Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1257
CHương 11257:
Một lúc sau, Dạ Âu Thần mở mắt trở lại, đôi mắt màu mực kia đã rõ ràng hơn trước rất nhiều, nỗi đau ngưng tụ giữa hai lông mày cũng mờ đi một chút.
Anh không có chuyện gì cả, chỉ cần không chạm vào ký ức, thì anh lại như người bình thường không có chuyện gì cả.
Nhưng chỉ cần chạm vào ký ức, căn bệnh đau đầu sẽ lại tái phát, giống như khơi ra bệnh cũ.
Tiêu Túc ở bên cạnh nhìn anh hồi lâu, rồi im lặng quay người rót cho Dạ Âu Thần một ly nước ấm.
Sau khi uống một cốc nước ấm xuống bụng, thì sắc mặt Dạ Âu Thần đã tốt hơn so với lúc trước, đôi môi mỏng tái nhợt khẽ nhúc nhích: “Nếu mợ mà có hỏi đến, thì đừng có nói là cậu tới để đưa mấy thứ này cho tôi đấy.”
Tiêu Túc gật đầu: “Đương nhiên rồi, đừng lo cậu Dạ”
“Khi nấy có phải mợ đã nhận ra điều gì rồi phải không? Tôi thấy khi mợ ấy bước ra thì nhìn tôi một cái, tôi cũng không giải thích gì cả”
Dạ Âu Thần nghĩ đến biểu hiện trước đây của Hàn Minh Thư, kết hợp với biểu hiện của cô lúc ở nhà cũ nhà họ Dạ, bất lực mỉm cười: ‘Không giấu được cô ấy, nếu cô ấy nói không biết thì cũng là có ý tốt Nghe vậy, có lẽ Tiêu Túc đã hiểu ý của Dạ Âu Thần. Im lặng một thời gian dài mà không trả lời.
“Hôm nay đến đây thôi, vất vả cho cậu một chuyến rồi, quay về đi.”
Tiêu Túc nghe vậy, có chút kinh ngạc, cũng có chút ngoài ý muốn.
Cậu ta không ngờ rằng cậu Dạ lại không truy cứu chuyện của mấy tư liệu kia, vốn dĩ cậu ta nên rời đi gấp, nhưng bây giờ nhìn thấy Dạ Âu Thần như thế này, thì Tiêu Túc lại không đành lòng mà rời đi như vậy.
“Cậu Dạ, có lẽ tôi cũng không có việc gì, hay là tôi ở lại chăm sóc anh?”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần ngẩng mắt lên, trong mắt hiện lên cảm giác mát mẻ: “Cậu có thể chăm sóc tôi cái gì chứ? Chịu một phần cơn đau đầu sao?”
Được rồi, cậu ta vẫn nên đi thôi.
Sau khi rời khỏi biệt thự Hải Giang.
Tiêu Túc tự mình lái xe về nhà, trên đường nhận được tin nhắn mà người viết thuê Giang Tiểu Bạch gửi cho cậu ta.
“Anh Túc, cấp trên của anh có hài lòng với tư liệu không?”
Nhìn thấy tin tức này, Tiêu Túc cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp phản hồi với hai chữ.
“Cũng ổn”
Trả lời xong thì thoát ra khỏi giao diện, Tiêu Túc vô thức mở sổ ghi thông tin ra, nhìn thấy cái tên quen thuộc phía trên.
Chu Tiểu Nhan.
Sau cái ngày hai người từ nước ngoài trở về cho đến bây giờ vẫn chưa từng gặp mặt hay liên lạc gì. Những điều mà Tiểu Nhan nói vào ngày hôm đó khiến Tiêu Túc cảm thấy nếu cậu ta lại đi làm phiền cô ấy, thì bản thân thực sự không phải là một thằng đàn ông nữa.
Vì vậy, cậu ta luôn cố gắng để không đi tìm đối phương.
Cũng không biết đã lâu vậy rồi, cô ấy sống như thế nào.
Cuối cùng, Tiêu Túc vẫn dập tắt ý định gọi điện thoại cho cô ấy, sau đó tiếp tục lái xe.
Chỉ là không biết thế nào rồi, trong lúc Tiêu Túc không ý thức, thì đã lái xe đến dưới tòa nhà của công ty trước đây của Tiểu Nhan Bởi vì là chủ nhật, nên trong công ty không có người, Tiêu Túc dứt khoát dừng xe lại, hạ cửa kính xuống và nhìn cửa công ty.
Cậu ta nhìn chằm chằm mà không động đậy, như thể có thể tưởng tượng được hình dáng Tiểu Nhan đang làm việc từ trong trí nhớ của mình.
Trước khi trở về Việt Nam, lúc cô gái đi làm thì lập tức rất vui vẻ, mặc chiếc váy nhỏ thuộc riêng về cô ấy, xách chiếc túi nhỏ, sau đó vì để kịp giờ đi làm mà vội vội vàng vàng chạy lon ton vào công ty, chạy rất vội, có thể thứ đang cầm trong tay sẽ rơi ra ngoài.
Sau đó cô gái cúi người xuống nhặt đồ, có lẽ bởi vì động tác quá vội vàng mà khiến các đồ vật khác cũng rơi xuống.
Dù sao cũng có lẽ bộ dạng quên trước quên sau, trước đây Tiêu Túc không thích loại phụ nữ này, nhưng nếu người phụ nữ này được đổi thành Tiểu Nhan, thì cậu ta lại cảm thấy đáng yêu khác thường.
