Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1422
Chương 1422:
Tiểu Nhan muốn nói rằng cô ấy chỉ là chủ một tiệm mì, cần quen biết với ai? Nhưng trong đầu cô ấy hiện lên một tia sáng, cô ấy nghĩ thầm rằng người chủ trì yến tiệc này vì nể mặt Hàn Thanh nên ông muốn dẫn cô ấy cùng đi để giới thiệu với mọi người.
Vì vậy, cô ấy liếc nhìn Hàn Thanh, Hàn Thanh môimỏng mấp máy nhẹ nhàng nói: “Cô muốn đi sao? Nếu không muốn thì không cần phải đi đâu.”
Đương nhiên cô ấy không muốn đi, nhưng Hàn Thanh đến yến tiệc phải có lý do, nếu cô ấy không đi nhất định sẽ phiền phức cho anh.
Sau khi cân nhắc trong lòng, cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu nói: “Muốn đi.”
“Được rồi đi thôi.”
Sau đó, Tiểu Nhan cầm nhẹ vào tay áo của Hàn Thanh, cẩn thận đi theo. Khi người chủ trì bữa tiệc giới thiệu cô ấy và vì cô ấy đang ở cùng Hàn Thanh nên mọi người đều có thái độ rất tốt với Tiểu Nhan, tuy nhiên vẫn có một số người có ánh mắt mỉa mai, dò hỏi về hoàn cảnh gia đình của Tiểu Nhan, liền bị ánh mắt lạnh lùng của Hàn Thanh liếc qua lại phải lùi trở về.
Có một người nọ đang vô cùng ngượng ngùng, bất quá là một người sảng khoái, ngay lập tức người đó cười ha ha lên.
“Thực xin lỗi, tôi thật sự ăn nói vụng về, xúc phạm cô Chu là chuyện của tôi, tôi sẽ phạt chính mình ba ly!”
Vì vậy, anh ta uống vài ly rượu trắng trước mặt mọi người.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mắt Tiểu Nhan hơi thay đổi, muốn ngăn cản thì đã quá muộn.
Nhìn người kia uống xong liền muốn cầm chén lên: “Vậy thì… Vậy tôi sẽ kính anh một ly…” Nói xong, Tiểu Nhan đưa rượu lên môi.
Hàn Thanh liếc mắt nhìn liên thấy cô ấy đang cao.
hứng cầm cái chén, nhớ tới bộ dạng của cô ấy sau mấy lần uống say, anh ta ngay lập tức ngăn lại sau khi Tiểu Nhan nhấp một ngụm: “Làm sao vậy?”
Cô ấy bị Hàn Thanh dừng lại, cả hai ngơ ngác nhìn nhau, cô ấy trầm giọng hỏi: “Anh ta uống ba ly, tôi uống một ly:.. không sao đúng không?”
Cô ấy không hiểu lắm về những quy tắc của những người thuộc tầng lớp thượng lưu này. Chỉ là “nhìn đối phương uống ba ly cho nên cô ấy cũng học theo bộ dáng của đối phương uống một lỵ. Nếu như cô ấy không cho họ một chút mặt mũi, có thể sẽ làm khó Hàn Thanh.
“Không có, cô làm rất tốt.” Hàn Thanh thản nhiên mà liếc mắt nhìn cô ấy.
“Nhưng đừng uống rượu bừa bãi.
Tiểu Nhan: “
“Ồ, giám đốc Hàn đây là đau lòng cho cô Chu?”
“Hiếm có nha, giám đốc Hàn của chúng ta trước đây chính là chưa bao giờ dẫn phụ nữ tham dự tiệc. Hiện giờ lại có thể thương tiếc phụ nữ, ngay cả uống rượu cũng không được ư. Mọi người trêu chọc Hàn Thanh, người ở đây đều là tinh anh, làm sao có thể không nhìn ra Hàn Thanh của tối nay với trước kia khác nhau. Nếu như là trước kia, bọn họ nào dám đùa giỡn với Hàn Thanh như vậy, chỉ sợ là một câu chưa nói xong thì ánh mắt của đối phương đã bắn qua đem họ cố định tại một chỗ, khiến họ di chuyển cũng không dám.Nhưng tối nay, có lẽ có người đẹp ở bên người cho nên mọi người trêu chọc như thế nào Hàn Thanh cũng sẽ không tức giận. Trong đáy mắt màu đen của anh ta thậm chí có một chút ý cười nhàn nhạt.
