Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1460
Chương 1460:
“Thưa ngài, chai rượu vang đỏ này trị giá khoảng một trăm triệu”
Lý Tư Hàn: “Chai rượu vang đỏ này mở khi nào? Tại sao tôi không biết?”
Anh ta nhìn lướt qua thì thấy trên bàn có thêm một chai rượu vang đỏ, thoạt nhìn thì anh ta có thể biết giá trị của loại rượu đỏ này rất xa xỉ, chai rượu vang đỏ này sao lại đắt đến thế?
Một trăm triệu, anh ta đào nơi nào mới có?
Bản thân anh ta không có nhiều tiền đến vậy, khi nghĩ đến điều này khuôn mặt của Lý Tư Hàn rất khó coi. “Chai rượu kia không trả lại được sao? Chúng tôi chưa từng uống một ngụm.”
“Xin lỗi ngài, một khi rượu đã mở ra thì không thể trả lại.”
“Tại sao chúng tôi không trả lại được? Chúng tôi thật sự chưa uống hết, cậu cứ đem về đóng gói lại đi.”
“Thực sự là không được, thưa ngài…
Khi Lý Tư Hàn đang tranh cãi với người phục vụ, thì có một bàn tay mảnh khảnh đưa một tấm thẻ lên: “Phiền toái.”
Người phục vụ nhận thẻ và nhanh chóng chạy ra ngoài. “Anh, tại sao… không phải anh bảo tôi trả tiềnsao?”
Lý Tư Hàn nhìn thấy người thanh toán khoản tiền là Hàn Thanh, cả người đều ngay lập tức thấy không tốt chút nào, chỉ có thể cố gắng gạt bỏ mặt mũi của chính mình: “Chai rượu vang đỏ kia, tất cả chúng ta đều chưa động đến, anh cứ như thế này, không phải là một sự lãng phí tiền sao? Tại sao muốn chúng tôi như vậy, coi tiền như cỏ.”
Hàn Thanh mở nhẹ miệng giải thích: “Rượu vang đỏ một khi nó đã được mở ra thì không thể trả lại, cậu có nói với cô ấy bao nhiêu đi nữa, cậu vẫn phải trả tiền.”
Lý Tư Hàn: “…”
“Đúng nha, chủ Lý, cảm ơn chủ hôm nay đã mời cháu đi ăn tối, lòng tốt của chú Hàn Diệc Thù xin nhận để trong lòng.
Nghe lời lẽ cực kỳ chói tai này, ánh mắt của Lí Tư Hàn nhìn cậu bé, luôn cảm thấy lời nói này thật sự không có ý tốt. Ngay sau đó, Tiểu Nhan đã chuyển khoảng một trăm bốn mươi triệu vào điện thoại của Đậu Nành, sau đó ngẩng đầu lên và nói với Đậu Nành. “Đậu Nành, dì đã chuyển tiền cho bữa ăn này vào tài khoản Facebook của cháu, cháu nhớ kiểm tra và nhận, sau đó thay dì trả lại tiền nha.”
Nghe Tiểu Nhan nói xong, trong nháy mắt Lý Tư Hàn cảm thấy mình hòa nhau thành một, quay người lại cười với Tiểu Nhan: “Thôi để tôi trả đi, cô ngốc quá, nào trở về tôi sẽ chuyển tiền lại cho cô.
Tiểu Nhan không có ý định ở lại đây, cô ấy gật đầu lia lịa, sau đó nói: “Trong cửa hàng vẫn còn nhiều việc phải làm, tôi xin đi trước.
Sau khi Lý Tư Hàn à Tiếu Nhan cùng rời đi, Hàn Diệc Thù chán nản nhìn Hàn Thanh.
Gậu ơi, sao cậu không ngăn cản dì Tiểu Nhan lại?
Động tác tay của Hàn Thanh dừng lại Cản?
Anh ta lấy lí do gì để cản? Cô ấy đã có đối tượng xem mắt, cùng với người đàn ông khác ra Vào có đôi có cặp, anh ta cản cái gì?
