Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1242
Chương 1242:
“Cò chỗ này nữa, chỗ này…đều không cần”
Giang Tiểu Bạch vừa xóa đi, vừa đưa mắt nhìn cậu ta, không chịu nổi mà hỏi: “Mà này, cái cậu Dạ mà anh nói, chẳng lẽ đã mất trí nhớ rồi sao?”
Nghe thấy vậy, Tiêu Túc giật mình, sau đó nhìn cô ấy với ánh mắt đầy nguy hiểm.
“Làm sao cô biết?”
Với tư cách là một tác giả, cậu ta không nói với cô ấy về tình hình hiện tại của cậu Dạ, mà chỉ nói cần viết một vài thứ thôi, sau đó cũng không có nói đến tên của cậu Dạ, mà chỉ dùng cậu Dạ để gọi Dạ Âu Thần.
Bây giờ Giang Tiểu Bạch lại hỏi như vậy…
Gần như trong chốc lát, Giang Tiểu Bạch đã cảm nhận được một luồng khí nguy hiểm từ trên người cậu ta, kèm theo là một áp lực cực lớn đồn về phía cô ấy, khiến bàn tay đang cầm con chuột của cô cũng rung lên.
Vẻ mặt cô ấy ngơ ngác và nói: “Làm ơn, nếu như không bị mất trí nhớ, anh nhờ tôi viết mấy thứ này làm gì chứ, tôi có thể nghĩ ra bằng đầu ngón chân của mình đấy: Tiêu Túc: “…
Phải không? Dùng đầu ngón chân sao mà suy nghĩ được? “Trí tưởng tượng của tôi rất tốt, để tôi kể cho anh một chuyện ảo tưởng khác. Cậu Dạ nhà anh không chỉ bị mất trí nhớ, mà hơn nữa còn rất cố gắng để khôi phục lại trí nhớ, và có thể vì chuyện khôi phục trí nhớ mà đã cố gắng rất nhiều, chịu đựng rất nhiều đau khổ. Và còn mợ của anh nữa, chắc chắn đó phải là người đau khổ nhất, nhưng còn cậu Dạ mấy người thì sao, lại không nỡ để cô ấy đau lòng, cho nên đã tự mình âm thầm chịu đựng rất nhiều, có đúng không? “
Tiêu Túc có chút kinh ngạc nhìn cô ấy, rõ ràng mỗi từ cô ấy nói đều không sai.
Có vẻ mọi chuyện gần như là giống vậy, cô ấy nói là tự mình đoán, nhưng sao lại có thể đoán chính xác như vậy chứ? Như thể thấy được mối nghỉ vấn trong lòng cậu ta, Giang Tiểu Bạch nói: “Tôi nhìn vào mặt trước của sự việc là có thể biết được mặt sau rồi, này ông anh, cuộc sống của cậu Dạ nhà anh rất kịch tính đấy, thật sự rất đặc sắc. Còn chuyện có thể chốt được giao dịch này thì sao? Giao cho tôi nội dung câu chuyện này, hôm nay tôi không thu tiền nữa đâu, thế nào?”
“Nội dung câu chuyện sao?”
Giang Tiểu Bạch gật đầu: “Đúng vậy, ý tưởng này của tôi, anh biết tôi là một tác giả mà, tôi thấy ý tưởng này rất hay: Nghĩ đến thân phận của cô ấy, Tiêu Túc lập tức lắc đầu từ chối: “Không được.”
“Tại sao không được? Tôi đâu có thu tiên của anh đâu.”
Vẻ mặt Tiêu Túc lạnh lùng nói: “Cô tin tôi, nếu như cô truyền mấy thứ này ra bên ngoài, người mà cô xúc phạm có thể rất đáng sợ, đừng nói chuyện mấy ý tưởng này được công khai, cô cũng đừng mong được thấy trời.”
Mỗi một điều cậu ta nói đều rất đáng sợ, và thành công khiến Giang Tiểu Bạch sợ hãi.
“Khóc át Biết rồi!”