“Tổng giám đốc Hàn nếu không muốn để cho cô Chu uống, không bằng…tổng giám đốc Hàn thay cô ấy uống được không?”
Cái gì? Hàn Thanh uống rượu thay cô? Điều này làm sao có thể?
Tiểu Nhan đang muốn nói gì nhưng người nào đó lại thản nhiên cười, sau đó còn thật sự cầm ly rượu của Tiểu Nhan nhấp một ngụm rượu ở trước mặt tất cả mọi người. Vỗn dĩ Tiểu Nhan còn muốn nói chút gì đó nhưng nhìn thấy một màn này thì nói cái gì cũng nói không được.
Cô ấy ngơ ngác mà đứng tại chỗ, nhìn sườn mặt tuấn tú của Hàn Thanh, một câu cũng nói không được.
Trong lòng cô ấy rung động. Rõ ràng mọi người chính là cố ý đùa giỡn để cho anh ta uống hết ly rượu này. Lấy thân phận của anh ta muốn ngăn cản không phải là không thể, hơn nữa anh ta dường như chỉ cần một ánh mắt thì mọi người sẽ không tiếp tục đùa giỡn nữa.
Nhưng anh ta lại…
Tiểu Nhan trong lòng rung động, ánh mắt rạng rỡ cũng khẽ run theo.
Tuy nhiên cô ấy không biết là chuyện gì xảy ra. Hàn Thanh vì sao đột nhiên lại như vậy, nhưng…cô ấy không muốn đi truy cứu vì sao. Cô ấy chỉ cần anh tabằng lòng chấp nhận bản thân là được rồi.
Tiểu Nhan muốn nói rằng cô ấy chỉ là chủ một tiệm mì, cần quen biết với ai? Nhưng trong đầu cô ấy hiện lên một tia sáng, cô ấy nghĩ thầm rằng người chủ trì yến tiệc này vì nể mặt Hàn Thanh nên ông muốn dẫn cô ấy cùng đi để giới thiệu với mọi người.
Vì vậy, cô ấy liếc nhìn Hàn Thanh, Hàn Thanh môimỏng mấp máy nhẹ nhàng nói: “Cô muốn đi sao? Nếu không muốn thì không cần phải đi đâu.”
Đương nhiên cô ấy không muốn đi, nhưng Hàn Thanh đến yến tiệc phải có lý do, nếu cô ấy không đi nhất định sẽ phiền phức cho anh.
Sau khi cân nhắc trong lòng, cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu nói: “Muốn đi.”
“Được rồi đi thôi.”
Sau đó, Tiểu Nhan cầm nhẹ vào tay áo của Hàn Thanh, cẩn thận đi theo. Khi người chủ trì bữa tiệc giới thiệu cô ấy và vì cô ấy đang ở cùng Hàn Thanh nên mọi người đều có thái độ rất tốt với Tiểu Nhan, tuy nhiên vẫn có một số người có ánh mắt mỉa mai, dò hỏi về hoàn cảnh gia đình của Tiểu Nhan, liền bị ánh mắt lạnh lùng của Hàn Thanh liếc qua lại phải lùi trở về.
Có một người nọ đang vô cùng ngượng ngùng, bất quá là một người sảng khoái, ngay lập tức người đó cười ha ha lên.
“Thực xin lỗi, tôi thật sự ăn nói vụng về, xúc phạm cô Chu là chuyện của tôi, tôi sẽ phạt chính mình ba ly!”
Vì vậy, anh ta uống vài ly rượu trắng trước mặt mọi người.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mắt Tiểu Nhan hơi thay đổi, muốn ngăn cản thì đã quá muộn.
