Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-161
CHƯƠNG 161: ĐAU LÒNG RỒI Ư
CHƯƠNG 161: ĐAU LÒNG RỒI Ư
Thẩm Cửu đi vào trong, cô hơi mất tự nhiên nên lúng túng hỏi.
“Gần đây cửa hàng kinh doanh thế nào?”
Nhân viên cửa hàng gật đầu đáp: “Cũng được cô Thẩm, sau này cô là cô chủ của chúng tôi rồi, bởi vì trung tâm thương mại đổi chủ, cô lại không tới đây, nên tiền lương của chúng tôi vẫn chưa được phát.”
Thẩm Cửu nghe vậy thì sửng sốt, vì đổi chủ là không chịu phát tiền lương ư?
Nhân viên cửa hàng rưng rưng nước mắt: “Giờ đã trôi qua một tuần rồi vẫn chưa phát lương, cô Thẩm, tôi đang đợi lương về để nộp tiền thuê nhà đó.”
Thẩm Cửu khẽ ho một tiếng hỏi: “Vậy phải phát lương thế nào? Tôi phát cho cô à?”
“Không không không, cô đi lên tầng cao nhất của trung tâm thương mại đi.”
Tầng cao nhất của trung tâm thương mại, Thẩm Cửu gật đầu đáp: “Vậy để tôi đi xem thử.”
Thẩm Cửu đi thang máy đến tầng cao nhất, khác với môi trường ở tầng dưới, tầng cao nhất này rất yên tĩnh, tạo cho người khác cảm giác đang đứng bên ngoài thế giới.
Sau khi bước vào đây, cô có thể nhìn thấy rất nhiều nhân viên đang bận rộn, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, rồi thu hồi tầm mắt ngay.
Thẩm Cửu không biết mình tới đây để nói gì làm gì, đành phải tùy ý đi tìm một người để dò hỏi tình huống.
Người kia nghe cô kể xong thì dẫn cô đi tới một văn phòng.
“Cô cứ vào thẳng trong này tìm người là được.”
Thẩm Cửu gõ cửa, một giọng nữ quen thuộc vang lên.
“Mời vào.”
Thẩm Cửu mở cửa ra, rồi thò đầu vào trong: “Xin chào?”
Sau đó cô bắt gặp ánh mắt của người bên trong, vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
Không đợi Thẩm Cửu nói gì, người phụ nữ đang ngồi trước bàn làm việc đã cười nói: “Cô là trợ lý của Dạ Âu Thần?”
Không sai, người phụ nữ trước mặt chính là chị Tinh đã từng trang điểm cho cô lúc trước.
Chị ta đứng dậy vòng qua bàn làm việc đi tới chỗ cô, hai tay khoanh trước ngực dựa vào cánh cửa nói: “Cô bắt tôi đợi lâu như vậy mới xuất hiện.”
Thẩm Cửu: “Chị đợi tôi?”
“Đúng vậy, trung tâm thương mại này vô duyên vô cớ bị đổi chủ, tất nhiên người làm công như tôi rất nóng lòng muốn gặp bà chủ mới của chúng tôi rồi, nhưng không ngờ lại là cô.”
Thẩm Cửu: “... Sao chị lại biết chuyện này?”
“Bí mật.”
Chị Tinh xoay người đi vào bên trong: “Cô tới đây để xem sổ sách à? Tôi đã xử lý ổn thỏa mấy hạng mục gần đây, cũng gửi vào email của cô rồi.”
“Không, không cần đâu.” Thẩm Cửu hơi lắp bắp nói: “Tôi tới đây để thay nhân viên dưới lầu nói một tiếng, tiền lương đã kéo dài một tuần rồi, hình như bọn họ đều rất sốt ruột.”
“Chậc, không chỉ bọn họ sốt ruột, mà chị Tinh tôi cũng thế, tiền lương của tôi cũng bị kéo dài một tuần rồi.”
“Sao, sao lại thế?”
“Thì chúng tôi đang đợi chữ ký của cô đó, bà chủ mới à!”
Chị Tinh đưa bảng tiền lương đến trước mặt cô: “Cô xem một lát đi, nếu không có vấn đề gì thì có thể ký tên vào đây.”
Thẩm Cửu ngơ ngác nhận lấy bảng lương, xem đến mức hoa cả mắt.
