô.
Gương mặt trắng ngần bị hằn lên mấy
vết, Dạ Âu Thần nhìn chỗ thương tích
này, tựa như đang cào xé tim anh.
“Ừm.” Cô không muốn ẩu đả với
người khác, chỉ là lúc đó cô thực sự
không kiềm chế được.
Cất tiếng thở dài, tay giữ cằm cô đổi
hướng, che sau đầu cô, ấn cô vào trong
ngực mình, Thẩm Cửu nằm bò trước
ngực anh, hơi không nắm rõ tình hình.
Sao cô có ảo giác như… Dạ Âu Thần
đang xót xa cho cô?
Là cô cảm nhận sai rồi sao?
Đang suy tư, lồng ngực lại rung lên,
Dạ Âu Thần nói: “Tôi sẽ…”
Cốc cốc cốc…
Lúc này lại có tiếng gõ cửa phòng làm việc.
“Cậu Dạ, bác sỹ đã đến!”
Tiếng của Lang An vang lên ngoài
phòng làm việc.
Thẩm Cửu vừa nghe xong đã lập tức
ngẩng đầu nhìn Dạ Âu Thần, ánh mắt
anh phức tạp nhìn cô: “Đứng lên nào,
để bác sĩ xem giúp cô coi có chỗ nào bị
thương không.”
Nói xong anh nhẹ nhàng đỡ cô dậy.
Thẩm Cửu thuận theo động tác của
anh đứng lên.
“Vào đi.”
Lúc này Lang An mới cửa dẫn bác sỹ vào.
Người được tìm đến là một nữ bác sỹ,
Dạ Âu Thần bảo hai người đi thẳng vào
phòng nghỉ.
Thẩm Cửu theo bác sỹ vào phòng
nghỉ bên cạnh, nữ bác sỹ là một phụ nữ
gần bốn mươi tuổi, đầu mày đuôi mắt
đều có vẻ hiền hòa, dường như còn
mang ý cười: “Cô Thẩm, cô cởi đồ đi, để
tôi xem thử miệng vết thương của cô.”
Thẩm Cửu ngoan ngoãn gật đầu, vừa
định cởi quần áo, nhưng bỗng nhiên
nhớ đến gì đó, động tác của cô ngừng lại.
Không được đâu…
Trên người cô còn có rất nhiều dấu
vết do Dạ Âu Thần để lại, nếu bị bác sĩ
nhìn thấy, vậy không phải là…rất mất mặt sao?
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu bèn ngừng
động tác cởi quần áo lại: “Bác sĩ, người
tôi không sao, bà giúp tôi xem thử vết
thương trên mặt là được.”
Còn vết phỏng trên vai kia, chút tối
lúc cô tan làm, đến tiệm thuốc mua chút
thuốc trị phỏng về nhà bôi là được.
Bác sĩ mỉm cười: “Cô nhóc không
thành thật, tôi là bác sỹ, cô có gì phải
mắc cỡ chứ? Mau cởi đi.”
Rốt cuộc Thẩm Cửu vẫn không xoay
chuyển được bác sỹ, đành lặng lẽ xoay
lưng về phía bà rồi cởi đồ, sau đó cô chỉ
để lộ vị trí của bả vai.
Nữ bác sĩ chú ý đến vết thương trên
vai cô, không khỏi rùng mình: “Đã bị
thương thành như vậy mà cô còn cậy
mạnh hả?”
**********
Thẩm Cửu không nói gì, mặt hơi đỏ.
Nữ bác sĩ vừa giúp cô xử lý vết
thương, vừa nói: “Tôi nghe nói cô mang
thai, nên lần sau cô vẫn nên để ý một
chút, lần này không tổn thương đến bên
trong là do cô hên, nhưng lần sau thì
không chắc đâu, tốt nhất vẫn nên tránh
có tiếp xúc với người khác, cứ cho là vì
con cô, cô cũng phải bảo vệ tốt bản
thân, đừng xảy ra xung đột với người khác.”
Nghe đến đây, Thẩm Cửu bị kích động mạnh.
Đây là lần đầu tiên cô làm mẹ, hơn
nữa sau khi cô ly hôn với Lâm Tuấn rồi
gả cho Dạ Âu Thần, sau khi xảy ra
chuyện trong đêm mưa kia, mỗi ngày cô
đều sống trong trạng thái ngơ ngẩn, rất
nhiều khi cô không nhớ nổi rốt cuộc
chính cô đang mang thân phận gì, đang
làm gì.