Nhìn người kia uống xong liền muốn cầm chén lên: “Vậy thì… Vậy tôi sẽ kính anh một ly…” Nói xong, Tiểu Nhan đưa rượu lên môi.
Hàn Thanh liếc mắt nhìn liên thấy cô ấy đang cao.
hứng cầm cái chén, nhớ tới bộ dạng của cô ấy sau mấy lần uống say, anh ta ngay lập tức ngăn lại sau khi Tiểu Nhan nhấp một ngụm: “Làm sao vậy?”
Cô ấy bị Hàn Thanh dừng lại, cả hai ngơ ngác nhìn nhau, cô ấy trầm giọng hỏi: “Anh ta uống ba ly, tôi uống một ly:.. không sao đúng không?”
Cô ấy không hiểu lắm về những quy tắc của những người thuộc tầng lớp thượng lưu này. Chỉ là “nhìn đối phương uống ba ly cho nên cô ấy cũng học theo bộ dáng của đối phương uống một lỵ. Nếu như cô ấy không cho họ một chút mặt mũi, có thể sẽ làm khó Hàn Thanh.
“Không có, cô làm rất tốt.” Hàn Thanh thản nhiên mà liếc mắt nhìn cô ấy.
“Nhưng đừng uống rượu bừa bãi.
Tiểu Nhan: “
“Ồ, giám đốc Hàn đây là đau lòng cho cô Chu?”
“Hiếm có nha, giám đốc Hàn của chúng ta trước đây chính là chưa bao giờ dẫn phụ nữ tham dự tiệc. Hiện giờ lại có thể thương tiếc phụ nữ, ngay cả uống rượu cũng không được ư. Mọi người trêu chọc Hàn Thanh, người ở đây đều là tinh anh, làm sao có thể không nhìn ra Hàn Thanh của tối nay với trước kia khác nhau. Nếu như là trước kia, bọn họ nào dám đùa giỡn với Hàn Thanh như vậy, chỉ sợ là một câu chưa nói xong thì ánh mắt của đối phương đã bắn qua đem họ cố định tại một chỗ, khiến họ di chuyển cũng không dám.Nhưng tối nay, có lẽ có người đẹp ở bên người cho nên mọi người trêu chọc như thế nào Hàn Thanh cũng sẽ không tức giận. Trong đáy mắt màu đen của anh ta thậm chí có một chút ý cười nhàn nhạt.
“Tổng giám đốc Hàn nếu không muốn để cho cô Chu uống, không bằng…tổng giám đốc Hàn thay cô ấy uống được không?”
Cái gì? Hàn Thanh uống rượu thay cô? Điều này làm sao có thể?
Tiểu Nhan đang muốn nói gì nhưng người nào đó lại thản nhiên cười, sau đó còn thật sự cầm ly rượu của Tiểu Nhan nhấp một ngụm rượu ở trước mặt tất cả mọi người. Vỗn dĩ Tiểu Nhan còn muốn nói chút gì đó nhưng nhìn thấy một màn này thì nói cái gì cũng nói không được.
Cô ấy ngơ ngác mà đứng tại chỗ, nhìn sườn mặt tuấn tú của Hàn Thanh, một câu cũng nói không được.
Trong lòng cô ấy rung động. Rõ ràng mọi người chính là cố ý đùa giỡn để cho anh ta uống hết ly rượu này. Lấy thân phận của anh ta muốn ngăn cản không phải là không thể, hơn nữa anh ta dường như chỉ cần một ánh mắt thì mọi người sẽ không tiếp tục đùa giỡn nữa.
Nhưng anh ta lại…
Tiểu Nhan trong lòng rung động, ánh mắt rạng rỡ cũng khẽ run theo.
Tuy nhiên cô ấy không biết là chuyện gì xảy ra. Hàn Thanh vì sao đột nhiên lại như vậy, nhưng…cô ấy không muốn đi truy cứu vì sao. Cô ấy chỉ cần anh tabằng lòng chấp nhận bản thân là được rồi.