Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1312
Chương 1312:
Anh ta nói như vậy rồi thì Tiểu Nhan cũng không tiện nói được gì, đành phải gật đầu sau đó xoay người rời đi.
Từ đầu đến cuối, cô ấy không nhìn Hàn Thanh nhiều hơn một chút nào, cũng không có tiếp xúc với anh ta.
Sau khi Tiểu Nhan rời đi thì Tiêu Túc quay đầu lại liếc nhìn bóng dáng mảnh mai đang nghiêng mình kia, nửa khuôn mặt bên cạnh ẩn hiện trong bóng tối, đôi mắt u ám không rõ ràng, đôi môi mỏng mim chặt khiến hàm dưới trông vô cùng nghiệm khác và mạnh mẽ không biết có phải là ảo giác của Tiêu Tuc không nhưng mà anh ta luôn cảm thấy Hàn Thanh có vẻ có thêm một vòng lệ khí Ồ, bất kể là có phải là ảo giác hay không thì cũng nó không liên quan gì đến anh ta.
Dù sao thì lúc trước anh ta là người từ chối Tiểu Nhan.
Nghĩ đến đây, liều lúc ném chán cho anh ta Hàn Thành mát không thay doi dua tay ra “Bây giờ cô ấy sẽ không quấn quít lấy anh nữa, cuối cùng tổng giám đốc Hàn cũng vừa lòng đẹp ý rồi.”
Sau khi Tiêu Túc ném chăn cho anh ta thì không nhịn được mà mỉa mai một câu.
Nói thật lòng thì anh ta rất chua xót, bởi vì thái độ của Tiểu Nhan nói rõ rằng cô ấy vẫn chưa quên Hàn Thanh.
Nếu cô ấy không quan tâm đến Hàn Thanh nữa thì cô ấy có thể thoải mái mà đưa chăn cho anh ta rồi trực tiếp rời đi, nhưng hiện tại cô ấy còn không thèm nhìn Hàn Thanh một cái, vậy thì nói rõ cô ấy vẫn rất quan tâm đến Hàn Thanh.
Trong thời gian này, cô ấy nói rằng cô ấy sẽ sắp xếp tình cảm của mình.
Nhưng Tiêu Túc làm sao lại không hiểu được, yêu thích một người nào đó còn có thể nói buông bỏ là buông bỏ sao?
Nghe được lời châm chọc của anh ta, Hàn Thanh nhường mất nhìn Tiểu Tục, vận mim moi mỏng, quý trọng lời nói như vàng, cũng không đáp lời anh ta Không quân quýt lấy anh ta nữa Đúng vậy, cô ấy đã làm rất tốt kể từ lần gặp cuối cùng.
Lần trước, có thậm chí còn như không có chuyện gì xảy ra ma chào hỏi anh ta, nhưng lần này thì tốt rồi chẳng những không chào hỏi ma còn không thèm nhìn anh ta một cái.
A, Hàn Thanh kiềm chế tất cả cảm xúc và biểu cảm trong mắt.
Như vậy thì cũng tốt.
Hàn Thanh nhắm mắt lại, cầm trong tay cái chăn mà Tiêu Túc ném tới, giữa lông mày và mắt đều nhuốm lên một tia nôn nóng cực độ. Sau khi Tiểu Nhan trở lại phòng bệnh thì đóng cửa lại, phát hiện hai người trong phòng vẫn còn chưa ngủ liền cười đi tới.
“Các người vẫn chưa ngủ sao?”
Đậu Nành lặc đầu: “Con đang nhìn chăm chăm vào mẹ không để mẹ chạy lung tung”
Hàn Minh Thư: “Được rồi, con đã tìm được một cái cớ tốt.
Sao con không nhìn chăm châm vào mẹ cả đêm nay?”
“Di Tiểu Nhân “Thôi, đi ngủ ngay đi, đừng quanh quẩn ở đây, ngày mai có muốn dậy không?
Đầu nhỏ liếc nhìn Hàn Minh Thư rồi im lặng nhìn Tiểu Nhan, rồi từ từ leo lên giường và đắp chăn bông Hư hư, ngủ thì ngủ Hai người nhìn Đậu Nành leo lên giường, sau đó Hàn Minh Thư cũng liếc nhìn Tiểu Nhan “Đi ngủ sớm thì tốt hơn, cô là phụ nữ có thai, đừng suy nghĩ nhiều nữa, khi tỉnh lại sẽ không sao đâu.” Tiểu Nhan an ủi cô.
Hàn Minh Thư không muốn bọn họ lo lắng cho mình, liền đưa tay dụi dụi mắt: “Được rồi, tôi cũng vừa vặn cảm thấy buồn ngủ vậy thì cứ ngủ thôi. Cô nói đúng, có lẽ sau khi tôi tỉnh lại thì anh ấy cũng đã tỉnh rồi?”
Rốt cuộc thì thời gian chìm vào giấc ngủ trôi qua nhanh hơn.
Nếu như không ngủ thì mọi việc có thể còn khó khăn hơn.
Lúc đó đã về khuya nên bệnh viện yên tĩnh lạ thường.
Hàn Minh Thư không ngừng tự thôi miên chính mình, mi mắt nặng trĩu nhưng vẫn không có cảm thấy buồn ngủ.
Cô không biết mất bao lâu trước khi chim vào giấc ngủ.
Cô lại nghe thấy thanh âm, thì ra là sáng hôm sau ngoài cửa số truyền đến tiếng chim trên cây lớn trong trong viện có một đàn chim đang ríu rít hót vô cùng vui vẻ Để cái phòng bệnh vô hạn này cũng có dấu vết của sự sống.
Hàn Minh Thư mở mắt ra, thấy bên ngoài đã sáng cô vậy mà đã ngủ say như thế này.