“Cái này...”
“Đúng rồi, đây là thẻ thu chi của bà chủ, mật khẩu là sinh nhật của cô.”
Thẩm Cửu: “...”
Cô nhận lấy tấm thẻ, ngơ ngác chớp chớp mắt.
Xảy ra chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại đưa cho cô một tấm thẻ?
“Bên trong là lợi nhuận trong một tháng này của trung tâm thương mại.”
Thẩm Cửu đi tới ngân hàng gần đó để kiểm tra một lát, rồi nhận ra lợi nhuận bên trong gần mấy chục tỷ, giật mình để mức suýt ném tấm thẻ đi.
Thế là cô lại quay về tìm chị Tinh.
“Chị Tinh, có phải chị đưa nhầm thẻ rồi không? Bên trong có tới mấy chục tỷ...”
Chị Tinh nhìn cô ngạc nhiên: “Sao thế? Trung tâm thương mại này lớn như vậy, hơn nữa còn ở dưới trướng Dạ thị, lợi nhuận một tháng gần mấy chục tỷ... tháng này xem như là ít rồi.”
Thẩm Cửu hít sâu một hơi, rồi vội vàng trả tấm thẻ lại trên bàn.
Cầm tấm thẻ mấy chục tỷ này trên tay như cầm củ khoai lang nóng hổi, làm cô không thể nào cầm được.
“Sao thế?”
“Bên trong có quá nhiều tiền, tôi không thể nhận nó được.”
“Giờ cô đang là bà chủ nơi này, cô không nhận nó thì ai nhận đây?”
Thẩm Cửu: “Nhưng...”
“Mặc dù tôi không biết tại sao Âu Thần lại đột ngột chuyển trung tâm thương mại này cho cô, nhưng chắc chắn anh ấy có lý do riêng của mình, lợi nhuận trong một tháng nay của trung tâm thương mại đã giảm hơn lúc trước một chút, cô có cách nào để kéo lại lợi nhuận không? Dù gì thì chuyện quản lý một trung tâm thương mại lớn thế này cũng không phải là chuyện dễ dàng.”
Cái gì? Thẩm Cửu nghe vậy thì trợn tròn mắt, kéo lại lợi nhuận của trung tâm thương mại? Trước giờ cô chưa từng học kinh doanh, nên không biết một chút gì về phương diện này.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu mím môi, rồi cầm lại tấm thẻ trong tay.
“Tôi sẽ cho chị một câu trả lời về vấn đề này.”
Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, Thẩm Cửu liền quay về nhà họ Dạ, cô không tìm thấy Dạ Âu Thần trong phòng anh, nghe nữ giúp việc nói anh đang ở thư phòng, nên cô đi thẳng tới đó tìm anh.
Cô đi tới đặt tấm thẻ lên trên mặt bàn.
Bên dưới tấm thẻ là một bản hợp đồng màu trắng.
“Đây là hợp đồng chuyển nhượng của trung tâm thương mại, còn có lợi nhuận trong tháng này nữa.”
Dạ Âu Thần hoàn toàn phớt lờ cô, cũng không nói gì, Thẩm Cửu đứng đó mười giây, thấy anh không có phản ứng gì mới xoay người định rời đi.
“Đồ mà Dạ Âu Thần tôi tặng, dù cô có trả lại nguyên vẹn, thì tôi cũng không cần.”
Thẩm Cửu nhất thời ngừng bước đứng tại chỗ, hình như câu nói này... có hàm ý.
Cô bỗng quay đầu, cắn môi nói: “Trước khi anh tặng nó cho tôi anh đã hỏi ý kiến của tôi chưa? Tôi có nói là tôi cần trung tâm thương mại này không? Một trung tâm thương mại lớn thế này, có nhiều lợi nhuận như thế, sao tôi có thể nhận lấy chứ? Dạ Âu Thần, anh thật sự cho rằng tiền tài có thể mua được tôi ư?”
Dạ Âu Thần ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cô.
“Nếu tiền tài không thể mua cô được, vậy tại sao hôm nay cô lại cầm mấy thứ này đến thư phòng của tôi, chẳng phải là vì cô đang cần, nhưng vẫn muốn mang tới đây giả vờ vô tội với tôi à?”
Thẩm Cửu: “... Không ngờ anh lại nhìn nhận tôi như vậy!”
