Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1254
Chương 1254:
Đột nhiên bị chen ngang, tâm trạng của anh không được tốt, mà còn vào thời khắc này nữa chứ.
Dạ Âu Thần mím môi, không đáp lại.
Nhưng lúc này, Hàn Minh Thư đang đứng ở ngoài cửa có chút khó hiểu, sao sau khi gõ cửa rồi mà không thấy trả lời, chẳng lẽ ra ngoài rồi?
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư lại vươn tay ra gõ cửa để thăm dò, động tác lần này có chút thận trọng hơn.
“Ai đó?”
Cuối cùng, một giọng nói lạnh lùng từ trong cửa truyền đến, giọng điệu lạnh lùng đến mức không có chút ấm áp nào, Hàn Minh Thư đứng ngoài cửa nghe thấy mà sững sờ.
Sao vậy chứ?
Giọng nói nghe có hơi kỳ lạ.
Nhưng Hàn Minh Thư lạ nhẹ giọng đáp lại: “Là em.
Một giọng nữ nhẹ nhàng vọng qua khe cửa, trái tim Dạ Âu Thần liền thắt lại, hành động cầm tập tư liệu cũng trở nên nặng nề hơn một chút.
Cô tỉnh dậy rồi sao?
Dạ Âu Thần nhìn lướt qua đồng hồ, thì nhận ra mới qua hơn một tiếng, sao cô lại tỉnh nhanh như vậy? Ngày xưa cô cũng đã ngủ không được vài tiếng đồng hồ thì sẽ không tỉnh dậy.
“Em có thể vào không?”
Giọng nói của Hàn Minh Thư lại vang lên lần nữa, Dạ Âu Thần tỉnh táo lại, nhanh chóng gom đống tư liệu lại rồi nhận vào tủ, anh vốn định sau khi cất đồ đi rôi đứng dậy mở cửa cho Hàn Minh Thư. Nhưng có lẽ Hàn Minh Thư đang hồi hộp chờ đợi, sau khi hỏi xong liền trực tiếp mở cửa ra, sau đó đứng ở cửa nhìn anh.
Vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh anh cất đồ đi.
Hàn Minh Thư nghỉ ngờ nhìn anh.
Dạ Âu Thần vẫn ngồi ở chỗ cũ, cơn tức giận dâng lên toàn thân anh vì bị ngắt quãng lúc trước nay đã hoàn toàn biến mất sạch sẽ, và những ve hung hãn kia đã được anh giấu đi dưới mắt, lúc này chỉ có một luồng hơi thở sạch sẽ và ấm áp vây quanh người anh.
“Dậy rồi sao?”
Hàn Minh Thư bước tới trước mặt anh với vẻ mặt nghỉ hoặc, rồi nhìn anh với ánh mắt trong sáng.
Cô vừa mới tỉnh lại, đôi mắt đẹp đẽ vẫn còn điểm chút vẻ mơ màng, lúc này cô nhìn vào anh, khiến anh không khỏi suy nghĩ.
“Sao không ngủ thêm chút nữa đi?”
Anh nhẹ giọng hỏi, nhưng một giây sau khi nhìn thấy cô chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, ánh mắt liền thay đổi, sau đó liền nhíu mày hỏi: “Sao em lại mặc ít vậy chứ?
Giọng điệu có chút vẻ trách móc và nghiêm khắc.
Hàn Minh Thư nhìn anh chằm chằm một lúc, sau khi anh nói xong lời này, đột nhiên bước tới vòng qua cổ anh, rồi ngồi vào lòng anh mà không hề báo trước, vùi mặt vào trong lòng của anh.
“Em gặp ác mộng.”
Cô nằm xuống trong vòng tay của anh và nói với một giọng điệu có chút phiên muộn.
Dạ Âu Thần sững sờ một lúc, sau đó hoàn toàn trở nên bối rối vì lời nói gậy mềm lòng của cô.
Người phụ nữ của anh vì gặp ác mộng mà sau khi tỉnh dậy liền đến tìm anh, còn ngồi trong lòng anh mà làm nũng, đây là biểu hiện của sự phụ thuộc vào anh cả về thể xác lẫn tinh thần.
Vốn dĩ anh muốn trách cô vì mặc ít đồ, nhưng bây giờ lại không thể nói lấy một lời nào.
Bàn tay to lớn của Dạ Âu Thần ôm choàng lấy cô, giọng nói cũng dịu đi một chút.
“Gặp ác mộng gì? Đừng sợ, giấc mộng đều ngược với hiện thực mà.”
Hàn Minh Thư nghẹn ngào: “Thật vậy sao? Sao em nghe nói có mấy giấc mộng như là lời cảnh báo vậy?”
“Ai nói với em vậy? Mấy thứ đó đều là điều vô căn cứ, mơ chỉ là mơ, không thể biến thành hiện thực được.