Anh ta nói như vậy rồi thì Tiểu Nhan cũng không tiện nói được gì, đành phải gật đầu sau đó xoay người rời đi.
Từ đầu đến cuối, cô ấy không nhìn Hàn Thanh nhiều hơn một chút nào, cũng không có tiếp xúc với anh ta.
Sau khi Tiểu Nhan rời đi thì Tiêu Túc quay đầu lại liếc nhìn bóng dáng mảnh mai đang nghiêng mình kia, nửa khuôn mặt bên cạnh ẩn hiện trong bóng tối, đôi mắt u ám không rõ ràng, đôi môi mỏng mim chặt khiến hàm dưới trông vô cùng nghiệm khác và mạnh mẽ không biết có phải là ảo giác của Tiêu Tuc không nhưng mà anh ta luôn cảm thấy Hàn Thanh có vẻ có thêm một vòng lệ khí Ồ, bất kể là có phải là ảo giác hay không thì cũng nó không liên quan gì đến anh ta.
Dù sao thì lúc trước anh ta là người từ chối Tiểu Nhan.
Nghĩ đến đây, liều lúc ném chán cho anh ta Hàn Thành mát không thay doi dua tay ra “Bây giờ cô ấy sẽ không quấn quít lấy anh nữa, cuối cùng tổng giám đốc Hàn cũng vừa lòng đẹp ý rồi.”
Sau khi Tiêu Túc ném chăn cho anh ta thì không nhịn được mà mỉa mai một câu.
Nói thật lòng thì anh ta rất chua xót, bởi vì thái độ của Tiểu Nhan nói rõ rằng cô ấy vẫn chưa quên Hàn Thanh.
Nếu cô ấy không quan tâm đến Hàn Thanh nữa thì cô ấy có thể thoải mái mà đưa chăn cho anh ta rồi trực tiếp rời đi, nhưng hiện tại cô ấy còn không thèm nhìn Hàn Thanh một cái, vậy thì nói rõ cô ấy vẫn rất quan tâm đến Hàn Thanh.
Trong thời gian này, cô ấy nói rằng cô ấy sẽ sắp xếp tình cảm của mình.
Nhưng Tiêu Túc làm sao lại không hiểu được, yêu thích một người nào đó còn có thể nói buông bỏ là buông bỏ sao?
Nghe được lời châm chọc của anh ta, Hàn Thanh nhường mất nhìn Tiểu Tục, vận mim moi mỏng, quý trọng lời nói như vàng, cũng không đáp lời anh ta Không quân quýt lấy anh ta nữa Đúng vậy, cô ấy đã làm rất tốt kể từ lần gặp cuối cùng.
Lần trước, có thậm chí còn như không có chuyện gì xảy ra ma chào hỏi anh ta, nhưng lần này thì tốt rồi chẳng những không chào hỏi ma còn không thèm nhìn anh ta một cái.
A, Hàn Thanh kiềm chế tất cả cảm xúc và biểu cảm trong mắt.
Như vậy thì cũng tốt.
Hàn Thanh nhắm mắt lại, cầm trong tay cái chăn mà Tiêu Túc ném tới, giữa lông mày và mắt đều nhuốm lên một tia nôn nóng cực độ. Sau khi Tiểu Nhan trở lại phòng bệnh thì đóng cửa lại, phát hiện hai người trong phòng vẫn còn chưa ngủ liền cười đi tới.
“Các người vẫn chưa ngủ sao?”
Đậu Nành lặc đầu: “Con đang nhìn chăm chăm vào mẹ không để mẹ chạy lung tung”
Hàn Minh Thư: “Được rồi, con đã tìm được một cái cớ tốt.
Sao con không nhìn chăm châm vào mẹ cả đêm nay?”
“Di Tiểu Nhân “Thôi, đi ngủ ngay đi, đừng quanh quẩn ở đây, ngày mai có muốn dậy không?
Đầu nhỏ liếc nhìn Hàn Minh Thư rồi im lặng nhìn Tiểu Nhan, rồi từ từ leo lên giường và đắp chăn bông Hư hư, ngủ thì ngủ Hai người nhìn Đậu Nành leo lên giường, sau đó Hàn Minh Thư cũng liếc nhìn Tiểu Nhan “Đi ngủ sớm thì tốt hơn, cô là phụ nữ có thai, đừng suy nghĩ nhiều nữa, khi tỉnh lại sẽ không sao đâu.” Tiểu Nhan an ủi cô.
Hàn Minh Thư không muốn bọn họ lo lắng cho mình, liền đưa tay dụi dụi mắt: “Được rồi, tôi cũng vừa vặn cảm thấy buồn ngủ vậy thì cứ ngủ thôi. Cô nói đúng, có lẽ sau khi tôi tỉnh lại thì anh ấy cũng đã tỉnh rồi?”
Rốt cuộc thì thời gian chìm vào giấc ngủ trôi qua nhanh hơn.
Nếu như không ngủ thì mọi việc có thể còn khó khăn hơn.
Lúc đó đã về khuya nên bệnh viện yên tĩnh lạ thường.
Hàn Minh Thư không ngừng tự thôi miên chính mình, mi mắt nặng trĩu nhưng vẫn không có cảm thấy buồn ngủ.
Cô không biết mất bao lâu trước khi chim vào giấc ngủ.
Cô lại nghe thấy thanh âm, thì ra là sáng hôm sau ngoài cửa số truyền đến tiếng chim trên cây lớn trong trong viện có một đàn chim đang ríu rít hót vô cùng vui vẻ Để cái phòng bệnh vô hạn này cũng có dấu vết của sự sống.
Hàn Minh Thư mở mắt ra, thấy bên ngoài đã sáng cô vậy mà đã ngủ say như thế này.