Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1419
Chương 1419:
“Chưa bao giờ có quá hai người lên đó?”
Chu Tiểu Nhan cảm thấy hơi lo lắng khi nghe người phục vụ nói vậy.
Cô ấy không sợ ngã, chỉ sợ làm gãy xích đu của người khác, dù sao cũng không phải là của mình, nếu để cô ấy quyết định thì không tốt. Nghĩ vậy, Tiểu Nhan cũng bước xuống xích đu, sau đó nói lời xin lỗi với Tô Diểu Diễu: “Xin lỗi, xích đu này không phải của tôi, vì vậy tôi không thể quyết định cô có thể đi lên hay không. Nếu cô muốn đi lên thì tôi sẽ nhường cho cô tự do quyết định.”
Tô Diêu Diêu: “…
Vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ, Tô Diêu Diêu không để ý đến, có đi lên hay không cũng không quan trọng, chỉ là muốn tìm cơ hội gần gũi và kiểm chứng mối quanhệ của Tiểu Nhan với Hàn Thanh thôi.
Nhưng còn bây giờ? Không nghĩ tới Tiểu Nhan lại để mình tự quyết định, cũng đồng nghĩa với việc Tiểu Nhan đưa lại toàn bộ quyết định cho mình, và nếu có hậu quả gì thì người gánh chịu lại là mình.
Dường như cô ấy đã đánh giá thấp người đối diện, nhìn không hề ngốc nghếch và ngọt ngào như vẻ bề ngoài.
Nếu muốn thử thì có lẽ sẽ có chút khó khăn?
Nhưng ngay sau đó, Tô Diêu Diêu đã phản ứng lại và mỉm cười: “Nếu đã như vậy tôi đi lên sẽ không thích hợp lắm, nhưng mà sao cô lại nghĩ vậy? Tôi nghĩ bữa tiệc cũng khá sôi động mà nhỉ?”
Vừa nói xuống ghế Vừa nói xong, Tô Diêu Diêu đã ngồi xuống ghế đá bên cạnh, váy dài ngay lập tức phủ xuống mặt đất. Thấy vậy, Tiểu Nhan cũng phải bước tới và ngồi xuống đối diện với cô ấy.
Vảy của cô cũng không tính là quá dài, nó chỉ dài đến đầu gối, để lộ ra một đôi chân tinh xảo xinh đẹp, khi ngồi xuống sẽ không phủ xuống đất.
Cảnh tượng này trở nên tương phản rõ rệt, và Tô Diêu Diêu lại cảm thấy khó chịu vô cùng. Cô ấy chợt nhận ra chiếc váy đang mặc trên người Tiểu Nhan là tác phẩm của một nhà thiết kế, cô ấy lại rất thích những bộ y phục của nhà thiết kế, nhưng điều đáng ghét là những bộ đồ được làm từ nhà thiết kế này trước nay chỉ có một phong cách, còn cô thì không thể mặc được. Đúng vậy, vóc dáng của Tô Diêu Diêu rất dễ phát phì, dù là ăn ít nhưng vẫn mập, sau đókhông cử động chân được… Nên thường có chỉ có thể kiềm chế bản thân không được ăn những thứ béo ngậy đó, nhưng đôi khi cô lại không khống chế được và ăn nó. Đồ ngọt hay đồ chiên rán đều dễ tăng cân, nếu thế đến lúc mặc váy cô sẽ không thể mặc vừa, còn để lộ nhiều khuyết điểm, không những thế chân của cô còn thô.
Nhưng cô thật không ngờ rằng bộ đồ của nhà thiết kế này lại hoàn toàn phù hợp với Tiểu Nhan.
“Buổi tiệc quả thực rất sôi động, nhưng tôi vẫn thích ở một mình vì nó sẽ thoải mái hơn.” Tiểu Nhan chỉ mới ngồi xuống liền giải thích. Nghe vậy, Tô Diêu Diễu hồi phục lại tinh thần, mỉm cười: “Thì ra là vậy, vậy thì tôi cũng giống cô rồi. Bữa tiệc chán quá nên tôi đã đi ra ngoài, nhưng không ngờ lại bị lạc. Nếu như cô không phiền, tôi sẽ ngồi đây nói chuyện với cô một lúc được không?”
