Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1333
Chương 1333:
Nếu là con gái thì hãy để Đậu Nành nuông chiều con bé nhiều hơn trong tương lai. Còn nếu là con trai thì sẽ có em có thể sát cánh cùng Đậu Nành.”
Tiểu Nhan thì thầm: “Thực ra tôi nghĩ con gái tốt hơn. Con gái thật ngọt ngào, hơn nữa cô sẽ có cả trai cả gái. Minh Thư nếu đứa bé này là con traithì sao… cô sẽ sinh thêm một đứa bé nữa chứ? Sinh con gái rồi để hai anh trai cùng cưng chiều em gái.”
Với những lời này làm Hàn Minh Thư có chút dở khóc dở cười.
“Tôi làm sao có khả năng sinh nhiều như vậy?”
“Tại sao lại không được?” Tiểu Nhan cúi người lại gân, mặc dù chỉ có hai người trong phòng nhưng cô ấy vẫn hạ giọng khi thì thầm, vì sợ người khác nghe thấy.
“Cậu Dạ lợi hại như vậy, sinh liền mấy đứa cũng được.”
Hàn Minh Thư lắc đầu: “Không được, hai đứa là đủ rồi, nhiều quá thì không thể chăm sóc được hết”
“A, cũng được. Nhưng nếu tôi là cô thì tôi sẽ sinh một đống anh, rồi sinh thêm một đứa con gái, để anh lớn chăm sóc em gái. Nếu như thế này thì con gái sẽ là công chúa nhỏ duy nhất trong gia đình. “
“Vậy thì cô phải cố gắng lên, kết hôn sớm, để mong ước của côcó thể thành hiện thực.”
Trong bóng tối bỗng im bặt.
Bầu không khí dường như trở nên hơi nặng nề.
Hàn Minh Thư nở nụ cười trên môi trước đó, nhưng sau khi nhận thấy bầu không khí kỳ lạ, cô chợt nhận ra mình đã nói gì.
Cô khẽ mở môi, liếc về phía Tiểu Nhan và cất giọng khó khăn.
“Tôi xin lỗi…
Khi nghe cô xin lỗi, Tiểu Nhan nhanh chóng đáp lại và cắt ngang lời cô: “Cô xin lỗi cái gì chứu?
Tôi thấy điều cô nói khá đúng, nếu đây là mong muốn của tôi thì tôi nên cố gắng để tự mình đạt được, lấy chồng sớm, sinh con sớm, phấn đấu cho cả hai con sau đó cùng có cuộc sống hoàn «n mỹ: Những gì cô ấy nói rất thoải mái và vui vẻ, như thể cô ấy không gặp buồn phiền gì cả. Nhưng mà khi Hàn Minh Thư nghe thì lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tiểu Nhan không ngừng cố gắng miễn cưỡng mà mỉm cười trước mặt cô nhưng mà làm sao cô có thể không nhìn thấy điều này.
Những mà người cô ấy thích là người gắn bó chặt chẽ với cô.
Có lẽ đối với Tiểu Nhan thì nhìn thấy bản thân mỗi ngày là một cực hình, nhưng cô ấy vẫn chạy đến để đồng hành cùng cô mỗi ngày.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư đưa tay ra, tìm kiếm trong bóng tối sau đó đặt lên lưng của Tiểu Nhan, vỗ nhẹ.
“Tiểu Nhan, sau này nhất định sẽ tìm được người rất yêu mình, rồi sinh ra một đám con trai, sinh con gái và con sẽ có một cuộc sống rất hạnh phúc”
Giọng cô đầy cảm xúc chân thành, lẽ ra nó có khao khát một con sống sinh hoạt tốt đẹp, nhưng lúc này Tiểu Nhan lại cảm thấy rất khó chịu.
Cô ấy thực sự muốn sinh một đống con trai rồi sinh một đứa con gái, để các anh trai cưng chiều em gái.
Nhưng trong lòng cô ấy vẫn còn một chữ.
Cô ấy mong rằng người đã có con với cô ấy là người cô ấy yêu.
“Được”
Trong bóng tối, giọng mũi của Tiểu vang lên, Hàn Minh Thư nhanh chóng đoán được cô ấy đang khóc, nhưng lúc này, cô thật sự không biết nên nói gì để an ủi cô ấy nên chỉ có thể nhẹ nhàng võ lưng cô ấy.
Hai người âu yếm nhau như thế này, trong lòng cả hai đều có những thứ riêng.
Tuy nhiên cuối cùng vẫn không chịu được áp lực của giấc ngủ, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Dạ Âu Thần vẫn không tỉnh dậy.
Bác sĩ cho biết có thể xảy ra trường hợp này, người nhà hãy kiên nhẫn nhé.
Hàn Minh Thư mặc dù có chút lo lắng, nhưng cũng không ngừng tự an ủi mình, dù sao đây cũng chỉ là bắt đầu, ngày mai có lẽ Dạ Âu Thần sẽ tỉnh lại.
