Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1307
Chương 1307:
Cha Chu đưa ra một quyết định dứt khoát: “Bây giờ còn quản nhiều như vậy làm cái gì? Tổng giám đốc Dạ của chúng ta đã nằm trong bệnh viện mà hôm nay họ đã giúp đỡ rất nhiều rồi. Nếu tiệm mì đóng cửa bây giờ cũng không thành vấn đề gì đâu, nếu có những khách hàng thích nó thì cũng sẽ không thể mất khách trong một hai ngày này được Tiểu Nhan gật đầu đồng ý: “Mẹ, con cũng nghĩ vậy. Nếu con tiếp tục ở lại đây thì con thực sự cảm thấy rất có lỗi.”
La Tuệ Mỹ: “Không phải hiện tại trong tiệm mì còn nhiều người như vậy sao? Chẳng lẽ chúng ta đuổi tất cả mọi người ra ngoài sao? Lão Chu, ông nên quan tâm đến tình hình tổng thể có được không? Tổng giám đốc Dạ của ông đến bệnh viện thì ông lo lắng, nhưng chẳng lẽ người khác thì không lo lắng sao? Trái tim con người được làm bằng xương bằng thịt đó, chẳng lẽ ông nói tôi tâm địa sắt đá sao? Vấn đề trọng điểm bây giờ là các người đến bệnh viện có lợi ích gì không? Minh Thư đã để Đậu Nành cho chúng ta, điều này nói rõ cái gì?”
Cha Chu: “Tôi không quan tâm đến việc đến bệnh viện có ích hay không, đến bệnh viện là đang thể hiện tấm lòng!”
“Ông thôi được rồi đó! Nếu ông đến đó cũng không thể giúp gì thì đến đó làm gì? Ở bệnh viện có bác sĩ, có vợ và trợ lý đang ở bên cậu ấy rồi! Bây giờ điều ông cần làm là chăm sóc tốt cho Đậu Nành, nếu cần thiết thì có thể đặt một bảng hiệu tạm dừng tiếp khách trong cửa hàng, nhưng mà không thể đuổi tất cả mọi người ra ngoài được.”
Tiểu Nhan bây giờ đã đủ rối rắm lắm rồi, nhưng cha mẹ cô ấy vẫn còn đang tranh cãi trước mặt cô ấy, điều này làm cho cô ấy cảm thấy đau đầu nên cô ấy cắt ngang: “Thôi được rồi, từ bây giờ chúng ta sẽ không đón khách nữa, chúng ta hãy tiếp đãi hết số khách trong quán trước đã.
Sau khi xong hết nhóm khách này thì con sẽ đưa Đậu Nành đến bệnh viện.”
Nếu bây giờ đi thì cô ấy thực sự cũng không giúp được gì.
Nhưng cô ấy nhất định phải đi, nhưng mà cũng phải sắp xếp tiệm mì trước rồi mới đi.
Khi đã tiếp đãi hết mọi người thì Tiểu Nhan cởi tạp dê của mình và nói với Đậu Nành: “Đậu Nành, bây giờ hơi muộn, hay là con đừng đến bệnh viện với dì Tiểu Nhan nhé?”
Đậu Nành lắc đầu: “Dì Tiểu Nhan, Đậu Nành không buồn ngủ.”
Cũng phải, cha của cậu vẫn còn đang ở bệnh viện mà Đậu Nành là một đứa trẻ thông minh thì làm sao cậu có thể buồn ngủ được? Vì vậy Tiểu Nhan dẫn Đậu Nành đến bệnh viện với mình.
Sau đó, cha Chu muốn đi cùng cô ấy nhưng mà La Tuệ Mỹ đã giữ ông ấy lại: “Hôm nay ông vừa mới xuất viện, sinh hoạt còn gặp rắc rối, ông định đi theo làm cái gì? Khi vào viện thì chẳng lẽ còn phải để con gái phải chăm sóc cho ông sao?”
Nghe thấy lời nói này thì cha Chu trông không hài lòng.
“Nghe bà nói chuyện như thế nào vậy hả? Tôi xuất viện thì có nghĩa là tôi đã không sao rồi. Tại sao khi tôi đến bệnh viện thì con gái còn phải chăm sóc cho tôi? Tổng giám đốc Dạ xảy ra chuyện lớn như vậy làm sao tôi có thể không đi xem được chứ?”
“Được rồi, ông cứ để con gái mình đi đi, ông đừng làm thêm loạn nữa.
Cha Chu: “…”
Ông ấy bất mãn vung tay cố gắng vùng dậy chống cự nhưng mà vì có La Tuệ Mỹ nên ông ấy cũng không thể làm gì được.
Tiểu Nhan đứng một bên nghe họ nói chuyện nên nhẹ nhàng thuyết phục: “Cha, mẹ nói đúng rồi đó. Bây giờ cũng đã muộn như vậy rồi, đi theo cũng thật bất tiện, con đi một lúc còn phải tìm cơ hội đưa cha về, đến lúc đó thì phiền lắm. Nếu cha thực sự lo lắng cho cậu Dạ thì cha cử ở nhà nghỉ ngợi đêm nay, ngày mai hãy đến bệnh viện thăm cậu Dạ”
Sau khi nói xong thì Tiểu Nhan mặc kệ phản ứng của ông ấy là gì, cô ấy xách túi sau đó cầm lấy tay Đậu Nành rồi đi đến bệnh viện.
“Con phiền cha mẹ giúp con đóng cửa tiệm mì nhé, con đưa Đậu Nành đến bệnh viện trước.
Đậu Nành ngoan ngoãn vẫy tay chào vợ chồng nhà họ Chu.
Tiểu Nhan vừa rời khỏi tiệm mì và định bắt taxi thì một bóng dáng quen thuộc đã xuất hiện trước mặt cô.
“Tiêu Túc? Sao anh lại ở đây?”
Lúc này cậu ta không phải nên ở bệnh viện sao?
Tiêu Túc nghe thấy tiếng cô ấy thì quay đầu lại, trên môi nở nụ cười ấm áp: “Tôi biết cô rất không yên lòng nên khi có thời gian thì tôi đã trở lại đón các người.”
Cậu ta đang nói đến đón các người chứ không phải cô, cho nên câu nói này không làm cho Tiểu Nhan tăng áp lực, cô ấy cũng nóng lòng muốn đến bệnh viện, nhưng mà cô ấy không biết đó là bệnh viện nào.