Thôi được, tuy rằng ý tưởng rất hay, nhưng dù sao cô ấy cũng chỉ là một tác giả nhỏ, nếu thật sự xúc phạm đến người ta, vậy sau này nhất định cô ấy sẽ không có cuộc sống tốt lành rồi.
Rất nhanh thì đã sửa xong, Tiêu Túc vẫn để mắt đến số tiền gấp ba lần chuyển cho đối phương trong ví Zalopay, rồi sau đó cầm tư liệu mà bỏ đi.
Sau khi đợi cậu ta đi, Giang Tiểu Bạch rửa mặt, rồi trực tiếp nằm lăn ra ngủ.
Kể từ sau khi Tiểu Nhan sống trong nhà, thì trải qua những tháng ngày ngủ sớm dậy sớm, mỗi ngày cùng mẹ cô ấy nấu cơm, sau đó lại đến bệnh viện thăm ba cô ấy.
Bốn mươi tám giờ theo dõi đã trôi qua nhưng ba của Tiểu Nhan vẫn chưa tỉnh dậy.
Nhưng bác sĩ nói rằng ông ấy đã qua giai đoạn nguy hiểm nên Tiểu Nhan và mẹ cô ấy cũng yên tâm.
Sau khi nghe lời này, cuối cùng La Tuệ Mỹ cũng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, Tiểu Nhan, khi nào ba con tỉnh lại, con phải đi xin lỗi và đừng làm ông ấy buồn đấy nhé”
Tiểu Nhan khẽ gật đầu.
“Mẹ, con biết rồi” Trước đây tính tình của cô ấy cố chấp như vậy, cố chấp đã nhiều năm như vậy, nếu không phải ba cô ấy đột ngột bị tai nạn xe, thì cô ấy sẽ không biết cảm giác mất đi là như thế nào.
Đợi đến lúc mất đi rồi mới biết hối hận thì đã quá muộn màng.
Cô thực lòng không muốn phải nếm trải chuyện ngu ngốc đó thêm một lần nào nữa.
“Cò chỗ này nữa, chỗ này…đều không cần”
Giang Tiểu Bạch vừa xóa đi, vừa đưa mắt nhìn cậu ta, không chịu nổi mà hỏi: “Mà này, cái cậu Dạ mà anh nói, chẳng lẽ đã mất trí nhớ rồi sao?”
Nghe thấy vậy, Tiêu Túc giật mình, sau đó nhìn cô ấy với ánh mắt đầy nguy hiểm.
“Làm sao cô biết?”
Với tư cách là một tác giả, cậu ta không nói với cô ấy về tình hình hiện tại của cậu Dạ, mà chỉ nói cần viết một vài thứ thôi, sau đó cũng không có nói đến tên của cậu Dạ, mà chỉ dùng cậu Dạ để gọi Dạ Âu Thần.
Bây giờ Giang Tiểu Bạch lại hỏi như vậy…
Gần như trong chốc lát, Giang Tiểu Bạch đã cảm nhận được một luồng khí nguy hiểm từ trên người cậu ta, kèm theo là một áp lực cực lớn đồn về phía cô ấy, khiến bàn tay đang cầm con chuột của cô cũng rung lên.
Vẻ mặt cô ấy ngơ ngác và nói: “Làm ơn, nếu như không bị mất trí nhớ, anh nhờ tôi viết mấy thứ này làm gì chứ, tôi có thể nghĩ ra bằng đầu ngón chân của mình đấy: Tiêu Túc: “…
Phải không? Dùng đầu ngón chân sao mà suy nghĩ được? “Trí tưởng tượng của tôi rất tốt, để tôi kể cho anh một chuyện ảo tưởng khác. Cậu Dạ nhà anh không chỉ bị mất trí nhớ, mà hơn nữa còn rất cố gắng để khôi phục lại trí nhớ, và có thể vì chuyện khôi phục trí nhớ mà đã cố gắng rất nhiều, chịu đựng rất nhiều đau khổ. Và còn mợ của anh nữa, chắc chắn đó phải là người đau khổ nhất, nhưng còn cậu Dạ mấy người thì sao, lại không nỡ để cô ấy đau lòng, cho nên đã tự mình âm thầm chịu đựng rất nhiều, có đúng không? “
Tiêu Túc có chút kinh ngạc nhìn cô ấy, rõ ràng mỗi từ cô ấy nói đều không sai.