Uống xong ngụm trà cuối cùng, Hàn Thanh đặt chén xuống bàn: “Về sau, đừng làm những điều ngớ ngẩn như vậy.”
Hàn Diệc Thù tỏ ra bất mãn: ‘Ngớ ngẩn ở chỗ nào, ông chú đó thực sự không phải thành thật mà thân cận cùng với dì Tiểu Nhan, rõ ràng là không có ý tốt, hơn nữa cậu mới là người mà dì Tiểu Nhan thích, vậy tại sao phải ở cùng với người khác?”
Hàn Thanh không trả lời.
Hàn Diệc Thù lại nói: “Cậu ơi, cậu thật sự không nên từ bỏ, nếu không kẻ xấu đó sẽ rời bỏ dì Tiểu Nha mà đi đó.
“Gì?”
Ánh mắt Hàn Thanh sâu kín mà nhìn về phía cậu bé: “Sau khi anh ta rời đi sẽ ra ngoài nói hươu nói vượn làm hỏng thanh danh dì Tiểu Nhan.”
Câu nói này khiến Đậu Nành sửng sốt. Cậu bé chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng đuổi người đàn ông bên cạnh dì Tiểu Nhan đi. Nhưng lại không tính đến chuyện quan trọng hơn là, nếu người đàn ông đó bởi vì những lời của cậu bé mà thẹn quá hóa giận bỏ đi, đến lúc đó sẽ xuất hiện những lời đồn đại vô căn cứ, gây ảnh hưởng xấu đến thanh danh của dì Tiểu Nhan.
Lúc trước Đậu Nành không phải là không nghĩ tới chuyện này, nhưng cậu bé cảm thấy vì sao phải để ý đến lời nói của người khác, dù sao cuộc sống là của chính mình. Hơn nữa người mà dì Tiểu Nhan thích là cậu, dì nhất định chỉ quan tâm đến cậu mà thôi.
“Thưa ngài, chai rượu vang đỏ này trị giá khoảng một trăm triệu”
Lý Tư Hàn: “Chai rượu vang đỏ này mở khi nào? Tại sao tôi không biết?”
Anh ta nhìn lướt qua thì thấy trên bàn có thêm một chai rượu vang đỏ, thoạt nhìn thì anh ta có thể biết giá trị của loại rượu đỏ này rất xa xỉ, chai rượu vang đỏ này sao lại đắt đến thế?
Một trăm triệu, anh ta đào nơi nào mới có?
Bản thân anh ta không có nhiều tiền đến vậy, khi nghĩ đến điều này khuôn mặt của Lý Tư Hàn rất khó coi. “Chai rượu kia không trả lại được sao? Chúng tôi chưa từng uống một ngụm.”
“Xin lỗi ngài, một khi rượu đã mở ra thì không thể trả lại.”
“Tại sao chúng tôi không trả lại được? Chúng tôi thật sự chưa uống hết, cậu cứ đem về đóng gói lại đi.”
“Thực sự là không được, thưa ngài…
Khi Lý Tư Hàn đang tranh cãi với người phục vụ, thì có một bàn tay mảnh khảnh đưa một tấm thẻ lên: “Phiền toái.”
Người phục vụ nhận thẻ và nhanh chóng chạy ra ngoài. “Anh, tại sao… không phải anh bảo tôi trả tiềnsao?”
Lý Tư Hàn nhìn thấy người thanh toán khoản tiền là Hàn Thanh, cả người đều ngay lập tức thấy không tốt chút nào, chỉ có thể cố gắng gạt bỏ mặt mũi của chính mình: “Chai rượu vang đỏ kia, tất cả chúng ta đều chưa động đến, anh cứ như thế này, không phải là một sự lãng phí tiền sao? Tại sao muốn chúng tôi như vậy, coi tiền như cỏ.”
