Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1231
Chương 1231:
Thế là Tiểu Nhan cất chìa khóa và kéo vali đi khỏi.
Ở một nơi khác.
Hàn Minh Thư đã giải quyết xong công việc ở công ty mà chuyện của tập đoàn nhà họ Dạ cũng hoàn thành một giai đoạn. Vừa ngay hôm nay là chủ nhật, hai người cùng nhau đi đến nhà cũ nhà họ Dạ.
Nghe tin này, Tiêu Túc mừng rỡ như điên bởi cậu ta vân chưa hoàn thành xong nhiệm vụ Dạ Âu Thần giao cho. Chỉ trong thời hạn một ngày, cậu ta ở trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng, lửa nóng nước sâu bởi bản thân cậu ta hoàn toàn không có khiếu nên không thể viết được. Thế là Tiêu Túc tìm người viết thay.
Nhà văn rất tài giỏi, anh muốn gì thì tôi cũng có thể viết ra.
Nhưng Tiêu Túc không biết nói gì. Những chuyện trước kia khi nhớ lại cũng không có gì nhưng thật khó để mở miệng nói với người khác.
Cuối cùng nhìn thời gian trôi qua, cách thời gian báo cáo không còn bao nhiêu, Tiêu Túc đã vô cùng gấp gáp.
Nhà văn nhìn vậy, có tâm an ủi cậu ta.
“Anh cũng đừng gấp, chuyện này cũng xem như anh là người ngoài cuộc, anh mau nói cho tôi những chuyện anh biết để tôi có thể xâu chuỗi chúng lại. Đến lúc đó anh xem đúng hay sai là ổn rồi: Người ngoài cuộc?
Xem mình là người ngoài cuộc ư?
Tiêu Túc hắng giọng, lúc trước sao cậu ta không nghĩ ra? Sau đó, Tiêu Túc xúc động kể hết mọi chuyện, từng chuyện đã xảy ra.
Nhà văn nghe mê mẩn, khi nghe xong rồi bèn cười lạnh nói.
“Tôi nói này người anh em, là đàn ông sao anh có thể nhịn vậy? Nếu tôi là anh, tôi đã đánh chết cậu ta”
Tiêu Túc: ”…
Cô không nên có suy nghĩ này, một lát khi viết thì đừng nói xấu nhân vật này, nếu kết quả nhận được không vừa ý, tôi sẽ không trả tiền”
Nhà văn: “Biết rồi…
Tôi sẽ viết cẩn thận, viết thật bay bổng nhé?”
“Không cần quá bay bổng đâu, cô cứ viết đúng những gì tôi nói là được.”
Dù sao cái này cho cậu Dạ đọc chứ có phải mợ đọc đâu, viết hoa mỹ làm gì?
Nhà văn gật đầu lung tung, cũng không còn cách nào, đầu năm nay làm công việc này không dễ dàng. Nhưng cái giá Tiêu Túc đưa ra quá hấp dẫn, chỉ cần viết xong, cô có thể đóng cửa thư thả một thời gian.
Sau đó, cả ngày hai người không làm gì ngoài việc này. Đợi đến ban đêm, nhà văn trở về, Tiêu Túc đọc tài liệu của cô ta mà hồn vía lên mây.
Bởi cậu ta phát hiện hình tượng của cậu Dạ…
Chính là một tay ăn chơi trác táng.
Mẹ nói Tiêu Túc cảm thấy mệt tim, nhanh chóng gọi cho nhà văn.
Nhà văn bị giày vò cả một ngày, đang định đi ngủ thì nhận được điện thoại của Tiêu Túc, cô ta khẩn trương nhấc máy: “Anh Túc à? Đã trễ thế này anh gọi cho tôi có chuyện gì không?”
Tiêu Túc: “Không, tôi chỉ muốn hỏi anh có ý gì? Anh viết thế này là sao?”
Nhà văn: “?”
“Không phải tôi đã kể rõ mọi chuyện cho cô rồi sao? Sao cô lại thêm chỉ tiết nữa?”
Nhà văn: “Tôi đâu có thêm đâu, những điều đó là anh Túc thuận miệng nói đó? Tôi cảm thấy khá thú vị nên viết vào” Nói xong, nhà văn còn mở miệng khen: “Khi nghe anh kể, tôi cảm thấy nam chính thật độc ác nhưng sau khi nghe sự kiện nhỏ đó, tôi lại thấy nội tâm nam chính là người dịu dàng, là loại ngoài lạnh trong nóng. Cho nên…”
“Cho nên cô đã đổi thế này sao? Cô thật dũng cảm, hay không muốn nhận tiền nữa?”