Tất cả đều nghe theo trái tim.
“Tôi, tôi biết rồi.” Thẩm Cửu gật đầu đáp.
Nữ bác sĩ nhẹ nhàng mỉm cười, thu
tay lại: “Được rồi, miệng vết thương đã
được xử lý xong, đây là kem trị phỏng,
mỗi ngày nhớ bôi hai lần. Miệng vết
thương đỡ rồi thì dùng cái này.”
Thẩm Cửu nhận lấy hai lọ thuốc bôi.
“Lọ này là?”
“Trị sẹo, trên người con gái không thể
để lại sẹo đâu, xấu xí lắm.”
“Cảm ơn bà.”
Sau đó, Thẩm Cửu cầm hai hộp kem
trị phỏng và chìm vào suy tư.
Nếu không phải vừa khéo Lang An gõ
cửa, cắt ngang câu trước đó Dạ Âu
Thần đã nói khi ôm cô trong lòng.
Thẩm Cửu cảm thấy dường như anh
sẽ nói: “Tôi sẽ đau lòng…”
Nhưng đã bị cắt ngang, nên rốt cuộc
sau từ tôi sẽ trong câu đó của anh là từ
gì, cô đã không thể biết được nữa.
Thẩm Cửu hơi tiếc nuối, cô hoàn hồn
rồi cùng bác sĩ bước ra ngoài.
Sau khi bước ra, nữ bác sỹ tháo khẩu
trang xuống: “Đã xử lý xong rồi.”
Ánh mắt Dạ Âu Thần nhìn khuôn mặt
bà, giọng điệu hòa nhã hiếm thấy:
“Cháu cảm ơn dì nhỏ.”
Bỗng nhiên Thẩm Cửu đi sau nữ bác
sỹ dừng lại, đây là dì nhỏ của Dạ Âu
Thần?
Bỗng chốc, mặt Thẩm Cửu càng đỏ
hơn, nếu bà là dì nhỏ của Dạ Âu Thần,
vậy không phải bà đã nhìn thấy hết mấy
dấu vết trên người cô, vậy có thể liên
tưởng đến cô…
Nghĩ đến đây, hai tai và mặt mũi Thẩm
Cửu đều nóng lên.
“Biết ơn dì thì đến thăm dì nhiều hơn
đi, Âu Thần, cháu đó, đừng có lẩn quần
trong công ty cả ngày nữa.” Người phụ
nữ kéo khẩu trang xuống, là dì nhỏ của
Âu Thần, cũng chính là em của mẹ Âu
Thần, Tống Thiến.
Tống Thiến trẻ hơn mẹ Dạ Âu Thần
khoảng gần tám tuổi, năm nay đã sắp
bốn mươi, nhưng bà giữ gìn nhan sắc
vô cùng trẻ trung, nhìn có vẻ cũng chỉ
hơn ba mươi thôi.
Hơn nữa, nụ cười và ánh mắt của bà
vô cùng thân thiện, khiến người ta cảm
thấy bà vô cùng bình dị dễ gần.
Từ nãy lúc bà xử lý miệng vết thương
cho cô, Thẩm Cửu đã có cảm giác này,
không ngờ…vậy mà bà lại là dì nhỏ của
Dạ Âu Thần.
Tống Thiến quay sang liếc nhìn Thẩm
Cửu, ánh mắt kia có thể nói là vô cùng
thâm thúy.
“Dì đã nghe Âu Thần nói về chuyện
của cháu, tuy là liên hôn giữa các nhà,
nhưng tụi cháu dù gì cũng là vợ chồng
thật sự, sau này nhất định phải bảo vệ
đứa bé đàng hoàng.”
Nghe xong, khóe môi Thẩm Cửu mấp
máy, dường như định giải thích gì đó,
lúc này Dạ Âu Thần lại lên tiếng: “Dì
nhỏ, chúng cháu biết rồi.”
“Cháu cũng thật là, thân là đàn ông
con trai, theo lý phải bảo vệ người phụ
nữ của mình, sao lại để cô ấy bị thương
nghiêm trọng như vậy? Sau lưng đã
phỏng một mảng lớn thế kia, nếu cháu
không kịp thời dẫn dì đến xử lý vết
thương, có lẽ sẽ để lại sẹo đó, cháu biết
không hả?”