Chu Tiểu Nhan gật đầu: “Được.”
Lúc bước ra ngoài Tiểu Nhan mang theo rất nhiều bánh, cô ấy cảm thấy hơi xấu hổ khi ăn một mình, vì vậy cô ấy đã chia bánh cho Tô Diêu Diêu.
Nhìn thấy chiếc bánh, sắc mặt Tô Diêu Diêu hơi thay đổi.
“Không, tôi đang giảm cân, những thứ này có quá nhiều calo.”
“Thật vậy à?”
Tiểu Nhan nhìn những thứ cô ấy mang theo, có vẻ như chúng quả thực là những thứ có hàm lượng calo cao, cô ấy suy nghĩ một chút: “Cô thật không muốn ăn chút nào à?”Tô Diêu Diệu xua tay.
“Được, vậy tôi sẽ không ngại đầu, hôm nay tôi vẫn chưa ăn cái gì, chỉ có thể lấy bánh ăn để lót bụng vậy.”
Sau khi nói xong Tiểu Nhan chỉ mải chìm đắm trong việc ăn bánh.
Tô Diêu Diêu vốn cho rằng cô ấy có thể ăn uống thoải mái như vậy là do không sợ mập, bây giờ nghe nói hôm nay cô ấy không ăn gì, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy nực cười.
Hóa ra là sợ mập lên, thế mà bây giờ lại ngồi ở đây ăn bánh? Giả vờ như vậy cho ai xem.
Nghĩ đến đây, Tô Diêu Diêu nói: “Cô ăn nhiều bánh ngọt như vậy không sợ béo sao?”
Tiểu Nhan lắc đầu: “Chắc không sao đâu, tôi thích bánh ngọt.
Chỉ là sợ ăn nhiều quá bụng sẽ phình to lên thôi.
Ha ha, trong lòng Tô Diêu Diêu cười lạnh hai tiếng, lại giả vờ, xem có thể xé nát bộ mặt giả tạo này của cô không.
“Cô cả một ngày không ăn gì, chẳng lẽ không phải là muốn giảm cân sao?”
“Chưa bao giờ có quá hai người lên đó?”
Chu Tiểu Nhan cảm thấy hơi lo lắng khi nghe người phục vụ nói vậy.
Cô ấy không sợ ngã, chỉ sợ làm gãy xích đu của người khác, dù sao cũng không phải là của mình, nếu để cô ấy quyết định thì không tốt. Nghĩ vậy, Tiểu Nhan cũng bước xuống xích đu, sau đó nói lời xin lỗi với Tô Diểu Diễu: “Xin lỗi, xích đu này không phải của tôi, vì vậy tôi không thể quyết định cô có thể đi lên hay không. Nếu cô muốn đi lên thì tôi sẽ nhường cho cô tự do quyết định.”
Tô Diêu Diêu: “…
Vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ, Tô Diêu Diêu không để ý đến, có đi lên hay không cũng không quan trọng, chỉ là muốn tìm cơ hội gần gũi và kiểm chứng mối quanhệ của Tiểu Nhan với Hàn Thanh thôi.
Nhưng còn bây giờ? Không nghĩ tới Tiểu Nhan lại để mình tự quyết định, cũng đồng nghĩa với việc Tiểu Nhan đưa lại toàn bộ quyết định cho mình, và nếu có hậu quả gì thì người gánh chịu lại là mình.
Dường như cô ấy đã đánh giá thấp người đối diện, nhìn không hề ngốc nghếch và ngọt ngào như vẻ bề ngoài.
Nếu muốn thử thì có lẽ sẽ có chút khó khăn?
Nhưng ngay sau đó, Tô Diêu Diêu đã phản ứng lại và mỉm cười: “Nếu đã như vậy tôi đi lên sẽ không thích hợp lắm, nhưng mà sao cô lại nghĩ vậy? Tôi nghĩ bữa tiệc cũng khá sôi động mà nhỉ?”
Vừa nói xuống ghế Vừa nói xong, Tô Diêu Diêu đã ngồi xuống ghế đá bên cạnh, váy dài ngay lập tức phủ xuống mặt đất. Thấy vậy, Tiểu Nhan cũng phải bước tới và ngồi xuống đối diện với cô ấy.
