Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1370
Chương 1370:
Vào buổi chiều, một khách hàng đột nhiên hỏi Tiểu Nhan một câu hỏi: “Bà chủ, sao tiệm bà không giao đồ ăn? Tôi muốn đặt đồ ăn trên XX, nhưng tìm lúc lâu cũng không thấy tiệm mì của cô trên đó. Nhiều khi đi làm về tôi muốn ăn mì của cô nhưng không đến được, cô có thể cung cấp dịch vụ giao đồ ăn?”
Dịch vụ giao đồ ăn?
Tiểu Nhan chưa từng nghĩ đến điều này trước đây vì ứng dụng này có phí khá đắt và mì sẽ mất đi vị ngon ban đầu nếu để lâu nên Tiểu Nhan chưa bao giờ nghĩ đến việc sử dụng ứng dụng này.
Mà người trước mắt đây là một khách hàng cũ của tiệm mì, Tiểu Nhan đã phải thốt lên: “Vậy thì tôi sẽ tính đến dịch vụ giao hàng, đến khi đó tôi sẽ làm danh thiếp. Nhưng nếu tiệm mì quá bận không thể rời đi thì dịch vụ đặt hàng sẽ đã hủy bỏ”
“Không sao, chỉ cần có phục vụ, có còn hơn Ị”
không Sau đó, Tiểu Nhan quay lại bàn bạc với vợ chồng nhà họ Chu, cha Chu ngay lập tức gật đầu.
“Vậy thì làm đi, sau đó tính tiền giao hàng một chút. Dù sao cha cũng là một người đàn ông không biết nấu ăn, nhưng cha với thành phố mình cũng quen thuộc, chỗ nào cũng biết, để cha giao „ cho: “Cha” Tiểu Nhan cau mày nói: “Tuy rằng cha không quá già, nhưng cũng không còn trẻ nữa nếu để cha ra ngoài giao đồ ăn thì con cũng không cần mở tiệm làm gì nữa.”
“Nói nhảm gì vậy? Dám ghét bỏ cha của con già sao? Hơn nữa con không biết còn có một câu rừng càng già càng cay sao? Con gái cha mở cửa hàng, cha giúp giao đồ ăn thì có sao chứ? Nhan Nhan, con cứ làm mấy việc trong cửa hàng, còn những việc nặng nhọc dơ bẩn cứ để cha làm”
Khi ông ấy nói những điều này thì cha Chu trông giống như muốn nói ông ấy là nơi trú ẩn an toàn cho con gái mình, mắt Tiểu Nhan nóng bừng khi ông ấy nói vậy.
“Không sao Nhan Nhan, chạy nhiều hơn là tốt cho cơ thể của cha, để cha đi đi”
Sau khi việc này được xác nhận thì Tiểu Nhan nhanh chóng thực hiện nó, tìm người in danh thiếp, sau đó liên kết với điện thoại. Sau khi khách hàng đến, thì họ sẽ đưa danh thiếp cho mọi người và những người cần sẽ tự nhiên tìm đến cô ấy.
Lúc đầu có ít người gọi điện nên cha Chu tự đi nhưng mà sau này có rất nhiều người đặt đồ ăn nên Tiểu Nhan không muốn cha Chu làm việc quá sức nên đã ra ngoài giao.
Tiêu Túc sẽ đến vào Chủ nhật và sẽ giúp đỡ.
Sau một khoảng thời gian, vợ chồng nhà họ Chu nhìn Tiêu Túc đặc biệt hài lòng, đôi khi La Tuệ Mỹ lén lút lôi kéo con gái.
“Tiêu Túc không tệ, mẹ nghĩ con nên xem xét người ta một chút.”
Tiểu Nhan rất đau đầu khi nghe điều này, thật ra cô ấy đã nói với Tiêu Túc nhiều lần rằng cô ấy không cần phải đến giúp. Hơn nữa cô ấy và cậu ta cũng không có khả năng nên anh ta không cần phải giúp đữo, cô ấy trả không nổi. Nhung mà Tiêu Túc cũng rất kiên quyết nói không cần cô ấy gánh nặng vì cậu ta là tự nguyện.
