Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1194
Chương 1194:
“Ba và mẹ của cháu đã bàn bạc chưa?”
Đậu Nành trịnh trọng gật gật đầu, đưa tay ra bóp mặt Uất Trì Thần: “Đến lúc nào ông cố ngoại mới cùng chúng cháu trở về?”
Cùng nhau quay về?
Trong lòng Uất Trì Thần có chút phấn khích, có thể về nước cùng với các con cháu, một đại gia đình cùng chung sống vui vẻ, đây cũng là điều ông ta muốn trong đời.
Tuy nhiên, nếu như vậy mà quay về, vậy còn tập đoàn Uất Trì thì sao?
Đến lúc đó thì làm thế nào? Ông ta muốn đưa tất cả thứ đó cho Dạ Âu Thần, nhưng xem ra cũng không biết có cần phải…
Vậy cho con gái Tống An của ông ta?
Có lẽ Tống An chỉ nhìn ông ta với ánh mắt khinh bỉ: “Thích cho ai thì cho? Ba cho rằng tôi thích cái công ty đổ nát này sao?”
Nghĩ đến đây, Uất Trì Thần cảm thấy đau đầu.
Đau đầu quái “Chuyện này sau này hãng nói đi, dù sao cháu cũng đã ở lại vậy thì hôm nay ông cố ngoại đưa cháu ra ngoài chơi một ngày, thế nào?”
Đậu Nành nghiêng nghiêng đầu, gật đầu: “Được ạ.”
Sau mười tiếng đồng hồ bay đường dài, Hàn Minh Thư cảm thấy cả người không được khỏe.
Có thể là do lúc này cô đang mang thai, sau khi xuống máy bay sắc mặt cô trông xanh xao, hơn nữa trên máy bay không ăn lấy một miếng.
Mặc dù Dạ Âu Thần ở bên cạnh chăm sóc cô rất chu đáo, nhưng Hàn Minh Thư vẫn cảm thấy khó chịu.
Đợi khi xuống máy bay, lúc ngồi lên chiếc ghế dựa trong phòng nghỉ, Hàn Minh Thư mới cảm thấy cơ thể và tinh thần dần dần được thoải mái.
“Minh Thư, cậu thế nào rồi? Thấy khá hơn chút nào không?”
Tiểu Nhan ngồi xổm trước mặt cô, trên tay đang cầm một ly nước ấm: “Uống chút rõ với anh.
“Cảm ơn cậu” Hàn Minh Thư cầm lấy cốc nước ấm, uống vài ngụm.
Vang lên trong sân bay là giọng nói ngọt ngào của tiếng mẹ đẻ, không giống như ở nước ngoài, hầu hết mọi dấu hiệu giao tiếp đều bằng tiếng Anh. Mặc dù thời gian rời đi vào lần trước không lâu, nhưng lần trở vệ này Hàn Minh Thư lại có một cảm giác vắng bóng một thời gian dài.
“Lần này xảy ra chuyện gì vậy? Lúc trước khi chúng ta đi máy bay đâu có thấy cậu phản ứng mạnh thế này đâu?”
Tiểu Nhan vô cùng thương xót, ánh mắt nhìn Hàn Minh Thư tràn đầy vẻ lo lắng.
Còn Dạ Âu Thần ngồi bên cạnh Hàn Minh Thư thì không nói lấy một tiếng mà đưa tay gỡ sợi tóc rối vương vấn trên má cô, sau đó còn cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên người Hàn Minh Thư: Cảm nhận được sự ấm áp, Hàn Minh Thư quay đầu lại và mỉm cười thật tươi với Dạ Âu Thần, sau đó mới trả lời câu hỏi của Tiểu Nhan.
“Đúng vậy, trước đây tớ luôn cảm thấy không sao cả: Nhưng lần này tớ lại đột nhiên cảm thấy khó chịu, có lẽ là do cục cưng không ngoan đây.”
Sau đó, cô nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới, từ bụng dưới truyền đến một cảm giác khác lạ, có lễ có liên quan bất ổn đến thai nhi của cô. Dạ Âu Thần cau mày: “Em đi ăn chút gì trước đi, sau đó đến bệnh viện kiểm tra một chút”
“Không cần đâu.”
Hàn Minh Thư lắc đầu từ chối: “Bây giờ em tốt hơn nhiều rồi, chỉ là đói bụng nên luống cuống thôi.”
Nhóm người họ ra khỏi sân bay, chọn một nhà hàng để ăn cơm. Đợi đến khi Hàn Minh Thư uống xong một bát canh nóng thì cảm thấy cơ thể mình đã khỏe hơn rất nhiều, cô còn chưa kịp có phản ứng gì khác thì đã cảm thấy mệt mỏi đến nỗi mắt díu hết cả lại.
Lúc này, Dạ Âu Thần đang ở bên cạnh đột nhiên khẽ hỏi: “Em quay về mà không nói cho anh trai em một tiếng sao?”
Anh trai cô?
Hàn Minh Thư giật mình phản ứng lại: “Chết, vốn dĩ em không định nói cho anh ấy biết là bởi vì anh ấy có rất nhiều công việc trong công ty, em muốn đợi sau khi chúng ta ổn định đã rồi mới nói cho anh ấy biết. Nhưng mà em lại quên mất.”
“Nếu như đã như thế, vậy thì đợi chúng ta ổn định xong rồi thông báo cho anh ấy vậy.”
Dạ Âu Thần đi thanh toán hóa đơn, khi quay lại thì thấy Hàn Minh Thư nằm ngủ trên bàn.