Cô tức đến mức toàn thân run rẩy.
Nhưng sau khi phản ứng lại, cô mới nhận ra chắc chắn anh đang cô ý.
Bởi vì cô đã nói những lời tổn thương anh, nên giờ anh đang cố ý nói những lời này để kích thích cô.
“Được thôi! Anh muốn nhìn tôi thế nào cũng được, dù gì tôi cũng không cần mấy thứ này.”
Nói xong, Thẩm Cửu xoay người rời đi.
Lúc đi tới cửa, cô bỗng nghe thấy một tiếng bộp.
Vậy mà Dạ Âu Thần lại vươn tay ném thẳng hợp đồng và tấm thẻ vào trong thùng rác.
Thẩm Cửu trợn tròn mắt không dám tin.
“Anh điên rồi à? Đó chính là hợp đồng trung tâm thương mại, trong tấm thẻ có tới mấy chục tỷ.”
“Cô đau lòng rồi à?” Dạ Âu Thần lạnh lùng nhìn cô, rồi nở nụ cười khát máu: “Vậy cô tới đây nhặt lên đi!”
Hai tay đang buông lỏng bên người của Thẩm Cửu bỗng siết chặt lại, móng tay gần như đâm sâu vào da thịt, cô nhìn người đàn ông xấu xa trước mặt, cảm giác tuyệt vọng trong lòng dần sâu thêm.
“Anh nhất định... phải sỉ nhục người khác như thế mới vui à?”
“Đối với hạng người phụ nữ như cô, thì cách này là thích hợp nhất.”
“Được, anh đã không cần nó thì cứ vứt thoải mái đi, ai thèm quan tâm chứ?” Thẩm Cửu thật sự chịu hết nổi rồi, nên lớn tiếng hét vào mặt anh, đôi mắt xinh đẹp nhất thời đỏ hoe, cô hét xong thì không thèm liếc nhìn anh nữa, mà xoay người chạy ra ngoài ngay.
Dạ Âu Thần nhìn bóng lưng nhỏ nhắn biến mất khỏi tầm mắt của mình, ánh mắt dần dịch chuyển, rồi nhìn về phía thùng rác, bàn tay vô thức siết chặt lại.
CHƯƠNG 161: ĐAU LÒNG RỒI Ư
Thẩm Cửu đi vào trong, cô hơi mất tự nhiên nên lúng túng hỏi.
“Gần đây cửa hàng kinh doanh thế nào?”
Nhân viên cửa hàng gật đầu đáp: “Cũng được cô Thẩm, sau này cô là cô chủ của chúng tôi rồi, bởi vì trung tâm thương mại đổi chủ, cô lại không tới đây, nên tiền lương của chúng tôi vẫn chưa được phát.”
Thẩm Cửu nghe vậy thì sửng sốt, vì đổi chủ là không chịu phát tiền lương ư?
Nhân viên cửa hàng rưng rưng nước mắt: “Giờ đã trôi qua một tuần rồi vẫn chưa phát lương, cô Thẩm, tôi đang đợi lương về để nộp tiền thuê nhà đó.”
Thẩm Cửu khẽ ho một tiếng hỏi: “Vậy phải phát lương thế nào? Tôi phát cho cô à?”
“Không không không, cô đi lên tầng cao nhất của trung tâm thương mại đi.”
Tầng cao nhất của trung tâm thương mại, Thẩm Cửu gật đầu đáp: “Vậy để tôi đi xem thử.”
Thẩm Cửu đi thang máy đến tầng cao nhất, khác với môi trường ở tầng dưới, tầng cao nhất này rất yên tĩnh, tạo cho người khác cảm giác đang đứng bên ngoài thế giới.
Sau khi bước vào đây, cô có thể nhìn thấy rất nhiều nhân viên đang bận rộn, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, rồi thu hồi tầm mắt ngay.
Thẩm Cửu không biết mình tới đây để nói gì làm gì, đành phải tùy ý đi tìm một người để dò hỏi tình huống.
Người kia nghe cô kể xong thì dẫn cô đi tới một văn phòng.
“Cô cứ vào thẳng trong này tìm người là được.”
Thẩm Cửu gõ cửa, một giọng nữ quen thuộc vang lên.
“Mời vào.”
Thẩm Cửu mở cửa ra, rồi thò đầu vào trong: “Xin chào?”