Vì vậy, cô ấy muốn trả lương cho câu ta, nhưng cậu ta cũng không chịu nhận, Tiểu Nhan bảo cậu ta đừng đến.
Ai biết rằng mỗi cuối tuần cậu ta vẫn hay vào ra làm Tiểu Nhan rất lo lắng.
“Mẹ, quên đi, con và anh ta không thể”
“Tại sao lại không được? Chẳng lẽ con còn đang nghĩ tới cái người kia sao? Đối phương có cái gì tốt mà con không thể buông bỏ thế? Tiêu Túc tính tình tốt, người cũng lớn lên rất được, con đừng vì con cua mà mất con tôm”
“… Mẹ nói gì thế, tình cảm thì phải tùy duyên phận, mẹ cứ nói tình cảm giống như là đồ vật v ậy?”
“Được thôi, được thôi, con gái của mẹ nói gì thì chính là cái đó. Mà này, Tiêu Túc nói vừa rồi ở công ty có việc gấp, liền trở về xử lý, ngày mai sẽ đến nữa”
“Con hy vọng anh ta sẽ không đến, giúp đỡ quá nhiều mà không thể trả lại, hơn nữa còn làm mất thời gian của anh ta”
“Người ta là bằng lòng nguyện ý, cũng không đuổi đi được, con có thể làm sao được?”
Tiểu Nhan thở dài.
“Bà chủ”
“Có chuyện gì vậy?” Tiểu Nhan quay người bước ra khỏi bếp, người gọi cô ta là nhân viên phụ trách phục vụ gọi món, cô ta chỉ vào một địa chỉ: “Hội sở Lưu Kim này gọi 10 tô mì bảo chúng ta giao đến đó”
10 tô mì?
Tiểu Nhan đứng hình một lúc, nhiều như vậy?
Vào buổi chiều, một khách hàng đột nhiên hỏi Tiểu Nhan một câu hỏi: “Bà chủ, sao tiệm bà không giao đồ ăn? Tôi muốn đặt đồ ăn trên XX, nhưng tìm lúc lâu cũng không thấy tiệm mì của cô trên đó. Nhiều khi đi làm về tôi muốn ăn mì của cô nhưng không đến được, cô có thể cung cấp dịch vụ giao đồ ăn?”
Dịch vụ giao đồ ăn?
Tiểu Nhan chưa từng nghĩ đến điều này trước đây vì ứng dụng này có phí khá đắt và mì sẽ mất đi vị ngon ban đầu nếu để lâu nên Tiểu Nhan chưa bao giờ nghĩ đến việc sử dụng ứng dụng này.
Mà người trước mắt đây là một khách hàng cũ của tiệm mì, Tiểu Nhan đã phải thốt lên: “Vậy thì tôi sẽ tính đến dịch vụ giao hàng, đến khi đó tôi sẽ làm danh thiếp. Nhưng nếu tiệm mì quá bận không thể rời đi thì dịch vụ đặt hàng sẽ đã hủy bỏ”
“Không sao, chỉ cần có phục vụ, có còn hơn Ị”
không Sau đó, Tiểu Nhan quay lại bàn bạc với vợ chồng nhà họ Chu, cha Chu ngay lập tức gật đầu.
“Vậy thì làm đi, sau đó tính tiền giao hàng một chút. Dù sao cha cũng là một người đàn ông không biết nấu ăn, nhưng cha với thành phố mình cũng quen thuộc, chỗ nào cũng biết, để cha giao „ cho: “Cha” Tiểu Nhan cau mày nói: “Tuy rằng cha không quá già, nhưng cũng không còn trẻ nữa nếu để cha ra ngoài giao đồ ăn thì con cũng không cần mở tiệm làm gì nữa.”