Vảy của cô cũng không tính là quá dài, nó chỉ dài đến đầu gối, để lộ ra một đôi chân tinh xảo xinh đẹp, khi ngồi xuống sẽ không phủ xuống đất.
Cảnh tượng này trở nên tương phản rõ rệt, và Tô Diêu Diêu lại cảm thấy khó chịu vô cùng. Cô ấy chợt nhận ra chiếc váy đang mặc trên người Tiểu Nhan là tác phẩm của một nhà thiết kế, cô ấy lại rất thích những bộ y phục của nhà thiết kế, nhưng điều đáng ghét là những bộ đồ được làm từ nhà thiết kế này trước nay chỉ có một phong cách, còn cô thì không thể mặc được. Đúng vậy, vóc dáng của Tô Diêu Diêu rất dễ phát phì, dù là ăn ít nhưng vẫn mập, sau đókhông cử động chân được… Nên thường có chỉ có thể kiềm chế bản thân không được ăn những thứ béo ngậy đó, nhưng đôi khi cô lại không khống chế được và ăn nó. Đồ ngọt hay đồ chiên rán đều dễ tăng cân, nếu thế đến lúc mặc váy cô sẽ không thể mặc vừa, còn để lộ nhiều khuyết điểm, không những thế chân của cô còn thô.
Nhưng cô thật không ngờ rằng bộ đồ của nhà thiết kế này lại hoàn toàn phù hợp với Tiểu Nhan.
“Buổi tiệc quả thực rất sôi động, nhưng tôi vẫn thích ở một mình vì nó sẽ thoải mái hơn.” Tiểu Nhan chỉ mới ngồi xuống liền giải thích. Nghe vậy, Tô Diêu Diễu hồi phục lại tinh thần, mỉm cười: “Thì ra là vậy, vậy thì tôi cũng giống cô rồi. Bữa tiệc chán quá nên tôi đã đi ra ngoài, nhưng không ngờ lại bị lạc. Nếu như cô không phiền, tôi sẽ ngồi đây nói chuyện với cô một lúc được không?”
Chu Tiểu Nhan gật đầu: “Được.”
Lúc bước ra ngoài Tiểu Nhan mang theo rất nhiều bánh, cô ấy cảm thấy hơi xấu hổ khi ăn một mình, vì vậy cô ấy đã chia bánh cho Tô Diêu Diêu.
Nhìn thấy chiếc bánh, sắc mặt Tô Diêu Diêu hơi thay đổi.
“Không, tôi đang giảm cân, những thứ này có quá nhiều calo.”
“Thật vậy à?”
Tiểu Nhan nhìn những thứ cô ấy mang theo, có vẻ như chúng quả thực là những thứ có hàm lượng calo cao, cô ấy suy nghĩ một chút: “Cô thật không muốn ăn chút nào à?”Tô Diêu Diệu xua tay.
“Được, vậy tôi sẽ không ngại đầu, hôm nay tôi vẫn chưa ăn cái gì, chỉ có thể lấy bánh ăn để lót bụng vậy.”
Sau khi nói xong Tiểu Nhan chỉ mải chìm đắm trong việc ăn bánh.
Tô Diêu Diêu vốn cho rằng cô ấy có thể ăn uống thoải mái như vậy là do không sợ mập, bây giờ nghe nói hôm nay cô ấy không ăn gì, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy nực cười.
Hóa ra là sợ mập lên, thế mà bây giờ lại ngồi ở đây ăn bánh? Giả vờ như vậy cho ai xem.
Nghĩ đến đây, Tô Diêu Diêu nói: “Cô ăn nhiều bánh ngọt như vậy không sợ béo sao?”
Tiểu Nhan lắc đầu: “Chắc không sao đâu, tôi thích bánh ngọt.
Chỉ là sợ ăn nhiều quá bụng sẽ phình to lên thôi.
Ha ha, trong lòng Tô Diêu Diêu cười lạnh hai tiếng, lại giả vờ, xem có thể xé nát bộ mặt giả tạo này của cô không.
“Cô cả một ngày không ăn gì, chẳng lẽ không phải là muốn giảm cân sao?”