Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1424
Chương 1424:
Nhưng nghĩ đến anh ta ở trên bữa tiệc uống rượu của mình đã uống qua, Tiểu Nhan liền cảm thấy thôi bỏ đi. Anh ta đã bằng lòng cùng mình hôn môi giản tiếp. Cô ấy còn so đó chuyện này làm gì? Quan tâm anh ta lạnh lùng hay không làm gì, cùng lắm thì cô ấy chủ động một chút là được.
Nghĩ đến đây Tiểu Nhan dứt khoát đưa chân của “ mình co lại trên chỗ ngồi cuộn tròn lại. Sau đó cô ấy từ từ di chuyển cơ thể hướng Hàn Thanh dựa vào.
Càng dựa gần thì càng có thể ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta, hơn nữa càng lúc càng nồng. Trước đó khi cô ấy nhìn thấy dáng vẻ một ly lại một ly xem ra hình như không nhiều lắm. Nhưng nửa cuộc sau người này kính một lỵ, người kia kính một ly. Anh ta phải uống bao nhiêu, chẳng trách anh ta lại bị đụng vào đầu. Anh ta vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích, lúc này chắc chắn đầu rất choáng váng.
Sau đó sát vào Tiểu Nhan mới nhìn thấy trán của Hàn Thanh đụng đã đỏ rồi, hơn nữa mơ hồ có chút xanh xanh. Anh ta nhắm mắt, hô hấp có chút nặng nề. Tiểu Nhan cũng không có gọi anh ta dậy, trực tiếp dơ tay hướng lên vết thương trên trán anh ta thăm dò.
Ngón tay mềm mại của cô ấy nhẹ nhàng để xuống trên vết thương. Hàn Thanh vẫn luôn nhằm mắt bất động thì đột nhiên mở mắt, đúng lúc đối diện Tiểu Nhan gần trong gang tấc.
Tiểu Nhan hoảng sợ, sức lực trên tay không không chế tốt mà ở trên trán Hàn Thanh ấn một cái thật mạnh. Không đợi đến Hàn Thanh thay đối sắc mặt thì Tiểu Nhan đã bị dọa tới mức đưa điện thoại rời xa da thịt của Hàn Thanh, vừa khẩn trương giải thích: Cái đó…em chỉ là muốn thay anh nhìn xem vết thương mà thôi. Anh đụng vào trán không xoa có thể sẽ.
Càng nói Tiểu Nhan cảm thấy ánh mắt của Hàn Thanh càng lóe sáng, giống như ánh sáng xuyên qua “nghìn sông vạn núi mới đến. Tiểu Nhan bị ánh mắt của anh ta nhìn chảm chằm như vậy sau đầu sợ hãi, yên lặng mà đưa tay thu lại: “Vậy được rồi, anh đã không đồng ý vậy thì bỏ đi…AI”
Nói còn chưa nói xong thì ngay sau đó cổ tay của cô ấy liền bị Hàn Thanh nặng nề dùng lực mà chụp lấy. Cả người Tiểu Nhan không thể khống chế mà ngã vào trong lồng ngực của anh ta.
Vốn dĩ khoảng cách không tính là xa rất nhanh bị kéo lại gần. Hai người có thể nghe được hô hấp của đối phương, hơi thở quấn lấy nhau.
Tiểu Nhan ngơ ngác mà nhìn Hàn Thanh gần trong gang tấc.
Khuôn mặt của anh ta thật sự vô cùng tuấn tú, nhưng không phải là cái kiểu tùy tiện dễ thấy mà là kiểu hướng nội thâm thúy và trầm ổn, Cho dù giờ phút này hơi thở của anh ta nặng nề hơn so với bình thường nhưng lại bị anh ta kiềm chế như cũ.
Nếu như không phải mùi rượu nồng nặc quần quanh trên người anh ta, còn có va chạm mạnh mẽ vừa rồi thì Tiểu Nhan cũng không dám kết luận anh ta là uống nhiều.
Bởi vì, ánh mặt của anh ta thực sự sáng rực cóthể dọa người.
“Làm gì…” Tiểu Nhan yếu ớt mà hỏi một câu, nhưng cũng rất nhanh giọng nói im bặt.
Bởi vì Hàn Thanh đột nhiên hướng về phía trước áp sát gần cô ấy một chút. Hơi thở nóng hầm hập phả lên trên mặt của Tiểu Nhan. Hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt, mũi đối mũi.