Nếu là con gái thì hãy để Đậu Nành nuông chiều con bé nhiều hơn trong tương lai. Còn nếu là con trai thì sẽ có em có thể sát cánh cùng Đậu Nành.”
Tiểu Nhan thì thầm: “Thực ra tôi nghĩ con gái tốt hơn. Con gái thật ngọt ngào, hơn nữa cô sẽ có cả trai cả gái. Minh Thư nếu đứa bé này là con traithì sao… cô sẽ sinh thêm một đứa bé nữa chứ? Sinh con gái rồi để hai anh trai cùng cưng chiều em gái.”
Với những lời này làm Hàn Minh Thư có chút dở khóc dở cười.
“Tôi làm sao có khả năng sinh nhiều như vậy?”
“Tại sao lại không được?” Tiểu Nhan cúi người lại gân, mặc dù chỉ có hai người trong phòng nhưng cô ấy vẫn hạ giọng khi thì thầm, vì sợ người khác nghe thấy.
“Cậu Dạ lợi hại như vậy, sinh liền mấy đứa cũng được.”
Hàn Minh Thư lắc đầu: “Không được, hai đứa là đủ rồi, nhiều quá thì không thể chăm sóc được hết”
“A, cũng được. Nhưng nếu tôi là cô thì tôi sẽ sinh một đống anh, rồi sinh thêm một đứa con gái, để anh lớn chăm sóc em gái. Nếu như thế này thì con gái sẽ là công chúa nhỏ duy nhất trong gia đình. “
“Vậy thì cô phải cố gắng lên, kết hôn sớm, để mong ước của côcó thể thành hiện thực.”
Trong bóng tối bỗng im bặt.
Bầu không khí dường như trở nên hơi nặng nề.
Hàn Minh Thư nở nụ cười trên môi trước đó, nhưng sau khi nhận thấy bầu không khí kỳ lạ, cô chợt nhận ra mình đã nói gì.
Cô khẽ mở môi, liếc về phía Tiểu Nhan và cất giọng khó khăn.
“Tôi xin lỗi…
Khi nghe cô xin lỗi, Tiểu Nhan nhanh chóng đáp lại và cắt ngang lời cô: “Cô xin lỗi cái gì chứu?
Tôi thấy điều cô nói khá đúng, nếu đây là mong muốn của tôi thì tôi nên cố gắng để tự mình đạt được, lấy chồng sớm, sinh con sớm, phấn đấu cho cả hai con sau đó cùng có cuộc sống hoàn «n mỹ: Những gì cô ấy nói rất thoải mái và vui vẻ, như thể cô ấy không gặp buồn phiền gì cả. Nhưng mà khi Hàn Minh Thư nghe thì lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tiểu Nhan không ngừng cố gắng miễn cưỡng mà mỉm cười trước mặt cô nhưng mà làm sao cô có thể không nhìn thấy điều này.
Những mà người cô ấy thích là người gắn bó chặt chẽ với cô.
Có lẽ đối với Tiểu Nhan thì nhìn thấy bản thân mỗi ngày là một cực hình, nhưng cô ấy vẫn chạy đến để đồng hành cùng cô mỗi ngày.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư đưa tay ra, tìm kiếm trong bóng tối sau đó đặt lên lưng của Tiểu Nhan, vỗ nhẹ.
“Tiểu Nhan, sau này nhất định sẽ tìm được người rất yêu mình, rồi sinh ra một đám con trai, sinh con gái và con sẽ có một cuộc sống rất hạnh phúc”
Giọng cô đầy cảm xúc chân thành, lẽ ra nó có khao khát một con sống sinh hoạt tốt đẹp, nhưng lúc này Tiểu Nhan lại cảm thấy rất khó chịu.
Cô ấy thực sự muốn sinh một đống con trai rồi sinh một đứa con gái, để các anh trai cưng chiều em gái.
Nhưng trong lòng cô ấy vẫn còn một chữ.
Cô ấy mong rằng người đã có con với cô ấy là người cô ấy yêu.
“Được”
Trong bóng tối, giọng mũi của Tiểu vang lên, Hàn Minh Thư nhanh chóng đoán được cô ấy đang khóc, nhưng lúc này, cô thật sự không biết nên nói gì để an ủi cô ấy nên chỉ có thể nhẹ nhàng võ lưng cô ấy.
Hai người âu yếm nhau như thế này, trong lòng cả hai đều có những thứ riêng.
Tuy nhiên cuối cùng vẫn không chịu được áp lực của giấc ngủ, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Dạ Âu Thần vẫn không tỉnh dậy.
Bác sĩ cho biết có thể xảy ra trường hợp này, người nhà hãy kiên nhẫn nhé.
Hàn Minh Thư mặc dù có chút lo lắng, nhưng cũng không ngừng tự an ủi mình, dù sao đây cũng chỉ là bắt đầu, ngày mai có lẽ Dạ Âu Thần sẽ tỉnh lại.