Sau đó cô bắt gặp ánh mắt của người bên trong, vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
Không đợi Thẩm Cửu nói gì, người phụ nữ đang ngồi trước bàn làm việc đã cười nói: “Cô là trợ lý của Dạ Âu Thần?”
Không sai, người phụ nữ trước mặt chính là chị Tinh đã từng trang điểm cho cô lúc trước.
Chị ta đứng dậy vòng qua bàn làm việc đi tới chỗ cô, hai tay khoanh trước ngực dựa vào cánh cửa nói: “Cô bắt tôi đợi lâu như vậy mới xuất hiện.”
Thẩm Cửu: “Chị đợi tôi?”
“Đúng vậy, trung tâm thương mại này vô duyên vô cớ bị đổi chủ, tất nhiên người làm công như tôi rất nóng lòng muốn gặp bà chủ mới của chúng tôi rồi, nhưng không ngờ lại là cô.”
Thẩm Cửu: “... Sao chị lại biết chuyện này?”
“Bí mật.”
Chị Tinh xoay người đi vào bên trong: “Cô tới đây để xem sổ sách à? Tôi đã xử lý ổn thỏa mấy hạng mục gần đây, cũng gửi vào email của cô rồi.”
“Không, không cần đâu.” Thẩm Cửu hơi lắp bắp nói: “Tôi tới đây để thay nhân viên dưới lầu nói một tiếng, tiền lương đã kéo dài một tuần rồi, hình như bọn họ đều rất sốt ruột.”
“Chậc, không chỉ bọn họ sốt ruột, mà chị Tinh tôi cũng thế, tiền lương của tôi cũng bị kéo dài một tuần rồi.”
“Sao, sao lại thế?”
“Thì chúng tôi đang đợi chữ ký của cô đó, bà chủ mới à!”
Chị Tinh đưa bảng tiền lương đến trước mặt cô: “Cô xem một lát đi, nếu không có vấn đề gì thì có thể ký tên vào đây.”
Thẩm Cửu ngơ ngác nhận lấy bảng lương, xem đến mức hoa cả mắt.
“Cái này...”
“Đúng rồi, đây là thẻ thu chi của bà chủ, mật khẩu là sinh nhật của cô.”
Thẩm Cửu: “...”
Cô nhận lấy tấm thẻ, ngơ ngác chớp chớp mắt.
Xảy ra chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại đưa cho cô một tấm thẻ?
“Bên trong là lợi nhuận trong một tháng này của trung tâm thương mại.”
Thẩm Cửu đi tới ngân hàng gần đó để kiểm tra một lát, rồi nhận ra lợi nhuận bên trong gần mấy chục tỷ, giật mình để mức suýt ném tấm thẻ đi.
Thế là cô lại quay về tìm chị Tinh.
“Chị Tinh, có phải chị đưa nhầm thẻ rồi không? Bên trong có tới mấy chục tỷ...”
Chị Tinh nhìn cô ngạc nhiên: “Sao thế? Trung tâm thương mại này lớn như vậy, hơn nữa còn ở dưới trướng Dạ thị, lợi nhuận một tháng gần mấy chục tỷ... tháng này xem như là ít rồi.”
Thẩm Cửu hít sâu một hơi, rồi vội vàng trả tấm thẻ lại trên bàn.
Cầm tấm thẻ mấy chục tỷ này trên tay như cầm củ khoai lang nóng hổi, làm cô không thể nào cầm được.
“Sao thế?”
“Bên trong có quá nhiều tiền, tôi không thể nhận nó được.”
“Giờ cô đang là bà chủ nơi này, cô không nhận nó thì ai nhận đây?”
Thẩm Cửu: “Nhưng...”
“Mặc dù tôi không biết tại sao Âu Thần lại đột ngột chuyển trung tâm thương mại này cho cô, nhưng chắc chắn anh ấy có lý do riêng của mình, lợi nhuận trong một tháng nay của trung tâm thương mại đã giảm hơn lúc trước một chút, cô có cách nào để kéo lại lợi nhuận không? Dù gì thì chuyện quản lý một trung tâm thương mại lớn thế này cũng không phải là chuyện dễ dàng.”