Hơi thở riêng biệt thuộc về nam giới vây quanh cô ấy. Tiểu Nhan cứng đờ tại chỗ. Hai con mắt khẩn trương đến mức trừng lớn. Ngay cả nháy mắt cũng không dám mà hô hấp cũng chầm chầm ngừng lại.
Bởi vì giờ phút này Hàn Thanh cách cô ấy rất gần rất gần, gần đến mức chỉ cần cô ấy tiến lên phía trước một chút thì có thể hôn anh ta.
Mà Hàn Thanh vẫn còn đang từ từ tiến đến trước, hơi thở càng ngày càng gần. Tiểu Nhan căng thẳng đến mức động cũng không dám, lông mi nhẹ nhàng mà chớp. Tay của cô ấy không ý thức mà khẩy lòng bàn tay của mình.
Đây là lần đầu tiên.
Đây là lần đầu tiên Hàn Thanh chủ động dựa gần cô ấy như vậy. Khuôn mặt tuấn tú của anh ta ở trước mắt cô ấy càng ngày càng lớn, gần đến mức ngay cả tiêu cự trong ánh mắt cũng sắp nhìn không rõ anh ta.
Lúc ở trên tiệc rượu, anh ta thay mình uống chén rượu kia. Cô ấy lúc đó muốn nhắc nhở anh ta, anh ta có biết như vậy xem là hôn môi gián tiếp không?
Nhưng nghĩ lại một chút thì Hàn Thanh vì sao lại có thể không hiểu? Ly rượu kia dù sao cũng là cô ấyđã uống rồi. Anh ta nếu như ghét bỏ lời của cô ấy thì sẽ không uống nữa. Anh ta hoàn toàn có thể rót lại cho mình một ly khác.
Mắt thấy đôi môi mỏng của anh ta đã sắp chạm lên cô ấy.
Tiểu Nhan chậm rãi mà nhắm mắt, tay không ý thức mà đi nắm lấy áo của anh ta.
Có lẽ. Anh ta đối với mình cũng là rung động.
Chỉ có điều anh ta trước kia kiềm chế quá tốt cho nên không ai phát hiện.
Nhưng nghĩ đến anh ta ở trên bữa tiệc uống rượu của mình đã uống qua, Tiểu Nhan liền cảm thấy thôi bỏ đi. Anh ta đã bằng lòng cùng mình hôn môi giản tiếp. Cô ấy còn so đó chuyện này làm gì? Quan tâm anh ta lạnh lùng hay không làm gì, cùng lắm thì cô ấy chủ động một chút là được.
Nghĩ đến đây Tiểu Nhan dứt khoát đưa chân của “ mình co lại trên chỗ ngồi cuộn tròn lại. Sau đó cô ấy từ từ di chuyển cơ thể hướng Hàn Thanh dựa vào.
Càng dựa gần thì càng có thể ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta, hơn nữa càng lúc càng nồng. Trước đó khi cô ấy nhìn thấy dáng vẻ một ly lại một ly xem ra hình như không nhiều lắm. Nhưng nửa cuộc sau người này kính một lỵ, người kia kính một ly. Anh ta phải uống bao nhiêu, chẳng trách anh ta lại bị đụng vào đầu. Anh ta vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích, lúc này chắc chắn đầu rất choáng váng.
Sau đó sát vào Tiểu Nhan mới nhìn thấy trán của Hàn Thanh đụng đã đỏ rồi, hơn nữa mơ hồ có chút xanh xanh. Anh ta nhắm mắt, hô hấp có chút nặng nề. Tiểu Nhan cũng không có gọi anh ta dậy, trực tiếp dơ tay hướng lên vết thương trên trán anh ta thăm dò.
Ngón tay mềm mại của cô ấy nhẹ nhàng để xuống trên vết thương. Hàn Thanh vẫn luôn nhằm mắt bất động thì đột nhiên mở mắt, đúng lúc đối diện Tiểu Nhan gần trong gang tấc.
Tiểu Nhan hoảng sợ, sức lực trên tay không không chế tốt mà ở trên trán Hàn Thanh ấn một cái thật mạnh. Không đợi đến Hàn Thanh thay đối sắc mặt thì Tiểu Nhan đã bị dọa tới mức đưa điện thoại rời xa da thịt của Hàn Thanh, vừa khẩn trương giải thích: Cái đó…em chỉ là muốn thay anh nhìn xem vết thương mà thôi. Anh đụng vào trán không xoa có thể sẽ.