Dạ Âu Thần khẽ cau mày: “Dì nhỏ, lần
này là chuyện ngoài ý muốn.”
Vì anh hoàn toàn không ngờ đến
Thẩm Cửu vậy mà lại ấu đả với phụ nữ
khác trong công ty.
Dạ Âu Thần trước giờ chưa từng ngờ
tới một màn này.
“Ngoài ý muốn làm sao? Cháu không
ngăn chuyện ngoài ý muốn xảy ra, lẽ
nào không phải lỗi của cháu sao?” Tống
Thiến cau mày nói.
Dạ Âu Thần: ”…Là lỗi của cháu.”
Tống Thiến lúc này mới hài lòng gật
đầu: “Sau này chịu khó thay đổi là
được, dì còn có việc, hôm nay dì về
trước nhé.”
Đợi Tống Thiến đi khỏi, Thẩm Cửu
nhìn Dạ Âu Thần với ánh mắt phức tạp.
“Anh không nói với dì nhỏ rằng, đứa
bé là…”
CHƯƠNG 114 ĐÃ LIÊN HỆ ĐƯỢC NHÀ THIẾT KẾ
Thẩm Cửu còn chưa nói hết câu sau,
ánh mắt lạnh lùng của Dạ Âu Thần đã
lướt qua: “Nói bậy gì đó? Cô cảm thấy
tôi sẽ nói chuyện này với dì nhỏ của tôi
sao?”
Nghe vậy, Thẩm Cửu từ từ cụp mắt
xuống.
Đúng vậy, đứa con cô hoài thai không
phải con của Dạ Âu Thần, chuyện này
đối với đàn ông mà nói đều là nỗi ô
nhục, sao anh có thể nói ra chứ?
Thẩm Cửu cảm thấy trong lòng càng
lúc càng nặng nề.
“Vết thương của tôi đã không sao rồi,
vậy tôi ra ngoài trước đây.” Thẩm Cửu
cúi đầu nói.
Dạ Âu Thần cũng không có lý do gì
giữ cô lại nữa: “Ừm.”
Thẩm Cửu quay về vị trí làm việc của
mình, trong mắt vô cùng ảm đạm.
Cô đang nghĩ gì vậy?
Sau đó, Thẩm Cửu xóa đi ý nghĩ này,
chăm chú nhập tâm vào công việc, rất
nhanh đã đến giờ tan làm.
Vừa đến giờ, điện thoại đã vang lên, là
tin nhắn Hàn Mai Linh gửi đến.
[Thẩm Cửu, xe tớ dừng trước một
siêu thị gần cổng công ty các cậu, lát
nữa cậu đi thẳng qua là được.]
[Được]
Thẩm Cửu bắt đầu dọn đồ, sau đó đeo
túi xuống lầu.
Vừa khéo chạm mặt Dạ Âu Thần và
Lang An từ văn phòng bước ra, Thẩm
Cửu khựng lại một lát rồi vẫn tiến lên
nói với Dạ Âu Thần: “Nè…buổi tối tôi
không cùng anh về nhà đâu.”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần nhướng mày.
Thẩm Cửu vội giải thích: “Tôi phải đi
gặp Mai Linh.”
Lại gặp người phụ nữ kia? Dạ Âu Thần
hơi cau mày: “Cô ta là bạn cô?”
Thẩm Cửu nhanh nhẹn gật đầu: “Ừm,
chúng tôi biết nhau đã lâu, tôi thật sự đi
gặp cậu ấy, không phải đi gặp người
khác.”
Cô lo lắng Dạ Âu Thần lại tưởng rằng
cô đi gặp đàn ông, nên đã giải thích
trước, tránh sau khi về nhà lại gây ra
hiểu lầm.
Dạ Âu Thần nhìn cô, bất giác cảm
thấy câu cuối kia của cô đúng là êm tai,
cô sợ anh hiểu lầm nên cất công giải
thích cho anh, vậy điều này nói rõ trong
lòng cô vẫn để tâm suy nghĩ của anh.
“Được.” Dạ Âu Thần mím môi nói: “Để
Lang An đi với cô đi.”
Nghe xong, Thẩm Cửu biến sắc:
“Không được đâu, Lang An phải đưa
anh về nhà, anh cử động không tiện.”
Dạ Âu Thần cong khoé môi, ánh mắt
vẫn nhìn cô như cũ: “Lo lắng cho tôi
như vậy sao?”