Hàn Thanh mở nhẹ miệng giải thích: “Rượu vang đỏ một khi nó đã được mở ra thì không thể trả lại, cậu có nói với cô ấy bao nhiêu đi nữa, cậu vẫn phải trả tiền.”
Lý Tư Hàn: “…”
“Đúng nha, chủ Lý, cảm ơn chủ hôm nay đã mời cháu đi ăn tối, lòng tốt của chú Hàn Diệc Thù xin nhận để trong lòng.
Nghe lời lẽ cực kỳ chói tai này, ánh mắt của Lí Tư Hàn nhìn cậu bé, luôn cảm thấy lời nói này thật sự không có ý tốt. Ngay sau đó, Tiểu Nhan đã chuyển khoảng một trăm bốn mươi triệu vào điện thoại của Đậu Nành, sau đó ngẩng đầu lên và nói với Đậu Nành. “Đậu Nành, dì đã chuyển tiền cho bữa ăn này vào tài khoản Facebook của cháu, cháu nhớ kiểm tra và nhận, sau đó thay dì trả lại tiền nha.”
Nghe Tiểu Nhan nói xong, trong nháy mắt Lý Tư Hàn cảm thấy mình hòa nhau thành một, quay người lại cười với Tiểu Nhan: “Thôi để tôi trả đi, cô ngốc quá, nào trở về tôi sẽ chuyển tiền lại cho cô.
Tiểu Nhan không có ý định ở lại đây, cô ấy gật đầu lia lịa, sau đó nói: “Trong cửa hàng vẫn còn nhiều việc phải làm, tôi xin đi trước.
Sau khi Lý Tư Hàn à Tiếu Nhan cùng rời đi, Hàn Diệc Thù chán nản nhìn Hàn Thanh.
Gậu ơi, sao cậu không ngăn cản dì Tiểu Nhan lại?
Động tác tay của Hàn Thanh dừng lại Cản?
Anh ta lấy lí do gì để cản? Cô ấy đã có đối tượng xem mắt, cùng với người đàn ông khác ra Vào có đôi có cặp, anh ta cản cái gì?
Uống xong ngụm trà cuối cùng, Hàn Thanh đặt chén xuống bàn: “Về sau, đừng làm những điều ngớ ngẩn như vậy.”
Hàn Diệc Thù tỏ ra bất mãn: ‘Ngớ ngẩn ở chỗ nào, ông chú đó thực sự không phải thành thật mà thân cận cùng với dì Tiểu Nhan, rõ ràng là không có ý tốt, hơn nữa cậu mới là người mà dì Tiểu Nhan thích, vậy tại sao phải ở cùng với người khác?”
Hàn Thanh không trả lời.
Hàn Diệc Thù lại nói: “Cậu ơi, cậu thật sự không nên từ bỏ, nếu không kẻ xấu đó sẽ rời bỏ dì Tiểu Nha mà đi đó.
“Gì?”
Ánh mắt Hàn Thanh sâu kín mà nhìn về phía cậu bé: “Sau khi anh ta rời đi sẽ ra ngoài nói hươu nói vượn làm hỏng thanh danh dì Tiểu Nhan.”
Câu nói này khiến Đậu Nành sửng sốt. Cậu bé chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng đuổi người đàn ông bên cạnh dì Tiểu Nhan đi. Nhưng lại không tính đến chuyện quan trọng hơn là, nếu người đàn ông đó bởi vì những lời của cậu bé mà thẹn quá hóa giận bỏ đi, đến lúc đó sẽ xuất hiện những lời đồn đại vô căn cứ, gây ảnh hưởng xấu đến thanh danh của dì Tiểu Nhan.
Lúc trước Đậu Nành không phải là không nghĩ tới chuyện này, nhưng cậu bé cảm thấy vì sao phải để ý đến lời nói của người khác, dù sao cuộc sống là của chính mình. Hơn nữa người mà dì Tiểu Nhan thích là cậu, dì nhất định chỉ quan tâm đến cậu mà thôi.