Càng nói Tiểu Nhan cảm thấy ánh mắt của Hàn Thanh càng lóe sáng, giống như ánh sáng xuyên qua “nghìn sông vạn núi mới đến. Tiểu Nhan bị ánh mắt của anh ta nhìn chảm chằm như vậy sau đầu sợ hãi, yên lặng mà đưa tay thu lại: “Vậy được rồi, anh đã không đồng ý vậy thì bỏ đi…AI”
Nói còn chưa nói xong thì ngay sau đó cổ tay của cô ấy liền bị Hàn Thanh nặng nề dùng lực mà chụp lấy. Cả người Tiểu Nhan không thể khống chế mà ngã vào trong lồng ngực của anh ta.
Vốn dĩ khoảng cách không tính là xa rất nhanh bị kéo lại gần. Hai người có thể nghe được hô hấp của đối phương, hơi thở quấn lấy nhau.
Tiểu Nhan ngơ ngác mà nhìn Hàn Thanh gần trong gang tấc.
Khuôn mặt của anh ta thật sự vô cùng tuấn tú, nhưng không phải là cái kiểu tùy tiện dễ thấy mà là kiểu hướng nội thâm thúy và trầm ổn, Cho dù giờ phút này hơi thở của anh ta nặng nề hơn so với bình thường nhưng lại bị anh ta kiềm chế như cũ.
Nếu như không phải mùi rượu nồng nặc quần quanh trên người anh ta, còn có va chạm mạnh mẽ vừa rồi thì Tiểu Nhan cũng không dám kết luận anh ta là uống nhiều.
Bởi vì, ánh mặt của anh ta thực sự sáng rực cóthể dọa người.
“Làm gì…” Tiểu Nhan yếu ớt mà hỏi một câu, nhưng cũng rất nhanh giọng nói im bặt.
Bởi vì Hàn Thanh đột nhiên hướng về phía trước áp sát gần cô ấy một chút. Hơi thở nóng hầm hập phả lên trên mặt của Tiểu Nhan. Hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt, mũi đối mũi.
Hơi thở riêng biệt thuộc về nam giới vây quanh cô ấy. Tiểu Nhan cứng đờ tại chỗ. Hai con mắt khẩn trương đến mức trừng lớn. Ngay cả nháy mắt cũng không dám mà hô hấp cũng chầm chầm ngừng lại.
Bởi vì giờ phút này Hàn Thanh cách cô ấy rất gần rất gần, gần đến mức chỉ cần cô ấy tiến lên phía trước một chút thì có thể hôn anh ta.
Mà Hàn Thanh vẫn còn đang từ từ tiến đến trước, hơi thở càng ngày càng gần. Tiểu Nhan căng thẳng đến mức động cũng không dám, lông mi nhẹ nhàng mà chớp. Tay của cô ấy không ý thức mà khẩy lòng bàn tay của mình.
Đây là lần đầu tiên.
Đây là lần đầu tiên Hàn Thanh chủ động dựa gần cô ấy như vậy. Khuôn mặt tuấn tú của anh ta ở trước mắt cô ấy càng ngày càng lớn, gần đến mức ngay cả tiêu cự trong ánh mắt cũng sắp nhìn không rõ anh ta.
Lúc ở trên tiệc rượu, anh ta thay mình uống chén rượu kia. Cô ấy lúc đó muốn nhắc nhở anh ta, anh ta có biết như vậy xem là hôn môi gián tiếp không?
Nhưng nghĩ lại một chút thì Hàn Thanh vì sao lại có thể không hiểu? Ly rượu kia dù sao cũng là cô ấyđã uống rồi. Anh ta nếu như ghét bỏ lời của cô ấy thì sẽ không uống nữa. Anh ta hoàn toàn có thể rót lại cho mình một ly khác.
Mắt thấy đôi môi mỏng của anh ta đã sắp chạm lên cô ấy.
Tiểu Nhan chậm rãi mà nhắm mắt, tay không ý thức mà đi nắm lấy áo của anh ta.
Có lẽ. Anh ta đối với mình cũng là rung động.
Chỉ có điều anh ta trước kia kiềm chế quá tốt cho nên không ai phát hiện.