“Nói nhảm gì vậy? Dám ghét bỏ cha của con già sao? Hơn nữa con không biết còn có một câu rừng càng già càng cay sao? Con gái cha mở cửa hàng, cha giúp giao đồ ăn thì có sao chứ? Nhan Nhan, con cứ làm mấy việc trong cửa hàng, còn những việc nặng nhọc dơ bẩn cứ để cha làm”
Khi ông ấy nói những điều này thì cha Chu trông giống như muốn nói ông ấy là nơi trú ẩn an toàn cho con gái mình, mắt Tiểu Nhan nóng bừng khi ông ấy nói vậy.
“Không sao Nhan Nhan, chạy nhiều hơn là tốt cho cơ thể của cha, để cha đi đi”
Sau khi việc này được xác nhận thì Tiểu Nhan nhanh chóng thực hiện nó, tìm người in danh thiếp, sau đó liên kết với điện thoại. Sau khi khách hàng đến, thì họ sẽ đưa danh thiếp cho mọi người và những người cần sẽ tự nhiên tìm đến cô ấy.
Lúc đầu có ít người gọi điện nên cha Chu tự đi nhưng mà sau này có rất nhiều người đặt đồ ăn nên Tiểu Nhan không muốn cha Chu làm việc quá sức nên đã ra ngoài giao.
Tiêu Túc sẽ đến vào Chủ nhật và sẽ giúp đỡ.
Sau một khoảng thời gian, vợ chồng nhà họ Chu nhìn Tiêu Túc đặc biệt hài lòng, đôi khi La Tuệ Mỹ lén lút lôi kéo con gái.
“Tiêu Túc không tệ, mẹ nghĩ con nên xem xét người ta một chút.”
Tiểu Nhan rất đau đầu khi nghe điều này, thật ra cô ấy đã nói với Tiêu Túc nhiều lần rằng cô ấy không cần phải đến giúp. Hơn nữa cô ấy và cậu ta cũng không có khả năng nên anh ta không cần phải giúp đữo, cô ấy trả không nổi. Nhung mà Tiêu Túc cũng rất kiên quyết nói không cần cô ấy gánh nặng vì cậu ta là tự nguyện.
Vì vậy, cô ấy muốn trả lương cho câu ta, nhưng cậu ta cũng không chịu nhận, Tiểu Nhan bảo cậu ta đừng đến.
Ai biết rằng mỗi cuối tuần cậu ta vẫn hay vào ra làm Tiểu Nhan rất lo lắng.
“Mẹ, quên đi, con và anh ta không thể”
“Tại sao lại không được? Chẳng lẽ con còn đang nghĩ tới cái người kia sao? Đối phương có cái gì tốt mà con không thể buông bỏ thế? Tiêu Túc tính tình tốt, người cũng lớn lên rất được, con đừng vì con cua mà mất con tôm”
“… Mẹ nói gì thế, tình cảm thì phải tùy duyên phận, mẹ cứ nói tình cảm giống như là đồ vật v ậy?”
“Được thôi, được thôi, con gái của mẹ nói gì thì chính là cái đó. Mà này, Tiêu Túc nói vừa rồi ở công ty có việc gấp, liền trở về xử lý, ngày mai sẽ đến nữa”
“Con hy vọng anh ta sẽ không đến, giúp đỡ quá nhiều mà không thể trả lại, hơn nữa còn làm mất thời gian của anh ta”
“Người ta là bằng lòng nguyện ý, cũng không đuổi đi được, con có thể làm sao được?”
Tiểu Nhan thở dài.
“Bà chủ”
“Có chuyện gì vậy?” Tiểu Nhan quay người bước ra khỏi bếp, người gọi cô ta là nhân viên phụ trách phục vụ gọi món, cô ta chỉ vào một địa chỉ: “Hội sở Lưu Kim này gọi 10 tô mì bảo chúng ta giao đến đó”
10 tô mì?
Tiểu Nhan đứng hình một lúc, nhiều như vậy?