“Ba và mẹ của cháu đã bàn bạc chưa?”
Đậu Nành trịnh trọng gật gật đầu, đưa tay ra bóp mặt Uất Trì Thần: “Đến lúc nào ông cố ngoại mới cùng chúng cháu trở về?”
Cùng nhau quay về?
Trong lòng Uất Trì Thần có chút phấn khích, có thể về nước cùng với các con cháu, một đại gia đình cùng chung sống vui vẻ, đây cũng là điều ông ta muốn trong đời.
Tuy nhiên, nếu như vậy mà quay về, vậy còn tập đoàn Uất Trì thì sao?
Đến lúc đó thì làm thế nào? Ông ta muốn đưa tất cả thứ đó cho Dạ Âu Thần, nhưng xem ra cũng không biết có cần phải…
Vậy cho con gái Tống An của ông ta?
Có lẽ Tống An chỉ nhìn ông ta với ánh mắt khinh bỉ: “Thích cho ai thì cho? Ba cho rằng tôi thích cái công ty đổ nát này sao?”
Nghĩ đến đây, Uất Trì Thần cảm thấy đau đầu.
Đau đầu quái “Chuyện này sau này hãng nói đi, dù sao cháu cũng đã ở lại vậy thì hôm nay ông cố ngoại đưa cháu ra ngoài chơi một ngày, thế nào?”
Đậu Nành nghiêng nghiêng đầu, gật đầu: “Được ạ.”
Sau mười tiếng đồng hồ bay đường dài, Hàn Minh Thư cảm thấy cả người không được khỏe.
Có thể là do lúc này cô đang mang thai, sau khi xuống máy bay sắc mặt cô trông xanh xao, hơn nữa trên máy bay không ăn lấy một miếng.
Mặc dù Dạ Âu Thần ở bên cạnh chăm sóc cô rất chu đáo, nhưng Hàn Minh Thư vẫn cảm thấy khó chịu.
Đợi khi xuống máy bay, lúc ngồi lên chiếc ghế dựa trong phòng nghỉ, Hàn Minh Thư mới cảm thấy cơ thể và tinh thần dần dần được thoải mái.
“Minh Thư, cậu thế nào rồi? Thấy khá hơn chút nào không?”
Tiểu Nhan ngồi xổm trước mặt cô, trên tay đang cầm một ly nước ấm: “Uống chút rõ với anh.
“Cảm ơn cậu” Hàn Minh Thư cầm lấy cốc nước ấm, uống vài ngụm.
Vang lên trong sân bay là giọng nói ngọt ngào của tiếng mẹ đẻ, không giống như ở nước ngoài, hầu hết mọi dấu hiệu giao tiếp đều bằng tiếng Anh. Mặc dù thời gian rời đi vào lần trước không lâu, nhưng lần trở vệ này Hàn Minh Thư lại có một cảm giác vắng bóng một thời gian dài.
“Lần này xảy ra chuyện gì vậy? Lúc trước khi chúng ta đi máy bay đâu có thấy cậu phản ứng mạnh thế này đâu?”
Tiểu Nhan vô cùng thương xót, ánh mắt nhìn Hàn Minh Thư tràn đầy vẻ lo lắng.
Còn Dạ Âu Thần ngồi bên cạnh Hàn Minh Thư thì không nói lấy một tiếng mà đưa tay gỡ sợi tóc rối vương vấn trên má cô, sau đó còn cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên người Hàn Minh Thư: Cảm nhận được sự ấm áp, Hàn Minh Thư quay đầu lại và mỉm cười thật tươi với Dạ Âu Thần, sau đó mới trả lời câu hỏi của Tiểu Nhan.
“Đúng vậy, trước đây tớ luôn cảm thấy không sao cả: Nhưng lần này tớ lại đột nhiên cảm thấy khó chịu, có lẽ là do cục cưng không ngoan đây.”
Sau đó, cô nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới, từ bụng dưới truyền đến một cảm giác khác lạ, có lễ có liên quan bất ổn đến thai nhi của cô. Dạ Âu Thần cau mày: “Em đi ăn chút gì trước đi, sau đó đến bệnh viện kiểm tra một chút”
“Không cần đâu.”
Hàn Minh Thư lắc đầu từ chối: “Bây giờ em tốt hơn nhiều rồi, chỉ là đói bụng nên luống cuống thôi.”
Nhóm người họ ra khỏi sân bay, chọn một nhà hàng để ăn cơm. Đợi đến khi Hàn Minh Thư uống xong một bát canh nóng thì cảm thấy cơ thể mình đã khỏe hơn rất nhiều, cô còn chưa kịp có phản ứng gì khác thì đã cảm thấy mệt mỏi đến nỗi mắt díu hết cả lại.
Lúc này, Dạ Âu Thần đang ở bên cạnh đột nhiên khẽ hỏi: “Em quay về mà không nói cho anh trai em một tiếng sao?”
Anh trai cô?
Hàn Minh Thư giật mình phản ứng lại: “Chết, vốn dĩ em không định nói cho anh ấy biết là bởi vì anh ấy có rất nhiều công việc trong công ty, em muốn đợi sau khi chúng ta ổn định đã rồi mới nói cho anh ấy biết. Nhưng mà em lại quên mất.”
“Nếu như đã như thế, vậy thì đợi chúng ta ổn định xong rồi thông báo cho anh ấy vậy.”
Dạ Âu Thần đi thanh toán hóa đơn, khi quay lại thì thấy Hàn Minh Thư nằm ngủ trên bàn.