Có vẻ mọi chuyện gần như là giống vậy, cô ấy nói là tự mình đoán, nhưng sao lại có thể đoán chính xác như vậy chứ? Như thể thấy được mối nghỉ vấn trong lòng cậu ta, Giang Tiểu Bạch nói: “Tôi nhìn vào mặt trước của sự việc là có thể biết được mặt sau rồi, này ông anh, cuộc sống của cậu Dạ nhà anh rất kịch tính đấy, thật sự rất đặc sắc. Còn chuyện có thể chốt được giao dịch này thì sao? Giao cho tôi nội dung câu chuyện này, hôm nay tôi không thu tiền nữa đâu, thế nào?”
“Nội dung câu chuyện sao?”
Giang Tiểu Bạch gật đầu: “Đúng vậy, ý tưởng này của tôi, anh biết tôi là một tác giả mà, tôi thấy ý tưởng này rất hay: Nghĩ đến thân phận của cô ấy, Tiêu Túc lập tức lắc đầu từ chối: “Không được.”
“Tại sao không được? Tôi đâu có thu tiên của anh đâu.”
Vẻ mặt Tiêu Túc lạnh lùng nói: “Cô tin tôi, nếu như cô truyền mấy thứ này ra bên ngoài, người mà cô xúc phạm có thể rất đáng sợ, đừng nói chuyện mấy ý tưởng này được công khai, cô cũng đừng mong được thấy trời.”
Mỗi một điều cậu ta nói đều rất đáng sợ, và thành công khiến Giang Tiểu Bạch sợ hãi.
“Khóc át Biết rồi!”
Thôi được, tuy rằng ý tưởng rất hay, nhưng dù sao cô ấy cũng chỉ là một tác giả nhỏ, nếu thật sự xúc phạm đến người ta, vậy sau này nhất định cô ấy sẽ không có cuộc sống tốt lành rồi.
Rất nhanh thì đã sửa xong, Tiêu Túc vẫn để mắt đến số tiền gấp ba lần chuyển cho đối phương trong ví Zalopay, rồi sau đó cầm tư liệu mà bỏ đi.
Sau khi đợi cậu ta đi, Giang Tiểu Bạch rửa mặt, rồi trực tiếp nằm lăn ra ngủ.
Kể từ sau khi Tiểu Nhan sống trong nhà, thì trải qua những tháng ngày ngủ sớm dậy sớm, mỗi ngày cùng mẹ cô ấy nấu cơm, sau đó lại đến bệnh viện thăm ba cô ấy.
Bốn mươi tám giờ theo dõi đã trôi qua nhưng ba của Tiểu Nhan vẫn chưa tỉnh dậy.
Nhưng bác sĩ nói rằng ông ấy đã qua giai đoạn nguy hiểm nên Tiểu Nhan và mẹ cô ấy cũng yên tâm.
Sau khi nghe lời này, cuối cùng La Tuệ Mỹ cũng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, Tiểu Nhan, khi nào ba con tỉnh lại, con phải đi xin lỗi và đừng làm ông ấy buồn đấy nhé”
Tiểu Nhan khẽ gật đầu.
“Mẹ, con biết rồi” Trước đây tính tình của cô ấy cố chấp như vậy, cố chấp đã nhiều năm như vậy, nếu không phải ba cô ấy đột ngột bị tai nạn xe, thì cô ấy sẽ không biết cảm giác mất đi là như thế nào.
Đợi đến lúc mất đi rồi mới biết hối hận thì đã quá muộn màng.
Cô thực lòng không muốn phải nếm trải chuyện ngu ngốc đó thêm một lần nào nữa.