Một lúc sau, Dạ Âu Thần mở mắt trở lại, đôi mắt màu mực kia đã rõ ràng hơn trước rất nhiều, nỗi đau ngưng tụ giữa hai lông mày cũng mờ đi một chút.
Anh không có chuyện gì cả, chỉ cần không chạm vào ký ức, thì anh lại như người bình thường không có chuyện gì cả.
Nhưng chỉ cần chạm vào ký ức, căn bệnh đau đầu sẽ lại tái phát, giống như khơi ra bệnh cũ.
Tiêu Túc ở bên cạnh nhìn anh hồi lâu, rồi im lặng quay người rót cho Dạ Âu Thần một ly nước ấm.
Sau khi uống một cốc nước ấm xuống bụng, thì sắc mặt Dạ Âu Thần đã tốt hơn so với lúc trước, đôi môi mỏng tái nhợt khẽ nhúc nhích: “Nếu mợ mà có hỏi đến, thì đừng có nói là cậu tới để đưa mấy thứ này cho tôi đấy.”
Tiêu Túc gật đầu: “Đương nhiên rồi, đừng lo cậu Dạ”
“Khi nấy có phải mợ đã nhận ra điều gì rồi phải không? Tôi thấy khi mợ ấy bước ra thì nhìn tôi một cái, tôi cũng không giải thích gì cả”
Dạ Âu Thần nghĩ đến biểu hiện trước đây của Hàn Minh Thư, kết hợp với biểu hiện của cô lúc ở nhà cũ nhà họ Dạ, bất lực mỉm cười: ‘Không giấu được cô ấy, nếu cô ấy nói không biết thì cũng là có ý tốt Nghe vậy, có lẽ Tiêu Túc đã hiểu ý của Dạ Âu Thần. Im lặng một thời gian dài mà không trả lời.
“Hôm nay đến đây thôi, vất vả cho cậu một chuyến rồi, quay về đi.”
Tiêu Túc nghe vậy, có chút kinh ngạc, cũng có chút ngoài ý muốn.
Cậu ta không ngờ rằng cậu Dạ lại không truy cứu chuyện của mấy tư liệu kia, vốn dĩ cậu ta nên rời đi gấp, nhưng bây giờ nhìn thấy Dạ Âu Thần như thế này, thì Tiêu Túc lại không đành lòng mà rời đi như vậy.
“Cậu Dạ, có lẽ tôi cũng không có việc gì, hay là tôi ở lại chăm sóc anh?”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần ngẩng mắt lên, trong mắt hiện lên cảm giác mát mẻ: “Cậu có thể chăm sóc tôi cái gì chứ? Chịu một phần cơn đau đầu sao?”
Được rồi, cậu ta vẫn nên đi thôi.
Sau khi rời khỏi biệt thự Hải Giang.
Tiêu Túc tự mình lái xe về nhà, trên đường nhận được tin nhắn mà người viết thuê Giang Tiểu Bạch gửi cho cậu ta.
“Anh Túc, cấp trên của anh có hài lòng với tư liệu không?”
Nhìn thấy tin tức này, Tiêu Túc cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp phản hồi với hai chữ.
“Cũng ổn”
Trả lời xong thì thoát ra khỏi giao diện, Tiêu Túc vô thức mở sổ ghi thông tin ra, nhìn thấy cái tên quen thuộc phía trên.
Chu Tiểu Nhan.
Sau cái ngày hai người từ nước ngoài trở về cho đến bây giờ vẫn chưa từng gặp mặt hay liên lạc gì. Những điều mà Tiểu Nhan nói vào ngày hôm đó khiến Tiêu Túc cảm thấy nếu cậu ta lại đi làm phiền cô ấy, thì bản thân thực sự không phải là một thằng đàn ông nữa.
Vì vậy, cậu ta luôn cố gắng để không đi tìm đối phương.
Cũng không biết đã lâu vậy rồi, cô ấy sống như thế nào.
Cuối cùng, Tiêu Túc vẫn dập tắt ý định gọi điện thoại cho cô ấy, sau đó tiếp tục lái xe.
Chỉ là không biết thế nào rồi, trong lúc Tiêu Túc không ý thức, thì đã lái xe đến dưới tòa nhà của công ty trước đây của Tiểu Nhan Bởi vì là chủ nhật, nên trong công ty không có người, Tiêu Túc dứt khoát dừng xe lại, hạ cửa kính xuống và nhìn cửa công ty.
Cậu ta nhìn chằm chằm mà không động đậy, như thể có thể tưởng tượng được hình dáng Tiểu Nhan đang làm việc từ trong trí nhớ của mình.
Trước khi trở về Việt Nam, lúc cô gái đi làm thì lập tức rất vui vẻ, mặc chiếc váy nhỏ thuộc riêng về cô ấy, xách chiếc túi nhỏ, sau đó vì để kịp giờ đi làm mà vội vội vàng vàng chạy lon ton vào công ty, chạy rất vội, có thể thứ đang cầm trong tay sẽ rơi ra ngoài.
Sau đó cô gái cúi người xuống nhặt đồ, có lẽ bởi vì động tác quá vội vàng mà khiến các đồ vật khác cũng rơi xuống.
Dù sao cũng có lẽ bộ dạng quên trước quên sau, trước đây Tiêu Túc không thích loại phụ nữ này, nhưng nếu người phụ nữ này được đổi thành Tiểu Nhan, thì cậu ta lại cảm thấy đáng yêu khác thường.