Thế là Tiểu Nhan cất chìa khóa và kéo vali đi khỏi.
Ở một nơi khác.
Hàn Minh Thư đã giải quyết xong công việc ở công ty mà chuyện của tập đoàn nhà họ Dạ cũng hoàn thành một giai đoạn. Vừa ngay hôm nay là chủ nhật, hai người cùng nhau đi đến nhà cũ nhà họ Dạ.
Nghe tin này, Tiêu Túc mừng rỡ như điên bởi cậu ta vân chưa hoàn thành xong nhiệm vụ Dạ Âu Thần giao cho. Chỉ trong thời hạn một ngày, cậu ta ở trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng, lửa nóng nước sâu bởi bản thân cậu ta hoàn toàn không có khiếu nên không thể viết được. Thế là Tiêu Túc tìm người viết thay.
Nhà văn rất tài giỏi, anh muốn gì thì tôi cũng có thể viết ra.
Nhưng Tiêu Túc không biết nói gì. Những chuyện trước kia khi nhớ lại cũng không có gì nhưng thật khó để mở miệng nói với người khác.
Cuối cùng nhìn thời gian trôi qua, cách thời gian báo cáo không còn bao nhiêu, Tiêu Túc đã vô cùng gấp gáp.
Nhà văn nhìn vậy, có tâm an ủi cậu ta.
“Anh cũng đừng gấp, chuyện này cũng xem như anh là người ngoài cuộc, anh mau nói cho tôi những chuyện anh biết để tôi có thể xâu chuỗi chúng lại. Đến lúc đó anh xem đúng hay sai là ổn rồi: Người ngoài cuộc?
Xem mình là người ngoài cuộc ư?
Tiêu Túc hắng giọng, lúc trước sao cậu ta không nghĩ ra? Sau đó, Tiêu Túc xúc động kể hết mọi chuyện, từng chuyện đã xảy ra.
Nhà văn nghe mê mẩn, khi nghe xong rồi bèn cười lạnh nói.
“Tôi nói này người anh em, là đàn ông sao anh có thể nhịn vậy? Nếu tôi là anh, tôi đã đánh chết cậu ta”
Tiêu Túc: ”…
Cô không nên có suy nghĩ này, một lát khi viết thì đừng nói xấu nhân vật này, nếu kết quả nhận được không vừa ý, tôi sẽ không trả tiền”
Nhà văn: “Biết rồi…
Tôi sẽ viết cẩn thận, viết thật bay bổng nhé?”
“Không cần quá bay bổng đâu, cô cứ viết đúng những gì tôi nói là được.”
Dù sao cái này cho cậu Dạ đọc chứ có phải mợ đọc đâu, viết hoa mỹ làm gì?
Nhà văn gật đầu lung tung, cũng không còn cách nào, đầu năm nay làm công việc này không dễ dàng. Nhưng cái giá Tiêu Túc đưa ra quá hấp dẫn, chỉ cần viết xong, cô có thể đóng cửa thư thả một thời gian.
Sau đó, cả ngày hai người không làm gì ngoài việc này. Đợi đến ban đêm, nhà văn trở về, Tiêu Túc đọc tài liệu của cô ta mà hồn vía lên mây.
Bởi cậu ta phát hiện hình tượng của cậu Dạ…
Chính là một tay ăn chơi trác táng.
Mẹ nói Tiêu Túc cảm thấy mệt tim, nhanh chóng gọi cho nhà văn.
Nhà văn bị giày vò cả một ngày, đang định đi ngủ thì nhận được điện thoại của Tiêu Túc, cô ta khẩn trương nhấc máy: “Anh Túc à? Đã trễ thế này anh gọi cho tôi có chuyện gì không?”
Tiêu Túc: “Không, tôi chỉ muốn hỏi anh có ý gì? Anh viết thế này là sao?”
Nhà văn: “?”
“Không phải tôi đã kể rõ mọi chuyện cho cô rồi sao? Sao cô lại thêm chỉ tiết nữa?”
Nhà văn: “Tôi đâu có thêm đâu, những điều đó là anh Túc thuận miệng nói đó? Tôi cảm thấy khá thú vị nên viết vào” Nói xong, nhà văn còn mở miệng khen: “Khi nghe anh kể, tôi cảm thấy nam chính thật độc ác nhưng sau khi nghe sự kiện nhỏ đó, tôi lại thấy nội tâm nam chính là người dịu dàng, là loại ngoài lạnh trong nóng. Cho nên…”
“Cho nên cô đã đổi thế này sao? Cô thật dũng cảm, hay không muốn nhận tiền nữa?”