Mặt Thẩm Cửu phiếm hồng: “Được
rồi, tôi đi trước nhé.”
Sau đó cô hoảng loạn trốn khỏi anh.
Lúc xuống lầu, khá nhiều người nhìn
thấy cô ba chân bốn cẳng né tránh, có
lẽ là vì chuyện hồi trưa, hẳn họ cảm
thấy cô là người rất đáng sợ nhỉ?
Thẩm Cửu bước nhanh hơn về hướng
siêu thị, khi cô đến chỗ siêu thị quả
nhiên đã có thể nhìn thấy xe của Hàn
Mai Linh. Cô bước nhanh qua gõ cửa xe,
nhưng trong xe, Hàn Mai Linh cứ ngồi
đờ ra, dường như đang suy nghĩ chuyện
quan trọng gì đó nên không để ý cô.
Thẩm Cửu cảm thấy kỳ lạ, lại gõ mấy
cái, thuận miệng kêu lên một tiếng.
“Mai Linh?”
Hàn Mai Linh vẫn không để ý cô,
không biết rốt cuộc cậu ấy đang suy
nghĩ cái gì?
Thẩm Cửu chỉ đành ra sức vỗ cửa xe,
hét lớn hai tiếng, Hàn Mai Linh mới đột
nhiên phản ứng lại, nhìn thấy Thẩm Cửu
đã đứng ở cạnh xe, cô mới vội vàng hạ
kính xe xuống.
“Thẩm Cửu, cậu đến rồi hả.”
“Cậu sao thế? Ngồi đờ dẫn ở đây, tớ
đến từ lâu rồi.” Thẩm Cửu nhìn cô mỉm
cười ngọt ngào, đi sang phía bên kia mở
cửa xe.
Lúc này Hàn Mai Linh lại nói: “Chúng
ta không lên xe, chúng ta lên lầu ba của
siêu thị đi, ở đó có một tiệm đồ ngọt.”
Tiệm đồ ngọt…
Vừa nghe đến ngọt, Thẩm Cửu hơi
biến sắc.
“Cậu yên tâm đi, cũng không chỉ làm
đồ ngọt thôi đâu, có mấy món khác
nữa.”
Sau khi Hàn Mai Linh xuống xe thì kéo
cô đi vào trong.
Thẩm Cửu theo cô đến cửa hàng đồ
ngọt ở lầu ba, Hàn Mai Linh gọi rất nhiều
đồ ăn ngon, Thẩm Cửu xem tới xem lui,
gọi một ly nước ép trái cây.
“Xin lỗi nha, ngày đó lúc tớ đến bệnh
viện vốn định đi thăm cậu, nhưng lúc đó
cậu vẫn đang hôn mê, nên tớ không làm
phiền cậu.”
Nghe xong, Thẩm Cửu sửng sốt, ngày
đó sau khi cô tỉnh lại chỉ thấy Dạ Âu
Thần, không hề biết Hàn Mai Linh cũng
đến, bây giờ sau khi nghe Mai Linh nói
vậy, cô cũng khá kinh ngạc.
**********
**********
“Hôm đó cậu cũng đến hả?”
“Đúng vậy.” Hàn Mai Linh gật đầu:
“Bạn thân tớ nhập viện, chắc chắn tớ
phải đến tìm hiểu chứ.”
Thẩm Cửu cười cười: “Tớ biết, chỉ có
cậu tốt với tớ nhất.”
Hàn Mai Linh: “Thật ra tớ gọi cậu ra
đây là vì có chuyện rất quan trọng phải
nói với cậu.”
Nói xong, Hàn Mai Linh ngó xung
quanh, sau đó sáp đến trước mặt cô, hạ
giọng nói: “Chúng tớ đã liên hệ được
nhà thiết kế kia.”
Đúng lúc nhân viên phục vụ đưa đến
một ly nước trái cây, nét mặt Thẩm Cửu
vốn bình tĩnh, nghe được câu này, cô
đột ngột đứng bật dậy, vừa khéo đụng
trúng nhân viên phục vụ.
Binh!
“A, tôi xin lỗi cô!”
Ly thuỷ tỉnh rơi trên đất lập tức vỡ
thành từng mảnh, nước ép dưa hấu đỏ
cũng đổ đầy người Thẩm Cửu.