Cái gì? Thẩm Cửu nghe vậy thì trợn tròn mắt, kéo lại lợi nhuận của trung tâm thương mại? Trước giờ cô chưa từng học kinh doanh, nên không biết một chút gì về phương diện này.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu mím môi, rồi cầm lại tấm thẻ trong tay.
“Tôi sẽ cho chị một câu trả lời về vấn đề này.”
Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, Thẩm Cửu liền quay về nhà họ Dạ, cô không tìm thấy Dạ Âu Thần trong phòng anh, nghe nữ giúp việc nói anh đang ở thư phòng, nên cô đi thẳng tới đó tìm anh.
Cô đi tới đặt tấm thẻ lên trên mặt bàn.
Bên dưới tấm thẻ là một bản hợp đồng màu trắng.
“Đây là hợp đồng chuyển nhượng của trung tâm thương mại, còn có lợi nhuận trong tháng này nữa.”
Dạ Âu Thần hoàn toàn phớt lờ cô, cũng không nói gì, Thẩm Cửu đứng đó mười giây, thấy anh không có phản ứng gì mới xoay người định rời đi.
“Đồ mà Dạ Âu Thần tôi tặng, dù cô có trả lại nguyên vẹn, thì tôi cũng không cần.”
Thẩm Cửu nhất thời ngừng bước đứng tại chỗ, hình như câu nói này... có hàm ý.
Cô bỗng quay đầu, cắn môi nói: “Trước khi anh tặng nó cho tôi anh đã hỏi ý kiến của tôi chưa? Tôi có nói là tôi cần trung tâm thương mại này không? Một trung tâm thương mại lớn thế này, có nhiều lợi nhuận như thế, sao tôi có thể nhận lấy chứ? Dạ Âu Thần, anh thật sự cho rằng tiền tài có thể mua được tôi ư?”
Dạ Âu Thần ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cô.
“Nếu tiền tài không thể mua cô được, vậy tại sao hôm nay cô lại cầm mấy thứ này đến thư phòng của tôi, chẳng phải là vì cô đang cần, nhưng vẫn muốn mang tới đây giả vờ vô tội với tôi à?”
Thẩm Cửu: “... Không ngờ anh lại nhìn nhận tôi như vậy!”
Cô tức đến mức toàn thân run rẩy.
Nhưng sau khi phản ứng lại, cô mới nhận ra chắc chắn anh đang cô ý.
Bởi vì cô đã nói những lời tổn thương anh, nên giờ anh đang cố ý nói những lời này để kích thích cô.
“Được thôi! Anh muốn nhìn tôi thế nào cũng được, dù gì tôi cũng không cần mấy thứ này.”
Nói xong, Thẩm Cửu xoay người rời đi.
Lúc đi tới cửa, cô bỗng nghe thấy một tiếng bộp.
Vậy mà Dạ Âu Thần lại vươn tay ném thẳng hợp đồng và tấm thẻ vào trong thùng rác.
Thẩm Cửu trợn tròn mắt không dám tin.
“Anh điên rồi à? Đó chính là hợp đồng trung tâm thương mại, trong tấm thẻ có tới mấy chục tỷ.”
“Cô đau lòng rồi à?” Dạ Âu Thần lạnh lùng nhìn cô, rồi nở nụ cười khát máu: “Vậy cô tới đây nhặt lên đi!”
Hai tay đang buông lỏng bên người của Thẩm Cửu bỗng siết chặt lại, móng tay gần như đâm sâu vào da thịt, cô nhìn người đàn ông xấu xa trước mặt, cảm giác tuyệt vọng trong lòng dần sâu thêm.
“Anh nhất định... phải sỉ nhục người khác như thế mới vui à?”
“Đối với hạng người phụ nữ như cô, thì cách này là thích hợp nhất.”
“Được, anh đã không cần nó thì cứ vứt thoải mái đi, ai thèm quan tâm chứ?” Thẩm Cửu thật sự chịu hết nổi rồi, nên lớn tiếng hét vào mặt anh, đôi mắt xinh đẹp nhất thời đỏ hoe, cô hét xong thì không thèm liếc nhìn anh nữa, mà xoay người chạy ra ngoài ngay.
Dạ Âu Thần nhìn bóng lưng nhỏ nhắn biến mất khỏi tầm mắt của mình, ánh mắt dần dịch chuyển, rồi nhìn về phía thùng rác, bàn tay vô thức siết chặt lại.