Đột nhiên bị chen ngang, tâm trạng của anh không được tốt, mà còn vào thời khắc này nữa chứ.
Dạ Âu Thần mím môi, không đáp lại.
Nhưng lúc này, Hàn Minh Thư đang đứng ở ngoài cửa có chút khó hiểu, sao sau khi gõ cửa rồi mà không thấy trả lời, chẳng lẽ ra ngoài rồi?
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư lại vươn tay ra gõ cửa để thăm dò, động tác lần này có chút thận trọng hơn.
“Ai đó?”
Cuối cùng, một giọng nói lạnh lùng từ trong cửa truyền đến, giọng điệu lạnh lùng đến mức không có chút ấm áp nào, Hàn Minh Thư đứng ngoài cửa nghe thấy mà sững sờ.
Sao vậy chứ?
Giọng nói nghe có hơi kỳ lạ.
Nhưng Hàn Minh Thư lạ nhẹ giọng đáp lại: “Là em.
Một giọng nữ nhẹ nhàng vọng qua khe cửa, trái tim Dạ Âu Thần liền thắt lại, hành động cầm tập tư liệu cũng trở nên nặng nề hơn một chút.
Cô tỉnh dậy rồi sao?
Dạ Âu Thần nhìn lướt qua đồng hồ, thì nhận ra mới qua hơn một tiếng, sao cô lại tỉnh nhanh như vậy? Ngày xưa cô cũng đã ngủ không được vài tiếng đồng hồ thì sẽ không tỉnh dậy.
“Em có thể vào không?”
Giọng nói của Hàn Minh Thư lại vang lên lần nữa, Dạ Âu Thần tỉnh táo lại, nhanh chóng gom đống tư liệu lại rồi nhận vào tủ, anh vốn định sau khi cất đồ đi rôi đứng dậy mở cửa cho Hàn Minh Thư. Nhưng có lẽ Hàn Minh Thư đang hồi hộp chờ đợi, sau khi hỏi xong liền trực tiếp mở cửa ra, sau đó đứng ở cửa nhìn anh.
Vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh anh cất đồ đi.
Hàn Minh Thư nghỉ ngờ nhìn anh.
Dạ Âu Thần vẫn ngồi ở chỗ cũ, cơn tức giận dâng lên toàn thân anh vì bị ngắt quãng lúc trước nay đã hoàn toàn biến mất sạch sẽ, và những ve hung hãn kia đã được anh giấu đi dưới mắt, lúc này chỉ có một luồng hơi thở sạch sẽ và ấm áp vây quanh người anh.
“Dậy rồi sao?”
Hàn Minh Thư bước tới trước mặt anh với vẻ mặt nghỉ hoặc, rồi nhìn anh với ánh mắt trong sáng.
Cô vừa mới tỉnh lại, đôi mắt đẹp đẽ vẫn còn điểm chút vẻ mơ màng, lúc này cô nhìn vào anh, khiến anh không khỏi suy nghĩ.
“Sao không ngủ thêm chút nữa đi?”
Anh nhẹ giọng hỏi, nhưng một giây sau khi nhìn thấy cô chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, ánh mắt liền thay đổi, sau đó liền nhíu mày hỏi: “Sao em lại mặc ít vậy chứ?
Giọng điệu có chút vẻ trách móc và nghiêm khắc.
Hàn Minh Thư nhìn anh chằm chằm một lúc, sau khi anh nói xong lời này, đột nhiên bước tới vòng qua cổ anh, rồi ngồi vào lòng anh mà không hề báo trước, vùi mặt vào trong lòng của anh.
“Em gặp ác mộng.”
Cô nằm xuống trong vòng tay của anh và nói với một giọng điệu có chút phiên muộn.
Dạ Âu Thần sững sờ một lúc, sau đó hoàn toàn trở nên bối rối vì lời nói gậy mềm lòng của cô.
Người phụ nữ của anh vì gặp ác mộng mà sau khi tỉnh dậy liền đến tìm anh, còn ngồi trong lòng anh mà làm nũng, đây là biểu hiện của sự phụ thuộc vào anh cả về thể xác lẫn tinh thần.
Vốn dĩ anh muốn trách cô vì mặc ít đồ, nhưng bây giờ lại không thể nói lấy một lời nào.
Bàn tay to lớn của Dạ Âu Thần ôm choàng lấy cô, giọng nói cũng dịu đi một chút.
“Gặp ác mộng gì? Đừng sợ, giấc mộng đều ngược với hiện thực mà.”
Hàn Minh Thư nghẹn ngào: “Thật vậy sao? Sao em nghe nói có mấy giấc mộng như là lời cảnh báo vậy?”
“Ai nói với em vậy? Mấy thứ đó đều là điều vô căn cứ, mơ chỉ là mơ, không thể biến thành hiện thực được.