Nhân viên phục vụ cho là lỗi của
mình, sợ hãi xin lỗi: “Xin lỗi mà, tôi xin
lỗi, tôi không phải cố ý đâu.”
Hàn Mai Linh biến sắc, đứng lên: “Cô
bị gì vậy? Làm việc thế này hả.”
Thẩm Cửu kéo Hàn Mai Linh lại, thấp
giọng nói với nhân viên phục vụ kia:
“Không sao, là do tôi đứng lên quá
nhanh, không liên quan đến cô, có điều
có thể phiền cô cho tôi xin ít khăn giấy
không?”
Nhân viên phục vụ sững sờ một hồi
mới gật đầu, xoay người nhanh chóng
đi lấy khăn giấy cho Thẩm Cửu, lúc
quay lại bên cạnh đã có cửa hàng
trưởng đi theo, liên tục xin lỗi cô.
“Thực sự xin lỗi quý cô đây, nhân viên
phục vụ này là người mới, không cẩn
thận lắm nên đã khiến quần áo cô bị
thành thế này, như vậy đi, đồ hôm nay
hai quý cô ăn ở tiệm chúng tôi sẽ hoàn
toàn miễn phí, xem như là quà hối lỗi
của tiệm chúng tôi cho hai vị nhé.”
Chiếc váy trên người Thẩm Cửu là do
Dạ Âu Thần mua cho, ánh mắt cửa hàng
trưởng sắc bén, vừa nhìn đã nhận ra giá
chiếc váy kia không rẻ.
Hơn nữa, trên người Hàn Mai Linh
toàn mặc đồ hiệu, cửa hàng trưởng
không dám khiến những người này
phật ý, chỉ đành vội vàng đi sang xin lỗi
chịu tội.
Hàn Mai Linh chớp mắt: “Một chút đồ
ăn mà muốn dàn xếp với chúng tôi, lẽ
nào váy của bạn tôi cứ vậy mà bị phá hư
mất?”
Cửa hàng trưởng biến sắc: “Vậy quý
cô đây cảm thấy nên xử lý thế nào ạ?”
“Tôi xin lỗi!” Nhân viên lại vội vàng
đứng ra xin lỗi Thẩm Cửu: “Tôi thật sự
không phải cố ý, mong hai vị hãy tha
thứ cho tôi một lần ạ.”
Thẩm Cửu đang cầm giấy lau chùi vết
dưa hấu trên quần áo, nghe đến đây
bèn ngẩng đầu nói: “Không phải tớ đã
nói rồi sao? Là do tớ, Mai Linh, cậu đừng
làm khó họ nữa.”
Hàn Mai Linh hừ một tiếng: “Còn
không phải vì trút giận cho cậu sao, đĩa
cũng bưng không vững, xin lỗi cái rồi
tặng chút đồ ăn là xong sao? Đồ ăn này
đáng bao nhiêu tiền chứ? Hừ.”
“Thật sự xin lỗi.”
“Không sao, các cô cứ đi làm việc của
mình đi.” Thẩm Cửu nói với họ.
“Thật sự vô cùng cảm ơn cô.” Cô gái
sâu xa liếc nhìn Thẩm Cửu, ánh mắt
mang vẻ cảm kích vô bờ.
Đợi bọn họ đi khỏi, Hàn Mai Linh
không kiềm được lên tiếng: “Cậu sao
vậy chứ? Váy đã bị thành thế này rồi,
cậu cứ cho qua như vậy?”
“Thực ra là tớ không đúng.” Thẩm
Cửu khẽ khàng giải thích: “Vừa nãy tớ
hơi kích động, nên đứng lên đụng trúng
cô ấy, nếu nói vậy tớ còn làm hỏng ly
của cô ấy nữa.”
Hàn Mai Linh hừ một tiếng, không
đoái hoài đến cô.
Có điều giữa chừng đột nhiên cô nghĩ
đến gì đó, cười híp mắt nói: “Mắc gì
bỗng dưng cậu kích động vậy, có phải
vì sắp tìm được người đàn ông kia nên
háo hức không?”
Thẩm Cửu: ”…Cậu đừng nói bậy.”
Hàn Mai Linh nheo mắt: “Thực ra có
phải cậu không chịu nổi Dạ Âu Thần,
muốn sớm rời xa anh ta đúng không?”
Không chịu nổi Dạ Âu Thần, muốn
sớm rời xa anh?